Bước Qua Ranh Giới
Chương 37
Chương 37=================Dưới tán bồ đề rụng đầy lá vàng, sân chùa cổ tĩnh mịch như thể bị thời gian bỏ quênTừng tiếng chuông gió khẽ đung đưa theo làn gió sớm, ngân dài như lời tụng niệm vỡ ra giữa cõi trần gian mơ hồ, vang vọng vào không gian tĩnh lặngCận Khinh Ca đứng im lặng bên gốc cây, tay khẽ chạm vào thân gỗ sần sùi, ánh mắt lạc lõng nhìn về bậc đá loang rêu phía điện thờ, như thể tìm kiếm thứ gì đó vô hìnhBên cạnh nàng, Cận Tư Dinh cũng trầm mặcSự yên lặng bao trùm, nhưng trong từng ánh nhìn, từng cử động nhỏ nhất của Cận Khinh Ca, Cận Tư Dinh lại cảm nhận được một sự căng thẳng, như thể tất cả những gì chưa nói ra đều chất chứa trong khoảnh khắc nàyPhản ứng phẳng lặng của Cận Khinh Ca khiến cho Cận Tư Dinh mơ hồ hốt hoảng. Đứng trước một bí mật thân thế cay nghiệt như vậy, đứa nhỏ này vẫn bình tĩnh như mặt hồ chiều thu, không gợn sóng nhỏ"Khinh Ca, chị muốn cho em biết sự thật vì vào lúc này chị cho rằng đã đến lúc tháo xuống lớp mặt nạ của những con người ấy!"Cận Khinh Ca vẫn không lên tiếng, bóng lưng nàng đổ dài trên mặt đường gồ ghề sỏi đá. Sau một vài phút tĩnh lặng, nàng xoay người đối diện với Cận Tư Dinh, chậm rãi lên tiếng, chất giọng lạnh nhạt, như thể mọi thứ đã không còn quan trọng nữa."Chị biết từ khi nào?""Rất lâu rồi."Cận Tư Dinh ngồi xuống phiến đá lớn gần đó, ngước đầu lên nhìn bầu trời đen đậm, chỉ thấp thoáng vài vì sao ở xa xăm.Cô ngừng lại một chút, như thể đang tìm kiếm từ ngữ để diễn đạt cảm xúc phức tạp trong lòng"Em biết không, khi biết chuyện, chị lại cảm thấy bản thân mình, so với em, vẫn còn rất may mắn."Cận Tư Dinh dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu như để ổn định lại cảm xúc"Khinh Ca, em chịu đánh, chịu đói, chịu bị sỉ nhục... thì chị lại được cung phụng như một nàng công chúa, muốn gì là có đó, cần gì là có người dâng đến. Chị không xứng đáng với điều đó, nhưng em mới là người xứng đáng có được tất cả hạnh phúc... Xin lỗi, Khinh Ca. Vì chị là một phần trong bất hạnh mà em đã phải chịu đựng."Cận Khinh Ca lặng lẽ quay đầu, ánh mắt sâu thẳm như thể xuyên qua từng lớp bóng tối, nhìn vào không gian tĩnh mịch của ngôi chùa cổNàng không trả lời ngay lập tức, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi đau đớn ngấm ngầmTất cả những gì đã xảy ra, những đớn đau mà nàng phải chịu đựng, những tổn thương mà nàng đã gánh chịu... hóa ra chỉ là một phần trong kế hoạch của ai đóMột việc làm mất nhân tính...của một gia tộc trăm năm..."Tư Dinh, cả em và chị điều đáng thương như nhau cả. Chúng ta điều chỉ là những quân cờ trong tay người khác, sự tồn tại của chúng ta là để chấn hưng gia tộc trăm năm của họ. Quá ấu trĩ"Những âm cuối, Cận Khinh Ca gần như gằn mạnh, nàng đưa tay đấm mạnh vào thân cạnh bồ đề, cảm giác đau nhứt tràn lan các đốt tay nhưng không thấm tháp gì với bí mật kinh hoàng mà nàng vừa tiếp nhận"Thật tế, Cận lão thái gia không cho chị con đường lui. Ông ấy muốn số mệnh của chị phải gắn liền về nhà họ Cận. Ông ấy lo sợ sự phát triển của em sẽ khiến mọi tính toán của ông ấy lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Đó