Bước Qua Ranh Giới

Chương 21



Chương 21

=============

Tuyết rơi phủ trắng cả lối vào

Cận Khinh Ca đứng dưới mái hiên tòa cao ốc, áo lông ấm áp cũng không đủ chống lại cái lạnh cắt da

Nàng ngẩng đầu nhìn dòng chữ sáng rực trên đỉnh tòa nhà — Tập đoàn Hải Thịnh

Đôi bàn tay trong túi áo siết chặt, như gom hết can đảm trước khi bước vào thế giới mới.

Sảnh lớn lộng lẫy, mùi nước hoa xa xỉ ngập trong trong không khí.

Ngay khi nàng trình bày mục đích ở quầy lễ tân, ánh mắt cô gái đứng sau quầy lập tức thay đổi, không phải thiện chí, mà là đánh giá và dè bỉu khó che giấu.

"Thực tập sinh? Bộ phận Marketing?"

Giọng cô ta nhấn mạnh từng từ, như cố ý nhắc lại để những người xung quanh chú ý.

Một cuộc gọi nội bộ nhanh chóng được thực hiện.Chưa đầy hai phút sau, một cô nhân viên văn phòng trang điểm đậm đà, giày cao gót gõ lộc cộc, lười biếng tiến đến

"Đi theo tôi."

Cô ta liếc Cận Khinh Ca từ đầu đến chân, ánh mắt mang theo sự xem thường không thèm che giấu

Trong thang máy, bầu không khí nghẹt thở hơn trong không gian khép kín

Mấy nhân viên khác cũng đi cùng, ai nấy đều cố ý giữ khoảng cách, như sợ dính phải thứ gì đó ô uế

Thậm chí, hai cô gái phía sau còn khúc khích cười nhỏ

"Chưa nhận bằng mà đã được nhận vào đây, thật biết leo đấy."

"Nghe nói có bệ đỡ từ sếp lớn á, nên mới được vào bộ phận Marketing đấy."

Cận Khinh Ca cúi thấp đầu, như không nghe thấy gì

Nhưng sống lưng nàng, từng đốt từng đốt, lạnh đến phát run

Tầng 18, cửa thang máy mở ra, hàng chục ánh mắt từ khu vực làm việc đồng loạt đổ dồn về phía nhân viên mới

Giống như những mũi kim mảnh, xuyên qua làn áo mỏng, cắm thẳng vào người.

Cô gái dẫn đường hất cằm

"Bàn số 25. Ngồi đó. Đợi trưởng bộ phận giao việc."

Không ai đón tiếp

Không một câu chào hỏi

Chỉ là những cái liếc nhìn khinh miệt, thì thầm bàn tán mỗi khi Cận Khinh Ca đi ngang, nàng ngồi xuống bàn mình, một chỗ ngồi tách biệt, sát nhà kho của tâng, tối tăm lạnh lẽo nhất khu văn phòng

Bên cạnh chiếc bàn cũ là một đống tài liệu bụi phủ, trên đó có một tờ giấy ghi vội /Sắp xếp hồ sơ quý IV năm trước. Xong trước giờ tan ca/

Cận Khinh Ca cởi áo khoác, để lộ bộ vest gọn gàng, khi tay nàng lật từng xấp giấy cũ, những vết bụi bay lên làm mắt cay xè

Tiếng cười trêu chọc từ xa vẫn vang lên đều đều

"Nhìn đi, nhân tài mới nè, xem có khác không?"

"Chẳng qua là được chống lưng thôi, tài cán gì đâu."

Cận Khinh Ca im lặng như không nghe, từng nhịp từng nhịp chậm rãi làm việc

Từ nhỏ đến lớn, sự khinh rẻ của người đời với nàng đã nhiều vô kể, sự lạnh lẽo nơi này, nàng hoàn toàn chịu đựng được.

Chỉ là... lòng bàn tay trong lúc vô thức, đã siết chặt đến mức móng tay in hằn vào da

Giờ nghỉ trưa, căn tin công ty chật ních người.

Mùi thức ăn nóng hổi lẫn trong tiếng trò chuyện lao xao, từng tiếng cười đùa như xuyên qua lớp kính lạnh, va đập vào màng nhĩ.

Cận Khinh Ca ôm bình giữ nhiệt mà Cận Tư Dinh chuẩn bị lặng lẽ chọn một góc khuất nhất, ngồi thu mình lại mà chậm rãi cho từng muỗng vào miệng

Từ lúc nàng bước chân vào Hải Thịnh, những ánh mắt soi mói chưa từng gián đoạn

"Nghe nói nó chưa lấy bằng mà đã được vào đây thực tập, ha..."

