Bước Qua Ranh Giới
Chương 15
Chương 15===================Mưa đêm dội xuống thành phố như một chiếc đê bị vỡCận Khinh Ca kéo lê đôi chân, ôm lấy túi giao hàng to lớn, cố gắng đi nhanh qua con hẻm hẹp.Chỉ còn một đơn cuốiCố lên, chỉ cần giao xong là có thêm ba mươi tệNhưng bóng tối không nhân nhượng nàng, hay nói Thượng Đế chưa từng đối xử tốt với nàngBa gã đàn ông xộc ra từ ngã rẽ, ánh mắt đỏ ngầu mùi rượu và dục vọng."Đi đâu đấy, em gái nhỏ?"Không cần thêm lời, một gã đã giật lấy túi pizza khỏi tay nàng, đồng thời bàn tay thô ráp trực tiếp lướt qua sườn mặt lạnh lẽo vì nước mưa của Cận Khinh CaCận Khinh Ca hoảng hốt giữ chặt lại, nhưng thân thể gầy yếu không địch nổi, chỉ có thân thể là lão đão ngã xuốngMột cú đấm trời giáng thẳng vào má tráiThế giới quay cuồng trong tít tắt, chất lỏng tanh tưởi cũng rất nhanh ập đến trong khoang miệngNàng ngã nhào xuống mặt đường lạnh lẽo, chiếc lưng gầy yếu nện thẳng xuống lòng đường cứng cáp"Con này cứng đầu nhỉ! Ngoan ngoãn để tránh bị đau da thịt!"Một tên gằn giọng, rồi bọn chúng xông tớiNhững cú đá, cú đấm liên tiếp trút xuống thân thể bé nhỏ.Cận Khinh Ca ôm đầu, cắn răng chịu đựng, máu từ khóe môi chảy xuống hoà lẫn nước mưa, thân thể nàng đau nhức liên hồi trước sức lực của ba người đàn ông to lớnSự nhục nhã và tuyệt vọng dâng lên tận cổNgay khoảnh khắc đó, một tiếng phanh xe xé toạc không gian.Chiếc Bentley màu trắng sữa thắng gấp ngay đầu hẻm, đèn pha rọi thẳng vào đám người.Cửa xe bật mở, dáng người cao lớn mặc áo măng tô đen bước ra, mái tóc dài được uốn nhẹ cứ thể tùy ý bay trong cơn mưa, khí thế lạnh như băngCận Tư Dinh.Cô ấy không thèm nói thêm một lời, đã nhanh chóng ra lệnh cho trợ lý đi cùng giải quyết đám cặn bã nàyMột cuộc ẩu đả ngắn ngủi diễn ra, bọn côn đồ nhanh chóng bị chế ngự, nằm la liệt dưới đất.Cận Tư Dinh đi thẳng tới Cận Khinh Ca.Đứa nhỏ co ro trong nước mưa, khuôn mặt bầm dập, đôi mắt đầy sợ hãiNhìn thấy dáng vẻ thê thảm ấy, ánh mắt lạnh lùng của Cận Tư Dinh thoáng run lên.Chị ngồi xuống, không đụng vào người Khinh Ca, chỉ lạnh lùng ra lệnh"Đỡ em ấy lên."Trợ lý vội vàng bước tới, ôm lấy cơ thể nhỏ bé, nhẹ nhàng đưa vào xe.Trên suốt quãng đường tới bệnh viện, Cận Khinh Ca mơ màng tỉnh dậy trong lòng Cận Tư Dinh, nàng yếu ớt cử động, đôi môi tím tái mấp máy:"Tôi... tôi ổn..."Cận Tư Dinh siết nhẹ tay, quăng cho người này một ánh nhìn sắc như dao cạo"Im miệng."Giọng chị trầm thấp, không cho phép kháng cự.