Bước Qua Ranh Giới
Chương 28
Chương 28===============22:30Cửa phòng Cận Tư Dinh vang lên âm thanh 'cốc..cốc..'"Vào đi!"Cận Khinh Ca đẩy cửa, bước chân có chút ngập ngừng nhưng không lùi bước mà tiến vàoTrở về sau chuyến bay dài, Cận Tư Dinh có chút mệt mỏi nhưng khi ở trên máy bay cô nhìn được đoạn camera bị 'lỗi' kia thì mệt mỏi hoàn toàn tiêu tán, vừa xuống sân bay đã tức tốc trở về nhàThật vừa vặn nhìn thấy đứa nhỏ nhà cô với một cánh tay bị bỏng...Không ai ngoài Cận Tư Dinh hiểu được cảm giác bức bối mà chính mình đã trải qua trong suốt thời gian công tác, mọi chuyện rối tung rối mù như thế mà đứa nhỏ nhà cô vẫn cắn chặt răng không hé một câuMỗi cuộc điện thoại điều là : Em ổnMỗi khi âm thanh 'em ổn' vang lên giống như từng cái tát đánh thẳng vào lòng Cận Tư Dinh, cô chờ đến bao giờ em gái mới thôi cứng đầu, mới học cách dựa dẫm vào người khác đây...Vừa rồi khi xử lý vết thương cho em gái, Cận Tư Dinh đã nghĩ có phải cô làm chưa đủ tốt nên em gái vẫn không hoàn toàn mở lòng ra với mình, vẫn mang ám ảnh tâm lý..Và cô phải làm sao? Để có thể bước vào thế giới tịch mịch của em ấySuy nghĩ cuốn suy nghĩ đến tận khi âm thanh gõ cửa và sự xuất hiện của Cận Khinh Ca"Có việc gì?'Chất giọng Cận Tư Dinh nghe qua lạnh lẽo nhưng chứa sự dịu dàng nhất địnhCận Khinh Ca khẽ mím môi, bước chân dứt khoát đi đến cách vị trí sofa nơi mà Cận Tư Dinh đang ngồi một khoảng hai bước chân, nàng mới ngập ngừng dùng hai tay đưa thanh gỗ mà lần trước Cận Tư Dinh dùng để phạt nàng ra trước mặt"Em biết, chị đã biết mọi chuyện! Xin lỗi vì đã không nói với chị! Em sai, em chịu phạt!"Cận Tư Dinh không vội cầm lấy cây thước nhưng đáy mắt thoáng giao động, cô nhìn cái đầu nhỏ của em gái rũ xuống mà lên tiếng"Sai cái gì? Nói nghe thử?""Sai khi bị chèn ép không nói với chị, sai khi không chăm sóc tốt cho bản thân, sai khi đã không dựa vào chị..em sai rồi!"Chất giọng Cận Khinh Ca điều điều lên tiếng, nàng vẫn duy trì trạng thái cuối thấp đầu, tránh cái nhìn trực diện với Cận Tư Dinh"Vậy sao? Em cảm thấy mình thật sự sai à? Nếu thời gian quay lại em sẽ vẫn im lặng đúng chứ?"Câu hỏi này của Cận Tư Dinh thành công kéo lấy quả đầu nhỏ của Cận Khinh Ca ngẩn lên, đúng là như vậy, nếu quay lại nàng vẫn sẽ lựa chọn sự im lặng...Vì im lặng và nhẫn nhịn đã sớm ăn vào trong máu của nàng, dựa dẫm một ai đó nàng vẫn chưa học được cách...."Em im lặng có nghĩa chị nói đúng! Vậy em không sai, không cần bị phạt, ra ngoài đi!"Cận Tư Dinh trực tiếp đứng lên rời khỏi sofa, cô tiến đến vị trí cửa phòng mở sẵn thấp giọng lên tiếng"Khi nào thật sự thấy sai hãy đến đây nhận lỗi! Chị không phải giám ngục mà lúc nào cũng đánh người! Em về phòng nghỉ đi, chị mệt"Cận Khinh Ca hốc mắt đỏ bừng, nước mắt đã suýt