Bước Qua Ranh Giới
Chương 22
Chương 22===================Giáng sinh chưa qua bao lâu, nhưng không khí lạnh trong văn phòng còn tàn khốc hơn cả tuyết rơi ngoài cửa kínhCận Khinh Ca vừa đặt túi xách xuống thì đã bị trưởng nhóm ném thẳng một xấp hồ sơ lên bàn."Thay tôi xử lý toàn bộ trước ba giờ chiều. Đây là yêu cầu gấp từ phía khách hàng."Nàng khẽ gật đầu, không một lời phản bác, dù tay trái vẫn còn đeo nẹp cố định nhẹ vì vết trật cổ tay chưa lành. Ánh mắt các đồng nghiệp liếc qua, vài người khẽ cười khẩy."Đi cửa sau thì giỏi, đừng để tụi mình dọn đống rác của cô"Một nữ đồng nghiệp lầm bầm khi đi ngang, cố ý để âm lượng vừa đủ lọt vào tai Cận Khinh Ca.Nàng vẫn như cũ im lặngCận Khinh Ca ngồi lì tại chỗ từ sáng đến tận giờ trưa, không rời khỏi bàn làm việc lấy một lầnĐúng mười hai giờ, căn tin văn phòng bắt đầu đông đúcNàng bước xuống muộn, mang theo hộp giữ nhiệt màu xanh biển mà Cận Tư Dinh đã chuẩn bị vào buổi sáng, bên trong có cơm được nấu mềm và một cá hồiTìm một góc khuất, nàng lặng lẽ dùng bữa thì một đồng nghiệp nam trẻ tuổi ngồi gần đó khẽ cười, giọng châm biếm nửa đùa nửa thật"Cơm căn-tin chúng ta có thể không hợp khẩu vị của một số người, chỉ thấy toàn mang cơm theo, mỗi ngày một món, tiêu chuẩn cũng thật năm sao? Là tiểu thư nhà giàu nên khẩu vị cũng thanh tao ghê. Mà cô nên học cách hòa nhập chút đi, biết điều thì mới sống lâu nổi ở đây."Cận Khinh Ca ngẩng mặt, mắt chạm mắt nhưng chỉ im lặng cúi xuống, chậm rãi cho từng thìa cơm vào miêngĐau dạ dày từ sáng đến giờ vẫn chưa dịu, nàng không có sức phản ứng. Những vết thương cũ trên người cũng âm ỉ theo cái lạnh cuối năm.Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.Vừa quay lại bàn làm việc, nàng bị gọi vào phòng họp bất ngờMột lỗi sai nhỏ trong bảng báo cáo, thực chất là file đã bị chỉnh sửa từ trước, là đồng nghiệp cố tình đẩy nàng ra đầu sóng ngọn gióTrưởng nhóm ném báo cáo xuống bàn, giọng lạnh như dao cắt"Cô xử lý lại toàn bộ và mang đến buổi tiệc tối nay để xin lỗi phía đối tác. Cũng hay, để cô đi tiếp khách luôn."Buổi tối, nhà hàng kiểu Âu sang trọng nằm trong khu trung tâm thành phố sáng rực ánh đèn, tiếng cười nói ồn ã vọng từ phòng VIP cuối hành langCận Khinh Ca đi sau lưng một đồng nghiệp nữ tên Mẫn Vy, người phụ trách chính cho dự án lần nàyCận Khinh Ca chỉ là người "đi theo", đúng nghĩa đen, nhưng từ giây phút bước chân vào phòng, mọi ánh mắt lại dồn hết về phía nàng"Vị này là ai?"Một khách hàng trung niên mặc vest đen nhướn mày, liếc nhìn từ đầu đến chânMẫn Vy cười khẽ lên tiếng"Trợ lý thực tập mới. Còn trẻ, nhưng ngoan ngoãn và biết điều."Một tiếng cười vang lên, chen giữa khói thuốc và rượu vang"Vậy thì uống với tụi anh một ly, cho không khí vui vẻ đi."Cận Khinh Ca khẽ cúi đầu, toan lùi về sau. Nhưng Mẫn