Đèn cấp cứu đỏ rựcCận Tư Dinh đứng im bên ngoài, mái tóc đã ướt sũng vì nước mưa, bộ măng tô đen cũng nhỏ từng giọt từng giọt lạnh buốt xuống sàn gạch men trắng bóngÁnh mắt chị sâu thẳm, nhìn chăm vào ánh đèn trước cửa phòng cấp cứuTrợ lý đứng bên cạnh run rẩy, không dám thở mạnh, đây là lần đầu tiên hắn thấy Cận tổng bày ra dáng vẻ nộ khí thế nàyVừa vặn, một bác sĩ vội vàng chạy tới, khom người thấp giọng:"Cận tổng, chúng tôi đã huy động đội ngũ tốt nhất. Cô bé đó... không nguy hiểm tính mạng, chỉ là thân thể hư nhước cần được theo dõi"Cận Tư Dinh không đáp chỉ gật đầuÁnh mắt nhìn về phía phòng cấp cứu, nơi một đứa trẻ có phân nữa giống máu giống cô đang chịu đừng những cú tát đau điếng của xã hội khắc nghiệtÁnh đèn mờ nhòe trong đôi mắt sắc lạnhKhông ai biết, trong đáy lòng chị, thứ gì đó mềm mại nhất... đã vỡ tan từ rất lâuĐiện thoại của Cận Khinh Ca bị ướt, màn hình mờ mịt ánh sáng yếu ớt, thậm chí mặt kính còn nứt như một cái mạn nhện lớnCận Tư Dinh cầm lấy, thao tác vài lần mới tìm được danh bạ ít ỏi của đứa nhỏ này, đầu ngón tay dừng lại trên cái tên được lưu vô cùng đặc biệt – mặt trời NhiênCô không chần chừ nhấn gọi và chỉ đổ một hồi chuông bên kia đã bắt máy[Alo? Khinh Ca?]Giọng nữ trẻ tuổi, mang theo vẻ hốt hoảng vang lênCận Tư Dinh trầm giọng, lạnh nhạt nói"Tôi là người nhà của em ấy. Hiện tại em ấy đang ở bệnh viện."Đầu dây bên kia im bặt vài giây, Sau đó, Tống Yên Nhiên vội vàng hỏi dồn dập[Xảy ra chuyện gì? Cậu ấy sao rồi? Bệnh viện nào?]Giọng điệu vội vã, lo lắng không chút giấu giếm khiến cho Cận Tư Dinh khẽ nhíu mài khó hiểu, ánh mắt cô nhìn ánh phòng cấp cứu hồi lâu mới lên tiếng"Bệnh viện trung tâm, số phòng 204"Vì trong suy nghĩ của Cận Tư Dinh thì một sinh viên ở ký túc xá không có khả năng trèo rào ra ngoài vào giờ nàyNhưng là Cận Tư Dinh đã lầmBằng chứng là ba mươi phút sau, bên ngoài hành lang dẫn đến phòng bệnh 204 vang lên âm thanh lộp bộp của giày thể thao tiếp xúc nền gạchRất nhanh cửa phòng 204 đã được đẩy ra, người đến trên người vẫn mang theo khí lạnh của cơn mưa bên ngoàiTống Yên Nhiên nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh cửa sổ mà trầm mặt, như thế nào nàng không biết tổng tài của Cận thị lại là người nhà của Cận Khinh CaThì ra 'Cận' chính là Cận thịSo với Tống Yên Nhiên đang trầm mặc thì Cận Tư Dinh đuôi mắt thể hiện sự hứng thú đáng kể, cô không biết bạn của đứa trẻ lại là tiểu thư của nhà họ TốngCó một kỵ sĩ áo đen tuyệt với như vậy sao đứa nhỏ này không vận dụng nhỉ?"Là em? Tống tiểu thư đại giá quang lâm"Cận Tư Dinh buông giọngtrầm thấp, mang theo sự nhận biết mơ hồ, không thân thuộc nhưng tuyệt đối không xa lạ, dù sao thì Tống gia ở Hài Thành cũng không phải nhân vật nhỏ, so với nhà họ Cận một chín, một mười, chưa biết ai hơn aiTống Yên Nhiên nhìn ánh đèn phản chiếu khuôn mặt quen thuộc, người từng nhiều lần chạm mặt ở những buổi tiệc thượng lưu, mà không biết nên cười hay nên khócThì ra người nàng thầm thích từ thời cao trung lại là người của nhà họ Cận, nói như vậy những bất công mà Cận Khinh Ca đã