Bước Qua Ranh Giới

Chương 36



Chương 36

===================

Tin tức không phải là sự thật. Nó chỉ là thứ được dựng lên để khiến người ta tin rằng đó là thật

Thời tiết Hải Thành hôm nay không quá tốt, cũng chẳng quá xấu. Mây xám giăng lửng lơ như dự cảm về một cơn giông sắp đến.

Bầu trời còn phủ một lớp mây xám nhạt, hàng loạt tiêu đề giật gân đồng loạt xuất hiện trên trang nhất các cổng truyền thông lớn nhỏ

"Con gái ngoài giá thú của Cận thị – tuổi thơ bị bạo hành hay chiêu trò tạo thương cảm?"

"Nội bộ Cận gia rạn nứt vì con rơi?"

"Cận Khinh Ca – bóng tối đằng sau ánh hào quang?"

Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, từ một nhân viên phòng chiến lược, cái tên đang được đích thân Cận Tư Dinh đề bạc, thì Cận Khinh Ca bị đẩy lên sóng như một biểu tượng của thị phi

Hình ảnh cô bé gầy gò năm mười hai tuổi, với đôi mắt bầm tím và tay chân trầy xước, bị cắt ghép từ những hồ sơ cũ, những đoạn clip mờ nhòe không rõ nguồn gốc, và cả những "nhân chứng ẩn danh" bất ngờ lên tiếng

Người ta lật tung cả quá khứ đau thương của Cận Khinh Ca như thể đang giải phẫu một con thú bị thương giữa phiên chợ truyền thông

Nhưng tệ hơn cả, là phần giả dối được đắp lên phần thật bằng lớp từ ngữ bén nhọn, đầy ác ý

Cận Khinh Ca là nạn nhân của bạo hành? Điều này chắc chắn

Nhưng giờ người ta bảo nàng ngụy tạo, là một kẻ không biết an phận thủ thường

Nàng từng im lặng sống như cái bóng? Giờ bị bảo là kẻ tâm cơ chờ thời phản đòn.

Kênh tin tức tài chính lớn nhất thành phố thậm chí đặt câu hỏi thẳng thừng trong bản tin sáng

"Sự hiện diện của Cận Khinh Ca tại Cận thị – là bước đi chiến lược hay quả bom truyền thông đếm ngược?"

Không ai hỏi nàng có ổn không

Không ai hỏi sự thật là gì

Người ta chỉ hỏi – ai là kẻ tiếp theo sẽ bị nàng lôi xuống?

Câu hỏi quá dễ dàng, còn ai ngoài chủ tịch đương nhiệm, người chị cùng cha khác mẹ

Cận Tư Dinh

Phòng truyền thông nội bộ của Cận thị lập tức bước vào tình trạng khẩn cấp. Các cổ đông bắt đầu lo ngại. Đối thủ âm thầm hả hê. Và những người từng nghĩ nàng yên lăng, không màn tranh đấu, giờ buộc phải nhìn cô như một nguy cơ.

Cận Khinh Ca lặng lẽ ngồi bên cửa sổ tầng mười lăm, tay cầm ly cà phê đã nguội, mắt không rời khỏi màn hình chi chít tin tức

Nàng không cười, không tức giận

Chỉ là... cuối cùng cũng đến lúc, vết sẹo năm xưa bị người khác dùng để rạch một lần nữa

Tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng, dứt khoát và nặng nề.

Tống Yên Nhiên ngẩng lên từ bàn làm việc, ánh mắt lướt qua màn hình máy tính nơi loạt tin tức về Cận Khinh Ca vẫn đang cập nhật từng giây

Cô chưa kịp nói gì thì cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, một người phụ nữ mặc âu phục đen, thần sắc lạnh tanh như gió sớm tháng Chạp bước vào.

