Bước Qua Ranh Giới
Chương 3
Chương 3===============Hoàng hôn tắt nắng, mặt trời khuất sau dãy núi Ninh Phong cũng là lúc Cận Khinh Ca tập tễnh bước từng bước chậm rãi đi về hướng tư trạch lớn kiaĐồng phục xốc xếch, lắm lem bùn đất, đôi giày thể thao sườn cũ dưới chân càng tệ hại hơn với một bên hoàn toàn bị sơn làm cho biến dạng không nhìn được màu sắc ban đầu, chiếc balo nhỏ cũng bị cậy mở đến bung cả khóa kéoĐây chính là bằng chứng của bạo lực học đường, nơi mà không chỉ dạy tri thức mà còn là nơi dạy cho Cận Khinh Ca hiểu rõ người không có tiếng nói sẽ bị đối xử tệ bạc như thế nào..Nàng không biết bước qua cánh cổng này thì điều gì sẽ đến với nàng, nhưng nàng biết rõ chính mình phải nhẫn nhịn, cam chịu thêm ba năm nữa, chỉ khi có đủ kiến thức cùng một tấm bằng tốt nghiệp cao trung nàng mới có thể thoát khỏi nhà tù bằng vàng này...Cận Khinh Ca có nghe không tuyệt đối không được bỏ cuộcCổng sắt lạnh lẽo vang lên âm thanh đóng mở rầm rầm, như một tiếng động cắt đi không gian u ám trước mặt, ngày thường nếu không được chỉ điểm thì Cận Khinh Ca tuyệt đối không được bén mảng đến nhà chính, nhưng ngày hôm nay nàng vừa qua cửa đã có hai người giúp việc thô bạo lôi kéo về hướng nhà chínhCận phu nhân ngồi trên sofa lớn màu kem nhạt được nhập từ Ý, chất liệu da bò mềm mại êm ái, bà chân trái vắt lên chân phải bày ra dáng vẻ ưu nhã của một phu nhân quyền quý, tay phải nâng tách trà trứ danh của Giang Nam lên môi mỏng nhấp một ngụm vừa đủ cảm nhận được vị đắng nhẹ của trà trôi qua cuống họng, ánh mắt bà thi thoảng như lưỡi dao găm lướt đến thân ảnh đang đứng lúi cúi bên kia "Là ta giáo dưỡng không đủ tốt đúng không? Nên mày mới ở trường học làm ra cái chuyện thối nát kia? Là muốn đem mặt mũi Cận gia ra mà chà đạp đúng không?"Chất giọng của bà Cận rất nhẹ, so với những lần trước điều không dùng quá nhiều lực nhưng Cận Khinh Ca hiểu được càng tỏ ra bình thản thì thứ chờ đón nàng càng thêm khủng khiếp"Còn đứng như trời trồng đấy làm gì? Quỳ xuống!"Lệnh vừa dứt, Cận Khinh Ca ẩn nhẫn khớp gối đau nhứt mà nện xuống nền gạch men lạnh lẽo, nàng hai bàn tay trong vô thức mà siết chặt lạiCòn chưa quỳ được ngay ngắn sau lưng đã vang lên âm thanh xé gió, một thanh gỗ đầu tròn cứ thế mà vung xuống sóng lưng yếu ớt của một đứa nhỏÂm thanh bốp bốp...cứ thế vang lên trong phòng khách vốn dĩ tĩnh lặngBốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp...."Thứ bại hoại gia phong"Ông nội Cận buông gậy gỗ trong tay, vì dùng quá nhiều sức nên khi vừa dừng khớp tay ông cũng ẩn ẩn đau nhứt, ánh mắt ông nhìn cũng không nhìn đến lưng áo đồng phục trắng đã phủ một tầng máu tươiChất giọng lạnh lùng cứ thế vang lên"Vốn cho rằng ngươi sẽ biết bản thân có bao nhiêu giá trị sẽ phải làm gì để tránh chuốc phiền phức, thật không ngờ rất biết cách tạo sự chú ý cho bên ngoài!"Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Một loạt roi gỗ lạnh lẽo quét qua thân thể Cận Khinh Ca, có khi là sóng lưng đã nhuốm máu, có khi là đầu vai yếu ớt của một thiếu nữ, có khi là bắp tay, hai bên hông, chỉ mỗi đỉnh đầu và gáy cổ là được bảo toàn không tổn hạiBốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Bốp...bốp....bốp..bốp...bốp....Không biết bị đánh qua bao nhiêu roi, không biết thân thể chỗ nào đã tuôn máu, Cận Khinh Ca nhất mực cắn chặt đầu môi tuyệt đối không để bản thân vang lên âm thanh xin tha yếu ớt, thẳng cho đến khi thân thể nhỏ bé không còn sức lực để chống đỡ loạt roi truy hồn phía sau mà đổ ập xuống nền gạch lạnh lẽoMi mắt nàng nặng trịch, cả người điều không thể động đậy tựa hồ như bị xe tải nghiền nát toàn thân"Bỏ đói ba ngày, nhốt vào nhà kho cho ta!"Ông nội Cận quẳng gậy gỗ sang một bên vang lên âm thanh lốp cốp, ông nhìn người đang nằm bẹp bên dưới mà lạnh lùng lên tiếng, đối với một người như ông nội Cận thì mặt mũi rất quan trọng, nếu không trọng sĩ diện thì việc tiếp thu Cận Khinh Ca vào cửa chính là xa vời ...Thân thể không còn trọng lực, Cận Khinh Ca mi mắt bị phủ mờ một lớp sương dày đặc, nàng nghe câu nàng câu mắt nhưng hiểu rõ khoảng thời gian sau này chỉ có khó khăn hơn mà thôiNgười giúp việc thô bạo quẳng thân thể chằng chịt thương tích của Cận Khinh Ca vào nhà kho ẩm mốc, xung quanh đồ đạc chất đống, bụi bẩn bám đầy, vách tường loan lổ dấu viết không được sơn sửa từng nhiều nămCận Khinh Ca cuộn tròn thân thể ở dưới nên đất lạnh lẽo, ánh mắt nàng vẫn đục nhưng ánh sáng từ vầng trăng treo bên kia khung cửa sổ lại đặc biệt sáng, như thể muốn soi sáng con đường u ám của đứa nhỏ đáng thương nàyNàng cố vươn bàn tay nhỏ như muốn bắt lấy ánh trắng kia nhưng bắt lấy một hi vọng dù biết rằng nó thật xa tầm với.Khóe môi rin cháu máu khô của Cân Khinh Ca mấp máy với từ như là lời chúc của chính nàng cho bản thân trong đêm tối..."Sinh..thần...vui vẻ...Khinh Ca"Ba ngày, là khoảng thời gian không dài không ngắnCó thể làm miệng vết thương ngưng máu nhưng không khiến chúng trở về hình dáng ban đầu, có thể làm rỗng toét dạ dày của một đứa trẻ mười lăm tuổi, có thể làm chai sạn đi những cảm xúc thường nhật mà một con người nên cóTồn tại trong nhà kho ba ngày chính là bước điệm lớn trong nhân sinh của Cận Khinh CaLạch...cạch..Cửa nhà kho bậc mở, mặt trời còn đang lấp ló bên kia dãy núi, người giúp việc đã thô bạo lôi kéo thân thể nhỏ nhắn nằm gói gọn dưới đất như lôi một bao rác thải bẩn thỉu, bà ta nói cũng không nói trực tiếp quẳng Cận Khinh Ca vào sân sau của trạch viện, nơi mà đã có sẵn một thùng nước lạnh được chuẩn bị để tẩy rửa cho thân thể ẩm mốc nàyKhí trời đã vào đông, sương sớm cùng thêm gió lạnh nhưng