chịu nhiều năm qua điều từ thế tộc này ban đến...Còn có Cận Tư Dinh mà nàng luôn lấy làm hình mẫu phấn đấu lại chảy trong người dóng màu tàn độc như vậy,...Bỏ xuống những chào hỏi thông thường, Tống Yên Nhiên trực tiếp lướt qua người Cận Tư Dinh mà đến bên giường bệnhĐôi tay run rẩy nắm chặt lấy cánh tay gầy guộc đang truyền dịch của Cận Khinh Ca, sắc mặt cậu ta trắng bệch, lông mi ướt đẫm mồ hôi lạnh, vết bầm tím vẫn chưa kịp tanĐau lòng như có ai đó cầm dao cứa từng nhát vào tim nàng."Khinh Ca..."Tống Yên Nhiên khàn giọng gọi khẽ, như sợ làm nàng đau thêm.Cận Tư Dinh tựa nửa người bên cửa sổ, ánh mắt âm thầm quan sát, khóe môi cô cong lên một tia cười lạnh nhạt, mà sâu trong đáy mắt, lại chỉ còn sự trống rỗngDường như có gì đó không bình thường đang diễn ra thì phải"Đứa nhóc họ Tống kia, em muốn chăm sóc cho em gái cùng cha khác mẹ của chị à?"Giọng Cận Tư Dinh vang lên, lười biếng mà xa cách, một câu nói giải đáp thắc mắc trong lòng Tống Yên Nhiên và nêu bậc quan hệ của cô cùng Cận Khinh CaTống Yên Nhiên không quay đầu lại, chỉ siết chặt tay hơn, khàn khàn đáp"Không phải 'muốn'. Là 'phải'. Đó là điều em nên làm với người em yêu!"Một câu nói nhẹ như tơ, nhưng lại khiến đôi đồng tử lạnh lẽo của Cận Tư Dinh thoáng chấn động.Bên ngoài bầu trời mưa gió một đạo sét như vết chém cắt qua...
Tiếng máy truyền dịch đều đặn vang lên, kéo dài khoảng cách giữa ba người trong căn phòng bệnh chật hẹpHành lang bệnh viện dài hun hút dưới ánh đèn trắng nhợt, gió từ khe cửa thổi ù ù, lạnh buốt cả sống lưng.Cận Tư Dinh đi trước, bước chân thong thả nhưng nặng nề như mang đá.Tống Yên Nhiên chạy theo, tiếng giày thể thao gõ lên nền gạch vang dội."Chị biết hết, phải không?"Giọng Tống Yên Nhiên khản đặc như thể vừa chạm vào thứ vô cùng xấu xí đầy gai nhọn"Chị biết những chuyện đã xảy ra với Khinh Ca... từ rất lâu rồi."Cận Tư Dinh khựng lại, quay đầu, môi nhếch thành một nụ cười mỉa mai đầy đau đớn"Biết thì sao?""Vậy mà chị để mặc cô ấy chịu đựng?!Tống Yên Nhiên gào lên, đôi mắt đỏ hoe, ngực phập phồng vì nghẹn thở, vì nàng nghĩ Cận Tư Dinh tuyệt đối sẽ không để đứa em của mình chịu cảnh như thế, vì nàng từng thấy Cận Tư Dinh trong các hoạt động thiện nguyện đối với những em nhỏ luôn có sự yêu thích nhất định"Chị cũng giống bọn họ à?"Một nhát dao lạnh ngắt xuyên qua không khí, như búa tạ trực diện đánh vào lồng ngực Cận Tư Dinh, cô im lặng nhìn một lúc lâu, rồi chậm rãi, như nôn ra từng chữ"Không chỉ mặc kệ."Giọng cô trầm thấp, khô khốc, mỗi từ như cứa vào cổ họng mình mà bổ sung thêm"Đã có lúc... tôi cũng giơ tay lên đánh nó, đã có lúc... tôi cũng tát nó, đẩy nó ngã xuống nền nhà, trước mặt tất cả mọi người. Chuyện đó với tôi là bình thường!"Hàng lông mi Tống Yên Nhiên run bần bật, nàng