Cận Tư Dinh

Trong giây lát, không gian như hạ nhiệt vài độ

Không khí giữa hai người phụ nữ giống như hai lưỡi dao vừa được rút ra khỏi vỏ, im lặng, sắc bén, sẵn sàng cắt sâu bất cứ lúc nào.

Tống Yên Nhiên khẽ dựa vào ghế, cười nhạt

"Chị đến nhanh thật đấy. Tin tức vừa lên chưa được nửa ngày."

Cận Tư Dinh không đáp lại lời mời trò chuyện ấy. Cô bước chậm rãi đến trước bàn, đặt chiếc túi xách xuống một cách có chủ đích. Giọng nói vang lên, không cao, không gấp, nhưng mỗi chữ như có trọng lượng riêng:

"Đừng thử thách giới hạn của tôi, Tống Yên Nhiên."

Tống Yên Nhiên khựng lại. Một tia bất an lướt qua đáy mắt, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản ngoài mặt

"Tôi không hiểu chị đang nói gì."

Cận Tư Dinh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có ý cười

"Cô hiểu rõ hơn ai hết. Tôi không quan tâm ai đứng sau, ai giật dây truyền thông, ai khéo léo gieo rắc những 'chi tiết chưa được xác minh' về Khinh Ca lên mặt báo.

Cô nghiêng người về phía trước, giọng trầm xuống

"Nhưng nếu cô còn để một trò bẩn nào làm tổn thương con bé, tôi sẽ đích thân xóa sổ bất kỳ ai, kể cả khi người đó họ Tống."

Tống Yên Nhiên nheo mắt

"Chị đang dọa tôi?"

"Không,"

Cận Tư Dinh cười khẽ

"Tôi chỉ đang thông báo một điều tất yếu. Mọi thứ đều có giá của nó. Còn tôi, không bao giờ để ai đụng vào người của mình hai lần."

Cô chỉnh lại cúc áo, nhấc túi xách lên như thể chưa từng có gì xảy ra, rồi quay người đi ra khỏi phòng.

Tống Yên Nhiên ngồi yên, lòng bàn tay bất giác siết chặt. Hơi thở dài mà lạnh

Cuộc chơi này... đã không còn đơn thuần là một cuộc chơi nữa

Dưới áp lực truyền thông ngày một dồn dập, những tiêu đề giật gân không ngừng được đào xới và lan truyền với tốc độ chóng mặt, khiến dư luận lẫn nội bộ Cận thị rơi vào trạng thái hỗn loạn

Những hình ảnh mờ nhòe, lời tố cáo ẩn danh, các mẩu thông tin chưa được xác minh xoáy sâu vào quá khứ của Cận Khinh Ca, không chỉ đẩy nàng vào tâm bão mà còn khiến ban lãnh đạo tập đoàn chịu làn sóng ngờ vực chưa từng có.

Khi khủng hoảng chưa kịp lắng xuống, Cận Trì Khiêm nhanh chóng tận dụng thời cơ.
Ông ngầm thúc đẩy một nhóm cổ đông trong Hội đồng Quản trị đưa ra kiến nghị khẩn: xem xét cách chức Trưởng phòng Chiến lược của Cận Khinh Ca, với lý do "không đủ phẩm chất để dẫn dắt đội nhóm", đồng thời gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh và uy tín của tập đoàn.

Nhưng ai cũng hiểu, đó không đơn thuần là một đòn đánh vào cá nhân Cận Khinh Ca.

Đó là nước cờ thâm hiểm, nhắm thẳng vào vị trí chủ tịch của Cận Tư Dinh

Một mũi tên, hai đích: loại bỏ cái gai trong mắt và từng bước bóp nghẹt quyền lực lãnh đạo đang nằm trong tay người phụ nữ ấy.

