Bước Qua Ranh Giới

Chương 16



Chương 16

==================

Tin nhắn được gửi đến vào một buổi chiều mà tài khoản của Cận Khinh Ca chỉ còn mấy chục tệ, nàng nhìn dòng tin như một sợi rơm cứu mạng vậy

[Tiệc tư nhân cần số lượng phục vụ, yêu cầu kín miệng và vẻ ngoài ưa nhìn, lương trả sau khi xong tiệc, mỗi bạn ba trăm tệ, không trừ phí đồng phục]

Cận Khinh Ca một chút cũng không suy nghĩ mà nhanh chóng gửi thông tin cá nhân cho người mô giới việc làm, ba trăm tệ cho một buổi làm thêm là con số rất lớn với nàng ở thời điểm này

Rất nhanh người mô giới đã gửi lời đồng ý đến đồng thời chuyển luôn vị trí buổi tiệc, là một khách sạn cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố

Cận Khinh Ca cân nhắc thời gian còn lại liền đi thẳng vào tolet chuẩn bị cho công việc bắt đầu từ 6h chiều nay

Đồng phục đen được phát tại sảnh khách sạn: áo sơ mi cứng nhắc màu trắng, chân váy đen ngắn ngang gối, giày đế bằng, tất cả vừa vặn như thể đã đo ni đóng giày

Nàng mặc vào, kéo cao cổ áo, không nhìn gương, như để cẩn thận Cận Khinh Ca còn dùng một chiếc tất đen cao để che đi đôi chân vẫn còn lồi lõm những vết sẹo xấu xí

Tiệc bắt đầu lúc tám giờ tối

Cận Khinh Ca được giao công việc đơn giản: cầm khay rượu, đi qua lại giữa các khu bàn lớn, vì dù sao thì dung mạo của nàng cũng vô cùng xuất chúng mặc dù vẫn luôn là trạng thái yếu ớt dễ vỡ như pha lê

Ánh đèn vàng ấm áp không sưởi nổi lòng bàn tay lạnh cứng của nàng, âm nhạc du dương, tiếng cười nói rộn ràng, một biển người lộng lẫy trong những bộ lễ phục xa hoa

Đây là một thế giới mà Cận Khinh Ca lần đầu tiếp xúc

Nàng vẫn tưởng chỉ là một tiệc thường

Cho đến khi MC cầm micro bước lên sân khấu, giọng nói sang sảng vang vọng khắp đại sảnh

"Chào mừng quý vị đến tham dự lễ kỷ niệm 30 năm thành lập Cận thị!"

Từng chữ từng chữ như đè nặng lên màng nhĩ Cận Khinh Ca.

Cận thị.....Cận Trì Khiêm

Những cái tên nàng cắn răng chôn sâu suốt năm tháng qua cùng những vết thương không bao giờ lành lặn trên cơ thể mình

Đôi tay bưng khay siết chặt run rẩy, nàng tự nhủ với chính mình sẽ không ai để ý đến nàng và nàng càng không ai cần để ý.

Nàng ép mình hít sâu, lui người vào góc tối

Chỉ cần làm nốt, nhận thù lao, biến mất, nàng chính là nghĩ đơn giản như vậy

Nhưng số phận chưa từng buông tha cô dễ dàng

Khách sạn xa hoa nhất thành phố rực rỡ ánh đèn, lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập Cận thị, hội tụ đầy đủ tinh anh thương giới.

Cận Khinh Ca bưng khay rượu, lặng lẽ nép mình giữa dòng người lấp lánh, ánh mắt nàng âm thầm quét qua đại sảnh, không khỏi ngỡ ngàng trước thân ảnh quen thuộc

Giữa tâm điểm buổi tiệc, bên cạnh Chủ tịch Tống thị và phu nhân chính là Tống Yên Nhiên, cô bạn cùng phòng quen thuộc, người đã luôn đưa ô về phía nàng trong những ngày mưa

Vẻ mặt đoan trang, khí chất quý tộc, khác hẳn dáng vẻ tinh nghịch thường ngày

Cận Khinh Ca đứng chết lặng

Trong khoảnh khắc đó, nàng mới hiểu giữa họ, ngay từ đầu, đã có một khoảng cách không thể vượt qua

Tiệc đang ở cao trào, tiếng cười nói vang vọng, bỗng một tiếng thét sắc lạnh như xé rách bầu không khí nhộn nhịp đang có

"Cái túi của tôi! Chiếc túi quý giá của tôi mất rồi! Bảo an đâu?"

