Bước Qua Ranh Giới

Chương 20



Chương 20

==============

Sau sự kiện ở cổng chung cư lần trước, Cận Tư Dinh liền đúng bảy giờ tối đã có mặt ở nhà, hoàn toàn không dám tái diễn việc về muộn

Dù không lên tiếng hỏi nhưng Cận Khinh Ca biết được người này là vì nàng mà thay đổi, trong lòng không ngừng cảm thấy lớp vảy được xoa dịu không ít

Cả hai sinh hoạt so với trước kia có một bước tiến mới, không còn lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng vẫn có những âm thanh đàu giỡn vụng về vang lên

Cận Tư Dinh học cách yêu thương em gái

Cận Khinh Ca học cách bước ra ánh sáng, bỏ quá khứ sau lưng

Cả hai người trưởng thành điều đang trên hành trình học cách yêu thương người thân của mình...

Nghe thật khôi hài nhưng đó lại là sự thật

Sau bữa tối, Cận Khinh Ca phụ dọn bát đũa

Nàng không quen ngồi yên để người khác làm hết mọi việc, dù trong lòng luôn nơm nớp, sợ sẽ bị mắng

Cận Tư Dinh nấu ăn, nàng dọn dẹp, chính là hợp lý vô cùng

Bàn tay vừa vươn ra mở ngăn tủ lấy khăn lau, nàng liền sững lại

Trong góc ngăn tủ bếp, chất đầy những loại thực phẩm chức năng dành cho người bị bệnh dạ dày: bánh quy nguyên cám, sữa hạt dễ tiêu, cháo ăn liền không chất bảo quản... Tất cả đều là những món mà trước đây nàng chỉ có thể thèm khát nhìn từ xa

Động tác lau bàn của Cận Khinh Ca khựng lại trong vài giây

Tim như có sợi dây vô hình siết chặt, vừa đau vừa run.

Nàng nghe tiếng nước chảy từ bồn rửa phía đối diện. Cận Tư Dinh đang rửa nốt chén đĩa, động tác lạnh lùng quen thuộc

Giống như ngày còn nhỏ, chị ấy cũng từng thản nhiên đứng đó, nhưng khi ấy, là để nhìn nàng bị mắng, bị đánh, thậm chí là vô cùng hứng thú khi mỗi lằn roi hiện hữu trên làn da non nớt của đứa trẻ

Cận Khinh Ca im lặng gấp khăn, lau từng góc bàn

Lòng ngổn ngang một thứ cảm xúc không gọi được tên.

Bữa sáng hôm sau, khi cô lững thững vào bếp, đã thấy Cận Tư Dinh bận rộn với bếp núc, nếu không phải chức danh tổng tài của chị ấy thì nói Cận Tư Dinh là một bếp trưởng cũng không quá

Một đĩa sandwich nướng vàng ươm đặt ngay ngắn, cạnh đó là ly sữa nóng

Bữa sáng đơn giản, nhưng mọi chi tiết đều hướng về một điều duy nhất: không làm tổn thương dạ dày.

Cận Tư Dinh không nói một lời, chỉ đẩy ly sữa về phía Cận Khinh Ca, chân mày hơi nhếch lên

"Uống đi, không ăn sáng dễ đau bụng"

Giọng nói của chị ấy vẫn nhàn nhạt, giống như chưa từng có hàng ngàn ngày đêm Cận Khinh Ca phải nhịn đói, chịu rét mà lớn lên dưới ánh mắt lạnh lùng của người nhà

Nhưng tay cầm ly sữa của Cận Khinh Ca lại run lên.

