Bước Qua Ranh Giới

Chương 39



Chương 39

=============

Suốt một tuần sau biến cố, mọi thứ vẫn diễn ra như thể chẳng có gì xảy ra

Tin tức về vụ bắt cóc Cận Khinh Ca và việc Cận Tư Dinh bị thương chưa từng xuất hiện trên bất kỳ mặt báo nào. Thậm chí trong nội bộ công ty cũng tuyệt nhiên không có lấy một lời đồn đoán

Mọi dấu vết đều được che giấu cẩn thận, kín kẽ đến đáng sợ, như thể những tổn thương kia, máu đổ trong đêm đó chỉ là một giấc mộng dài không ai được quyền nhắc đến.

Khi họ xuất hiện trở lại, cả hai chỉ lạnh nhạt đưa ra cùng một lý do: đi công tác đột xuất vì dự án ở phía Tây gặp trục trặc

Không ai hỏi thêm, không ai nghi ngờ, bởi sự lạnh lùng và cẩn trọng từ trước đến nay của Cận Tư Dinh đủ khiến người khác ngần ngại

Nhưng dưới lớp vỏ điềm nhiên ấy, làn sóng âm thầm vẫn đang cuộn chảy, thứ cảm xúc chưa kịp gọi tên, cùng những vết thương chưa kịp lành...

Cuối chiều ngày thứ tám, gió thổi như xuyên qua lớp kính của dãy cao ốc, như từng mũi dao bén nhọn đâm vào da thịt

Khi nhân viên lễ tân tại sảnh của Tống thị còn đang bối rối trước người phụ nữ không hẹn mà đến, thì thang máy riêng dành cho giới lãnh đạo đã đưa Cận Tư Dinh lên thẳng tầng cao nhất

Nơi chỉ dành cho những thương vụ triệu đô, và những cuộc đàm phán mang tính sống còn

Không ai dám ngăn cô

Không phải vì họ biết thân phận của cô, mà vì bản năng của những kẻ từng làm việc dưới áp lực nặng nề mách bảo: đây là một người không nên chặn đường.

Văn phòng chủ tịch Tống thị mang phong cách cổ điển, nội thất gỗ bóng loáng, từng chi tiết đều thể hiện dấu ấn của một đời người từng ngồi trên đỉnh thương trường

Nhưng đối diện với ánh mắt của Cận Tư Dinh, khí thế của căn phòng ấy như bị rút sạch

Tống Chấn Thành ngẩng đầu khỏi xấp tài liệu, ánh mắt thăm dò nhưng vẫn giữ vẻ điềm đạm của kẻ từng đối diện với nhiều thế lực lớn

Ông không già yếu, cũng không dễ lung lay

Nhưng giây phút nhìn thấy cô gái đứng trước mặt, ông biết hôm nay không thể dùng lý lẽ xã giao để kết thúc.

"Cận tổng, đến mà không báo trước, e là có chuyện khó nói?"

Cận Tư Dinh không ngồi. Cô đứng thẳng, ánh mắt trầm sâu mà sắc lạnh, như thể đang cân đo một thương vụ không đáng giá.

"Tôi đến để nói chuyện, nhưng không phải đàm phán. Tôi đến để nhắc nhở."

Bàn tay ông Tống dừng lại trên hộp bút Montblanc, không cử động thêm.

Cô nói tiếp, giọng không cao nhưng dứt khoát, từng chữ như trượt thẳng vào không khí, nén chặt áp lực của chủ nhân nó

"Tống Hoằng và Tống Yên Nhiên, hai người con của ông đang chạm vào lòng tốt hiếm có của tôi. Tôi không quen lãng phí lòng tốt, cũng không thích để ai làm tổn thương người của mình mà không trả giá. Trên thương trường, tôi luôn giữ nguyên tắc: đã ra tay thì không có lỗ vốn"

Tống Chấn Thành không đáp ngay. Ông không phải người dễ bị đe dọa

Trong phút chốc, ông thấy mình như nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của chính mình ba mươi năm trước: cũng là ánh mắt ấy, cũng là kiểu nói chuyện không cần đao to búa lớn, nhưng người khác nghe rồi thì không thể quên.

