Bước Qua Ranh Giới
Chương 32
Chương 32=====================Bóng đêm buông xuống, phủ kín từng ngóc ngách của tòa nhà cao tầngÁnh sáng mờ ảo từ những bóng đèn neon leo lét trên trần văn phòng chủ tịch của tập đoàn Cận thị, chiếu xuống mặt bàn, nơi những tài liệu ngổn ngang, chưa được sắp xếpChỉ còn lại sự im lặng, thứ âm thanh đặc quánh của màn đêm kéo dài trong không gian u tối.Bất chợt, một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong góc tối của văn phòng, thân hình gần như hòa vào bóng đêmChỉ một tiếng động nhẹ như hơi thở cũng không thể lọt qua, hắn di chuyển như một cái bóng, không một dấu vếtÁo khoác đen dài đến gót, khẩu trang kín mít, chẳng thể nhận ra điều gì ngoài đôi mắt lạnh lùng.Hắn tiến đến bàn làm việc của Cận Tư Dinh, nơi bản kế hoạch mà Cận Khinh Ca đề xuất đang nằm chễm chệMắt hắn lướt qua từng tờ giấy, tìm kiếm, không một phút giây nào mất cảnh giác. Khi tìm được mục tiêu, hắn rút nhẹ bản kế hoạch ra khỏi đống giấy tờ, không gây ra một tiếng động nào.Trong vài phút ngắn ngủi, mọi thứ đã được dọn sạch sẽNhững dấu vết, kể cả hơi thở, chẳng còn sót lại. Cửa phòng vẫn khép chặt như chưa từng bị xâm nhập. Đúng như một tên trộm chuyên nghiệp Không chút dấu vết.Lúc hắn rời đi, ánh sáng nhợt nhạt từ những bóng đèn vẫn đổ xuống nơi bàn làm việc của Cận Tư Dinh, và kế hoạch sáng mai sẽ là mục tiêu duy nhất trong buổi họp quan trọngNhưng không ai biết rằng, vào khoảnh khắc này, cuộc chơi đã thay đổiThang máy chậm rãi đi lên, không gian kim loại kín bưng phản chiếu ánh sáng trắng nhạt, lạnh lẽoCận Khinh Ca đứng im lặng ở một góc, ánh mắt dõi theo con số nhấp nháy đổi dần trên bảng điều khiểnGương mặt nàng vẫn lạnh lùng, kín kẽ, nhưng không dấu nổi một chút bất an cùng lo lắngCận Tư Dinh khoanh tay trước ngực, cô đứng cạnh ánh mắt sắc lạnh lướt nhanh về phía đứa nhỏ của mình, trong lòng có chút mong chờVẫn là dáng tóc được xõa ngang eo, uốn lượn ở phần đuôi, hôm trước Cận Tư Dinh đã đi đổi màu tóc, chị đổi từ màu nâu sang màu vàng sáng, rõ ràng là một màu tóc rất kén gương mặt nhưng kết hợp cùng ngũ quan của chị ấy lại càng thêm rạng rỡRất giống một nữ thần Hy Lạp bước ra từ câu chuyện cổ tích, từ khi Cận Tư Dinh đổi màu tóc, Cận Khinh Ca luôn nhìn chị gái mình nhiều hơn. Giống như chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật vậyBộ vest trắng cắt may tinh tế khiến khí chất của người phụ nữ này càng thêm nghiêm nghịGiọng cô vang lên đều đều, mang sự mềm mỏng chỉ dành riêng cho một mình người bên cạnh"Kế hoạch hôm nay em phải trình bày thật tốt. Đi là bước điệm để chị đề xuất em thay vị trí của trưởng phòng chiến lươc"Âm sắc không cao, nhưng mang lực đè khiến không khí trong thang máy như đặc lạiCận Khinh Ca không đáp, chỉ khẽ gật đầuNàng biết, sự tín nhiệm của chị gái dành cho nàngTrong ánh phản chiếu kim loại, hai