Bước Qua Ranh Giới
Chương 5
Chương 5==================Cận Khinh Ca không bao giờ chủ động kểDù là ánh mắt dịu dàng của Tống Yên Nhiên, hay giọng nói đanh đá nhưng đầy lo lắng của Lưu Doanh, nàng vẫn im lặng như đá cuội nằm lẫn trong bùn, không để bất kì ai trong thấy tầng lớp rách rưới bên trong con ngườ nàngNhưng đá thì cũng có khe nứtVà nước một khi đã tìm được dòng chảy thì dòng nhỏ nhất cũng sẽ tửng ngày thấm đẫm...Giờ hoạt động thể chất, sân trường rợp bóng cây xanh, Hải Thành sau những trận mưa tầm tả đã đón nhận bầu trời quang đãng, gió nhẹ thổi qua từng tán cây lớnNam sinh, nữ sinh nói cười rộn rã...Cận Khinh Ca ngồi trong góc, nàng dùng một sợ dây chun từ trong túi áo mà vén lấy mái tóc dài của bản thân với mong muốn buộc chúng để gọn gàng, nhưng hành động này vô tình kéo theo cổ tay áo lộ ra một lằn roi tím thẩm đầy bắt mắtTống Yên Nhiên vốn luôn ngồi cạnh cô bạn này dĩ nhiên không bỏ qua khoảng khắc ấy, ánh mắt cô nàng trầm xuống tông giọng cũng trầm theo, hoàn toàn đánh mất vẻ mềm mại bình thường"Tay cậu là làm sao thế kia?"Biết bản thân bị phát hiện, Cận Khinh Ca có chút cứng ngắt lên tiếng đáp trả"Không có gì nghiêm trọng, mình ở nhà dọn dẹp nên va phải cây nhọn thôi!"Lưu Doanh từ xa bước lại, ánh mắt vô tình quét qua vết thương chưa kịp che hếtCô nàng không nói, nhưng nét mặt trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạTrong đầu cậu hiện ra những lần bạn học Cận đến lớp với dáng đi cứng nhắc, đôi mắt sưng nhẹ vì thiếu ngủ, hay cái cách người bạn giật mình khi có người chạm vào vai như thế ai đó vừa dùng búa tạ đánh lên người cậu ấy vậyTừng chi tiết nhỏ, từng mảnh vụn bị xé rách, bắt đầu ghép lại trong đầu họ thành một câu hỏi lớn:Rốt cuộc, cậu ấy đang sống kiểu gì ở nơi gọi là nhà? Người thường điều biết được đây rõ ràng là bạo lực gia đìnhVẫn là một buổi chiều tan học năm cao trung thứ hai, Cận Khinh Ca đã thiếu nữ mười bảy tuổiBầu trời Hải Thành lại tiếp tục đón trận mưa lớn, vào một chiều tan học trời bất chợt đổ mưa, Tống Yên Nhiên kéo tay Cận Khinh Ca chạy vào hiên trú. Tay áo đồng phục ướt dính vào da, lộ ra một mảng đỏ tấy ẩn ẩn sưng to phía cánh tay, như dấu vết của một cái quật mạnh bằng thước gỗ"Lại va vào tủ à?"Tống Yên Nhiên nhẹ giọng lên tiếng, chất giọng nhẹ như làn gió mùa thu thổi qua mặt hồ vốn dĩ phẳng lặng nhưng sức nặng con chữ lại tựa như ngàn cânCận Khinh Ca chỉ mím môi, rụt tay lại, mắt không nhìn đối diện, nàng không lên tiếng vì nàng hiểu rõ những lời nói dối trẻ con của mình vốn dĩ không qua được mắt của 'học bá' Tống Yên NhiênLưu Doanh ngày càng ít cườiTrong mắt cô ấy, cái cách bạn học cận bước đi hơi khập khiễng hôm thứ Hai, hay việc bạn học Cận luôn chọn chỗ ngồi cuối lớp, nơi ánh sáng mờ dù rằng thị lực của cậu ấy không hề tốt là vì sao? Còn không phải vì ánh sáng ở đó yếu hơn và không ai phải nhìn thấy Cận Khinh Ca thu liễm ngồi đó như một pho tượngMột buổi trưa, Tống Yên Nhiên đưa cho Khinh Ca một hộp cơm nóng, thấy người bạn khẽ rụt người khi nhận, Tống Yên Nhiên không cần sự cho phép nàng lặng lẽ vén lấy lớp áo đồng phục mỏng tăng ấy, là một vết trầy xước mới, vẫn còn đỏ tươi, như bị kéo lê trên nền xi măng"Cận Khinh Ca... nếu cậu không nói, làm sao tụi mình giúp cậu được?"Tống Yên Nhiên tức giận mà gầm