Bước Qua Ranh Giới

Chương 19



Chương 19

===============

"Tống Yên Nhiên đi du học rồi."

Một câu nói, nhẹ tênh như gió, nhưng từng chữ nện vào lòng Cận Khinh Ca, đau đến rạn vỡ.

Muỗng cháo trượt khỏi tay nàng, rơi xuống nền gạch, bật lên một tiếng vang giòn.

Nàng ngẩng đầu, chậm chạp, nhìn người chị cùng cha khác mẹ đối diện

Trong ánh mắt trống rỗng như mặt hồ mùa đông ấy, không có giận dữ, không có nước mắt, chỉ có một thứ chấp nhận lạnh lùng

Chấp nhận rằng tất cả những gì từng ấm áp, đã vĩnh viễn rời bỏ nàng

Không khí giữa hai người như đông lại

Cận Tư Dinh chậm rãi đứng dậy, không trách mắng, không an ủi, chỉ lạnh nhạt thu dọn bát đũa.

Cận Khinh Ca ngồi bất động trên ghế, mùi cháo loãng vẫn còn vương trong cổ họng, lẫn với vị máu tanh tanh từ ổ bụng trào lên

Cơn đau âm ỉ gặm nhấm từng dây thần kinh.

Nhưng nàng không kêu đau

Giống như mười mấy năm qua, dù bị đánh gãy xương, bỏ đói, bị hắt hủi... cũng chưa bao giờ kêu lấy một tiếng

Cận Khinh Ca ngồi trên sofa phòng khách một đêm thì Cận Tư Dinh cũng ngồi ở bàn ăn phòng bếp một đêm...

Một loại im lặng xé tan lồng ngực của bất kì ai

Mối quan hệ không nóng không lạnh của Cận Khinh Ca và Cận Tư Dinh chính thức vỡ phòng tuyến vào buổi chiều mùa thua

Hiệu sách hôm nay vắng khách

Cận Khinh Ca quấn khăn quàng cổ, lặng lẽ dọn sách ở góc khuất gần kho, không khí ngột ngạt nồng mùi giấy cũ. Lúc nàng đang lúi húi chồng lại những quyển sách ngã đổ thì tiếng đối thoại khe khẽ ở văn phòng truyền ra.

Giọng ông chủ Trương hiệu sách cười gượng lên tiếng

"Thật ra... cô không cần bỏ tiền túi ra thêm đâu. Hiệu sách này ế lắm, chẳng cầm cự được bao lâu đâu."

Một giọng nữ quen thuộc, lạnh nhạt nhưng vững vàng điều giọng

"Không sao. Cứ coi như tôi thuê chỗ cho em ấy có công việc ổn định."

Ông chủ chần chừ, ngập ngừng trong giọng nói rất lớn

"Nhưng... cô bé đó không biết cô là chủ hiệu sách sao?"

"Đừng để em ấy biết."

Bàn tay đang sắp sách của Cận Khinh Ca cứng đờ

Âm thanh như từ nơi nào rất xa vọng đến, mơ hồ, méo mó

Nhưng từng chữ, từng chữ lại như từng nhát dao bén ngọt, cắm phập vào lòng ngực nàng.

Thì ra, ngay cả công việc mà nàng vẫn cố gắng nắm giữ, cũng chỉ là một ân huệ được ban phát mà thôi

Cận Khinh Ca lặng lẽ đặt chồng sách xuống, từng động tác đều cẩn thận như sợ đánh rơi chính bản thân mình

Không ai biết nàng đã nghe được cuộc đối thoại kia

Cũng không ai ngăn cản khi nàng treo tạp dề lên giá, cúi đầu chào ông chủ rồi bước ra ngoài.

Buổi chiều, trời âm u, mưa phùn rải xuống thành phố như tấm màn buồn bã, Cận Khinh Ca đứng dưới mái hiên, nhìn dòng người qua lại hối hả, cổ họng nghèn nghẹn đến mức không thốt ra nổi một lời xin lỗi.

Nàng quyết định nghỉ việc trước ánh mắt ngạc nhiên của ông chủ Trương, thậm chí tiền lương nàng cũng từ chối nhận

Khi trở về căn hộ, Cận Tư Dinh đã đứng đợi trước cửa, dáng vẻ cực kỳ âm trầm

Không một lời vòng vo, Cận Tư Dinh hỏi thẳng

"Vì sao xin nghỉ?"