Nàng không hỏi, cũng không oán trách chuyện xưa

Chỉ cúi đầu, uống cạn ly sữa

Nóng ấm, như có thứ gì đang từng chút từng chút hòa tan trong lồng ngực mình

Thời tiết chuyển lạnh chính là nỗi ám ảnh dai dẳng của những ai mắc bệnh về khớp, Cận Khinh Ca sau một lần phẩu thuật khớp vai phải thì mùa đông càng là : khóc không thành tiếng

Cận Khinh Ca ngồi gục trên ghế sofa phòng khách, nửa tỉnh nửa mê, vai phải nhức nhối như có ai cầm dùi nung đỏ thiêu đốt từng sợi thần kinh

Nhiệt độ cơ thể cô âm ỉ tăng lên từ lúc chiều, nhưng mãi đến khi trời tối sầm, sốt mới thật sự viếng thăm nàng

Cận Tư Dinh vừa vào nhà vẫn còn đổi giày ở huyên quang, ánh mắt quét qua dáng người lại thành một khối bé nhỏ, sắc mặt tái xanh, cô chau mày bước nhanh tới sofa

"Khinh Ca?"

Không có tiếng trả lời

Chỉ có tiếng hơi thở nặng nhọc, khản đục như lưỡi dao cào lên thành cổ họng.

Cận Tư Dinh lúng túng trong vài giây, sau đó nhanh chóng vươn tay đo trán em gái.

"Nóng quá..."

Cô nghiến răng. Không chút chần chừ, Cận Tư Dinh khom người bế thốc đứa nhỏ lên.

Chiếc áo khoác len bị kéo lệch, để lộ một mảng vai phải gầy guộc

Trên làn da trắng xanh, rất nhiều vết sẹo dài ngoằn ngoèo tựa hồ là vết roi lâu năm nổi bật đến chói mắt

Cận Tư Dinh chết sững. Bàn tay cô run lên.

Không phải một, mà là rất nhiều, tầng tầng lớp lớp, chồng chéo lên nhau

Là một cơ thể mà cả tuổi thơ, thậm chí tuổi thiếu niên điều ngụp lặn trong mỗi trận đòn thừa sống, thiếu chết

Trí nhớ Cận Tư Dinh rất tốt

Khi còn nhỏ, chính cô cũng từng cười cợt khi người lớn nắm tóc đứa nhỏ này kéo lê trên nền nhà lạnh

Chính cô từng thờ ơ đứng nhìn Khinh Ca run rẩy, rớm máu trong góc tối.

Chính cô là người vung những nhát roi tứa máu lên người đứa nhỏ này khi mà bản thân bị bạn trai cắm sừng năm mười sáu tuổi, khi đó Cận Khinh Ca chỉ mười hai tuổi

Tim Cận Tư Dinh co thắt dữ dội, như một hình phạt cho sự tàn độc trong quá khứ của chính mình

Cô lặng lẽ ôm chặt đứa nhỏ trong tay, cẩn thận không chạm vào vai phải đang sưng lên bị nhiễm lạnh kia, vòng tay vững chảy ôm lấy Cận Khinh Ca đi vào phòng ngủ

Đêm đó, Cận Khinh Ca sốt rất cao

Nàng mê man gọi tên những người đã từ lâu không còn trong đời mình, một vài tiếng "mẹ", một vài tiếng "đừng mà" cứ thế khàn đục mà phát ra

Cận Tư Dinh ngồi bên giường, không nhắm mắt suốt đêm, trên người vẫn là bộ vest công sở cứng ngắt

Cô lau mồ hôi, đổi khăn lạnh, đút từng ngụm nước ấm

Giống như muốn dùng sự dịu dàng muộn màng này để bù đắp cho cả một thời niên thiếu đã bị chính tay cô vấy bẩn.

Giữa đêm khuya, khi nhiệt độ cơ thể Cận Khinh Ca dần hạ xuống, nàng mơ màng mở mắt.

Cận Tư Dinh tức thì nghiêng người tới

"...Chị?"

Giọng Khinh Ca khàn khàn, yếu ớt như gió thoảng.

