Bước Qua Ranh Giới
Chương 25
Chương 25=================Một buổi sáng thứ năm, Cận Khinh Ca vừa để túi xách xuống chỗ làm đã có bóng dáng của Triệu Minh Kỳ xuất hiệnCòn chưa kịp ổn định chỗ ngồi, Triệu Minh Kỳ đã ném cho nàng một tập hồ sơ, ánh mắt lãnh đạm lướt qua khuôn mặt không son phấn, nhưng lại phi thường đẹp mắt của Cận Khinh CaNếu không phải thân phận đặc thù thì rất có thể Triệu Minh Kỳ đã không chướng mắt người này đến vậy"Chiều nay ba giờ, cô thay tôi tiếp khách. Bên Tân Hòa, hợp đồng này để lâu, tôi bận."Giọng hắn đều đều, như đang ra lệnh cho một người sai vặt chứ không phải đồng nghiệp. Trong ánh mắt của những người xung quanh, Cận Khinh Ca thấy rõ sự thương hại xen lẫn giễu cợt.Nàng nhận hồ sơ, cúi đầu, giọng trầm lặng:"Tôi hiểu rồi."Triệu Minh Kỳ nhếch môi cười khinh khỉnh, bước đi trước khi nghe thêm phản hồiHắn nghĩ Cận Khinh Ca sẽ từ chối, hoặc ít nhất cũng lúng túngAi cũng biết khách hàng bên Tân Hòa nổi tiếng khó chịu, đặc biệt là vị tổng giám đốc hay ép nữ nhân viên uống rượu mới chịu ký tênNàng không nói gì, chỉ lặng lẽ mở tập hồ sơ, từng trang giấy hiện lên như một bản đồ chằng chịt của những điều khoản bất lợi.Dưới lớp vỏ gọi là hợp tác song phương, là một kiểu ép buộc tinh viBa giờ chiều, Cận Khinh Ca đến nhà hàng theo địa chỉ đã được đặt trướcGió tháng Tư ẩm ướt, hơi rượu và mùi thuốc lá len lỏi trong không khí ấm ngột ngạt của phòng VIPNgười đàn ông trung niên phía đối diện mặc vest, bụng bia căng lên dưới lớp áo, nụ cười không giấu được sự trơ trẽn."Cô mới vào làm à? Nhìn non thế này mà cũng đi đàm phán?"Cận Khinh Ca mỉm cười nhạt, ánh mắt lạnh như thủy tinh:"Hợp đồng hôm nay không liên quan đến tuổi tác, chỉ cần đủ rõ ràng và có lợi cho cả hai bên."Người đàn ông cười hô hố, rót rượu đầy ly"Nói hay lắm. Nhưng ở đây, cô biết luật chứ? Không có ly này, chẳng ai ký gì hết."Ly rượu sóng sánh đưa đến trước mặt nàng kèm theo một nụ cười nhếch mépNàng im lặng vài giây, rồi cầm ly lên. Nhưng thay vì uống, Cận Khinh Ca nhẹ nhàng đặt nó sang một bên, kéo tập hợp đồng ra khỏi cặp."Vậy chúng ta cứ bàn điều khoản trước. Nếu anh thấy đủ thuyết phục, tôi sẵn sàng uống cả chai."Câu nói khiến không khí ngưng lại một nhịp. Gã đàn ông cau mày, rồi bật cười"Khẩu khí lớn đấy."Người đàn ông ban đầu chỉ định chơi đùa với một cô gái non tay, không ngờ gặp phải ánh mắt lạnh đến thấu xương, khiến bản thân cũng trở nên dè chừngCận Khinh Ca không đụng đến ly rượu, cũng không tỏ ra hoảng sợ, nàng lật mở từng trang hợp đồng, dùng cây bút màu đen trong tay khoanh những điểm chưa tối ưu, thậm chí có chỗ còn mâu thuẫn nội dung"Điều khoản thanh toán ở mục 3.1 ghi là trả sau 45 ngày, nhưng ở phụ lục thì là 60. Nếu không sửa, bên anh có thể lấy lý do đó để trì hoãn. Nhưng đồng thời, nó cũng là lý do khiến bên tôi không thể đảm bảo sản lượng đúng tiến độ. Rốt cuộc, thiệt là cả hai."Người đàn ông khựng lại. Cô gái