Bước Qua Ranh Giới
Chương 30
Chương 30=====================Hải Thành hôm nay vẫn mưa lớn, không khí ẩm thấp, nhiệt độ càng không caoCận Khinh Ca đứng trước cửa sổ lớn trong văn phòng, nhìn ra bên ngoài. Những ánh đèn thành phố lấp lánh phía dưới phản chiếu lên mắt nàng, nhưng tâm trí lại chìm vào một không gian tối tămChu Thị giờ chỉ còn là một cái tên trong lịch sử doanh nghiệp của Hải ThànhCả đế chế mấy chục năm bị đánh sập hoàn toàn, cổ phần bị thu tóm, tài sản của công ty chia đều cho những người có quyền lựcKhông một dấu vết nào của Chu Thị còn lại, ngoài những con người thất nghiệp, những gia đình tan vỡ vì việc làm mất điSự lạnh lẽo của giới thương trường còn lạnh hơn cả cơn mưa như thác đổ ngoài kiaMấy trăm nhân viên của Chu Thị, những người đã cống hiến cả thanh xuân cho công ty, giờ đây chỉ còn lại nỗi lo cơm áo gạo tiềnCận Khinh Ca không thể không nghĩ đến họNàng hiểu rõ, những người làm công ăn lương như vậy thì một khi công ty sụp đổ sẽ bàng hoàng đến mức nào, bao lâu mới có thể tìm được công việc mới...Nỗi lạnh lẽo trong lòng lại không thể gạt bỏ. Cảm giác ấy giống như một đám mây đen vây quanh trái tim nàng, cứ xâm chiếm dần dầnKhi mà nàng hoàn toàn là 'nhân vật chính' trong cuộc thanh trừng đáng sợ nàyCận Tư Dinh là vì nàng mà mang Chu thị giẫm dưới chân....Nàng cảm thấy bản thân gần như là một tội nhân thiên cổ"Vì sao phải làm vậy?"Cận Khinh Ca chất giọng nhàn nhạt lên tiếng, nàng không xoay người nhưng nàng biết Cận Tư Dinh đang ở phía bàn làm việc của mình mà nhìn nàng"Vì nên làm vậy!"Chiếc bút máy trong tay Cận Tư Dinh theo nhịp điệu của những ngón tay, di chuyển qua lại, như một màn biểu diễn nghệ thuậtCận Tư Dinh không thể không biết đứa nhỏ đang trách cô làm việc vô tình, nhưng nếu cho lựa chọn lại Cận Tư Dinh vẫn sẽ làm vậyVới cô, Cận Khinh Ca mới là sự ưu tiên hàng đầuCận Khinh Ca im lặng xoay người đôi mắt đượm buồn nhìn chị gáiNàng hiểu, tất cả đều là sự tính toánChị nàng không do dự khi đưa ra quyết định mạnh mẽ như thế là vì nàngĐược chị gái yêu thương là niềm khao khát mà nàng không bao giờ dám nghĩ đến trước đâyHiện tại được Cận Tư Dinh yêu thương như vậy, trái lại nàng lại cảm thấy áp lực, một áp lực vô hình, khiến nàng không thở nổi Hàng trăm gia đình, bao nhiêu cuộc đời bị đẩy vào vực thẳm chỉ vì một sự thay đổi quyền lực"Em chẳng phải vẫn bình an đứng đây sao? Chị làm như vậy sẽ kéo theo mấy trăm con người mất ăn, mất ngủ. Em cảm thấy không đáng!"Cận Tư Dinh nhìn em gái, ánh mắt sắc lạnh nhưng kiên quyết"Chúng ta làm kinh doanh không phải hoạt động từ thiện hay hội bảo trợ! Cận Khinh Ca em nên biết, dù không phát sinh chuyện của em thì việc hủy hợp tác với Chu thị là sớm muộn. Bên đó nội bội rối ren, thông tin sai lệch còn đang bị thanh tra, bảo chị đầu tư vào chi bằng bảo chị ném tiền qua cửa sổ. Do đó, em chấm dứt trạng thái cắn rứt lương tâm hiện tai. Nguyên tắc chị