Bước Qua Ranh Giới

Chương 29



Chương 29

============

Từ buổi chiều Hải Thành đã ngập trong cơn mưa trắng trời

Cận Khinh Ca đứng trước sảnh công ty mãi vẫn không thể đón được taxi, nàng có chút chán nản, lưng tựa vào vách cửa kính bên cảnh

Bên tai vang lên âm thanh còi xe, sau đó nàng có thể nhìn thấy từ vị trí tài xế một thân ảnh cao gày, tóc nâu xoăn nhẹ cầm một chiếc ô xanh biển đi đến

Cận Tư Dinh nhìn em gái điều sắp bị nước mưa dội đến mềm nhũng mà cau chặt chân mày, giọng bực bội bậc ra không kèm chế

"Cái đồ đầu đất, mưa to thế đứng đây làm gì?"

"Em bắt taxi!"

Cận Khinh Ca nhìn thấy nước mưa đang trực tiếp xối ướt vai áo của Cận Tư Dinh, nàng đưa tay lên phủi xuống

"Chị đến đây là muốn làm tài xế cho em phải không?"

Nét cười trong mắt Cận Tư Dinh rất đậm, thời gian gần đây đứa nhỏ nhà cô gần như sắp bung khỏi nắp kén rồi, chiếc miệng nhỏ đã bắt đầu biết cùng cô đối chất, còn biết nói đùa

Đây mới là tinh thần một người hai mươi lăm sắp hai mươi sáu tuổi nên có..

"Phí xe là 50 tệ, đồng ý thì lên xe!"

"Em không có tiền! Có thể đổi lại em nấu cơm cho chị được không?"

Cận Tư Dinh ra vẻ suy nghĩ nhưng chưa đầy ba giây đã câu lấy bả vai gày của em gái đi chung dưới một chiếc ô, cô cũng không quên nghiêng hẳn phần lơn ô sang cho em

"Chị muốn ăn muốn Tứ Xuyên, em nấu được không?"

"Cao cấp vậy? Chị có dám ăn không?"

Cận Tư Dinh đóng cửa xe, ngăn cách màn mưa bên ngoài và không gian ấm áp bên trong, cô xoay sang nhìn em gái chắc nịt lên tiếng

"Thế chị làm chuột bạch cho em? Một buổi 50 tệ!"

Cận Khinh Ca bật cười ra tiếng, vành mắt nàng cong lên như ánh trăng sáng

"Cận tổng, chị công ty cắt lương sao?"

"Không, chị muốn hưởng thụ cảm giác được em gái chăm sóc thôi!"

Chị một câu, em một câu mang không khí lạnh giá bên ngoài tan biến

Ai có thể nghĩ vào năm Cận Khinh Ca hai mươi sáu tuổi, nàng có thể cùng Cận Tư Dinh thân thiết như vậy, thậm chí sự sủng ái của Cận Tư Dinh dành cho nàng là không ai không thấy

Hai mươi năm, đã hai mươi năm qua đi

Nàng cuối cùng đã có thể ưởn thẳng lưng khi đứng trước người nhà họ Cận...

Không còn âm thanh roi vọt, không còn âm thanh mắng nhiết...

Tất cả đã là quá khứ

Tương lai phía trước, một đường hướng thẳng..

"Chị biết không"

Cận Khinh Ca đột nhiên cất tiếng, phá tan bầu không khí yên lặng

"Lúc còn nhỏ, em hay nghĩ rằng sẽ không bao giờ có những ngày như thế này... Sẽ không bao giờ có ai quan tâm em như vậy."

Cận Tư Dinh quay sang, nhìn em gái bằng ánh mắt dịu dàng, không một lời nói nhưng ánh mắt đã đủ để khiến Cận Khinh Ca cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng

"Em biết không, chị cũng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng rồi chúng ta đều thay đổi. Đều vượt qua được."

