Bước Qua Ranh Giới

Chương 18



Chương 18

===================

Cận Khinh Ca tỉnh dậy trong một không gian xa lạ

Vẫn trần nhà trắng xóa, ánh sáng chói lòa xuyên qua khung cửa sổ cao hẹp

Mùi thuốc sát trùng và hơi lạnh của máy điều hòa len vào từng khe thở, nhưng trong không khí không còn mùi thuốc tẩy nồng nặc thay vào đó hương hoa thoang thoảng

Vai phải nàng băng kín, đau nhức đến mức cử động nhẹ cũng khiến toàn thân rúng động, đầu óc nặng trĩu như bị nhấn chìm dưới nước.

Cận Khinh Ca nghiêng đầu, bắt gặp Cận Tư Dinh đang nhắm mắt ngồi tựa trên sofa màu xanh biển đặc ở góc tường

Dáng người thẳng thớm, mắt nhắm hờ, vẻ mặt mệt mỏi nhưng hoàn toàn rút đi sự lạnh lùng xa cách của trước đây

Cửa phòng bệnh được một lực đạo vừa phải đẩy ra, bác sĩ cùng y tá lập tức đi vào, hành động này đánh thức giấc ngủ mỏng của Cận Tư Dinh, cô lập tức mở mắt và điều đầu tiên nhìn thấy chính la gương mặt gầy gò của Cận Khinh Ca đang nhìn mình

Như một sự thôi thúc của bản năng, Cận Tư Dinh nhoẻn miệng nở một nụ cười nhạt, như thể nói rằng tất thẩy đau đớn đã qua đi...

Sau khi nhìn qua bệnh án và cẩn thận kiểm tra vết thương cũng như thay băng, âm thanh trầm ấm của vị bác sĩ trưởng khoa vang lên điều đặn như một chiếc máy phát đã được 'ai đó' lặp trình sẵn

"Khớp vai đã được nối lại, nhưng thời gian tới phải thường xuyên kiểm tra cũng như tập vật lý trị liêu. Tôi muốn nói là chi phí cho những lần tiếp theo tương đối, cô nên chuẩn bị sẵn để không ảnh hưởng đến quá trình điều trị. Nhưng tôi cũng nhắc nhở cô là nếu không hợp tác thì cả đời này đừng mong dùng được tay phải"

Cận Khinh Ca sau khi 'tiêu hóa' hết những lời của bác sĩ, trong đầu liền vẽ nên hai viễn cảnh của bản thân trong tình trạng này

Một là nàng tiếp tục từ chối sự giúp đỡ của Cận Tư Dinh, mỗi ngày lặng lẽ ôm cánh tay gãy này trôi qua, chờ một ngày nào đó thân thể nằm xuống nền đất lạnh, mọi hi vọng về tương lai chính thức bị dập tắt

Hai là nàng chấp nhận lời đề nghị của Cận Tư Dinh

Rõ ràng, chị ta không bắt ép nàng nhưng nàng có thể hiểu được Cận Tư Dinh đã 'sắp xếp' tất cả, lót sẵn con đường để nàng lựa chọn, cân nhắc giữa hai phương án

Nếu muốn tồn tại, nếu muốn tiếp tục con đường nàng đã vật lộn bao năm trời, nàng phải nắm lấy sợi dây cứu sinh này, dù sợi dây ấy buộc chặt nàng với những ký ức và tổn thương cũ kỹ

Cận Tư Dinh bình thản rời khỏi sofa, vẫn là dáng vẻ cao ngạo nên có một đại tiểu thư đồng thời là người điều hành tập đoàn lớn, ánh mắt cô quét lên dáng vẻ rối rắm của đứa nhỏ mà lên tiếng

"Em đến ở với tôi. Tôi cho người chăm sóc em. Cũng tiện cho việc tập trị liệu."

Ngừng một nhịp, giọng Cận Tư Dinh trầm xuống

"Không ép. Em đồng ý, thì đi. Và tôi cho em một sự đảm bảo, ở chỗ tôi sẽ không ai có thể tổn thương em, kể cả mẹ tôi!"

Cận Khinh Ca nhìn trần nhà một lúc lâu, đến khi ánh sáng trắng ấy bắt đầu nhức nhối trong mắt

Sau cùng, nàng khẽ gật đầu.

