Bước Qua Ranh Giới

Chương 2



Chương 2 : Cuộc Sống Dồn Dập

================

Bằng một năng lực thần kỳ nào đó mà Cận Khinh Ca có thể vượt qua được đêm mưa định mệnh ấy, thân thể đứa nhỏ mười hai tuổi nhiều hơn vài vết sẹo, vì hứng lạnh quá lâu mà tình trạng viêm phổi ngày càng nặng, nhưng là nào có ai để ý có ai quan tâm...

Cận Khinh Ca cũng quen dần với việc tự bản thân sưởi ấm cho chính mình, bệnh nào cũng sẽ khỏi, không cần thuốc bôi liền sẹo, không cần thuốc bổ trợ cho giảm sốt, giảm ho...tất cả nàng điều không cần...

Chuyện Cận Tư Dĩnh làm với Cận Khinh Ca đêm đó đến tai của trưởng bối, nhưng đó cũng giống như một câu chuyện khôi hài, không ai hỏi đến càng không truy cứu, rất nhanh trên dưới Cận gia hành thành một giai thoại

Cận Khinh Ca chính là một cái bao cát bằng thịt, ai cũng có thể ra tay...

Và từ đây cũng mở ra một chuỗi ngày sống trong bóng tối của đứa nhỏ bươc qua sinh thần tuổi mười ba, không hoa, không bánh, không lời chúc càng không có ai nhớ đến

Từ căn nhà kho cũ kỹ, mẹ Cận cho người dọn lại gác xếp trên tầng cho Cận Khinh Ca, mùa đông thì như hầm băng còn mùa hè thì chả khác nào cái chảo lớn khổng lồ, theo sau còn có hàng loạt quy tắc kì quặc chính là muốn ép đứa nhỏ này đến cả quy cách làm người điều không có

Gác xếp ọp ẹp thậm chí so với chỗ ngũ của người hầu trong nhà còn thua kém mấy phần, nàng không được chốt cửa bởi vì bất kỳ ai điều có thể tùy tiện xông vào đây, đại ý Cận Khinh Ca không có cái quyền đòi hỏi sự riêng tư ở trong ngôi nhà này

Đèn không được bậc sáng sau chín giờ tối, hay nói cách khác Cận Khinh Ca phải sinh hoạt ở trong bóng tối, nương nhờ ánh sáng yết ớt từ chiếc đèn bàn cũ kỹ, toàn bộ bài tập điều được làm dưới không gian thiếu sáng như vậy, thị lực của Cận Khinh Ca cũng theo đó mà giảm sút theo thời gian

Thời gian sinh hoạt của một cô thiếu nữ mười ba tuổi bình thường chính là được cha mẹ chăm sóc từng miếng ăn đến giấc ngủ, nhưng Cận Khinh Ca thì không

Bình minh của nàng là năm giờ sáng, khi mà mặt trời đôi khi vẫn còn lười biếng trốn sau vách núi, nàng phải làm rất nhiều công việc từ giặt giũ quần áo, lau nhà, lau cầu thang, rửa bát, chuẩn bị thức ăn cho chú cún cưng của Cận Tư Dinh

Cận Tư Dinh từ sau sự kiện kia đã không còn hứng thú với khúc cũi mục này nhưng trong mắt đại tiểu thư Cận gia thì Cận Khinh Ca chính là một thú tiêu khiển rất đáng để mắt

Thỉnh thoảng nàng ta lại nổi hứng trêu chọc, nàng ta biết rằng mẹ đối với con rơi ngoài giá thú này chính là cực kỳ hà khắc, phạm lỗi dù to hay nhỏ điều oằn mình chịu đánh, có khi là thước gỗ có lúc là roi mây thậm chí bỏ đói, bỏ khát, phạt quỳ, tát tay điều không thiếu bộ môn nào

Do đó Cận Tư Dinh đối với hình ảnh Cận Khinh Ca quỳ gối dưới nền gạch lạnh lẽo, trên tay là cái giẻ lau đang cần mân mà lau sạch từng vết bụi bẩn bám treo cầu thang gỗ, khóe môi đại tiểu thư lại hiện ra nụ cười trêu chọc, nàng từ bước đi đến trực tiếp đá văng chậu nước bên cạnh Cận Khinh Ca, nước văng tung tóe nhưng là Cận Khinh Ca tuyệt nhiên không phản kháng chỉ có thể cực lực làm sạch mọi thứ, nàng hôm nay không thể bị cắt cơm vì cơn đau dạ dày đang hành hạ chính mình...