dạy em, muốn thành công ngoài trừ 'trí' còn phải 'nhẫn', mà 'nhẫn' này không phải nhẫn nại mà là 'nhẫn tâm'!"Cận Khinh Ca không nói gì thêmNàng đã hiểu, nhưng không thể đồng ý với cách làm của chị mìnhDù là bất cứ nguyên nhân gì thì việc nàng là một 'chất dẫn nổ' là không thể thay đổiNàng cảm thấy như mình đang đứng giữa hai thế giới, một bên là lý lẽ, một bên là con người.Nàng đang tự hỏi, những người thành công trên thương trường điều có thể 'lạnh' đến vậy sao?Cận Tư Dinh của hiện tại thật khác Cận Tư Dinh mang tạp dề đứng bếp mà nàng nhìn thấy mỗi tối...Cận Khinh Ca quay lại nhìn chị gái, ánh mắt vẫn đượm buồn, không nói gì thêm. Nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí, như thể giữa hai chị em là một bức tường vô hình, mỗi lời nói của Cận Tư Dinh đều không thể chạm tới được trái tim nàngCận Tư Dinh nhẹ thở dài, đặt cây bút xuống bàn. Không gian phòng chợt im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, như thể cũng đang chứng kiến sự trầm lắng giữa hai người."Khinh Ca..."Cận Tư Dinh gọi khẽ, đứng dậy đi về phía em gáiCô đã lâu rồi không nhìn thấy nét mặt này của em gái, trong lòng Cận tổng liền rơi vào lúng túng, dù rằng cô biết mỗi việc làm của mình điều xuất phát từ tình cảm dành cho đứa nhỏ này"Chị... chị biết em không vui. Nhưng em phải hiểu là chị không quyết định vì chuyện của em, mà là đã cân nhắc từ nhiều yếu tố.""Chị không giỏi ăn nói, hay dỗ em gái đang giận đâu!" Cận Tư Dinh thở dài một cách vụng về, rồi đặt tay lên vai đứa nhỏ đôi mắt trầm tĩnh của cô ánh lên một chút ngập ngừng, xen lẫn dòng cảm xúc mà chỉ bản thân Cận Tư Dinh hiểu được"Em cũng biết mà, chị không phải là người dễ bày tỏ cảm xúc. Nhưng..."Cận Tư Dinh dừng lại một chút, như thể tìm từ ngữ phù hợp"Những gì chị làm, đều là vì em. Chị làm thế là để bảo vệ em, bảo vệ tất cả những gì em có."Cận Khinh Ca cảm nhận được sự mềm mỏng trong giọng nói của chị, nhưng nó lại không đủ làm dịu đi sự lạnh lẽo vừa len lỏi trong lòng nàngNàng mím môi, không trả lời, chỉ cảm thấy sự vụng về trong cách mà Cận Tư Dinh cố gắng dỗ dành mìnhNó rất đáng yêu"Chị..."Cận Khinh Ca thở dài, cuối cùng lên tiếng"Em chỉ muốn chị đừng làm như vậy nữa. Em không cần sự bảo vệ đó. Nó quá tàn nhẫn với nhiều người vô tội!"Cận Tư Dinh ngẩn người, cảm nhận rõ sự quyết liệt trong từng từ ngữ của đứa nhỏNhưng thay vì phản ứng mạnh mẽ, cô chỉ khẽ gật đầu, rồi quay đi, ánh mắt mang đầy sự khổ sở."Em sẽ hiểu, một ngày nào đó,"Cận Tư Dinh tự lẩm bẩm, và quay lại bàn làm việc, im lặng tiếp tục công việc, mặc dù trong lòng vẫn còn sự nặng trĩu.Cận Khinh Ca đứng lặng giữa tiếng mưa rơi dồn dập, chợt nhận ra, những vết thương vô hình không cần lời sắc nhọn để sinh ra, đôi khi chỉ cần một sự im lặng lạnh lẽo là đủ.Buổi đấu giá từ thiện được tổ chức tại khách sạn Trung Hoàng, khách sạn sáu sao lớn nhất Hải ThànhĐây giống như một vở kịch lộng lẫy được dàn