Không phải vì tin tưởng

Không phải vì tha thứ

Chỉ vì nàng muốn sống tiếp, muốn vượt qua đại dương này đến bên bờ kia của sự đổi mới

Muốn một ngày nào đó, có thể ngẩng đầu lên bằng chính đôi chân mình

Không còn là kẻ co ro bên lề đường, không còn là cái bóng lặng lẽ nuốt nước mắt trong bóng tối.

Cận Tư Dinh đứng đấy với nụ cười mỉm đặc tưng, cô nhẹ nhàng đắp lại chăn cho đứa nhỏ, không nói thêm gì

Bầu không khí giữa hai người như lớp băng mỏng, không vỡ, nhưng lạnh lẽo và mong manh.

Ánh nắng ngoài ô cửa vẫn điều đặn chiếu xuống từng đợt nắng mỏng manh nhưng ẩn chứa một sự

Xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng yên tĩnh phía Nam thành phố, và đây không phải là căn hộ mà đêm kia Cận Tư Dinh đã mang Cận Khinh Ca trở về

Cận Khinh Ca ngồi yên trên ghế phụ, ánh mắt trống rỗng nhìn ánh đèn hành lang đổ dài dưới đất, không gian sáng sủa không vươn một hạt bụi dù là rất mịn

Căn hộ của Tư Dinh vẫn nằm ở vị trí rất cao, tầng bốn mươi hai

Một không gian đơn giản, lạnh lẽo, mọi thứ bài trí ngăn nắp đến mức gần như không có dấu vết sinh hoạt, thậm chí một vài nội thất vẫn còn chưa được bốc bao bì

Ánh mắt Cận Khinh Ca không hề che dấu sự ngạc nhiên nên có, nàng chậm rãi bước vào, tay trái ôm lấy băng vải quấn chặt vai phải.Mỗi bước đi đều kéo theo cơn đau âm ỉ nơi khớp vai chưa lành, nhắc nhở nàng rằng, nàng không có chỗ để quay về nữa.

Cận Tư Dinh không phải người nhiều lời và trong tình huống này càng không thích hợp để hàn thuyên, tâm sự, cô đơn giản lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, chỉ tay vào căn phòng

"Phòng em. Nếu cần gì thì gọi."

Không lời dỗ dành, không ánh mắt dịu dàng, nhưng Cận Khinh Ca có thể cảm nhận được ánh mắt của Cận Tư Dinh nhìn nàng đã không còn rét buốt như trước

Cận Khinh Ca nhận lấy bộ quần áo, giọng khản đặc vì sốt

"Cảm ơn đại tiểu thư!"

Cận Tư Dinh khẽ nhíu mày trước danh xưng này, nhưng là cô không vội lên tiếng chỉ gật đầu, sau đó xoay người vào bếp, rót một cốc nước ấm đặt trên bàn

Cận Khinh Ca đứng giữa căn hộ rộng lớn, cảm giác như một kẻ lạc lối vừa bước chân vào lãnh địa xa lạ, nơi nàng vừa được cho phép ở tạm, nhưng cũng có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào

Mười mấy năm tổn thương, không phải một lần cúi đầu đã có thể xóa nhòa

Nàng biết rõ và Cận Tư Dinh cũng hiểu rất rõ

Nhưng ít nhất, từ khoảnh khắc này, nàng có một chiếc chìa khóa

Một cánh cửa để trốn vào những ngày mưa gió

Một nơi, để thở.

Cận Khinh Ca cắn chặt môi, lặng lẽ bước về phía căn phòng được chỉ định

Phía sau lưng, ánh đèn phòng khách vẫn sáng dịu dàng mà lạnh lẽo như ánh trăng đổ xuống.

Và ngoài kia, thành phố hoa lệ được bao bọc bởi màn đêm tĩnh mịch, thấp thoáng phía xa là vài ánh sao loe lói

Căn hộ của Cận Tư Dinh nằm ở tầng cao của một chung cư yên tĩnh, ánh sáng tràn vào qua những ô cửa sổ lớn sát đất, tầm nhìn gần như bao quát một góc thành phố Hải Thành

Nhưng trong mắt Cận Khinh Ca, nó lạnh lẽo không kém gì căn phòng trọ cũ, chỉ là đổi từ cái lạnh ẩm mốc sang cái lạnh bóng loáng của gỗ và đá quý

