Bước Qua Ranh Giới

Chương 17



Chương 17

=============

Ngoại ô thành phố thường có nhiều khu xưởng, một số chủ vì muốn tiết kiệm mà chấp nhận những lao động không đủ chuyên môn

Đó là lý do Cận Khinh Ca được nhận vào làm ở một xưởng gỗ dù rằng trên dưới công xưởng chỉ có vỏn vẹn hơn mười công nhân nữ trong một nhóm công nhân toàn nam

Xưởng lạnh lẽo, tràn ngập mùi gỗ mục và dầu máy, âm thanh vật nặng va vào nhau vang vọng từng hồi.

Cận Khinh Ca cúi thấp người, cánh tay run rẩy ôm lấy thùng hàng cỡ lớn, bước chân lảo đảo theo từng tiếng quát tháo của quản lý

Một tiếng 'Rắc' nhỏ vang lên giữa những tiếng ồn ào.

Vai phải như bị xé rách, mồ hôi lạnh túa ra ngay tức khắc, thấm đẫm lưng áo mỏng. Đau đến hoa mắt, nhưng Cận Khinh Ca chỉ siết chặt hàm, lặng lẽ đặt thùng xuống

Không kêu, không khóc, không xin nghỉ

Đi bệnh viện tốn tiền

Xin nghỉ sẽ mất ca làm, không có tiền trả tiền trọ tháng này.

Nàng lết từng bước ra khỏi xưởng khi ca làm kết thúc, cơn đau ở vai dần dần lan sang cổ và bả vai trái

Gió đêm thành phố thổi lồng lộng qua khu nhà xưởng cũ kỹ, lạnh đến mức mỗi hơi thở đều như một lưỡi dao cứa vào phổi.

Phòng trọ cũ cách đó gần hai cây số, Cận Khinh Ca siết chặt quai balo chỉ còn đeo được bằng một vai, cúi đầu, lặng lẽ bước đi dưới cơn gió lạnh xé da, xé thịt

Tối nay, nàng chỉ có một bữa: một cốc nước lọc ấm.

Đủ rồi, chừng đó, đủ để lừa dối cơn đói, và ru ngủ cả cơn đau

Căn phòng trọ bé xíu, chỉ bằng nửa gian bếp nhà người ta, một bóng đèn lập lòe, ánh sáng trắng nhợt phủ lên vách tường bong tróc.

Cận Khinh Ca đặt balo xuống bằng tay trái, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng động tác nhỏ cũng khiến vai phải như bị đâm xuyên.

Nàng lặng lẽ kéo áo khoác ra, áo thun mỏng bên trong ướt đẫm mồ hôi dính sát vào da thịt

Động tác giơ tay lên đã không còn làm được nữa, chỉ có thể chậm rãi trượt áo xuống khỏi vai, để lộ mảng da tím bầm, sưng phù một cách khủng khiếp.

Trong chiếc gương đục bên kia phản chiếu gương mặt nàng tái nhợt, môi khô nứt ra vì lạnh

Cận Khinh Ca nghiêng người dựa vào tường, dùng tay trái lần mò tìm khớp vai lệch ra ngoài, nàng cắn chặt răng, mồ hôi lạnh lại túa ra.

"Rắc!"

Một âm thanh nhỏ gọn vang lên trong căn phòng im lặng.

Cơn đau buốt tới tận óc khiến toàn thân nàng run rẩy trong mấy giây.
Cận Khinh Ca chống tay lên bờ tường, gục đầu xuống, lưng áo mỏng run lên nhẹ nhẹ theo từng nhịp thở gấp.

Không ai bên cạnh, không ai biết.

Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh cứ thế quét qua

Cận Khinh Ca lau qua loa cánh tay bằng nước lạnh, quấn vai bằng mảnh vải sạch cắt ra từ chiếc áo cũ, nàng ngồi tựa lưng vào tường, ôm gối, lặng lẽ uống hết cốc nước lọc.

