Bước Qua Ranh Giới
Chương 34
Chương 34===============Bữa tối diễn ra trong căn hộ cao tầng nhìn thẳng ra sông Trường GiangĐèn trần kiểu Ý hắt xuống ánh sáng dịu mờ, trải lên mặt bàn gỗ óc chó là những đĩa thức ăn được bày biện tỉ mỉ nhưng không cầu kỳCận Khinh Ca lặng lẽ dùng bữa, tay cầm đũa không nhanh không chậmTrong bộ đồng phục công sở màu đen, nàng trông càng thêm gầy gò, những đường nét góc cạnh trên gương mặt như được khắc ra từ im lặngĐối diện, Cận Tư Dinh vẫn mặc nguyên bộ suit công sở, mái tóc vàng sáng được cô tùy tiện quấn lên bằng một chiếc bút máyTừ khi bước vào nhà, Cận Tư Dinh đã dùng loại ánh mắt mang nhiều ý tứ nhìn vào đứa nhỏ nhà cô, nhưng đổi lại chỉ có một sự im lặng "Khinh Ca."Cô buông đũa, giọng khẽ nhưng lại có trọng lượng"Ông ấy có thể sẽ trực tiếp gây chuyện với em. Đừng sợ, có chị ở đấy! Gió lớn đến đâu chị chắn đến đó!"Cận Khinh Ca khựng tay, nhưng chỉ một thoáng, nàng nhanh chóng đưa đũa gắp một miếng rau, như thể cái tên kia chẳng liên quan gì đến mình.Cận Tư Dinh cau màyÁnh mắt cô sắc như lưỡi dao quen thuộc đã từng dùng để chém sạch mọi đàm tiếu trên thương trường"Có nghe không đó! Cho chị phản ứng xem? Em như vậy chị thật lo lắng!"Cận Khinh Ca không đápNàng đặt đũa xuống, lau khóe miệng bằng khăn ăn một cách cẩn thận."Em không sợ ông ta."Nàng nói bình thãn như một câu chuyện thường nhật hằng ngày, mắt nhìn thẳng ra ngoài khung kính nơi thành phố dần lên đèn"Vì những gì đáng sợ nhất, em đã sống qua rồi."Đáy mắt Cận Tư Dinh trùng xuống, cô lập tức dựa người vào lưng ghế nhưng có thể vì động tác quá mạnh kéo theo tác động vào vết thương vẫn còn sưng cao sau lưngÂm thanh rít nhẹ cứ thế vang lên"Chị làm sao thế?"Cận Khinh Ca tức thì đứng dậy, sự lo lắng trong mắt nàng rất rõ ràng"Dạo này có tuổi nên ngồi lâu bị đau lưng!"Để lảng sang chuyện khác, Cận Tư Dinh rất nhanh rời khỏi ghế ăn mà đi vào khu vực bếp đảoNhưng là với một ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào thì Cận Khinh Ca không thể tin nổi lời nói dối trơn tru ấyNàng tiến đến một bước trực tiếp bắt lấy đầu vai của người phía trước mà kéo về, động tác mạnh và dứt khoát đến mức trọng tâm của Cận Tư Dinh điều có chút chao đảoHai mắt Cận Tư Dinh mở to nhìn đứa nhỏ của cô bày ra dáng vẻ như một chú mèo bị chọc trúng"Em..em làm gì thế?""Em để ý chị ở văn phòng cũng rất hay nhăn mày mỗi khi cử động, chị rốt cuộc bị thương ở đâu? Với một người có nhiều 'kinh nghiệm' như em thì chị không qua mắt được em đâu!"Sự quyết tuyệt trong mắt Cận Khinh Ca rất lớnCận Tư Dinh khóe môi kéo thành một nụ cười chân thật xuất phát từ chân tâm"Thật, chị bị đau lưng!""Sao đau lưng? Bị cái gì đau lưng? Chị mới ba mươi mốt tuổi thôi không thoái hóa sớm thế đâu? Chị có một phút để thành thật với em?"Cận Tư Dinh gần như hóa đá trước Cận Khinh Ca Có ai nói cho cô biết, Cận Khinh Ca yếu ớt ở đâu không?Không khí đột nhiên lặng lạiĐồng hồ trên tường kêu tích tắc như đang đếm