bóng người đứng song songMột người như lưỡi dao đã được rèn bén, một người như vỏ bọc im lìm giấu đi lưỡi nhọn bên trong.Ting.Cửa thang máy mở ra, hành lang tầng họp sáng rực ánh đènCận Tư Dinh bước ra trước, giày cao gót gõ nhịp đều trên sàn đá hoa cươngCận Khinh Ca lặng lẽ theo sau, bàn tay siết chặt tập hồ sơ mỏng nơi từng có kế hoạch nàng đã thức trắng đêm để hoàn thiệnNhưng nàng không biết, thứ nằm trong đó bây giờ... liệu còn là thứ mà bản thân đã viết?Phòng họp sáng rực đèn trần, bàn dài kính bóng loáng phản chiếu từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt những người tham dựHai bên là các trưởng phòng, thư ký, trợ lý cấp cao – tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt tập trung về phía đầu bàn nơi Cận Khinh Ca đang chuẩn bị trình bàyVị trí trung tâm chính là Cận Tư DinhCận Khinh Ca đứng lên, hơi cúi đầu theo phép lịch sự rồi lặng lẽ đưa tập hồ sơ ra phía trướcGiọng nàng trầm và rõ"Đây là bản kế hoạch chiến lược cho quý tới, được xây dựng dựa trên dữ liệu thực tế và phân tích thị trường từ ba tháng gần nhất. Xin mời mọi người xem qua trước khi tôi trình bày phần chính."Cận Tư Dinh ngồi ở vị trí gần đầu bàn, tay đặt ngay ngắn trước mặt, ánh mắt sắc như dao dõi theo từng hành động của em gáiCô không nói gì, nhưng áp lực từ sự hiện diện của chị gái khiến Cận Khinh Ca cảm thấy như từng nhịp tim mình cũng bị soi móiTiếng lật giấy bắt đầu vang lên khi mọi người mở tập hồ sơMột vài người nhíu mày. Một người khẽ nghiêng đầu sang phía trợ lý, trao đổi nhỏCận Tư Dinh cũng cầm lấy bản kế hoạch, đôi mày cô khẽ cau lại sau vài giây đọc qua trang đầu tiên."Trợ lý Cận"Giọng cô vang lên, không cao nhưng khiến căn phòng lập tức im phăng phắc"Em thay đổi nội dung từ khi nào?"Cận Khinh Ca sững ngườiNàng bước vội đến gần, cúi nhìn bản in trong tay vị giám đốcNhưng đó không phải là kế hoạch của nàngBố cục quen thuộc, tiêu đề vẫn là của nàng, nhưng nội dung bên trong đã bị tráo đổiNhững chi tiết cốt lõi, những ý tưởng nang cẩn trọng nhào nặn suốt nhiều tuần đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bản phác thảo thô sơ, vụng về, với nhiều lỗi logic rõ ràng"Tôi... tôi không thay đổi gì cả."Giọng Cận Khinh Ca khẽ run lên, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh"Bản kế hoạch tôi để lại trên bàn chủ tịch hôm qua không phải như thế này."Một giây yên lặng đến nghẹt thởPhòng họp tức thì rơi vào trầm mặc đến đáng sợ, đầu ngón tay Cận Tư Dinh miết lấy bìa hồ sơ, qua khoảng vài giây mới điều giọng lên tiếng"Cho em buổi chiều chuẩn bị lại, dời họp!"Nói xong, Cận Tư Dinh lập tức đẩy ghế rời đi, thứ cô bỏ lại là một bóng lưng sừng sửng như một ngọn núi đang phun trào lửa đỏCận Khinh Ca quay trở lại phòng làm việc trong ánh mắt tò mò từ các đồng nghiệpKhông nói một lời, nàng lập tức ngồi xuống trước bàn, mở máy tính cá