Một bữa tối xa xỉ, một đêm dài phía trước

Vài ngày sau, kho xưởng nơi Cận Khinh Ca làm thêm bất ngờ bị liên đoàn lao động đến thanh tra

Toàn bộ nhân viên thời vụ không đủ yêu cầu như nàng điều bị sa thải mà chưa kịp nhận nổi một đồng lương. Hợp đồng mập mờ, nàng biết mình không có tư cách kiện cáo, chỉ có thể cắn chặt răng, ôm lấy bả vai âm ỉ đau, lặng lẽ rời đi

Những đồng tiền cuối cùng trong ví ngày một vơi cạn, mà kỳ hạn đóng tiền nhà lại gần kề như một bản án lạnh lùng

Cơn đau nơi vai khiến nàng mỗi đêm trở mình đều nhói đến tận óc, nhưng Cận Khinh Ca vẫn lặng im, tự nhủ rằng chỉ cần chịu thêm một chút nữa thôi, mọi thứ sẽ ổn.

Thế nhưng, chẳng có điều gì ổn cả

Hợp đồng thuê nhà ngắn hạn hết hạn đúng lúc Cận Khinh Ca chẳng còn đủ tiền đặt cọc mới

Chủ nhà lạnh lùng đuổi nàng ra khỏi phòng trọ cũ, quăng hành lý xuống bậc thềm như vứt bỏ một món đồ thừa thãi

Bầu trời trĩu nặng mây xám, cơn mưa đầu mùa kéo đến nhanh như một cú giáng nặng nề

Cận Khinh Ca ôm hành lý ướt nhẹp, vai đau đến run rẩy, lê bước giữa thành phố đèn xe chớp lóa

Nàng ngồi bệt xuống gốc một cây ven đường, vai phải sưng đỏ, tay trái bám chặt quai ba lô rách toạc

Cả người nàng ướt sũng, lạnh ngắt, và trống rỗng như một xác rỗng ruột trôi giữa dòng người hối hả.

Cận Khinh Ca đứng dậy, lảo đảo tìm đến một cửa hàng tiện lợi 24h

Nước mưa theo tóc chảy dài xuống cổ áo, lạnh buốt như dao cắt

Nàng lặng lẽ vào nhà vệ sinh, cởi áo khoác ra vắt cho bớt nước, mượn vòi nước rửa mặt mà dùng tạm như tắm

Bả vai đau nhức đến mức nàng không cử động nổi cánh tay này, chỉ có thể run rẩy lau khô bằng mảnh giấy vệ sinh cũ kỹ, ép mình chịu đựng thêm một đêm dơ bẩn, lạnh buốt và vô vọng

Cửa hàng tiện lợi không cho khách ngủ lại

Cận Khinh Ca lau khô người bằng chút khăn giấy còn sót, sau đó đành lặng lẽ ra ngoài, tìm một góc khuất sau máy bán nước tự động để ngồi tạm

Gió đêm thổi vào người, thấm lạnh qua lớp áo mỏng, vai phải sưng vù khiến từng cái cựa mình cũng đau như xé

Nàng co người lại, ôm ba lô vào ngực, cố gắng cầm cự qua đêm như một đứa trẻ vô gia cư lạc lõng giữa thành phố hào nhoáng

Nửa đêm, trời lại đổ mưa

Nước lạnh buốt xối thẳng xuống người, Cận Khinh Ca mệt mỏi đến mức không còn sức đứng dậy. Đầu óc nàng choáng váng, mắt tối sầm lại từng hồi

Vết trật khớp vai âm ỉ, đau từ mấy ngày trước giờ trở thành cơn nhức buốt kinh khủng, như có bàn tay vô hình siết chặt lấy cơ thể nàng

Một tiếng hét vang lên đâu đó, Cận Khinh Ca mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân chạy tới.

Một nhóm thanh niên say xỉn, trên tay cầm lon bia dở dang, cười vang cả một góc phố, thậm chí lấn át cả tiếng mưa

Một đứa trong số họ huých vai thằng bạn, chỉ vào nàng mà lên giọng mỉa may

"Ê, coi kìa. Con nhỏ ăn mày hả? Bộ tưởng ở đây có thể dựng ổ ngủ hả?"

"Trời, nhìn mặt cũng xinh mà, ha ha ha..."

Cận Khinh Ca ôm chặt ba lô, muốn đứng dậy nhưng cả người như nhũn ra

Vai đau, tay run, chân lạnh đến mất cảm giác

Nàng chỉ có thể cúi gằm mặt, thu mình lại, hy vọng đám người đó bỏ qua.

Nhưng không

Một lon bia bay thẳng vào cổ chân nàng

"Cút! Ở đây cấm lang thang đó, nghe chưa!"

Một thằng hét lên, đạp nhẹ vào ba lô nàng như trêu chọc.