ngược, còn ánh mắt của Cận Khinh Ca thì không buông tha, như đang ép người đối diện trần trụi giữa ánh sáng"Chị..."Cận Tư Dinh xoay người muốn tránh đi, nhưng cổ tay lập tức bị nắm chặtLực đạo của Cận Khinh Ca không lớn, nhưng kiên quyết đến lạ thường."Cởi áo ra."Giọng nàng không cao, nhưng mỗi chữ như đóng đinh vào không khí. Không cho phép từ chốiCận Tư Dinh nuốt khan cuống họng khi tiếp thu lời này, trong lòng có chút ý nghĩ không đứng đắn chảy qua"Khinh Ca, em đừng làm loạn nữa""Chị cởi, hoặc để em cởi."Cận Khinh Ca lùi lại một bước, để ánh mắt chạm thẳng vào đôi vai đang run khẽ kia"Em đã bị đánh như thế nào làm sao không biết cảm giác mấy ngày sau đó sẽ ra sao. Đừng nghĩ em không nhận ra ánh mắt né tránh của chị trong mấy ngày nay. Em lo lắng cho chị. Tư Dinh, cởi áo ra có được không?"Không gian như đông lại.Một lúc sau, Cận Tư Dinh mím môi thật chặt. Ánh mắt cô rũ xuống, bàn tay run nhẹ đưa lên tháo cúc áo sơ mi và chậm rãi xoay lưng lạiTấm vải rơi xuống, để lộ một dải da thịt nhợt nhạt... và những vết roi ngang dọc sưng đỏ chưa tan, có chỗ tím bầm, có chỗ đã bắt đầu rướm máu khôCận Khinh Ca như chết lặng. Hốc mắt nàng cay xè, thậm chí nước mắt đã rớt xuống từ lúc nào, giọng nàng run run lên tiếng"Khi nào?"Giọng Cận Tư Dinh nghẹn lại, nhưng vẫn buộc mình nói hết"Thứ bảy vừa rồi"Một khoảng lặng nặng nề phủ xuống căn bếp. Đèn trần vẫn sáng, nhưng ánh sáng bỗng dưng nhạt hẳn đi.Cận Khinh Ca bước tới, đưa tay chạm nhẹ vào vết roi vẫn đỏ bầm trên lưng chị gáiBàn tay nàng lạnh. Nhưng cái lạnh ấy không hề run rẩy."Chị bảo em ngốc thế chị thông minh sao? Bị đánh như vậy vẫn còn cùng em đi dạo phố. Cận Tư Dinh chị là đồ ngốc!"Cận Khinh Ca đi đến tủ thuốc treo trên tường bếp, lấy ra một chai cồn sát trùng và tuýp thuốc bôi vết thươngNàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vặn nắp, tay không run dù trái tim như có hàng trăm lưỡi dao nhỏ cứa qua từng nhịp đập.Cận Tư Dinh ngồi yên trên ghế, lưng xoay về phía em gái, áo sơ mi vẫn thả xuống hờ hững. Đèn bếp rọi xuống, in bóng hai người dài loang trên sàn gạch sáng loáng."Rát một chút,"Cận Khinh Ca khẽ nói, giọng gần như thì thầm.Ngón tay nàng chạm vào vết roi đầu tiên. Cồn thấm vào bông, rồi thấm vào da thịt rướm máuNhưng là Cận Tư Dinh tựa hồ một tảng đá, một chút phản ứng điều không có, chỉ có đường chân mày là khẽ nhíu lạiGiống như cô từng nói với người bác sĩ của mình : Đau đến quen thuộc"Chị có điều gì giấu em không?"Cận Tư Dinh hơi trầm mặc sau lại chậm rãi lên tiếng"Có, nhưng đúng thời điểm chị sẽ nói. Chờ chị!"Cận Khinh Ca khóe môi nở ra một nụ cười nồng đậm, nàng trên đời này chỉ có thể tin tưởng mỗi người này mà thôiChờ bao lâu nàng cũng sẽ chờ, đầu ngón tay xoa nhẹ lớp thuốc mỡ lên vùng bầm tímLành lạnh, nhưng bàn tay ấy dịu dàng hơn bất kỳ lời an ủi nào trên đờiÁnh sáng vàng rọi trên sàn gạch dần nhạt đi trong ánh bình minh sớmThành phố bắt đầu chuyển mình, và cùng với nó, những