Bước Qua Ranh Giới
Chương 38
Chương 38====================Đêm khuya, khu kho xưởng phía tây thành phố vắng lặng đến rợn người, chỉ còn những cột đèn vàng nhợt nhạt rọi xuống mặt đường loang loáng nước mưa cũ. Trong tòa nhà điều hành nằm đối diện, căn phòng ở tầng ba vẫn sáng đèn, cửa kính khép hờ, để mặc gió lùa qua khe, cuốn theo mùi cà phê đắng và hơi thuốc lạnh tanhCận Trì Khiêm đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi về phía kho hàng đang âm thầm bị giám sát. Sau lưng ông, Tống Hoằng bước vào, tay cầm điện thoại còn sáng màn hình, giọng khàn khàn vang lên trong im lặng"Tin từ đội giám sát báo về. Cận Tư Dinh đã mang theo văn kiện đến kho. Cô ta không đi một mình mà mang theo cảnh sát hình sự."Cận Trì Khiêm không quay đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi"Có ai bị thương?""Có. Trong lúc giằng co, Cận Tư Dinh bị thương ngang hông. Hiện đã được đưa đến bệnh viện trung tâm. Tình hình không nhẹ."Một khoảng lặng bao trùm căn phòng. Cận Trì Khiêm rút từ ngăn kéo một ổ cứng đen nhám, đẩy về phía Tống Hoằng"Kế hoạch B. Nếu mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, ta sẽ giao cái này cho người nên thấy nó."Tống Hoằng nhìn vật nhỏ trong tay, chân mày chau lại"Đây là...?""Video sẽ giúp cậu có được hợp đồng Mễ Á, và giúp tôi loại được con cờ Cận Khinh Ca, bẻ gãy gai nhọn của đại tiểu thư Cận Tư Dinh nhà chúng tôi"Giọng Cận Trì Khiêm lạnh tanh như gió đêm"Toàn bộ cảnh Cận Khinh Ca bị nhốt, bị đánh đập. Âm thanh lẫn hình ảnh đều rõ ràng. Không chỉnh sửa, không cắt ghép."Tống Hoằng ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt dấy lên thứ gì đó gần giống cảnh giác"Nội bộ Cận thị đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt!""Không."Cận Trì Khiêm khoanh tay trước ngực, ánh mắt bình thản đến mức đáng sợ"Tôi chỉ muốn cho cô ta biết, nếu cô ta dám lôi tôi xuống nước, thì tất cả chúng ta sẽ cùng chết chìm."Ngoài kia, còi xe cấp cứu hú dài trong đêm, xé tan màn tĩnh mịch như báo hiệu thời khắc phơi bày. Trong căn phòng sáng đèn, hai người đàn ông lặng lẽ nhìn nhau. Một người tính nước đi cuối. Một người giữ chìa khóa mở ra cánh cửa tối tăm nhấtMột giờ sau, ánh sáng chói chang và lạnh lẽo nơi bệnh viện trung tâm đón lấy họKẻ bị thương, người chờ đợi, và những bí mật chưa kịp nói ra.Hành lang tầng cấp cứu của bệnh viện trung tâm rọi ánh đèn trắng gắt, loang loáng như ánh dao cắt vào mắt người. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, lạnh lẽo và vô cảm. Ngoài phòng phẫu thuật, Cận Khinh Ca ngồi co lại trên băng ghế kim loại, hai tay nắm chặt gấu áo đến trắng bệch. Mỗi tiếng "tích—tắc" của đồng hồ treo tường như mổ vào lòng ngực đang dồn dập thắt lại.Đôi mắt cô không rời khỏi cánh cửa có đèn báo đỏ. Bên trong đó, là Cận Tư DinhKhông ai nói rõ tình trạngKhông ai dám hứa chắc sẽ ổnChỉ biết lúc vừa đến, máu dính đầy áo Cận Tư Dinh, còn nàng thì gào lên đòi được vào cùng, đến mức y tá phải giữ lại."Cô bị thương, không thể đứng ở đây.""Tôi không đi đâu cả.""Phải sơ cứu ít nhất...""Không!"Cận Khinh Ca hét lên, giọng khản đặc, ánh mắt đỏ au"Tôi không đi! Tôi phải đợi chị ấy ra đây! Chị ấy không có ai, tôi không thể đi!"Nhân viên y tế đành bất lực bỏ điNàng ngồi sụp xuống băng