Cận Tư Dinh sững lại

Lần đầu tiên, cô nghe đứa nhỏ này gọi cô là 'chị' mà không phải 'đại tiểu thư', bằng giọng bình thường, không phải kiểu đề phòng, không phải kiểu cứng đờ.

"...Chị đây, em thấy trong người thế nào?."

Cô đáp khẽ, giọng nói khó lòng giấu được sự phấn khởi

"Đai..tiểu thư..."
Cận Khinh Ca lẩm bẩm, tự biết chính mình nói sai, nàng lặp tức sửa lại nhưng là sắc mặt của Cận Tư Dinh như phủ sương đen

CậnTư Dinh nắm lấy tay đứa nhỏ, hơi siết chặt, bá đạo mà ra lệnh

"Tiếng chị nghe khá êm tai. Một lần em gọi chị, liền có hai mươi tệ, giao dịch quá lời!"

Mặc dù vừa trải qua cơn sốt cao nhưng trước lời nói có Cận Tư Dinh thì Cận Khinh Ca cũng bậc cười thành tiếng, qua lời nói của chị ấy dường như nàng là một người rất 'tiền bạc'

"Giao dịch thành công! Chị!"

Mi mắt Cận Tư Dinh cong lên đẹp đẽ, cô đưa tay phủ lên đỉnh đầu với mái tóc lòa xòa của đứa nhỏ, khóe môi mỉm cười lên tiếng

"Kêu rất êm tai!"

Nhận thức trở lại từng chút một, Cận Khinh Ca tức thì phát hiện có gì đó không đúng, giật mình phát hiện quần áo trên người mình đã bị thay đổi

Đồ ngủ mềm mại, rộng rãi, lạ lẫm, mang theo mùi xà phòng dịu nhẹ không thuộc về bản thân nàng

Cận Khinh Ca bỗng chốc căng cứng, ánh mắt gắt gao ghim chặt vào người đang đứng, chất giọng ngập ngừng lên tiến

"Chị...thay quần áo cho em?"

Và Cận Tư Dinh không ngốc đến mức không biết đứa nhỏ đang lăn tăn chuyện gì, nàng kéo chiếc ghế ở bàn học lại nhanh chóng ngồi xuống

Ánh mắt Cận Tư Dinh không còn lạnh lùng như trước, trái lại cực kỳ sủng nịnh

Trong căn phòng vắng lặng, âm thanh giọng nói càng phá lệ thanh thót

"Phải! Nhưng những gì em đang nghĩ đến chúng không xấu! thật đấy, không xấu! Vì bản thân chị cũng góp phần tạo nên chúng! Xin lỗi em, vì tất cả!"

Quả tim trong lòng ngực Cận Khinh Ca trong phút chốc đập liên hồi...

Sự chân thành trong mắt người đối diện rất lớn, lớn đến mức nàng không tự chủ mà âm thầm rơi nước mắt...

Buổi chiều mùa đông, chỉ vài ngày nữa là đến Giáng Sinh, tuyết theo đó cũng rơi dồn dập hơn, toàn bộ thành phố Hải Thành gần như được phủ trắng

Quán cà phê nằm bên góc phố nhỏ, ánh đèn vàng dịu dàng hắt lên mặt đường ướt sũng nước vì tuyết tan

Không khí trong quán ấm áp, phảng phất hương cacao nóng và vị bánh mì nướng thơm nức.

Cận Khinh Ca bước vào, vén mũ áo khoác lông lên, đôi mắt đã không còn ảm đảm như một cái xác không hồn trước đây, nàng lặng lẽ quét một vòng quanh quán

Bắt gặp ánh mắt quen thuộc ở góc phòng, nàng nhích môi, gật nhẹ đầu.

Đàm Viên đã ngồi chờ sẵn.

Cô bạn mặc áo len cổ lọ màu nâu, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài buông xõa vai, vừa nhìn thấy Cận Khinh Ca, Đàm Viên lập tức đứng lên, vẫy tay

"Khinh Ca! Ở đây nè!"