này... không phải đến chỉ để ngồi làm cảnh."Cô đọc kỹ thật nhỉ. Nhưng tôi đâu nói sẽ ký hôm nay?"Cận Khinh Ca gật đầu, rút từ túi tài liệu một tập biểu giá kèm lược đồ lợi nhuận dự kiến trong 6 tháng:"Tôi biết. Nhưng nếu hôm nay anh không ký, người chịu thiệt không phải công ty tôi, mà là bên anh. Tôi được biết anh đang đấu giá một khu đất ở phía Đông thành phố, và để được vay tín dụng, anh cần giấy tờ chứng minh nguồn hàng sắp lưu kho, và đây chính là từ hợp đồng này."Lời Cận Khinh Ca nói ra như con dao cắt đứt sợi dây giả tạo trong phòng. Gã đàn ông sững người, gương mặt lập tức chuyển sang cảnh giác."Cô điều tra tôi?""Không, chỉ là làm đúng phần việc mà một người đi đàm phán nên làm."Nàng khép tập tài liệu lại, đẩy về phía ông ta"Anh có thể không ký, nhưng tôi sẽ báo lại cấp trên rằng anh không sẵn sàng hợp tác. Và tất nhiên, tôi cũng sẽ gửi bản hợp đồng chỉnh sửa này cho đối tác khác đang đợi."Gã đàn ông nheo mắt, nhìn cô vài giây. Rồi bất ngờ, ông ta bật cười lớn:"Tôi hiểu rồi. Cô gái nhỏ mà độc miệng thật đấy."Ông ta rút bút, ký tên vào trang cuối cùng."Hy vọng lần sau đến, cô sẽ chịu uống với tôi một ly."Cận Khinh Ca thu dọn tài liệu, đứng dậy, cúi đầu lịch sự"Tôi không uống rượu với người lạ, nhưng tôi biết cách khiến họ không quên mình."Cận Khinh Ca trở lại công ty lúc hơn năm giờ chiềuTập hợp đồng đã được ký, niêm phong gọn gàng trên tayKhi đi ngang qua phòng làm việc của Triệu Minh Kỳ, nàng dừng lại, gõ cửa nhẹ.Triệu Minh Kỳ ngẩng lên, ánh mắt chực chờ xem trò hề thất bại.Cận Khinh Ca cơ mặt bình thản, nàng đặt tập hợp đồng lên bàn, bình thản nói"Bên Tân Hòa đã ký. Phiền anh chuyển sang bộ phận pháp lý."Hắn thoáng sửng sốt, nhưng nhanh chóng giấu đi. Môi mím lại thành một đường mỏng, giọng lười biếng:"Xem ra cô cũng không vô dụng như tôi nghĩ.""Không, tôi chỉ không thích bị xem là dễ điều khiển."Nói xong, nàng quay lưng bước đi. Lưng thẳng, dáng điềm tĩnh. Trong ánh hoàng hôn ngoài cửa kính, chiếc bóng nàng in dài trên nền sàn lạnh, thẳng tắp như một vệt kỷ luật không thể phá vỡSau khi Cận Khinh Ca rời đi, Triệu Minh Kỳ ngồi lặng vài giây trong phòng, tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Tập hợp đồng đã ký được đặt trước mặt hắn, rõ ràng, chỉn chu, chẳng thể bắt bẻ vào đâu.Cô gái ấy, rõ ràng là mới vào, nhưng không hoảng hốt, không vấp ngã, lại còn khiến hắn, một trưởng phòng lâu năm bị cả bộ phận xì xào bàn tán sau lưng"Tân Hòa ký rồi à?""Nghe nói chính cô gái mới làm được đấy!""Chắc không phải 'may mắn' đâu nhỉ..."Những câu nói lướt qua hành lang, không đích danh, nhưng đủ khiến hắn nóng mặt. Mặt nạ lịch thiệp vốn dày như lớp thép mạ vàng, bây giờ bị rạn vài khe.Hắn dựa lưng vào ghế, mắt hơi nheo lại. Một nụ cười mỏng kéo lên khóe môi."Giỏi lắm, Cận Khinh Ca. Nhưng cô tưởng một bản hợp đồng là đủ để tồn tại ở đây sao?"Hắn nhấn chuột, mở hệ thống quản lý nhân sự. Dò vài dòng, rồi ánh mắt