Nàng bước đi rất khẽ, mọi sinh hoạt đều co cụm trong một góc nhỏ

Mỗi sáng, Cận Khinh Ca tự mình ra ngoài mua đồ ăn rẻ tiền để lắp vừa đủ chiếc dạ dày báo động của mình, nấu ăn giản dị, giặt giũ, thu dọn chỉ với một cánh tay trái

Dù Cận Tư Dinh đã để lại chiếc thẻ ngân hàng màu đen trong truyền thuyết với lời nhắn /Nếu cần, cứ dùng/, nhưng Cận Khinh Ca chưa từng chạm tới

Ngay cả sau khi dùng hết thuốc từ bệnh viện, nàng cũng là dùng đơn thuốc đó đi ra cửa hàng giá rẻ mua những loại thuốc tương tự bằng tài khoản tiết kiệm ít ỏi của mình, chất lượng dĩ nhiên sẽ không bằng..

Vết thương vai phải vẫn chưa lành hẳn, chính xác là vẫn đang trong giai đoạn tập vật lý trị liệu, do đó mỗi khi đêm xuống Cận Khinh Ca chính là oằn người chịu đựng cái đau nhức từ xương đến âm ỉ.

Nhưng nàng không rên rỉ, không cầu cứu, chỉ nghiến răng chịu đựng trong bóng tối.

Cận Tư Dinh không nói nhiều, và dường như cô không muốn sự có mặt của mình khiến đứa nhỏ càng thêm bí bách, vì vậy dù là mang tiếng ở cùng một mái nhà nhưng tuần suất cả hai chạm mặt nhau hầu như là không có

Cận Tư Dinh chỉ thỉnh thoảng đứng ở cửa phòng khách, lặng lẽ nhìn cánh cửa khép chặt của đứa trẻ, rồi xoay người rời đi

Giữa hai người, yên lặng như một tấm kính trong suốt, ngăn cách những tổn thương đã đóng vảy lâu ngày, không dễ gì chạm vào mà không bật máu

Một tháng sau khi khớp vai được phẫu thuật, cũng là giai đoạn chạy nước rút cho năm học, Cận Khinh Ca không cho phép mình ngồi yên lâu hơn

Tiền thuốc, tiền sinh hoạt, từng con số nhỏ lẻ trong đầu cô cứ như những mũi kim cắm vào lòng bàn tay, đau đến tê dại

Một buổi sáng sớm, nàng khoác thêm chiếc áo khoác mỏng, cẩn thận ngụy trang cho một bên tay vẫn không hoạt động giống như người bình thường, lặng lẽ rời khỏi căn hộ

Những quán cà phê, cửa hàng tiện lợi, nhà sách nhỏ...

Nàng gõ cửa từng nơi, để lại từng bản sơ yếu lý lịch đơn giản đến trơ trọi

Nhưng ở đâu cũng thế

Thấy cô gái trẻ gầy gò, sắc mặt xanh xao, ánh mắt họ đều trở nên khó xử, rồi lịch sự từ chối.

Cuộc sống chưa bao giờ là một hành trình dễ dàng, Cận Khinh Ca không từ bỏ, hôm nay không tìm được việc thì ngày mai tìm được, nàng chính là tin như thế

Cuối cùng, tại một hiệu sách nhỏ trong góc phố cũ, một lão ông trông hiền hậu nhìn nàng chăm chú, thở dài rồi khẽ gật đầu

"Không nặng nhọc lắm, cháu chịu khó phụ ông sắp sách, lau dọn mỗi ngày là được."

Cầm lấy chiếc chìa khóa hiệu sách cũ kỹ, Cận Khinh Ca ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trong nhiều ngày, ánh mắt cô lóe lên một tia sáng rất mờ nhạt

Là tia sáng của tương lai, là tia sáng của sự kiên trì bền bỉ

Vì là năm ba chuẩn bị bước sang năm tư là giai đoạn thực tập quan trọng, thời gian này Cận Khinh Ca không thường xuyên đến trường, vì vậy nàng có thể tận dụng mà củng cố thu nhập cho bản thân

Đồng thời không quên tìm những công ty có nhận sinh viên thực tập

Mỗi ngày như thế lặng lẽ trôi qua, Cận Khinh Ca sớm tối đi về căn hộ của Cận Tư Dinh, từ sau lần ở bệnh viện trở về sau ca phẫu thuật khớp vai phải, cả nàng và Cận Tư Dinh điều không chạm mặt nhau

Nếu không phải mỗi tối âm thanh điện tử báo hiệu có người trở về ở ngoài phòng khách thì nàng sẽ cho rằng căn nhà rộng lớn này chỉ một mình nàng tồn tại

Nàng không lên tiếng

Cận Tư Dinh cũng sẽ im lặng không nói đến

Một không gian yên ắng nhưng lại cực kỳ ngột ngạt...

