Bước Qua Ranh Giới

Chương 31



Chương 31

=================

Trung tâm bảo trợ nằm nép bên mép thành phố, yên ắng đến mức nghe được cả tiếng gió luồn qua mái ngói cũ.

Cận Khinh Ca đã là tình nguyện viên ở đây được một thời gian, nhưng nàng không nghĩ hôm nay sẽ gặp lại Tống Yên Nhiên

Trong một không gian hiền lành và nhỏ bé đến thế này

Tống Yên Nhiên đang cúi người buộc lại dây giày cho một bé gái, mái tóc bạch kim của cậu ấy rũ về một bên vai, nắng xiên nghiêng như càng thêm phát sáng

Ánh nhìn dịu dàng, cử chỉ kiên nhẫn tất cả đều quen thuộc đến đau lòng

Một tuần trôi qua từ buổi đấu giá ngắn ngủi, vậy mà trái tim Cận Khinh Ca vẫn chưa chịu thôi xao động

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tất cả âm thanh bỗng như bị rút sạch khỏi căn phòng, chỉ còn tiếng thở nhẹ và hồi ức không tên

"Chào cậu, cậu cũng đến đây làm tình nguyện viên sao?"

Tống Yên Nhiên lên tiếng trước, giọng bình lặng như mặt hồ, nhưng lại ẩn chứa từng đợt sóng ngầm đang khuấy đảo từ sâu bên trong

Chỉ là một lời chào đơn thuần, nhưng mang theo dư vị của những năm tháng cũ, không giận, không trách, chỉ khẽ nhói lên ở đâu đó giữa ngực

Cận Khinh Ca đáp lại bằng một cái gật đầu khẽ

Cô không biết phải nói gì, cũng không chắc mình nên nói gì

Năm đó, nàng bước đi trong im lặng, nghĩ rằng im lặng là cách ít làm đau nhất

Nhưng giờ đây, đứng giữa những đứa trẻ đang cười đùa sau lưng, nàng mới nhận ra có những cuộc chia tay không nói lời từ biệt, lại chính là vết cắt sâu nhất trong tim người ở lại.

Khoảng cách giữa họ không còn là vài bước chân – mà là một khoảng lặng chồng chất từ tháng năm, từ thân phận, từ cả những điều chưa từng dám nói

"Cậu cũng đến đây làm tình nguyện viên?"

Cận Khinh Ca mở lời, giọng trầm thấp, ánh mắt dừng lại nơi những bức tranh trẻ con treo tường, nàng chính là lãng tránh ánh nhìn của người đối diện

"Trước đây khi học cao trung mình đã làm tình nguyện viên ở đây! Sau này lên đại học vẫn muốn cùng cậu đến nhưng cuối cùng vẫn không có dịp!"

Chất giọng Tống Yên Nhiên trầm xuống, sự hoài niệm trong mỗi câu từ rất lớn, ánh mắt cô càng không có sự lãng tránh như người đối diện mà là trực tiếp nhìn thằng vào sườn mặt xinh đẹp theo năm thàng của Cận Khinh Ca

"Nhưng hiện tại vẫn có thể gặp cậu ở đây, cậu nói xem có phải là duyên phận không?"

Tống Yên Nhiên nói xong, chỉ mỉm cười nhè nhẹ, không đợi hồi đáp

Nụ cười ấy vẫn như ngày trước, không ép buộc, không gượng gạo, như gió lướt qua mặt nước, dịu dàng mà chạm đến tận đáy lòng

Cận Khinh Ca không trả lời

Không phải vì không muốn, mà bởi cổ họng như bị thứ gì đó níu lại, nghèn nghẹn, không thể bật ra thành tiếng.

Nàng cụp mắt, ngón tay khẽ siết lại bên vạt áo măng-to màu kem đang khoác ngoài

Từ chối nhìn vào đôi mắt kia, bởi chỉ sợ bản thân một lần nữa bị cuốn vào 'ánh dương' mà nàng không thể chạm đến này

Đúng lúc ấy, một bàn tay nhỏ kéo nhẹ vạt áo nàng.

"Chị Khinh Ca, chị kể chuyện nữa đi mà."

Là bé Lưu Ly, đứa trẻ hay theo nàng suốt mỗi lần đến đây, đôi mắt long lanh như hai hạt nước trong veo.

Cận Khinh Ca cúi xuống xoa đầu cô bé, cố giấu đi lớp sóng cảm xúc đang trào ngập

"Ừ, để chị lấy sách trước nhé."