Nhưng ông hiểu hàm ý trong câu nói kia: đây không còn là chuyện của đám trẻ, mà là một lời cảnh báo trực tiếp, từ một đối thủ xứng tầm

Mười năm trở lại đây, giới thương nhân ở Hải Thành điều hiểu được tính cách của Cận Tư Dinh là người như thế nào. Tránh xung đột được liền tránh

Không khí căng như dây đàn. Một phút, rồi hai phút trôi qua trong im lặng.

Cận Tư Dinh xoay người bước ra cửa, để lại một câu cuối, nhẹ như gió nhưng buốt như thép:

"Người trẻ có thể bốc đồng, nhưng người già... nên biết giữ thành quả mình mất cả đời mới có được."

Cửa phòng khép lại sau lưng cô, nhẹ đến mức không vang tiếng động

Nhưng trong mắt Tống Chấn Thành, cái bóng lạnh lùng kia vẫn như còn đứng đó, chiếu thẳng vào những mạch ngầm ông đang cố kiểm soát

Rốt cuộc hai đứa con của ông đã chọc vào chỗ nào của Cận Tư Dinh?

Và nếu ông không ngăn được chúng thì sự sụp đổ có thể không chỉ là sự làm ăn?

Trong đêm đen như mực, một chiếc siêu xe lao đi như mũi tên vừa rời khỏi dây cung, xé toạc màn sương mù đặc quánh và tĩnh lặng trải dài trên mặt đường cao tốc. Ánh đèn pha cắt qua bóng tối như hai thanh kiếm sắc lạnh, phản chiếu thoáng qua những biển báo mờ ảo bị bỏ lại phía sau.

Không ai biết ai đang ngồi sau tay lái. Chỉ biết rằng, tốc độ của chiếc xe không phải để về đích, mà như để trốn chạy điều gì đó, một thứ cảm xúc không tên đang gào thét dưới lớp vỏ bọc im lìm.

Gió quật vào kính xe, tiếng động cơ gầm rú như một trái tim đang co giật từng hồi. Mỗi khúc cua là một lần sống chết, nhưng người cầm lái không chậm lại, không hề do dự. Như thể chỉ khi băng qua tất cả giới hạn, mới có thể nghe thấy giọng nói của chính mình giữa đêm dài.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt viện mang kiến trúc Trung Hoa cổ kính. Tường gạch xám trầm mặc, mái ngói cong vút như nét mày u uẩn của thời gian, cánh cổng tứ hợp viện khép hờ như đang đợi một người trở về từ cơn mê của chính mình

Cửa xe bật mở, một bóng người bước xuống trong im lặng

Không ai nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy mái tóc dài màu vàng sáng nổi bật trong đêm như một vệt sáng lạc lõng giữa sắc trời xám đen

Dưới ánh đèn nhập nhoạng, vóc dáng ấy mảnh khảnh mà kiên quyết, từng bước tiến vào trong biệt viện cổ như đang đi xuyên qua một ký ức đã ngủ quên từ rất lâu.

Tiếng bước chân rơi nhẹ lên nền đá xưa cũ, không vội vã, cũng chẳng do dự.

Tứ hợp viện vẫn đứng đó, tĩnh lặng và thâm trầm, như chứng nhân cũ kỹ của một câu chuyện chưa từng được kể.

Không lâu sau, bóng dáng ấy lại bước ra. Vẫn là dáng lưng thẳng tắp, mái tóc ánh vàng lay động trong gió đêm như sợi tơ mỏng manh nối giữa quá khứ và hiện tại.

Cô không nhìn lại, chỉ bước đi như thể điều cần thấy đã thấy, điều cần nói đã không cần nói thành lời.