ghế như một cục đá lạnh, toàn thân run nhẹ không phải vì lạnh mà vì đau. Từ cổ áo len mỏng, vết bầm tím kéo dài xuống xương quai xanh. Cánh tay trái gần như không nhấc nổi. Một phần vì vết thương, phần còn lại vì va đập khi giằng co trong kho. Đầu gối rớm máu, gót giày đã tuột mất từ lúc nào.Thế nhưng Cận Khinh Ca không buồn ngó ngàng. Trong mắt cô lúc này, chỉ có một người: Cận Tư Dinh.Mỗi lần nhắm mắt, nàng lại thấy khoảnh khắc chị gái che chắn mình khỏi cú đánh cuối cùng, cơ thể mềm rũ đổ xuống, máu rịn qua khóe miệng."Tỉnh lại đi... đừng bỏ em lại..."Cận Khinh Ca thì thầm, như một lời cầu nguyệnMôi trắng bệch, khô nứtĐôi mắt vẫn trân trân nhìn vào cánh cửa kia, nơi duy nhất còn mang hy vọng của cô trong cái thế giới vừa rạn vỡ này"Em biết ...chị còn điều gì nói với em....tỉnh lại đi Tư Dinh..."Đèn đỏ trên đầu cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.Một vị bác sĩ trung niên đẩy kính, bước ra. Ánh mắt ông mệt mỏi nhưng không giấu được sự ổn định của một người đã quen sống giữa ranh giới sinh tử. Trước mặt ông, Cận Khinh Ca lập tức bật dậy, suýt nữa loạng choạng ngã."Người nhà bệnh nhân Cận Tư Dinh?""Là tôi!"Giọng nàng khản đặc, lồng ngực như bị xiết lại"Chị ấy sao rồi?"Bác sĩ nhìn cô một lát, khẽ gật đầu."Ca mổ thành công. Vết thương sâu nhưng không trúng chỗ hiểm. Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng hồi sức theo dõi. Nếu không có biến chứng, khoảng hai mươi tư giờ tới sẽ tỉnh."Giọng ông không nhanh, không chậm, tựa như đang trả lời một câu hỏi đã được lặp lại cả ngàn lần trong đời.Toàn thân Cận Khinh Ca như vừa bị một trận gió lớn thổi qua. Mọi gân cơ đang căng cứng bỗng mềm rũ, như một sợi dây đàn đứt phựt trong không trung. Cô mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng không thành tiếng.Cô chỉ kịp thở phào một hơiHơi thở đầu tiên sau mấy tiếng đồng hồ nín nhịn.Và rồi, chẳng kịp với tay vào mép ghế hay tựa vào tường, cô đổ người sang một bên, ngã gục xuống sàn lạnh.Mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt như đã trút bỏ cả sự sống, trong khoảnh khắc vừa buông được trái tim khỏi vực sâuĐêm nay, lần đầu tiên nàng không cố gắng gượng nữaÁnh đèn trần mờ nhạt hắt xuống trần phòng hồi sức, phản chiếu ánh sáng loang loáng qua lớp kính chắn bụi. Cận Tư Dinh tỉnh dậy trong làn hương thuốc sát trùng phảng phất, mùi máu khô và vị đắng của thuốc mê còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Cô khẽ cử động mí mắt, hàng lông mi run rẩy vài cái trước khi đôi mắt từ từ mở ra, mờ đục rồi dần trong trở lạiÝ thức trở về như những mảnh vụn vụt lướt qua, tiếng còi xe, máu, thân ảnh đứa nhỏ, rồi bóng tối nuốt chửng tất cả."Khinh Ca..."Cô bật ra tiếng gọi khe khẽ như một hơi thở, giọng nói khàn đặc và yếu ớt. Bàn tay phải cố gắng chống xuống đệm giường, muốn bật dậy, muốn bước ra ngoài, muốn tìm em.Nhưng ngay khi vừa gượng người dậy khỏi gối, một cơn đau dữ dội xuyên qua từ phần hông bị thương lan thẳng đến sống lưng khiến cô nghiến chặt răng, cả cơ thể co rút lại như bị kim đâm hàng trăm nhát cùng lúcLưng áo bệnh nhân dính mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp vì đau.Cửa phòng hồi sức bật mở cùng tiếng bước chân gấp gáp. Người phụ nữ mặc blouse trắng tiến vào, khuôn mặt vừa lo lắng và thể hiện sự bất đắc dĩVừa thấy người bạn tốt động đậy trên giường bệnh, cô lập tức sải bước đến gần, giọng trầm thấp mang theo sự quen thuộc"Cậu điên rồi à, Tư Dinh? Mới vừa tỉnh dậy đã muốn lăn xuống giường luôn sao?"Cận Tư Dinh quay đầu lại, hàng chân mày nhíu chặt dần thả lỏng. Đôi môi trắng bệch nở một nụ cười nhạt."