"Để mình đi cùng."

Giọng Tống Yên Nhiên vang lên bên tai, nhẹ nhàng, nhưng không cho Cận Khinh Ca lý do để từ chối.

Cận Khinh Ca khựng lại nửa giây, rồi gật đầu, rất khẽ.

Họ cùng nhau bước về phía giá sách cuối phòng khoảng cách giữa hai người đủ gần để nghe rõ nhịp thở nhau, nhưng lại xa đến mức chẳng ai dám vô tình chạm vào tay người kia

Căn phòng nhỏ, nắng chiều lặng lẽ rơi qua song cửa

Tiếng cười con trẻ phía sau như một lớp vải mỏng, phủ lên khoảng lặng giữa hai người một sắc ấm dịu dàng.

Cận Khinh Ca rút một cuốn truyện tranh thiếu nhi đưa cho cô bé Lưu Ly

Khi quay lại, ánh mắt Tống Yên Nhiên vẫn dừng nơi nàng, sâu lắng và không che giấu điều gì.

"Có những chuyện... nếu ngày đó chúng ta nói rõ, có lẽ đã không thế này."

Cận Khinh Ca không đáp, chỉ lật giở trang sách, giọng khẽ hơn gió

"Nhưng ngày đó... chúng ta đều không đủ dũng cảm. Và hiện tại, có thể mỗi thứ đã không còn như trước!"

Hoàng hôn nhanh chóng phủ cảm cả một khoảng trời, gió lạnh thổi qua mang theo tiếng cười của đám trẻ con trong khoảng sân lớn kia

Cận Khinh Ca đứng bên bậc thềm trung tâm bảo trợ, tay kẹp cuốn sách vải nhỏ, ánh mắt lơ đãng dõi theo mấy đứa trẻ đang đuổi nhau phía xa

Tống Yên Nhiên đứng cạnh nàng, cũng không nói gì nữa.

Im lặng giữa họ không còn căng thẳng, mà chỉ như một nếp gấp chưa kịp là phẳng

"Cậu vẫn thế"

Tống Yên Nhiên cất giọng, hơi khàn

"Chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người khác muốn lại gần."

Cận Khinh Ca khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không nhìn đối diện, nhưng đáy mắt đã thoáng giao động

"Nhưng càng cố tiếp cận lại càng khiến cậu bị thương, đúng không?"

Câu nói ấy như một mũi kim, len vào những nơi mỏng nhất của ký ức

Nói xâu câu nói nhiều ý nghĩa, Tống Yên Nhiên cũng không lên tiếng bởi vì có quá nhiều cảm xúc vây lấy cô không buông

Nếu năm đó cô không im lặng, nếu cô đủ mạnh mẽ để giữ tay Cận Khinh Ca... có lẽ họ đã không đứng nơi đây, như hai người xa lạ đang cố cất giấu nỗi quen thuộc

Tiếng còi xe vang lên từ xa, khoảng sân trước trung tâm bảo trợ xuất hiện một chiếc Roll-Royce màu đen, cửa xe vị trí lái rất nhanh được đẩy ra

Người xuống không ai khác

Là Cận Tư Dinh

Vẫn là phong thái lạnh lẽo của người điều hành tập đoàn lớn, mỗi bước chân của Cận Tư Dinh khi tiến về hai cô gái trẻ càng thêm mấy phần áp bức

Nhất là với Tống Yên Nhiên

Linh cảm nói cho Tống Yên Nhiên biết rằng Cận Tư Dinh đối với cô rất có 'hiềm khích'

Nhưng do đâu?

Tiếng giày cao gót nện đều trên nền gạch lát

Cận Tư Dinh dừng lại ngay bậc thềm, ánh mắt quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tống Yên Nhiên như thể đó là sự tồn tại không nên có ở đây

"Nhà họ Tống tổ chức họp cổ đông, công bố người kế thừa trong vài ngày tới, em không chạy đôn đáo để tìm đồng minh mà ở đây làm từ thiện. Yên Nhiên, tâm tư ngày càng kín đáo!"

Giọng Cận Tư Dinh vang lên, dịu dàng nhưng mang theo lực nén quen thuộc, giống như tách trà nóng được rót vào chiếc ly thủy tinh mỏng đẹp mắt, nhưng có thể vỡ tan chỉ với một cái siết tay

Cận Khinh Ca không hiểu lời này có ý gì, nhưng nàng hiểu được ánh mắt chị gái dường như không thiện chí, vì sao?

