Bước Qua Ranh Giới
Chương 23
Chương 23==============Mùa xuân đếnBầu trời Hải Thành như được khoác một chiếc áo mới, ấm áp và tràn đầy hi vọng, từng những khung cửa sổ tầng mười sáu, gió sớm khe khẽ lay chiếc rèm màu kem nhạt, lùa vào gian phòng hơi lạnh dịu dàngTrong không khí là mùi nắng non còn đọng lại trên những tán lá xanh mơn mởnCận Khinh Ca bước ra khỏi thang máy, cánh cửa kính lớn của đại sảnh phản chiếu hình ảnh cô gái mặc áo khoác dài màu nâu sẫm, cổ quấn chiếc khăn len xám bạc đơn giản. Khuôn mặt vẫn gày nhưng ánh mắt lại có gì đó khác hẳn, một tia sáng dịu, không rõ là từ đâu, nhưng đủ khiến người ta phải ngoái nhìn.Sau ba tháng bị đẩy đi đẩy lại giữa thử việc, bị đè ép đủ kiểu bởi nhiệm vụ và thành kiến, cuối cùng nàng cũng được giữ lại với danh nghĩa "nhân viên chính thức"Không một lời chúc mừng từ đồng nghiệp, không ai thật sự quan tâm đến kết quả ấy ngoài chính bản thân nàng, có thể Cận Tư Dinh cũng rất quan tâm đến chuyện này Tháng lương đầu tiên được chuyển vào tài khoản lúc 9 giờ sáng, con số tuy không lớn, thậm chí là thấp so với những gì mà Cận Khinh Ca đã cống hiến, nhưng đối với nàng nó như một khởi đầu chân thực và quý giá.Tan làm, nàng không về thẳng nhà mà rẽ vào một cửa hàng nhỏ ở góc phố. Sau gần một giờ lưỡng lự, cân nhắc, lựa chọn từng chất liệu và đường may, cuối cùng cô cũng quyết định mua một chiếc áo sơ mi trắng, với cổ áo thanh lịch, chất vải mỏng nhẹ, thích hợp để mặc vào mùa xuânTối đến, khi bước vào nhà, căn hộ vẫn yên tĩnh như mọi ngàyNàng cẩn thận gói món quà lại bằng giấy trắng, buộc sợi ruy băng xanh nhạt, rồi lặng lẽ đặt lên bàn ănDù chưa từng hỏi, cũng chưa từng lên tiếng xác nhận, nhưng Cận Khinh Ca có thể biết rõ người mà năm ấy đã để lại chiếc áo sơ mi trong vali của nàng vào đêm trước khi rời khỏi Cận giaNgoài Cận Tư Dinh ra thì sẽ không còn một ai khácNăm đó, là Cận Tư Dinh mở lối cho Khinh Ca bước ra ánh sángHiện tại là lời cảm ơn chân thành nhất mà Cận Khinh Ca gửi đến Cận Tư Dinh bằng tất cả yêu thương được gói ghém qua thời gianVẫn là 7h tối, Cận Tư Dinh đẩy cửa căn hộ, phòng khách đã được thắp đèn sáng trưng, đứa nhỏ hôm nay không tăng ca, ý nghĩ này khiến cho Cận Tư Dinh có chút thở phàoĐôi khi cô nghĩ tổng tài như cô còn không có cường độ làm việc điên cuồng như Cận Khinh Ca ở Hải ThịnhCăn hộ vẫn sạch sẽ và yên tĩnh như thường ngày, chỉ khác là trên bàn ăn có một hộp quà được bọc cẩn thận.Cô không vội mở, chỉ đứng đó một lúc lâu, ngón tay khẽ miết qua nếp gấp của sợi ruy băng, như chạm vào một điều gì rất mềm và rất lâu rồi mới xuất hiện trong đời mìnhBên trong là chiếc áo sơ mi trắng, chất vải mềm mại, với một người như Cận Tư Dinh thì nếu không phải hàng cao cấp sẽ không mặc, nhưng hiện tại cô lại cho rằng chiếc áo trên tay không một thương hiệu nào có thể so sánh đượcCận Tư Dinh khóe môi cười đến ngọt ngào. Cô lặng lẽ cầm lấy món quà, mang về phòng mình, vội vã thử áo mà em gái mua tặngVô cùng vừa vặn, đường