Cận Khinh Ca nở một nụ cười nhẹ nhàng, một nụ cười không còn u buồn như trước kia, mà là một nụ cười của sự tự do, sự thanh thản

Nàng dựa vào thành ghế, cảm nhận những bước xe chầm chậm trên đường, tâm trí thư giãn sau những ngày dài căng thẳng

Cận Tư Dinh nhìn về phía trước, rồi lại quay sang em gái, giọng nói trở nên trầm tĩnh

"Tương lai của em, nó sẽ không giống như quá khứ đâu, Khinh Ca. Chị sẽ ở đây, luôn luôn ở bên em."

Cận Khinh Ca không nói gì, nhưng trong lòng nàng hiểu, những lời này không phải là một lời hứa suông, mà là một cam kết

Người ta thường nói, sóng yên biển lặng chính là chờ cơn bão lớn

Điều này cũng không sai

Từ sau khi Cận Tư Dinh công khai ủng hộ vai trò của Cận Khinh Ca thì những tin đồn bát quái về xuất thân của nàng đã dìm xuống đến đáy, ai ai cũng biết Cận Khinh Ca hiện tại là em gái bảo bối của Cận tổng

Có thể nói, ở Cận thị, dưới mi mắt của Cận Tư Dinh thì Cận Khinh Ca hoàn toàn an toàn

Nhưng ở Cận trạch thì khác

Cháu trai bị đuổi, thế lực cài cắm trong công ty cũng bị đuổi, con gái cưng như trứng đột ngột quay sang ủng hộ đứa con rơi. Không phải nói cũng biết thái độ Đồng Thư Dao chính là ẩn nhẫn để tìm cơ hội phản công

Vì trong lòng người đàn bà ấy, Cận Khinh Ca chỉ có thể nghiền nát mà thôi...

Muốn đứng vững sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ

Trong căn phòng khách lớn của biệt thự Cận gia, rèm cửa khép hờ để ánh sáng hoàng hôn chỉ vừa đủ soi lên khuôn mặt từng người

Không ai lên tiếng, nhưng sự im lặng ấy lại giống như một lớp băng dày, giấu dưới nó những mạch nước ngầm độc địa đang cuộn trào.

Đồng Thư Dao nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, giọng điệu mềm mỏng đến mức đáng sợ

"Con bé đó... càng lúc càng giỏi. Tư Dinh của chúng ta hoàn toàn sủng nó, ông thấy không một tháng trời không thấy bóng dáng đại tiểu thư đâu?"

Cận Trì Khiêm lắc nhẹ tách trà bằng sứ trên tay, trong mắt người đàn ông này âm thầm và tính toán

Sự hiện diện của Cận Khinh Ca chính là nỗi ô uế mà đời này ông không thể nào rửa sạch nổi

Nếu không phải người đàn bà chết tiệt ấy tìm đến ông nội Cận thì việc ông phải về 'hưu' sớm thế này không?

Năm xưa, ông nội Cận đứng trước việc làm trong quá khứ của con trai là tức đến run rẩy, một câu ban ra mang toàn bộ Cận thị phó thác cho Cận Tư Dinh. Một khi Cận Tư Dinh đủ tuổi liền tiếp quản

Đó là lý do vì sao Cận Trì Khiêm cùng Đồng Thư Dao phải cài cắm người vào Cận thị

Máu mủ ruột rà đôi khi cũng bị quyền lực cùng tiền tài che lấp

"Bà chuẩn bị đến đâu rồi?"

Đồng Thư Dao vuốt ve chiếc vòng ngọc trên tay, ánh mắt lạnh lẽo như đá tạc

"Thập toàn thập mỹ. Một phát ăn ngay!."

Một tập hồ sơ dày cộp được đẩy lên bàn, bên trong là lịch trình làm việc, danh sách liên lạc và vài bức ảnh chụp lén mờ mịt trong bóng tối

"Chỉ cần kéo nó vào một vụ bê bối công ty, rồi để truyền thông 'vô tình' lộ ra... Danh tiếng, công việc, cuộc sống mới... tất cả sẽ sụp trong một đêm. Đại tiểu thư của chúng ta muốn bao che cũng khó mà thành!"