Đồng Thư Dao, trong bộ váy dạ hội cao cấp, vẻ mặt được trang điểm kỹ càng trở nên cường điệu thái quá

Ở lúc mọi người đang bối rối trước tình huống này thì bà ta lia thẳng về phía Cận Khinh Ca, chĩa ngón tay ra như đã xác định con mồi một cách chắc chắn

"Là cô! Cô vừa rồi đã ở đây rót rượu!"

Người quản lý ca trực là một nam nhân vốn đã được Đồng Thư Dao sắp xếp vội vã chạy đến, lục tìm dưới gầm bàn, nhanh chóng "phát hiện" chiếc túi ngay cạnh chân của Cận Khinh Ca

"Tìm thấy rồi! Ở ngay đây! Dưới chỗ cô gái này!"

Một màn kịch được dàn dựng hoàn hảo

Những ánh mắt tò mò, ghét bỏ, khinh miệt điều xoáy thẳng vào dáng vẻ đứng chết trân của Cận Khinh Ca

Đồng Thư Dao tiến lại, giọng điệu không chút nương tay, cố tình phơi bày mọi nhơ nhớp ra giữa ánh đèn bằng một cách tin tế

"Là cháu sao? Lần trước ở Cận trạch đã trộm đồ cổ bán đi, ta niệm tình mẹ cháu làm giúp việc đến hơi thở cuối cùng ở nhà họ Cận mà không truy cứu, lần này còn chạy đến đây để trộm túi của ta. Đúng là thói ăn cắp vặt ngấm vào xương rồi, có đi đâu cũng không giấu được"

Mỗi lời như tạt thẳng vào mặt, đem thân phận của Cận Khinh Ca triệt để trở thành con người giúp việc trước mắt mọi người, triệt để gắn lên người nàng cái danh trộm cắp quen tay

Người quản lý tỏ ra tức giận mà lớn tiếng

"Phu nhân, tôi nghĩ nên báo cảnh sát không? Cảnh tỉnh mấy thành phần cặn bã chứ?"

Đám đông xôn xao, ống kính phóng viên lóe sáng

Truyền thông, trưởng bối, khách mời, tất cả đều hiện diện

Xôn xao như vậy không lý nào Tống Yên Nhiên không nhìn thấy

Cận Khinh Ca cứng đờ, không thể mở miệng, không biết biện minh thế nào giữa bầy sói đang trực chờ cắn xé.

Nàng nhìn quanh và giao tiếp với ánh mắt của Tống Yên Nhiên

Tia sáng đầu tiên trong đời nàng, vầng thái dương sáng chói mà nàng đang hướng tới

Nàng có thể nhìn thấy sự hoảng loạn và bất lực trong mắt người mà vài tuần trước đã đánh dấu một thân phận mới khi sóng bước bên nàng, người yêu của nàng

Đây rõ ràng là câu chuyện hài mà phải không?

Tống Yên Nhiên bước lên nửa bước, rồi khựng lại.

Bên cạnh là cha mẹ nàng là ánh mắt sắc lạnh, lời dạy nghiêm khắc vang lên như chuông đồng

"Tương lai của con là người thừa kế Tống thị. Trước công chúng, một chút sơ suất cũng không được phép."

Nàng cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, nhịn xuống cảm xúc đang trào dâng trong lòng, bước chân nàng vẫn đứng yên như cũ

Giữa hội trường sáng rực, giữa những ánh đèn flash chớp tắt, Cận Khinh Ca thấy rõ Tống Yên Nhiên khẽ cúi đầu, hai tay siết chặt, cứng đờ như pho tượng.