may đẹp mắtCận Tư Dinh nét cười càng lớn, cô nhanh chóng sải bước chân lớn về phía căn phòng đối diện, bàn tay không chần chừ mà gõ lên mấy tiếngCận Khinh Ca lập tức mở cửa, hình ảnh Cận Tư Dinh mặc áo sơ mi mà bản thân nàng mua tặng đang đứng trước mặt liền đập vào mắt"Gu thẩm mỹ không tệ. Chị rất thích, hào phóng cho em một trăm ngàn tiêu vặt, không được từ chối!"Lời của Cận Tư Dinh nghe qua có chút kì quái nhưng đó chính là cách thức cô tiếp cận em gái mình, cô biết bóng ma trong lòng Cận Khinh Ca rất lớnEm gái vẫn luôn không muốn nhận ân tình của cô..."Em cũng không chê tiền!"Cận Khinh Ca thả lỏng tâm trạng lên tiếng đáp lạiCả hai sau đó đồng loạt bậc cười thích thúSáng hôm sau, khi bước ra khỏi phòng, Cận Khinh Ca đã nhìn thấy Cận Tư Dinh mặc chiếc áo sơ mi trắng mà nàng vừa tặng. Ánh sáng dịu nhẹ của ngày đầu xuân lấp lánh trên từng nếp áo phẳng phiu, gương mặt Cận Tư Dinh vốn lạnh nhạt cũng tựa hồ dịu đi đôi phần"Tối nay chị về muộn, trong nhà có tiệc, chị phải về bên đó!"CậnTư Dinh buông một câu khi rót sữa vào ly, giọng điệu rất nhẹ, như chỉ là một thông báo bình thườngNhà họ Cận.Dù không nói nhưng chuyện Cận Tư Dinh không ở Cận trạch đã rất rõ ràng, còn nguyên nhân vì sao thì Cận Khinh Ca không dám thắc mắcCận Khinh Ca im lặng gật đầu, cũng không hỏi thêmCận Tư Dinh nhìn em gái đối diện trong lòng mơ hồ thấy bất an, như một bản năng mà lên tiếng"Tan làm thì về nhà có biết không! Đừng đi đâu ban đêm, nguy hiểm!"Cận Khinh Ca lập tức gật đầu"Vâng, em biết!"Ngay chiều hôm đó, khi Cận Khinh Ca vừa rời văn phòng lại bất ngờ nhận được một tin nhắn lạ:【Mời cô Cận Khinh Ca đến tham dự tiệc gia đình tại Cận trạch. Địa điểm và thời gian đã gửi vào email cá nhân.】Nàng sững người vài giâyĐịa chỉ kia, ký ức chưa từng phai nhạt: nơi từng biến tuổi thơ nàng quấn chặt bởi những trận đồn đầy máu, những tiếng khinh khi không có hồi kết Cận Khinh Ca cụp mắt, ngón tay siết chặt quai túi xách.Nàng biết rõ , nhà họ Cận chưa bao giờ mời nàng đến bất cứ dịp lễ nghi nàoNếu lần này xuất hiện cái "lời mời" này, thì chắc chắn, đằng sau đó không đơn giản chỉ là xã giao, nàng là một đứa con chỉ được truyền miệng chưa từng được Cận Trì Khiêm thừa nhậnVà người đứng sau lời mời này, tám phần mười... là Đồng Thư DaoBầu trời xuân rực rỡ ngoài kia, nhưng trong lòng Cận Khinh Ca chỉ còn một mảng tĩnh lặng nặng nềVào thời điểm Cận Khinh Ca hoàn toàn phớt lờ lời mời ấy thì một dòng tin nhắn từ ID lạ lẫm gửi đến điện thoại/Chuỗi vòng bạc của mẹ cô, hiện nằm trong tay Đồng Thư Dao. Nếu muốn lấy lại, hãy đến Cận trạch vào đêm nay/Cận Khinh Ca đã từng nghĩ mình đã quen với những cái bẫy, những lời mời gọi đầy hiểm ý. Thế nhưng chỉ cần ba chữ "chuỗi vòng bạc", tim nàng như co rút đầy mạnh mẽĐó là kỷ vật cuối cùng mẹ để lạiKhi còn bé, mỗi lần bị đánh, nàng đều nắm chặt sợi vòng ấy như nắm lấy hơi ấm cuối cùng còn sót lại của một người mẹ đã khuấtNhưng năm tám tuổi, trong một lần hỗn loạn, vòng bạc đã bị