Vy đã đưa ly rượu qua tay cô, ánh mắt cảnh cáo ngầm, chất giọng rít qua kẽ răng"Tiệc là tiệc chung, đừng làm mất lòng khách hàng."Nàng cắn môi, ngón tay lạnh run siết chặt lấy thân lyNàng biết mùi cồn là thứ dạ dày mình không thể chịu nổi, nhưng lời từ chối, một lần nữa, mắc kẹt nơi cổ họng.Ly đầu tiên là gượng gạo. Ly thứ hai là miễn cưỡng. Đến ly thứ ba, hơi men đã kịp kéo màu má nàng đỏ ửng, trán lấm tấm mồ hôiDưới bàn, ngón tay trái ở cổ tay từng trật khớp đã siết đến trắng bệch.Ai đó rót thêm. Nàng lại bị đẩy ly rượu vào tay.Không ai giúp nàng, không ai che chắnMẫn Vy vẫn cười nói với khách, làm như việc một thực tập sinh bị chuốc đến ngã nghiêng là chuyện bình thường như ăn bánh.Một lúc sau, đầu óc Cận Khinh Ca bắt đầu choáng váng, mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhòe. Nàng nghe tiếng ai đó hỏi:"Cô bé không sao chứ?"Nàng cố lắc đầu. Nhưng thân thể lại phản bội.Chân mềm nhũn. Tay run rẩy. Cận Khinh Ca vịn mép bàn đứng dậy, toan xin phép vào nhà vệ sinh, thì một bàn tay vô tình của ai đó đẩy nhẹ, khiến cả cơ thể lảo đảo va vào xe để ly phía trướcLy rượu vỡ dưới nền, mảnh thủy tinh bắn tung, máu rỉ ra nơi bàn tay phải, cũng chính là cánh tay từng mang vết mổ cũ dưới lớp áo dài tay kín đáo.Phòng tiệc chợt lặng đi trong vài giâySau đó một người đàn ông phất tay cho phục vụ thu dọn đổ vỡ dưới sàn, hoàn toàn không nhìn đến bàn tay đang chảy đầy máu của cô thực tập sinh cảTiếng nước nhỏ từng giọt trong nhà vệ sinh, phản chiếu trên tấm gương là một gương mặt trắng bệch, đôi mắt lạc thần, làn môi khô khốc và vệt máu thẫm đỏ chạy dọc theo cổ tay phải.Vết cắt sâu, chảy không ngừng.Nhưng Cận Khinh Ca chỉ siết khăn giấy lại thêm một vòng, động tác vụng về đến đáng thươngNàng không khóc, không thở mạnh, thậm chí không một tiếng rên.Cận Khinh Ca loạng choạng bước ra khỏi phòng vệ sinh, bỏ lại sau lưng những tiếng bàn tán. Không ai gọi nàng lại. Không ai để ý đến bước chân xiêu vẹo ấy đang rời khỏi bữa tiệcKhông ai thấy... nàng đang gắng giữ cho mình khỏi ngã bởi những sự lý trí sau cùng trước khi bị cơn say hoàn toàn nhấn chìmGió đêm rét buốt cắt vào da mặt. Đèn đường nhòe nhoẹt qua lớp nước trong mắt.Cận Khinh Ca không nhớ mình đã nói gì với bác tài xế. Nàng chỉ nhớ lúc chiếc xe dừng lại dưới toà nhà quen thuộc, tuyết đã rơi ít hơn một chútBàn tay rỉ máu run rẩy bấm mãi mới trúng chuông cửaKhông đầy ba giây sau, cánh cửa mở ra, và trước mặt nàng là ánh đèn vàng ấm, là dáng người cao gầy đang mặc đồ ở nhà giản dị của Cận Tư Dinh."Khinh Ca?"Chưa kịp gọi thêm lần thứ hai, thân thể nhỏ bé đã nghiêng ngả ngã nhào vào lòng Cận Tư DinhCơ thể đứa nhỏ mềm nhũn, lạnh ngắt, nồng mùi rượu và máu.Cận Tư Dinh gần như bản năng đỡ lấy, cảm giác thứ chất lỏng ấm nóng chạm vào cổ tay mình khiến