Bước Qua Ranh Giới
Chương 24
Chương 24=================Gió đầu xuân lành lạnh, trời trong xanh bất thườngCận Tư Dinh bước qua cổng lớn Cận trạch, chưa kịp tháo khăn quàng cổ đã cảm thấy bầu không khí nơi này có điều gì đó âm u một cách lạ thườngBuổi họp ban quản trị buổi chiều kết thúc muộn nên cô đến buổi tiệc khá trể, vốn là muốn từ chối để về căn hộ cùng Cận Khinh Ca, nhưng không ngờ... vừa bước qua ngạch cửa, mọi thứ liền vỡ vụn.Giữa sảnh lớn, Cận Khinh Ca quỳ trên sàn đá lạnh. Trán rớm máu, lưng áo bị xé rách nham nhở, vết thương cũ ở bả vai phải vừa liền da lại bị lật tung ra như vết nứt trần nhà sau một cơn động đấtMỗi một hơi thở yếu ớt của Khinh Ca như đâm từng nhát vào lòng Cận Tư Dinh.Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như đông cứng. Cô không nghe rõ ai đang nói gì, không nghe thấy tiếng ly chạm, tiếng giày da nện sànChỉ có một thứ vang vọng mãi trong đầuĐứa nhỏ nhà cô sao lại ở đây?Bàn tay cô siết chặt, gân xanh nổi bật dưới làn da trắng bệchMóng tay cắm vào lòng bàn tay hằn từng dấu sâu, nhưng không đau bằng cái cách cô thấy đứa nhỏ gục đầu, rũ vai, như thể thân xác này không còn sức để gắng gượngNhư thể từng đoạn gân cốt, từng nhịp thở, từng giọt máu trong người em gái cô... đều bị bẻ gãy, bị dẫm đạp, một cách vô nghĩa và tàn nhẫn nhất.Cô bước thẳng đến, không nói một lời, cởi áo khoác phủ lên vai Cận Khinh Ca rồi đỡ lấy thân thể run rẩy ấyMột mảnh vải rơi xuống, để lộ phần da lưng đỏ tím loang lổHành động của Cận Tư Dinh khiến cho toàn bộ đại sảnh gần như nổ tungThái độ của Cận Tư Dinh đối với Cận Khinh Ca từ khi nào lại tiến triển tốt đến vậy?Cận Tư Dinh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như thép nung, nhìn thẳng vào ba người đang ngồi trên cao như thể là thánh nhân"Làm cái trò gì?"Không ai trả lờiHoặc đúng hơn, không ai dám, không ai tin tưởng phản ứng này của đại tiểu thư Cận gia"Đến khi nào mới thôi trò ấu trỉ này? Em ấy là con người không phải đồ vật để mọi người hành xử như vậy?"Giữa tiếng thở dài của gió xuân, một mùa lễ nghĩa vừa bắt đầu... bằng máuYên lặng. Một sự yên lặng như trước cơn bãoCận Tư Dinh cúi người ôm lấy đứa nhỏ, bế dậy như thể cả thế gian này chỉ còn duy nhất một người đáng để nâng niuKhi xoay người lại, ánh mắt Cận Tư Dinh quét ngang qua những kẻ ngồi phía trên cao ấy,không có phẫn nộ, không có nước mắt, chỉ có thứ lạnh lẽo đến thấu xươngCô đứng thẳng, nói đúng một câu, giọng rất khẽ, nhưng như dao cắt vào thịt"Từ nay về sau đừng đánh chủ địch rẻ tiền lên người em ấy, Cận Tư Dinh này tính tình không tốt, người nhà cũng nên có chừng mực!"Chấn động, một lời quá rõCận Tư Dinh bảo hộ Cận Khinh Ca, một cây đại thụ to lớn...Không ai dám ngăn lạiChỉ còn tiếng gót giày