"Chị vừa đi ăn lẩu cay về sao? Như thế nào nói chuyện lại nồng nặc mùi thuốc súng vậy?"

"Đúng, chị vừa ăn lẩu cay, còn ăn thêm lẩu dấm, loại rất chua. Bao tử đang bị đau, em mau về chuẩn bị cơm tối cho chị là vừa!"

Cận Tư Dinh đáp lời em gái, nhưng mắt vẫn dừng ở gương mặt đang chau lại của Tống Yên Nhiên, cô chính là muốn triệt để bóp chết tư tưởng 'tình cũ nối lại' của người này

Nụ cười nơi khoé môi cô nhếch lên, rất nhạt, nhưng từng câu từng chữ rót ra như có gai

"Yên Nhiên, với tư cách là một người đi trước, chị khuyên em nên tập trung vào những gì có thể, một bàn tay cố vươn quá xa sẽ không thể chạm đến dù là quá khứ hay hiện tại?."

Tống Yên Nhiên không tránh né ánh nhìn ấy, cô đủ hiểu hàm ý câu nói của Cận Tư Dinh, một chút sợ hãi điều không có chỉ nhàn nhạt cười

"Đa tạ chị Tư Dinh chỉ bảo. Sắp tới nếu có cơ hội vẫn muốn cùng chị hợp tác trên công việc!"

"Hợp tác?"

Cận Tư Dinh khẽ lặp lại, cười không rõ cảm xúc

"Muốn hợp tác với tôi, trước tiên hãy ổn định vị trí của mình ở trong nhà. Anh trai của em, Tống Hoằng đã về nước! Chị nghĩ sắp tới em sẽ không còn thời gian mà chạy đến đây làm tình nguyện viên đâu!"

Không khí dường như trở nên đặc quánh, rõ ràng mỗi lời của Cận Tư Dinh điều chọc thẳng vào Tống Yên Nhiên, không một chút kiêng kỵ

Cận Khinh Ca cau mày, liếc chị gái mình

"Chị chẳng phải nói đói bụng sao? Về thôi, em nấu cho chị ăn!"

Cận Tư Dinh rời mắt khỏi Tống Yên Nhiên, dịu giọng nhìn em gái, sủng nịnh trong mắt là không hề thấp

"Được, em nói giữ lời đấy, chúng ta đi siêu thị rồi mua đồ ăn!"

Trong một không gian, Tống Yên Nhiên trở nên thừa thãi trong cuộc trò chuyện này...

Truyền thông tề tựu đông đủ từ sáng sớm, ống kính máy ảnh chĩa thẳng lên sân khấu phủ màu xám bạc, logo của Tống thị là ba đường thẳng giao nhau như xoắn trục thời đại

Đây không phải lần đầu gia tộc họ Tống tổ chức họp báo, nhưng là lần đầu tiên sau hơn ba mươi năm, Tống lão gia – Tống Hàng Canh đích thân xuất hiện trước công chúng

Không khí bên trong hội trường gần như đóng băng dưới áp lực vô hình

Người ta thấp thỏm đồn đoán: Ai sẽ là người kế vị?

Là con trai lớn nhưng từ bụng một người vợ lẽ, từ nhỏ đã ở nước ngoài rèn giũa, Tống Hoằng

Hay là con gái, người im lặng nhiều năm nhưng lại nổi lên gần đây với hàng loạt thương vụ khiến đối thủ dè chừng, Tống Yên Nhiên

Buổi họp báo của Tống thị được tổ chức tại đại sảnh khách sạn quốc tế Thịnh Vượng, thu hút truyền thông lẫn giới đầu tư đến theo dõi sát sao

Trên bục phát biểu được trang trí tối giản nhưng đầy khí thế

Tống lão gia, Tống Hàng Canh người sáng lập Tống thị đứng giữa ánh đèn rực rỡ, ánh mắt trầm ổn lướt qua từng phóng viên và đối tác bên dưới

"Gia tộc họ Tống, từ trước đến nay, không truyền ngôi bằng lời nói suông."

Ông chậm rãi cất giọng, từng chữ rõ ràng và nặng tựa kim loại

"Con cháu muốn kế nghiệp, phải chứng minh thực lực bằng hành động. Tống thị sẽ không công bố người kế thừa chỉ bằng danh phận huyết thống, dù là con vợ lớn hay vợ nhỏ điều được đối xử công bằng!"

