Bước Qua Ranh Giới
Chương 35
Chương 35================="Khinh Ca, mình cần cậu giúp đỡ. Cậu thật sự từ chối mình sao?"Lời này của Tống Yên Nhiên tựa như gai nhọn đâm vào phần mềm mại của quá khứCận Khinh Ca dùng chiếc thìa nhỏ khuấy lấy lớp bọt màu nâu trong ly sứ, nàng qua hồi lâu mới lên tiếng.Giống như dùng sự im lặng này để sắp xếp ngôn từ để mở lời"Yên Nhiên. Mình đã nói rồi mình không thể tác động đến quyết định của Tư Dinh. Cậu nghĩ rằng mình cùng chị ấy thật sự thân thiết đến vậy sao? Chị ấy là con ruột của Cận Trì Khiêm, mình chỉ có một nửa huyết thống với chị ấy. Yên Nhiên, mình xin lỗi. Mình không giúp được cậu!"Khớp ngón tay của Tống Yên Nhiên hết co rồi lại giãn, tựa như chủ nhân của nó đang tận lực điều hòa cảm xúc của bản thân, sao cho tốt nhất"Cậu vẫn còn giận mình có phải không?""Cậu cho rằng mình năm xưa tiếp cận cậu vì biết rằng cậu là con riêng của Cận gia. Thân phận giống với Tống Hoằng. Mình tiếp xúc cậu vì muốn chơi đùa đúng không?"Cận Khinh Ca bình thản nhìn người đối diện, đợi đến khi âm cuối trong giọng nói của Tống Yên Nhiên kết thúc, nàng mới lên tiếng"Yên Nhiên. Mình không để tâm những điều đó. Mình đã nói mình tin tưởng cậu sẽ tin tưởng cậu. Việc cậu tiếp cận mình vì một đích gì đã không quan trọng nữa. Bởi vì với mình...quá khứ đã được bị chôn vùi. Mình sẽ không nhìn lại.."Dừng lại một lúc, Cận Khinh Ca đưa tấm mắt nhìn ra cánh cửa lớn bên dưới và dễ dàng nhìn thấy chiếc Bentley màu xám đậm đậu bên dưới"Còn có, chúng ta điều làm trong môi trường kinh doanh, nơi mà năng lực sẽ là thước đo để đánh giá. Cậu muốn vị trí thừa kế hãy chứng minh năng lực, mình chỉ có thể nói như vậy. Tư Dinh đã đến, mình xin phép đi trước!"Cho đến khi bóng lưng của Cận Khinh Ca rời khỏi quán. Tống Yên Nhiên vẫn trầm mặc...Thời gian thực sự có thể thay đổi một con người sao?"Nếu đã như vậy...thì cậu đừng trách mình vô tình...Khinh Ca...."Những lời này Tống Yên Nhiên chỉ tự lẩm bẩm với bản thân, nhưng độ sắc bén trong mắt rất lớnTựa hồ cô vừa đưa ra một quyết định đầy táo bạoBên trong khoang xe phủ màu xám sẫm, tiếng động cơ Bentley lặng lẽ gầm lên giữa dòng xe đôngBầu không khí trong xe nặng như vừa bước ra khỏi cơn mưa, im lặng đến mức nghe rõ từng nhịp gõ nhẹ từ móng tay của Cận Tư Dinh lên mặt đồng hồ trên cổ tay.Cận Khinh Ca ngồi bên ghế phụ, ánh mắt lặng lẽ dõi ra ngoài cửa kính mờ sương, mãi đến khi xe dừng chờ đèn đỏ, nàng mới cất giọng, không rõ là thản nhiên hay cố ý thăm dò"Chị. Nếu Tống Yên Nhiên đến tìm chị, đưa ra điều kiện... thì chị sẽ xử lý thế nào?"Cận Tư Dinh nghiêng đầu liếc đứa nhỏ một cái, đôi mắt sắc như ánh thép quét qua"Cô ấy đã tìm đến em trước à?"Cận Khinh Ca không đáp, chỉ nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn bạc nơi ngón trỏ, một thói quen mỗi khi cần che giấu cảm xúcHành động này không qua được mắt của người đang cầm lái"Phải. Cậu ấy hi vọng em có thể nói vài lời trước mặt chị. Để chị rót vốn và Mễ Á"Chất giọng Cận Khinh Ca nghe qua bình thường, nhưng nàng biết được một sự thất vọng đang lan tràn toàn thân"Em trả lời thế nào?"Dù tám trên mười đoán được câu trả lời của đứa nhỏ nhưng Cận Tư Dinh vẫn mong muốn xác nhận một lầnKhông ngoài dự đoán, Cận Khinh Ca lập tức lên tiếng"Em đương nhiên sẽ không nói giúp. Vì hai nguyên nhân!""Hai nguyên nhân?"Cận Tư Dinh