vết thương sau lưng Cận Tư Dinh cũng bị giấu kín dưới lớp áo sơ mi thẳng nếp, như chưa từng tồn tạiPhòng họp tầng 27 rơi vào im lặng khi slide cuối cùng khép lại. Ánh sáng từ máy chiếu tắt phụt, để lại những gương mặt căng thẳng, đăm chiêu dưới ánh đèn trần trắng lạnhĐó là buổi họp chiến lược quý II – nơi mọi kế hoạch đầu tư của năm được đưa ra mổ xẻ.Cận Khinh Ca vừa ngồi xuống sau khi trình bày những kế hoạch mà bản thân đã nghiên cứu trong mấy ngày qua. Nàng dường như không để ánh mắt như cú quạ của Cận Trì Khiêm vẫn luôn theo sát nàngKhông khí còn chưa kịp ấm lên sau bài trình bày đầu tiên của Cận Khinh Ca, thì giọng nói trầm khàn, mang chút âm vị của quyền lực cũ vang lên từ đầu bàn bên trái"Đề án này... chưa đủ thuyết phục,"Cận Trì Khiêm ngả nhẹ người vào lưng ghế, tay xoay chiếc bút máy như thể đang suy nghĩ hời hợt về một bản báo cáo thường niên vô vị"Dữ liệu khảo sát chưa rõ ràng, lộ trình đầu tư thiếu thực tế. Mạo hiểm quá mức."Cả phòng họp dường như ngừng thở trong một nhịp. Không ai nói, nhưng ánh mắt của nhiều người dõi về phía Cận Tư DinhCận Tư Dinh vẫn dùng ánh mắt âm trầm mà hướng về phía Cận Trì Khiêm như chờ ông nói tiếp"Với vị thế hiện tại của Cận thị"Cận Trì Khiêm tiếp tục, giọng dửng dưng nhưng sắc lẻm"Chúng ta cần một kế hoạch khả thi, chứ không phải một bản dựng đầy cảm tính từ người chưa từng dẫn dắt bất kỳ thương vụ lớn nào"Lời vừa dứt, âm thanh gõ bút nhẹ của một giám đốc bộ phận bất giác dừng lại. Không gian rơi vào yên tĩnh tuyệt đốiCận Trì Khiêm không chỉ bác bỏ đề án, ông vừa công khai phủ định tư cách lẫn năng lực của Cận Khinh Ca, gián tiếp phủ quyết cả quyết định đề bạt của Cận Tư Dinh.Và đó, chính là phát súng đầu tiênMột thoáng im lặng. Không phải loại im lặng của cân nhắc chuyên môn, mà là thứ lặng căng như dây cung, chờ một tiếng gãyĐứng trước đề án bị bác bỏ, Cận Khinh Ca một chút cũng không nao núng, sự bình thản trong thái độ của nàng không chỉ khiến Cận Tư Dinh hợp ý mà Cận Trì Khiêm càng là khó nắm bắt"Ý của Phó tổng,"Cận Tư Dinh nhàn nhạt lên tiếng, giọng trầm nhưng dứt khoát"Là phủ nhận toàn bộ kế hoạch do nhóm chiến lược xây dựng trong hai tháng qua?""Không"Cận Trì Khiêm nhếch môi, giọng nhẹ tênh"Tôi chỉ phủ định tính khả thi của người dẫn đầu."Một lời, hai tầng nghĩa.Lúc này, ông chậm rãi đẩy tập hồ sơ da về phía trước"Tôi có một hướng đi khác. Tập đoàn Mễ Á đang tái cơ cấu. Nếu rót vốn đúng thời điểm, chúng ta không chỉ chiếm cổ phần chiến lược mà còn nắm được chuỗi phân phối phía Nam, thứ mà kế hoạch của trường phòng Cận hoàn toàn bỏ trống"Một cái tên được đưa xuống cả phòng họp liền vang lên âm thanh nhốn nháoThời gian gần đây truyền thông không ngừng đưa tin cuộc chiến thừa kế của nhà họ Tống, chính là hợp đồng với Mễ ÁGiờ phút này nếu Cận thị nhảy vào đầu tư thì hai anh em nhà họ Tống còn không phải đánh nhau đến sứt đầu mẻ tránĐuôi mắt Cận Khinh Ca khẽ nhướng lên, nàng không nhanh không chậm