lên, dù là rất khẽ như thể hiện rõ sự bất lực trong lời nói của nàng dành cho người bạn của mìnhNhưng Cận Khinh Ca chỉ cười, rất khẽ, như một làn khói loãng trong chiều muộn."Mình ổn! Chỉ là sơ suất thôi."Câu nói nghe như một lời dối trá đã được luyện tập cả trăm lần.Cả Lưu Doanh và Tống Yên Nhiên điều không ép buộc nhưng cũng không buông. Vì mỗi lần quay đi, hình ảnh vết thương kia lại lởn vởn như một bóng ma, không tên nhưng đầy ám ảnhThứ họ muốn biết chính là một người tốt bụng như Cận Khinh Ca vì cái gì phải chịu sự dày vò đáng sợ như vậy ngay chính ngôi nhà của mìnhMột buổi chiều tan học, chủ nhiệm đột nhiên gọi Cận Khinh Ca đến phòng giáo vụ, nàng vẫn còn đang mờ mịt không biết chuyện gì xảy đến thì cửa phòng bậc mở người vào không phải Cận Trì Khiêm càng không phải Đồng Thư Dao mà là quản gia nhà họ Cận, người phụ nữ chua ngoa đanh đá – Cao MânLưu Doanh cùng Tống Yên Nhiên vốn dĩ bám theo Cận Khinh Ca vì cho rằng cô bạn này quá mức yên tĩnh nên khiến chủ nhiệm không vui, vốn là muốn nói vài lời tốt đẹp không ngờ một lần rình rập lại nắm được sợi chỉ mỏng manh trong chuỗi câu chuyện Cao Mân ở Cận gia làm việc nhiều năm, trên dưới điều có tiếng nói nhất định, vừa rồi điện thoại từ trường gọi đến việc đầu tiên bà làm chính là báo cho Đồng Thư Dao sau đó liền nhận lệnh đến đâyCận gia có vị thế nhất định ở Hải Thành, nhưng thân phận của Cận Khinh Ca chưa từng được công bố, huống hồ chi đi khắp Trung Quốc người họ Cận không thiếuViệc đầu tiên khi tiến vào là Cao Mân quăng một ánh mắt sắc lẽm cho Cận Khinh Ca, chất giọng bà có chút chán ghét lẫn lười biếng vang lên"Đứa trẻ này lại gây chuyện gì sao?"Chủ nhiệm nhìn thái độ của Cao Mân cũng không nói gì thêm chỉ khẽ cau mày nhắc nhở"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là dạo này em ấy hay đến lớp muộn, có dấu hiệu mệt mỏi và một vài vết thương... Tôi muốn nhắc nhở phụ huynh quan tâm em nhiều hơn, dù sao cũng là giai đoạn phát triển cần được quan tâm!"Cao Mân nghe xong chỉ cười nhạt, ánh mắt liếc nhìn Cận Khinh Ca như nhìn một món đồ vật đầy phiền toái"Chủ nhiệm không cần lo lắng, đứa nhỏ này tính cách không tốt, ở nhà hay nghịch ngợm, về tôi sẽ nói với trưởng bối dạy lại sao!"Dứt lời, trước ánh mắt của giáo viên, Cao Mân đưa tay cấu mạnh vào hông nhỏ của Cận Khinh Ca dùng chất giọng đủ để người đứng cạnh nghe thấy"Ngứa ngáy thân thể đúng không? Hôm nay ta sẽ cho phu nhân chỉnh đốn ngươi thật nặng!"Cận Khinh Ca không kêu một tiếng, chỉ cúi đầu Tống Yên Nhiên như bị đổ nước lạnh từ đầu tới chân, cô nàng nắm chặt tay, môi run lên, tròng mắt cũng chuyển sang màu đỏ sẩmLưu Doanh siết quai cặp đến mức trắng tay.Ra khỏi phòng giáo vụ, hai người lặng lẽ bước theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ. Cả hai tận mắt thấy người phụ nữ ấy thô bạo lôi kéo Cận Khinh Ca kéo như kéo một khúc gỗ vô tri mà Cận Khinh Ca không kháng cự, không lên tiếng, không nhìn ai.Một tia sét xé toạc nghi ngờ trong lòng cả hai người bạn.Không phải tưởng tượng. Không phải suy diễn. Cận Khinh Ca.. thật sự đang sống trong địa ngục.Cánh cổng sắt nhà họ Cận vang lên tiếng rít nặng nề khi bị đẩy ra. Trời Hải Thành đêm nay tối om, mây giăng đặc như một tấm chăn bẩn phủ lên bầu trời. Gió không thổi, cây không rung, cả không