Bước Qua Ranh Giới
Chương 4
Chương 4======================Một buổi chiều tan trường, Cận Khinh Ca vẫn như cũ bước những bước chân cô độc đi hòa vào dòng người đông đúc trên phố, dưới chân nàng là đôi giày thể thao đã sờn cũ, thậm chí chật chội cho sự phát triển của một thiếu nữ, nhưng không ai để ý đến nàng càng không có quyền lên tiếng xin xỏ một đôi giày cũ 'mới' cho chính mìnhCận Khinh Ca nhìn cánh cổng lớn trước mặt, nàng đưa tay lên chạm nhẹ vào lồng ngực như một sự an ủi cho chính mình, thêm vài năm nữa thôi, nàng có thể bằng đôi chân của mình thoát khỏi đây...Thế giới rộng lớn bên ngoài, đâu cũng có chỗ cho nàng mà phải không?Vốn dĩ theo thường lệ, Cận Khinh Ca sẽ không đi đường lớn mà bọc qua hậu viện để đi đến khu nhà phía sau, nhưng hôm nay nàng hoàn toàn không có cơ hội ấy khi mà Cận phu nhân đã đứng đó bên kia đình viện, bên cạnh còn có chị gái cũng cha khác mẹ đã lâu không gặp – Cận Tư Dinh"Qua đây nào!"Chất giọng lạnh lẽo của mẹ Cận vang lên, Cận Khinh Ca trong lòng inh lên một tiếng vội vã, là giông bão nào đang chờ nàng phía trướcKhông dám chậm trễ, Cận Khinh Ca đi nhanh qua đình viện được xây trên hồ sen lớn của trạch viện, ánh mắt nàng nhìn chăm vào chiếc váy trên tay Cận Tư Dinh với những vết cắt điên cuồng, cuống họng trong vô thức mà nuốt khan lên"Xem ra lá gan ngày càng lớn như số tuổi! Còn biết cả việc tiểu nhân thế này?"Mẹ Cận đoạt lấy chiếc váy trong tay con gái bảo bối mà ném về hướng Cận Khinh Ca, chất giọng bà vừa châm biếm lại nhạo báng vang lên, đáy mắt đầy vẻ khích bátCận Khinh Ca hai mắt dán vào chiếc váy nát bươm dưới đất, nàng đối với chiếc áo này chính là lần đầu diện kiến, nhưng xét theo tình hình còn không phải Cận Tư Dinh muốn đánh chủ ý lên người nàng...Biện hộ giải thích là không thể, chỉ có thể yên lặng mà cam chịu...đó không phải lựa chọn mà là không có quyền lựa chọn"Phu nhân, con không có làm việc này?"Dù biết lời này vô cùng thừa thải nhưng Cận Khinh Ca vẫn phải lên tiếng, dù sao thì trước khi chết ngay cả tử tù cũng được quyền lên tiếng huống chi là một người vô tội như nàng..."Không làm? Lời mày nói có người tin sao?"Cận Tư Dinh tiến lên hai bước, một lực tay đẩy mạnh đầu vai Cận Khinh Ca, thân thể nàng theo đó mà lảo đảo đôi chút"Loại người như mày còn biết liêm sĩ không? Trơ mặt ở đây nhiều năm như vậy chẳng lẽ muốn tiến nhâp vào gia phả của Cận gia?""Tiến nhập gia phả?"Âm thanh cứng cáp vang lên phía sau, Cận Khinh Ca không nhìn cũng biết người đến là ai, có thể áp bức người khác qua cả giọng nói thì chỉ có thể là ông nội Cận mà thôi"Vọng tưởng sao?"Ông nội Cận ngồi xuống ghế đá trong đình viện, ánh mắt ông nhìn chiếc váy trơ trọi dưới đất lại nhìn đến dáng dấp của Cận Khinh Ca, trong đầu lại liên tưởng đến lời vừa rồi của Cận Tư Dinh, đáy mắt tức thì ngập tràn lãnh ý"Ta còn cho rằng sự kiện kia đã cho ngươi hiểu được vị thế của mình? Giờ phút này còn dùng trò vặt vãnh lên người cháu ngoan ta chính là không biết sống chết!"