Ánh mắt ông dừng lại một thoáng trên hai người con đang ngồi hàng ghế bên dưới là Tống Hoằng và Tống Yên Nhiên rồi tiếp lời

"Trong quý này, người nào có thể giành được hợp đồng hợp tác chiến lược với Tập đoàn Mễ Á sẽ là người đầu tiên bước chân lên vị trí kế thừa. Cuộc cạnh tranh bắt đầu từ hôm nay."

Ánh sáng từ màn hình lớn phủ một lớp ánh trắng lên khuôn mặt của Cận Tư Dinh và Cận Khinh Ca

Trong văn phòng chủ tịch tầng cao nhất của Cận thị, không gian rộng rãi trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng phát thanh viên vang lên đều đều, dẫn dắt buổi họp báo đang phát trực tiếp từ trụ sở Tống thị

Đây rõ ràng là sự kiện thu hút truyền thông cả nước nói chung và của Hải Thành nói riêng

Cận Tư Dinh khoanh tay, tựa hờ vào mép bàn làm việc phía sau, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng động thái trên sân khấu

Còn Cận Khinh Ca ngồi trên ghế sofa, hơi nghiêng đầu, mái tóc dài rũ nhẹ một bên vai

Nàng nhìn chăm chú hình ảnh hai người trẻ tuổi cùng bước lên giữa tiếng máy ảnh chớp nhoáng

Một người là Tống Yên Nhiên, vẫn mái tóc bạch kim mà Khinh Ca quen thuộc

Còn người kia... là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng ánh mắt và khí chất kia khiến nàng sững người

"Anh trai ruột của Yên Nhiên, là con của vợ lẻ, do xuất thân nên mẹ của anh ta không được nhà họ Tống công nhận"

Cận Tư Dinh buông giọng, dường như hiểu được ánh nhìn chững lại của em gái

"Tống Hoằng, giám đốc chiến lược của một tập đoàn lớn thuộc Trung Đông."

Cận Khinh Ca khẽ chau mày

Trong tất cả những năm quen biết, Tống Yên Nhiên chưa từng nhắc đến chuyện cậu ấy có một người anh

Nhưng giờ đây, người mang họ Tống đó đang đứng cạnh Yên Nhiên, được lão Tống giới thiệu là một trong hai ứng viên kế nhiệm

Đôi mắt sâu lặng của người đàn ông ấy như cắt ngang không khí, khiến cả căn phòng dường như lạnh đi một nhịp

Cận Khinh Ca quay lại nhìn chị gái mình, đôi mắt đen láy ánh lên sự tò mò và hoài nghi

Nàng không thể không suy nghĩ về những gì đang diễn ra

Tống Yên Nhiên, người mà nàng từng nghĩ hiểu rõ mọi góc khuất của nàng, giờ lại đứng cạnh một người anh trai mà nàng hoàn toàn không biết, còn là một đứa con không danh chính ngôn thuận như nàng

Vậy năm xưa, Tống Yên Nhiên đối với nàng là xuất phát từ tư tâm gì?

Tại sao cô ấy lại không bao giờ nói về anh ta? Cậu ấy giữ kín quá nhiều điều, những điều mà Cận Khinh Ca chẳng thể hiểu hết

"Cậu ấy chưa từng nói với em về người anh trai này, kể cả năm xưa cũng chưa từng đề cập đến!"

Cận Tư Dinh khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng, như một dấu hiệu không có gì là ngạc nhiên với sự phát hiện này. Chị nhìn đứa nhỏ của mình, giọng nói không có chút cảm xúc, chỉ là lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng sắc bén

"Nhà họ Tống so với nhà chúng ta còn rắc rối hơn vạn lần, hào môn chính là thứ mà nhìn thì đẹp đẽ thực tế bên trong lại thối nát. Chị không nghĩ năm cao trung Tống Yên Nhiên không biết em là con của Cận Trì Khiêm?"

Hốt hoảng trong mắt Cận Khinh Ca rất lớn, cao trung là khoảng thời gian cực kỳ đen tối với nàng, từ bạo lực học đường đến chị đánh trước toàn trường, nàng vẫn chưa quên tầng tầng lớp lớp sỉ nhục đã đáp xuống đầu mình như thế nào.