giật khỏi tay nàngBao năm qua, nàng vẫn chưa từng quên đi hình dạng của kỷ vật ấyNàng không tin một người như Đồng Thư Dao lại giữ gìn vật ấy... trừ khi, bà ta có mục đíchCận Khinh Ca vẫn có một phần chần chừNàng biết rõ nơi đó lạnh lẽo ra sao, và bữa tiệc gia đình kia — nếu có cũng chẳng phải để chào đón đứa con chưa từng được công nhận như nàngLại từ ID lạ lẫm ấy nhắn đến một tin nhắn/Vòng bạc có khắc mặt trời nhỏ và tên 'Khinh'. Cô nhớ chứ/Tay nàng siết lại đến trắng bệchMặt trời nhỏ... là biệt danh mẹ từng gọi nàngChỉ mẹ và nàng biếtKhông phải giảKhông thể là giả.Cận Khinh Ca khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vốn vô cảm giờ phủ thêm một tầng thăm thẳm. Không vì ai khác, không vì bất kỳ quá khứ nào...Chỉ vì kỷ vật của mẹ, nàng phải đếnCổng lớn của Cận trạch mở ra, vẫn là con đường lát đá xám rải sỏi trắng, hai hàng cây cắt tỉa đẹp mắt, bên kia là mái đình với hồ sen rộng lớnNhững bóng người mặc âu phục sẫm màu tấp nập ra vào, rượu vang đỏ, nến thơm, tiếng đàn dương cầm lan nhẹ trong gió xuân... nhưng chẳng ai ngờ phía sau khung cảnh đó là sự chuẩn bị cho một cú đâm chí mạngCận Khinh Ca đứng ở ngưỡng cửa, tay nắm chặt túi xách, lòng bàn tay đã ướt lạnh mồ hôiNàng chỉ đơn giản mặc một bộ đồ vest công sở của nữ, không phô trương, tóc xõa đơn giản, đứng giữa sảnh lớn như một bóng mờ lạc lõng.Một vài người quay lại nhìn nàng. Đầu tiên là lạ lẫm, rồi là khó hiểu, sau đó... ánh mắt dần thay đổi, pha trộn giữa kinh ngạc và ngờ vực."Cô... là ai mời đến vậy?"Một người phụ nữ trang điểm đậm bước đến, giọng khách sáo nhưng lạnh tanh.Cận Khinh Ca khẽ gật đầu"Tôi nhận được thư, nói là tiệc gia đình."Người phụ nữ nhướn mày, liếc nhìn người bên cạnh như xác nhận điều mình vừa nghe có thậtĐám người bắt đầu thì thầmNhững cái tên như "đứa con riêng", "vết nhơ năm xưa" không cần lên tiếng cũng đã vang vọng khắp sảnh.Cận Khinh Ca không phản ứng, như thể đã quá quen với kiểu thì thầm ấy. Nhưng từng ánh nhìn xoáy vào người nàng, như kim châm, vẫn khiến hơi thở trở nên chật hẹp.Rồi trong góc khuất, một bóng dáng xuất hiệnĐồng Thư Dao, váy lụa cao cấp, nước hoa đắt tiền, môi son đỏ thẫm. Bà ta bước ra từ hành lang phía sau, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Cận Khinh Ca. Đôi môi cong lên, chậm rãi."Khinh Ca? Lâu rồi không gặp."Giọng nói ngọt đến lạnh người."Không ngờ con vẫn nhớ Cận trạch là nhà mình để quay về."Cận Khinh Ca chỉ nhìn bà ta, im lặngXưng hô thế này chỉ khiến sóng lưng nàng lạnh toátĐồng Thư Dao tiến đến gần hơn, đứng chỉ cách nửa bước chân. Bà ta cúi đầu, thì thầm bằng một giọng đủ để chỉ hai người nghe rõ"Vòng bạc của mẹ cô, tôi giữ rất kỹ. Nhưng thứ đó... phải đổi bằng giá."Nàng không nói, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đầy độc ý kiaĐầu tay siết chặt.Một trận gió xuân lạnh buốt bất ngờ thổi qua sảnh, mang theo hương hoa và dư âm của thứ gì đó không rõ là căm ghét hay định mệnhMọi thứ chỉ mới bắt đầuCận trạch vào mùa