so với sự lạnh lẽo từ nội tâm phát ra thì có là gì, Cận Khinh Ca ánh mắt không còn tiêu cự như một chiếc máy vô tri thuần thục mang từng gáo nước lạnh lẽo như băng xối thẳng lên người mình, nước lạnh thấm qua miệng vết thương chưa từng được chăm sóc như dao găm lần nữa rạch mở, đau đớn là tránh không khỏi nhưng nàng một cái nhíu mày điều không có, trơ trọi như hòn đá vô tri mặc người sắp xếp...Ba ngày trong bóng tối, không thức ăn, không nước uống, chỉ có mùi ẩm mốc, bụi bặm và từng nhịp tim đập chậm đến rợn ngườiNàng đã trải qua từng giờ như thể đếm từng giây của sự trút bỏ – từng lớp cảm xúc bị lột trần, từng mảng yếu đuối bị bóc sạch, giờ phút này đối với nàng cảm giác đau là gì nàng cũng không rõ chỉ có sự chai sạn là hiện hữu mà thôiNàng không khóc không phải vì không đau mà là vì khóe mắt đã khô cạn từ lâu...Tối qua, trong cơn sốt mê mang nàng lần nữa mơ thấy mẹ, thấy bà dịu dàng đến bên nàng, ôm ấp nàng, sưởi ấm từng hơi thở lạnh lẽo, đặc quánh của nàngCòn có, bà chúc mừng sinh nhật nàng...Với một chiếc bánh kì lạ chỉ là một nắm đất vẫn còn mùi thoang thoảng của cỏ xanh, bên trên cắm một chiếc đèn cầy nhỏ, nhưng Cận Khinh Ca hiểu được đây là những gì mẹ có thể cho nàngĐơn giản đến người khác điều không cần nhưng nàng cần, nàng rất cần...Sau đó, bóng mẹ mờ ảo và xa dần, chuyển thành những vệt sáng dài hào mình vào bầu trời trên kia, nàng hiểu được mẹ nàng đã không thể bên cạnh nàng nữaNàng vẫn còn nhớ rõ lời của bà trước khi chỉ còn là dãy sinh cơ của trời đất.."Ca Ca ngoan của mẹ, phải thật mạnh mẽ, không được từ bỏ, con phải sống, phải sống thật tốt..."Sau đó nàng lợi mơ thấy những điều đã trải qua ở Cận gia, đòn roi không có tình người, ánh mắt soi xét, giọng điệu châm biếm, sự lạnh nhạt của Cận Trì Khiêm, sự hạch sách của của Cận Tư Dinh, và vẻ ngoài tỏ ra đạo mạo của người phụ nữ độc ác kia...Và cả lời nói oanh tạc của ông nội Cận lần đó...Tất cả điều là thước phim chiếu chậm để nhắc cho Cận Khinh Ca không được quên đi những chuyện này..Mọi cảm xúc bị gói lại như bọc giấy báo cũ, nàng cất nó vào một góc sâu nhất trong timKhông yêu, không hận, không oán tráchChỉ còn mục tiêu: sống sót, sống đủ lâu để bước ra khỏi nơi này bằng chính đôi chân mình.Từ hôm đó trở đi, Cận Khinh Ca lặng lẽ như cái bóng trong nhà họ Cận. Mỗi ngày vẫn đi học, vẫn mặc đồng phục cũ, vẫn cúi đầu trước mọi lời sỉ vả từ giáo viên hay bạn họcNàng như một hòn đá, lặng lẽ, chai sạn, không phản ứng – nhưng bên trong đang mài sắc từng góc cạnh, chờ đến khi đủ cứng rắn để cắt đứt mọi ràng buộc.Nàng không còn phản ứng dù bị gọi tên sai, không ngẩng đầu dù bị cố tình va phải, không phản bác dù bị người khác đổ oan, dù phải trực vệ sinh một mình trong thời giàn dài nàng điều im lặng làm theoChính sự im lặng của nàng, cái