Dù rằng mỗi ngày lượng thức ăn mà Cận Khinh Ca được ban cho điều so với đứa trẻ thông thường là thấp đến đáng thương, nàng chỉ được phát một bát cơm trắng cùng với rau xanh, hôm nào tâm trạng người trong bếp tốt thì nàng không phải ăn thức ăn thừa, hôm nào nàng làm phật ý ai đó thì một cọng rau dư cũng không đến lượt nàng hưởng

Sáu năm qua, nàng hoàn toàn không biết mùi vị của thịt cá là gì...

Có một lần, vì hai ngày không có cơm vào bụng, đói đến tay chân bủn rủn, Cận Khinh Ca đánh bạo ở phòng bếp trộm một chiếc bánh quy của chú cún cưng nhưng xui cho nàng dù là thức ăn cho chó cũng không đến phiên nàng được thưởng thức

Quản gia nhà bếp không nói hai lời trực tiếp mang nàng cùng tang vật là chiếc bánh quy còn chưa kịp vào miệng đến gặp Cận phu nhân, kết quả sau đó khỏi cần nghĩ cùng biết, nàng bị phạt đánh bốn mươi roi vào lòng bàn tay hậu quả chính là cả lòng bàn tay nhỏ điều rươm rướm máu và sưng tấy lên, như vậy cũng chưa xong, bắt đầu từ mười hai giờ trưa đến mười hai giờ tối nàng phải quỳ trên một cái phản gỗ khiến cho hai khớp gối tê cứng...

Mỗi người đi qua đi lại nhìn nàng chỉ cảm thấy thật chướng mắt....

Ngoài Cận lão gia cùng Cận phu nhân thì ở Cận gia còn một vị trưởng bối với vị thế đặc biệt hơn, người này là ông nội Cận, tổng tư lệnh quân đội, có địa vị nhất định trong xã hội, trong Cận gia lại càng có uy lực, ngay cả Cận Trì Khiêm dù là một tổng tài đanh thép trên thương trường nhưng đứng trước Cận Đông cũng là một dạng nhi tử ngoan ngoãn khép nếp

Năm Cận Khinh Ca mười ba tuổi nàng mới được diện kiến ông nội Cận, xuất phát từ thân phận cùng như sự bào mòn trong sáu năm qua ở đây, sóng lưng của Cận Khinh Ca đã từ trong vô thức mà trở nên cong xuống, nàng không được phép ngẩn đầu nhìn thẳng, nàng không được trực tiếp nhìn vào bất kì ai, do đó khi ông nội Cận lần đầu gặp đứa nhỏ ngang hông này là không hài lòng

"Sóng lưng cong như vậy là người không đứng đắn, loại như vậy cũng có thể cho vào cửa sao? Đúng là nghiệt chủng!"

Vốn cho rằng với ấn tượng tồi tệ đó thì Cận Khinh Ca sẽ khó lòng mà lưu lại trạch viện này, nhưng là không ngờ sáng sớm ngày hôm sau chỉ mới bốn giờ ba mươi người của ông nội Cận đã ở trên gác xếp xốc lấy Cận Khinh Ca chỉ vừa ngủ được hai tiếng đồng hồ xuống sân bóng dưới nhà

Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn ông nội Cận ở bên kia, trên tay còn cầm thêm một ngọn roi mây vong vút tức thì tỉnh hẳn cả ngủ, cuống họng khô khốc vô thức mà nuốt khan

Nhưng khác với ý nghĩ của Cận Khinh Ca, ông nội Cận chính là dùng kỹ luật quân đội áp lên người đứa trẻ mười ba tuổi, từ tác phong đi đứng đến cách ăn, cách nói, phong thái điều được ông uốn nắn như một người quân nhân mới nhập ngũ

Lời của ông như sấm rền bên tai

"Không được phép yếu đuối, ở thế giới này không có chỗ cho kẻ hèn yếu, chỉ có sự cường đại mới có thể tồn tại!"