Trong từng khoảnh khắc ấy, nàng vẫn luôn nhớ có hai người bạn không ngừng đồng hành cùng mình, một là Lưu Doanh, hai là Tống Yên Nhiên

"Không thể!"

Cận Tư Dinh không tiếp tục đâm đau đứa nhỏ, cô rời khỏi ghế xoay mà tiến về vị trí sofa nơi Cận Khinh Ca đang ngồi, bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh trực tiếp vỗ nhẹ lên đỉnh đầu đứa nhỏ

"Một tiểu thư tài phiệt, muốn biết sẽ biết được tất cả!"

Cận Khinh Ca im lặng

Nàng nhìn sang màn hình, nơi Tống Yên Nhiên và người anh trai đang đứng cùng nhau, nụ cười tựa như một chiếc mặt nạ

Một thứ gì đó lặng lẽ gợn lên trong lòng, nhưng nàng không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu, một lòng rủ bỏ những gì đang xoay trong đầu

Tống Yên Nhiên là người như thế nào trong mắt gia đình mình, và tại sao Cận Tư Dinh lại cảnh báo cô phải tránh xa?

Những năm cao trung là có uẩn khúc gì?

Cuối hè, gió thổi qua từng dãy hành lang của tập đoàn Cận thị

Thành phố phía dưới dần chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn xe nhoè nhoẹt phản chiếu trên mặt kính.

Hải Thành vẫn là một chú rồng lớn không ngừng vươn lên khẳng định vị thế tài chính, kinh tế lẫn chính trị trong khu vực. Vẫn là một thành phố xa hoa đầy mê hoặc

Cận Tư Dinh đứng bên khung cửa sổ sát trần, tay vẫn cầm tách trà đã nguội, ánh mắt rơi vào khoảng mơ hồ giữa cao ốc và trời đêm

Trong phòng họp sát vách, Lâm Tự, phó giám đốc hành chính mới được đề bạt đang cẩn thận rà soát lại những dự án đang tiếp xúc với tập đoàn Cận thị

Giọng anh ta đều đều, cung kính, từng chi tiết đều chính xác đến lạnh người

Nhưng trong lúc đặt tập hồ sơ xuống bàn, ánh mắt hắn vô tình hoặc cố tình lướt qua tài liệu mang tiêu đề "Mễ Á Group – kế hoạch hợp tác quý IV", dừng lại thêm một nhịp

Không ai nói gì

Nhưng sự im lặng trong căn phòng ấy đã sớm có mùi dự cảm.

Cách đó gần mười cây số, trong khu nhà cổ kiểu Pháp nằm ẩn sau hàng cây hòe đã rụng lá, đèn trong phòng trà vẫn sáng.

Đồng Thư Dao cẩn thận rót nước, trà xanh xoáy từng vòng trong tách sứ men lam.

"Người đã đưa vào."

Giọng bà ta nhỏ nhẹ như gió khuya, nhưng ánh mắt lại lạnh băng như đá vỡ.

Cận Trì Khiêm ngồi phía đối diện, khoác áo lông đen, tay gõ nhẹ lên mặt bàn:

"Đại tiểu thư của chúng ta vẫn chưa nghi ngờ?"

"Chưa. Người dưới báo cáo, thời gian gần đây tâm tính đại tiểu thư chúng ta hơi khó đoán, nên là trước mặt vẫn không nghi ngờ gì về điều động nhân sự vừa rồi."

Cận Trì Khiêm khẽ cười, lạnh lẽo đến lạ

"Nhưng cũng không nên lơ là, mất cảnh giác. Đại tiểu thư của chúng ta hai mươi tuổi đã tiếp quản tập đoàn, năng lực không phải thường, không vô cớ gì năm đó ộng nội Cận lại bắt ép ta trao quyền thừa kế sớm đến vậy."

Đổng Thư Dao nhấp môi trà, gật khẽ, như thể tất cả đã được tính toán từ lâu.

Cùng lúc đó, trong thang máy ngầm ở Cận thị, Lâm Tự nhìn vào màn hình điện thoại

Tin nhắn ngắn gọn được gửi đi:

"Hợp đồng của Mễ Á được gửi đến. Nhưng đây vốn là chén cơm mà nhà họ Tống đang tranh cho người thừa kế!"

Đèn tầng sáng lên.

Điện thoại rung khẽ, màn hình hiện một dấu chấm hỏi đỏ

Không chữ, không tên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...