Cận Khinh Ca chậm rãi bước tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện, nàng khẽ tháo găng tay, giọng trầm thấp:

"Xin lỗi, để cậu đợi lâu."

Đàm Viên cười xua tay, giọng thân thiện như trước

"Không sao mà, mình cũng mới tới thôi. Gọi đồ uống chưa? Ở đây cacao nóng ngon lắm."

Cận Khinh Ca gật đầu, chọn một ly cacao như lời gợi ý

Trong lúc chờ phục vụ mang đồ lên, Đàm Viên chống cằm nhìn cô bạn cũ

Vẫn là Cận Khinh Ca của năm nào, trầm lặng, điềm đạm, trong ánh mắt dường như luôn giấu một tầng sương mù không thể chạm tới

Mà người dường như có thể chạm tới, từ lâu đã không còn trong nước

Chỉ trong một đêm, hai người bạn không từ mà biệt

Hơi ngập ngừng một chút, Đàm Viên mở lời

"À, lần này gọi cậu ra... chủ yếu là vì chuyện thực tập. Công ty mình đang thiếu nhân sự, mà thấy cậu cũng đang tìm chỗ thực tập đúng không?"

Cô lấy từ túi ra một tờ rơi quảng cáo nhỏ, đẩy qua bàn đối diện

"Chỗ mình là chi nhánh của tập đoàn Vạn Thịnh, chi nhánh Hải Thành. Tuy không lớn như những công ty, tập đoàn khác của Hải Thành, nhưng môi trường làm việc ổn, cơ hội giữ lại sau thực tập cũng cao lắm."

Cận Khinh Ca nhận tờ giấy, chăm chú nhìn

Vài dòng chữ gọn gàng, giới thiệu sơ lược về vị trí tuyển dụng /trợ lý hành chính, yêu cầu tốt nghiệp(chấp nhận sinh viên năm tư) chuyên ngành kinh tế, thương mại hoặc tương đương, ưu tiên người tỉ mỉ, nhạy bén/

Rất hợp với hồ sơ của nàng

Thấy Cận Khinh Ca im lặng, Đàm Viên cười bổ sung thêm

"Yên tâm đi, mình quen chị trưởng phòng nhân sự. Mình đã nhắc chị ấy qua về cậu rồi. Đến phỏng vấn là gần như chắc suất."

Cận Khinh Ca ngẩng đầu, ánh mắt khẽ lay động.

"...Cảm ơn."

Giọng nàng nhẹ như tiếng tuyết rơi, không dư thừa bất cứ lời khách sáo nào.Nhưng Đàm Viên nghe vào lại cảm thấy một tia ấm áp mềm mại, bèn cười:

"Bạn bè cả mà. Mình còn hy vọng cậu vào, ít ra sau này trong công ty còn có người quen, đỡ phải gồng mình."

Cận Khinh Ca cụp mi, tay siết nhẹ thành cốc cacao vừa được bưng tới.

Bạn bè...

Nàng đã từng không dám mơ mình còn có ai gọi mình là "bạn" bằng giọng điệu tự nhiên như vậy.

Gió ngoài cửa thổi lạch cạch, nhưng trong lòng Cận Khinh Ca, dường như cũng len lỏi chút gì đó gọi là ấm áp.

Sáng sớm thứ hai, trời vẫn rét buốt, tuyết lác đác rơi mỏng trên nền phố xám xịt.

Cận Khinh Ca khoác áo dày, tay cầm tập hồ sơ, đứng trước tòa nhà văn phòng của Vạn Thịnh chi nhánh Hải Thành

Nàng hít sâu một hơi, thả mắt nhìn tấm bảng hiệu làm bằng bạc lớn treo lửng lơ nơi cổng chính

Không xa hoa, không đồ sộ

Nhưng với nàng, nơi này vẫn là một cánh cửa cần phải bước vào, là niềm ao ước của rất nhiều đêm chịu đau, chịu đói của những năm về trước

Vừa đẩy cửa kính, luồng hơi ấm từ máy sưởi tràn ra, xua tan phần nào cái lạnh ngoài da

Cận Khinh Ca gõ nhẹ giày thể thao xuống thảm, đi thẳng đến quầy lễ tân.