dừng lại khi thấy thông tin cá nhân của cô: "Người bảo lãnh nội bộ: Cận Tư Dinh", nhưng ở phần quan hệ, cô để trống."Không nhận người thân à? Tốt. Cũng dễ xử."Hắn gọi điện cho trợ lý"Sắp tới giao Cận Khinh Ca xử lý một loạt khách hàng phức tạp. Ưu tiên những bên nhiều thủ tục hành chính, khó chốt.""Nhưng... đó không phải việc của phòng kinh doanh cấp cao sao?""Giờ là của cô ta."Tắt máy, hắn nhếch môi. Một tân binh, không dựa người thân, lại làm hắn mất mặt, thì chỉ có thể bị vùi dập bằng chính áp lực công việc, thứ sắc bén hơn cả đòn roi.Nàng nhận được lịch trình từ trợ lýTrong đó có ba khách hàng: hai công ty logistics đang bị điều tra tài chính, một bên là thương hiệu mỹ phẩm ngoại yêu cầu quy trình phức tạp.Nàng xem lướt qua, khẽ nhíu mày. Đây không còn là "kiểm tra năng lực", mà là ép người đến giới hạn.Nhưng nàng không nói gì. Chỉ đánh dấu ba cái tên, viết tay lên tờ giấy nháp dòng chữ nhỏ:/Không phải ngọn gió nào cũng thổi được tường đá.//Cận Khinh Ca, chiến thôi!/Ngay sau khi bản hợp đồng đầu tiên được ký kết thuận lợi, Triệu Minh Kỳ cau mày thấy rõĐòn phủ đầu hắn chuẩn bị kỹ lưỡng, tưởng sẽ khiến Cận Khinh Ca chùn chân, nào ngờ lại trở thành bàn đạp giúp cô nổi bậtKhông giấu được tức giận, hắn liền vung tay ném thêm ba hợp đồng khác về phía cô, toàn là những cái tên mà nhân sự cũ phải lắc đầu ngao ngán: công ty logistics bị điều tra tài chính, thương hiệu mỹ phẩm ngoại vốn chỉ làm việc với đầu mối cấp cao, và một doanh nghiệp nội thất kín tiếng chỉ ký kết với người quen lâu nămĐây không đơn thuần là phép thử, mà là cái bẫy.Nhưng Cận Khinh Ca không lùiNàng không phản kháng, cũng chẳng nhờ cậy aiChỉ cúi đầu nhận việc, rồi lặng lẽ xoay xở từng chi tiết: đặt lịch gặp khách, đối chiếu hợp đồng, rà lại điều khoản pháp lý, viết tay toàn bộ báo cáo, từng bước đều rõ ràng, không sai một dấuCận Khinh Ca làm việc tới khuya, quên ăn quên ngủ, dạ dày vốn chẳng yên ổn từ trước nay lại âm thầm lên tiếng bằng từng cơn đau quặnNhưng nàng giấu nhẹm. Tối về, dù sắc mặt trắng bệch, mồ hôi thấm lưng áo, nhưng đứng trước Cận Tư Dinh vẫn là dáng vẻ điềm nhiên như chưa có gì xảy raVẫn làm 'chuột bạch' cho những món mà chị ấy nấuBa ngày sau, trợ lý đặt lên bàn Cận Tư Dinh ba bản báo cáo hoàn chỉnh"Chủ tịch, ba bên đều đã đồng ý ký biên bản ghi nhớ. Là Cận Khinh Ca trực tiếp phụ trách."Cận Tư Dinh khựng lại một giâyCô lật từng trang tài liệu, ánh mắt trầm xuốngMọi phân tích rủi ro đều chuẩn xác, mạch lạc, nét chữ tay lạnh lùng nhưng đầy tự chủMột thoáng xúc động lướt qua đáy mắt, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu, không nói gìTrong lòng, là niềm tự hào lặng lẽ, như một đốm lửa nhỏ âm ỉ cháy giữa mùa đôngCô vẫn luôn theo dõi Khinh Ca, chứng kiến em ấy từng ngày phá kén..Cùng lúc ấy, ở văn phòng bên kia, Triệu Minh Kỳ nghe tin, gương mặt tối sầm lạiHắn không thể tin. Hắn rõ hơn ai hết ba dự án kia rối rắm và phức