Cái không khí nặng nề, ngột ngạt bao trùm lấy phòng họp của Cận thị, khiến mỗi tiếng thở dài đều vang lên rõ rệt như một dấu hiệu của sự căng thẳng khó thể xóa nhòa

Ánh đèn sáng chói phản chiếu lên mặt bàn kính, làm cho những gương mặt trong hội đồng càng thêm lạnh lùng, nghiêm nghị. Mỗi ánh mắt đều chứa đựng sự tính toán, như thể mọi người đều đang giấu một con bài chưa lật.

Cận Trì Khiêm ngồi đối diện, ánh mắt sắc như dao cạo, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía những cổ đông thân tín đang ngồi ngay gần ông. Họ là những người không ngừng gật đầu, đưa ra những ý kiến hối thúc, liên tục thúc đẩy việc phải xem xét lại vị trí của Cận Khinh Ca trong nội bộ Cận thị

"Những tin tức này không chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh của cô ấy mà còn làm giảm giá trị thương hiệu Cận thị. Chúng ta không thể tiếp tục để cô ấy nắm giữ vị trí Trưởng phòng Chiến lược nữa, đừng để một cá nhân không đủ năng lực, không có phẩm chất lãnh đạo tiếp tục gây ra rủi ro cho toàn bộ tập đoàn!"

Một giọng nói từ phía cuối phòng vang lên, đầy sự chắc chắn và rõ ràng, là của một trong những cổ đông trung thành với Cận Trì Khiêm

Ánh mắt Cận Tư Dinh lướt qua những người tham dự, lòng đầy suy tư

Cô biết, đây không phải là lần đầu tiên họ thách thức mình

Nhưng lần này, mọi thứ đã không còn đơn giản như trước. Mỗi từ ngữ, mỗi hành động đều được tính toán kỹ lưỡng. Cô có thể cảm nhận được sức ép từ mọi phía, như những sợi dây thừng vô hình đang siết chặt xung quanh mình

Càng khiến Cận Tư Dinh phải thận trọng mà tính toán, lỡ một nhịp rất dễ xô ngã của cây cầu

"Như vậy, chúng ta phải hành động ngay lập tức. Không có thời gian để trì hoãn nữa."

Một cổ đông khác đứng dậy, tay cầm tài liệu, thái độ không thể kiên nhẫn hơn. Những lời nói của ông ta như chất xúc tác, đẩy mọi người trong phòng vào thế căng thẳng.

Cận Tư Dinh ngồi thẳng lưng, tay cầm cây bút, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, như thể đang cố kiềm chế sự tức giận.

Nhưng cũng giống đang xem một bầy sói diễn trò, mà ở đó vị trí sói đầu đàn lại càng quan trọng

Cô không thể phủ nhận rằng áp lực lúc này rất lớn, nhưng đối với cô, đây cũng là lúc phải đưa ra quyết định cuối cùng. Muốn ở chỗ của cô gây sức ép đến đứa nhỏ, những vị trưởng bối đây tính toán vẫn chưa kỹ càng

Đánh giá quá thấp sự quan trọng của Cận Khinh Ca trong lòng Cận Tư Dinh

"Chỉ vài bài báo chưa xác thật thì nói được gì? Các vị ngồi đây, đặc biệt là phó giám đốc điều hành phải rõ ràng tính minh bạch của sự việc này. Chúng ta có cần mở cuộc họp báo dưới tư cách nhị tiểu thư đã được vào cửa của Khinh Ca không?"

Giọng Cận Tư Dinh lạnh lùng, nhưng mạnh mẽ. Ánh mắt của cô dao động qua từng khuôn mặt, một sự thách thức rõ rệt trong lời nói của mình.

Đuôi mắt của Cận Trì Khiêm hiện hữu sự hoảng hốt không nhỏ. Bàn tay siết chặt dưới mặt bàn, nhưng đang chờ đợi thái độ của Cận Tư Dinh

"Những chuyện này tôi sẽ cách xử lý, các vị làm tốt bổn phận của mình là được. Đừng mở những cuộc họp vô bổ như thế này nữa là được!"