dựng cho giới quyền lựcÁnh đèn pha lê đổ xuống mặt sàn cẩm thạch tạo thành những vầng sáng chói lóa, còn tiếng đàn violin vang lên réo rắt như muốn khoét sâu vào lòng người thứ cảm xúc vừa xa hoa vừa giả tạoCận Tư Dinh khoác tay em gái tiến vào chính sảnh trong ánh nhìn săm soi của hàng trăm ngườiCận Khinh Ca mặc chiếc váy lụa màu xanh navy, cổ cao, cắt xẻ tinh tế, tựa hồ một giọt nước trong giữa biển rực rỡ, khiến người ta phải ngoái lại nhìn không chỉ vì vẻ đẹp, mà còn vì khí chất lãnh đạm, tách biệt như đóa lan rừngCó thể nói, khí chất hiện tại của Cận Khinh Ca đã hoàn toàn 'phá kén' trở thành một cánh bướm đầy kêu ngạo...Không ai có thể tìm thấy dấu tích đứa trẻ khốn khổ năm xưa ở trên người nàng...Nàng không cười, cũng không giao tiếpBao nhiêu tiếng gọi tên, bao nhiêu lời mời rượu lướt qua như gió thoảng, nhưng điều không đến được với nàng bởi vì người bên cạnhCận Tư Dinh dẫn em gái tiến vào hội trường, như muốn đưa đứa nhỏ này trở lại chính trường mà cô vốn nên thuộc về, từng bước một rèn giũa một vị tổng tài cho tương laiGiữa tiếng cười nói cùng âm thanh náo động thì vang lên một chất giọng dịu nhẹ, như dòng suối mát ngày hèMột âm thanh quen thuộc dội vào tai, nhẹ nhưng lại như nhát dao cắt thẳng vào thời gian"Khinh Ca."Cận Khinh Ca sững ngườiNàng quay lạiVà trong khoảnh khắc ấy, cả buổi tiệc như mờ dần đi sau một làn sương mỏng mang tên ký ứcTống Yên Nhiên đứng đó, trong chiếc đầm nhung đỏ cổ điển, tóc màu bạch kim bắt mắt, ánh mắt trầm tĩnh hơn xưa, không còn là cô nữ sinh ngày nào hay cười, nhưng vẫn mang một vẻ dịu dàng không đổiMắt hai người giao nhauMột giây, hai giây... rồi thời gian như bị kéo giãn thành vô tậnCận Khinh Ca đột nhiên thấy tim mình trượt nhịpĐã bao lâu rồi... nàng không nhìn thấy ánh mắt này?Lần cuối cùng hai người chạm mắt nhau cũng chính là trong một buổi tiệc như thế nàyChỉ có là, khi ấyCận Khinh Ca đang là tâm điểm của mọi sự chỉ trích, trên vai bị Đồng Thư Dao đè xuống tội danh truộm cắpCòn Tống Yên Nhiên khi ấy thì sao?Cậu ấy là tiểu thư tài phiệt...Và cũng là lúc ấy Cận Khinh Ca hiểu được giữa họ khoảng cách có bao xa..."Lâu rồi không gặp."Tống Yên Nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ấm hơn, dịu nhưng không yếu mềm. Cô ấy vẫn gọi tên 'Khinh Ca 'như thể chưa từng rời xa, như thể không có những năm tháng trắng xóa lặng im giữa hai ngườiCận Khinh Ca mím môi, ánh mắt khẽ lay độngTrong đáy mắt là cơn mưa năm nào chưa kịp tạnh"Ừ, lâu thật rồi."Không ai trong họ nhắc về quá khứ. Nhưng những câu chưa nói bỗng như hiện lên rõ mồn một giữa khoảng không lặng ngắt của ánh mắt chạm nhau.Tống Yên Nhiên khẽ nghiêng đầu, giọng nói chậm rãi như một câu hỏi bâng quơ"Cậu đã ổn hơn rồi phải không?"Một câu hỏi mang nhiều tầng ý nghĩa Là 'cậu sống thế nào?' Là 'họ có đối xử tàn nhẫn với cậu không?' Là 'cậu có nhớ mình không?'Cận Khinh Ca hơi co nhẹ đầu ngón tay lên tiếng"Mình