chút trào ra nhưng là nàng mạnh mẽ nén xuống, không dám lưu lại quá lâu, cứ thế cúi đầu rời điÂm thanh 'cạch' của cửa phòng đóng lạiCận Khinh Ca cả người điều mệt mỏi mà ngồi sụp xuống sàn nhà...Cận Tư Dinh nắm chặt khóa cửa, nét mặt cực kỳ trầm trọng...23:45Phòng khách tĩnh lặng như bị bỏ quên giữa thành phố đang ngủ.Cận Khinh Ca không biết mình đã ngồi sụp bao lâu. Đầu gối tì lên sàn, tay vẫn nắm chặt thanh thước gỗ như ôm lấy một phần trừng phạt mà bản thân tin rằng mình xứng đáng nhận.Từ sau cánh cửa kia, có tiếng bước chân rất nhỏ. Một phần trong nàng mong rằng Cận Tư Dinh sẽ mở cửa, sẽ gọi nàng quay lại, nhưng rốt cuộc, mọi thứ vẫn im lặng.Nàng tự cười một cái, khàn giọng thì thầm"Em chỉ là muốn cho mọi người và chị thấy, em không phải kẻ yếu đuối mà thôi..."Cùng lúc đó, trong phòng ngủ, Cận Tư Dinh vẫn đứng yên bên cửa, tay không buông khóa, ánh mắt dán vào bóng tối không đáy trước mặtCô nghe được tiếng thở nén của Cận Khinh Ca ở bên ngoàiDù không nhìn thấy, cô vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhỏ bé đang gồng mình không khóc ấy, dáng vẻ đã ám ảnh cô suốt thời niên thiếu.Cô nhắm mắt, siết chặt tay, chính mình rõ ràng được mệnh danh 'tâm cứng hơn đá' vì cái gì đứng trước em gái chỉ có thể từng bước mà thành bột nhão.."Cận Khinh Ca,"Cô khẽ nói như thì thầm với chính mình"Chị không cần em ngoan ngoãn chịu phạt. Chị cần em biết giận, biết hét lên, biết nói 'em đau'... Em có hiểu không?"Cánh cửa phòng ngủ bật mở lần nữa, sau một khoảng thời gian đủ lâuCận Tư Dinh khoác áo khoác mỏng, đi thẳng về phía hành lang nơi bóng lưng nhỏ bé kia đang ngồi co roDưới ánh đèn vàng nhạt, dáng ngồi lặng câm như một vết nứt kéo dài trên nền gạch lạnh.Cô không nói gì, chỉ cúi xuống, cầm lấy thanh thước gỗ trên tay em gái rồi... nhẹ nhàng vứt vào thùng rác gần đó."Thứ này"Cô nói, giọng bình thản nhưng cứng rắn"Nó nhẹ hơn so với cơn giận của chị, để chị chậm rãi bổ sung roi mây rồi em hãy chịu phạt, còn bây giờ phạt em đi nấu mì cho chị. Chị vẫn chưa ăn gì!"Cận Khinh Ca ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ mở to, môi run run"Chị...""Im lặng là sai,"Cận Tư Dinh ngắt lời"Nhưng chịu đựng để người khác không lo lắng cũng không phải tội.""Chỉ là"Cận Tư Dinh cúi người, vòng tay ôm lấy em gái thật chặt"Chị không muốn em một mình chống chọi nữa."Giọng cô nghèn nghẹn pha lẫn trách móc lẫn không can tâm"Chị muốn có cảm giác em gái chạy đến bảo "Chị ơi, người đó ức hiếp em". Chị muốn cảm giác đó. Khinh Ca cho chị được không?""Ai cũng bảo chị một tay che trời nhưng rõ ràng tay chị ở chỗ em một chút cũng không có tác dụng, mưa vẫn rát mặt đấy thôi!"Cận Khinh Ca không gật, cũng không trả lời, chỉ biết dựa vào vòng tay ấm áp ấy, nước mắt cuối