mà lên tiếng"Dự án của Mễ Á nhìn qua là chiếc bánh ngon, nhưng thật tế quỹ đầu tư của Cận thị trong năm năm trở lại đây điều chưa từng đầu tư cho bất kì hạng mục nào ở phía Nam. Tôi nghĩ không vô duyên vô cớ mà chủ tịch Cận lại để hợp đồng vơi Mễ Á nằm yên nhiều ngày như vậy!""Quỹ đất ở phía Nam phần lớn đã được khai thác sử dụng, những vị trí đẹp đã có người giữ chỗ. Lời hứa hẹn của Mễ Á nghe qua thật tốt nhưng thật tế là đào một chiếc hố tìm người chôn chung! Phó giám đốc điều hành sao lại có đề xuất mang tính rủi ro lớn như vậy?"Sau câu nói của Cận Tư Dinh, không khí trong phòng càng được đốt nóng lênĐây rõ ràng là sự đối đầu của những người trong gia tộc...Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi sẽ chết"Mễ Á là tập đoàn đang được nhà nước chú trọng phát triển, tôi có đầy đủ niềm tin rằng họ sẽ có những quỹ đất tốt dành cho chủ đầu tư. Một khi Cận thị góp vốn đó chẳng phải hổ mọc thêm cánh sao?"Một vài vị lãnh đạo nghe được lời này của Cận Trì Khiêm đã gật gù tán thưởngDù sao thì trước khi Cận Tư Dinh lên nắm quyền điều hành thì Cận Trì Khiêm chính là người lèo lái Cận thị đi qua hai cuộc khủng hoảng kinh tế...Tầm nhìn chắc chắn không đùa được"Được rồi! Thế phó tổng cho tôi một bản kế hoạch đầu tư vào Mễ Á, Khinh Ca cho tôi một bản kế hoạch về quỹ phát triển của Hưng Thành mà em vừa trình bày. Ba ngày nữa sẽ họp để quyết định. Bây giờ giải tán"Lời quyết định của Cận Tư Dinh như một nhát chém, không chỉ cắt đứt cuộc họp mà còn cắt đứt trận nội chiến của ba người nhà họ Cận Mọi người bắt đầu đứng dậy, nhưng chẳng ai dám mở lời, như thể không gian đã bị khóa lại, chỉ còn lại sự lặng im, như một mớ dây thừng thít chặt từng người mộtTống Yên Nhiên ngồi đăm chiêu trước bàn làm việc trong phòng giám đốc của mình, chiếc máy tính màn hình rộng phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của côChồng tài liệu chất đống bên cạnh và cốc cà phê đã nguội lạnh là dấu vết của một ngày dài đầy căng thẳngCô đang tự hỏi liệu Cận Tư Dinh có thật sự chấp nhận kế hoạch đầu tư vào Mễ Á hay không, hay thậm chí còn không bỏ mắt nhìn đếnCửa phòng đột ngột mở ra, và bóng dáng của Tống Hoằng xuất hiệnAnh ta mặc bộ đồ vest đen, ánh mắt sắc lạnh như sắt và nụ cười nhếch mép khiến không khí trong phòng trở nên đột ngột nặng nềTống Yên Nhiên không ngẩng đầu lên, vẫn giữ thái độ im lặng như một bức tường vững chắc, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác không lành"Em thật sự nghĩ mình có thể vượt qua tôi, phải không?"Giọng nói của Tống Hoằng vang lên, mang theo chút giễu cợt đứa em cùng cha khác mẹ nàyTống Yên Nhiên không vội trả lời, chỉ chậm rãi nhấp ngụm cà phê đã nguội, để bình tĩnh lại trước sự xuất hiện của anh taTống Hoằng tiến lại gần, đưa tay lên bàn, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ"Một khi Cận thị quyết định đầu tư, hợp đồng sẽ được ký với tôi. Đó là lời hứa của phó giám đốc điều hành Cận thị. Em gái để tôi nói cho em biết ở Cận thị quyền hành có thể ở chỗ Cận Tư Dinh nhưng một khi về nhà Cận Tư Dinh cũng chỉ là phận con cháu mà thôi! Muốn đấu với tôi trừ khi em ôm được chân của Cận Tư Dinh!"