nhân, từng ngón tay gõ liên tục lên bàn phím.Nàng tìm trong ổ cứng, rồi sang thư mục lưu trữ nội bộ. Không có gì. Ngay cả những bản phác thảo sơ bộ cũng bị xóa sạch. Một cảm giác lạnh buốt như thể ai đó vừa dội cả xô nước lên đầu mìnhNếu là trước đây, nàng sẽ chỉ biết im lặng chịu đựng, ôm lấy tất cả sai lầm như thể mình sinh ra đã là người sai. Nhưng giờ đây, nàng không còn là con bé mười lăm tuổi bị bỏ đói trong kho tối ba ngày chỉ vì một lời vu oanNàng đứng dậy, rời khỏi văn phòng. Bước chân lạnh lùng nhưng kiên quyết. Nàng đứng trước văn phòng chủ tịch của Cận Tư Dinh mà gõ "Vào đi."Cánh cửa mở ra, và nàng bất động trong một giâyTrên bàn, Cận Tư Dinh đang cúi đầu, từng tờ tài liệu được lật xem, chỉnh sửa và in lạiKhông phải trợ lý làm, cũng không phải thư ký, chính chị đang đích thân sửa chữa bản kế hoạch đã bị phá hoại.Cận Khinh Ca mím môi, cổ họng nghèn nghẹnCận Tư Dinh không ngẩng lên, chỉ hỏi bằng giọng dửng dưng như thường lệ"Muốn hỏi chị tại sao biết bản em bị đổi à?""... Không."Cận Khinh Ca lắc đầu, khẽ nói"Em chỉ muốn... cảm ơn."Cận Tư Dinh vẫn không nhìn nàng, chỉ đưa tay đẩy tập tài liệu về phía bên trái, như một hành động vô tìnhNhưng Cận Khinh Ca biết, đó là cách của chị,bảo vệ mà không bao giờ thừa nhận, chỉ âm thầm làm và âm thầm thu dọnCận Khinh Ca lặng lẽ nhìn những tờ giấy, cảm giác nghèn nghẹn trôi xuống nơi lồng ngực, đau âm ỉ nhưng không còn tuyệt vọngTrong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nơi đầy mưu toan này, nàng có cảm giác mình không hoàn toàn đơn độcBuổi chiều, sau hơn hai giờ họp căng não, cuối cùng đề xuất của Cận Khinh Ca cũng được sáu phiếu bầu trong tổng số mười phiếu của ban quản trị, chính thức thông qua bản kế hoạchNàng ôm laptop rời khỏi phòng họp sau cùng nhưng ở ngay ngã rẽ đã thấy bóng lưng của Cận Tư Dinh đang đứng ở hành langChị ấy là chờ nàng.."Chị!""Chúc mừng em! Đề xuất được thông qua! Cố gắng làm tốt!"Dù có chút rắc rối nửa đường nhưng Cận Tư Dinh là người đánh giá toàn bộ quá trìnhCô đương nhiên thấy được em gái nhiêu đêm thức đến rạng sáng vì bản kế hoạch nàyĐương nhiên thấy Cận Khinh Ca tập trung đến mức giờ cơm gần như lướt qua, lo sợ cái dạ dày mà bản thân kỳ công cứu vãn sẽ quay về hiện trạng năm xưa. Do đó, Cận Tư Dinh phải đích thân đi lấy cơm cho Cận Khinh CaTrong tập đoàn càng có thêm nhiều lời đồn đoánCận tổng sủng em gái như mạng.."Cảm ơn chị đã dạy em, mọi kế hoạch điều phải có phương án dự phòng! Em sẽ ghi nhớ!"Sự trưởng thành của Cận Khinh Ca ngày hôm nay khiến cho nét cười trong mắt Cận Tư Dinh rất lớn, cô đưa tay vỗ nhẹ đỉnh đầu em gái, chất giọng cưng nựng hiếm có"Vậy em định trả ơn người giáo sư này thế nào?""Em hôm qua nghiên cứu được món bánh của Pháp, chị muốn làm chuột bạch không? Một phần 30 tệ"Cận Tư Dinh lập tức bậc cười trước lời nói của đứa nhỏ..."