Cận Tư Dinh đứng dậy đẩy ghế rời khỏi phòng họp

Thái độ này của cô chính là câu trả lời rõ ràng nhất..

Gót giày cao cấp gõ từng tiếng nặng nề lên nền đá hoa cương

Không một trợ lý đi theo, không báo trước, cũng không mang theo bất kỳ tài liệu công việc nào.

Dáng người cao ráo, ánh mắt lạnh như dao cạo, Cận Tư Dinh đi thẳng đến phòng chiến lược tầng mười chín

Chỉ một cái liếc mắt lướt qua, căn phòng lập tức trở nên im phăng phắc. Những lời thì thầm, ánh mắt liếc nhìn, cả những câu chuyện dở dang lập tức bị nuốt vào cổ họng

Cô dừng lại trước bàn làm việc của Cận Khinh Ca, không nói một lời, chỉ đặt tay lên vai em gái, hành động ấy tuy nhẹ nhưng đầy sức nặng

Rõ ràng, đây không chỉ là một cái chạm mang tính thân mật, mà là lời tuyên bố không lời.

Ánh mắt Cận Tư Dinh lia một vòng khắp căn phòng, sắc như dao rút khỏi vỏ

"Công việc của các người là phân tích số liệu, không phải phân tích đời tư người khác."

Giọng cô không lớn, nhưng từng chữ như gõ xuống mặt bàn

"Tôi không thuê người ngồi tám chuyện, càng không cần những kẻ đứng sau lưng đồng nghiệp để thở dài thương hại. Ai cảm thấy mình không làm được, cửa thang máy kia luôn mở."

Sự xuất hiện của Cận Tư Dinh ở phòng chiến lược cũng như thái độ của cô đối với Cận Khinh Ca đã như một cơn bão thổi tung nội bộ Cận thị

Câu hỏi đặc ra chính là vì sao Cận Tư Dinh lại đứng về phía 'con rơi' mà không phải là cha ruột của mình?

"Đồ ngốc, tối nay chị có món mới trổ tài. Sửa soạn cái bụng em thật tốt mà về sớm dùng cơm!"

Câu nói này của Cận Tư Dinh không lớn nhưng đủ để cho toàn bộ phòng chiến lược biết được khôn khéo thì nên theo phe ai trong trận chiến sắp tới...

"Em có dấu hiệu tăng cân nhẹ là do chị đấy!"

Cận Khinh Ca dùng tay vỗ nhẹ vào chiếc bụng bằng phẳng của mình

"Không sao, nuôi béo tốt một chút cũng không tệ!"

Cận Khinh Ca không hề biết khi nói lời này, Cận Tư Dinh đã ở trạng thái cả đời này sẽ chăm sóc cho nàng...

Dù là ở dưới bất kì danh phận gì...

Bữa cơm tối trôi qua trong không khí yên tĩnh hiếm hoi. Không ai nhắc đến công việc, càng không ai nói về những lời đồn vô nghĩa ở công ty. Chỉ có tiếng chén đũa chạm nhẹ và vài câu hỏi thăm đơn sơ như thể cả hai đang cố gắng bảo toàn chút yên bình ngắn ngủi sau một ngày dài.

Cận Khinh Ca đặt đũa xuống, thấm khăn lau khóe miệng rồi định đứng dậy thu dọn. Nhưng bàn tay Cận Tư Dinh đã đưa ra trước, nhẹ nhàng chặn lại

"Tối nay đi với chị một chút. Một lát chỗ này sẽ có người đến dọn!"

Cận Khinh Ca hơi sững lại, nhìn vào ánh mắt chị gái, không hối thúc, không bắt buộc, chỉ là một lời mời mang theo sự kiên định dịu dàng.

"Đi đâu vậy?"

Cận Khinh Ca hơi đưa mắt nhìn sắc trời tối đen bên ngoài cửa kính lớn

Cận Tư Dinh chỉ đáp một câu ngắn gọn

"Chỗ mà em cần đến."