Chiếc xe rồ máy lần nữa, và bóng người ấy lại biến mất vào màn đêm, nhanh đến mức như chưa từng xuất hiện

Khi màn đêm vừa tan đi, thành phố dần bừng sáng bởi nhịp sống hối hả thường nhật, không ai ngờ sóng gió lại đang lặng lẽ cuộn lên từ một nơi khác

Nơi im lặng từng là vỏ bọc cho những tổn thương chưa từng được gọi tên

Chỉ vài giờ sau khoảnh khắc bóng lưng ấy khuất dạng sau cánh cổng tứ hợp viện

Toàn bộ hệ thống truyền thông, từ các trang tin điện tử, nền tảng mạng xã hội đến giới báo chí gần như nổ tung trước một thông báo duy nhất

Cận Khinh Ca – nhị tiểu thư vừa vào cửa của nhà họ Cận – sẽ livestream trực tiếp, không thông qua bất kỳ đơn vị báo đài nào. Nội dung: là quá khứ của chính cô.

Không ai kịp chuẩn bị. Không một phóng viên nào được báo trước.

Khi màn hình sáng lên, người ta nhìn thấy một cô gái ngồi thẳng trước ống kính

Không lớp trang điểm cầu kỳ, không phông nền hào nhoáng – chỉ có ánh sáng trắng lạnh và một gương mặt quá bình tĩnh đến đáng sợ

Cận Khinh Ca không khóc

Giọng nàng trầm, rõ, từng chữ như dao rạch vào bức màn im lặng kéo dài suốt bao năm

"Tôi tên là Cận Khinh Ca. Từ năm sáu tuổi đến mười tám tuổi, tôi sống ở nhà họ Cận, nơi tôi được gọi là 'con riêng'. Trong mười hai năm đó, tôi từng bị đánh đến gãy xương, bị bỏ đói đến ngất đi trong nhà kho, từng bị lôi ra giữa đêm đông chỉ vì làm vỡ một tách trà..."

Máy quay không rung

Nhưng người xem lại thấy thế giới đang chao đảo.

"Tôi có sẹo bỏng do bị dội nước sôi. Tôi có sẹo ở vai, ở lưng, ở chân... Những vết thương không thể xoá, không chỉ trên da, mà còn ở ký ức."

Khi nàng vén tay áo lên, vết sẹo trắng lồi hằn lên làn da mỏng

Cả mạng xã hội lặng đi một nhịp. Bình luận dừng lại. Chỉ còn tiếng thở gấp của hàng triệu người đang theo dõi.

Cuộc phơi bày vừa bắt đầu và sẽ không dừng lại ở đó

Góc quay vẫn giữ nguyên. Không có kỹ xảo, không có cắt dựng. Chỉ có giọng nói đều đều của một người từng quen chịu đựng

Nhưng giờ đây, đang lựa chọn để không im lặng nữa

Vì càng im lặng cả nàng và Tư Dinh điều không thể tồn tại

"Mười hai năm. Bất cứ ai cũng có thể là lý do để đánh tôi. Một cái nhìn không đúng chỗ. Một lời nói bị bóp méo. Một lỗi sai không thuộc về tôi.

"Họ từng cho bạn cao trung của tôi lợi ích, để cậu ấy vu khống tôi trộm cắp, và kết quả tôi là nữ sinh duy nhất bị đánh kỹ luật trước toàn trường"

"Họ từng nói tôi 'giả vờ ngã' để thu hút sự chú ý, trong khi tôi nằm bất tỉnh vì xuất huyết nội"

"Tôi từng bị lôi ra giữa phòng khách, bắt quỳ cả đêm chỉ vì làm rơi một chiếc vỡ. Tôi từng bị đánh đến nôn máu chỉ vì lỡ tay lấy một chiếc bánh quy dành cho chó"

"Từ một chiếc áo lấm bẩn đến một bữa cơm ăn chậm vài phút, mọi thứ đều có thể biến thành cái cớ để sỉ nhục tôi, đánh tôi, đạp tôi xuống đất như một thứ không xứng đáng sống trong nhà họ."