cùng không nhịn nổi nữa rơi xuống vai áo chị mình, thấm đẫm...Buổi sáng thứ Hai, khi toàn bộ các bộ phận còn đang ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị bước vào tuần làm việc mới, tin nhắn từ phòng Chủ tịch gửi đi nhanh như đạn:[Toàn bộ quản lý cấp phòng, cấp tổ – có mặt tại phòng họp lớn tầng 40 lúc 9:00. Không được vắng mặt.]Không ai rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết...Cận Tư Dinh vừa quay lại tập đoàn sáng nay, dáng vẻ cực kỳ dọa người9:00 đúngCửa phòng họp bật mở.Cận Tư Dinh bước vào với áo sơ mi trắng, vest trắng, tóc nẫu xõa nhẹ nổi bậc gương mặt xinh đẹp có tiếng của đại tiểu thư Cận gia.Ánh mắt lạnh đến mức khiến cả căn phòng hơn hai mươi người bỗng im bặtPhong thái lãnh đạo, người đứng đầu tập đoàn lớn là không vòng vo"Tôi sẽ nói thẳng. Dưới đây là danh sách những người đã lợi dụng chức vụ để chèn ép nhân viên cấp dưới, cụ thể là nhân viên thực tập Cận Khinh Ca trong ba tháng qua."Tài liệu dày được thả lên bànKhông ai dám thở mạnh."Căn cứ vào hệ thống email, tin nhắn nội bộ, ghi âm từ camera và nhật ký tài liệu điều động những cái tên được liệt kê ở đây: từ quản lý nhân sự phòng 6, trưởng nhóm hậu cần, đến cả tổ trưởng văn thư... đều đã từng trực tiếp hoặc gián tiếp gây áp lực, cô lập, xúc phạm hoặc hạ nhục nhân viên ấy."Mỗi từ được đọc ra giống như tiếng đập chuông tửKhông ai ngờ chuyện "đá đi một đứa con rơi không có chỗ dựa" lại chạm đến giới hạn cuối cùng của Cận Tư Dinh.Rồi cô xoay người, rút tập hồ sơ khác."Triệu Minh Kỳ – quản lý cấp cao, phụ trách dự án quốc tế , lợi dụng thân phận loan tin sai lệch, cố ý tạo thế kiềm chế nhân viên yếu thế, tổ chức tiệc ép rượu, phân công công việc ngoài hợp đồng..."Cô gằn giọng, từng chữ rõ ràng:"Ngay từ hôm nay, Triệu Minh Kỳ bị chấm dứt hợp đồng, thu hồi tất cả đặc quyền nội bộ.""Cận Tư Dinh! Em đang lạm quyền!"Một người bật dậy, chính là Triệu Minh Kỳ, sắc mặt tái đi, ánh mắt lộ ra tia hung hãn."Tôi là Phó Giám đốc bộ phận chiến lược, là""Là gì? Là cháu của mẹ tôi à?"Cận Tư Dinh ngắt lời, ánh mắt lạnh đến đáng sợ"Tôi không quan tâm anh là cháu ai, là họ gì. Tôi chỉ biết, từ hôm nay trở đi, anh không còn là người của Tập đoàn Cận thị."Hai nhân viên an ninh mặc vest đen đẩy cửa bước vào.Triệu Minh Kỳ trừng mắt, muốn giãy giụa, nhưng lại bị áp tải ra ngoài trong tiếng im lặng nặng nề như địa chấn.Không ai dám ngước nhìn.Sau khi cánh cửa khép lại, Cận Tư Dinh lướt mắt qua toàn bộ căn phòng một lượt"Tôi không cần biết ai từng nhận chỉ đạo từ ai. Nhưng kể từ hôm nay, bất kỳ hành vi nào gây tổn hại đến nhân viên vô tội đều sẽ bị xử lý như Minh Kỳ. Cận Khinh Ca là em gái tôi nhưng trước hết, con bé là một nhân viên.""Tôi không cho phép ai biến công ty này thành