Im lặng vài giây, rồi Cận Khinh Ca gật đầu, như thể tất cả mọi phòng bị trong lòng đều tạm thời được cởi bỏ vào buổi tối không tên ấy

Chiếc xe men theo con đường quanh co dẫn lên núi, bóng đêm trải dài hai bên chỉ còn lại ánh đèn pha cắt qua màn sương mỏng

Cận Khinh Ca ngồi yên ở ghế phụ, đôi tay đan lại trong lòng, ánh mắt nhiều lần lướt nhìn quang cảnh bên ngoài

Những hàng thông già, những khúc cua dốc dựng đứng, và khoảng trời đêm thăm thẳm không một vì sao.

Khi chiếc xe dừng lại, cô nhìn ra cửa kính, bất giác nhíu mày.

Trước mắt là cổng đá phủ rêu xanh, tường gạch cổ loang lổ in dấu thời gian. Một ngôi chùa nhỏ, nằm lặng lẽ trên đỉnh núi như thể đã quên mất thế giới ồn ào phía dưới. Không một bóng người. Không tiếng chuông, không tiếng gió.

Cận Khinh Ca quay sang nhìn Cận Tư Dinh, trong mắt đầy vẻ khó hiểu

"Chị đưa em đến đây làm gì?"

Cận Tư Dinh chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu lại như một lời trấn an

"Lên đó rồi em sẽ biết."

Cận Khinh Ca nhìn ngôi chùa tịch mịch trong đêm, lòng còn vương lặng lẽ những câu hỏi chưa lời đáp, nhưng vẫn lặng lẽ bước theo chị gái, như một người đang học cách tin vào điều chưa hiểu

Ánh đèn dầu le lói trong điện thờ hắt bóng hai người lên bức tường đá rêu phong

Tiếng guốc gỗ nhẹ nhàng vang lên giữa khoảng sân lát đá, kéo theo hương trầm thoảng mỏng như hơi thở của đêm.

Một bóng người chậm rãi hiện ra nơi bậc thềm

Đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, thân hình gầy gò nhưng lưng vẫn thẳng, dáng bước tuy chậm mà không hề run. Ánh mắt ông, dù đã trải gần chín mươi mùa đông, vẫn sáng như thể có thể soi thấu người đối diện.

Cận Khinh Ca đứng yên lặng, chỉ nghe ông thở dài khẽ một hơi.

"Quả nhiên là ngày này cũng đến rồi..."

Giọng ông lão trầm thấp, như đã biết trước sự hiện diện của họ từ lâu

Ông nhìn hai chị em, ánh nhìn dừng lại lâu hơn ở vị trí của Cận Khinh Ca

Không phán xét, không thương hại, chỉ lặng lẽ như mặt hồ cũ đã quen chứng kiến sóng gió. Một ánh nhìn khiến nàng vô thức siết chặt tay, lòng dậy lên cảm giác vừa bất an vừa kính nể.

"Cô ấy đã mang đủ thương tích rồi, phải không?"

Ông quay sang hỏi Cận Tư Dinh, không cần ai xác nhận, như thể mọi điều đã được viết sẵn từ thuở rất xa

Ông lão khẽ quay đi, hướng mắt về phía ngọn đèn dầu hắt lên bóng những bức tranh tường đã mờ nhạt theo năm tháng. Không gian im lặng, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua khe cửa, kéo theo sự lạnh lẽo như một cơn gió cuốn theo nỗi buồn xưa cũ.