vang vọng từng bước một, như những búa mạnh mẽ đập vào nội tâm của kẻ làm cha là Cận Trì Khiêm, kẻ làm mẹ Đồng Thư Dao và bậc trưởng bối là ộng nội CậnTrong khoảnh khắc bóng lưng của Cận Tư Dinh khuất khỏi cổng lớn của Cận trạch, không khí vẫn vô cùng nặng nề, tựa hồ một lớp băng mỏng đang chậm rãi vỡ tungĐồng Thư Dao siết chặt chiếc ly pha lê trên tay, ngón tay trắng bệch. Mặt bà ta giật giật nhưng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo"Con bé này... vẫn là quá nhạy cảm. Chẳng qua là chút lễ gia quy, mà cũng xem như người khác hành hạ em gái nó đến chết không bằng...""Vậy mới thấy nha đầu Khinh Ca có chị gái yêu thương mà không biết hưởng!"Giọng bà ta nhẹ, nhưng chứa đầy giấm chua cay nghiệt.Cận Trì Khiêm thì mặt đã tái đi từ lâu, tay khẽ run dưới bàn, ông nhìn xuống ly trà nguội, ánh mắt thoáng dày vò nhưng cuối cùng lại chỉ buông một câu lửng lơ:"Bảo vệ một đứa con riêng đến mức này... Tư Dinh thật khiến người ta thất vọng."Câu nói ấy không phải hướng về người ngoài, mà là hướng vào chính ông, người cha sinh ra một đứa con gái ưu tú, nhưng cả đời chưa từng hiểu nổi tâm tư nóPhía bên kia, ông cụ Cận chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, chống gậy đứng dậy rời đi, chỉ để lại một câu cộc lốc"Từ ngày mai gia phả nhà họ Cận thêm một chỗ cho Cận Khinh Ca!"Bữa tiệc gia đình đầu xuân, không chỉ có thức ăn ngon, rượu tốt mà còn cả màn kịch đặc sắc...Với máu và nước mắt....10h tối bệnh viện trung tâm tiếp nhận một ca điều trị hết sức đặc biệt, bệnh nhân được tổng tài của tập đoàn Cận thị ôm gọn trong lòng, nhập viện trong trạng thái mất máu do vết thương sau lưng quá rộngCận Tư Dinh lần đầu tiên mất bình tĩnh đến mức đánh rơi cả hình tượng lạnh lùng nên có, cô nắm lấy cổ áo blouse của bác sĩ trưởng khoa mà gằn giọng"Tôi không cần biết ông làm cách nào, tôi không muốn nghe từ - rất tiếc- dù là trường hợp nào, có biết không?"Bác sĩ trưởng khỏa trong mắt đầy hoảng sợ vội vàng vâng vâng dạ dạ rồi rời điĐèn cấp cứu bậc sáng..Cận Tư Dinh tựa lưng vào bờ tường lạnh lẽo, ánh mắt cô ghim chặt vào chiếc đèn đỏ nhỏ được gắn bên kia tườngKhông gian tích tắt từng hồi chậm rãi vang lên...Trong đêm tối ấy, không ai thấy con người cao ngạo của Cận Tư Dinh chậm rãi rơi nước mắt...Ánh sáng nhợt nhạt rọi qua khung cửa sổ bệnh việnCận Khinh Ca tỉnh lại giữa tiếng máy theo dõi nhịp tim đều đặn vang lên chậm rãiĐầu nàng nhức buốt như có ai đang cạy từng lớp ký ức ra khỏi não, khớp vai thì đau đến tê liệt, còn bụng thì nặng trịch, như có đá đè lên, nghiêm trọng hơn dù cảm nhận được lông mềm đang được lót dưới lưng nhưng nàng vẫn thấy cực kỳ đau đớnNàng hé mắt.Người đầu tiên nhìn thấy... là Cận Tư Dinh.Chị ngồi đó, tay còn nắm hờ một mép chăn mỏng, đầu hơi cúi, tóc rũ xuống gò má, hốc mắt đỏ ửng, gương mặt gầy đi thấy rõ, bọng mặt hơi sưng vì thức trắng nhiều đêmChiếc áo sơ mi trắng có nếp nhăn rõ rệt, cổ áo bung một nút, chẳng còn vẻ sắc sảo và lạnh lùng vốn có.Giây phút ấy, Cận Khinh Ca gần như không dám nhúc nhích.Nỗi đau thể xác chưa kịp dội về, thì cơn nghẹn trong lồng ngực đã khiến cổ họng cô khô rát.Chị ấy... đã ngồi đây suốt bao lâu?Nàng chưa kịp nghĩ tiếp, thì như có cảm ứng, Cận Tư Dinh khẽ cựa người, mở mắt ra.Tầm mắt hai người giao nhau.Một giây.Hai giây.Cận Tư Dinh không hỏi han, không vồn vã, chỉ siết nhẹ tay đứa nhỏ, như sợ nếu dùng sức mạnh hơn chút nữa, người trước mặt sẽ lại tan biến."Em còn sống là tốt rồi."Giọng chị khàn đặc, khô khốc, như thể từng câu từng chữ đều rút ra từ trong tận cùng lồng ngực"Em..xin lỗi vì không về nhà như chị dặn!"Chất giọng của Cận Khinh Ca nghe qua như cơn gió nhè nhẹ chạm vào cõi lòng của Cận Tư Dinh"Chị à, nếu có kiếp sau... em vẫn muốn làm em gái của chị."Câu nói này vừa giản dị vừa mang nặng ân tình, như một lời thừa nhận trọn vẹn sau bao khổ đau, gián đoạn và tổn thươngNó đánh dấu việc Cận Khinh Ca đã buông hết những nghi ngờ, dè chừng, và lần đầu tiên mở lòng một cách toàn vẹnHai chị em đã tìm thấy nhau sau bao nhiêu đau khổ cùng tổn thươngCận Khinh Ca quay lại Hải Thịnh trong một buổi sáng với tia nắng ấm áp, gió lùa qua hành lang dài khiến tấm thẻ nhân viên treo trước ngực nàng khẽ va vào áo, phát ra tiếng leng keng rất khẽVăn phòng vẫn vậy, màu đèn huỳnh quang nhạt nhòa, mùi cà phê pha loãng từ máy pha tự động, và ánh mắt dò xét chẳng hề bớt đi chút nào."Nghe nói cô ta được tiểu thư Cận thị bao nuôi, nghỉ bệnh hơn tháng trời vẫn giữ được vị trí,"Ai đó thì thào, đủ lớn để Cận Khinh Ca nghe thấy.Nàng không phản ứng, nhưng lần này không phải vì sợLà không còn quan tâmChỉ cảm thấy có chút buồn cười, mối quan hệ giữa nàng và Cận Tư Dinh bị bóp méo đến kì quáiBản báo cáo tài chính nhóm gửi lên bị trưởng nhóm bác bỏ, đổ lỗi cho Cận Khinh Ca sai sót, dù dữ liệu hoàn toàn do người khác tổng hợpNàng đứng dậy, mở file gốc, trỏ vào từng cột số"Tôi không phụ trách hạng mục này, ngày nhập liệu đã có tên nhân viên chịu trách nhiệm. Nếu anh cần, tôi có thể gửi lại mail xác nhận từ hôm trước."Căn phòng chợt yên lặng như có ai cắt ngang dòng không khíTrưởng nhóm nhìn người trước mặt, không cười nổiCô gái này vẫn cúi đầu, giọng không cao, không thấp, nhưng ánh mắt thì không còn né tránh như trước đâySóng lưng cũng thẳng hơn một đoạnTừ lúc nào, Cận Khinh Ca đã không còn là cái bóng im lặng nhận mọi tủi nhục?Nhưng chính điều ấy lại khiến người ta càng ghét nàng hơn, vì cô không còn dễ sai khiến như trước nữa, không còn là một