cúi đầu bước đi nhìn qua là lầm lủi của nàng, là thứ khiến người khác trở nên dè chừng như thể bản thân nàng không còn thuộc về thế giới này.Chính sự im lặng đó lại khiến những kẻ quen bắt nạt dần cảm thấy bất anNhư thể chúng đang ném đá vào mặt hồ chết lặng, nhưng không một gợn sóng nổi lên, và chúng bắt đầu sợ rằng dưới lớp mặt phẳng ấy là vực sâu không đáy, chực chờ nuốt chửng từng người bọn chúng nếu ngày càng quá phận..Vì sự việc lần đó, Cận Khinh Ca được Cận Trì Khiêm chuyển qua một trường trung học khác, cách nhà khá xa, mỗi ngày điều phải di chuyển qua ba trạm xe mới đến được trường học, nhưng Cận Khinh Ca đối với sự thay đổi này lại thở phào nhẹ nhõmỞ môi trường mới không ai biết nàng là ai, không ai quan tâm đến nàng có phải là con hoang đáng ghê tởm hay không, không có ánh mắt soi xét, không có phê phán lãn chê bai...Tất cả như một dòng suối phẳng lặng chậm rãi trôi vào nội tâm Cận Khinh CaCao trung - Hải Thành không phải trường chuyên, càng không phải ngôi trường dành cho những công tử, tiểu thư, ở đây giáo viên đối với học sinh chỉ có tận tâm cùng tận tâm, không phân biệt giàu nghèo cùng địa vị ai cao ai thấp...Một sáng với tiết trời đầy nắng, dọc hành lang tầng hai vang lên âm thanh lộc cộc của giày cao gót, chủ nhiểm năm nhất cao trung là một phụ nữ vừa mới ra trường, cô đối với học sinh vô cùng chu đáo, vừa rồi nhìn thấy Cận Khinh Ca ở phòng giáo vụ đã nhất quyết mang về lớp của mình..Vì Trác Hy Vân nhìn thấy được ở nữ sinh này tỏa ra một loại năng lượng rất cần được chú ý..."Đây là bạn học Cận, tên Khinh Ca, vừa chuyển trường hôm nay vào lớp chúng ta, các bạn hãy giúp bạn mới hòa nhập hơn với chúng ta nhé!"Cận Khinh Ca đứng lặng trước lớp, khóe môi nàng khẽ mím lại trước lời giới thiệu của chủ nhiệm Trác, ánh nắng từ khung cửa sổ rọi lên đôi má xanh xao, gió nhẹ làm mái tóc nàng lay động, như một cánh hoa bị bỏ quên nơi lề đường , một nét đẹp một cách âm thầm, và cũng mong manh đến đáng thương."Bạn học Khinh Ca, mình là Lưu Doanh, người ở Giang Nam theo cha mẹ chuyển đến đây sinh sống, cũng vừa vào lớp một tuần trước, chúng ta xem như là 'đồng mệnh tương lân', cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé, bạn học Kinh Ca có sở thích gì không?"Một giọng nữ vang lên từ bàn phía trên, chất giọng trong trẻo nhưng suốt mát ngày hè chui vào trong tai, êm dịu vô cùng...Lần đầu tiên sau sinh thần mười lăm tuổi, Cận Khinh Ca ngẩng đầu dùng ánh mắt nhìn thẳng vào người đối diện, tuy vẫn mờ ảo không rõ tiêu cự nhưng lại loe lói một ánh sáng của chồi non đang nảy mầm trong khe đá"Mình thích đọc sách và yên tĩnh"Lưu Doanh cười khẻ, trong không gian yên ắng của lớp học lại phá lệ yên tĩnh, nụ cười của Lưu Doanh trong trẻo như sương sớm hòa tan cùng ánh nắng bên ngoài khung cửa