không giấu sự tò mò trong mắt mà hỏi lại"Thứ nhất, dự án Mễ Á rất có vấn đề, nếu đầu tư giống như một ván cược mà nắm sáu mươi phần trăm thua cược. Thứ hai, chị là người làm việc lý trí sẽ không vì lời của em mà quyết định sai với tính toán của bản thân.Cận Tư Dinh đưa tay phủ lên mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, ánh mắt cực kỳ hài lòng, chất giọng cô trầm ấm như một chiếc máy phát nhạt vang lên trong không gian tĩnh lặng"Khinh Ca. Em trưởng thành rồi! Chị thấy rất có thành tựu khi có thể có em bên cạnh!""Vậy sao? Em cũng thấy bản thân rất vinh dự khi có thể là em gái của chị!"Vừa dứt lời Cận Khinh Ca đã xoay ra bên ngoài cửa sổ, nàng không hề biết những âm cuối trong câu nói của mình đã khiến nét cười trong mắt Cận Tư Dinh tan biến...Nàng không biếtVới Cận Tư Dinh, nàng đã sớm không còn là em gái đơn thuần..Ánh đèn vàng hắt xuống mặt bàn đá cẩm thạch, như rót mật vào một khung cảnh lạnh lẽo đến ngột ngạt. Ly whisky trong tay Tống Hoằng chỉ vơi đi một phần ba, nhưng ánh mắt hắn nhìn người đối diện đã như lưỡi dao lặng lẽ lướt qua lớp mặt nạ.Đối diện hắn, Cận Trì Khiêm ngồi thẳng lưng, bộ âu phục đen cắt may hoàn hảo càng khiến vẻ ngoài của ông thêm phần kín kẽ. Gương mặt cáo già khẽ nhíu mày, ánh mắt chìm trong làn khói xì gà Cuba vừa châm, đặc quánh như màn sương giăng trong ván cờ âm thầm."Ý cậu là... muốn tôi thuyết phục hội đồng quản trị đầu tư vào Mễ Á?"Giọng ông khàn đặc, trĩu nặng hoài nghi.Tống Hoằng không trả lời ngay. Hắn chậm rãi nghiêng người, đặt ly rượu xuống mặt bàn. Tiếng va nhẹ vang lên, sắc lạnh như một tín hiệu."Đúng vậy."Hắn ngừng một nhịp, nụ cười nhạt lướt qua môi như có như không."Cận tổng quy ẩn giang hồ đã nhiều năm, nay đột ngột Đông Sơn tái khởi — người trong ngành không ai không hiểu: nội bộ Cận gia sắp có biến. Nếu ông ra mặt lúc này, giúp tôi giành được dự án của Mễ Á, thì sau này... chỉ cần một lời, Tống thị tuyệt đối không đứng ngoài vòng xoáy."Không khí trong phòng chùng xuống, tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tro xì gà rơi lách tách trên gạt tàn.Cận Trì Khiêm không đáp ngay. Đôi mắt già nheo lại, xuyên qua làn khói mờ, ánh nhìn khóa chặt lấy gương mặt người đàn ông trẻ tuổi phía đối diệnÔng từng gặp nhiều kẻ khôn ngoan, cũng từng đạp lên xác những kẻ tham vọng để leo lên đến vị trí nàyNhưng Tống Hoằng... không đơn thuần là tham vọng."Cậu có vẻ rất tự tin vào dự án này."Ông chậm rãi lên tiếng, giọng đều như đường cắt dao mổ.Tống Hoằng bật cười khẽ, không phủ nhận cũng chẳng xác nhận. Hắn nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên sự am hiểu không cần lời nói."Tự tin thì chưa đủ, nhưng tôi tin vào đúng thời điểm và đúng người."Hắn rót thêm rượu vào ly mình, rồi ngừng lại, như chợt nhớ điều gì đó:"Phải rồi, tôi nghe nói... con gái riêng của Cận tổng dạo này không quá an phận."Tay Cận Trì Khiêm khựng lại trên thành ghế, dù chỉ trong một thoáng ngắn ngủi.Tống Hoằng không nhìn, cũng không cần nhìn. Hắn chỉ nhấc ly lên, nhấp một ngụm nhỏ, giọng trầm nhưng rõ từng chữ"Trong ván cờ này, quân cờ nào giữ, quân nào bỏ, chẳng phải đều do tay người chơi quyết định sao? Chỉ cần Cận tổng muốn, thì mọi thứ... sẽ gọn gàng như chưa từng tồn tại."Không khí trong phòng dường như đặc quánh lại.Lần này, ánh mắt Cận Trì Khiêm đã không còn phẳng lặng như trước. Ông ngả người ra sau, như muốn che giấu một tia chấn động trong đáy mắt.Tống Hoằng nhướng mày, môi cong lên một đường cong lạnh buốt:"Tôi chỉ đang đặt một quân tốt đúng vị trí. Còn thắng hay thua... thì là chuyện của Cận tổng."Bên ngoài cửa kính, thành phố lên đèn. Ánh sáng lấp lánh như hàng ngàn con mắt đang theo dõi một ván cờ thầm lặng giữa hai kẻ máu lạnhCuộc gặp với Tống Hoằng kết thúc trong im lặng, không cái bắt tay nào được trao, cũng chẳng có cam kết nào chính thức. Nhưng khi bước ra khỏi căn phòng ấy, trong mắt Cận Trì Khiêm đã xuất hiện một ngọn lửa mà nhiều năm qua ông cố tình giấu kỹBa ngày sau, một cuộc hẹn khác được sắp đặt, lần này không qua trung gian, không qua thư ký, mà là một lời mời trực tiếp gửi đến Cận Trì Khiêm, mang theo con dấu của Mễ Á Group.Người đại diện của Mễ Á, một người đàn ông trẻ tuổi, ăn nói lưu loát, ánh mắt lanh lợi, bước vào với thái độ vừa khiêm nhường vừa sắc sảo. Không dài dòng, hắn đặt bản hợp đồng sơ bộ lên bàn, mở ra trang quan trọng nhất, rồi đẩy nhẹ về phía Cận Trì Khiêm."Cận tổng, đây là đề xuất chính thức từ Mễ Á. Nếu Cận thị đồng ý rót vốn đầu tư, chúng tôi sẵn sàng nâng mức chia lợi nhuận thêm ba phần trăm."Ba phần trăm, một con số không nhỏ trong giới đầu tư tài chính, đặc biệt là với dự án mang danh nghĩa "phát triển công nghệ sinh học" như Mễ Á.Nhưng Cận Trì Khiêm không nhìn vào con số. Ông nhìn vào ánh mắt của kẻ ngồi đối diện, ánh mắt quá khéo léo để là kẻ làm ăn trong sáng.Ông cười nhẹ, rút điếu xì gà ra khỏi hộp bạc, chậm rãi châm lửa. Mùi khói thơm lặng lẽ lan tỏa, như một lớp sương che khuất suy nghĩ thực sự trong đáy mắt ông"Dự án này... quá sạch sẽ để là thật."Giọng ông khàn đặc, vừa giống một lời cảnh báo, vừa giống như đang tự nói với chính mình.Nhưng bàn tay ông không đẩy bản hợp đồng ra, ngược lại lại khẽ xoay nó một góc, như đang cân nhắc.Một dự án ma? Có thểNhưng nếu là bẫy, thì lại càng tốt, ông có thể nhấn chìm cả đối thủ lẫn đồng minh trong cùng một vũng lầy.Ánh mắt ông dừng lại nơi cửa kính, thành phố dưới kia vẫn lung linh như một giấc mộng giả tạo.Chính từ giấc mộng này, ông sẽ bẻ gãy đôi cánh của Cận Tư DinhTrên đỉnh núi phủ sương, nơi gió lùa qua từng khe đá như tiếng thở của trời đất già nua, một chiếc xe màu xám bạc lặng lẽ dừng lạiCận Tư Dinh bước xuống. Ánh sáng từ đèn pha phía sau chiếu lên bóng lưng cô, kéo dài như một vệt mực u uẩn giữa bức tranh đêm không màu.Một ngôi miếu đá nằm nép dưới tán cổ thụ. Ở đó, người ta nói rằng có một kẻ đã sống qua ba triều đại, từng viết định mệnh lên trán bao kẻ vương quyền. Cô đến, không hỏi tên, không chào hỏi, chỉ ngồi xuống bên bệ đá nứt, đối diện người ấy, một lão nhân gầy như tro tàn, nhưng đôi mắt vẫn còn lửa.Không ai biết họ trao đổi những gì. Chỉ thấy sau nửa khắc, lão nhân đưa cho cô một túi vải màu chàm, bên ngoài khâu hình một con chim mỏ đỏ đang trụi lông. Cô cầm lấy như cầm một mảnh xương từ tiền kiếp, nét mặt không vui cũng chẳng sợ, chỉ là thứ gì đó trong mắt cô đã khẽ động.Lúc trở về, trên ghế lái phụ là túi vải kia. Trong đó không có vàng, cũng chẳng có quyền lực, chỉ có mấy tờ giấy đã ngả màu thời gian, một dấu ấn bằng sáp cổ, và một tờ khai sinh chưa từng được công bố.Không ai nhắc tới chuyện này trong nhà họ Cận, bởi ai cũng đã quỳ xuống một lần