Cận Khinh Ca nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt như tĩnh lặng giữa giông bão. Rồi nàng đặt lên bàn một tập tài liệu. Bìa ngoài ghi: "Kết quả giám định tổn thương tổng thể – Thể chất & Tâm lý – Cận Khinh Ca, 22 tuổi."

Không cần đọc toàn bộ, nàng chỉ mở vài trang. Máy quay lia chậm vào các dòng chữ được bôi đậm

- Tổn thương da liễu không thể phục hồi – vùng vai trái, đùi phải, cột sống dưới.

-Gãy xương tái phát ít nhất 5 lần, chủ yếu ở cổ tay và xương sườn – dấu hiệu của va chạm bạo lực lặp lại

-Mất ngủ mãn tính – thời gian ngủ sâu dưới mức trung bình

-Hội chứng rối loạn lo âu sau sang chấn (PTSD), kết hợp với phản ứng quá mẫn âm thanh – điển hình của trẻ bị bạo hành kéo dài

-Biểu hiện trầm cảm lâm sàng từ tuổi vị thành niên – có xu hướng tự cô lập và mất khả năng tin tưởng xã hội

-Tổn thương thần kinh ở bàn tay – từng bị bóp siết trong thời gian dài.

Cận Khinh Ca ngẩng đầu, giọng gần như thì thầm:

"Tôi từng nghĩ nếu mình biến mất, có lẽ họ sẽ bớt giận.
Nhưng tôi đã sai. Không ai nên sống như thế, không ai đáng bị đối xử như một con chó chỉ vì họ được sinh ra ngoài khuôn khổ một tờ giấy đăng ký kết hôn."

Không phải là nước mắt, mà là sự bình tĩnh tàn nhẫn đang cào cấu trái tim người xem

Buổi livestream ấy không chỉ là một lời kể – nó là bản cáo trạng

Và mỗi dòng chữ trong tập tài liệu kia... là vết chém không thể xóa vào mặt mũi hào môn nhà họ Cận.

Chưa đầy mười phút sau khi livestream kết thúc, các nền tảng mạng xã hội đồng loạt nổ tung.

Từ khóa #CậnKhinhCa đứng đầu top trending toàn quốc suốt mấy giờ liên tiếp.

#NhàHọCậnBạoHành, #SẹoTrênNgườiTôi, #KhôngCònImLặng tràn ngập các diễn đàn, bài viết, video phân tích, và cả những lời kể của các nhân viên cũ từng làm việc ở Cận gia.

Những hình ảnh từ bản giám định thương tổn được cắt ra, lan truyền với tốc độ kinh hoàng

Những trích đoạn trong bản giám định thương tật – những từ ngữ lạnh lẽo như "sẹo lồi sâu vùng lưng", "biến dạng vĩnh viễn xương cổ tay", "rối loạn lo âu cấp độ nặng"

Khiến người xem phải dừng thở.

Không ít người nổi tiếng, luật sư, bác sĩ tâm lý và tổ chức bảo vệ quyền trẻ em lên tiếng yêu cầu điều tra lại toàn bộ quá khứ của gia đình họ Cận.

Tờ Hải Thành Nhật Báo giật tít:

"Tập đoàn đầu não của Hải Thành – Cận thị – có phải được xây từ nước mắt của một đứa trẻ?"

Chỉ trong vòng 24 giờ sau buổi phát sóng, giá cổ phiếu Cận thị – tập đoàn lớn nhất Hải Thành – rơi tự do 7,3%, tương đương hơn 3 tỷ Nhân dân tệ bị thổi bay khỏi vốn hóa thị trường.