xuân, không khí ngoài sân rợp hoa lê trắng muốt, nhưng bên trong đại sảnh lại lạnh lẽo đến thắt lòngCận Khinh Ca đứng im dưới chùm đèn pha lê lấp lánh, cả người như hóa thành một khối pha lê bị lạc giữa dạ tiệc xa hoaDưới ánh mắt soi mói của họ hàng nhà họ Cận, nàng giống như một món đồ lạc lõng – không được gọi tên, không có ghế ngồi, thậm chí không ai hỏi han nàng đã ăn gì hay chưaTrên bàn tiệc dài được phủ khăn ren trắng muốt, từng chiếc ghế đã được sắp xếp đủ đầy, không thiếu một ai, chỉ có riêng nàng là thừa thãi.Tiếng nói cười rộn ràng, tiếng chạm ly lanh canh, ánh mắt lướt ngang qua người con gái đang đứng ở một nơi xa hoa như một ảo ảnh vô hìnhKhi Đồng Thư Dao bước ra, bà ta đả đổi qua một quần áo khác, trên người là chiếc sườn xám đính ngọc trai, nét cười quý phái mà cay nghiệt"Ơ kìa, Cận tiểu thư đến rồi sao? Suýt nữa tôi không nhận ra. Đứng đó làm gì? Mau vào chứ. Dù gì cũng là... à, con gái của chồng tôi mà."Giọng bà nhẹ tênh, như vô tình, nhưng mỗi chữ rơi xuống lại như một cái tát không tiếng vangNét mặt của Cận Trì Khiêm cùng ông nội Cận khi nghe đến 'con riêng' càng thêm khắc nghiệtTrong khoảnh khắc ấy, những ánh mắt dồn dập như dao cắt trên da thịt Cận Khinh Ca: tò mò, dè bỉu, thương hại pha lẫn chán ghétVà nàng chỉ mím môi, cúi đầu, giấu hết mọi phản ứng vào trong lòngNàng không nói gì, bởi vì nàng đã quen rồi, quen với việc mình không được phép nổi giận, cũng chẳng có quyền phản bácKhông lâu sau, tiếng ly chạm vang lên lanh canh, rồi Cận Trì Khiêm đứng dậyÔng ta chỉnh lại cổ áo vest, tay phải nắm lấy ly rượu, mắt nhìn qua cô gái vẫn đứng trơ trọi bên kia một lượt, ánh nhìn không hề mang tính phụ thân, chỉ là sự đánh giá lạnh lùng, như thể đang soi xét một món tài sản có giá trị thấp."Lần này con bé đến cũng là chuyện tốt,"Giọng ông ta trầm khàn, từng chữ phát ra mang vẻ chính nhân quân tử"Tuy năm xưa có một số hiểu lầm, nhưng dù sao huyết mạch không thể chối bỏ. Làm người, nên biết gốc rễ của mình ở đâu, nên nhớ mình là người nhà họ Cận. Thì chết cũng làm ma nhà họ Cận!"Lời vừa dứt, Đồng Thư Dao liền tiếp lời, ánh mắt cong lên như cười mà chẳng mang chút ấm áp nào"Phải đó, con gái à, mẹ... à không, dì đây, chẳng bao giờ muốn con phải sống trong cảnh cô đơn bên ngoai. Chỉ là lúc trước vì con còn nhỏ, lại không hiểu chuyện, bây giờ cũng lớn rồi, không nên sống hoài như một cái bóng bên ngoài. Nhà họ Cận là thế tộc lớn ở Hải Thành. Con nghĩ xem, người ta ngoài kia ai chẳng ước được làm thiên kim Cận gia?"Một người là cha trên danh nghĩa, một người là mẹ kế khoác áo quý phái, cả hai cùng hòa giọng, từng câu từng chữ như được rót mật bọc kim, dường như đang cho Cận Khinh Ca một cơ hội vàng để "đoàn tụ gia đình"Nhưng dưới lớp vỏ đó là mũi dao lạnh, xoáy sâu vào lòng nàng con là vết nhơ, con là con rơi, và giờ đã được gọi đến, sao còn không biết điều?Không khí bàn tiệc im bặt, ai nấy đều chờ xem Cận Khinh Ca phản ứng thế nàoTrong khoảnh khắc ấy, Cận Khinh