Ánh mắt Tống Yên Nhiên như bừng lên, nhưng cô vẫn giữ vững vẻ ngoài bình thản, không chút dao độngCô đặt cốc cà phê xuống bàn, nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng mỗi lời nói lại như một lưỡi dao sắc bén"Mười bảy tuổi Cận Tư Dinh đã bước đầu tiếp quản Cận thị. Vì sao dự án của Mễ Á mãi không kêu gọi được đầu tư chẳng lẽ Cận Tư Dinh không biết. Anh tin chắc Cận Trì Khiêm có thể quyết định được việc điêu động vốn của Cận thị sao? Tống Hoằng, đừng tưởng bở. Đây không phải sàn diễn để anh giở những trò tiểu xảo...."Tống Hoằng mỉm cười, vẻ tự tin như đã được khẳng định"Chỉ là một nữ nhân có thể làm được cái gì? Em gái, em cũng chỉ là một nữ nhân giống như Cận Tư Dinh vậy. Nên sớm lấy chồng sinh con, đừng chen chân vào giới kinh doanh làm gì!"Tống Hoằng nhướng mày, buông ra một câu đầy mùi phân biệt giữa nam và nữ, rồi bước ra khỏi phòng, để lại một bầu không khí căng thẳng vẫn đọng lại nơi đâyTống Yên Nhiên vo tròn nắm tay...Trận chiến này, cô không thể thua đượcChiều muộn, quán cà phê tọa lạc trên tầng cao nhất của một tòa nhà kính nằm ở Tây Môn, ánh nắng cuối ngày trải dài như một tấm rèm mỏng trên mặt bàn đá lạnhNgoài khung cửa sổ rộng, thành phố lấp lánh những ánh đèn bắt đầu lên màu, xe cộ di chuyển như dòng chảy không dứt dưới chân họTrong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc jazz trầm thấpTống Yên Nhiên ngồi đối diện Cận Khinh Ca, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại sâu không đáCô không vòng vo, giọng nói lạnh và rõ, thể hiện được khí chất của một người lãnh đạo"Khinh Ca, Cận thị sẽ đầu tư vào Mễ Á để họ phát triển dự án phía Nam phải không?"Lời nói như một lưỡi dao cắt ngang không khí đang se lại bởi chiều gióTay cầm tách sứ của Cận Khinh Ca khẽ co lại, đốt tay trở nên trắng bệchRõ ràng là vị trà sữa thanh mát nhưng nàng chỉ cảm thấy đắng chát ở đầu lưỡi"Nếu thông tin là thật, mình hi vọng giữa mình và Tống Hoằng, cậu sẽ cân nhắc lại"Cận Khinh Ca không vội lên tiếng, nàng như muốn tìm chút dáng dấp năm xưa trong gương mặt người đối diện, nhưng chỉ tiếc ánh mắt trong sáng ấy đã sớm bị quyền lực che khuất"Yên Nhiên, mình chỉ làm ở phòng chiến lược. Quyết định đầu tư hay không nó không thuộc phạm trù mình có thể xử lý. Mình làm sao cân nhắc được giữa cậu và anh trai cậu?"Nếu là trước đây Tống Yên Nhiên sẽ không nói thêm, vì cô luôn tôn trọng mỗi lời nói của Cận Khinh CaNhưng ở tình huống hiện tại, khi mà Tống Hoằng đã có được sự đảm bảo từ Cận Trì Khiêm thì một khi Cận thị rót vốn, cũng là lúc cô cùng mẹ mình sẽ dọn đồ ra khỏi nhà họ TốngTống Yên Nhiên chính là không để chuyện này xảy đếnMà Cận Khinh Ca chính là chìa khóa của mọi vấn đề"Khinh Ca, mình cần cậu giúp đỡ. Cậu thật sự từ chối mình sao?"