Cận Khinh Ca nhìn người chị cùng cha khác mẹ ấy, đôi mắt đen nhánh không gợn sóng, một lúc sau, nàng mới thản nhiên đáp, giọng bình tĩnh đến lạnh người

"Tôi không cần lòng thương hại."

Cận Tư Dinh sững lại, đứa nhỏ đã biết chuyện gì?

Cô siết chặt nắm tay, cuối cùng bật ra, như trút hết mọi kiềm nén

"Không phải thương hại! Là tôi không muốn em biến mất như trước kia nữa!"

Gió thổi mạnh qua hành lang trống trải, cuốn theo bụi nước mù mịt

Hai người phụ nữ trẻ đứng đối diện nhau, khoảng cách chỉ mấy bước chân, nhưng giống như cách một đại dương lạnh buốt không thể vượt qua.

Cận Khinh Ca hơi khựng lại

Trong mắt nàng, không có tức giận, không có trách cứ, chỉ có một loại... tuyệt vọng âm thầm

Giống như một con thú nhỏ đã quá quen với việc bị bỏ rơi, nên dù có được đưa tay ra cứu, cũng chỉ biết run rẩy, không dám bước tới.

Một lúc lâu, nàng chỉ buông một câu, rất nhẹ

"Muộn rồi."

Rồi xoay người, bước thẳng vào trong màn mưa lất phất.

Sau lưng, Cận Tư Dinh nắm chặt di động trong tay, từng đốt ngón tay trắng bệch

Cô biết, nếu lần này không giữ được, thì có thể... mãi mãi cũng không còn cơ hội nữa

Giờ phút này cái tôi không còn quan trọng nữa, Cận Tư Dinh tức thì giẫm giày cao gót đuổi theo sau

Cận Khinh Ca rời khỏi chung cư lúc giữa khuya, đường phố vô cùng vắng vẻ

Nàng không biết mình sẽ đi đâu, cũng không có chỗ nào để về, chỉ có thể men theo con phố dài vắng lặng, cuối cùng ngồi co ro nơi bồn hoa ven đường, ôm lấy đầu gối, giống như một đứa trẻ lạc lõng

Không nơi nương tựa

Đến khi tiếng giày cao gót quen thuộc dội vào mặt đất, Cận Khinh Ca mới ngẩng đầu

Cận Tư Dinh đứng đó, thở gấp vì đuổi theo, trên trán còn đọng mồ hôi lạnh

Chỉ có một câu nói, sắc lạnh như dao vang lên

"Nếu em dám đi nữa, tôi sẽ dùng quyền của mình để cắt đứt con đường học vấn của em. Nếu tôi muốn em nghĩ trường đại học nào ở Hải Thành có thể nhận học bạ của em?"

Một đòn đánh thẳng vào điểm yếu nhất của Khinh Ca, không cho nàng trốn tránh, không cho nàng yếu đuối.

Cận Khinh Ca ngây ra một lúc lâu

Trong mắt nàng, Cận Tư Dinh cao ngạo như vậy, xa cách như vậy, nhưng lúc này, từ từng cái run rẩy trên vai áo, nàng lại nhìn thấy một cảm xúc rất giống... lo lắng.

Không phải là sự chiếm hữu, cũng không phải là thương hại

Mà là một thứ tình cảm vụng về, thô ráp, nhưng chân thực như một người lần đầu tiên học cách yêu thương người khác, lóng ngóng mà quyết tuyệt

Cuối cùng, Cận Khinh Ca đứng dậy

"Em sẽ trở về nhưng đại tiểu thư cho em thuê phòng với giá rẻ, em sẽ không phụ thuộc vào chị!"

Đáy mắt Cận Tư Dinh không hề che dấu một tia thở phào, cô lập tức lên tiếng

"Được, dù sao tôi làm kinh doanh cũng không chê tiền. Một tháng hai trăm tệ!"

Cận Khinh Ca nhìn thẳng vào Cận Tư Dinh lại nhớ đến căn hộ cao tầng ấy, hai trăm tệ còn không bằng phí bảo trì của căn hộ...

"Thành giao!"