Ông nội Cận đứng dậy, quải trượng trong tay không biết từ khi nào đã vung lên một gậy chuẩn xác đập vào sóng lưng yếu ớt của Cận Khinh CaBốp...Cái đau bất ngờ, Cận Khinh Ca lảo đảo muốn ngã phụp xuống nhưng may mắn nàng vẫn trụ lại được, ánh mắt vốn dĩ trống rỗng lên ánh lên những đuốm lửa nhỏ, nàng thấp giọng lên tiếng"Con không làm những chuyện này....gia phả càng không muốn nhập!"Một câu này thể hiện được cốt khí ẩn sâu bên trong của Cận Khinh Ca, nhưng lọt vào tai ông nội Cận lại phi thường chướng khí, ông lần nữa vung tay, lực đạo chỉ tăng không giảm, nhắm ngay giữa sóng lưng mà xuống tayBốp...Thân thể Cận Khinh Ca không trụ nổi, nàng đổ gục xuống đất, còn chưa định hình được thì trước mắt đã vang đến một cái tát nghiêng trời lệch đất, chất lỏng tanh tưởi tức thì quởn quanh trong vòm họngChát..."Câm miệng, lời của mày ai có thể tin chứ?"Cận phu nhân thu lại bàn tay đang run rẩy của mình, đáy mắt lãnh khí ngút trờiNội tâm vốn dĩ không lành lặn của Cận Khinh Ca lần nữa đổ nát thành bụi mịn, nàng không còn cảm giác khi sóng lưng tê cứng, má phải cũng tê cứng...Sau đó, chính là một trận lăng trì đúng nghĩaCận Khinh Ca bị người thô bạo kéo ra giữa sân lớn, những cú đánh bằng roi mây liên tiếp giáng xuống, không chút lưu tình đáp lên da thịt ẩm ướt mồ hôi và máuLưng áo rách dần theo từng cú đánh, lộ ra miệng vết thương sưng tím tứa máu, ẩn hiện trên làn da trắng sữa của Cận Khinh CaThẳng đến khi bầu trời hoàn toàn tắt nắng, ông nội Cận mới lạnh nhạt cất giọng"Không cho nó ăn tối. Nhốt lại, để nó nhớ đời."Nàng lần nữa bị đẩy vào căn nhà kho đầy ám ảnh ấy, vẫn là mùi ẩm ướt ngay ngáy khó chịu, vẫn là đồ đạc chất đống đầy bụi bẩn, thứ ánh sáng cứu rỗi duy nhất vẫn là ánh trăng dịu nhẹ bên kia khung cửa sổCận Khinh Ca thu mình sát vào tường, im lặng gặm nhắm từng cái tê dại trên da thịt, gặm nhắm cơn sôi ùng ục ở dạ dày cùng mùi mồ hôi xen lẩn máu trên cơ thểSáng hôm sau, bầu trời Hải Thành mù sương, nền trời như một tấm kính mờ ảm đạm kéo dài đến tận chân trời, âm thanh lác đác vang lên như một khúc giang tấu của bản nhạc buồnCận Khinh Ca lặng lẽ rửa mặt bên vòi nước lạnh, xối lên những vết sưng nơi má và cổ, rồi dùng khăn lông củ thấm khô mà không dám chạm mạnh. Bụng đói đến mức đã quen, không còn cảm giác cồn càoNàng mặc chiếc sơ mi đồng phục, cố tình chọn cái rộng nhất và thêm áo len khoát ngoài nhằm che đi những lằn roi chưa khô sau lưng. Đôi chân khẽ run khi bước xuống thềm, nhưng ánh mắt thì vẫn điềm tĩnh như mặt nước mùa đông, không cần sự thương hại của bất kì một aiTại trường, tiết đầu là quốc ngữNàng ngồi ở chiếc bàn bên trái, sát cửa sổ. Nắng sớm len qua khe rèm, rọi một vệt dài lên gò má còn sưng. Lớp học thì thầm bàn tán, tiếng cười đùa rải rác khắp nơi. Dường như, chỉ có nàng là không thuộc về bất kỳ âm thanh nào ở đây.Dù sao thì đối với nàng thì việc trở thành tâm điểm bàn tán là điều vô cùng quen thuộcHôm nay Lưu Doanh vẫn chưa vào lớp, trong lòng Cận Khinh Ca man mác một nỗi buồn khó tảTống Yên Nhiên vào lớp muộn. Cô gái ấy nhanh nhẹn, trong mắt luôn sáng như có lửa. Cô bước vào, liếc một vòng tìm Khinh Ca, rồi không nói gì, kéo ghế ngồi xuống cạnh.Tiết học trôi qua được nửa chừng, Tống Yên Nhiên bất ngờ cúi người, thấp giọng:"Cậu... bị sao vậy?"Cận Khinh Ca hơi khựng lại lên tiếng, ánh mắt có chút lẩn tránh cái nhìn truy đuổi của người bên cạnh"Gì cơ?""Tớ thấy cậu đi khập khiễng. Cổ áo cũng che