Cận Khinh Ca cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng dâng lên nơi đầu lưỡi

Đám thanh niên rồi cũng bỏ đi, chán ngán như vứt đi một món đồ chơi hỏng

Chỉ còn lại Cận Khinh Ca ngồi bệt dưới đất, ôm lấy bả vai đau nhức, nước mưa hòa lẫn nước mắt, thấm ướt cả lòng bàn tay lạnh toát.

Nàng lảo đảo đứng dậy, kéo lê ba lô, rời khỏi ánh đèn sáng của cửa hàng tiện lợi, đi sâu vào đêm tối lạnh lẽo

Mưa mỗi lúc một nặng hạt

Cận Khinh Ca lết đi dưới màn nước trắng xóa, bước chân mềm nhũn như muốn ngã quỵ bất cứ lúc nào. Cơn đau nơi vai phải giờ không chỉ còn là nhức nhối âm ỉ, mà đã trở thành từng nhịp đập tê dại, như kim châm sâu vào tận xương tủy.

Đi được vài trăm mét, nàng khuỵu xuống bên một bức tường cũ kỹ

Lưng tựa vào bức tường lạnh buốt, toàn thân run lên bần bật, hơi thở gấp gáp, lồng ngực thắt lại vì sốt cao.

Nàng mở ba lô, lục lọi trong vô thức, không còn gì ngoài cuốn vở nhòe nước và một gói mì

Tay run rẩy bóc gói mì , nhét vội mấy mẩu vụn vào miệng, khóe môi lấm tấm nước mưa, ướt lạnh như xát muối.

Bụng đau quặn. Đầu ong ong như sắp nổ tung.

Cận Khinh Ca biết, nàng rất không ổn

Bả vai đã lệch hẳn, khớp trật ra ngoài quá lâu, cộng thêm cơ thể suy nhược, bây giờ chỉ cần một cơn sốt cũng đủ đoạt mạng.

Nhưng nàng không có tiền đi bệnh viện

Không có nhà để về

Không ai đợi nàng ở bất cứ đâu.

Gió đêm rít qua khe hẻm hẹp, Cận Khinh Ca cuộn người lại, hai tay ôm chặt lấy vai phải đau đớn, miệng mấp máy những tiếng gọi vô thanh.

Không ai đáp lại.

Nàng cố gắng chịu đựng thêm một lúc, nhưng chỉ được vài phút, tầm mắt mờ dần, âm thanh xung quanh trôi đi như trong làn nước sâu thẳm

Một cảm giác khó thở quét qua ngực.

Nàng ngã xuống nền đất lạnh, ánh mắt mờ đục nhìn bầu trời không sao

Ý thức cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối là mưa lạnh thấm vào xương, và một nỗi cô đơn sâu đến tuyệt vọng

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân vội vã dừng lại trước mặt Cận Khinh Ca

Giọng người phụ nữ trẻ vang lên lo lắng

"Có người ngất ở đây! Mau gọi trung tâm bảo trợ xã hội đi!"

Bóng người vây quanh ngày một nhiều, trong đêm mưa gió một chiếc áo khoác được phủ lên người cô gái trẻ

Cận Khinh Ca không còn đủ sức mở mắt, chỉ mơ hồ cảm nhận được thân thể mình được nâng dậy, và nàng cũng là phó mặc cho tất cả

Cận Khinh Ca tỉnh lại trong một căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi cay xè

Ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống, người nàng run lẩy bẩy trong bộ quần áo mỏng ướt sũng, chiếc vai trật khớp đau đến mức như có ai cầm dao khoét sâu vào xương thịt

Nàng cố ngồi dậy, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không phát ra được tiếng nào, một nhân viên trung tâm bảo trợ đi ngang, thấy Cận Khinh Ca tỉnh thì lạnh nhạt ném cho một cốc nước ấm

"Uống đi. Sáng mai nếu không ai tới đón thì em phải rời khỏi đây. Chúng tôi chỉ hỗ trợ trường hợp khẩn cấp, không thể giữ lâu."