Ba đối tác quốc tế tuyên bố tạm dừng hợp tác. Hai trong số các nhà đầu tư chiến lược bắt đầu rút vốn. Cổ đông nhỏ lẻ ồ ạt bán tháo, sàn chứng khoán Hải Thành chìm trong sắc đỏ chỉ vì cái tên Cận thị.

Các tài khoản truyền thông chính thức của tập đoàn rơi vào trạng thái "tắt tiếng". Nhưng dư luận không im. Biểu ngữ giăng trước cổng trụ sở chính

"Chúng tôi không đầu tư vào những kẻ dẫm lên nhân tính."

Bên trong Cận thị, cuộc họp khẩn cấp kéo dài suốt đêm không tìm được phương án trấn an thị trường.

Không ai nghĩ rằng một buổi phát sóng kéo dài chưa đến 30 phút của Cận Khinh Ca lại có thể tạo ra vết nứt đầu tiên – nhưng chí mạng – trên đế chế từng không thể lay chuyển suốt mấy chục năm qua

Ánh sáng từ màn hình vừa tắt, để lại trong căn phòng một khoảng lặng sâu hun hút

Không còn tiếng bàn tán sôi sục, không còn lời chất vấn dội tới. Chỉ còn hơi thở run rẩy của một người vừa dốc hết ruột gan ra giữa thế giới.

Tiếng cửa mở khẽ vang lên sau lưng. Cận Tư Dinh bước đến, dáng người cao gầy nhưng rắn rỏi, như thể mang theo cả một bầu trời bình tĩnh sau cơn bão

Không một lời nói, cô vòng tay ôm lấy Cận Khinh Ca từ phía sau, siết thật nhẹ, như muốn ghì lấy tất cả những đớn đau, mỏi mệt vừa được phơi bày

Cằm tựa lên vai cô gái nhỏ, giọng nói mềm như khói sương

"Không sao đâu... Tất cả đã qua rồi. Bây giờ, để chị. Trận chiến này, hãy để chị thay em chiến đấu."

Cận Khinh Ca không trả lời ngay

Nàng chỉ cúi đầu, hơi run trong vòng tay dịu dàng ấy. Nhưng khi đôi tay Cận Tư Dinh sắp rút lại, nàng bỗng quay người, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay kia

Bàn tay luôn xuất hiện đúng lúc, luôn dịu dàng, nhưng cũng mang trong mình biết bao tổn thương.

Đôi mắt Cận Khinh Ca ánh lên tia kiên định dị thường. Không còn nước mắt, không còn sợ hãi, chỉ còn giọng nói trầm thấp, như khắc từ trong xương

"Em đã im lặng mười mấy năm. Nếu hôm nay em để chị gánh hết, em sẽ không còn là em nữa."

Nàng siết tay thật chặt, đôi mắt không chớp

"Chị đánh một trận, em sẽ đánh cùng. Chị sống, em sống. Chị chết... em chết."

Một câu nói, như lời tuyên chiến, như lời thề. Không phải với ai khác,mà là với số phận

Phòng tuyến quan hệ mỏng manh của hai người chính thức bị vỡ...

Với Cận Tư Dinh, Cận Khinh Ca từ lâu đã không còn là em gái cùng cha khác mẹ

Với Cận Khinh Ca, Cận Tư Dinh từ lâu đã là một phần trong cuộc sống đen đủi của nàng...

Ngoài trời mưa chưa dứt hẳn, từng tia sét xé ngang nền trời như muốn đồng lõa với cơn giận dữ đang sôi sục trong lòng người. Gần như cùng lúc thông tin lan truyền rầm rộ, đèn phòng họp tầng cao nhất Cận thị sáng trưng suốt cả đêm.

Cận Trì Khiêm gần như phát điên

Đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn họp bằng gỗ quý khiến toàn bộ ban cố vấn giật mình im bặt. Giọng ông ta khàn đặc, rít qua kẽ răng

"Cô ta muốn hủy hoại toàn bộ hình ảnh của tập đoàn à?! Một đứa con rơi như vậy, ai cho cô ta lá gan dám đối đầu với cả Cận thị?"