tạp ra sao. Vậy mà con nhóc ấy, người hắn vẫn xem như "con rơi bám váy chị" – lại một mình xử lý gọn gàng?Nhưng thay vì thừa nhận thất bại, hắn nở nụ cười lạnh."Thú vị đấy. Nhưng đừng tưởng mọi chuyện kết thúc ở đây."Trong đầu hắn, một kế hoạch khác đã manh nha hình thành, âm thầm, hiểm hóc, nhắm thẳng vào điểm yếu mà hắn nghĩ cô sẽ không bao giờ chống đỡ đượcVới Triệu Minh Kỳ, sự kiêu ngạo không cho phép hắn chịu thua, và nếu không đạp được Cận Khinh Ca xuống đáy, hắn sẽ không bao giờ yên lòng.Đêm hôm đó, khi ánh đèn cuối cùng ở tầng làm việc tắt, Cận Tư Dinh đứng lặng ở hành langCô nhìn thấy bóng lưng nhỏ gầy của em gái khẽ khuất sau cánh cửaKhông gọi, không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng xoay người rời điCận Tư Dinh nghĩ với cường độ liều mạng làm việc này thì cô phải học thêm nhiều món ngon mới để vỗ béo được đứa nhỏ nhà côTrong cuộc họp buổi sáng, Triệu Minh Kỳ ném cho Cận Khinh Ca một cái nhìn đầy ẩn ý rồi thong thả nói"Chiều nay có buổi tiếp khách với đối tác lớn từ Hằng Vũ – người phụ trách ký hợp đồng đợt này là cô."Nàng khựng lại đôi chút, nhưng rồi vẫn gật đầu"Được, tôi đi chuẩn bị"Không ai nhắc nhở, nhưng ngầm hiểu rằng bữa tiệc ấy sẽ không chỉ là trao đổi công việc đơn thuầnQuả nhiên, khi màn đêm buông xuống trong một nhà hàng sang trọng giữa trung tâm thành phố, ly rượu đầu tiên được đưa đến tay cô chẳng phải là lời mời, mà là một thử thách ngầm."Cận tiểu thư, cô trẻ như vậy mà được theo dự án quả thật hiếm có. Chúng ta nên uống một ly để tỏ thành ý chứ?"Đối tác nhoẻn miệng cười, giọng điệu vừa khách sáo vừa ép buộcTriệu Minh Kỳ ngồi đối diện, khoanh tay, chỉ cười nhạt"Lần đầu hợp tác, đương nhiên phải thành ý rồi."Cận Khinh Ca không đáp. Ngón tay nàng siết nhẹ thành lyNàng biết, nếu mình từ chối, thì chẳng những hợp đồng bị ảnh hưởng, mà tên của mình cũng sẽ bị nhấn vào một cột báo cáo "thiếu tinh thần phối hợp", "ảnh hưởng quan hệ đối ngoại"Tệ hơn, nếu chuyện đến tai Cận Tư Dinh, chị gái sẽ không trách mắng, nhưng ánh mắt thất vọng thì không thể không có. Tiếp xúc một thời gian hơn nửa năm, nàng hiểu được Cận Tư Đinh đối với công việc có sự cầu toàn nhất địnhCận Khinh Ca ngửa đầu, nhắm mắt uống cạn, ly đầu tiên, rồi ly thứ hai và sau đó là rất nhiều ly nối tiếp nhau đưa đếnRượu như thiêu đốt cổ họng, dạ dày vốn đã mỏng manh của Cận Khinh Ca như bị ai đó lấy dao cứa quaĐến khi tiệc tan, Cận Khinh Ca đứng lên mà đôi chân đã bắt đầu không còn nghe lờiGió đêm lạnh quất vào mặt cũng chẳng làm dịu cơn chóng mặtNàng không gọi xe, cũng không để ai đưa về, chỉ tự mình lê từng bước về căn hộ , nơi cô không cần phải gồng mình tỏ ra tỉnh táoVừa vào đến nhà, một cơn đau như xé ruột bỗng ập đến, khiến nàng khuỵu người xuống sànCận Khinh Ca ôm bụng, cắn chặt răng, lưng run lên từng hồiKhông phải chưa từng đau dạ dày, nhưng lần này khác. Cơn đau sắc lịm và từng đợt buồn nôn như dâng lên