"Lên thẳng phòng dự án tổng, còn không phải có chống lưng chắc?"

"Nhìn cái mặt thôi cũng biết dạng gì rồi..."

Những lời thì thào, chế nhạo như đinh nhỏ cắm vào lưng.

Cận Khinh Ca cúi đầu, từng thìa từng thìa chậm rãi ăn cháo, dạ dày đang trong quá trình điều tri nên mỗi khi tiếp xúc thức điều bắt đầu co thắt âm ỉ

Bỗng nhiên, một chiếc bóng chắn ngang trước mặt nàng

Một đồng nghiệp nam, dáng vẻ tùy tiện, ngữ khí pha lẫn nửa trêu nửa thật, đặt khay xuống đối diện nàng, chất giọng tùy hứng vang lên

"Cận Khinh Ca, lần đầu tiên thấy có người ăn cháo trong căn tin đấy."

"Nhưng... dù sao cũng nên biết cách hòa nhập hơn chứ?"

Hắn nghiêng người về phía trước, hạ giọng đủ để chỉ hai người nghe thấy:

"Ở Hải Thịnh này, năng lực thôi chưa đủ đâu."

"Biết chọn người mà dựa vào, biết cười đúng lúc, hiểu chuyện một chút, thì con đường mới dễ đi."

Ánh mắt hắn như mang theo một tầng ẩn ý rõ rệt, lướt qua gương mặt trắng bệch của người đối diện rồi dừng lại nơi bàn tay gầy gò siết chặt thìa.

Cận Khinh Ca ngẩng lên, đôi mắt trong suốt, bình thản nhìn hắn.

Không phản kháng, không tỏ vẻ yếu đuối, cũng không hùa theo, và càng không tiếp thu lời thừa thãi

Chỉ lạnh nhạt, lễ phép đáp

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở."

Sau đó tiếp tục cúi đầu, im lặng ăn cháo như chưa từng nghe thấy gì.

Không khí quanh bàn đột nhiên cứng lại một nhịp.

Đồng nghiệp nam cười khẽ, vẻ hứng thú trong mắt dần tản đi, cuối cùng chỉ nhún vai đứng dậy, khẽ huýt sáo rời đi.

Xung quanh vẫn là những tiếng xì xào không dứt, như đinh ghim lên từng lớp da thịt.

Nhưng nàng không quan tâm.

Chỉ cần nàng còn sống, thì tất cả những lời lẽ đó... đều không quan trọng.

Cận Khinh Ca lặng lẽ ăn hết bát cháo đã nguội lạnh, rồi lau miệng, đứng dậy rời khỏi căn tin trong ánh mắt lẫn lộn thương hại và cười nhạo

Con đường sau này định sẵn sẽ gập ghềnh sóng đánh, nàng cần phải vững tay chèo

Buổi chiều, văn phòng dần thưa người, chuông tan làm đã reo từng vài phút trước, những chiếc ghế xoay lắc lư trống trơn, đèn huỳnh quang lạnh nhạt treo trên đầu phát ra ánh sáng trắng bệch.

Cận Khinh Ca vừa định thu dọn tài liệu thì tiếng trưởng nhóm từ phía trước vang lên, lạnh lùng

"Cận Khinh Ca, dự án hôm nay còn tồn, cô ở lại xử lý cho xong rồi hãy về"

Nàng khựng người, ngẩng đầu nhìn quanh, những đồng nghiệp khác đều đã đứng dậy, cầm túi xách chuẩn bị rời khỏi, chẳng ai bị giữ lại.

Rõ ràng đây là cố ý.

Cận Khinh Ca gật đầu, không phản kháng.

Dòng người đổ ra khỏi văn phòng như thủy triều, chỉ còn lại bóng dáng mảnh khảnh của nàng trước màn hình máy tính, cần mẫn rà soát từng dòng số liệu.

Ánh mắt mệt mỏi khẽ nhíu lại, Cận Khinh Ca đưa tay chỉnh lại gọng kính cận trên sóng mũi, vì tập trung vào máy tính quá nhiều mà vành mắt trở nên khô khốc

Gần tám giờ tối, trong lúc chỉnh sửa bảng kế hoạch, nàng phát hiện file dữ liệu mình nhận buổi sáng đã bị chỉnh sửa sai lệch nghiêm trọng.

Không phải lỗi của nàng

Nhưng nếu nộp bản này lên, hậu quả... sẽ chỉ có mình nàng gánh chịu.