Không khí trong phòng hội nghị căng như dây đàn

Mỗi người đều mang theo ánh nhìn khác nhau, có phẫn nộ, khó hiểu, dè chừng. Đa số đều đồng thuận với một hướng công kích về chủ tịch đương nhiệm – Cận Tư Dinh

"Là chủ tịch chưa làm tròn trách nhiệm giám sát. Nếu chủ tịch không được nuông chiều, thì sao có thể một tay đốt cả danh dự của Cận gia lẫn tập đoàn như vậy?"

Lời chỉ trích hướng thẳng về phía Cận Tư Dinh

Gương mặt tinh xảo của Cận Tư Dinh vẫn điềm nhiên như đang ngồi tán gẫu, cô ngồi vắt chéo chân, ánh mắt vẫn bình thản lướt qua từng gương mặt quen thuộc trong phòng

Không chờ đến khi người ta dồn ép đến cùng, cô thong thả đưa tay đẩy chiếc ghế ở vị trí chủ tịch nhẹ nhàng phát ra tiếng "két" nặng nề, rồi cất giọng lạnh tanh

"Tại sao tôi phải ngăn cản, khi tất cả đều là sự thật?"

Một câu, nhẹ bẫng như gió, nhưng khiến cả căn phòng bùng nổ.

Những người vẫn còn mơ hồ về mối quan hệ nội bộ của Cận gia, phút chốc như bị bóp nghẹt bởi bầu không khí nặng nề

Sự thật? Là cái gì? Là điều gì mà Cận Tư Dinh ngang nhiên chĩa mũi giáo vào chính người đang ngồi đầu bàn, cũng chính là thân phụ của cô– Cận Trì Khiêm?

Trong một khoảnh khắc, ánh nhìn của toàn bộ thành viên hội đồng và ban cố vấn đồng loạt chuyển hướng, không còn đổ dồn vào Cận Tư Dinh

Mà là về phía người đàn ông quyền cao chức trọng kia, người đã giấu đi một bí mật mà giờ đây đang từng bước bị lôi ra ánh sáng

Một thoáng yên lặng chết chóc phủ lên cả không gian.

Cận Trì Khiêm siết chặt tay, từng khớp ngón trắng bệch. Ông ta gằn giọng, từng chữ như đâm xuyên qua tầng không

"Cận tổng, cô chú ý lời nói!"

Cận Tư Dinh khẽ cười, nụ cười mang tính châm biếm rất cao, cô nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu nổi vẻ khinh miệt thoáng qua

"Chú ý? Tôi phải chú ý điều gì? Chú ý rằng bản thân đừng đứng làm nhân chứng rằng mỗi câu mỗi chữ của Cận Khinh Ca điều là sự thật? Chú ý rằng, thực tế còn khủng khiếp hơn những gì em ấy đã nói, có phải Phó giám đốc đang muốn tôi chú ý đến những điều còn thiếu sót không?"

Cận Trì Khiêm trừng to mắt, khuôn mặt vốn luôn duy trì biểu lộ ôn hòa giả tạo giờ phút này chỉ còn sự nứt vỡ của từng mạch cảm xúc

"Đây là chuyện trong nhà, không phải chuyện công ty! Cận Khinh Ca làm như thế sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến mấy ngàn người đang làm việc cho Cận thị? Tổn hại lợi ích trực tiếp đến những người đang có mặt ở đây!"

Cận Tư Dinh bật cười, tiếng cười như băng vỡ trong đêm, giòn và sắc

"Chuyện nhà? Thật nực cười! Phó giám đốc từ khi nào lại xem em ấy là người nhà?"

"Nếu những gì cô ta nói là thật, thì không còn là chuyện trong nhà nữa, mà là một vụ bê bối có thể khiến cổ phiếu tụt dốc."