Không ai cười, nhưng trong ánh mắt từng người đều ánh lên một niềm khoái trá vặn vẹo.
Cận Khinh Ca từng là vết nhơ của Cận gia, hiện tại là mối họa của Cận thị

Họ sẽ không cho phép điều đó xảy ra

Bất kì một ai cũng không được, kể cả Cận Tư Dinh...

Cận thị phải là của vợ chồng họ!

Hôm ấy, trời đổ mưa phùn từ chiều

Cận Tư Dinh đang họp đột xuất với ban cổ đông thì nhận được lời mời dự tiệc chiêu đãi từ một đối tác quan trọng là tập đoàn Hoằng Vỹ, người đại diện là tổng giám đốc Chu

Lẽ ra chính cô phải đến dự, nhưng cuộc họp không thể lùi lại vì tập đoàn đang theo một dự án lớn, cô đành quay sang nhìn người trợ lý vẫn luôn điềm tĩnh bên cạnh mình.

Và dĩ nhiên Cận Tư Dinh hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của em gái, không phải nói chứ từ sau khi em ấy làm trợ lý cô đã bắt đầu nhen nhóm ý định mở một nhà hàng, lui về làm đầu bếp, giao lại Cận thị cho em ấy

Nhưng Cận Tư Dinh hiểu được để có thể làm như vậy, phía trước là một biển lửa mà cả hai phải vượt qua

"Khinh Ca, hôm nay em đi thay chị đến tiệc Hoằng Vỹ nhé. Đơn thuần là xã giao, ăn uống nhẹ thôi, em cũng biết cách giữ khoảng cách mà."

Cận Khinh Ca không chút ngập ngừng, nàng lập tức gật đầu

Đây không phải lần đầu nàng thay mặt Cận Tư Dinh ra mặt đối ngoại

Nhưng không hiểu sao lần này lại khiến nàng có cảm giác gì đó bất an, một dự cảm mơ hồ

Buổi tiệc được tổ chức trong một phòng riêng ở tầng cao nhất khách sạn Hoằng Long một nơi xa hoa, đèn pha lê treo sát trần, bàn dài phủ khăn trắng muốt, rượu đỏ sóng sánh trong ly pha lê.

Cận Khinh Ca bước vào, lịch sự chào hỏi

Tổng giám đốc Chu là một người đàn ông ngoài bốn mươi, dáng người béo thấp nhưng nói năng vô cùng niềm nở. Bên cạnh ông ta còn vài người nữa, đều là đại diện từ phía đối tác.

Không khí ban đầu không có gì bất thường

Cận Khinh Ca chỉ uống một ly rượu tượng trưng, còn lại đều từ chối khéo léo

Nhưng đến khi một nhân viên phục vụ mang lên loại rượu "đặc biệt do đích thân Chu tổng chọn để tiếp khách quý"

Nàng không tiện từ chối cứ thế mà đón lấy ly rượu nhỏ

Mùi rượu ngọt nhẹ như vang trái cây, nhưng khi rượu trôi xuống cổ họng, nàng cảm giác có gì đó lạ lẫm đang xâm nhập vào tế bào

Đầu bắt đầu choáng, nhiệt độ trong người tăng vọt không kiểm soát. Cận Khinh Ca bấu lấy thành ghế, cổ họng khô khốc, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.

"Cô Cận, sắc mặt không tốt. Hay là tôi bảo người đưa cô về phòng nghỉ một lát?"

Giọng Chu tổng vang lên, cố ý dịu dàng nhưng trong ánh mắt lại mang theo chút tăm tối khó lường

Cận Khinh Ca lùi lại một bước, miệng mấp máy định nói gì nhưng không thành tiếng. Nàng chợt nhận ra, ngoài cửa đã bị đóng lại từ khi nào

Dường như... đây không phải một bữa tiệc đơn thuần.