Là khu phố thương mại, hiệu sách của ông chủ Trương chỉ kinh doanh nhỏ lẻ, hoàn toàn không cạnh tranh nổi với những nơi khác, hơn một tuần nay điều không có một vị khách ghé qua

Ông chủ sốt ruột mà Cận Khinh Ca càng sốt ruột hơn, nàng sợ nếu kinh doanh không tốt thì việc bản thân bị sa thải là gần như chắc chắn. Vì vậy nàng chủ động đề nghị những hình thức quảng cáo, việc phát tờ rơi cuối cùng được ông chủ Trương đồng ý

Cận Khinh Ca không ngại chính mình còn đang trong giai đoạn cần được tịnh dưỡng sau ca phẫu thuật tương đối phức tạp, nàng xung phong ôm sấp tờ rơi nhiều màu sắc đến quảng trường đi bộ lớn trong khu phố mà đứng phát

Ông chủ Trương đối với nàng vo cùng yêu thích, chỉ dặn dò nên cẩn thận chú ý sức khỏe, đừng cố quá sức, vì dưới con mắt của người sống hơn bảy mươi năm trên đời thì thân thể đứa nhỏ này chỉ nhỉn hơn ông một chút

Quảng trường đi bộ đông đúc người qua lại, Cận Khinh Ca cần mẫn dùng hai tay đưa từng tờ rơi quảng cáo cho hiệu sách, có người đưa tay ra nhận nhưng cũng có người lịch sự từ chối,

Dĩ nhiên cũng có người cảm thấy phiền phức mà dựt mạnh sau đó đi ngang thùng rác mà quẳng vào, nhìn cũng nhìn đến

Xã hội này chính là như vậy, là một bảng màu rộng lớn được đan xen bởi những màu sắc khác nhau, có tối và sáng, có thiện và ác...

Một chiếc xe sang trọng màu đen đột ngột phanh kít ngay gần vị trí Cận Khinh Ca đang đứng

Cánh cửa bật mở, người bước xuống là Cận Trì Khiêm và Đổng Thư Dao

Thế giới này thật sự rất nhỏ bé

Họ vẫn cao quý, chỉn chu, rực rỡ như ánh đèn pha giữa dòng đời mờ nhạt

Cận Khinh Ca khẽ cúi đầu, nép vào mép vỉa hè, nàng không muốn họ chú ý đến nàng, có thể lơ nàng đi như một túi rác ven đường càng tốt

Nhưng ánh mắt sắc lạnh của Đổng Thư Dao đã quét thẳng đến chỗ nàng, tựa hồ chiếc miệng được tô son đỏ của bà ta đã chuẩn bị những lời nhục mạ sắp sửa được phun ra

"Đúng là oan gia ngõ hẹp, âm hồn bất táng, đi đến cũng gặp! Muốn tìm đường trở về Cận gia sao? Cảm thấy cuộc sống bên ngoài áp bức quá à?"

Chất giọng của Đồng Thư Dao vẫn vậy, điều điều một trạng thái trịch thượng

Cận Trì Khiêm đứng sững vài giây, ánh mắt chứa đầy chán ghét lẫn khinh miệt, không một lời, ông ta vung tay đẩy mạnh tờ rơi trong tay Cận Khinh Ca, làm chúng bay tung tóe xuống mặt đường

Cú va chạm bất ngờ dội thẳng vào vai phải vừa trải qua phẫu thuật, cơn đau như thiêu đốt từ vết mổ chưa lành, lan thẳng lên tận não bộ

Cận Khinh Ca loạng choạng, ngực thít lại từng nhịp, nhưng nàng cắn răng không rên rỉ, chỉ từ từ quỳ xuống, bàn tay run run nhặt từng tờ rơi đã lấm lem bùn đất

Đổng Thư Dao khẽ hừ mũi, kéo Cận Trì Khiêm rời đi, như thể sợ làm bẩn không khí quanh mình nếu còn đứng thêm một giây phút nào nữa

Cận Khinh Ca vẫn cúi người nhặt, dẫu cả cánh tay phải đã run lên bần bật, vết thương được phẫu thuật một tháng dường như đang kêu gào thảm thiết..