Cận Khinh Ca chính là như vậy thêm một tầng áp lực, nhưng sâu thẩm bên trong nàng đối với ông nội Cận lại không có quá nhiều sợ hãi, thậm chí còn len lói một tia mong muốn được công nhận, mong muốn được thừa nhận sự tồn tại trên đời này

Từ khi được ông nội Cận huấn luyện, thời gian biểu của Cận Khinh Ca càng thêm chật kín, ngoài trừ công việc nhà, việc học ở trường, bài tập về nhà nàng còn phải dậy sớm cùng ông nội Cận huấn luyện rất nhiều bộ môn, từ đứng tấn đến chạy bộ, rèn luyện sức khỏe..

Như đã nói ông nội Cận là quân nhân có kỹ luật thép, làm không đúng bị phạt là điều tránh không khỏi

Lần đó, vì bài vỡ giữa kỳ thi cộng thêm hạch sách vô cớ của Cận Tư Dinh mà thân thể Cận Khinh Ca rơi vào cơn sốt cao, tuy nhiên nàng đã quen với việc tự mình chịu đựng nên đứng trước những huấn luyện của ông nội Cận dĩ nhiên chịu không nổi mà ngất xỉu giữa chừng. Khi nàng tỉnh lại, đối diện nàng không phải lời hỏi han hay ánh mắt lo lắng mà là một 'án phạt' treo trên đầu

Ông nội Cận cho rằng nàng lười biếng, liền ra lệnh nàng đứng dưới trời nắng gắt mười hai giờ đồng hồ để ghi nhớ sự việc lần này...

Trong mắt ông nội Cận, Cận Khinh Ca không phải là một thành viên trong gia đình, mà là một vết ô uế cần được tẩy rửa để trở nên sạch bóng, ông không cho phép nàng gọi ông nội xưng cháu mà phải gọi ông là lão gia như những người giúp việc khác

Khoảng thời gian dưới sự chỉ huy của ông nội Cận, Cận Khinh Ca đúng là có tiến bộ về thể chất nhưng theo đó độ chai lì cũng tăng lên, nàng thường xuyên bị phạt, có thể là roi trúc đánh lưng, bản tử đánh mông, hay đơn giản hơn là phát đứng tấn giữa trời mưa, thậm chí nắng gắt...

Ở trạch viện chính là như vậy, cuộc sống như cỏ dại ven đường luôn không ngừng phiêu dật trong gió, ở trường cũng chả khá hơn là bao

Nàng không có bạn, không có khuê mật càng không có thầy cô nhìn nàng bằng ánh mắt thân thiện, chuyện nàng là đứa con hoang của Cận gia là chuyện không ai không biết, nó sớm trở thành trò cười cho những bạn học khác, việc nàng ở Cận gia chính là biểu hiện cho sự tử tế của người nhà họ Cận nhưng đồng nghĩa chính là sự mặt dày vô sĩ của chính bản thân nàng

Trong lớp học không ai muốn ngồi cùng nàng, nàng cũng không lấy đó làm chuyện quá mức để tâm, dù sao thì không ai bên cạnh cũng tốt, nàng đã sớm quen với việc chỉ có bản thân mà thôi

Giáo viên đối với nàng cũng không cho nhiều sự chú ý, dù sao thì thành tích cũng vừa đủ, vẻ ngoài luôn lầm lì ít nói, bên cạnh lại treo không biết bao nhiêu thông tin bát quái, kiểu học sinh như vậy cứ yên lặng sống qua ngày là được

Giờ ra chơi, khi các bạn gái tụ tập ở căn-tin, Cận Khinh Ca ngồi một mình bên cầu thang cũ, ăn miếng bánh mì khô cứng còn sót lại từ buổi sáng. Ánh mắt nhìn về phía sân trường luôn mang một vẻ xa xăm, như thể ánh sáng ở nơi đó không phải dành cho mình.