Bàng hoàng chỉ kéo dài một giây, Cận Khinh Ca lập tức rời khỏi chỗ ngồi đi tìm tài liệu cũ, cố gắng đối chiếu.

Trong lúc vội vàng, bàn tay đang cầm chồng tài liệu nặng trĩu bị ai đó cố tình xô nhẹ từ phía sau.

"Rầm!"

Tập hồ sơ dày rơi thẳng xuống, cạnh bìa cứng quệt qua mu bàn tay nàng, để lại một vết xước dài và rỉ máu

Cận Khinh Ca ngước lên, chỉ kịp thấy bóng lưng một đồng nghiệp nữ nhanh chóng lẩn vào hành lang.

Nàng mím môi, không lên tiếng cũng không ai giúp cô, ũng chẳng có ai làm chứng, chỉ có thể nuốt xuống mà quên đi chuyện vừa diễn ra

Ánh đèn hành lang dài lê thê như trêu chọc, gió từ khe cửa sổ lùa vào lạnh buốt, làm vết thương trên tay thêm đau rát.

Mãi đến gần chín giờ, Cận Khinh Ca mới chỉnh sửa xong toàn bộ dữ liệu, nộp lên hệ thống.

Ra khỏi tòa nhà, trời đã tối đen.

Tuyết rơi lất phất, từng bông lạnh lẽo vỡ vụn trên mái tóc đen nhánh

Điện thoại trong túi rung lên, là một tin nhắn ngắn từ Cận Tư Dinh

[Về chưa?]

Nàng nhìn màn hình, lòng chợt ấm áp, thu điện thoại vào túi, Cận Khinh Ca rảo bước ra trạm xe buýt.

Áo lông dày bọc lấy thân hình gầy yếu, cái lạnh xuyên thấu đến tận xương.

Bàn tay cầm quai túi xách vì lạnh và đau nhức mà khẽ run.

Giáng sinh đầu tiên bước vào đời, nàng có người đang chờ ...

Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn vàng nhỏ, bên cửa sổ lớn kịch trần, tuyết trắng đang rơi mờ mịt ngoài trời, phủ một lớp sương lạnh lên mặt kính

Cận Tư Dinh ngồi ở ghế sofa, dáng người thẳng tắp

Bộ vest đen đã cởi ra, chỉ còn sơ mi trắng đơn giản, cổ tay áo xắn lên lộ ra cánh tay thon dài, thanh lãnh, điểm nhấn duy nhất là chiếc đồng hồ trên tay cô

Khi tiếng khóa cửa khẽ vang, Cận Tư Dinh ngẩng đầu, ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn vào thân ảnh đang lúi cúi thay giày ở huyền quang

Cận Khinh Ca rụt rè bước vào, áo khoác mỏng dính đầy bông tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì lạnh

Bàn tay nàng cầm túi xách siết chặt của Cận Khinh Ca lọt vào ánh mắt của người còn lại trong căn phòng, Cận Tư Dinh tinh ý thấy, ngón tay trắng bệch và có một vết trầy dài, máu đã khô lại lốm đốm trên da

Ánh mắt cô thoáng trầm xuống, nhưng không hỏi

Chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi thẳng vào khu vực bếp và lên tiếng

"Đi rửa tay rồi ăn cơm."

Trong phòng ăn, ngọn nến cao đặt giữa bàn tỏa ra ánh sáng ấm áp

Bữa tối đơn giản: cháo nấm, rau củ hấp, thêm một đĩa cá hồi nướng nhẹ

Cận Tư Dinh đã lựa kỹ, toàn món dễ tiêu hóa, mềm mại, không gây áp lực cho dạ dày yếu ớt của đứa nhỏ

Bên ngoài, bầu trời phủ kín tuyết, tựa như màn sa lạnh lẽo

Nhưng trong căn hộ nhỏ, ngọn lửa nến khẽ lay động, soi sáng hai bóng người ngồi đối diện nhau

Bữa cơm trôi qua trong im lặng

Không có lời chúc Giáng sinh, cũng không có rượu vang

Chỉ có một hộp quà nho nhỏ, được gói bằng giấy kraft mộc mạc, đặt im lặng bên cạnh bát cháo của Cận Khinh Ca

Nàng ngẩng đầu, hàng mi cong vút khẽ run lên

Cận Tư Dinh không giải thích nhiều, cô một tay chống lên bàn đá làm điểm tựa cho chiếc càm tinh xảo của mình, đuôi chân mày khẽ nhếch lên một đoạn, thấp giọng 'cảnh báo'

"Từ mai... nếu về trễ, phải báo trước."