"Không cần... tôi tự về được..."

Cận Khinh Ca loạng choạng bước về phía cửa, nhưng chỉ được vài bước thì cả người mềm nhũn ngã xuống. Một cánh tay vươn ra đỡ lấy cô.

Không phải Chu Kỳ Phong

Không phải bất kỳ ai trong phòng.

Mà là một người mặc áo sơ mi trắng, gương mặt nghiêng nghiêng đầy lạnh lùng

"Tôi đưa cô ấy đi."

Giọng nữ ấy vang lên, rõ ràng và dứt khoát như một lưỡi dao cắt qua bầu không khí ám muội.

Chu Kỳ Phong nhíu mày lên tiếng, dù gương mặt cô gái này có chút quen mắt

"Cô là ai?"

Người phụ nữ không trả lời

Cô bế ngang Cận Khinh Ca lên, từng bước đi ra khỏi căn phòng như chốn bẫy rập. Không ai kịp ngăn. Bởi khí thế lạnh lẽo nơi cô bước tới khiến tất cả phải chùn chân.

Khi vào thang máy, Cận Khinh Ca rúc vào lồng ngực người ấy, cả người run rẩy, mắt mờ nhòe cố mở ra lần nữa.

"...Yên... Nhiên?"

Tống Yên Nhiên cúi đầu nhìn người trong lòng, khóe môi lộ ra nụ cười tưởng chừng như đánh mất suốt từ năm hai đại học

"Là mình. Mình về rồi, Khinh Ca!"

Cô nói nhỏ, rồi siết chặt người trong lòng như sợ chỉ một thoáng chậm trễ, người ấy sẽ biến mất lần nữa.

"Câu yên tâm, lần này... mình sẽ không để bất kỳ điều gì cản trở chúng ta nữa!"

Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, hắt lên gương mặt tái nhợt của Cận Khinh Ca

Nàng tỉnh lại trong căn phòng xa lạ, mùi gỗ nhẹ nhàng và chăn gối sạch sẽ khiến đầu óc vốn đang nặng trĩu được xoa dịu đôi chút.

Đầu đau như búa bổ, thân thể vẫn còn cảm giác nóng rát lạ thường.

Nàng ngồi dậy, chăn rơi xuống, lộ ra bộ đồ ngủ đơn giản đã được thay sạch. Quần áo công sở của nàng được gấp gọn đặt trên ghế cạnh giường. Mọi thứ đều quá cẩn thận, chu đáo, như thể... có ai đó đã chăm sóc nàng suốt đêm.

Cận Khinh Ca đưa tay chạm lên trán, ký ức vụn vỡ quay về như từng mảnh thủy tinh vỡ: buổi tiệc... ly rượu có vị kỳ lạ... sau đó là một cơn choáng... rồi...

Một cái ôm lạnh. Một giọng nữ quen thuộc vang lên giữa cơn mê loạn.

"...Mình về rồi..."

Nàng khẽ nhíu mày. Trong cơn mơ màng ấy, hình như có ai đó... đã bế nàng ra khỏi bóng tối. Nhưng khi cố hình dung lại gương mặt ấy, tất cả chỉ là sương khói lượn lờ.

"Là ai?"

"Là ai đã cứu mình?"

Cửa phòng có tiếng mở ra. Một người phụ nữ lớn tuổi bước vào, là nhân viên trong nhà nghỉ tư nhân thuộc dạng cao cấp.

"Cô đã ngủ hơn mười tiếng. Người bạn đi cùng cô nói cô bị cảm nặng, bảo chúng tôi đừng làm phiền."

Bà ta cười, thân thiện lên tiếng

"Người bạn?"

Cận Khinh Ca lặp lại, giọng khản đặc, hai đầu chân mày xinh đẹp của nàng xoắn lại vào nhau

"Là một cô gái trẻ, tóc dài màu bạch kim, dáng cao, rất xinh. Cô ấy không để lại tên."