trước tiếng gầm của bầu trời năm ấyHọ nói, một đứa trẻ được sinh ra giữa giờ trùng long, ngày trùng dương, trong cơn giông dữ cuối mùaKhông khóc, không động, chỉ mở mắt nhìn thẳng lên mái ngói rung bần bật vì sấm.Cơn mưa đó, Cận lão thái gia bỗng hủy lịch trình, xuất hiện ở bệnh viện như một bóng u linh. Khi rời đi, ông không mang hoa, cũng không mang lễ, mà là một đứa trẻ bọc trong chiếc khăn đỏ thêu chỉ vàngCái tên "Cận Tư Dinh" được ban ngay đêm đó, trước bàn thờ tổ tiênSáng sớm giữa tuần, toàn bộ truyền thông của Hải Thành được một phen chấn độngMột tờ báo lá cải đã gây xôn xao dư luận với bài viết về Cận Khinh Ca, người hiện đang giữ vị trí quan trọng trong chiến lược phát triển của Cận ThịBài báo, với tiêu đề đầy giật gân "Con Rơi Không Biết Xấu Hổ và Những Bí Mật Bẩn Thỉu Của Cận Khinh Ca", không chỉ công kích thân thế của nàng, mà còn đào xới những điều tăm tối trong quá khứ mà ít người biết đếnTheo bài viết đưa tin, Cận Khinh Ca là con 'ngoài luồng' của Cận Trì Khiêm trong một lần quá chén với 'nhân viên phục vụ quán bar', là một 'vết nhơ' đầy ô nhục của nhà họ CậnĐặc biệt, tờ báo còn lôi lại vụ việc nổi tiếng khi nàng còn học cao trung, nơi mà không chỉ một lần cô bị tố cáo vì tội trộm cắpHơn nữa, sự việc này đã lên đến đỉnh điểm khi Cận Khinh Ca là học sinh duy nhất trong lịch sử trường bị yêu cầu chịu phạt roi công khai trước toàn thể học sinh, một tiền lệ chưa bao giờ có, khiến cả trường phải ngỡ ngàngBài báo không ngừng chỉ trích những hành vi thiếu đạo đức của Cận Khinh Ca, cho rằng với một người không chỉ mang trong mình một quá khứ bẩn thỉu mà còn là một kẻ thiếu sự chính trực, làm sao có thể xứng đáng với vị trí hiện tại trong một tập đoàn lớn như Cận ThịCàng thêm phẫn nộ khi những lời tố cáo này được dẫn chứng bằng những bằng chứng không thể chối cãi từ những người trong cuộc, tất cả chỉ làm dấy lên nghi ngờ về tính cách và nhân phẩm của Cận Khinh CaCận Khinh Ca bước vào phòng làm việc, không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, như thể mọi người đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó để chỉ trích, để xem xét. Những lời xì xào không ngừng vang lên, nhưng nàng chỉ im lặng, bước đi với đôi mắt lạnh lùng, không hề thay đổiBản thân đối với những lời xì xầm sau lưng đã sớm chai sạnVà rồi, ngay trên bàn làm việc của nàng, tờ báo lá cải với tiêu đề giật gân lập tức thu hút sự chú ý của nàngNhững con chữ lớn như những nhát dao sắc bén, nhưng khi mắt nàng lướt qua chúng, chỉ có một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập.Nàng chỉ đứng đó một lúc, tay vẫn bình thản cầm chiếc bút, mắt không rời khỏi tờ báo. Cảm giác lạ lẫm này, sự hứng thú của mọi người xung quanh... tất cả những điều này đều quá quen thuộc đối với cô.Khi nàng nhìn kỹ vào bài báo, những chi tiết về quá khứ của mình không hề khiến nàng ngạc nhiên. Nàng đã đoán được ngay từ giây phút đầu tiên rằng người đứng sau chuyện nàyNàng hít một hơi thật sâu, giữ cho mình sự bình tĩnh như đã luyện tập suốt bao nămChỉ có sự im lặng là đáp lại những ánh mắt soi mói xung quanh. Nàng không muốn nói gì, không muốn để những người này thấy bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào, vì nàng hiểu rằng, một khi đã để lộ sự tổn thương, tất cả sẽ chỉ còn là cơ hội để họ đạp lên."Cậu vẫn không thật