sổ, chậm rãi len lỏi vào đầu quả tim cằn cỗi của người đối diện"Thật hay, mình cùng thích yên tĩnh, vì mình thích vẽ tranh!"Sau đó, rất nhiều khoảnh khắc bắt được hai thân ảnh nữ sinh ngồi cuối hành lớp học, một người chuyên chú với quyển sách cũ trên tay, một người chăm chỉ vẽ từng bức tranh sống động nhiều màu sắc, giữa họ không có bất kì âm thanh nào nhưng lại có sự hài hòa tuyệt đốiCận Khinh Ca chưa từng chủ động trò chuyện, nhưng nàng nhận ra, Lưu Doanh luôn để phần bánh nhỏ trên bàn của nàng vào mỗi buổi sáng, luôn mượn sách rồi giả vờ quên trả, để có cớ bắt chuyệnKhông ai hay, từ một góc khuất, có một mầm xanh vừa nhú lên...Một buổi sáng giữa giờ ngày thứ tư, hôm nay Lưu Doanh không đến trường vì hai hôm trước cậu ấy phát sốt do trận mưa trái mùa, Cận Khinh Ca cho rằng nàng sẽ trải qua vài ngày không có người bầu bạn nhưng là bên tai vang lên âm giọng trầm ấm"Bạn học Cận Khinh Ca, mình là Tống Yên Nhiên, thành tích của cậu rất tốt, chúng ta có thể học nhóm không?"Nàng ngẩng đầu, ánh mắt vô cảm lướt qua khuôn mặt kia, sắp xếp lại đề nghị ấy nhưng là nàng hiểu được bản thân ngoài trừ thời gian đến trường thì còn lại điều phải ở Cận gia, chuyện học nhóm chính là không thể...Lời từ chối muốn vuột ra khỏi miệng thì lại vì ánh mắt trong trẻo của bạn học Tống làm cho nghẹn lại, là một loại ánh mắt chân thành như Lưu Doanh từng dành cho nàng..Còn có ngoài trừ Lưu Doanh, thì bạn học Tống là người đầu tiên gọi tên nàng bằng chất giọng nhẹ nhàng như thếKhông có sự khinh miệtKhông là tiếng hét thất thanh Không là đòn roi.Nàng hơi mím môi ra vẻ suy tư khẽ lên tiếng"Có thể nhưng mình chỉ có thể học ở trường, cậu có tiện hay không?Tống Yên Nhiên hoàn toàn không cần suy nghĩ mà vui vẻ gật đầu, nụ cười kéo đến tươi tắn lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ"Không thành vấn đề!"Buổi chiều cùng ngày, cơn mưa đổ xuống như thác, Cận Khinh Ca nhìn từng tốp nam sinh, nữ sinh che ô rời khỏi cổng trường, nàng đã quen ướt mưa nên việc đội mưa trở về là không có gì nghiêm trọngNhưng là chân vừa để xuống lòng đường bên cạnh đã có một chiếc ô màu trắng trong suốt đưa sangLà Tống Yên Nhiên"Cậu không sợ cảm lạnh sao? Lưu Doanh, mấy ngày trước cũng là dầm mưa mà nằm bẹp ở nhà đấy, đi thôi, cậu ra trạm xe buýt đúng không? Mình cùng cậu ra đó!"Vốn là muốn từ chối nhưng ánh mắt của người bạn mới vô cùng kiên định, Cận Khinh Ca khẽ cúi đầu cười nhat"Cảm ơn cậu!"Đây là lần đầu tiên sau khi mẹ mất, có một người nguyện ý hướng chiếc ô về phía nàng...Qua hai trạm xe buýt, Cận Khinh Ca chậm rãi đội mưa đi về hướng trạch viện, nàng bàn tay siết chặt trong túi áo nhưng muốn níu giữ một chút ấm áp vừa được Tống Yên Nhiên mang đếnVì nàng biết sau khi bước vào cánh cổng to lớn này thì toàn bộ ấm áp kia điều tan biến....