Cận Khinh Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban trưa khiến mắt nàng hơi nheo lại

Có một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào lòng, thứ gì đó vừa xa lạ, vừa quen thuộc đến khó hiểu.

Tống Yên Nhiên...

Tên đó đột nhiên hiện lên trong tâm trí như một làn khói.

Nhưng Khinh Ca chỉ lắc đầu khẽ, không dám chắc đó là ký ức thật hay chỉ là mong ước mơ hồ của chính mình, là một chút tiếc nuối của thời thanh xuân

nếu người ấy thực sự quay lại... liệu có phải vì còn quan tâm?

Cận Tư Dinh đạp mạnh cửa phòng làm việc, tập hồ sơ dày cộp trên tay bị quăng xuống bàn như một tiếng sấm nổ vang, trạng thái hiện tại của Cận tổng thật sự rất dọa người

"Chu Kỳ Phòng dám giở trò với Khinh Ca?"

Giọng cô trầm lạnh, từng chữ như đập thẳng vào không khí khiến cả văn phòng rơi vào im lặng chết chóc

Trợ lý bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ run rẩy gật đầu, đưa ra video trích xuất từ camera khách sạn – đoạn mờ mờ đủ thấy bóng dáng Khinh Ca được dìu ra khỏi nơi đó, nhưng không phải bởi Chu Kỳ Phòng.

Mà Cận Tư Dinh cũng chẳng để tâm tới cái người có mái tóc bạch kim đó là ai, vì toàn bộ tâm trí cô điều nhắm vào sự an toàn của em gái

Cận Tư Dinh siết chặt nắm tay, khớp xương vang lên răng rắc.

"Chu Kỳ Phòng, đừng trách ta vô tình!."

Không quá ba mươi phút sau, dự án của Chu thi đang được tập đoàn Cận thị đầu tư đột ngột tuyên bố rút vốn, biễn trừ trách nhiệm liên quan vì chủ quản sơ suất trong quá trình cung cấp số liệu

Thông tin vừa nổ ra, toàn bộ truyền thông điều điêu đứng, cổ phiếu tập đoàn Chu thị bắt đầu lao dốc không phanh

Dự án bị rút vốn hàng loạt, khách hàng lớn đột ngột quay lưng, tin đồn về bê bối lan truyền khắp giới kinh doanh như đổ dầu vào lửa

Toàn bộ cổ phiếu đỏ sàn trong nhiều phiên giao dịch

Tin tức nhanh chóng lan đến Cận gia.

Cận Trì Khiêm vừa ngồi xuống phòng khách đã bị tin tức đập vào mặt

Chủ tịch Cận thị đánh sập một doanh nghiệp chỉ vì em gái bị tính kế

Ông ta không kịp che giấu cơn bàng hoàng

Cận Tư Dinh được chính ông nuôi lớn, dưỡng bên người, có thể nói là một lưỡi dao sắc bén của ông ta, nhưng dường như lưỡi dao này hiện tại còn muốn sắc bén hơn vạn phần...

Vượt khỏi sự kiểm soát của Cận Trì Khiêm, toàn bộ kế hoạch điều lệch quỹ đạo ban đầu

Cận Trì Khiêm nhìn ra cửa sổ, trong đầu chợt vang lên một câu nói năm xưa ông từng tự hào buông xuống

"Lớn lên, Tư Dinh sẽ là cánh tay trung thành!"

Giờ đây cánh tay ấy rất lớn, rất dài nhưng không vươn đến chỗ của ông...