lòng với mình!"Cận Khinh Ca thầm nghĩ trong lòng, không hề thể hiện ra ngoài. Nhưng ánh mắt nàng không giấu nổi sự chán chườngNgười đưa đến cho nàng chiếc ô trong ngày mưa của nhiều năm trước, hiện tại lại nhấn chìm nàng xuống dòng nước lạnh lẽoĐặt lại tờ báo xuống bàn, nàng quay lưng bước ra ngoàiÁnh mắt của đồng nghiệp vẫn dõi theo, nhưng lúc này, Cận Khinh Ca đã không còn quan tâmNàng đã học được cách đối diện với mọi thứ một cách im lặng, và lần này cũng vậy, chỉ có sự kiên nhẫn và sự bình tĩnh là vũ khí duy nhất của nàngHành lang dài dẫn ra ban công tầng thượng của trụ sở Cận Thị yên tĩnh đến lạÁnh nắng nhạt buổi sớm xuyên qua tấm kính lớn trải dài, phủ lên nền đá hoa cương một tầng sáng mỏng như sương. Cận Khinh Ca lặng lẽ bước đi, bước chân trầm ổn nhưng không nhanhNgay khi đến gần khúc cua, nàng dừng lại.Phía trước, Cận Trì Khiêm đang đứng dựa vào lan can, dáng người cao lớn khoác lên một chiếc áo vest xám tro chỉnh tề, ánh mắt nhìn xa, như thể đang suy ngẫm chuyện thiên hạ.Cận Khinh Ca không bất ngờ. Dường như nàng đã biết sẽ gặp ông ta ở đây."Cũng rất có bản lĩnh đấy! Chả trách đại tiểu thư nhà này một mực trọng dụng!"Cận Trì Khiêm cất giọng trầm, không quay đầu lại"Dù sao, những người đứng trong tâm bão, thường không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi."Nàng đứng yên, không đáp.Một khoảng lặng trôi qua, ông mới chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, vẫn là kiểu ánh nhìn phán xét và trịch thượng năm xưa, như thể dù Cận Khinh Ca của hiện tại cso thay đổi đến thế nào thì trong mắt ông ta cũng chỉ là một vết bẩn tẩy mãi không sạch"Bài báo sáng nay đặc sắc như vậy, là người bạn cũ nào gửi tặng cô?"Cận Khinh Ca vẫn im lặng, nhưng ánh mắt nàng hiện lên sự kiên định vốn có, sợ hãi chính là không có trong từ điển của nàng ở thời điểm này"Xem ra đại tiểu thư nhà này phải thật vất vả mới có thể dẹp được 'cái sự thật trần trụi' của cô. Phòng quan hệ công chúng làm việc có thể phải tăng ca thêm nhiều thời gian nữa"Dừng lại một lúc, Cận Trì Khiêm tiến đến vài bước rút ngắn khoảng cách của hai người mà lên tiếng"Tư Dinh đang ở một vị trí quan trọng. Nếu cô thật lòng nghĩ cho nó, thì nên biết đâu là điểm dừng."Cận Khinh Ca không trả lời ngay. Gió từ khe cửa thổi vào nhẹ như hơi thở, vạt áo nàng khẽ lay động."Ông muốn tôi rời khỏi Cận thị?"Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng trong mắt là một tia sáng không dễ khuất phục.Cận Trì Khiêm nhìn nàng, bậc lên một nụ cười đầy khinh bạc"Người thông minh, không phải kẻ giành giật đến giây cuối cùng, mà là người biết khi nào phải rút lui để giữ được cả bàn cờ."Ông ngừng lại, rồi hạ giọng"Tư Dinh hết lòng vì cô, nhưng nếu sóng gió tiếp tục, đại tiểu thư của chúng ta sẽ là người đầu tiên bị kéo xuống."Nói xong, ông không đợi nàng đáp, quay lưng bước đi, để lại phía sau hành lang yên tĩnh và một bóng người đứng lặng.Cận Khinh Ca siết chặt ngón tayÁnh mắt nàng dõi theo bóng lưng người đàn ông kia, rõ ràng là dáng vẻ cao quý, nhưng lời nói lại lạnh đến thấu xương=====================Những chương tiếp theo đa số là đấu đá gia tộc và thương trường nên hơi khô khan nha các bạn, mình cũng định xen chút Sp vào nhưng nghĩ lại nó không hợp với tình cảnh này. Nhưng mà tình huống ngược thì không thiếu, cũng đầu rơi máu chảy đầy đủ..