...Trình Hân?""Là tôi. Người bị cậu làm suýt đứng tim đây."Trình Hân đặt bảng theo dõi bệnh án lên bàn cạnh giường, bước tới kiểm tra ống truyền và vết mổ bên hông. Giọng cô vẫn đều, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ ra sự lo lắng mà không một bác sĩ bình thường nào dành cho một bệnh nhân xa lạ."Cậu bị thương không nhẹ, mất máu nhiều. Giờ mà còn cử động mạnh nữa là rách vết khâu như chơi."Nhưng Cận Tư Dinh không màng đến điều đó, bàn tay gầy siết lấy ga giường, ánh mắt ngập tràn lo lắng"Em gái tôi đâu rồi... Khinh Ca... Con bé lúc ấy... như thế nào?..."Trình Hân trong mắt hiện rõ tia khó hiểu, cô nhìn bạn mình một lúc, rồi thở dài. Giọng cô dịu lại."Vẫn ổn. Khi nghe tin cậu không sao mới ngất đi. Đã kiểm tra toàn diện, chỉ có xây xát ngoài ra không có gì nghiêm trọng. Không có dấu hiệu bị xâm hại, yên tâm đi!"Cận Tư Dinh bấy giờ mới chậm rãi thở ra, nhắm mắt lại, như trút được gánh nặng đè nén từ khoảnh khắc bị bóng tối kéo đi trong kho hàngLồng ngực đau buốt nhưng cuối cùng, tim cô vẫn còn một nhịp đập vì người mà cô yêu thương nhất... vẫn còn sốngTiếng máy truyền dịch vẫn nhịp nhàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặngCận Khinh Ca khẽ chớp mắt, tầm nhìn còn lờ mờ nhưng trái tim như bị ai bóp nghẹt. Không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu, nàng giật người ngồi bật dậy, bàn tay run rẩy rút phăng dây truyền nước, máu theo đó trào ra một vệt đỏ nhòe.Không kịp quan tâm đến cơn đau nhói nơi cánh tay, nàng lao ra khỏi giường, chân trần dẫm lên nền đá lạnh buốtNàng nhìn quanh như kẻ lạc lối, đôi mắt đỏ hoe quét khắp bốn góc phòng. Trống trơn."Tư Dinh. Chị đâu rồi... Tư Dinh... đừng bỏ em..."Giọng thì thào bật ra từ cổ họng khô khốc, Cận Khinh Ca lảo đảo xoay người định chạy đi tìm, nhưng vừa quay lưng lại thì một thân ảnh quen thuộc đang chậm rãi bước ra từ nhà vệ sinhÁo bệnh nhân vẫn chưa cài hết khuy, mái tóc hơi ướt dính vài giọt nước, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại dịu dàng nhìn nàng Cận Tư Dinh."Tư Dinh"Cận Khinh Ca không nói thêm được gì nữa. Giây tiếp theo, nàng lao đến như một đứa trẻ hoảng sợ vừa tìm lại được nơi nương tựa duy nhất giữa cơn mộng mị.Vòng tay ôm lấy thân thể gầy yếu kia thật chặt, mặc cho vết kim vẫn rỉ máu, mặc cho cơn đau nơi ngực như bị ai bóp nghẹn."Đừng đi mà... em sợ lắm... đừng đi đâu nữa... xin chị..."Giọng nàng vỡ vụn trong từng tiếng nấc, từng giọt nước mắt rơi xuống ngực áo bệnh nhân đã thấm ướt.Cận Tư Dinh khẽ thở dài, bàn tay yếu ớt đưa lên vuốt nhẹ lưng đứa nhỏ đang khóc rấm rứt trong vòng tay mình, môi khẽ thì thầm:"Chị ở đây... Khinh Ca, chị vẫn ở đây..."Sau khi bác sĩ kiểm tra và xác nhận tình trạng của Cận Khinh Ca đã ổn định, nàng lập tức yêu cầu được chuyển sang phòng bệnh của Cận Tư Dinh.Y tá còn chưa kịp trả lời, nàng đã tự đứng dậy, cánh tay vẫn quấn băng trắng, ánh