con ma chết thay nữaBuổi họp chiều kết thúc, mọi người lục tục ra vềCận Khinh Ca nhận được một tin nhắn nội bộ từ trưởng nhóm:"Phòng tài vụ có vấn đề cần rà soát lại, cô chịu trách nhiệm kiểm kê toàn bộ chứng từ trong ba tháng qua, làm xong trước 7 giờ tối."Ba tháng chứng từ, hàng ngàn trang giấy, hàng chục tập hồ sơ, số liệu phân tán, phần lớn chưa được số hóa.Nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ: 5 giờ 13 phút.Nhưng nàng không thanNàng chỉ lẳng lặng quay lại bàn làm việc, cột lại mái tóc và mở máyKhi đồng hồ trên màn hình nhảy sang 7 giờ 30, mọi người đã về hết.Nàng vẫn ngồi đó, mắt khô rát, cổ tay run run. Đèn phòng hành chính nhấp nháy báo hiệu tự động tắt sau giờ hành chính, nàng phải đứng dậy vẫy tay để nó bật lại.Đến khi Cận Khinh Ca cầm xấp chứng từ cuối cùng tiến vào phòng tài vụ, cửa khóaMột dòng chữ dán ngay tay nắm"Nộp trễ, chịu toàn bộ trách nhiệm. Sáng mai báo cáo lên phòng nhân sự."Cận Khinh Ca siết chặt tập giấy. Lưng mỏi, đầu gối tê dại vì ngồi lâuNhưng hơn cả thể xác là một cảm giác rỗng lạnh, như thể họ không đánh vào lỗi, mà đang đánh vào nỗ lực, cố giết sạch ý chí chỉ vừa nhú lên trong nàngNàng một lần nữa dính bẫy rập ngay trong môi trường công sở..Không khí âm trầm đến mức chỉ cần thở thôi cũng thấy nghẹt.Cận Khinh Ca đứng đó, giữa căn phòng rộng lạnh lẽo, đối diện là ba người thuộc phòng nhân sự cùng trưởng nhóm PRNàng vốn tốt nghiệp khoa Kinh tế, học vị xuất sắc, được hứa hẹn sẽ vào phòng chiến lược đầu tưNhưng ngày nhận việc, chỉ một câu "tạm thời điều phối", nàng liền bị đẩy thẳng sang phòng PR — nơi chẳng liên quan gì đến chuyên môn của cô, lại đầy rẫy đấu đá và ngấm ngầm chèn ép.Hôm nay, họ ném xuống bàn một văn bản khiển trách với tiêu đề gần như tối hậu thư/Đề nghị tự nguyện nghỉ việc để giữ gìn hình ảnh phòng ban./"Cô Cận à,"Trưởng nhóm lên tiếng, giọng nhàn nhạt pha chút giễu cợt"Không những không hoàn thành KPI điều phối tuần trước, cô còn 'tự tiện' tham gia đề án kinh doanh của phòng tài vụ. Cô nghĩ mình là ai, mà có quyền tự ý làm thay chuyên môn người khác?"Cận Khinh Ca siết chặt hai tayHọ biết rõ nàng chỉ đang muốn trở về đúng vị trí mình đáng thuộc về, nhưng họ không để nàng yênChỉ cần nàng cố gắng thể hiện, sẽ có một chuyện từ trên trời rơi xuống với nàng"Cô đang trong giai đoạn đánh giá kéo dài. Với biểu hiện thế này, chúng tôi e rằng cô không đủ năng lực thích nghi môi trường doanh nghiệp."Một tiếng cười nhỏ rộ lên từ một góc bànMột đồng nghiệp thì thầm:"Cũng đúng thôi, ai bảo là 'đặc cách nội bộ', vô năng thì nhận làm gì cho mệt..."Cận Khinh Ca ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệNgay cả lúc này, nàng vẫn muốn kiêu hãnh giữ lại tự trọngSau cuộc họp, Cận Khinh