Nếu Tống Yên Nhiên là một nữ sinh bình thường thì có lẽ giờ phút này cậu ấy đã chạy đến bên nàng

Nhưng không, Tống Yên Nhiên là thiên kim của Tống gia, sau lưng cậu ấy là Tống thị, trước mắt cậu ấy là truyền thông luôn chực chờ săn đón những tin tức nóng bỏng

Việc cậu ấy quen biết cùng một người bị buộc tội trộm cắp là không thể

Ngay lúc Cận Khinh Ca bị an ninh áp chế, một bóng dáng quen thuộc bước thẳng tới giữa đại sảnh.

Cận Tư Dinh.

Trong bộ lễ phục màu đen ôm sát, đường nét lạnh lùng như tạc, mỗi bước chân đều mang theo khí thế áp đảo.

Cận tổng nổi tiếng lạnh lùng cứ thế chắn ngang Cận Khinh Ca, giọng điệu kiêu ngạo, sắc bén

"Có ai tận mắt thấy cô ấy ăn cắp chưa?"

Không ai dám đáp.

Không khí đông cứng trong nháy mắt.

Đồng Thư Dao cố nặn ra vẻ mặt chính trực của một người mẹ mà lên tiếng

"Tư Dinh! Con đừng xen vào chuyện cỏn con này, cứ để cảnh sát xử lý là được"

Cận Tư Dinh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững quét qua người mẹ đã sinh ra mình, tựa hồ không cảm xúc mà lên tiếng

"Mẹ biết chuyện cỏn con vậy không cần làm lớn chuyện làm gì! Túi đã tìm thấy, chuyện đến đây kết thúc được rồi! Mọi người đừng làm hỏng chuyện vui hôm nay!"

Dứt lời, cô nắm lấy cổ tay Cận Khinh Ca, dứt khoát kéo cô ra khỏi vòng vây, ánh mắt Cận Tư Dinh khi ấy, lạnh lùng đến mức không ai dám ngăn cản.

Giữa hội trường sáng rực ánh đèn, chỉ còn tiếng bước chân hai người

Âm thanh tò mò cứ thế vang lên

Cận tổng như thế nào lại đối xử tốt với con người giúp việc đến như vậy?

Bị người khác vu khống

Phát hiện người yêu và mình vốn dĩ không cùng đẳng cấp

Bị toàn thế giới quay lưng...

Nhưng khoảnh khắc Cận Tư Dinh siết chặt tay nàng dẫn nàng đi qua bầy sói rình rập, trong lòng Khinh nàng vụt sáng một loại ánh sáng mong manh, bé nhỏ, nhưng ấm áp vô cùng.

Bên ngoài hành lang khách sạn cực kỳ yên tĩnh, Cận Khinh Ca rút tay lại, siết chặt mép váy, ánh mắt tránh né người đối diện

Cận Tư Dinh tựa lưng vào tường, đôi mắt lạnh nhạt rũ xuống, giọng nói vang lên giữa không gian tĩnh lặng:

"Phát hiện người yêu là thiên kim tiểu thư, cảm giác thế nào?"

Cận Khinh Ca sững người, ánh mắt hơi co rụt lại, tròng mắt nhanh chóng phủ một màn sương lớn

Cận Tư Dinh liếc đứa nhỏ, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu mọi thứ

"Con bé thích em. Mà em cũng vậy."

Giọng điệu không hề mang theo chất vấn hay phán xét, chỉ như đang trình bày một sự thật hiển nhiên.

Cận Khinh Ca cứng đờ, đầu ngón tay khẽ run.

Cận Tư Dinh cười lạnh, giọng nói trầm xuống, mỗi chữ như khắc vào không khí tạo thành một lớp tường kính trong suốt

"Tôi nhắc em con đường em chọn... sẽ cực kỳ khó đi."

Ánh mắt cô thâm trầm, như chứa đựng hàng ngàn tầng ý nghĩa, dừng lại một lúc Cận Tư Dinh mới lên tiếng

"Tống Yên Nhiên không phải đứa trẻ có thể tuỳ tiện chọn lựa vận mệnh của mình."

"Gia đình cô ấy, tương lai cô ấy, áp lực đè lên vai... sẽ là những thứ em không thể tưởng tượng được."