đáy mắt cô chợt tối sầm.Máu đỏ không ngừng nhỏ xuống từ bàn tay phải...tích tách rơi thẳng xuống sàn gỗ...."Không nói chị còn cho rằng em không phải nhân viên công sở mà là võ sĩ của võ quán, mỗi ngày điều tha thương tích về nhà!"Giọng nói của Cận Tư Dinh trầm xuống, nhưng không phải giận dữ, mà là thứ âm thanh nghẹn nơi cổ họng, không thốt nổi thành lời.Cô vội bế đứa nhỏ vào nhà, đặt cô xuống ghế sofa rồi xoay người lấy hộp cứu thương.Dưới ánh đèn, khi cởi đi lớp áo vest bên ngoài, đồng thời dùng kéo cắt luôn áo sơ mi bên trong, Cận Tư Dinh thấy rõ ràng vết cắt dài trên cổ tay cùng từng dấu tích mờ cũ : sẹo ngang dọc, lốm đốm những vết lành chưa lâu, cùng một vài vị trí dán băng cá nhân một cách vụng vềGiây phút ấy, trái tim của Cận Tư Dinh như bị ai bóp nghẹt."Cái đồ cứng đầu cứng cổ nhà em, có chị gái cường đại không biết dựa?..."Cận Tư Dinh lẩm bẩm, không phải hỏi, cũng chẳng phải oán chỉ là câu nói buông ra ở trạng thái không biết phải làm saoCô cẩn trọng vì cô sợ mối quan hệ mỏng manh này tùy thời sẽ nứt vỡ nếu chính mình hành sự quá cực đoan..Phòng khách vẫn sáng đèn, mùi cồn sát trùng thoang thoảng. Cận Tư Dinh khom người bên ghế sofa, tay cẩn thận băng lại cổ tay rướm máu của em gáiVết cắt dài, sâu, có lẽ là do miếng thủy tinh vỡ, cô xử lý trong im lặng, từng động tác đều là nén nhịn sự chua xót đang bủa vây lồng ngựcCận Khinh Ca nằm nghiêng, gương mặt tái nhợt, mi mắt run run như đang cố thoát khỏi ác mộng. Hàng lông mày nhíu chặt. Nàng không tỉnh, nhưng lại khẽ rên như thể đau lắm.Tư Dinh đặt tay nhẹ lên trán đứa nhỏ, cảm giác nóng rực xâm thẳng vào biểu bì da tay"Sốt rồi..."Cận Tư Dinh khẽ thở dài, rút khăn thấm nước lạnh lau cho em gái, trong lòng nghẹn một cảm giác mơ hồ đến nhức nhốiKhi bàn tay chuẩn bị rút lại, đột nhiên cổ tay cô bị giữ chặt."Chị..."Cận Khinh Ca thều thào, âm thanh mơ hồ, run rẩy, mang theo chất giọng yếu ớt như trẻ con, như quay về năm nào đó, cái năm mà có một đứa trẻ bị bỏ lại trong căn nhà kho"Chị ơi... đừng... đừng đánh nữa..."Toàn thân Cận Tư Dinh cứng đờ.Trong khoảnh khắc ấy, quá khứ như con dao găm rạch thẳng vào lòng ngực côCảnh đứa bé gái gầy nhom bị đẩy vào góc tường, đôi mắt mở to mà không khóc, chỉ nhìn, chỉ chịu đựng... như con thú nhỏ tật nguyền.Cận Tư Dinh cắn mạnh vào môi, đến khi mùi máu mằn mặn tràn nơi đầu lưỡi."Chị không đánh."Cô ghé sát xuống, giọng trầm thấp khàn đặc"Chị ở đây. Không ai dám chạm vào em nữa."Tay Cận Khinh Ca dần buông lơi, ý thức một lần nữa trôi dạt, nàng theo bản năng khẽ rúc đầu vào không gian ấm áp mà bản thân đang níu lấy, vô thức tìm lấy một nơi bình yênChỉ thế thôi... chỉ thế là đủ.Cận Tư Dinh vươn tay, kéo chăn nhẹ phủ lên cơ thể gầy gò kiaCô ngồi đó, nhìn những ngón tay đang băng bó của em gái, rồi đặt bàn tay mình lên, không siết chặt, chỉ yên lặng chạm vào như một lời thề.Tuyết vẫn rơi ngoài khung cửa kính, từng bông trắng mịn phủ lên những ánh đèn nhiều màu sắcBên trong căn hộ, hai chị em ngồi giữa mùa đôngMột người ngủ mê man, một người lần đầu biết... thế nào là tình thân...