Ca không trở về bàn làm việc.Cô bước thẳng lên tầng hai mươi của tập đoàn Hải Thinh, nơi đặt bộ phận nhân sự tổng hợpKhông ai ngờ cô gái từng nhẫn nhịn suốt bao tháng trời lại có thể đưa ra quyết định dứt khoát đến thế."Tôi viết đơn thôi việc rồi. Không cần thời gian cân nhắc đâu."Nhân viên nhân sự sững người:"Cô Cận... Không lẽ vì chuyện sáng nay?"Cận Khinh Ca cười nhẹ, nụ cười không còn đượm tủi thân mà là thanh thản."Không, là vì tôi cuối cùng đã hiểu, mình không cần phải sống trong lồng sắt mà người khác dựng lên. Ngay từ đầu, tôi không nên bước vào căn phòng ấy."Nàng rời khỏi công ty trong ánh mắt kinh ngạc, hoang mang của những kẻ từng dè bỉuNhưng Cận Khinh Ca không ngoái đầu lạiSóng lưng thẳng tắp cứ thế rời điHơn tất cả là ánh mắt của người 'bạn' đã giới thiệu nàng vào đây làm – Đàm Viên...Trong phòng sách, Cận Tư Dinh vừa kết thúc một cuộc gọi với trợ lý. Mắt vẫn dán vào màn hình báo cáo, nhưng nét mặt cô lập tức khựng lại khi thấy Cận Khinh Ca đứng ở cửa vào "Chị có thể nói chuyện với em không?"Lần đầu tiên Cận Khinh Ca mở lời trước, có thể là một sự nhờ vã đầu tiên sau khi hai chị em làm lành với nhauCó thể nói Cận Tư Dinh đợi đến hơn bốn tháng nay..Và Cận Khinh Ca không chờ sự đồng ý của Cận Tư Dinh đã tiến vào bên trong, nàng đứng trước bàn làm việc ánh mắt có chút lúng túng lên tiếng"Em xin nghỉ việc rồi.""Tốt."Cận Tư Dinh buông laptop, lặng lẽ rót một ly trà, giọng bình thản nhưng ánh mắt nhuốm sự chăm chú hiếm thấy"Vì em không thuộc về chỗ đó. Cuối cùng cũng biết vận dụng IQ của mình!"Cận Khinh Ca ngồi xuống đối diện. Ngón tay mảnh khảnh xoay nhẹ chiếc muỗng bạc. Mắt nàng cụp xuống một giây trước khi ngẩng lên, giọng chậm rãi"Chị có thể giúp em được không?""Giúp thế nào?"Hứng thú trong mắt Cận Tư Dinh rất lớn, thậm chí đuôi chân mày xinh đẹp không ngừng nhếch lên chờ đợi"Em muốn quay lại đúng chuyên ngành mình học. Kinh tế, tài chính... thứ mà em thực sự hiểu. Nhưng em cần một cơ hội – lần này, em có thể đến phỏng vấn ở tập đoàn Viễn Dương của Cận thị được không?"Cận Tư Dinh lặng đi một nhịp. Môi khẽ mím, ánh mắt lướt nhanh qua gương mặt gầy guộc nhưng ánh lên nét quật cường đã ngủ yên quá lâuCuối cùng, cô chỉ gật đầu, chậm rãi nhưng dứt khoát."Được. Gửi hồ sơ cho phòng nhân sự. Không phải vì em là em gái chị, mà vì chị tin em sẽ làm tốt"Buổi sáng thứ tư trong tuần, Cận Khinh Ca đến trụ sở của Cận thị phỏng vấnTầng hai mươi sáu, phòng nhân sựKhông khí trong phòng phỏng vấn tĩnh lặng đến mức từng tiếng lật trang hồ sơ cũng nghe rõ mồn một.Người phụ trách nhân sự nhìn vào bảng tên:"Cận Khinh Ca? Họ Cận... có quan hệ gì với ban lãnh đạo không?"Cô gái trẻ của phòng nhân sự ngồi thẳng lưng, đôi mắt bình tĩnh đến lạnh lẽo nhìn