ổn! Cậu yên tâm! Trái đất vẫn sẽ xoay và không bất kì ai phải dừng lại vào một khoảng thời gian nào đó của quá khứ!"Cận Tư Dinh lúc này chỉ yên lặng đứng bên cạnh, không xen vào. Ánh mắt cô nhìn hai người ẩn chứa tầng tầng lớp lớp cảm xúc ngỗn ngangÁnh đèn pha lê trên đầu khẽ lay động. Từ nền nhạc du dương vang lên tiếng vĩ cầm chuyển tông, sâu lắng hơn, buồn hơn. Hai người con gái, giữa buổi tiệc của những trò mua bán quyền lực, như hai bóng hình từng lạc vào một giấc mơ chung rồi bỏ quên nhau giữa hiện thực quá chật chộiBuổi đấu giá bắt đầu sau lời khai mạc ngắn gọn của ban tổ chức. Trong không gian rộng lớn của đại sảnh, ánh đèn được điều chỉnh dịu xuống, nhường chỗ cho sân khấu chính, nơi từng món đồ quý giá lần lượt được đưa lên, kèm theo những lời giới thiệu đậm chất khoa trương.Cận Khinh Ca ngồi bên Cận Tư Dinh, yên lặng như một cái bóng được khéo léo đặt giữa ánh đèn và dư luậnDù tên nàng được giới thiệu trang trọng là "người đại diện Cận thị trong buổi đấu giá từ thiện lần này", nhưng hai chị em không giơ bảng lần nào.Chỉ đến gần cuối, Cận Tư Dinh mới nhấc ly rượu, khẽ chạm vào micro và tuyên bố"Cận thị xin quyên góp năm triệu nhân dân tệ, dưới danh nghĩa nhị tiểu thư của Cận gia, Cận Khinh Ca!"Toàn hội trường xôn xaoKhông cần cạnh tranh ồn ào, chỉ cần một con số, danh tiếng và vị thế liền được khắc sâu trong tâm trí mọi ngườiThời điểm trước, cánh truyền thông đã không ngừng loan tin về vị 'nhị tiểu thư' của nhà họ Cận thật tế chỉ là con riêng của Cận Trì Khiêm và một cô gái vô danh nào đóHiện tại, nhìn cách Cận Tư Dinh đối với em gái thì lời đồn 'nhị tiểu thư' chỉ là một đứa nhỏ bị ruồng bỏ là có bao nhiêu phi lýMột vài ánh mắt hướng về phía Khinh Ca, có ghen tị, có dò xét, nhưng nàng vẫn giữ dáng ngồi thẳng lưng, lạnh lẽo và xa cáchTiếng gõ búa vang lên lần nữaVật phẩm kế tiếp là một bức tranh thủy mặc cổ – Vân Khê Đồ, vẽ phong cảnh núi non ẩn hiện giữa sương, nét bút nhàn nhã mà sâu xa. Người dẫn chương trình nói đây là tác phẩm của một danh họa thời Dân Quốc, vừa có giá trị sưu tầm vừa được xem là "vật mang điềm lành"."Giá khởi điểm: 150 nghìn."Một vài người giơ bảngGiá tăng dần đến 300 nghìn.Khi không khí có vẻ chững lại, một giọng nữ dịu mà vững vàng cất lên từ hàng ghế đầu bên trái."600 nghìn."Toàn trường hướng nhìnLà vị giám đốc mới của Tống thị, thiên kim từ nước ngoài trở về không lâu của Tống Hoài Dương – Tống Yên NhiênKhông ai trả giá tiếp. Không phải vì không đủ tài lực, mà vì trong giới thương trường Hải Thành có một quy luật ngầm, tạo mối quan hệ là điều nên làmXét ở vị trí thương trường thì Tống thị so với Cận thị cũng là một chín một mười...Tiếng búa gõ xuống, chốt giá."Chúc mừng Tống tiểu thư đã đấu giá thành công bức Vân Khê Đồ."Ngỡ như việc ấy sẽ kết thúc ở đó, nhưng khi mọi người đang chờ món kế tiếp, Tống Yên Nhiên lại bước lên sân khấu, nhận lấy bức tranh, rồi quay xuống