Cận Tư Dinh dừng lại, nhìn đứa nhỏ bằng ánh mắt vừa xa xăm vừa lạnh lùng, sự thật luôn rất tàn nhẫn, cô chính là muốn đứa nhỏ này nhận thức sớm một chút sẽ tốt hơn

"Kể cả cô ấy muốn chống lại cả thế giới vì em thì em cũng nên hiểu, có những thứ không thể thắng chỉ bằng tình cảm."

Cận Khinh Ca ngơ ngác ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đó,
trái tim nàng hoàn toàn bị bóp chặt, một nỗi đau mơ hồ, không tên, trào lên nghẹn ngào nơi cổ họng.

Cô chưa bao giờ nghĩ... Tư Dinh biết

Biết rất rõ

Biết từ khi nào?

Biết đến mức nào?

Giữa làn gió lạnh ban đêm, nàng nhận ra, thì ra mình và Tống Yên Nhiên... từ đầu đã không đứng trên mảnh đất giản đơn như nàng vẫn nghĩ

Gió thổi qua hành lang, khe khẽ lạnh, Cận Tư Dinh đã quay mặt đi, bóng lưng cao gầy dần khuất sau cửa thang máy.

Chỉ còn Cận Khinh Ca đơn độc đứng ở hành lang yên ắng, không một bóng người

Lời nói kia như vết xước âm ỉ, từng chút một khoét rỗng lồng ngực nàng

Tống Yên Nhiên...Người bạn từ thời cao trung, cô gái ấm áp trong căn phòng ký túc nhỏ bé

Cô gái hay cười, hay làm nũng, hay kéo tay cô đi qua những ngày buốt lạnh

Cô gái từng nói:

"Chỉ cần cậu chịu tin mình, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Nhưng hóa ra...

Cô ấy là người đứng trong ánh sáng chói lọi, sinh ra đã đội vương miện, gánh vác trọng trách không thể tự do lựa chọn

Còn Cận Khinh Ca thì sao

Một đứa con ngoài giá thú, một cái bóng mờ bị coi rẻ, bị nhục mạ, bị vu oan, bị chôn vùi.

Một người không có bất kỳ tư cách nào để níu giữ một thiên kim tiểu thư.

Giữa họ, không phải chỉ là một bước chân

Mà là cả một vực thẳm không bao giờ có thể vượt qua.

Cận Khinh Ca cúi đầu, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

Đã có một khoảnh khắc rất nhỏ, nàng muốn lao tới, muốn bất chấp tất cả, muốn níu lấy đoạn ấm áp ấy lần cuối

Nhưng... rồi tất cả đều tan biến như hạt mưa vỡ nát dưới lòng đường, không còn hình dạng ban đầu

Nàng buông lỏng tay

Nhẹ như thể buông một giấc mộng thanh xuân chỉ vừa chớm nở, có phải ngay từ đầu đã không thể nắm giữ.

Đôi mắt xinh đẹp nhưng buồn thăm thẳm cứ thế lạnh dần, ánh sáng bên trong vụt tắt, chỉ còn lại màu tro xám mịt mờ.

Cận Khinh Ca quay người

Bước từng bước, nhẹ nhàng mà nặng nề, như đi trong cơn mưa không bao giờ tạnh.

Không ai níu cô lại

Không một ánh mắt dõi theo.

Mọi thứ, đều kết thúc rồi

/Có những thứ, sinh ra đã không thuộc về mình/

Ánh đèn khách sạn rực rỡ phía sau lưng, như một thế giới khác mà Cận Khinh Ca vĩnh viễn không thuộc về.

Nàng dưới mái hiên nhỏ, đồng phục mỏng hoàn toàn không chóng chọi được với cái lạnh của buổi đêm, hơi lạnh xuyên qua lớp vải, xuyên qua cả làn da và trái tim tê tái

Đôi tay nàng buông thõng, trống rỗng, những vết bầm trên cổ tay và đầu gối âm ỉ đau, sự tê rát ở sóng lưng nhắc nhở nàng về thân phận thấp kém bị người ta giày xéo

Lựa chọn của nàng, chỉ có thể là quay lưng rời đi

Không ồn ào, không biện minh, không hối tiếc.