vào người đến phỏng vấn, trong lòng có chút thắc mắc có phải loại quan hệ con ông cháu cha hay không?"Không có quan hệ. Chỉ là trùng họ."Một câu phủ nhận dứt khoát, không một kẽ hở để đối phương đào sâu. Nàng không chối bỏ máu mủ, nhưng cũng không chấp nhận làm người bám víu danh vọng mà sốngÁnh mắt của người phụ trách thoáng dao động, rồi cười nhạt"Ồ, chỉ trùng họ. Vậy chắc cô không ngại bắt đầu từ vị trí thấp?"Nàng gật nhẹ, không vòng vo"Em đến để làm việc, không ngại vị trí thấp!"Văn phòng tầng 30 – Phòng Kinh doanh tổng hợp08:45 sángCận Khinh Ca được dẫn tới cuối dãy bàn làm việc, nơi một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bắt chéo chân, tay xoay chiếc bút máy bạc giữa hai ngón tay.Khi nàng đến gần, anh ta không đứng lên. Chỉ liếc mắt một cái từ trên xuống dưới, sau đó nở một nụ cười lệch nửa miệng, đầy vẻ khinh thường."Cận Khinh Ca, đúng không? Trùng họ với Chủ. Hải Thành này nhỏ thật."Cận Khinh Ca chỉ gật đầu, giọng nói vẫn bình thản như làn nước lạnh"Chắc trùng hợp thôi."Triệu Minh Kỳ cười khẽ, ánh mắt không giấu được sự mỉa mai"Hy vọng là vậy. Ở đây chúng tôi không phân biệt nam nữ, nhưng việc khó không ai gánh hộ đâu. Nếu cô nghĩ dựa vào 'cổ thụ' để dễ thở thì... thất vọng rồi."Nàng không đáp lạiChỉ khẽ gật đầu như thể tiếp nhận một yêu cầu công việc, rồi yên lặng ngồi vào vị trí được chỉ định.Bầu không khí giữa hai người giống như băng và lửa. Lạnh lẽo, nhưng âm ỉ cháy ngấm ngầmMột ngày thứ năm trong tuần, Triệu Minh Kỳ bước ngang qua bàn làm việc của Cận Khinh Ca, đặt một tập hồ sơ dày xuống bàn cô bằng tiếng 'bốp' rõ ràng, thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh."Tối nay có sự kiện khách hàng ở khách sạn Ngọc Kinh, thay tôi đi đi."Cận Khinh Ca ngước lên, ánh mắt điềm tĩnh"Đây không phải hạng mục tôi phụ trách."Triệu Minh Kỳ cúi thấp đầu, áp sát, giọng trầm thấp nhưng đủ để những người gần đó nghe được"Không phải cô nên biết điều hơn à? Một người... như cô, có được vị trí này vốn đã là đặc ân."Ánh mắt cô không chớpAnh ta đang đánh thẳng vào thứ cô muốn che giấu, thân phận con rơi của Cận Trì Khiêm.Không khí như đặc quánh lại. Những ánh mắt xung quanh bắt đầu chao đảoNgười thì cúi đầu làm việc, người thì cố tình giả vờ không nghe thấy, nhưng chẳng ai đứng ra nói đỡ.Cận Khinh Ca nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng bình thản như thể đang đọc một con số thống kê"Tôi đi."Triệu Minh Kỳ nở nụ cười thắng lợi, lùi bước về phía bàn làm việc của mình như một con cáo vừa giăng bẫy thành công.Nhưng anh ta không thấy được, dưới lớp áo sơ mi trắng tinh khôi, ngón tay của cô gái khẽ siết lạiNhững 'trận chiến' nơi Cận gia năm ấy, còn tàn độc hơn thứ quyền lực nhỏ nhoi nơi văn phòng này