Cận Khinh Ca gật đầu, không phản kháng. Nàng siết chặt cốc nước, hơi ấm mỏng manh khiến đầu ngón tay run rẩy

Bên người, chiếc túi balo cũ, thứ duy nhất chứa toàn bộ tài sản của nàng, điện thoại, giấy tờ tùy thân, thẻ sinh viên đã biến mất từ lúc nào

Không ai hỏi nàng tên tuổi, cũng không ai báo cảnh sát, hay đề xuất cho nàng một phương án

Ở đây, một đứa như nàng chẳng khác gì cỏ dại mọc ven đường, héo úa hay chết đi đều chẳng ai bận tâm.

Sáng hôm sau, trời mưa xối xả

Cận Khinh Ca lê thân thể rã rời ra khỏi trung tâm, đầu óc choáng váng vì cơn sốt vẫn chưa dứt, chiếc vai phải đau đến mức mỗi bước đi như kéo theo từng nhát dao bén nhọn

Trên vỉa hè đầy nước mưa và bùn đất, nàng bắt gặp một tấm biển cũ kỹ ghi:

"Tuyển nhân viên thời vụ — trả lương theo ngày."

Không còn lựa chọn nào khác, nàng mặc chiếc vai đang kêu gào mà lảo đảo tiến vào công trường

Công việc nặng nề, bùn đất trơn trượt, từng lần vác vật liệu nặng khiến vết trật khớp chưa kịp lành càng thêm tồi tệ

Đêm đến, nàng cuộn mình dưới mái hiên tạm bợ, mặc mưa gió táp vào mặt, người ướt sũng lạnh buốt, bên tai những tiếng xì xào xen lẫn tiếng cười ác ý của đám người qua đường cứ thế vang lên như từng hồi chuông cảnh tỉnh rằng, xã hội này thật sự rất tàn khốc

"Con bé kia chắc bỏ nhà đi bụi, làm gì có đi đến bước đường cùng như vậy?."

Cận Khinh Ca nằm im, mắt mở trừng trong bóng tối. Nước mưa hòa lẫn nước mắt chảy ngược vào tóc, lạnh buốt đến tận tim

Nàng đã trắng tay thật rồi, không nhà, không người thân, không nơi quay về

Vết thương nơi vai âm ỉ nhức nhối, cơn sốt trong người như thiêu đốt thần trí

Mỗi lần nàng cố nhấc tay, cơn đau buốt từ xương kéo dài xuống tận thắt lưng, khiến thế giới trước mắt nhòe đi

Cận Khinh Ca không nhớ nổi mình đã chịu đựng bao lâu dưới cơn sốt thiêu đốt ấy

Công trường nhầy nhụa bùn đất, vật liệu nặng nề chất đống

Những bước chân loạng choạng, những cú trượt ngã đau điếng, và ánh mắt ghẻ lạnh của những người xung quanh, tất cả như kéo nàng dần chìm xuống

Vai phải đau buốt, đôi mắt mờ đục, thân thể chịu dày xéo luân phiên giữa nóng và lạnh

Khi nàng cố nhấc một tấm ván sắt quá sức, bỗng dưng cơ thể chao đảo, mọi thứ quay cuồng, đổ ập

Ngay khoảnh khắc ngã quỵ, một bàn tay từ đâu vươn tới, siết chặt lấy cánh tay nàng, bàn tay ấy không quá ấm áp nhưng đủ vững vàng như cả thế giới duy chỉ còn một điểm tựa duy nhất.

Giữa màn mưa xối xả, Cận Khinh Ca ngước lên, tầm mắt nhòe nước bắt gặp gương mặt kia, đôi mắt vốn dĩ vẫn luôn lạnh lùng mà giờ phút này dịu dàng đến lạ

Là Cận Tư Dinh.

Không có lời trách mắng, không có cái nhìn khinh bỉ, cũng chẳng có ánh mắt thương hại

Chỉ là bàn tay ấy, siết lấy cô thật chặt, như nói rằng

/Tôi ở đây, em đừng sợ/

Lần này, Cận Khinh Ca không lùi lại nữa, nàng để mặc thân thể mệt mỏi tựa vào cánh tay ấy, để mặc những giọt nước mắt mặn chát lẫn trong nước mưa lăn dài xuống má

Không còn kiêu ngạo, không còn gồng mình

Nàng chấp nhận

Chấp nhận để được ai đó nắm lấy, cứu lấy mình khỏi vực thẳm.