Trở lại căn hộ đã gần 1h sáng, thật may ngày mai là chủ nhật không có vấn đề gì để giải quyết, Cận Tư Dinh ở huyền quang đổi qua dép đi trong nhà, ánh mắt cô quét qua chiếc bụng dán vào da lưng của đứa trẻ mà chậc lưỡi lên tiếng

"Đói không? Ăn đồ nhà hay gọi thức ăn khuya?"

Rõ ràng là một câu hỏi đầy hình thức thông lệ bởi vì Cận Tư Dinh rất nhanh đã bổ sung câu nói của mình

"Nấu ăn đi! Thức ăn bên ngoài không tốt cho cái dạ dày của em! Chờ tôi một lúc nên em không ngại có thể giúp tôi, tôi trả em mỗi giờ năm mươi tệ"

Khóe môi Cận Khinh Ca hơi nhếch nhe, dường như Cận Tư Dinh đã nắm được trọng điểm để kéo giãn mối quan hệ này

"Được, em giúp tiểu thư!"

Đối với danh xưng tiểu thư Cận Tư Dinh có chút không hài lòng nhưng rất nhanh cô đã quay vào bếp

Có những chuyện không nên vội, nhất là tình cảm bị tổn thương nhiều năm, phải chậm rãi mà bù đắp

Phòng bếp trong căn hộ được bố trí đầy đủ dụng cụ, thức ăn trong tủ lạnh luôn được lắp đầy thường xuyên, nhưng là một tháng qua Cận Khinh Ca chưa từng dùng đến..

Cận Tư Dinh mở tung tủ lạnh lấy ra một khây phi lê cá và ít rau xanh, động tác vô cùng thuần thục, Cận Khinh Ca nhớ đến chén cháo trắng lần trước đúng là không hề tệ

Nàng cơ hồ không tin tưởng người trước mặt thật sự là đại tiểu thư cao ngạo của Cận gia?

"Em đang thắc mắc người như tôi cũng biết nấu ăn, có phải không?"

Cận Tư Dinh lấy tạp dề màu xám tro được treo bên góc tường mà tròng vào người, đồng thời xắng hai tay áo sơ mi lên khỏi khủy tay, ánh mắt cô nhìn được sự ngờ vực trong mắt người còn lại liền lên tiếng

"Nếu không về Cận thị làm việc, tôi muốn mở nhà hàng đấy!"

"Vậy sao?"

Cận Khinh Ca cảm thấy chuyện này ngoài sức tưởng tượng nên trong vô thức mà cuốn vào câu chuyện của Cận Tư Dinh

"Vậy không phải em là chuột bạch sao?"

Cận Tư Dinh dừng lại động tác thái cá, ánh mắt có chút nghiêm túc lẫn nghiền ngẫm

"Cũng không sai! Mỗi ngày thử một món, tôi trả em năm mươi tệ, giao dịch này thấy thế nào?"

Đến như vậy mà Cận Khinh Ca còn không biết người kia đang cố tình tạo 'công ăn việc làm' cho nàng thì thật sự IQ lẫn EQ điều rất thấp...

Chỉ là, Cận Khinh Ca chưa từng nghĩ đến thì ra Cận Tư Dinh lại có khía cạnh này...

"Nếu em bị ngộ độc thì có tính là tai nạn lao động không?"

Cận Tư Dinh hoàn toàn rũ sạch dáng vẻ lạnh lùng của mỉnh, cô rời khỏi bàn bếp đảo mà đi đến quầy bar nên Cận Tư Dinh đang ngồi, bàn tay không chút nhân nhượng mà gõ nhẹ lên trán người này

"Tay nghề tôi tệ đến vậy sao?"

"Em chỉ là hỏi...cho biết"

"Tính!"

Cận Tư Dinh buông một câu liền xoay người hoàn thành công đoạn nấu ăn, đồng hồ đã sắp đến nơi rồi...

Ngoài trời những bông tuyết đầu tiên đã chậm rãi rơi xuống

Một mùa đông nữa lại đến, năm nay có phải Cận Khinh Ca đã không còn đơn độc nữa hay không?