nơi nhấn chìm người yếu."Cô nói xong, thu lại tài liệu, xoay người rời đi. Không cần thêm một lời.Phía sau lưng, cả phòng họp vẫn còn chết lặng như vừa bước ra khỏi một cơn bão mùa đôngLạnh đến rợn người nhưng cũng tuyệt đối rạch ròiTầng hầm B1 – Phòng lưu trữ hồ sơPhòng lưu trữ ngột ngạt, chật hẹp, mùi giấy cũ lẫn với mùi ẩm mốcCận Khinh Ca đang cúi người phân loại một chồng hồ sơ theo chỉ dẫn mới nhất từ phòng hành chính.Tay trái nàng vẫn còn đau, nhưng động tác vẫn đều đặn, không ai hay biết bàn tay ấy run nhẹ mỗi lần phải vươn lên cao lấy tài liệu.Cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở.Một đôi giày cao gót đen bước vào.Không ai trong phòng dám lên tiếngCận Khinh Ca ngẩng đầu, ánh mắt bất giác khựng lại nơi người vừa đếnCận Tư DinhKhông nói một lời, Cận Tư Dinh đi thẳng đến bên em gáiGương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu không thấy đáy.Cận Khinh Ca còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của chị gái đã nắm lấy cổ tay nàng dứt khoát"Đi theo chị."Giọng nói trầm thấp nhưng mang sức nặng không ai dám kháng cự."Chị, em còn chưa.....""Không cần làm nữa. Từ giờ em không thuộc về nơi này."Không ai dám cản. Không một ai dám lên tiếng.Cận Tư Dinh nắm tay em gái, dẫn thẳng nàng đi qua hành lang dài đầy những ánh nhìn tò mò, e dè. Mỗi bước chân của cô như giẫm lên sự tủi nhục mà đứa nhỏ từng nuốt xuống trong ba tháng quaĐến cuối hành lang, thang máy chuyên dụng dành riêng cho cấp lãnh đạo mở ra, thứ mà trước giờ Cận Khinh Ca không bao giờ dám mơ đặt chân vào.Ting!Cửa thang máy khẽ vang lên khi hai chị em bước vào. Cánh cửa khép lại, ngăn cách mọi ánh nhìn bên ngoài.Chỉ còn lại hai người.Cận Tư Dinh buông tay, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên gương mặt em gái:"Em không cần cúi đầu, cũng không cần nhẫn nhịn thêm nữa. Nhắc lại, có thể dựa vào chị!"Cận Khinh Ca siết chặt tay. Đôi mắt hoe đỏ, nhưng không rơi lệ.Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những lặng thầm, tất cả những âm ỉ đớn đau nàng từng gánh một mình... như tan đi trong tiếng tim đập dồn dập của thang máy đang đưa nàng rời khỏi tầng thấp nhất để đi lênVăn phòng điều hành – Tầng 48Cánh cửa kính mở ra, Cận Khinh Ca bước theo Cận Tư Dinh vào không gian rộng lớn phủ đầy ánh sángNơi này từng là vùng cấm thiêng liêng đối với nàng, tầng cao nhất của tòa nhà, nơi quyền lực được nắm giữ và mọi quyết định đều mang sức nặng triệu đô.Cận Tư Dinh đi thẳng đến bàn làm việc, không quay đầu. Giọng cô vang lên rõ ràng khi nhấn nút gọi bộ phận nhân sự:"Chuẩn bị hợp đồng, từ hôm nay Cận Khinh Ca là trợ lý đặc biệt của tôi."