"Còn nữa những thứ trong hộp không cho phép từ chối!"

Cạn Tư Dinh dừng lại một chút, ánh mắt liếc xuống mu bàn tay trắng trẻo của đứa nhỏ đang có một vết dài hiện hữu mà thấp giọng

"Bị ức hiếp phải nói! Sau lưng chỗ dựa to như thế không biết dựa vào IQ thấp như vậy sao có thể có thành tích đại học tốt được!"

Những lời ấy, không phải trách móc, chỉ là nhắc nhở thể hiện sự âm thầm, bao bọc.

Cận Khinh Ca cúi thấp đầu, thìa cháo trong tay run run

Giọt nước nóng hổi không biết từ lúc nào đã rơi vào lòng bát, hòa lẫn vào vị cháo thơm ngọt, như trọn vẹn đêm Giáng sinh đầu tiên giản dị giữa hai chị em.

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi, nhưng lòng... lần đầu tiên không còn lạnh nữa

Ánh đèn trắng xanh trong văn phòng phản chiếu một bầu không khí lạnh lẽo và ngột ngạt

Bên trong khu vực thực tập sinh, Cận Khinh Ca ngồi lặng lẽ trước màn hình máy tính, ngón tay nhỏ gầy gõ nhanh trên bàn phím.

Xung quanh nàng, những ánh mắt như vô hình nhưng dày đặc, mỗi ánh nhìn đều ẩn chứa sự khinh thường và dè bỉu không che giấu.

Từ ngày đầu tiên bước chân vào đây, tin đồn nàng "đi cửa sau" đã lan nhanh như nấm mọc sau mưa. Chưa nhận bằng tốt nghiệp, cũng chưa từng thực tập ở đâu, chỉ một cuộc phỏng vấn đã thuận lợi trúng tuyển , với họ, đó là bằng chứng rõ ràng nhất cho thứ "đặc quyền ngầm" mà những cô nàng xinh đẹp luôn được hưởng lợi

Nhưng những ánh mắt ấy, những lời bàn tán xì xào, Cận Khinh Ca đều làm như không nghe thấy.

Công việc chất đống như núi, hết báo cáo tổng hợp đến hồ sơ tài chính rối như tơ vò, hết việc người này đẩy qua lại tới việc người kia trút xuống, Cận Khinh Ca gần như không kịp ngẩng đầu

Giờ nghỉ trưa đã qua từ lâu, trong lúc những đồng nghiệp khác tụ tập ở căn tin cười nói, nàng vẫn ngồi ở góc bàn, quên cả bữa ăn, chỉ lặng lẽ gồng mình đối mặt với đống số liệu hỗn loạn.

Dạ dày đang dần hồi phục sau thời gian được chăm sóc, giờ lại bắt đầu đau âm ỉ. Cảm giác quen thuộc ngày xưa, từng đợt co thắt như những lưỡi dao nhỏ lặng lẽ cào cấu bên trong, từ từ quay trở lại

Mồ hôi lạnh túa ra ở thái dương, bàn tay nắm chặt con chuột máy tính cũng run lên khẽ khàng.

Nhưng Cận Khinh Ca chỉ cắn nhẹ môi dưới, cố gắng kìm nén

Nàng không thể để ai phát hiện ra, càng không thể để Cận Tư Dinh biết được sự yếu ớt này

Dù có chút buồn cười, nhưng là nàng không muốn Cận Tư Dinh nhìn thấy sự yếu ớt của bản thân

Buổi chiều trôi qua trong âm thanh đơn điệu của tiếng gõ phím và máy in

Trưởng nhóm không hề cho phép Cận Khinh Ca về đúng giờ, ngược lại còn thản nhiên thảy cho nàng một chồng tài liệu mới, giọng điệu lạnh nhạt:

"Xử lý hết đống này trước khi tan ca. Cô vào được đây dễ dàng như thế, ít nhất cũng nên biết cách trả nợ lại một chút, đúng không?"