Nàng chỉ lặng lẽ gom góp lại tàn dư của một chút hy vọng nhỏ nhoi, và đứng dậy tiếp tục phát nốt những tờ rơi còn sót lại

Bầu trời xám tro, ánh đèn đường bật sáng, một mình cô bé nhỏ lẫn giữa dòng người, lưng khẽ khom xuống, gồng mình bước qua cơn đau rách toạc đến tận xương.

Bầu trời tắt nắng, Cận Khinh Ca cẩn trọng khoác cho chính mình dáng vẻ bình ổn nhất mà đi vào hiệu sách, nàng thu dọn những phần còn lại của công việc mới dám cúi người rời đi

Ông Trương nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng như thấy điều không ổn gì đó, chỉ là ông không lên tiếng mà phớt lờ đi, dù sao cũng chỉ là nhân viên

Cận Khinh Ca ôm vai bước ra ngoài, tay trái nắm chặt quai túi vải đã sờn

Buổi đêm nhiệt độ xuống thấp, không khí lạnh buốt phả ra từng cơn, mỗi lần gió thổi qua, thân thể nàng lại run rẩy, lưng gập xuống vì đau

Trở về đến căn hộ, cả người Cận Khinh Ca giống như nhúng qua một lớp nước, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, nàng cúi thấp cố ép tiếng thở đầy đau đớn ở trong lồng ngực

Phòng khách vẫn chỉ có ánh đèn vàng nhạt như mọi khi, nàng toan lặng lẽ lướt qua như một cái bóng... thì ánh mắt chạm phải một bóng người

Ghế sofa trắng ngà, Cận Tư Dinh ngồi đó, lưng thẳng, cánh tay đặt hờ lên đầu gối, ánh mắt đen trầm không gợn sóng khóa chặt lấy nàng

Dường như chị ấy đã ở đây để đợi sự xuất hiện của nàng

Không khí trong phòng đông cứng lại trong khoảnh khắc

Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường như đâm vào tai từng nhịp một.

Cận Khinh Ca siết quai túi, ngón tay trắng bệch vì lạnh và đau

Ánh mắt nàng hạ xuống, tránh né cái nhìn sắc như dao găm kia, định bước nhanh về phòng.

Nhưng giọng nói kia cất lên, lạnh lẽo nhưng lại không xa cách

"Dừng lại."

Bước chân Cận Khinh Ca khựng lại theo phản xạ, như thể bị đổ chì xuống nền nhà, cứng ngắt, toàn thân nàng căng cứng, như một con thú nhỏ lỡ sa vào bẫy

Cận Tư Dinh chậm rãi đứng dậy, bóng dáng cao gầy dưới ánh đèn in dài lên sàn nhà, cô đi về phía đứa trẻ, từng bước nặng nề như dẫm vào trái tim ai đó

"Cởi áo khoác ra."

Giọng nói đó không chấp nhận phản kháng

Nó không mang vẻ dịu dàng của một người chị, cũng chẳng có sự dịu dàng của một người dưng, mà là mệnh lệnh lạnh buốt.

Cận Khinh Ca siết quai túi chặt hơn, cơ thể nàng hơi run lên, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ cởi áo

Chiếc áo khoác sờn cũ vừa tuột khỏi vai, Cận Tư Dinh liền thấy vết sưng to ở đầu vai nên vị trí mổ chỉ vừa kéo da non, ánh mắt cô tức thì sa sầm xuống

Không một lời dư thừa, Cận Tư Dinh bước thẳng tới, kéo tay đứa trẻ về phía sofa và ấn xuống

Trong mắt người phụ nữ ấy, không có sự tức giận, chỉ có một thứ gì đó tối đen, giống như một cơn giông sắp sửa trút xuống

Nàng muốn chống cự, nhưng thân thể quá yếu, vết thương nhói buốt từng hồi như thiêu đốt

Cận Tư Dinh đi về phía đặc tủ y tế và nhanh chóng mang lại một túi sơ cứu, cô một lời cũng không nói chỉ kéo mở lớp áo thun một khoảng vừa vặn để có thể nhìn thấy miệng vết thương đang sưng đỏ kia

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đôi mày lạnh băng của Cận Tư Dinh thoáng cau lại, nhưng rất nhanh, vẻ mặt cô lại trở nên trầm tĩnh như nước đóng băng.