thẳng bước đến hàng ghế của Cận Khinh Ca.Không chút do dự, cô dừng lại trước mặt 'mối tình đầu' của mình, đưa bức tranh ra, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng đủ để cả bàn tiệc nghe thấy"Tranh này... mình muốn tặng lại cho cậu. Cảnh trong tranh, tôi từng thấy trong một bài vẽ dang dở của cậu vào năm cậu mười sáu tuổi"Tất cả ánh nhìn đổ dồn về phía hai người.Cận Khinh Ca khẽ run tayKhông ai biết, chỉ Tống Yên Nhiên còn nhớ rõ những nét chì nhòe mực mà năm xưa cô gái nhỏ vẽ trong lớp mỹ thuậtMột bức tranh chưa từng hoàn thành, nhưng đã sống mãi trong trí nhớ của người ngắm.Cận Khinh Ca không đưa tay nhận. Chỉ nhìn bức tranh ấy thật lâu, rồi ngẩng lên nhìn vào đôi mắt kia, đôi mắt từng là ánh dương của nàng trong những năm tháng ấy"Cậu vẫn còn nhớ chuyện đó à?"Cận Khinh Ca khẽ hỏi, giọng như một câu thở dài vương khói bụi.Tống Yên Nhiên mỉm cười"Nhớ. Rất nhiều chuyện... vẫn nhớ."Cuối cùng, Cận Khinh Ca đưa tay ra, nhận lấy bức tranhTay nàng lạnh, nhưng lòng lại dậy sóngĐằng sau món quà không hoa mỹ ấy, là cả một phần ký ức bị vùi chôn giờ được khơi dậy, một phần từng là hơi ấm duy nhất trong tuổi trẻ côCận Tư Dinh đuôi mắt nhìn hai người bên cạnh chỉ khẽ nhếch lên, nhưng chỉ cô hiểu được lòng bàn tay chính mình đang tuôn ra bao nhiêu mồ hôi lạnh...Bữa tiệc kéo dài đến tận khuya, sảnh lớn dần vơi người.Cận Khinh Ca đứng ở hành lang chờ xe, vai khẽ rùng mình vì gió đêm tràn vào qua lớp kính. Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bản thân.Ngay khoảnh khắc ấy, một chiếc áo khoác được choàng lên vai gầy của nàng"Đứng ngốc thế làm gì? Lạnh thì nói, em định làm siêu nhân à?"Giọng Cận Tư Dinh bình thản, gần như lạnh nhạt, trong hơi thở còn thoang thoảng mùi cồn nhẹNhưng trong ánh mắt điều cố tình lướt ngang bóng dáng Tống Yên Nhiên đang trò chuyện phía xa với một vài khách mời.Cận Tư Dinh đứng sát Cận Khinh Ca hơn một chút, động tác vén tóc cho em gái rất nhẹ, gần như thân mật, và hoàn toàn không hợp với vai trò của một người chị gái nơi công cộng"Về thôi."Giọng nói khẽ hơnÁnh mắt Cận Tư Dinh vẫn đặt nơi Tống Yên Nhiên đang ngoảnh lại, khóe môi tinh ý mà cười nhẹTống Yên Nhiên quả thật nhìn sang, một cái liếc nhẹ, và ngay lúc ấy, Cận Tư Dinh nghiêng người, cười rất khẽ bên tai Cận Khinh Ca, như thì thầm một điều gì đó khiến đôi má em gái hơi ửng.Tống Yên Nhiên dừng lại nửa bước.Nét cười thoáng tắt.Cận Tư Dinh thu hết vào mắt, hài lòng đến kỳ lạ, rồi lạnh lùng quay đi, dìu Cận Khinh Ca bước vào xe, như thể một lời cảnh cáo không âm mà Cận Tư Dinh gửi đếnTống Yên Nhiên nhớ đến buổi gặp mặt lần trước, Cận Tư Dinh đối với sự mong muốn quay lại của cô dành cho Cận Khinh Ca rất gay gắtNó không giống bình thường một chút nào...=============Tui nói trước cho mấy bà đỡ hoang mang, tui chưa biết couple nào đâu à, đôi khi người ghép với nữ chính còn chưa xuất hiện á, truyện này 50 chương nha.