Ở nhà họ Cận, vị trí của Cận Khinh Ca chính là cùng cực của thấp kém

Cận phu nhân luôn lấy cớ dạy dỗ, uốn nắn cho đứa nhỏ từ môi trường bên ngoài từ chút một hòa nhập với giới hào môn mà không ngừng áp lên người Cận Khinh Ca những yêu cầu vô lý

Tỉ như lần đó, vì người làm vô ý đánh vỡ một chiếc bình trong phòng khách nhưng Cận phu nhân không hề trách mắng người làm ấy mà đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu đứa nhỏ mười bốn tuổi kia

Bà nghiêm khắc ra lệnh ở giữa trời nắng gần bốn mươi độ của thành phố để cho đứa nhỏ quỳ chân trần trên nền sỏi, cái nóng gần như thêu đốt từng loại tế bào, nhưng dường như sự cam chịu của Cận Khinh Ca không làm Cận phu nhân vừa mắt, bà mang ấm trà trong tay không nói hai lời trực tiếp đổ ập xuống đầu vai của Cận Khinh Ca

Nàng đau đến trắng dã mắt nhưng chỉ có thể cắn chặt khóe môi mà kèm chế, một sự kèm chế đã ăn sâu trong máu..

"Đúng là từ một chiếc bụng chả ra làm sao chui ra, loại như mày không xứng đáng được hưởng sự đối đãi của con người!"

Có thể nói ăn đòn roi ở Cận gia còn thương xuyên hơn là ăn cơm bữa hằng ngày, so với nỗi đau xác thịt thì tư tưởng lẫn tinh thần ngày qua ngày điều bị đả kích đến cực điểm, nàng thậm chí có một đoạn thời gian hoài nghi chính mình cò nên tồn tại hay không?

Ví dụ như, Cận Khinh Ca không được đứng thẳng với bất kì một ai, ngoài trừ có mặt ông nội Cận thì dù cho có là người giúp việc nàng cũng phải khom lưng uốn gối, một hành động nói rõ vị thế của nàng ở Cận gia..

Ví dụ như, nếu không được cho gọi thì tuyệt nhiên không được đặc chân lên nhà chính, nếu bị phạt không cho ăn thì tuyệt đối không được lén lút ăn vụng, nếu phát hiện thì một trận đòn thừa sống thiếu chết là hoàn toàn có thể

Thậm chí, Cân Tư Dinh chướng mắt đứa em này nhưng cũng lời đích thân động tay chân, nàng ta chỉ cần bóng gió bên tai Cận phu nhân là được

"Ở trường con không được vui, khi mà đàn anh khóa trên luôn hỏi về con hoang kia!"

Một câu này chọc trúng vảy ngược của Cận phu nhân, bà ấy lập tức cho người nhốt Cận Khinh Ca vào nhà kho lạnh, nơi mà Cận gia đùng để bảo quản thực phẩm cấp đông, không áo ấm, không lò sưởi chỉ có một thân thể đơn bạc, theo đó bệnh viêm phổi của Cận Khinh Ca ngày một trở nặng..

Còn có, ông nội Cận đối với nàng không nóng không lạnh, yêu thương đương nhiên không có, nàng vẫn còn nhớ lần đó vì sơ suất nàng đánh rơi chiếc tách trà mà ông yêu thích, sau khi oằn người chịu đánh hai mươi bản tử nàng còn phải ở giữa sân lớn Cận gia mà đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt, người đi qua kẻ đi lại ai nấy điều cho nàng ánh nhìn khinh bạc...