Ánh mắt ông lão như lạc vào một miền ký ức xa xăm, khuôn mặt trở nên trầm tư, tựa như đang lật giở những trang lịch sử không ai muốn nhớ

"Cách đây nhiều năm, khi nhà họ Cận vẫn còn chập chững bước trên con đường phồn thịnh, Cận lão thái gia... ông ấy từng tin vào một lời tiên tri kỳ quái về dòng máu phượng hoàng"

Ông lão nhắm mắt lại, giọng cất lên như kể lại một câu chuyện từ kiếp trước. "

"Cận lão thái gia tin rằng chỉ cần sở hữu đứa bé sở hữu bộ ngày sinh cực thịnh thì việc duy trì gia tộc là vô cùng dễ dàng. Năm đó, Cận lão thái gia lùng sục toàn bộ bệnh viện sản trên cả nước và tìm được một đứa trẻ như vậy. Song song đó, Cận Trì Khiêm phải đi bên ngoài tìm một 'món nợ phong lưu' và dưỡng ở bên ngoài ít nhất là sáu năm, sau đó mang đứa trẻ ấy về Cận gia"

Ông lão dừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục, mắt mở to nhìn thẳng vào hai cô gái trước mặt, như thể những lời nói hoang đường tiếp theo sẽ chẳng mấy ai tin tưởng nhưng thật tế nó đã xô đổ cuộc đời của hai đứa trẻ

"Một đứa trẻ mang trong mình – dòng máu Phượng Hoàng – số phận định đoạt là người gắn liền với hưng thịnh của nhà họ Cận. Một đứa trẻ là con hoang mang về gia tộc chịu mọi ngược đãi, không có tình thường, không có tình người. Với ông ta, đó là cách để cân bằng nhân – quả, để đổi lấy phồn thịnh bằng máu thịt một đứa trẻ không ai gọi là con."

Dưới ánh đèn dầu chập chờn, Cận Khinh Ca đứng lặng người, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ

Lời ông lão vừa nói như chiếc kim nhọn xuyên thẳng vào tầng sâu ký ức, nơi nàng từng tự hỏi vì sao mình được sinh ra, vì sao lại bị ruồng bỏ, vì sao phải chịu đựng đến tận cùng như thế. Thì ra, tất cả đều là một kế hoạch đã được sắp đặt từ trước khi bản thân cất tiếng khóc chào đời

Môi nàng mím chặt lại, bàn tay buông thõng bên hông bất giác siết chặt

Không giận dữ, không gào thét, nhưng một nỗi lạnh lẽo như băng ngầm đang âm thầm dâng lên trong lòng

Nàng cười khẽ, tiếng cười rất nhẹ, nhưng như xé toạc bầu không khí đặc quánh quanh điện thờ

"Thì ra... là vậy."

Cận Tư Dinh đứng lặng cạnh đứa nhỏ, đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh nay ánh lên vẻ dao động rõ rệt

Cận Tư Dinh đã sớm biết câu chuyện huyền hoặc này từ trước

Cô đã biết tất cả từ rất lâu, từ những trang tài liệu cũ kỹ bị vùi trong két sắt của ông nội, từ những cuộc nói chuyện đứt đoạn giữa Cận Trì Khiêm và những người họ hàng có chức vị trong gia tộc

Nhưng biết là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác

Câu chuyện ấy quá hoang đường, quá lạnh lùng, quá phi nhân tính để có thể dễ dàng nuốt trôi như một bí mật gia tộc

Môi cô mím chặt, ngực phập phồng như đang cố kiềm nén một cơn giận vô hình

"Chỉ vì một lời tiên tri..."

Cô khẽ lặp lại, giọng khô khốc như gió quét qua đám tro tàn. Đôi bàn tay thon dài bất giác siết chặt vạt áo, đôi mắt hướng về ông lão đầy giằng xé, giữa lý trí mách bảo rằng đây là sự thật, và con tim không ngừng gào lên rằng điều này không thể nào là thật

Rõ ràng là hai đứa trẻ vô tội vì cái gì phải gồng gánh cho sự hưng thịnh của một gia tộc....

==============

Có thể mình sẽ chỉnh lại một chút ở phần này nên là tốc độ ra truyện sẽ một ngày một chương nhé. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...