Được, chị lấy 10 phần!"Hành lang buổi chiều với vạt nắng cam len lỏi qua tường kính lớn mà rọi xuống sàn nhà, soi rõ hai chiếc bóng đang sóng bước bên nhau đi về phía hoàng hôn...Tin tức về dự án được thông qua chẳng biết bằng cách nào lại truyền đến lão thái gia của nhà họ Cận, người mà tưởng chừng đã nhiều năm thoái ẩn không liên quan đến việc điều hành doanh nghiệpBuổi chiều hôm đó, khi mặt trời đang chênh vênh nghiêng bóng lên ô kính của tòa nhà văn phòng, điện thoại của Cận Tư Dinh đổ chuôngMàn hình hiện ba chữ: "Ông nội Cận"Cô bắt máy, giọng trầm khàn bên kia vang lên chậm rãi mà mang đầy áp lực"Chiều nay về Tư Trạch. Chuyện con rơi kia, ta muốn nghe lời giải thích từ chính miệng con."Không có dư thừa., chỉ là một mệnh lệnh.Cận Tư Dinh siết chặt điện thoại, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng, nhưng ngón tay bên mép bàn lại rướm ra máu do bị cắt bởi vết kính vỡ lúc nào không hayTư Trạch – biệt phủ đầy vẻ hoài niệm nằm sâu trong khu vực tĩnh mịch nhất ngoại thành, vẫn giữ nguyên lối kiến trúc thời Dân Quốc với cột gỗ lim đen bóng và mái ngói âm dương phủ rêuKhông khí nơi đây luôn lạnh hơn vài độ, ngay cả trong mùa hạ cũng khiến lòng người ngột ngạtCận Tư Dinh đặt chân vào tiền sảnh, nơi mùi trầm hương lâu năm thấm vào từng thớ gỗ. Bước chân cô đều đặn vang vọng trên nền đá hoa cương lạnh buốtTrong gian phòng chính phủ bóng tối và mùi trầm hương, ông nội Cận ngồi uy nghi trên ghế bành gỗ trắc, gương mặt nghiêm khắc như tượng đá, phong thái của một người làm quân nhẫn lẫn ánh mắt sắc bén của một thương nhân...Cận Tư Dinh đứng trước ông, dáng người cao gầy thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh nhưng không cúi đầu."Tư Dinh là đang muốn điều gì?""Hết lần này đến lần khác công khai bảo vệ con hoang đó, là muốn cho ông già này tức chết có phải không?"Giọng ông nội trầm đục, rền vang như tiếng chiêng giữa đêm rằm "Là cháu cho rằng lông cánh đã đủ có thể tùy thời bay lượn?"Cận Tư Dinh vẫn không cúi đầu, giọng trầm tĩnh nhưng rắn rỏi"Em ấy có năng lực. Nếu đổi lại là người khác trình kế hoạch đó, ông cũng sẽ gật đầu.""Nhưng nó là cái gì? Một vết nhơ của nhà họ Cận!"Ông nội đập mạnh tay lên mặt bàn, âm thanh vang dội tựa như một tiếng sấm rền"Vết nhơ? Nhưng đó là máu mủ của Cận gia! Huyết mạch đang chảy trong người em ấy mới là của nhà họ Cận! Ông nội, đừng hà khắc như thế?Giọng Cận Tư Dinh vẫn đều, nhưng ánh mắt đã lóe sáng lạnh lẽoCâu nói như lưỡi dao, làm không khí chợt đông cứng. Ông nội Cận khựng lại một khắc, rồi giận dữ đứng bật dậy"Cháu dám cãi lại ta vì một đứa không ra gì?!""Không! Cháu không vì em ấy! mà là vì bản thân cháu! Ông nội, cháu muốn đưa chiếc ghế chủ tịch cho người xứng đáng. Khinh Ca, em ấy xứng đáng!"Cận Tư Dinh ngẩng đầu, lần đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm khắc đó, sau rất nhiều năm ngụp lặn trong hỗn độn cảm xúc. Thì hôm nay, cô đã có thể thẳng thắn nói rằng bản thân cũng cần có một cuộc sống của riêng mìnhKhông phải sắp đặc của ai khác, không phải định đoạt bởi ai khácCàng không phải một con cờ cho người khác tùy tiện đánh..