Cận Tư Dinh ôm lấy đứa nhỏ bằng vòng tay mạnh mẽ, như siết lại cả thế giới đang rạn nứt

Mưa vẫn trút xuống, xóa nhòa mọi thứ, chỉ còn lại hai bóng người lặng lẽ dìu nhau đi giữa biển người lạnh lẽo

Bệnh viện trắng lạnh đầy mùi thuốc sát trùng, Cận Khinh Ca nằm bất động trên giường cấp cứu, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, bờ vai phải băng bó sơ sài, chờ sự chuẩn đoán của bác sĩ chuyên môn

Ngoài hành lang, bác sĩ gọi Cận Tư Dinh vào bên trong với thái độ kính trọng hiếm có, trước mặt ông không phải nhân vật tầm thường

"Khớp vai bệnh nhân đã lệch quá lâu, phần xương đã xuất hiện dấu hiệu hoại tử nhẹ. Nếu không phẫu thuật kịp thời, về sau có thể tàn phế"

Cận Tư Dinh siết chặt tay, chân mày thanh tú tức thì cau chặt lại, đứa nhỏ này chỉ mới hai mươi ba tuổi sao có thể thành một phế nhân...chuyện này chính là tuyệt đối không thể

Bác sĩ nhìn thấy nét căng thẳng trên mặt Cận Tư Dinh liền bổ sung thê

"Chúng tôi có thể đảm bảo ca phẫu thuật tỷ lệ thành công rất cao, về sau tập vật lý trị liệu đúng chỉ dẫn sẽ không để lại di chứng! Cận tổng có thể yên tâm!"

Từ phòng bác sĩ trở ra, Cận Tư Dinh đứng trước khung cửa kính ngăn cách hai thế giới, bên này là ánh đèn lạnh lẽo, bên kia là bóng dáng gầy gò đang thiêm thiếp ngủ

Mái tóc đen nằm tán loạn, sắc môi tím tái, đôi lông mày khẽ nhíu lại ngay cả trong cơn mê

Gầy đến mức chạm vào là vỡ.

Cận Tư Dinh chậm rãi đẩy cửa bước vào

Ngồi xuống mép giường, cô lặng lẽ nắm lấy bàn tay đứa nhỏ này, âm thanh dịu dàng nhất trong hai mươi bảy năm nhân sinh của Cận Tư Dinh chậm rãi mà lên tiếng

"Chưa bao giờ là muộn! Lần này... chị không để em một mình nữa."

Khi Cận Khinh Ca tỉnh lại, ánh mắt hoang mang lướt qua trần nhà trắng tinh, bên mũi nồng nặc mùi thuốc đặc trưng của bệnh viện

Vừa định vùng dậy, cơn đau nhức từ vai khiến nàng run bắn lên

Ngồi bên kia góc sofa Cận Tư Dinh bình thản lên tiếng

"Bác sĩ yêu cầu phải phẫu thuật gấp. Tôi đã đồng ý thay em ký tên. Dưới danh nghĩa người bảo hộ!"

Cận Khinh Ca hơi mắt to đầy hoảng hốt, nàng ngập ngừng cất lên giọng khản đặc

"Em... không có tiền..."

"Tôi không cần em trả tiền."

Cận Tư Dinh nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trầm ổn như đã suy nghĩ rất lâu

"Chỉ cần em đồng ý, sau khi xuất viện, đến ở với chị. Căn hộ của chị dư phòng. Em nghỉ ngơi, dưỡng thương, tập lại vai. Cũng coi như..."

Cô hơi dừng lại, bỏ lửng một khoảng lặng trong không khí, ánh mắt thoáng một tia dịu dàng lẫn kiên quyết

"...cho tôi cơ hội bù đắp cho em, muộn nhưng không hẳn là không thể!"

Lần đầu tiên, giữa họ, có một nhịp cầu nhỏ bé nhưng thật sự tồn tại

Một lựa chọn không nhuốm màu thương hại, không gượng ép, cũng chẳng còn cao ngạo.

Cận Khinh Ca cắn môi, giữa đại dương mênh mông đang từng ngày nhấn chìm thân thể nàng xuống đáy vực, nàng nghe nhịp tim mình khẽ run lên

Lần đầu tiên nàng không từ chối nữa sự trợ giúp từ người chị đã từng mang đến cho nàng ám ảnh tuổi thơ nữa

Chiếc đầu nhỏ khẽ gật, hành động nhỏ nhưng đủ để Cận Tư Dinh nắm lấy, không bao giờ buông

Chương trước Chương tiếp
Loading...