mắt kiên định khiến không ai dám ngăn cản."Em muốn ở cạnh chị ấy."Giọng nói khẽ khàng, nhưng từng chữ lại như lưỡi dao khắc sâu vào lòng người đối diện.Cuối buổi chiều, khi ánh sáng nhạt cuối ngày còn vương trên hành lang bệnh viện, Cận Khinh Ca được đẩy vào căn phòng nơi Cận Tư Dinh đang nằm.Cận Tư Dinh thoáng khựng lại khi nhìn thấy nàng. Cô đang tựa vào đầu giường, trên tay cầm tập tài liệu trợ lý Lưu vừa gửi tới, đôi mắt hiện lên vẻ bất ngờ."Em đến đây làm gì?""Em đến chăm sóc chị!"Giọng nói của Cận Khinh Ca cương quyết đến mức không thể phản bác. Như thể đã đoán trước sự từ chối, nàng nhanh chóng ngồi xuống chiếc sofa trong phòng, ánh mắt kiên định."Em có thể ngủ ở đây... Chỉ cần ở cùng chị một căn phòng là được. Tư Dinh, em... em thật sự rất sợ."Giọng nàng nghẹn lại ở cuối câu. Không có nước mắt, nhưng làn hơi run run đủ khiến cả căn phòng như chùng xuốngBuổi tối trong phòng bệnh vắng lặng đến mức nghe rõ tiếng dao nĩa chạm nhẹ vào thành khay sứÁnh đèn trần dịu xuống, phủ một lớp sáng nhàn nhạt lên gương mặt tái nhợt của Cận Tư Dinh và dáng vẻ trầm mặc của Cận Khinh Ca.Hai người ngồi đối diện nhau, bữa ăn được y tá mang đến đơn giản chỉ là cháo trắng và vài món thanh đạm.Cận Tư Dinh đặt muỗng xuống, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang người đối diện"Chuyện lần này, chị sẽ không làm lớn."Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng không hề mơ hồ"Muốn biết bước tiếp theo của bọn họ là gì, chúng ta cần giữ yên tĩnh thêm một chút."Cận Khinh Ca không lên tiếng phản đốiNàng chỉ khẽ gật đầu, rồi cúi xuống múc một muỗng cháo nguội.Sự ngoan ngoãn ấy không xuất phát từ tán thành, mà là một kiểu chấp nhậnTrong đáy mắt nàng, có một thứ gì đó âm thầm trỗi dậy, không phải oán hận, mà là linh cảm rõ ràng rằng phía trước sẽ chẳng hề dễ dàng.Một trận gió lớn đang tới, và cả hai... đã không còn đường lui"Phải rồi! Chị có thứ này cho em xem!"Cận Tư Dinh đặt laptop lên bàn, xoay màn hình về phía Cận Khinh CaTrên đó là đoạn clip mờ tối, những tiếng đánh đập vang vọng, xen lẫn tiếng van xin và âm thanh va đập của cơ thể nhỏ bé bị giày xéo.Ánh sáng trong phòng dường như lạnh đi mấy phầnCận Khinh Ca chỉ im lặng nhìn, lòng bàn tay vô thức siết chặt vào mép chăn."Chúng gửi nó đến chị chiều nay."Cận Tư Dinh lên tiếng, giọng đều như mặt nước tĩnh"Yêu cầu chị rót vốn cho dự án của Mễ Á. Nếu không, đoạn clip này sẽ được 'vô tình' tung lên mạng. Phương pháp làm việc thối tha thế này thì chị nghĩ chỉ có Cận Trì Khiêm và Tống Hoằng mà thôi!"Không cần nói tiếp, cả hai đều biếtChỉ một lần nữa thôi, dư luận sẽ lại xé nát Cận Khinh Ca như bầy kền kền đói khát."Nhưng chị không thích ngồi yên để bị tấn công."Cận Tư Dinh nghiêng người về phía trước, ánh mắt lạnh đến tàn nhẫn"Chúng lợi dụng em thì chị sẽ lợi dụng lại chúng. Không những không giấu, chị muốn chính tay mình phơi bày đoạn clip này ra truyền thông."Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Khinh Ca"Chị muốn xé toạc mặt nạ của 'gia đình kiểu mẫu' ấy. Nhưng chuyện này liên quan đến em, Khinh Ca. Em có sẵn sàng để đối mặt chưa?"Cận Khinh Ca không trả lời ngay. Một lát sau, nàng mới khẽ gật đầu, đôi mắt trong trẻo như hồ nước mùa đông, không còn gợn sợ hãi. Nàng nói chậm nhưng câu từ lại đầy mạnh mẽ, thể hiện rõ thái độ"Nếu có người phải bóc trần mọi thứ, thì để chúng ta là người ra tay trước."Nàng dừng lại một lúc, rồi mới lên tiếng tiếp"Chỉ cần đồng hành cùng chị. Em điều gì cũng không sợ hãi!"Cận Khinh Ca chậm rãi dùng bàn tay gày của mình phủ lên mu bàn tay người đối diệnCó những thứ không cần phải nói thành lời, chỉ nhành vào ánh mắt đã có thể thấu hiểu đối phương..Bản tin tài chính sáng thứ hai trở thành tâm điểm của sự chú ý Trên các mặt báo, những dòng tin nóng hổi xuất hiện như một cú tát vào bộ mặt hào nhoáng của tập đoàn Mễ Á. Tập đoàn được biết đến là một trong những thế lực hùng mạnh đang mở rộng kinh doanh về phía Nam, trên tay cầm bản hợp đồng triệu đô với nhà họ Tống, sau lưng từng được Cận thị nhìn đếnCuối cùng lại sụp đổ chỉ trong một đêm"Chủ tịch Tập đoàn Mễ Á bị bắt giữ tại sân bay vì tội danh tạo chứng từ giả và mua bán trái phép!"Từ buổi chiều muộn ngày hai mươi, một đoàn xe cảnh sát kinh tế xuất hiện ở sân bay quốc tế Hải ThànhChủ tịch tập đoàn, người đã từng là hình mẫu lý tưởng trong giới doanh nhân, bị dẫn giải khỏi khu vực VIP, khuôn mặt tái mét, trên tay là chiếc còng số 8 lấp lánh dưới ánh đèn sân bay. Cảnh tượng này ngay lập tức bị những phóng viên đang chực chờ ghi lại, những ánh đèn flash lóe sáng như muốn nhuộm đỏ bầu trời Hải Thành.Mọi người bàng hoàng, không thể tin nổi vào những gì mình vừa chứng kiếnMễ Á, tập đoàn mà bao năm qua vẫn tự hào là biểu tượng của sự thành công và sạch sẽ, nay lại đứng trước sóng gió lớn nhất trong lịch sửCác chuyên gia và nhà đầu tư tranh nhau đưa ra phân tích, các cuộc gọi không ngừng được thực hiện để tìm hiểu thông tin. Nhưng tưởng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, nhưng chưa đầy nửa giờ sau, mọi bản tin đều đồng loạt cập nhật thông tin mới nhất.Bản cáo trạng được tung ra, nêu rõ tội danh nghiêm trọng: "Tạo chứng từ giả nhằm phục vụ hoạt động mua bán trái phép với số lượng lớn đất đai không rõ nguồn gốc. Mọi hoạt động này diễn ra trong suốt nhiều năm qua, kéo theo những ảnh hưởng tiêu cực đến cả nền kinh tế và các cá nhân, doanh nghiệp liên quan."Giới tài chính đồng loạt xoay mũi rìu dư luận về nhà họ Tống. Khi mà không lâu trước đây chủ tịch của Tống thị còn muốn dùng dự án hợp tác cũng Mễ Á để quyết định người kế thừa tương laiHiện tại, hợp tác bất thành, Tống thị được cho là đã sớm cùng Mễ Á giao dịch cũng tránh không khỏi liên can...Tống Yên Nhiên ngồi một mình trong phòng khách lớn, ánh sáng từ màn hình ti vi chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng, khiến đôi mắt cô trở nên sắc bén như lưỡi daoTrên màn hình, những bản tin nóng hổi về vụ bắt giữ chủ tịch tập đoàn Mễ Á đang được phát liên tục. Những lời bình luận, những đoạn phóng sự về vụ việc, tất cả đều tập trung vào sự sụp đổ của một trong những tập đoàn lâu đời.Từng câu chữ như đang đổ thêm dầu vào lửa, khiến cái tên Mễ Á càng thêm bại lộ, càng thêm bị khinh bỉ.Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, đôi môi mỏng khẽ cong lên một cách đầy thỏa mãnCái cảm giác này, cảm giác nhìn kẻ thù sụp đổ dưới tay mình, thật sự khiến Tống Yên Nhiên cảm thấy khoan khoáiKhông ai biết, không ai hay, rằng người đứng sau tất cả những chuyện này, chính là tiểu thư của nhà họ Tống – một trong hai người đang được xem xét sẽ được vào vị trí kế thừa tập đoànMọi thứ đã được tính toán kỹ càng, mọi đường đi nước bước đều đã được chuẩn bị sẵn. Đoạn clip đó, những lời đe dọa, tất cả chỉ là quân cờ trong ván cờ lớn mà Tống Yên Nhiên đã sắp đặt từ lâuVà giờ, nó đang mang lại quả ngọt. Cảnh sát, báo chí, dư luận, tất cả đều đang hướng ánh nhìn về Mễ Á, không một ai nghi ngờ rằng kẻ kéo dây sau tất cả, chính là cô.Tống Yên Nhiên khẽ thở dài, tựa vào lưng ghế, đôi mắt nhìn xa xăm, như thể đang thưởng thức một màn kịch hoàn hảoCòn Mễ Á, giờ đây đã chẳng còn gì ngoài đống đổ nátNhững thứ Tống Yên Nhiên không có được thì cô sẽ đạp đổ đến cùng, dù là người hay vật...Xoảng...Tách trà theo lực tay của Tống Yên Nhiên mà vỡ thành từng mãnh vụn, rơi lả chả dưới sàn nhà...Căn phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ có âm thanh nhè nhẹ của máy móc và ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ chiếu vàoCận Tư Dinh nằm tựa lưng vào gối, vết thương ở hông được băng bó cẩn thận, đôi mắt nhắm hờ trong lúc thư giãn. Cận Khinh Ca ngồi bên giường, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay chị, sự lo lắng trong ánh mắt không hề giảm bớt từ lúc đến giờTrong lòng Cận Khinh Ca chính là ngập tràn cảm giác đau nhóiVết khâu vừa lành da lộ ra, kéo dài một đường nghiêng mảnh mai từ hông xuống sát bụngNhưng ánh nhìn của y tá không dừng ở miệng vết thương, mà lại trôi dần xuống vùng cơ bụng săn chắc và làn da trắng mịn bên dưới lớp áo bệnh nhân khẽ vén.Ánh mắt ấy, không che giấu, không kiêng dè. Nó khiến Cận Khinh Ca cảm thấy một tia lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.Nàng đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến lại gần. Giọng nói vẫn giữ vẻ lịch thiệp nhưng lại lạnh đến lạ thường:"Cảm ơn cô, phần còn lại để tôi làm được rồi."Y tá thoáng sững người. Cận Khinh Ca đã đưa tay ra, như một mệnh lệnh nhẹ nhàng không cho phép ai phản bác. Dù nụ cười trên môi nàng vẫn giữ lễ, nhưng ánh mắt thì tuyệt nhiên không cho y tá một cơ hội để từ chối.Y tá thoáng nhìn sang Cận Tư Dinh rồi rút lui, lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng.Chỉ còn lại hai người.Cận Khinh Ca ngồi xuống mép giường. Tay nàng run nhẹ khi gỡ nốt lớp băng còn lại, lộ ra miệng vết thương đỏ thẫm, được khâu lại bằng những mũi chỉ dày đặc. Da thịt nơi ấy còn chưa hoàn toàn lành, hơi sưng đỏ.Một cơn đau thắt bỗng lan ra từ lồng ngực nàng.Không phải vì ghen, cũng không hẳn vì xót, mà là một dạng cảm xúc sâu kín, khó gọi tênGiữa hai người họ, không phải chị em ruột. Không có ràng buộc huyết thốngVà là lý do để lý giải cho sự ngỗn ngang trong tâm trí nàng trong suốt thời gian qua"Chỉ mình em được phép chạm vào chị. Nghe rõ không Tư Dinh?"Nàng đưa tay, khẽ lau vết máu khô còn đọng nơi mép vết thương. Đôi mắt cụp xuống, giấu đi những xao động đang trào dâng như sóng ngầm dưới đáy biển."Đau không?"Cận Khinh Ca hỏi, giọng trầm khẽ, gần như là thì thầm. Nhưng thay vì đợi câu trả lời, nàng nghiêng người, đặt một nụ hôn thật khẽ lên mép vết thương đã khâu.Giống như một lời xin lỗi. Một lời hứa. Và một sự chiếm hữu không lời.===================Tối tui sẽ úp tiếp