Thời tiết Hải Thành vào đông, đường phố lúc nào cũng lát đát tuyết rơi trắng xóa, Cận Khinh Ca bước đầu thích nghi với việc mở lòng hơn một chút, tập nhìn cuộc sống bằng ánh mắt có tia sáng hơn một chút

Cận Tư Dinh vì tính chất công việc nên thường xuyên về muộn, nàng từng thắc mắc chị ấy không cần trở về Cận trạch sao? Nhưng là nàng lựa chọn không hỏi đến...

Nhưng là chị ấy mỗi khi về muộn sẽ gửi một tin nhắn đến wechat cho nàng, dù nàng chưa từng hồi âm bất kì tin nhắn nào

Đêm nay, Cận Tư Dinh lại một lần nữa về muộn, đồng hồ trên tường đã nhích qua con số 9 nhưng một tin nhắn vẫn chưa được gửi đến

Nội tâm Cận Khinh Ca dâng lên cảm giác lo lắng cùng bất an...

Nàng đi qua đi lại trong phòng khách lớn, ánh mắt thi thoảng nhìn đến sắc trời phủ tuyết bên ngoài, nghĩ tới lui vẫn là dứt khoát đi về phòng ngủ chọn một chiếc áo lông mà Cận Tư Dinh đã mua và hợp thức hóa bằng việc 'cộng' vào khoản nợ ngút trời mà nàng đang nợ chị ấy..

Nàng chính là không thể không nhận..

Tuyết đầu mùa rơi thưa hạt nhưng cũng đủ phủ một lớp trắng xóa lên mặt đường, ánh trăng có chút yếu ớt mà chiếu xuống. Hơi lạnh phả ra trong mỗi làn hơi thở thành những cột khói cao cao

Áo lông rộng thùng thình bao lấy thân thể nhỏ bé, mỏng manh của nàng, nhưng lại không thể ngăn cơn lạnh buốt từ tận bên trong lồng ngực

Với một thân thể hư nhược như Cận Khinh Ca, thì mỗi khi đông đến chính là cực kỳ khổ sở..

Cận Khinh Ca phóng ánh mắt nhìn đến những ánh đèn xe lướt qua, nỗi bất an trong lòng ngày một nặng nề hơn

Thời gian trôi chậm như đông cứng.

Bỗng từ bên kia đường từ phía công trường đang xây dựng có ba bóng người lảo đảo bước ra.

Ánh mắt Cận Khinh Ca lơ đãng lướt qua, rồi cứng đờ khi mà bọn chúng chính là hướng về phía nàng

Bọn chúng mặc áo khoác tối màu, cổ áo xộc xệch để lộ những hình xăm loang lổ

Mùi rượu và khói thuốc lẫn vào gió lạnh, quẩn quanh mũi cô, dù còn cách một con đường lớn

Một gã trong bọn huýt sáo, tiếng cười khàn khàn vang lên xộc thẳng vào thính giác của người nghe

"Con nhóc xinh thế này, đứng đợi ai à?"

Cận Khinh Ca theo bản năng lùi một bước, tuyết dưới chân bị dẫm nát, phát ra âm thanh khô khốc.

Gã thứ hai nheo mắt, ánh nhìn bẩn thỉu đảo quanh thân hình đang được bọc trong áo khoác lông của Cận Khinh Ca, ánh nhìn tục tỉu lướt trên gương mặt trắng bệch, mái tóc đen phủ lòa xòa tuyết trắng

"Nhìn nó kìa, run như cầy sấy... Đáng yêu quá."

Gã thứ ba tiến lại gần, bàn tay thô ráp vươn ra, như muốn kéo chiếc áo lông mà Cận Khinh Ca đang mặc.

Cận Khinh Ca đứng chết trân, mùi rượu và thuốc lá ập tới như cơn sóng bẩn thỉu

Tay nàng siết chặt lại hai quả đấm nhỏ giấu trong túi á, cả người run lên, không phải vì lạnh, mà vì sợ hãi

Nhưng nàng không hét lên, không cầu cứu

Vì hằng hà sa số những chuyện trong quá khứ đã cho Cận Khinh Ca một bời học đắc giá : lời gào thét của nàng sẽ chẳng ai để tâm,chẳng ai để mắt đến

Gã đàn ông vươn tay túm lấy cổ tay đang dấu trong túi áo lông của Cận Khinh Ca

Cơn đau buốt chạy dọc lên vai

Cận Khinh Ca mím chặt môi, quật mạnh cánh tay ra khỏi bàn tay dơ bẩn đó, dù rằng vài tháng trước cánh tay của cô đã được bác sĩ căn dặn hạn chế vận động mạnh

Và dĩ nhiên, một đứa con gái yếu ớt, làm sao đọ nổi ba gã đàn ông say rượu?