không hết vết bầm xanh xanh tím tím ấy đâu."Cận Khinh Ca im lặng một lúc mới khẽ lắ đầu đáp lời"Tớ không sao"Tống Yên Nhiên nhìn người bạn này thêm vài giây. Không hỏi nữa. Chỉ rút trong cặp ra một hộp sữa nhỏ, lén đẩy về hướng bên cạnh, chất giọng tinh nghịch cứ thế vang lên"Cứ uống đi, coi như tớ mời."Cận Khinh Ca nhìn hộp sữa như nhìn một món đồ xa lạ, trong khái niệm của nàng thì những loại thức phẩm này chưa từng được thử qua "Cảm ơn." Lần đầu tiên trong nhiều tháng, lời cảm ơn không bị nuốt vào lòng của Cận Khinh CaGiờ ra chơi, Tống Yên Nhiên rủ Cận Khinh Ca xuống căng tin, nhưng là chỉ nhận được sư từ chốiNàng không muốn ai thấy mình cố gắng đi đứng như người bình thường. Không muốn bất kỳ ánh mắt nào nhìn đến dù cho có là thương hại đi chăng nữaKhi bóng lưng của Tống Yên Nhiên bước ra khỏi lớp, Cận Khinh Ca tựa đầu lên bàn, ánh mắt mông lung nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.Bầu trời vẫn xám. Nhưng có lẽ, đã nhạt hơn một chút.Giờ tan học, sân trường râm mát. Học sinh túa ra như ong vỡ tổ, tiếng cười đùa ríu rít tràn ngập. Cận Khinh Ca bước đi lặng lẽ vẫn với bước chân khập khiểng ấy, vết thương sau lưng vẫn tê dại như cũ khiến nàng vô cùng chật vật để có thể dựng thẳng sóng lưngTống Yên Nhiên đi cạnh, ánh mắt có thăm dò có nghi nhờ nhưng tuyệt nhiên không hỏi gì thêm, cô nàng lặn lẽ nhét vào bàn tay lạnh lạnh của người bên cạnh một thanh ngũ cốc nhỏ mà mỉm cười tinh nghịch"Cho tớ mượn tập toán ngày mai nhé."Cận Khinh Ca không chừng chừ mà gật đầu, tuy khó hiểu Tống Yên Nhiên mượn bài toán của nàng làm gì khi mà cậu ấy nằm trong đội tuyển toán của thành phốCả hai tách ra khi đến trạm dừng xe buýt, Cận Khinh Ca nhìn thấy Tống Yên Nhiên trèo lên một chiếc xe hơi bóng bẩy đậu cách trạm xe buýt không xa, cậu ấy có người đưa đón vì cái gì mỗi ngày điều cùng nàng đi đến trạm xe buýt, bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ Cận Khinh Ca nhanh chóng trèo lên xe buýt tìm một vị trí sát cửa sổ mà ngồi xuống, hơi lạnh từ điều hòa trong xe luồn qua lớp áo mỏng mà vây lấy mỗi miệng vết thương, khiến chúng trở nên rát buốtMột lần nữa khi cánh cửa sắt đóng lại đã có người đứng chờ sẵn mang Cận Khinh Ca lên nhà chính vì phu nhân cần gặpCận phu nhân ngồi trong phòng khách, tay lật tạp chí thời trang, đôi môi đỏ chót cong lên đầy châm chọc, ánh mắt chờ người gặp họa"Mày còn biết đường về à? Hay lại làm chuyện gì mất mặt rồi lén lút trốn học?"Khinh Ca cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng"Thưa phu nhân vì bị tắt đường nên xe buýt đến chậm, con xin lỗi!"Một cái tát bất ngờ giáng thẳng vào mặt nàng, Cận phu nhân không biết đã đứng đó từ lúc nào, không khí xung quanh không còn tràn ngập khí lạnh mà phản phất hương nước hoa thoang thoảng "Giáo viên trường cũ gọi đến bảo con mày trộm đồ của bạn, giỏi nhỉ, Cận gia nuôi một đứa trộm cắp."Nàng hai mắt mở to đầy khó hiểu, nàng đã chuyển trường được một thời gian sao có thể có người tố cáo, còn có nàng hiểu được đạo lý làm người sao có thể làm ra loại chuyện ấyNàng muốn thanh minh nhưng nàng cũng hiểu lời nói của nàng vĩnh viễn không có giá trị, còn có nói ra chỉ đổi lại nhiều hơn roi vọt và sự miệt thị mà thôi"Quỳ đó, chờ lão Cận về."Nàng quỳ giữa nền đá lạnh của sảnh chính, hai đầu gối run runPhía cầu thang vang lên tiếng Lạc Tư Dinh bật cười khinh miệt "Rác rưởi thì mãi là rác rưởi. Có lau chùi cũng không sạch được đâu.Còn có cả trộm cắp!"Thời gian trôi chậm như nhựa đường chảy dưới trời đôngNàng quỳ cho đến khi đèn nhà bật sáng, bóng dáng Cận Trì Khiêm cao lớn bước vào, mùi thuốc lá hòa cùng hơi rượu quen thuộc.