Ca chỉ thấy lồng ngực mình dội lên từng nhịp đập nghẹnNàng đứng giữa đám người máu mủ mà như đứng giữa bầy sói, chỉ là bầy sói khoác lên ân tình, giả vờ nhân nghĩaGiữa lúc không khí bàn tiệc vẫn còn đang dậy sóng bởi lời bóng gió của Cận Trì Khiêm và Đồng Thư Dao, một tiếng gõ nhẹ vào sàn vang lênTiếng gậy gõ nhịp đều đều, dứt khoátMọi người trên bàn tiệc đồng loạt im lặng, như theo một phản xạ đã quá quen thuộcÔng nội Cận, Cận lão gia, đứng dậy từ đầu bàn, ánh mắt lướt qua mọi người rồi dừng lại nơi Cận Khinh Ca.Dưới ánh đèn vàng, gương mặt nghiêm nghị của một bậc quân nhân không lộ rõ biểu cảm, nhưng giọng nói thì sắc như dao"Muốn nhận tổ quy tông nhà họ Cận, đâu phải chuyện chỉ cần ngồi xuống là xong."Không ai dám chen lời. Ông bước từng bước chậm nhưng đầy trọng lượng, đứng thẳng trước mặt Khinh Ca"Cô mang họ Cận, nhưng sống bên ngoài bao năm, không học gia quy, không biết lễ nghi, cũng chưa từng chịu rèn rũa. Nhà họ Cận xưa nay không nuôi người vô kỷ luật, càng không dung thứ loại máu mủ mà không biết cúi đầu. Muốn mang họ Cận, bước qua cửa này, thì trước hết"Ông dừng lại một nhịp, đôi mắt sắc lạnh như đóng băng trên da thịt cô gái trẻ."Phải bước qua gia quy."Không ai hỏi gia quy là gì, vì tất cả đều biết: đó là thứ huấn luyện tàn khốc do chính tay ông dựng nên khi còn trong quân đội, từng khiến bao thế hệ con cháu nhà họ Cận phải gãy gập mình, đổ máu, mới được đứng vào bàn ăn với tư cách người nhà.Đồng Thư Dao thì vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng như đang xem trò tiêu khiển.Chỉ có Cận Khinh Ca, ánh mắt tối sẫm lại từng chútĐứng giữa bao ánh nhìn, nàng như một kẻ không được phép lựa chọn, nếu bước ra sẽ bị mắng là không biết điều, nếu ở lại sẽ bị nghiền nát bởi cái gọi là gia quy nhà họ CậnThân thể của nàng, thân thể được Cận Tư Dinh cẩn thận chăm bẳm thời gian qua sẽ chịu được bao nhiêuCận Khinh Ca đứng lặng giữa sảnh chính, ánh đèn vàng lạnh lẽo hắt bóng cô lên nền đá cẩm thạchTrên bục cao, ông nội Cận – dáng lưng thẳng tắp như thanh kiếm chực chờ chém xuống, ông thả xuống một chiếc roi da dày, thân roi ánh lên sắc nâu xỉn của năm tháng và những lần từng rít vào lưng ngườiKhông khí như đông lại."Muốn nhận tổ quy tông, thì phải rửa sạch vết nhơ đã bôi lên dòng họ này."Giọng ông như lưỡi dao găm vào da thịt, không cảm xúc, không khoan nhượng"Năm mươi roi, do đích thân ông đây giáng xuống. Ngươi chịu nổi, thì mới có tư cách gọi hai tiếng người Cận gia."Không ai lên tiếng can ngăn, chỉ là dáng vẻ chở xem người gặp nạnĐồng Thư Dao ngồi vắt chân nhàn nhã, ánh mắt như xem trò múa rốiCận Trì Khiêm ánh mắt lạnh lẽo quét quaÁo vest khoác ngoài bị cưỡng ép cởi ra, chiếc lưng gầy guộc được bọc trong lớp sơ mi trắng lộ ra giữa không khí mùa xuân còn rét buốtMỗi roi vụt xuống, âm thanh bật lên như xé vảiMột...vút...hai...vút...ba...vútMáu rịn ra từ những vết xước dài ngoằn ngoèoCận Khinh Ca không kêu một tiếng, nàng cắn chặt khăn vải đã được người làm