là lý do Cận Trì Khiêm quay lại Cận thị"Âm thanh giọng nói của Cận Tư Dinh vô cùng điều độ, nếu không nghe qua nội dung sẽ không biết được cô đang nói đến một sự thật trần trụi về một gia tộc quyền thế nhưng mục nát về nhân cáchMột sự tĩnh lặng khác bao trùm không gian. Gió nhẹ thổi qua, mang theo một làn hơi mát lạnhCận Khinh Ca nhắm mắt lại, tựa như đang ngẫm nghĩ từng lời nói của Cận Tư Dinh. Nàng cảm nhận được từng ngọn lửa trong lòng, ngọn lửa khát khao tự do, khát khao được làm chủ chính mình."Tư Dinh, chị sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?"Cận Tư Dinh rời khỏi phiến đá, giày cao gót của cô giẫm lên lá rơi dưới sân vang lên âm thanh xào xạc, cô rút ngắn khoảng cách chỉ còn chừng hai bước chân thì dừng lạiÁnh mắt Cận Tư Dinh như ghim chặt vào bóng lưng người phía trướcKhông phải một lời hứa hẹn mà là sự khẳng định chắc chắn"Trời có sập chị cũng sẽ chống lên cùng em. Khinh Ca, đây là điều duy nhất chị giấu em!"Cận Khinh Ca chậm rãi xoay người ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết"Vậy chúng ta rời khỏi số phận bị sắp xếp đi""Được, cùng nhau rời đi"Trong đêm tối, sự thật được phơi bày trần trụiBầu trời thổi qua một trận gió lớn, lá cây bồ đề rơi xào xạc, dự báo một trận thanh tẩy sắp diễn ra...Cận lão thái gia ngồi một mình trong phòng riêng, ánh sáng từ chiếc đèn lồng treo trên trần chiếu xuống, phủ lên bàn cờ tướng một sắc đỏ rực rỡMắt ông đăm đăm nhìn vào các quân cờ xếp ngay ngắn, nhưng không chút động đậy, như thể ông đang suy tư về những nước đi tiếp theo trong một ván cờ mà chẳng ai có thể dự đoán đượcĐầu ngón tay gầy guộc của ông lướt nhẹ qua mặt bàn cờ, dừng lại một lúc lâu trên quân sĩ đang đứng vững trên góc sânMột tiếng thở dài khe khẽ vang lênNhững suy nghĩ của ông không đơn giản chỉ là chiến thuật, mà là cả một cuộc đời, một gia tộc, và những mưu đồ đan xen nhau như từng nước đi trên bàn cờ nàyÔng hạ tay xuống, cẩn thận nâng quân cờ, rồi như một quyết định đã được đắn đo lâu dài, từ từ nhấc lên và thả xuống một góc bànQuân cờ bị bỏ lại ở đó, như thể một sinh mệnh không còn giá trị, không còn tác dụng trong cuộc chơi nàyCận lão thái gia nhìn vào khoảng không, mắt ánh lên sự lạnh lùng và tàn nhẫn, tựa như đang nói lời tạm biệt với một phần không thể thiếu trong quá khứ."Kết quả của kẻ không an phận thường chỉ có một!"Ông thì thầm, giọng nói vang vọng trong căn phòng rộng lớnÁnh sáng từ chiếc đèn lồng dường như đột ngột dịu lại, bóng tối bao trùm, những quân cờ tĩnh lặng như những nấm mồ, không một tiếng độngCả không gian dường như nặng trĩu hơn, mỗi một động tác của ông đều như có sức nặng của một quyết định không thể quay đầu.Cận lão thái gia ngả người ra ghế, đôi mắt nhắm lại, không chút biểu cảmTrong cái tĩnh lặng của căn phòng, chỉ còn lại tiếng côn trùng rì rào bên ngoài, và bóng tối lướt qua từng viên cờ, như một dấu hiệu cho sự kết thúc của một chương mớiBên ngoài sân viện, gió lớn không ngừng thổi lênHải Thành đón trận mưa toDưới mái hiên nhà ga, cơn mưa chiều bất chợt trút xuống, làm ướt đẫm từng phiến đá lát đường và