khí như bị kéo căng, nghẹt thở.Cao Mân nắm tay Cận Khinh Ca lôi xềnh xệch như kéo một túi rác đã mục. Vừa bước vào sảnh, bà ta đã hất mạnh cô xuống nền gạch đá hoa lạnh buốt, giọng đanh lại như móng tay cào qua kính"Còn đi tọc mạch ở trường, ta cho là người sống cũng đủ lâu để có thể đối đầu với người của Cận gia?"Không đợi phản ứng, Cao Mân móc điện thoại gọi cho Đồng Thư Dao, vì hôm nay người của Cận gia điều đi dự một bữa tiệc của giới hào môn"Phu nhân, đã đem về. Vâng, vâng... Tôi biết rồi. Ừ, đêm nay sẽ dạy dỗ đàng hoàng."Tắt máy, bà ta quay lại, khoanh tay, ánh mắt khinh bỉ quét từ đầu đến chân Cận Khinh Ca đang gắng gượng chống tay ngồi dậy.Nàng không khóc, không nói, chỉ cúi đầu, như đã quen với tất cả, là chờ đợi bản án tiếp theo dành cho mình, chỉ là roi đánh cũng đã sớm quen thuộc"Chui vào nhà kho. Tự vào đó. Phu nhân bảo rồi, không cho ăn, không cho uống, không cho ngủ. Khi nào chịu mở miệng xin lỗi, thì mới được ra!Một cú đạp nặng nề giáng xuống mạn sườn khiến Cận Khinh Ca khuỵu hẳn xuống. Nhưng nàng vẫn không rên rỉ, chỉ khẽ rùng mình, rồi lặng lẽ đứng dậy, tay run run vịn vào bức tường, từng bước từng bước đi về phía hành lang dẫn đến nhà kho cũ nát, cái nơi mà nàng vẫn thường xuyên phải ởKhông ánh sáng. Không chăn đệm. Không cửa sổ. Chỉ có mùi mốc và bóng tối bám riết như loài dơi đêm. Gió len qua khe hở, cứa vào da như dao nhỏ. Trên sàn, vài vết máu cũ đã khô quánh từ những lần trước.Cận Khinh Ca co mình trong góc, ôm lấy hai đầu gối. Lưng áo vẫn còn thấm nước mưa chưa khô Cánh cửa nhà kho đóng sập sau lưng cô, kèm theo tiếng then sắt khóa lại từ bên ngoài.Thân thể mệt mỏi, tay chân lạnh buốt, dạ dày không ngừng trào lên từng trận nhưng là nàng một chút cũng không để ý Chỉ là ba ngày thôi, nàng rất quen thuộc Chiếc ghế cuối cạnh cửa sổ vẫn lạnh ngắt như hai ngày trước.Ánh nắng buổi sớm đổ qua ô cửa, loang lổ chạm lên bàn gỗ, nơi từng có một người ngồi cúi đầu im lặng suốt ba tháng quaLưu Doanh không chịu nổi nữa. Cô nàng đứng phắt dậy ngay khi chuông hết tiết chưa vang lên, một đường kéo thẳng tay Tống Yên Nhiên ra khỏi lớp học vừa đi vừa nói"Đi, tụi mình phải nói. Phải làm gì đó. Không thì sẽ muộn mất"Phòng giáo vụ không có quá nhiều người, chủ nhiệm của bọn họ một tuần trước đã đi công tác nên toàn bộ công việc điều giao đến thầy giáo của bộ môn quốc phòng, là một nam nhân họ Phùng tên LuânTống Yên Nhiên trước tiên gõ cửa sau đó nhìn quanh một vòng chỉ thấy mỗi chủ nhiệm Phùng nên đành cất tiếng"Chủ nhiệm Phùng, chúng em có chuyện cần được nói, liên quan đến bạn học Cận Khinh Ca"Ánh mắt của Phùng Luân hơi cau lại, sau đó cũng khẽ dịu xuống mà lên tiếng"Là có chuyện gì hai em cứ ngồi xuống trình bày!""Bạn học Cận đã nghỉ học ba ngày, không phải cảm ốm thông thường, chúng em điều không liên lạc được với bạn ấy, còn có thời gian bọn em nghi ngờ cậu ấy là bị bạo lực gia đình, còn có tình hình rất nghiêm trọng"Tống Yên Nhiên nói một hơi tông giọng điều run lên, cô nàng đã rất kèm chế để có thể nói một cách trơn tru nhấtNhư để củng cố lời của Tống Yên Nhiên, Lưu Doanh lấy điện thoại di động của mình ra rất nhanh đi đến thư mục ảnh mà mở ra từng tấm ảnh chụp vội Có thể là vết bầm ở gáy cổ, có thể là vết roi ở cổ tay, có thể là đầu gối sưng tấy dù cách