Một câu nói tiếp theo câu nói bỏ lửng của Cận Tư Dinh, lần này người lên tiếng là giám đốc tài chính của Cận thị - một người đàn ông họ Hà đã ở Cận thị làm việc từ lúc sáng lập

Không ai lên tiếng

Không một ai dám phá vỡ lớp băng mỏng tang đang phủ khắp căn phòng

Tiếng mưa ngoài trời lộp bộp vang lên mỗi lúc một rõ hơn, như đập thẳng vào màng nhĩ những kẻ đang toan tính

Một thành viên hội đồng cố vấn nheo mắt, dè chừng cất tiếng

"Chủ tịch Cận... cô chắc chắn chứ? Nếu những lời đó được xác minh là thật, đây sẽ là cú đánh trí mạng vào danh tiếng của toàn bộ hệ thống điều hành. Không chỉ là một scandal, mà còn là một cuộc lật đổ."

Cận Tư Dinh không nhìn người đưa ra câu hỏi, ánh mắt cô chỉ dừng lại trên gương mặt đầy sát khí của Cận Trì Khiêm

"Danh tiếng ấy vốn đã mục nát từ bên trong. Chỉ là trước giờ có người vẫn cố dùng sơn vàng che lên vết nứt."

Cô dừng một nhịp, giọng trầm hơn

"Đáng tiếc, giờ thì lớp sơn ấy tróc rồi."

Gương mặt Cận Trì Khiêm vặn vẹo trong giây lát. Ông ta bật dậy khỏi ghế, tiếng ghế ma sát với nền gạch vang lên chói tai.

"Tư Dinh, con đủ rồi! Náo động đến cả chuyện công như vậy?"

Ông ta quát, như thể đang trút ra nỗi sợ bị bại lộ

"Con tưởng vị trí kia là bùa hộ mệnh sao? Tư Dinh, ta cảnh cáo con, nếu con tiếp tục bảo vệ con bé đó, ta sẽ..."

"Ông sẽ làm gì?"

Cận Tư Dinh cắt lời, vẫn không đứng dậy

"Giam tôi vào nhà kho? Nhốt tôi ba ngày ba đêm, hành hạ , tra tấn như cái cách mà các người đã làm với em ấy?"

Không khí như đông cứng. Những câu chữ cô thốt ra, không phải là lời vu vạ, mà là từng lớp sự thật rỉ máu đang được bóc tách giữa nơi lẽ ra chỉ có lý trí và chiến lược kinh doanh.

Một giám đốc cấp cao đằng sau khẽ cau mày

"Nói đến rách mặt như vậy thì... chuyện đó là thật sao?"

Cận Trì Khiêm bỗng khựng lại

Cơn giận dữ dâng lên đến cổ họng, nhưng lý trí buộc ông ta phải giữ chặt. Ánh mắt ông ta quét qua từng người trong phòng, những gương mặt từng cúi đầu trước ông, nay lại mang theo sự nghi ngờ khó giấu.

Cận Tư Dinh khẽ nghiêng đầu, nụ cười không cảm xúc vẫn in trên môi

"Ông nói đây là chuyện nhà. Vậy để tôi hỏi lại, nếu một tập đoàn được dựng lên bằng sự dối trá thì lấy gì để nó hưng thịnh qua trăm năm?"

"Trước khi làm kinh doanh, chúng ta nên học cách làm người!"

Lần này, không còn ai dám lên tiếng bênh vực

Cận Tư Dinh cho rằng chính kiến của bản thân đã được nêu rõ, cô một giây cũng không ở lại trực tiếp rời khỏi căn phòng ngột ngạt này...

Bóng lưng Cận Tư Dinh xuyên qua màn đêm để lại cho những người khác bầu không khí cực kỳ bế tắc...

Không ai biết, chuyện tiếp theo sẽ đến là gì?

Chương trước Chương tiếp
Loading...