Bọn chúng cười khằng khặc, vây chặt lấy con mồi nhỏ xinh đẹp trước mặt

Ánh đèn đường lờ mờ chập chờn

Tuyết rơi đang ngày một nặng hơn

Giữa mơ hồ, Cận Khinh Ca nghe thấy tiếng phanh xe vội vã kéo lê bánh xe trên mặt đường, âm thanh đống cửa đầy vội vã và tiếng giày cao gót lốp cốp đi trên lòng

Một giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh như băng giá, tựa hồ một lưỡi dao sẵn sàng chém xuống

"Mấy người đang làm cái gì đấy?"

Cận Tư Dinh từ xa lao tới, mái tóc đen dài tung bay trong gió lạnh

Áo khoác của chị ấy cũng dính đầy bông tuyết, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia thì sắc bén đến rợn người

Bọn côn đồ giật mình quay lại, một gã cười khẩy, vung tay chỉ vào Cận Khinh Ca, ngả ngớn lên tiếng

"Em gái à, đừng nóng. Bọn anh chỉ đang chơi vui với con bé này thôi..."

Chưa kịp dứt câu, Cận Tư Dinh đã giáng một cú đấm thẳng vào mặt hắn, với một người học võ từ nhỏ thì một cú đấm này đủ tiễn vài chiếc răng của gã đàn ông gãy đôi

Tiếng xương va chạm vang lên nặng nề giữa nền tuyết tĩnh lặng, hắn ta ngã lăn ra đất, mũi tóe máu.

Cận Tư Dinh không nói một lời

Cô đá văng gã thứ hai đang định túm lấy đứa nhỏ nhà cô, động tác gọn gàng dứt khoát, mang theo sự tàn nhẫn như đã đè nén từ lâu

Gã thứ ba lùi lại một bước, định tháo chạy.

Nhưng ánh mắt Cận Tư Dinh đã khóa chặt hắn như con thú săn mồi

Cô nhào tới, túm cổ áo hắn, kéo về phía mình rồi lên gối thẳng vào bụng

Gã rú lên đau đớn, quỵ xuống đống tuyết.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả ba tên đều nằm sõng soài trên nền đất lạnh buốt, rên rỉ không ngừng

Cận Tư Dinh phủi tay, quay lại nhìn đứa nhỏ đang đứng mặt động một góc, sắc mặt đã sắp đuổi kịp nền tuyết trắng dưới lòng đường

Trong lòng Cận Tư Dinh trào lên một cổ khí tức không nhỏ, vừa rồi nếu cô không về kịp thì phải làm sao?

"Làm gì ở đây vào giờ này? Có biết nguy hiểm không?"

Chất giọng của Cận Tư Dinh rất lớn vì bản thân cô đang vô cùng sợ hãi, nếu ánh mắt nhìn đám đàn ông thô thiển kia là như muốn băm ra trăm mãnh, thì ánh mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt lại ẩn chứa cảm bất an cùng lo lắng cực điểm

Cận Khinh Ca không vội trả lời, chỉ có hốc mắt chậm rãi lăn ra hai dòng nước mắt, nàng không phải muốn khóc nhưng bản năng đã 'bán đứng' nàng, nước mắt cứ thế phủ kín hai gò má gầy gầy

Cận Tư Dinh rơi vào lúng túng, cô nhìn đứa nhỏ đang im lặng rơi nước mắt mà cả người cực kỳ khổ sở không biết phải làm sao

Một chút vụng về chậm rãi, Cận Tư Dinh kéo đứa nhỏ vào lòng và ủ ấm, chất giọng trầm ấm vang lên bên tai

"Đừng sợ, chị ở đây! Em không cần phải sợ! Có chị ở đây!"

Lần đầu tiên sau khoảng thời gian tiếp xúc, Cận Khinh Ca chủ động đưa tay ôm lấy Cận Tư Dinh, để cả gương mặt dùi sâu vào lòng ngực người này...

Nàng thật sợ..

Chương trước Chương tiếp
Loading...