"Tôi đã dặn em phải dưỡng thương."

"..."

"Cận Khinh Ca, em muốn chết sao?"

Lần đầu tiên sau hơn một tháng ở chung, hai người đối mặt thẳng với nhau như vậy

Cận Khinh Ca im lặng, chỉ cúi thấp đầu, nước mắt nóng hổi dâng lên nhưng bị nàng nuốt ngược trở vào, nàng không biết mình sợ cái lạnh trong ánh mắt kia hơn, hay sợ chính sự yếu đuối đang rỉ máu trong lòng mình hơn.

Ngoài cửa sổ, cơn gió bấc cuộn lên từng hồi buốt giá

Trong căn hộ xa hoa lạnh lẽo ấy, hai con người mang cùng dòng máu, lần đầu tiên, ngồi lại cùng nhau dưới một bầu trời nứt vỡ

Sau khi chườm lạnh vào miệng sưng đỏ của vết thương, Cận Tư Dinh không nói một lời, chỉ lạnh lùng xoay người vào bếp

Cận Khinh Ca ngồi yên trên sofa, đầu cúi thấp, ngón tay vô thức siết lấy vạt áo
Không khí trong căn hộ rộng lớn như đặc quánh, chỉ còn lại tiếng lách cách dao thớt vọng ra từ nhà bếp, mười mấy phút sau, một bát cháo trắng và đĩa rau củ hấp được đặt xuống bàn trà trước mặt nàng

"Ăn đi."

Giọng Cận Tư Dinh vẫn lạnh lẽo, không chứa bất kỳ nhiệt độ nào

Nhưng Cận Khinh Ca, bằng một trực giác mơ hồ, nhận ra được bát cháo này nấu đúng theo chế độ của một bệnh nhân dạ dày lâu năm: nhạt, mềm, dễ tiêu hóa

Nàng im lặng cầm thìa bằng tay trái, động tác cứng nhắc như một cỗ máy

Mỗi lần múc một muỗng cháo, đầu ngón tay lại run nhẹ vì đói và đau

Cận Tư Dinh không ngồi đối diện, mà kéo một chiếc ghế ở xa ra ngồi xuống, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo từng động tác của em gái cùng cha khác mẹ, cô chính là đang học cách chăm sóc người khác..

Ánh sáng vàng nhạt từ đèn trần đổ xuống, kéo dài khoảng cách giữa hai người thành một khe hở hun hút

Một lúc sau, như nhớ ra điều gì, Cận Tư Dinh mở lời, giọng bình thản đến mức gần như vô cảm

"Tống Yên Nhiên đi du học rồi."

Muỗng cháo trong tay Cận Khinh Ca khựng lại giữa không trung

Cận Tư Dinh tựa lưng vào ghế, mắt nhìn lơ đãng vào một điểm nào đó ngoài cửa sổ:

"Ngay sau khi em biến mất... con bé cũng rời đi."

"..."

Tiếng gió ngoài cửa sổ vang lên từng đợt

Cận Khinh Ca cúi thấp đầu hơn nữa, như thể chỉ cần thêm một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi nàng tan biến.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng không phân rõ nổi, thứ đang nghẹn nơi cổ họng mình là vị đắng của cháo, hay là một nỗi trống trải mơ hồ từ tận sâu trong xương tủy.

Cận Tư Dinh không nói thêm, cũng không ép buộc đứa nhỏ phải đối thoại

Giữa hai người, chỉ còn lại tiếng thìa chạm nhẹ vào thành bát, vỡ vụn như những mảnh vỡ ký ức cũ kỹ.

Bữa tối lặng lẽ kết thúc trong im lặng

Không một ai chạm vào sự ấm áp yếu ớt vừa mới hé nở.

Nhưng trong một góc khuất nào đó, vết rạn giữa hai chị em, đã bắt đầu có một khe nứt rất nhỏ, mảnh như sợi tơ, nhưng cũng đủ để ánh sáng đầu tiên len vào

Chương trước Chương tiếp
Loading...