Ông ta không hỏi gì. Chỉ đi thẳng tới, cởi thắt lưng da, vung tay không chần chừ."Dạy mãi không biết điều, đồ mất mặt."Một, hai, ba...Mười sáu, mười bày...Ba mươi hai, ba mươi baNăm mươi....Nàng nghe rõ từng tiếng roi quất lên da thịt vốn đã bét nhè vào ngày hôm qua, hôm nay một viên thuốc vẫn chưa được uống lại oằn mình chịu đánhNàng đau đến mức hơi thở khó khăn, cả lưng ướt đẫm có thể là mồ hồi hòa vào với máuTối hôm đó, khi ba người Cận gia quay quần bên bàn ăn thì bên ngoài hiên nhà có một thẳng ảnh quỳ phụp ở đó như một con chó hoang không người thương xótTrời Hải Thành mưa nhỏ. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói, trên những tán cây lớn như lời thì thầm của thiên nhiên gửi đến nàngMười hai giờ đêm nàng được phép trở vê gác xếpCận Khinh Ca ngồi bó gối trong góc tối, đầu dựa vào tường ẩmNàng không khóc.Chỉ lặng lẽ trút tập sách trong chiếc balo nhỏ ra trên bàn, chậm rãi hoàn thành những bài tập được giao bằng loại ánh sáng yếu ớt từ chiếc đàn bàn cũ kỹChữ viết vẫn gọn gàng. Nét bút không run.Vì nàng tin, nếu còn có thể viết tiếp... thì vẫn còn cách để sống sót.Rạng sáng mưa to dần cho đến khi bình mình lấp ló thì dừng hẳn, giấc ngủ của Cận Khinh Ca rất thấp, nàng ngủ chập chờn trong bóng tối, giấc ngủ mỏng như tờ giấy, dễ rách bởi tiếng động nhỏ nhất từ bên trong nhà vọng ra.5h30 sáng nàng được đánh thức bởi cú mở cửa thô bạo của người giúp việc, người này một âm thanh cũng không nói chỉ quẳng vào người nàng bộ đồng phục đã được giặt sạch nhưng nồng nặc mùi thuốc tẩy Nàng dùng nước lạnh xối lên thân thể sau đó khoát vội đồng phục lên người, không kịp soi gương, chỉ buộc tóc lên gọn gàng. Quần áo che được vết roi trên lưng, nhưng không giấu được sắc mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủVẫn như thường lệ, nàng không được ăn sáng.Sau cơn mưa đêm qua, buổi sáng hôm nay bầu trời Hải Thành nắng nhè nhẹ, không khí tươi mát thoang thoảng mùi cỏ nonTrong lớp, Cận Khinh Ca bước vào, nàng vẫn lặng lẽ như một làn gió vô danh mà lướt quaNàng ngồi xuống chỗ, kéo tay áo len dài che kín cổ tay. Lúc cúi xuống cất tập, gương mặt nàng thoáng nhăn lại vì một trận xô đẩy khiến cho vết thương khắp người phản độngTuy chỉ là động tác nhỏ, nhưng không lọt qua mắt Tống Yên Nhiên.Lưu Doanh đang đọc sách, cũng khẽ liếc sang, cô nàng nửa đùa nửa thật lên tiếng"Cậu bị cảm à? Trông xanh xao như người sắp đi Diêm Vương báo danh thế?"Nàng lắc đầu, không đáp.Tống Yên Nhiên cúi xuống bàn, nhẹ giọng nói nhưng ánh mắt ẩn chứa sự nghiền ngẫm nên có"Khinh Ca, hôm qua... cậu không ăn gì đúng không? Chiếc bụng điều dính vào da lưng rồi!"