Không có sự lựa chọn, Cận Khinh Ca chỉ im lặng nhận lấy

Bàn tay vốn đã lạnh buốt vì cơn sốt nhẹ càng thêm run rẩy, nhưng ánh mắt nàng trước sau vẫn kiên định, không một tiếng oán than.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa cả nóc tòa nhà đối diện

Trong góc khuất của văn phòng tầng mười sáu, có một cô gái nhỏ vẫn đang lặng lẽ chiến đấu một mình

Bầu trời chiều chìm dần trong sắc xám tro, tuyết rơi nặng hạt phủ trắng bậc thềm tòa nhà

Cận Khinh Ca vẫn chưa thể rời khỏi văn phòng

Khi những người khác lần lượt thay áo khoác ra về, nàng vẫn phải chạy đôn đáo giữa các bộ phận để xin con dấu cuối cùng cho bảng kê đã chỉnh sửa đến lần thứ tư

Mệt mỏi rã rời, dạ dày trống rỗng, vai phải âm ỉ đau do lạnh di chứng do ca phẫu thuật chưa lâu đang bắt đầu phản ứng, nhưng cô vẫn nghiến răng chịu đựng

Mọi thứ đều có thể nhẫn nhịn

Cho đến khi đồng nghiệp ở phòng kế bên vẫn đang tăng ca, một người đàn ông trẻ tuổi tên Lữ Văn Khải, bước tới với vẻ mặt đầy áy náy

"A Khinh, chị trưởng nhóm bảo bảng báo giá của cô vẫn sai. Chắc cô phải đi in lại bản mới. Nhưng máy in tầng sáu bị lỗi rồi, cô lên tầng chín in thử xem?"

Không chút nghi ngờ, Cận Khinh Ca ôm lấy tập tài liệu, đi thang bộ vì thang máy đã bị khóa giờ tăng ca, khi nàng đến được tầng chín, mồ hôi đã thấm đẫm phần lưng áo mỏng.

Chỉ là... khi mở file cần in, nàng sững người phát hiện trong USB không phải tài liệu của mình, mà là một file hình rỗng, đồng nghĩa với việc nàng phải quay lại, chỉnh sửa lại toàn bộ từ đầu.

Nàng hiểu

Đây không phải lần đầu họ "đưa nhầm" hay "gửi sai" thứ cần thiết, chỉ là lần này, hậu quả tệ hơn cả. Vội vàng quay trở lại, trong lúc cúi người nhặt lại tập hồ sơ bị rơi do va chạm ngoài hành lang, một cơn đau nhói bất ngờ kéo dọc từ cổ tay lên bả vai khiến nàng mất đà, loạng choạng ngã quỵ.

Khớp cổ tay trái trật nhẹ, đau đến mức không thể xoay nắm. Bả vai phải, nơi vừa phẫu thuật mấy tháng trước cũng như có ai đó dùng kìm siết chặt

Đau rát, âm ỉ và khiến trước mắt nàng mờ đi vài giây

Cận Khinh Ca cắn răng, ngồi dậy

Không ai giúp đỡ, cũng không ai hỏi han. Chỉ có tiếng bước chân lạnh lùng lướt ngang như thể nàng là vật cản nhỏ bé vô hình giữa thế giới này.

Mất thêm hơn hai giờ đồng hồ, Cận Khinh Ca mới hoàn tất công việc

Bên ngoài, trời đã tối đen, tuyết rơi dày đặc, lấp đầy từng khe hở trong không khí, từng bước đi đều lún sâu lạnh buốt

Lúc mở cửa nhà, thời gian vừa điểm qua bảy giờ ba mươi tối. Trong phòng khách, ánh đèn vàng nhạt ấm áp hắt ra từ góc bàn ăn. Cận Tư Dinh đang ngồi đọc tài liệu, chiếc áo len màu be phủ nhẹ trên vai, gương mặt hơi nghiêng, ánh mắt dừng lại rất nhanh khi thấy bàn tay trái của Khinh Ca có vết trầy đỏ cùng khớp tay hơi sưng lên.

Nhưng cô không hỏi chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng

Cận Tư Dinh buông tài liệu xuống sofa sau đó đứng dậy đi vào bếp

Mười phút sau, một bát cháo sườn mềm nhuyễn được đặt trước mặt Cận Khinh Ca.

Cận Khinh Ca vẫn ngồi đó, không dám ngẩng đầu. Nhưng trong lòng, có một khoảng yên lặng nào đó đang run lên.

Cận Tư Dinh cũng không ăn, chỉ chậm rãi gắp từng miếng củ cải mềm vào bát người đối diện, giọng nói như cơn gió nhẹ thổi qua tuyết trắng ngoài cửa sổ

"Khi nào muốn nói thì nói, chị không ép!"

Lời ít ý nhiều, đủ để một người thông minh nhưng Cận Khinh Ca hiểu được

Cận Khinh Ca khẽ mím môi không lên tiếng, chỉ âm thầm gật nhẹ quả đầu nhỏ...

Chương trước Chương tiếp
Loading...