Trong màn đêm không một ánh sao, bước chân nàng nặng nề nhưng kiên quyết, rẽ lối sang một thế giới khác

Nơi chỉ có chính mình

Từ sau đêm tiệc ấy, Cận Khinh Ca biến mất.

Nàng thôi tất cả công việc làm thêm, những nơi mà Tống Yên Nhiên có thể lui tới tìm kiếm

Xin rút khỏi ký túc xá đồng nghĩa với việc mỗi tháng sẽ phải gòng gánh thêm một khoản chi phí cho việc thuê nhà, nhưng nàng hài lòng với sự lựa chọn này

Nàng dọn đến một căn phòng trọ ọp ẹp ở ngoại ô, bốn bức tường mốc xanh và cửa sổ hoan rỉ sét, nhưng ít nhất không ai nhìn thấy nàng, không ai còn quyền chạm vào sự tồn tại của nàng nữa

Điện thoại tắt nguồn, mạng xã hội khóa tài khoản.

Mỗi sáng, nàng mặc chiếc áo khoác xám rộng thùng thình che đi thân hình gầy guộc, trùm kín mũ áo, lẫn vào dòng người vội vã trên chuyến xe buýt đầu tiên để đến trường đại học

Mỗi tối, nàng làm thêm tới tận nửa đêm trong những nhà kho bụi bặm, những bếp ăn đông người, những quán cà phê nhỏ khuất sâu hẻm vắng

Tay nàng nứt nẻ vì hóa chất tẩy rửa, lưng nàng trĩu nặng bởi những bao hàng cao gấp đôi người

Nhưng nàng không kêu than, không phàn nàn, cũng không một lần quay đầu lại.

Những đêm khuya, trở về căn phòng trọ lạnh buốt, nàng ngồi bó gối bên ô cửa sổ nứt vỡ, nhìn ngắm bầu trời xám xịt, mặc cho bụng đói cồn cào và đôi mắt cay xè vì thiếu ngủ trầm trọng

Trên thế giới này, không ai vì nàng mà dừng lại

Vậy nên, nàng cũng không cần dừng lại vì ai.

Cận Khinh Ca không còn chờ ai cứu vớt.

Nàng tự biến mình thành một cái bóng, ẩn nhẫn đi qua những tháng ngày gió táp mưa sa, để một ngày nào đó, có thể bước ra ánh sáng bằng chính đôi chân đầy thương tích này

Cận Khinh Ca chưa từng trách Tống Yên Nhiên.

Nàng biết, từ khoảnh khắc bước chân vào buổi tiệc đó, nàng và Tống Yên Nhiên đã không còn chung một thế giới.

Một người đứng trong ánh sáng, trên đài cao rực rỡ

Một kẻ mãi mãi chỉ có thể phủ phục trong bóng tối, cúi đầu giữa muôn ngàn khinh rẻ.

Khi tiếng buộc tội trộm cắp vang lên, khi ánh mắt lạnh lùng của mọi người xuyên thủng từng tấc da thịt nàng, nàng đã liếc nhìn Tống Yên Nhiên đứng đó, bên cha mẹ quyền quý, váy áo tinh khôi, gương mặt cứng đờ như bị cột trói bởi vô hình.

Không sao

Nàng có thể hiểu

Nếu là nàng, nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi.

Thế giới này không phải nơi dành cho những kẻ yếu đuối.

Vì vậy, đêm hôm ấy, nàng đã chặn mọi liên lạc, lặng lẽ xóa bỏ dấu vết mình từng tồn tại trong cuộc đời Tống Yên Nhiên.

Không để lại tin nhắn, không để lại lời từ biệt.

Bởi Cận Khinh Ca biết rõ:

Người giống như nàng, dẫu có cố gắng đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một vết nhơ không thể chấp nhận trong ánh sáng của Tống Yên Nhiên

Nàng ngẩng đầu, đón lấy cơn mưa đêm rét mướt như những nhát roi buốt lạnh, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt.

Tự mình biến mất, tự mình chịu đựng.

Nàng vẫn luôn như vậy mà tồn tại

Chương trước Chương tiếp
Loading...