Cứ tưởng rằng bạo lực gia đình đã đáng sợ nhưng nó so với bạo lực học đường chính là một bộ đôi hoàn hảo, từng ngày ép chết cuộc sống bé nhỏ của Cận Khinh Ca

Một chiều thứ sáu, khi đang lau dọn vệ sinh rắc rối lần nữa gõ cửa Cận Khinh Ca

Vốn dĩ trực vệ sinh là phân công cho ba người nhưng hai bạn khác đã sớm mặc định Cận Khinh Ca là người sẽ 'bao thầu' toàn bộ nên chuông vừa tan đã sớm quẩy balo rời đi bỏ lại một mình Cận Khinh Ca với khu trực vệ sinh

Âm thanh giày thể thao đi đến, tiếng nói của ba, bốn nam sinh vang lên ngày một gần, Cận Khinh Ca không dao du kết bạn nên đối với nhóm nam sinh này nàng chỉ lẳng lặng làm công việc của chính mình nhưng là người ta nói bản thân không thích gây chuyện nhưng không có nghĩa chuyện sẽ không tự tìm đến

Một nam sinh nhìn Cận Khinh Ca mà cười lớn, thậm chí anh ta còn không nhân nhượng đá văng chiếc xô lau sàn bên cạnh, nước cứ thế tràn lan ra một khu lớn

Cận Khinh Ca mím chặt môi, ánh mắt muốn cùng những người này nói lời phải trái, kết quả nàng không có dũng khí đó chỉ có thể ẩn nhẫn dùng cây lau đi lau lại

Người ta nói cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng là không sai

Nam sinh một bước chân lớn trực tiếp nắm lấy đầu vai của Cận Khinh Ca vô tình trúng vào miệng roi xanh tím từng trận đòn hôm qua, nàng đau nên lập tức dừng bước dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bạn học

"Cậu làm gì thế?"

"Ồ biết nói sao? Cả trường điều bảo cậu bị câm, ra là biết nói!"

Chất giọng ngả ngớn của nam sinh kéo theo trận cười khích bát đằng sau, Cận Khinh Ca đáy mắt tối lại nàng tự biết chính mình không là gì so với những người này, phản kháng chính là vô dụng nhất, do đó lách hai bước chân sang trái mà lên tiếng

"Mình không câm!"

"Nghe đồn cậu là em gái của học tỷ Tư Dinh, có số điện thoại của tỷ ấy không cho mình, mình sau này làm bảo kê cho cậu, được không?"

Đừng nói là số điện thoại ngay cả chiếc bóng của Cận Tư Dinh, Cận Khinh Ca còn không thấy rõ huống hồ chi là số điện thoại cá nhân, nàng lập tức lắc đầu và rời đi nhưng nam sinh không cho là thế trực tiếp ép sát nàng vào bờ tường bên cạnh

"Đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt"

Bàn tay của nam sinh như gọng kìm loại lớn khóa chặt khớp hàm của Cận Khinh Ca, vì khoảng cách quá gần cùng góc khuất nên khi giáo viên chủ nhiệm từ phòng giáo vụ bước ra chỉ thấy được sườn mặt của Cận Khinh Ca đang cùng một nam sinh làm chuyện 'đồi bại' ở trường học

"Cận Khinh Ca, làm cái trò gì!"

Tiếng quát của chủ nhiệm làm cho nam sinh giật mình, hắn tức thì tránh đi còn không quên cười một cái khinh miệt, lời tố cáo của một đứa bị cô lập thì có ai tin

Theo đó, Cận Khinh Ca bị chủ nhiệm gọi điện mời phụ huynh, hồi chuông dồn dập gọi đi nhưng không có người nhận, sau đó chủ nhiệm liền minh bạch mà lên tiếng

"Tôi quên mất, em là đứa nhỏ không ai muốn dính vào, đồ con hoang!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...