Ánh mắt Cận Khinh Ca khựng lại một giây, rồi nhanh chóng che giấu bằng nụ cười nhạt nhưng cực kỳ chua xót"Không đói. Tớ quen rồi."Một câu trả lời bình thường, nhưng khiến Tống Yên Nhiên thấy lạnh sống lưng, Lưu Doanh phải bỏ hẳn cả bài tập đang làm mà nhìn sangCái cách người bạn học này nói chữ "quen rồi" nó nhhẹ tênh, không chút oán giận, không trách mó nhưng lại khiến người nghe cảm thấy yết hầu gần như bị bóp nghẽnTiết Toán bắt đầu. Khi giáo viên bước vào, cả lớp im lặng nghe giảng nhưng Tống Yên Nhiên thì vẫn ngồi lặng, tay không ghi bài, mắt dán vào sườn mặt của người bên cạnh – Cận Khinh Ca, thị lực cô nàng rất tốt nên có thể thấy rõ vết roi tím đậm nơi có vị trí gần xương quai xanh kia của cậu Một lúc sau, Tống Yên Nhiên lặng lẽ kéo một tờ giấy nhỏ, viết vài dòng, gấp lại rồi đưa đến người bên cạnh"Nếu một ngày cậu muốn nói thật, tớ sẽ lắng nghe.
Không cần phải chịu đựng một mình mãi đâu."Cận Khinh Ca không nhìn người bên cạnh càng không đáp lại dòng thư này nhưng nàng biết được trái tim của bản thân đang đập mạnh như thế nàoLưu Doanh, dù bề ngoài bốc đồng và hay đùa cợt, cũng không nói gì thêm. Nhưng lúc ra chơi, cậu ta lặng lẽ đẩy về phía Cận Khinh Ca một hộp sữa.Không nhìn, không nói, không giải thích càng không cho phép từ chốiCận Khinh Ca cầm lấy, ánh mắt rơi xuống dòng chữ nhỏ in bên hông hộp:
"Dành cho người thiếu ngủ và suy nhược."Nàng khẽ cúi đầu. Không ai thấy rõ vẻ mặt nàng lúc đó.Nàng siết chặt hộp sữa cùng mảnh giấy với nét chữ gãy gọn của Tống Yên Nhiên trong tay, nội tâm rõ ràng đổ nát lại có thể cảm nhận được từng lớp tro tan đang chậm rãi được đốt lênBuổi chiều nàng trở về trạch viện, tuy không có đòn roi đón chờ nàng nhưng so với đòn roi thì cái đánh tâm lý của Cận phu nhân càng khiến nàng thương tổn dày đặc"Nghe nói ở trường mới không còn bị cô lập, thậm chí còn được bạn bè quan tâm sao?"Giọng bà nhẹ tênh nhưng lại khiến tim Cận Khinh Ca như bị bóp nghẹt.Nàng khựng lại, không nói, cũng không phủ nhận."Mày tưởng mày đáng thương lắm sao? Diễn cái trò hạ mình nhẫn nhịn trước mặt người ngoài là muốn tìm đường rời khỏi cái nhà này?"Giọng Cận phu nhân lúc sau dần sắc lạnh, từng chữ như lưỡi dao mỏng cứa vào không khí, cứa vào tâm hồn Cận Khinh Ca vốn đã đầy những vết xước."Mày sẽ không thoát được đâu. Dù mày có cố gắng thế nào... Cận Khinh Ca mãi mãi chỉ là thứ cặn bã trong cái nhà này"Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Cận Khinh Ca ngẩng mặt lên đối diện ánh mắt của người phụ nữ tàn độc này Dù ánh mắt nàng vẫn tĩnh lặng, nhưng sâu thẳm bên trong đã không còn là nỗi sợ, mà là một vực thẳm không đáy , một loại ánh nhìn phản phất nội tâm dữ dội có thể nuốt trọn mọi sự tàn nhẫn của thế gian.Cận phu nhân khựng lại một giây ngắn ngủi, có lẽ vì cái nhìn ấy. Nhưng rồi bà ta cười nhạt, vẫy tay cho người hầu ra hiệu kéo Khinh Ca về nhà kho lần nữaChào đón nàng vẫn là một trận đòn nhừ tĐêm hôm đó, mưa lác đác rơi như rắc thêm chút bi thương cho vết thương chưa lành trên người nàng, thương cũ được thương mới chồng lên, chưa hề có dấu hiệu được lành lặnCận Khinh Ca ngồi trong bóng tối, tấm chăn cũ mỏng dính cuộn chặt quanh người, mắt hướng lên khung cửa sổ nhỏ xíu. Ánh trăng mờ mịt bị che khuất bởi mây mù.Nhưng nàng biết... mây rồi sẽ tan.Và ánh trăng kia, vẫn luôn ở đó, chờ một ngày được soi rọi đến chính nàng.