một lớp đồng phục vẫn có thể thấy rõ..."Cậu ấy sợ cả tiếng giày trên hành lang. Lần nào cũng giật mình, thu người lại như chờ bị đánh. Tụi em không biết nhà bạn ấy có chuyện gì, nhưng chắc chắn không ổn. Có hôm bạn ấy nôn khan trong nhà vệ sinh. Còn có lần bọn em cố đưa cơm cho bạn ấy, bạn ấy nhìn một lúc rồi lặng lẽ gói mang đi, nhưng em nghi ngờ là mang về cho ai đó hoặc để dành. Bạn ấy gầy đi rất nhiều, em cam đoan số cân so với học sinh sơ trung còn muốn thấp hơn"Sau mỗi bức ảnh là lời của Lưu Doanh đánh vào não bộ của Phùng Luân, ông siết chặt bút bi trên tay, ánh mắt ghim vào từng tấm ảnh, không khí trở nên vô cùng đặc quánhBuổi trưa, khi học sinh đã ra về, Phùng Luân ngồi lại một mình trong văn phòng., điện thoại đặt trên bàn, màn hình hiển thị: "Liên hệ người giám hộ – Cận gia."Ông hít sâu, rồi ấn nút gọi."Alo, tôi là Phùng – giáo viên chủ nhiệm lớp của học sinh Cận. Tôi muốn trao đổi về học sinh Cận Khinh Ca..."Một khoảng im lặng kéo dài vài phút cho đến khi giọng nữ vang lên, nhấn nhá từng chữ rõ ràng, đầy quyền lực"À, cô bé đó à... Vâng, cảm ơn thầy đã quan tâm. Gần đây sức khỏe con bé không tốt, gia đình đã cho nghỉ vài hôm để theo dõi. Không có gì nghiêm trọng. Mong thầy không quá lo""Nhưng, tôi có một vài học sinh phản ánh về tình trạng sức khỏe và tinh thần của em ấy. Tôi có lý do để nghi ngờ em đang gặp vấn đề nghiêm trọng ở nhà"Giọng người phụ nữ cắt ngang, nhẹ như tơ lụa nhưng lạnh như thép, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng"Thầy Phùng. Trường mình là một trong những trường tư hàng đầu thành phố. Tôi tin thầy hiểu rằng, đôi khi học sinh có xu hướng... tưởng tượng quá mức. Gia đình tôi có đủ điều kiện để chăm sóc cháu. Thầy nên tập trung vào việc giảng dạy, đừng để những lời đồn không kiểm chứng ảnh hưởng đến uy tín trường. Còn... nếu cần tài trợ thêm cho quỹ học sinh khó khăn, Cận gia rất sẵn lòng đóng góp"Điện thoại tắt trước khi Phùng Luân kịp nói thêm gì.Ông ngồi thẫn thờ một lúc lâu. Tay cầm chặt cây bút bi đã bật nắp từ lúc nào, bầu không khí trong văn phòng nặng nề như có ai bóp nghẹtCuối cùng, ông mở sổ báo cáo, cầm bút viết một dòng:"Học sinh vắng học có lý do. Đã liên hệ gia đình."Chấm hếtĐêm thứ baTrời vẫn mưa.Nhà kho vẫn tối.Khí lạnh trườn vào từng kẽ xương, cơn đói bám vào từng khớp thịt, nhưng Cận Khinh Ca không run nữa, nàng trở nên chai sạn, không vì cơ thể trở nên chai lì mà là vì tâm trí đã học đươc cách: gạt đi tất cả để tồn tạiNàng gối đầu lên cánh tay mình, đôi mắt khô khốc mở trừng trong bóng tối, nước mắt đã không còn rơi được nữaKhông than vãn. Nàng chỉ lặng lẽ đếm từng giọt mưa nhỏ tí tách ngoài khung cửa sổ bằng sắt vẫn thoang thoảng mùi rỉ sét kiaTừng giọt. Từng giọt. Như từng nhát roi quất vào tâm trí, nhưng nàng vẫn đếmVẫn tỉnh táo."Không chết.""Không thể chết. Không được phép chết."Trong cái lồng giam mục nát này, nơi lũ chuột đi lại như chủ nhà, nơi bàn tay nàng lạnh đến tím tái, thì ý chí sinh tồn lại càng rõ rệtKhông phải để sống vì ai.Không phải vì thế giới ngoài kia đáng sống.Mà là để tồn, để không phụ lòng người mẹ quá cố của côCô chỉ còn một thời gian nữa thôi sẽ thoát khỏi gọng kìm này..."Cận..Khinh..Ca...phải sống...."Trong đêm tối, một mầm non chực chờ hé nụ ở giữa vách núi cheo leo....