Ánh sáng đầu ngày len lỏi qua rèm cửa, phớt một màu vàng nhạt lên căn phòng tĩnh lặng.Cận Khinh Ca khẽ cựa mình.Đầu óc còn nặng trĩu, mi mắt khô rát, thân thể ê ẩm từ vết thương đến dạ dàyNàng chậm rãi hé mắt, chưa kịp định thần thì chợt cảm nhận có gì đó âm ấm, nhỏ bé trong lòng bàn tay.Nàng cúi đầu nhìn xuốngLà Cận Tư Dinh.Chị ngồi dưới sàn, lưng dựa vào thành sofa, đầu hơi nghiêng, mái tóc màu nâu tây phủ xuống trán, nét mặt trong lúc ngủ vẫn nghiêm nghị như thường ngàyÁo sơ mi có vài nếp nhăn vì ngủ gục cả đêmTay trái chị, bị bàn tay nhỏ gầy của nàng siết chặt lấy đến mức dấu ngón tay in hằn nhẹ.Cận Khinh Ca ngây ra.Từ bao giờ... nàng lại có thói quen nắm lấy một người như thế?Là từ khi nào, bản năng sinh tồn vốn lạnh băng của nàng, đã lặng lẽ thừa nhận một người bên cạnh?Nàng rụt tay lại rất khẽ, sợ đánh thức đối phương, nhưng bàn tay nhỏ bé lại bất giác run lên.Vẫn còn đó vết băng trắng mới quấn trên cổ tay mình. Một chén cháo nóng đặt trên bàn nhỏ bên sofa, kèm theo một hộp thuốc dạ dày và băng cá nhânKhông một lời giải thích, không một câu chất vấn, chỉ là lặng lẽ chăm sóc, như muốn dùng thời gian để bù đắp cho những năm tháng câm lặng từng qua.Mũi Cận Khinh Ca cay xèMột lần này thôi, cho nàng yếu đuối một chút.Cận Tư Dinh vẫn ngủ gật bên dưới, không biết rằng ánh mắt kia, lặng lẽ, run rẩy, lại cũng thấm đẫm sự dịu dàng non nớt mà suốt bao năm Cận Khinh Ca không biết cách thể hiện.Ngoài cửa sổ, tuyết trắng vẫn rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ đã có một chút ấm áp rất thật, rất gầnKhi Cận Tư Dinh tỉnh lại, ánh sáng buổi sáng đã rọi rõ khắp phòng, tổng tài tập đoàn lớn phá lệ một ngày đi làm muộnCổ hơi cứng vì ngủ gục suốt đêm dưới nền nhà, cô xoa nhẹ gáy, nhướng mắt nhìn quanh, phòng khách vắng lặng.Đứa nhỏ nhà cô đâu?Cận Tư Dinh chau mày, theo bản năng muốn đứng bật dậy tìm kiếm, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt chị dừng lại ở vị trí bếp đảo bên kiaTrên bàn, một đĩa bánh mì nướng đơn giản được đặt gọn gàng, bên cạnh là vài lát thịt xông khói đã được chiên sơ, màu sắc vẫn còn tươi mới, thơm nhẹTrên đĩa còn kẹp một tờ giấy note nhỏ, nét chữ nghiêng nghiêng, đơn giản mà cẩn trọng/Em đi làm rồi. Ăn sáng nhé. Đừng uống cà phê lúc đói/Dưới cùng còn vẽ thêm một dấu chấm than nhỏ xíu như để nhấn mạnh, vụng về nhưng lạ lùng khiến người đọc không nén được nụ cườiCận Tư Dinh cầm mảnh giấy lên, trong lòng trào dâng một cảm xúc rất khó diễn tả, như mềm mại, như ấm áp, như một chút vui buồn lẫn lộn.