phủ một làn hơi nước mỏng lên không gianCận Khinh Ca đứng ở khúc cua gần trạm tàu điện, tay nắm chặt quai túi xách, mắt khẽ liếc nhìn bảng điện tử nhấp nháy giờ chuyến tàu tiếp theoKhông khí lành lạnh, mùi nhựa đường thấm nước, và tiếng còi tàu xa xa khiến lòng cô bỗng se lại một cách khó hiểu, như thể dự cảm một điều gì đó bất thường đang chực chờ phía trướcNàng rảo bước chậm rãi theo lối uốn cong ven đường, nơi ánh đèn đường bị tán cây che khuất, đổ bóng lờ mờ lên mặt đất ướt átTrong khoảnh khắc nàng bước qua gốc cây thứ ba, một bóng người lặng lẽ tách ra khỏi bức tường gạch cũ kỹ bên phía đối diệnn. Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắcMột cánh tay rắn rỏi vòng ra sau gáy, một luồng khí lạnh phả bên tai, và mùi hóa chất hăng nồng khiến đầu óc Cận Khinh Ca chao đảo."Ưm..."Tiếng phản kháng bị chặn lại giữa không trung.Cận Khinh Ca cố vùng vẫy, nhưng chân tay dần mất lực. Hơi thở trở nên nặng nề như thể có bàn tay vô hình siết chặt cổ họngTrong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bóng tối kéo đến, nàng chỉ kịp nhìn thấy ánh đèn tàu loé lên từ xa, rọi mờ mịt qua làn mưa, và tất cả vụt tắt như một đoạn phim đứt cuộn.Nàng biến mất khỏi khúc cua ấy, lặng lẽ như chính cách nàng đã sống suốt ngần ấy nămChỉ còn những vệt giày in mờ trên nền đất ẩm ướt, và tiếng tàu điện chạy ngang qua, không hề hay biết mình vừa lướt qua một điểm đứt gãy của định mệnh.Không gian tối mịt, chỉ có một khe sáng mỏng mảnh lọt qua ô cửa chớp cao gần sát trần nhàMùi ẩm mốc trộn lẫn với mùi hăng hắc của chất tẩy rửa xộc thẳng lên mũi, khiến người ta vừa buồn nôn vừa choáng vángTiếng nước nhỏ tí tách từ ống dẫn rò rỉ vang vọng trong căn phòng nhỏ, khô khốc đến rợn người.Cận Khinh Ca mở mắt.Ý thức trở về chậm rãi như một cuộn phim bị tua ngược. Đầu nàng nặng như đá, cổ tay hơi nhức, dây trói đã được tháo, nhưng vết lằn hằn đỏ vẫn in sâu nơi làn da trắng nhợtNàng bình tĩnh quan sát xung quanh, một chút phản ứng lo sợ điều không cóNàng ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh quét qua bốn bức tường bẩn mốc và trần nhà bám đầy mạng nhện. Mùi trong không khí khiến lồng ngực như bị bóp nghẹt, nhưng biểu cảm nàng vẫn bình thãn như cũ.Bắt cóc?Không khó đoán.Cận Khinh Ca ngả người dựa lưng vào bức tường lạnh toát phía sau, đầu ngửa lên, đôi mắt trầm mặc híp lại như đang lật giở từng lớp bụi của trí nhớ.Ai có thể làm ra loại chuyện này?Cận Trì Khiêm – cha ruột trên danh nghĩa, người từ lâu đã xem nàng là vết nhơ, là cái gai trong mắt. Ông ta không từ thủ đoạn để dọn sạch những điều "mất mặt".Cận lão thái gia – người đàn ông máu lạnh , là người đứng sau tất thẩy chuyện hoang đường mà nàng và Cận Tư Dinh đã chịu đựngTống Yên Nhiên... Ánh mắt nàng khựng lại một thoáng. Như muốn phủ định đi suy nghĩ nàyCuối cùng...Nàng nhớ đến một cái tên – Tống Hoằng.Một người chưa từng gặp mặt. Người được gọi là "thế lực trong bóng tối" của Tống gia, kẻ mà Cận Tư Dinh từng nhắc đến, và cảnh báo nàng phải cẩn trọngTại sao cái tên này lại hiện lên trong đầu nàng ngay lúc này?Cận Khinh Ca siết nhẹ ngón tay, móng tay cắm