Không cần phải chịu đựng một mình mãi đâu."Cận Khinh Ca không nhìn người bên cạnh càng không đáp lại dòng thư này nhưng nàng biết được trái tim của bản thân đang đập mạnh như thế nàoLưu Doanh, dù bề ngoài bốc đồng và hay đùa cợt, cũng không nói gì thêm. Nhưng lúc ra chơi, cậu ta lặng lẽ đẩy về phía Cận Khinh Ca một hộp sữa.Không nhìn, không nói, không giải thích càng không cho phép từ chốiCận Khinh Ca cầm lấy, ánh mắt rơi xuống dòng chữ nhỏ in bên hông hộp:
"Dành cho người thiếu ngủ và suy nhược."Nàng khẽ cúi đầu. Không ai thấy rõ vẻ mặt nàng lúc đó.Nàng siết chặt hộp sữa cùng mảnh giấy với nét chữ gãy gọn của Tống Yên Nhiên trong tay, nội tâm rõ ràng đổ nát lại có thể cảm nhận được từng lớp tro tan đang chậm rãi được đốt lênBuổi chiều nàng trở về trạch viện, tuy không có đòn roi đón chờ nàng nhưng so với đòn roi thì cái đánh tâm lý của Cận phu nhân càng khiến nàng thương tổn dày đặc"Nghe nói ở trường mới không còn bị cô lập, thậm chí còn được bạn bè quan tâm sao?"Giọng bà nhẹ tênh nhưng lại khiến tim Cận Khinh Ca như bị bóp nghẹt.Nàng khựng lại, không nói, cũng không phủ nhận."Mày tưởng mày đáng thương lắm sao? Diễn cái trò hạ mình nhẫn nhịn trước mặt người ngoài là muốn tìm đường rời khỏi cái nhà này?"Giọng Cận phu nhân lúc sau dần sắc lạnh, từng chữ như lưỡi dao mỏng cứa vào không khí, cứa vào tâm hồn Cận Khinh Ca vốn đã đầy những vết xước."Mày sẽ không thoát được đâu. Dù mày có cố gắng thế nào... Cận Khinh Ca mãi mãi chỉ là thứ cặn bã trong cái nhà này"Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Cận Khinh Ca ngẩng mặt lên đối diện ánh mắt của người phụ nữ tàn độc này Dù ánh mắt nàng vẫn tĩnh lặng, nhưng sâu thẳm bên trong đã không còn là nỗi sợ, mà là một vực thẳm không đáy , một loại ánh nhìn phản phất nội tâm dữ dội có thể nuốt trọn mọi sự tàn nhẫn của thế gian.Cận phu nhân khựng lại một giây ngắn ngủi, có lẽ vì cái nhìn ấy. Nhưng rồi bà ta cười nhạt, vẫy tay cho người hầu ra hiệu kéo Khinh Ca về nhà kho lần nữaChào đón nàng vẫn là một trận đòn nhừ tĐêm hôm đó, mưa lác đác rơi như rắc thêm chút bi thương cho vết thương chưa lành trên người nàng, thương cũ được thương mới chồng lên, chưa hề có dấu hiệu được lành lặnCận Khinh Ca ngồi trong bóng tối, tấm chăn cũ mỏng dính cuộn chặt quanh người, mắt hướng lên khung cửa sổ nhỏ xíu. Ánh trăng mờ mịt bị che khuất bởi mây mù.Nhưng nàng biết... mây rồi sẽ tan.Và ánh trăng kia, vẫn luôn ở đó, chờ một ngày được soi rọi đến chính nàng.