Cô gái tiếp tân ngẩng đầu, hỏi qua loa

"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"

Cận Khinh Ca gật đầu, đưa tay trình bày

"Thực tập sinh, họ Cận. Đã hẹn lịch phỏng vấn với phòng nhân sự."

Cô gái gật gù, lật sổ đăng ký, sau đó chỉ dẫn:

"Thang máy bên tay phải, tầng sáu, tìm phòng 604."

"Vâng, cảm ơn."

Bước chân nàng trầm ổn, lặng lẽ mà kiên định.

Phòng 604

Một căn phòng họp nhỏ, ánh sáng trắng từ đèn trần chiếu xuống sắc lạnh.

Ba người ngồi phía đối diện, hai nữ một nam, cầm hồ sơ của Cận Khinh Ca mà không ngừng lật mở xem xét

Ánh mắt người đàn ông đeo kính đen, mập mạp, quét lướt từ trên xuống dưới nàng như đang đánh giá món hàng

Cận Khinh Ca bình tĩnh ngồi thẳng lưng, hai tay nhẹ đan vào nhau trên đùi.

Một trong hai nữ nhân viên , có vẻ là người phụ trách, mở lời trước

"Em học chuyên ngành Kinh tế thương mại, bảng điểm khá đẹp... Nhưng có vẻ kinh nghiệm thực tập trước đây không nhiều nhỉ?"

Cận Khinh Ca giọng ôn hòa

"Vâng. Tôi tập trung vào việc học chính khóa, chưa có điều kiện đi thực tập sớm. Nhưng tôi sẵn sàng học hỏi nhanh, chịu được áp lực cao."

Người phụ nữ hơi nhướn mày, như đã chờ sẵn câu trả lời này

Đến lượt người đàn ông đeo kính cười nhạt chen vào

"Chịu áp lực cao hả? Ở đây tụi anh yêu cầu cao lắm đó. Không phải ai cũng trụ nổi đâu."

Khinh Ca không phản bác, chỉ lặng im gật đầu, với nàng không có môi trường làm việc nào mà không có áp lực cả

Phía bên kia, họ thấp giọng trao đổi với nhau, sau cùng người nữ nhân viên mỉm cười

"Được rồi, vậy trước mắt nhận em làm thực tập sinh thời vụ ba tháng. Lương hỗ trợ căn bản. Chi tiết công việc, ngày mai đến ký hợp đồng thử việc."

Cận Khinh Ca nhẹ nhàng cúi đầu:

"Cảm ơn các anh chị đã cho tôi cơ hội."

Trên đường ra khỏi phòng, nàng nghe loáng thoáng tiếng bàn tán phía sau cánh cửa khép hờ

"Nhìn cũng khá được... nhỏ nhắn, dễ sai bảo."

"Được đấy, làm sai bảo hiểm còn dễ chối."

"Đàm Viên giới thiệu mà, chắc cũng có mắt chọn người."

Giọng cười lạnh lẽo vang lên

Cận Khinh Ca bước nhanh hơn, ngón tay trong găng siết chặt tập hồ sơ, gương mặt thân thiện khi Đàm Viên nói đến 'bạn' càng hiện lên rõ ràng...

Nhưng khuôn mặt Cận Khinh Ca vẫn duy trì vẻ bình tĩnh đến lạnh nhạt.