vào da đến bật máuĐôi mắt đen láy hiện lên tia sáng lạnh như băng tuyết giữa mùa đôngKhông phải vì sợ hãiMà là vì nàng cần biết, ai đang bước vào trò chơi này, và họ muốn gì ở nàngCánh cửa phòng bật mở với một tiếng "cạch" khô khốc, phá tan sự im lặng nặng nề như sắp nghẹt thởHai gã đàn ông bước vào, vóc dáng lực lưỡng, ánh mắt lờ đờ pha chút thú tính. Không một lời báo trước, chúng khóa trái cửa lại sau lưng như thể đã được sắp đặt từ trướcCận Khinh Ca giật lùi, mùi hóa chất trong phòng đột ngột trở nên nồng nặc và khó chịu"Mấy người muốn làm gì?"Giọng nàng run lên, dù bình tĩnh đến mấy nàng vẫn không tránh khỏi sự run rẩy từ trong bản năngChúng không trả lời. Một tên lao đến, siết lấy cánh tay nàng, kéo giật ra khỏi ghếCận Khinh Ca vùng vẫy điên cuồng, tay quờ quạng tìm vật gì đó để chống trả nhưng vô íchTên còn lại đã nhanh chóng khóa đường lui, dồn con mồi sát vào tườngLưng nàng va mạnh vào lớp gạch lạnh ngắt, đau buốt sống lưngMọi nỗ lực kháng cự đều trở nên vô nghĩa khi sức lực của bản thân chẳng là gì so với hai thân hình to lớn ấyMột tiếng rách xoẹt vang lên, chiếc cúc áo bung khỏi cổ áo, rơi xuống nền gạch lạnh lẽoNàng hét lên, nhưng âm thanh ấy bị nuốt chửng trong bốn bức tường kínTrên cao, một chiếc camera nhỏ gắn ở góc trần chớp ánh đèn đỏ, không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào. Nó im lặng ghi lại tất cả, từ những cú tát nảy lửa, ánh mắt hoảng loạn của Cận Khinh Ca, đến từng lần thân thể nàng bị ép sát vào tườngNước mắt cô rơi lặng lẽ, không vì đau, mà vì nỗi nhục nhã ăn mòn từng thớ thịt, từng mảnh linh hồn đang rạn vỡNàng muốn hét lên, muốn phản kháng, nhưng không thểNàng chỉ là một con rối bị vặn xoắn trong một vở diễn đã được đạo diễn từ trước. Nơi mà nàng không có quyền phản kháng, không có cả tư cách để cầu cứuCăn hộ nằm im lìm trong tầng cao, ánh đèn vàng hắt ra từ phòng khách phủ một lớp màu ấm áp giả tạo lên không gian trống vắngCận Tư Dinh trở về nhà vào lúc gần mười giờ tối, hôm nay một có một đối tác nhất mực phải hẹn cô dùng cơm, không thể từ chối. Cơm qua vài tuần rượu, Cận Tư Dinh mới cáo từ trở vềCô thay giày, đặt túi xuống, tầm mắt quét qua phòng một vòng, không gian trống rỗngKhông có tiếng nước chảy trong bếp, không có bóng người nơi sô pha. Cô thoáng nhíu mày, bước nhanh đến cửa phòng đứa nhỏ, gõ khẽ. Không tiếng trả lờiMột cơn bất an khẽ trỗi dậy, không lớn, nhưng như một mũi kim bén chích vào lòng ngựcCận Tư Dinh rút điện thoại, bấm gọiTiếng "tút... tút..." vang lên đều đặn rồi ngắt quãng bằng một giọng nói vô cảm của tổng đài: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay lạnh đi. Gọi lại. Vẫn thế. Tổng đài. Không tín hiệu. Lòng cô dội lên một hồi chuông cảnh báo vô hình.Cận Tư Dinh bước lùi về phía sô pha, nhưng không thể ngồi xuống. Cô đứng đó, giữa căn phòng quen thuộc mà đột nhiên trở nên xa lạMột linh cảm trườn qua sống lưng cô như một luồng điện lạnh: Cận Khinh Ca đã nói sẽ về sớm. Em ấy chưa bao giờ tắt máy. Chưa bao giờ.Lần thứ ba, thứ tư... vẫn chỉ là giọng tổng đài vô cảm nhai đi nhai lại câu từ như một lưỡi dao cùn xoáy vào