tận cổ họng.Khi máu tươi bắt đầu trào ra cùng dịch nôn đỏ sẫm nơi cổ họng, Cận Khinh Ca không còn lựa chọn. Tay run rẩy với lấy điện thoại, nhưng thay vì gọi cho bất kỳ ai, nàng đặt một chiếc khẩu trang lên mặt, thay áo khoác, tự mình gọi xe đến bệnh viện.Ngồi trong khoang xe, ánh đèn đường lướt qua cửa kính như cắt ngang gương mặt xanh xao của cô gái trẻ. Tài xế quay lại, thấy tay nàng bám chặt thành ghế, khuôn mặt đẫm mồ hôi"Cô có cần tôi gọi người thân không?"Cận Khinh Ca lắc đầu, khẽ nói"Không cần... tôi một mình là đủ."Tại bệnh viện, bác sĩ nhìn vào kết quả nội soi mà chau mày"Xuất huyết dạ dày cấp tính, may mà đưa đến kịp. Dạo gần đây cô có ăn uống đều không? Có từng bị đau thế này chưa?"Cận Khinh Ca nằm im, đôi mắt mở hờ, giọng khàn khàn như gió lạnh giữa mùa mưa"Tôi... quên ăn."Y tá nhìn cô gái trẻ trong ánh đèn trắng, thầm cảm thấy xót xaCô ấy không giống người yếu đuối, càng không giống kiểu dễ chịu thiệt thòi, nhưng lại chẳng có ai bên cạnh.Cô không gọi cho Cận Tư Dinh. Không phải vì sợ trách mắng, mà vì không muốn chị mình phải loMối quan hệ của họ đã không còn là sự đối đầu, mà là một sợi dây âm thầm kéo gần, không cần ồn ào, nhưng đủ để Khinh Ca muốn bảo vệ, thậm chí là giấu đi những mệt mỏi đang giày vò cô từng ngàyNhưng là làm ở phòng kinh doanh thì những buổi gặp đối tác điều tránh không khỏi, huống hồ chi Triệu Minh Kỳ đã 'nhắm' trúng Cận Khinh Ca thì việc đi tiếp rượu là không có gì lạ"Lăng thị cần người phụ trách trực tiếp gặp mặt. Người ta nói bên đó ưa tiếp rượu, nhưng chắc cô không ngại đâu nhỉ?"Một lời nửa thật nửa gài bẫy. Cận Khinh Ca hiểu rõ đây lại là một trò bẩn của người đàn ông này.Lăng thị là khách hàng lớn, đang ở giai đoạn then chốt trong thương thảoNếu nàng từ chối, không chỉ công việc bị ảnh hưởng, mà uy tín cả bộ phận Nàng có thể chịu đựng, nhưng không thể kéo theo Cận Tư DinhBuổi tối hôm đó, trong một nhà hàng cao cấp giữa trung tâm thành phố, ly rượu nối ly rượuKhông ai giành đỡ, cũng chẳng ai thay nàng từ chối.Cận Khinh Ca ngồi đó, môi mím chặt, ánh mắt tỉnh táo đến tàn nhẫnMỗi lần nuốt rượu, dạ dày nàng lại quặn lên, nhức buốt như bị kim đâm.Nàng cũng không quên rằng chỉ tuần trước bản thân vừa được chuẩn đoán viêm dạ dàyCận Khinh Ca vẫn cười, vẫn nói chuyện, vẫn ghi chú cẩn thận từng yêu cầu của đối tácCho đến khi tất cả tan tiệc, khi bước ra khỏi cửa nhà hàng, đôi chân nàng không còn nghe lờiNàng vịn vào bức tường ố vàng bên lề đường, khom người nôn khan. Dạ dày trống rỗng, dịch mật bốc lên nghẹn nơi cổ họng. Dù run rẩy, nhưng vẫn một mình đón xe về.