Ông nội Cận trừng mắt, toàn thân run lên vì tức giận. Một lúc sau, ông phất tay áo"Ta cho con ba giây để rút lại lời nói của mình!"Cận Tư Dinh nửa điểm cũng không sợ hãi mà lên tiếng"Con muốn trao Cận thị cho Khinh Ca. Con vốn dĩ không phải người nhà họ Cận."Như một quả bom lớn được thả xuống địa đạo, toàn bộ không gian điều rét đến kinh người...Ông nội Cận run đến ngồi phịch xuống ghế bành, đầu ngón tay tức giận mà chỉ thẳng vào mặt người đối diện"Cận Tư Dinh, ăn nói hàm hồ! Người đâu, mang đại tiểu thư đánh mạnh cho ta, năm mươi roi!"Sân gạch được lát đá, Cận Tư Dinh cởi bỏ áo ves, cô sừng sững như một cây đại thụ bị đốn ngã mà quỳ đóÔng nội không trực tiếp ra tay mà chỉ đạo cho hai quân nhân luôn đi bên cạnh mình xử lý, ông ngồi bên trong nhà chính nhìn ra với ánh mắt ngập tràn phẫn nộKhóe môi Cận Tư Dinh kéo thành một nụ cười nhiều ý nghĩaSóng lưng thẳng tắp rất nhanh cảm nhận được sự đau rát xé da, xét thịt. Roi trúc trong tay quân nhân không lưu tình đánh xuống, nhịp điệu không dồn dập như đủ để xé rạch một tầng daBốp...một...bốp...năm....bốp...mười....Sơ mi trắng mỏng manh cơ bản không chống lại uy lực của roi trúc, người ra tay còn có hơn nửa đời người huấn luyện trong quân đội, sức lực có cỡ nào phi thườngCận Tư Dinh không cúi đầu, ánh mắt ghim chặt vào ông nội Cận đang ngồi bên trongCô không muốn làm một con rối nữa...Bốp..hai mươi haiBốp...ba mươi ba...Đầu ngón tay đang bấu chặt dưới gối của Cận Tư Dinh trắng bệch, sườn mặt cũng phủ một lớp mồ hôi dày đặc, dính bếch vào mái tóc vàng sáng của nàng....Âm thanh vang vọng cả khoảng sân lớn, một số người còn không dám nhìn trực diện, vậy mà Cận Tư Dinh một âm thanh cũng phát ra, nhất quán dùng ánh mắt đối đầu với ông nội CậnBốp...bốn mươi..."Đủ rồi!"Ông nội Cận bên trong phất tay quát lớnRoi trúc vừa dừng thì Cận Tư Dinh cũng ngã sụp xuống đất, cô dùng hai tay chống đỡ, tránh cho bản thân bày ra dáng vẻ chật vật, mặc dù lưng áo sơ mi trắng đả nhuộm đỏ một vài chỗ..."Cháu là người thừa kế ta chỉ định! Đừng mong một người sẽ rời khỏi Cận gia! Tư Dinh, một khi cháu bước vào tư trạch này thì không có con đường trở ra! Chuyện này ông không truy cứu nữa. Nhưng hãy biết rằng đừng chạm vào giới hạn của ông. Cháu ông có thể đánh mắng nhưng đứa con hoang kia, thì việc tìm xác sẽ rất khó khăn!"Lời của ông nội Cận cực kỳ uy lựcCận Tư Dinh chống người đứng dậy dù hai chân có chút run rẩy nhưng nét mặt vẫn cực kỳ kiên đinh"Nếu vậy thì cháu sẽ dùng mạng của mình để bảo hộ em ấy. Khinh Ca là lãnh địa, ông hay bất kỳ ai điều không được chạm vào!"