lòng người."Khinh Ca... em đang ở đâu..."Cận Tư Dinh lẩm bẩm, tay nắm chặt điện thoại đến mức các đốt ngón tay trắng bệchBuổi tối, đường phố vẫn đông đúcCận Tư Dinh nắm chặt vô lăng, ánh mắt quét dọc từng con phố như tìm kiếm bóng dáng quen thuộc giữa dòng người vội vãCô đã lái xe suốt gần hai giờ, lòng nóng như lửa đốtBỗng điện thoại rung lên, một thông báo e-mail hiện trên màn hình xeLà thư nặc danhChỉ một cái liếc mắt, sắc mặt cô đanh lại. Không ai biết nội dung bên trong là gì, chỉ thấy ngón tay cô siết chặt đến trắng bệch, móng tay gần như in dấu lên vô – lăngMột giây sau, bánh xe rít mạnh trên mặt đường, chiếc xe quay đầu gấp đến mức trượt dài một đoạn ngắn.Không một lời, không chút do dự, cô đạp ga. Trong khoảnh khắc, tất cả sự điềm tĩnh trước đó biến mấtChiếc xe phóng như bay giữa làn đường đông đúc, lướt qua bốn ngã tư đèn đỏ trong ánh nhìn sửng sốt của người đi đườngMục tiêu duy nhất – tập đoàn Cận thị Cửa phòng làm việc bật mở với một lực mạnh hơn thường lệ, Cận Tư Dinh bước vào với gót giày gõ dồn dập trên sàn đáKhông buồn tháo áo khoác, cô sải bước tới tủ hồ sơ, ánh mắt lướt nhanh qua từng tập văn kiện dày cộm đang xếp lớp chờ ký duyệt.Chẳng cần lục lọi lâu, cô rút phăng một tập hồ sơ được kẹp gọn trong bìa da đen, góc trên đề rõ ràng dòng chữ in đậm: "Hạng mục đầu tư Mễ Á."Không chần chừ lấy một giây, Cận Tư Dinh đặt tập hồ sơ lên bàn, cầm bút máy, xoay cổ tay linh hoạt và dứt khoát ký tên. Con dấu đỏ thẫm in xuống ngay sau nét mực, dứt khoát, mạnh mẽ, chính xác như cách cô luôn ra quyết định.Sau đó, cô thu lại tập hồ sơ, quay người rời khỏi văn phòng như một cơn gió, để lại sau lưng căn phòng vẫn còn đọng lại dư âm mùi nước hoa lạnh và nhịp thở gấp gáp của một điều gì đó đang bắt đầu dịch chuyểnTòa công xưởng bỏ hoang nằm khuất sâu trong khu công nghiệp cũ, tường gạch rạn nứt, mái tôn méo mó gào lên trong gió, rỉ sét và bụi bặm phủ kín như lớp vỏ chết của một ký ức đã mục ruỗngCận Tư Dinh bước xuống xe, chiếc áo khoác dài lật phật theo từng bước chân lạnh lẽo. Trong tay cô là tập văn kiện được giữ chặt, ánh mắt sắc như lưỡi dao lướt qua bốn người đàn ông đang đứng chờ sẵn phía trước.Không cần lên tiếng, mục đích của họ rõ ràng như gió rít trong những khe tường nứt: văn kiệnNhưng giọng của Cận Tư Dinh khi vang lên lại lạnh hơn cả sắt thép "Tôi muốn thấy người trước"Bầu không khí như đông lại trong thoáng chốc. Một trong bốn gã bước lên, cười khẩy lên tiếng "Đưa tài liệu trước đi. Người vẫn còn sống, nhưng không chắc là bao lâu nữa"Không khí rạn nứt. Mặt đất rùng mình dưới gót giày của côKhông ai động, cho đến khi một kẻ bất ngờ lao đến với con dao găm lấp loáng.Cận Tư Dinh nhanh như phản xạ rút thắt lưng ra quật ngang, né được đòn đầu tiên nhưng không tránh khỏi nhát chém thứ hai xé ngang bụng, cắt rách lớp áo sơ mi trắng và để lại vệt máu đậm, loang nhanh theo từng cử động.Cô khựng người một thoáng, môi cắn chặt nhưng ánh mắt không đổi. Cô không lùi, ngược lại còn nâng văn kiện cao lên như một đòn uy hiếp "Nếu tôi chết ở đây, các người cũng đừng hòng lấy được nó"Một khoảng lặng. Hai tên còn lại liếc nhau, một tên lùi về phía nhà kho cũ kỹ, gằn giọng "Được! Muốn thấy người, cho cô thấy!"Chỉ vài phút sau, trong tiếng bản lề gỉ sét kêu rít mở ra, thân hình gầy gò của Cận Khinh Ca bị lôi ra khỏi bóng tối nhà kho. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt xanh xao đầy bầm tím, nhưng đôi mắt cô vẫn mở, vẫn sống.Cận Tư Dinh gồng chặt cánh tay đang rỉ máu, môi mím chặt, hơi thở dồn dập như tiếng động cơ gằn lên sắp vượt dốcĐến lúc này, cô mới khẽ khụy một gối xuống nền xi măng, nhưng tay vẫn giữ chặt tập văn kiện như thể đó là mạng sống của cả hai người.Gió rít qua khung thép gãy, bụi sắt hoen gỉ cuốn lốc quanh nền xi măng lạnh buốtCận Khinh Ca lảo đảo bị đẩy ra từ trong kho, hai cổ tay vẫn còn hằn vết trói đỏ sẫm, đầu tóc rối bù, mặt dính đầy bụi và máu khôNàng ngẩng đầu nhìn thấy Cận Tư Dinh đang gập người quỳ xuống, máu đỏ loang đẫm bên hông áo trắng, ánh mắt lóe lên nỗi hoảng loạn chưa từng có."Tư Dinh..."Giọng nàng khản đặc, chân lảo đảo muốn chạy đến.Nhưng ngay lập tức, một gã đàn ông tiến lên, tay siết chặt đầu súng thép lạnh kề sau gáy cô như một lời cảnh cáo "Đứng yên!"Cận Tư Dinh không thèm liếc nhìn hắn, ánh mắt dán chặt lên Cận Khinh Ca, cất giọng thều thào nhưng kiên định "Khinh Ca, đừng sợ. Có chị ở đây rồi"Một gã khác cất tiếng hối thúc "Đủ rồi. Đưa tài liệu đây, rồi muốn ôm người mà rút cũng được"Cận Tư Dinh khẽ nhếch môiĐến giờ phút này, dù vết thương đau buốt như có hàng ngàn mũi kim chọc vào da thịt, cô vẫn giữ được bản lĩnh không đổiCô khẽ nâng tay cầm tài liệu lên cao, từ từ đứng dậy."Đưa người lại đây trước. Giao người, tôi đưa tài liệu"Bầu không khí giằng co, căng như dây đàn. Cuối cùng, tên đứng sau Cận Khinh Ca đẩy cô lên một bướcCận Tư Dinh đồng thời cũng bước lên, tay phải giữ tài liệu, tay trái âm thầm bấm vào chiếc máy định vị nhỏ gắn dưới gấu áo khoác.Ngay khoảnh khắc hai bên vừa giao nhau, một trong hai gã bất ngờ giật lấy tài liệu, còn tên kia vung gậy sắt nhắm vào đầu Cận Khinh CaNhưng Cận Tư Dinh đã sớm đoán được. Cô xoay người che chắn cho đứa nhỏ, thân thể vừa cứng rắn vừa run rẩyGậy sắt vụt mạnh vào lưng cô, tiếng rạn vang lên khô khốc, cô khụy xuống, cắn chặt răng, ánh mắt đỏ rực "Chạy đi, Khinh Ca! Chạy!!"Tiếng còi xe cảnh sát rú lên ở phía xa, đèn nhấp nháy xanh đỏ lóe lên phía cuối con đường nhà máy. Đám người kia chửi thề, một tên giật lại văn kiện nhưng bị cô giữ chặt. Cận Tư Dinh xoay người, bằng sức tàn lực kiệt đẩy Cận Khinh Ca về phía khoảng trống."Cầm lấy!"Cô nhét chìa khóa xe vào tay Cận Khinh Ca "Xe chị đậu ngoài cổng. Đừng quay đầu lại"Máu tiếp tục rỉ ra từ vết chém ngang bụng, hòa vào nền đất lạnh.Cận Khinh Ca cầm chìa khóa, ngập ngừng giữa sống và chết, nước mắt như trào ra không ngăn được."Không thể. Em không bỏ rơi chị! Cận Tư Dinh sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!"Cận Tư Dinh không trả lời. Cô chỉ nghiêng đầu, cố cười, một nụ cười méo mó, yếu ớt nhưng rắn rỏi như thép đã nung."Chị chưa chết được đâu. Còn có điều chị chưa nói với em đây...yên tâm"================Giải tán, người chết, người điên, hết phim..