Hoàng hôn buông xuống phủ lên toàn bộ thành phố hoa lệ Hải Thành một săc cam đẹp mắt, không khí thoang thoảng hương thơm của hoa tươi

Với lối thiết kế bán cổ điển, quán coffee nằm trên tầng thượng của một toàn nhà cao tầng vẫn luôn là nơi đến lý tưởng cho những buổi gặp gỡ đối tác

Không gian yên tĩnh, sang trọng, cách âm hoàn hảo, một nơi không dành cho cuộc hàn huyên vô nghĩa

Tống Yên Nhiên đến trước

Vẫn là khí chất điềm tĩnh ấy, giờ đã khoác thêm lớp vỏ quyền lực với cái danh phó tổng của Tống thị, ánh mắt không còn mềm như xưa là kết quả của những tháng ngày mài giũa trên thương trường, nhưng vẫn ẩn dưới đó là tia sáng thanh thuần của cô nữ sinh năm nào

Đúng giờ hẹn, Cận Tư Dinh đẩy cửa bước vào, phong thái người lãnh đạo chính là dưới mỗi bước chân luôn có người phải ngoái nhìn

Cô nhìn được vị trí của Tống Yên Nhiên, bước đầu tiên có chút bất ngờ

Vẻ ngoài Tống Yên Nhiên nổi bậc với mái tóc màu bạch kim, ngũ quan sắc bén, không còn dáng dấp của cô nữ sinh chút nào

"Như thế nào lại muốn gặp tôi?"

Cận Tư Dinh vừa ngồi xuống ghế đã vào thẳng vấn đề, ánh mắt thẳng thừng nhìn chằm vào người đối diện

"Em muốn quay lại với Khinh Ca!"

Đứng trước lời nói của Tống Yên Nhiên, Cận Tư Dinh không chút nhân nhượng mà bậc cười, nhưng nụ cười mang hàm ý châm biếm cực cao

"Quay lại? Bạn nhỏ, em có biết có những thứ đã xảy ra là không thể quay đầu không?"

Tống Yên Nhiên siết chặt quai tách sức trên bàn, gương mặt hiện rõ ưu tư có lòng mà nói hết, vào thời điểm cô muốn lên tiếng thì Cận Tư Dinh lần nữa ném xuống một câu

"Ở buổi tiệc đó, nếu em chọn đứng về phía Khinh Ca thì đã khác, nhưng em còn nhớ em đã làm gì không? Em đứng yên ở hào quang một vị tiểu thư Tống thị ở trên cao, để cái người mà em bảo sẽ bên họ suốt đời bị nhục mạ giữa đám đông. Bạn nhỏ, đó không phải là yêu?"

"Thời điểm đó em không thể làm khác hơn!"

Sự biện hộ yếu ớt của Tống Yên Nhiên càng khiến khóe môi Cận Tư Dinh lộ rõ nụ cười biếng nhác

"Nếu là yêu thì đâu cũng là thời điểm thích hợp hết! Em là sợ Tống lão gia và phu nhân, em là sợ vị trí thừa kế của mình sẽ bị ảnh hưởng, em là sợ nội bộ Tống thị sẽ có cái nhìn méo mó nếu em có quan hệ với Khinh Ca. Tống Yên Nhiên, em sợ rất nhiều thứ, và em sợ cả việc mang mối quan hệ của em và Khinh Ca ra ánh sáng!"

Mỗi lời của Cận Tư Dinh điều trực tiếp đâm thẳng vào sự thật mà Tống Yên Nhiên luôn cố tình lờ đi trong nhiều năm qua

Nhìn thấy người đối diện đã sắp không còn gì để nói, Cận Tư Dinh chỉnh lại áo vest trên người mà chốt hạ một câu chí mạng

"Năm cao trung, em hoàn toàn có thể tương trọ em ấy, nhưng em không dám. Tống Yên Nhiên, tình yêu của em không có sự hành động. Khinh Ca cần người bảo hộ em ấy, chứ không phải cần người mang bông băng thuốc đỏ đến chăm sóc em ấy!"

--------------

Ai hóng chương 30 không? Tui dự định ngủ đông, ai hóng thì tui đăng lên full một lần 50 chương rồi tui đi ngủ

Chương trước Chương tiếp
Loading...