Gió ngoài cửa vẫn lạnh như cắt

Nhưng trong lòng nàng, một ngọn sóng âm ỉ đã bắt đầu vỗ nhẹ vào bờ đá âm thầm

Như một lịch trình đã được lập sẵn, đúng bảy giờ, Cận Tư Dinh đã có mặt nhà

Cô tháo áo khoác, treo gọn lên giá, rồi bước thẳng vào bếp

Cận Khinh Ca có vẻ về muộn hơn một chút, khi mở cửa, nàng đã ngửi thấy mùi cơm nóng hòa lẫn mùi canh gà dịu nhẹ lan ra từ phòng bếp.

"Về rồi à?"

Giọng Cận Tư Dinh vang lên từ phía bếp, thản nhiên như hỏi bâng quơ, nhưng tay vẫn không ngừng xào rau

Cận Khinh Ca gật đầu, cởi giày, bước thật khẽ đi vào bếp

Ánh đèn bếp vàng dịu phản chiếu lên gò má lạnh đỏ của nàng, khiến khuôn mặt gầy gò càng thêm nhợt nhạt

Bữa tối hôm nay, như những ngày trước, vẫn duy trì nguyên tắc

Cháo gà nấu loãng, rau cải ngọt luộc mềm, cá hấp không gia vị, thêm một chút khoai lang nghiền

Tất cả đều là thức ăn dễ tiêu, ít kích thích, phù hợp với dạ dày yếu ớt của Cận Khinh Ca

Ngồi xuống ghế bọc niệm êm ái, Cận Khinh Ca nhìn một bàn ăn nhiều màu sắc mà chậm rãi cầm đũa thật, cúi đầu ăn từng muỗng nhỏ

Vừa mới ăn được vài miếng, gương mặt nàng đã hơi tái đi

Cổ họng cứ nhấp nhô, phải nuốt từng ngụm nước ấm mới gắng gượng nuốt trôi thức ăn

Cận Tư Dinh nhận ra điều đó, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng gắp thêm một ít rau mềm vào chén em gái, giọng thấp xuống:

"Không ép. Ăn được bao nhiêu thì ăn. Từ từ thôi."

Cận Khinh Ca cắn môi, ánh mắt chứa rất nhiều độ ấm

Sự dịu dàng này khiến lòng nàng nghẹn lại

Từ nhỏ đến lớn, thức ăn chỉ là thứ xa xỉ, càng không ai từng vì nàng mà cân nhắc từng món, từng miếng như thế.

Bữa tối yên tĩnh trôi qua trong tiếng đũa thìa khẽ khàng

Không khí giữa hai chị em, dù còn chút vụng về, nhưng đã không còn sự xa cách căng cứng ban đầu.

Ăn xong, Cận Tư Dinh rót cho đứa nhỏ của cô một ly nước ấm, tự nhiên hỏi

"Buổi phỏng vấn hôm nay thế nào?"

Cận Khinh Ca đặt ly nước xuống, giọng nhẹ tênh

"Ổn ạ. Họ nhận em. Ngày mai em sẽ tới ký hợp đồng."

Cận Tư Dinh gật đầu, ánh mắt lóe lên chút gì đó như an tâm, nhưng ngẫm nghĩ lại liền bổ sung một câu phòng hờ

"Ừ. Có chuyện gì... phải nói. Chị không phải hàng trưng bày để đó, phải biết tận dụng có biết không? Là nguyên tắc kinh doanh đấy!"

Một câu mang theo ngụ ý rất rõ, bất cứ chuyện gì, dù nhỏ hay lớn, Cận Khinh Ca không cần một mình gồng gánh nữa, không cần một mình chịu đựng nữa

Cận Khinh Ca nắm chặt ly nước, ngón tay trắng bệch

Nàng không đáp lời, chỉ cụp mi mắt

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, nơi đáy lòng tưởng như đã mục nát của mình, có một dòng suối nhỏ, lặng lẽ chảy qua, âm thầm làm dịu đi những vết thương cũ kỹ nhất.

Ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa rơi lất phất

Trong căn hộ ấm áp, lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, có một thứ hơi ấm thật sự tồn tại

Sáng sớm hôm sau, trời đổ tuyết dày hơn, báo hiệu Giáng Sinh đã đến

Ánh sáng mỏng tang từ cửa sổ hắt vào, nhợt nhạt phủ lên cả căn bếp

Cận Tư Dinh dậy sớm hơn thường lệ

Trong ánh đèn bếp ấm vàng, cô lẳng lặng hâm nóng nồi cháo gà vừa được nấu mới, cẩn thận múc vào bình giữ nhiệt màu bạc nhỏ gọn. Bên cạnh đó, còn gói thêm một hộp rau hấp mềm và một miếng cá trắng hấp chín vừa độ

Khi Cận Khinh Ca bước ra khỏi phòng, cô gái nhỏ vẫn còn ngái ngủ, gương mặt gầy gò ửng đỏ vì lạnh

Trên bàn ăn, một phần cháo nóng đã dọn sẵn. Bên cạnh bát cháo, Cận Tư Dinh đặt thêm một cái túi giấy nhỏ, đơn giản nhưng gọn gàng.

"Ăn đi."

Giọng cô vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng ánh mắt thấp thoáng sự chăm chú.

Cận Khinh Ca kéo ghế ngồi xuống, cầm thìa, ăn từng ngụm cháo
Cổ họng nàng vẫn còn nhạy cảm, nên động tác vừa chậm vừa cẩn trọng.

Cận Tư Dinh ngồi đối diện, thản nhiên mở miệng

"Bình giữ nhiệt. Đồ ăn bên trong. Đừng ăn ngoài đường."

Cận Khinh Ca ngẩng đầu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu khẽ

"Vâng! Em cảm ơn!."

Nàng cúi xuống ăn tiếp, lòng thắt lại, không phải vì thức ăn nóng ấm mà nghẹn, mà vì một sự quan tâm vụng về đang dần lan tỏa, hơi ấm của tình yêu thương đang thực sự hiện hữu

Khi chuẩn bị rời nhà, Cận Khinh Ca khoác áo khoác lông dày, chỉnh lại khăn quàng

Cận Tư Dinh đứng ở cửa, tay đút túi, thản nhiên dặn dò

"Đi sớm một chút. Đừng để trễ."

Dừng lại vài giây, ánh mắt cô khẽ dịch chuyển, rồi lơ đãng bổ sung một câu:

"Chiều về sớm."

Cận Khinh Ca hơi khựng lại nhíu mày như muốn hỏi 'vì sao'

Cận Tư Dinh lúng túng quay đầu lên tiếng đáp ngay, chậm rãi thốt ra, như thể rất lười giải thích:

"Hôm nay... Giáng sinh."

"Đã chuẩn bị... một chút đồ."

Giọng điệu quá mức bình tĩnh, như thể chuyện đó chẳng đáng gì, nhưng đôi tai hơi đỏ ửng dưới ánh đèn vàng, đã bán đứng sự bối rối rất nhỏ của cô

Cận Khinh Ca ôm túi giữ nhiệt, đứng ngây ngốc một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu

"Vậy... em sẽ về sớm."

Nói rồi, nàng bước nhanh ra cửa, bước những bước đầu tiên vào con đường công sở...

Tim nàng, dưới lớp áo lông dày cộm, đập lặng lẽ, ấm áp đến khó tin.

Bên trong căn hộ, Cận Tư Dinh dựa lưng vào cửa, thở ra thật khẽ

Ánh mắt cô rơi lên món quà đã gói sẵn trong ngăn tủ, một chiếc khăn quàng cổ màu trắng kem, cùng một hộp sữa mật ong nhỏ, và một chiếc điện thoại mới cùng tấm thẻ ngân hàng mà cô đả để lại từ rất lâu cho Cận Khinh Ca

Một Giáng sinh đầu tiên, dành cho người em gái mà cô đã góp tay đẩy vào bóng

Chương trước Chương tiếp
Loading...