Đầu dây bên kia thoáng ngập ngừng, rồi rối rít "vâng" một tiếng.Cận Khinh Ca đứng sững, không tin vào tai mình."Chị... chị đang nói gì vậy?"Cận Tư Dinh ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng em gái:"Em tưởng chị đưa em lên đây chỉ để nhìn cảnh đẹp à?""Em đâu đủ chuyên môn để làm trợ lý cho lãnh đạo?""Vậy em muốn tiếp tục đi phân loại hồ sơ trong tầng hầm? Muốn băng bó vết bỏng một mình ở xó phòng lưu trữ? Muốn tiếp tục làm bóng ma thấp kém trong tòa nhà này?"Giọng Cận Tư Dinh gằn xuống từng chữKhông giận dữNhưng mỗi câu đều như đâm sâu vào thứ tự tôn mà Cận Khinh Ca tự dựng lên cho bản thân suốt bao năm qua."Không ai có quyền chèn ép em. Nhưng nếu em không tự bước ra ánh sáng, thì dù chị có đẩy, em vẫn sẽ trượt về vực sâu."Cô đứng dậy, đi đến trước mặt em gái, đưa tay đặt lên vai nàng, như một lần duy nhất cho phép đối phương thấy rõ lưng mình vững chãi thế nào:"Từ nay về sau, bất kỳ ai muốn sai khiến em, trước tiên phải hỏi qua chị."Không có hoa lệ, không có sự mềm mỏng dỗ dànhCận Tư Dinh chưa bao giờ dùng thứ ngôn ngữ tình cảm yếu mềm để kéo ai ra khỏi hố sâu.Cô chỉ có một cách duy nhất dùng vị trí, quyền lực và uy nghiêm để nói cho tất cả biết: người này là em gái tôi. Là người tôi bảo hộ. Ai động vào, phải trả giá.Khi tin tức về việc Cận Tư Dinh đứng ra bảo vệ Cận Khinh Ca, thậm chí đuổi hàng loạt người đã từng tiếp tay cho Triệu Minh Kỳ chèn ép đứa con hoang kia, lan truyền trong gia đình họ Cận, không khí trong trạch viện trở nên nặng nề và căng thẳng đến mức không ai dám lên tiếng. Đồng Thư Dao, khi nghe được, như bị giáng một cú sét vào đầu, không thể nào tin vào những gì mình vừa nghe, từ khi nào con gái cưng của bà lại bị đứa con rơi kia thao túng như vậy"Cái gì? Tư Dinh làm thế sao?""Đây còn không phải trực tiếp đánh lên mặt mẹ của nó à? Giỏi lắm Cận Tư Dinh, lông cánh mọc đủ liền nối giáo cho giặc"Giọng bà ta càng lúc càng chói tai, lửa giận bùng lênĐồng Thư Dao không thể chấp nhận được sự việc này. Đối với bà ta, Cận Khinh Ca chỉ là một đứa con ngoài giá thú, thứ không xứng đáng có mặt trong gia đình, và càng không thể hiểu nổi khi Tư Dinh, con gái bảo bối của bà lại hành động như thếCận Trì Khiêm ngồi bên kia sofa âm trầm lên tiếng"Đúng là rất có bản lĩnh, chẳng những chứng mình năng lực mà còn câu luôn tâm tư của đại tiểu thư nhà chúng ta, xem ra lâu rồi 'nhị tiểu thư' không về nhà, cũng nên về nhà tổ một chuyến!"Đồng Thư Dao nhìn Cận TRì Khiêm, trong mắt liền hiểu được mấy lời này, khóe môi được tô đỏ nghiễm nhiên cười đến rạng rỡ"Cũng phải! Lần trước nhận tổ quy tông còn chưa ăn được chén cơm, để tôi chuẩn bị bàn tiệc cho nhị tiểu thư của Cận gia"Phải biết rằng lời này có bao nhiêu châm biếmKhông ai không biết, trong tiệc mùa xuân vừa rồi Cận Khinh Ca đã trải qua những gì?Chén cơm sao? Còn mạng giữ lại đã là may mắn rồi