Đây là lần đầu tiên Cận Khinh Ca chủ động để lại một chút dấu vết sinh hoạt thường nhật cho côKhông hoa mỹ, không dài dòng, chỉ là một bữa sáng vụng về, một tờ giấy note nguệch ngoạc vì tay đau, nhưng đối với Cận Tư Dinh, còn quý giá hơn bất kỳ lời nói ngọt ngào nào khác.Chị đứng im một lúc lâu, tay cầm giấy note, khẽ cong môi.Rồi mới thong thả bước về phía bếp, bắt đầu một buổi sáng mới với chiếc đĩa bánh mì nướng còn ấm, như thể giữa những bão tố ngoài kia, cũng có một góc bình yên lặng lẽ vì ai đó mà tồn tạiCận Khinh Ca bước vào văn phòng ở tầng mười sáu với bàn tay phải quấn băng gạc trắng, dáng đi có chút loạng choạng vì dư chấn của cơn say đêm qua chưa tiêu tán hết"Cận Khinh Ca, cô có biết hợp đồng hôm qua không ký được là tổn thất bao nhiêu không?"Giọng trưởng nhóm sắc lạnh như dao cạo, ánh mắt đầy hàm ý khinh thường lướt qua vết băng trên tay của nhân viên thực tậpCận Khinh Ca siết chặt ngón tayNàng nhớ rõ, đối tác hôm qua mượn cớ chuốc rượu, rồi kéo dài đến mức gần nửa đêm vẫn không chịu bàn đến văn kiệnGiữa buổi phát sinh chuyện, nàng từ tolet trở ra cũng là một đường đi về không lời chào hỏi "Họ nói cô không có thái độ hợp tác, còn gây mất thiện cảm. Mẫn Vy cũng viết tường trình rồi."Một tờ đơn bị ném ra trước mặt nàng.Trong đó, đồng nghiệp đi cùng đã đổ hết trách nhiệm cho nàng, cho rằng vì Cận Khinh Ca không biết cách xử lý tình huống, khiến bên khách rút lui, thái độ trịch thượng, bỏ về khi tiệc chưa tàn"Phòng chúng ta bị trừ thưởng quý, cô sẽ bị cắt 20% lương tháng này. Ngoài ra,"Tông giọng của trưởng nhóm gia tăng lên một phần"Nộp thêm năm ngàn tệ vào quỹ phòng để bù lỗi. Tự giác."Không ai nói gì. Văn phòng yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ có tiếng gõ phím và ánh nhìn vụng trộm. Ai cũng biết kiểu trút giận quen thuộc này , chỉ có người mới, không thế lực, không chống đỡ, mới là người bị đẩy xuống vực đầu tiênMột sinh viên đi thực tập, năm trăm ngàn tệ cũng thật biết cách hút máuCận Khinh Ca không nói gì. Nàng chỉ cúi đầu nhận tờ giấy, đôi vai gầy khẽ run lên.Phòng tài vụ gửi mail xác nhận tiền phạt nội bộ: năm ngàn nhân dân tệ, hạn nộp trong ba ngày làm việcCận Khinh Ca lặng lẽ tắt màn hình, đôi mắt nhức nhối như bị hàng ngàn kim châmNàng không hỏi lại, không phản bác. Bởi nàng biết, càng hỏi chỉ càng khiến người khác có lý do để dồn ép sâu thêm.Rút toàn bộ khoản tiết kiệm mà bản thân có được trong khoảng thời gian gần đây, cộng lại vừa vặn đến con số đó, như thể mọi nỗ lực làm việc của bản thân chỉ để đổi lấy một cái tát vô hình từ chốn công sở khắc nghiệtLúc người tài vụ đưa tờ xác nhận chuyển khoản cho nàng ký tên, Cận Khinh Ca chỉ cười nhẹ, không nói một lời.Vì sáng nay rời nhà sớm, Cận Tư Dinh trên cơ bản điều chưa chuẩn bị thức ăn