nhét vào miệng, mồ hôi ròng ròng theo thái dương nhỏ xuống sàn đá lạnh.Hai mươi..vút...hai mươi sáu...vútĐầu gối Cận Khinh Ca run lên không ngừng, sau lưng một vai roi đánh trúng bả vai phải yếu ớt, kéo theo một trận đau đến tận xươngBa mươi lăm....vút.....ba mươi chín...vútBàn tay nàng siết chặt đến bật máu, nhưng vẫn không ngã, dù tầm mắt đã không còn ổn định...Bốn mươi..hai..vút...bốn mươi chín..vút...Năm mươi...vút..Khi roi cuối cùng rút xuống, cũng là lúc ông nội Cận hạ tay, mắt không thèm liếc nhìn gương mặt trắng bệch, chỉ gằn giọng"Tiếp theo là trảm huyết chứng tâm. Ngươi nhỏ máu thề với bài vị tổ tiên, nhận là người nhà họ Cận, vĩnh viễn không phản bội, không đòi lại bất kỳ thứ gì. Nếu từ chối..."Ông quay đầu, ánh mắt lạnh hơn cả đêm đông cuối xuân"Thì đừng mong lấy lại chiếc vòng bạc của mẹ ngươi. Đó là di vật duy nhất bà ta để lại, cũng là vật nằm trong tay ta suốt mười mấy năm qua"Cận Khinh Ca ngẩng đầu, gió xuân lùa qua hàng mi dính mồ hôi, đôi mắt nàng lặng như giếng sâu, không phản kháng, không rơi lệ, chỉ có gương mặt là trắng đến dọa ngườiNàng chậm rãi đưa tay ra, đón lấy con dao nhỏ, rồi không một giây do dự rạch một vết trên đầu ngón tayGiọt máu đỏ sẫm nhỏ xuống bát rượu lạnh ngắtNàng không rùng mình.Chỉ lặng lẽ cất giọng, từng từ rõ ràng đến kỳ lạ"Tôi là Cận Khinh Ca. Sống là người họ Cận, chết làm ma họ Cận, không đòi hỏi, không yêu cầu."Giọt máu trong bát rượu chưa kịp tan hết thì giọng ông nội lại vang lên, nặng nề và đầy ràng buộc"Đủ chưa? Chưa. Người nhà họ Cận, nếu muốn được bước vào từ cánh cửa này, không chỉ phải chịu phạt roi, phải trảm huyết, mà còn phải biết kính trên nhường dưới. Giờ, quỳ xuống, dập đầu ba cái trước trưởng bối!"Không khí như bị đông lại."Trước là ta, người nắm gia pháp nhà họ Cận. Trước Trì Khiêm, cha ruột của ngươi. Và..."Ông dừng lại một nhịp, ánh mắt xoáy vào cô như lưỡi cưa lạnh lẽo"Trước Thư Dao, chính thất của Trì Khiêm, người đã bao dung mà để ngươi tồn tại đến hôm nay."Từng chữ "bao dung" như tạt thẳng vào mặt Cận Khinh Ca bằng nước đá.Nàng không nói gì, chỉ đứng dậy, rồi từ từ quỳ xuống giữa đại sảnh.Một cái.Trán chạm sàn, không có tiếng động, chỉ có mùi máu tanh từ vết thương sau lưng còn rỉ ướt qua lớp sơ mi đã rách toạt, loang lổ vết máuHai cái.Gạch cẩm thạch lạnh như xương người chết, và lòng nàng lúc này cũng lạnh đến tê rát.Ba cái.Nàng ngẩng đầu lên, sống lưng vẫn thẳng, nhưng khóe môi nhàn nhạt tia máu tươiKhông ai nói cảm ơnKhông ai đỡ nàng dậy.Chỉ có ánh mắt của Đồng Thư Dao, tràn đầy kiêu hãnh, như thể vừa dìm được một kẻ rác rưởi xuống bùn lầy sâu nhất.Cận Trì Khiêm khẽ gật đầu, như thể toàn bộ màn trình diễn này đều phải đạo và hợp lý.Cận Khinh Ca cười nhạt trong lòng, nụ cười không ai thấy được – và cũng không ai biết được, dù cô đã dập đầu, đã rỉ máu, đã chạm trán nỗi nhục, nhưng ánh mắt cô vẫn không cúi xuốngĐiều duy nhất nàng lo lắng lúc này là phản ứng của Cận Tư Dinh...Chị ấy vẫn chưa xuất hiện