Đêm đó, mưa nhỏ, Hải Thành lạnh và ẩm Sáng hôm sau, nàng có mặt ở công ty đúng giờ, báo cáo bằng giọng nói đều đặn, ánh mắt điềm tĩnhKhông một ai biết, phía dưới lớp áo sơ mi phẳng phiu ấy là những cơn đau như xé dạ dày thành từng mảnh.Hai ngày sau, khi máu lẫn trong dịch nôn, Cận Khinh Ca bất đắc dĩ tự mình đến bệnh việnVẫn là chẩn đoán cũ: xuất huyết dạ dàyBác sĩ khuyên nhập viện theo dõiNàng vẫn như cũ lặng im, gật đầu rồi ký đơn cam kết điều trị ngoại trúCận Khinh Ca vẫn cần có mặt ở văn phòng vào sáng hôm sauKhông ai được biết chuyện này, đặc biệt là Cận Tư DinhMột buổi tối thứ năm, Cận Khinh Ca trở về căn hộ đã ngửi thấy mùi thước ăn thoang thoảng khắp căn phòng, tài nghệ của Cận Tư Dinh chính là vô cùng xuất sắc, nàng ở huyền quang thay qua giầy nhưng vẫn không quên lên tiếng"Thơm quá, chị hôm nay lại có món mới sao?"Khi Cận Khinh Ca đi vào phòng bếp đã thấy dáng vẻ mang tạp dề của tổng tài Cận thị đứng trước bàn ăn, vẻ đắc chí không hề trượt khỏi gương mặt xinh đẹp của chị ấy"Nhìn hấp dẫn không? Là chị nghiên cứu dành riêng cho em đấy! Tốt tiêu hóa, dưỡng dạ dày"Đứng trước lời của Cận Tư Dinh, Cận Khinh Ca như một đứa trẻ làm chuyện xấu mà trở nên căng thẳng sóng lưng, nếu chị gái biết nàng hai lần một tháng nhập viện vì xuất huyết dạ dày thì sẽ thế nào?Thật không dám nghĩ đến"Hấp dẫn, em rửa tay rồi có thể dùng cơm không!"Cận Tư Dinh không lên tiếng chỉ nhoẻn miệng cười ngầm đồng ý, khi bóng lưng đứa nhỏ quay đi thì tươi cười trên mặt Cận Tư Dinh cũng được rút cạn...Còn biết giả đò...Cận Khinh Ca chỉ gắp vài đũa rồi đặt đũa xuống, dù rằng thức ăn điều rất vừa vặn khẩu vị, nàng dùng tay lén đưa về bụng, như đang đè nén một cơn đau quặnCận Tư Dinh không nói gì, nhưng ánh mắt lướt qua gương mặt em gái đang ngày càng xanh xao.Dưới ánh đèn pha lê, sắc môi Khinh Ca nhợt nhạt đến mức khiến người ta liên tưởng đến những đóa hoa đã bị ép khô, có đẹp, nhưng thiếu sức sống."Công việc dạo này ổn chứ?"Cận Tư Dinh hỏi, giọng nhẹ như không, như thể buông ra một câu hỏi xã giaoCận Khinh Ca ngẩng đầu, cố mỉm cười"Ổn. Em quen rồi.""Không ai làm khó em chứ?"Giọng Cận Tư Dinh vẫn bình thản, ánh mắt dừng trên vết sưng nhỏ ở đầu ngón tay em gái, nơi từng bị kẹp tài liệu va vào"Không có."Cận Khinh Ca trả lời ngay, gần như không suy nghĩ.Một thoáng im lặng và trầm ngâm hiện ra trên mặt Cận Tư Dinh nhưng rất nhanh cô đã giấu đi, cô không gặng hỏi thêm, chỉ gắp cho người đối diện miếng cá hấp rồi nói nhẹ"Ăn đi. Em gầy đi nhiều."Lúc ấy, tay Cận Khinh Ca khựng lại trên bát cháo trắngNhưng nàng vẫn mím môi, không nói gì. Sau bữa tối, Cận Khinh Ca trở về phòng trước, im lặng như mọi ngàyTrong phòng ăn, Cận Tư Dinh vẫn ngồi lạiCô chậm rãi rót một tách trà, mắt nhìn ra cửa sổMột tháng qua, đứa nhỏ nhà cô chưa từng than mệt, cũng chưa từng xin nghỉ, nhưng lại có hai lần đi viện khẩn. Đơn thuốc kháng sinh, sổ khám của bệnh viện trung ương, tất cả đều được gửi vào hệ thống y tế nội bộ, nơi mà một người như Cận Tư Dinh không thể không biết.Cô khẽ nhắm mắt lạiKhông phải là không biết, chỉ là chưa đến lúc động tay.Triệu Minh Kỳ, cái tên ấy lặng lẽ trôi qua tâm trí cô như một con cá trườn dưới đáy hồKhông vội vì những con cá đó luôn nghĩ mặt nước yên bình mãi mãi