trưa cho nàng, tập đoàn không bao cơm nên Cận Khinh Ca đi qua căn-tin nhìn một vòng thức ăn được bày biện. Cuối cùng, cô chọn một gói nhỏ nhất, dùng chiếc thẻ ngân hàng bình thường quét qua máy thanh toán. Màn hình hiển thị: Số dư khả dụng: 10.38 tệ.Nàng không dùng đến chiếc thẻ đen trong ví, món quà Giáng Sinh mà Cận Tư Dinh lặng lẽ đặt lên bàn cùng câu nói chỉ thốt ra một lần/Nếu có ngày nào đó không trụ nổi nữa, em có thể thử tựa vào chị một chút/Chiếc thẻ nằm nguyên trong hộp da, chưa từng được khui.Nàng không muốn dựa. Cũng không thể dựa. Mười mấy năm sống bằng bản năng sinh tồn dạy nàng rất rõ: nếu không tự đứng được, thì chẳng có ai đủ lâu để làm chỗ tựaGiờ nghỉ trưa, căng tin công ty chật kín người. Mùi đồ ăn nóng hổi từ những khay cơm trộn lẫn tiếng cười đùa không ngớtCận Khinh Ca lặng lẽ tìm một góc bàn sát tường, trước mặt chỉ có một ly mì gói rẻ tiềnNước sôi vừa chế vào, mùi hương nhàn nhạt bốc lên như trêu chọc cái bao tử trống rỗng của nàngNàng không nhìn xung quanh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đang lia đến, những tia nhìn châm chọc, thì thầm"Ra là vậy, phỏng vấn không bằng tốt nghiệp, không kinh nghiệm... giờ đến ăn cũng chỉ dám ăn mì.""Chắc bị phạt lương rồi. Nghe nói đêm tiếp khách không ký được hợp đồng, cả phòng bị ảnh hưởng.""Sống dựa lưng vào ai đó thôi, giờ hết giá trị rồi chứ gì?"Từng câu, từng chữ như rạch thêm vào những vết thương chưa lành trên lòng tự trọng. Nhưng nàng chỉ cúi đầu, dùng đôi đũa nhựa gắp từng sợi mì đã bắt đầu mềm ra.Ngay lúc đó, một cái bóng cao ráo lướt ngang. Ly cà phê nóng trên tay người ấy như vô tình nghiêng đổ.Tóe nước. Một tiếng vỡ nhỏ vang lên.Ly mì gói bị xô nghiêng, nước sôi trong đó trào ra, tạt thẳng xuống cổ chân trái của Cận Khinh Ca.Nàng hít sâu, cả thân thể giật lên, cảm giác bỏng rát lan nhanh từ cổ chân đến tận sống lưng."Ôi trời ơi, xin lỗi nha. Không để ý..."Đồng nghiệp nữ cười khẽ, giọng điệu chẳng mảy may thành khẩn. Ánh mắt dừng lại một giây trên gương mặt trắng bệch vì đau của người đối diện rồi bước đi, giày cao gót gõ nhịp vô tình lên nền đá.Không ai can thiệp.Không ai hỏi han.Cận Khinh Ca không kêu đau, cũng không phản ứng. Cô chỉ lặng lẽ lấy khăn giấy lau phần nước sôi còn đọng lại, cổ chân đã đỏ ửng một mảng, làn da mỏng như sắp phồng rộp.Nàng đứng dậy, thu dọn ly mì giờ chỉ còn lại xác mì dở dang, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinhNơi ánh đèn mờ phản chiếu gương mặt nhợt nhạt, nàng mới cúi người, lấy khăn lạnh chườm lên vết bỏng, cổ tay trái vừa lành thì giờ đến lượt cổ chân.Cận Khinh Ca nhìn bản thân trong gương, một thân thể mảnh mai, chằng chịt những vết thương mới cũ chồng lên nhauNhưng ánh mắt nàng vẫn không rơi một giọt nước, chỉ càng thêm tĩnh lặng, như mặt hồ sau bão