thật không dám tin những lời này là sự thậtCận Tư Dinh cúi đầu, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, qua hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng"Ngay từ khi nó bước vào nhà tôi đã được dạy rằng vì sự xuất hiện của nó mà em trai tôi không thể chào đời, vì sự xuất hiện của nó mà tình thương của tôi sẽ bị mất đi...Tống Yên Nhiên, so với nó nội tâm của tôi cũng không lành lặn đâu?"Gió lạnh luồn qua hành lang, thổi tung mái tóc xõa rối bời của côTống Yên Nhiên cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, nhỏ từng giọt trên sàn gạch lạnh buốt."Cận Tư Dinh..."Tống Yên Nhiên thì thào như không dám tin những lời này là thật...Cận Tư Dinh ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa, cười thê lương"Muốn ghét, muốn hận cũng được. Tôi không có tư cách để biện minh."Bỏ lại một câu cuối Cận Tư Dinh liền xoay người rời đi, thẳng cho đến khi khuất sau hành lang thì cô mới ngồi gục xuống đất, hoàn toàn rũ mất dáng vẻ của tổng tài lãnh khốcTrong phòng bệnh, Cận Khinh Ca chìm trong mê man, hàng lông mi khẽ động, như cảm nhận được cơn đau từ một nơi rất xa kéo vềTrong vô thức mà bậc lên thành những âm thanh rời rạc "C...h...ị..."Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm xuyên qua tấm rèm bệnh viện, chiếu loang lổ trên ga giường trắng lạnhCận Khinh Ca khẽ cử động, cả người đau nhức như bị gãy vụnMí mắt nặng trĩu mở ra, đập vào mắt là trần nhà xa lạ, trơ trọi.Trong khoảnh khắc đầu tiên, nàng hoảng sợMùi thuốc sát trùng, tiếng máy theo dõi tim đập đều đều... Tất cả đều xa lạ, khiến nỗi sợ hãi mơ hồ trào lên cuộn tràoHình ảnh đêm qua ùa về như những mảnh vỡ sắc lạnh, những bàn tay bẩn thỉu, tiếng cười khinh bỉ, sự bất lực ngập tràn.Cổ họng nàng nghẹn lại, một hơi thở cũng đau đớn như xé toạcNgay khi Khinh Ca đang trượt dần vào hố sâu hoảng loạn, một bàn tay mảnh dẻ siết lấy tay nàngẤm ápKiên trìNàng quay đầu, bắt gặp ánh mắt Tống Yên NhiênKhông có những lời hoa mỹ, không có câu hỏi thương hạiChỉ đơn giản là ánh nhìn thẳng thắn và dịu dàng, như đang nói với nàng "Cậu không sao rồi. Cậu vẫn là cậu."Giống như một cái neo trong cơn bão, Cận Khinh Ca bám lấy cái siết tay ấy, im lặng run rẩyMột giọt nước mắt không kịp ngăn rơi xuống vạt gối trắng, nhưng nàng không gạt đi, cũng không quay mặt trốn tránh.Nàng đã từng nghĩ mình sẽ mãi mãi một mìnhNhưng giờ đây, dù thế giới có nhuốm màu xám tro, vẫn có một người ngồi đó, bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, cùng nàng nhìn về phía ánh sáng mỏng manh nơi cuối hành lang dàiTiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào, tay cầm bảng bệnh ánCận Khinh Ca khẽ co người, toàn thân như phản xạ tự nhiên mà căng cứng lại, một nỗi sợ vô hình len lỏi dưới da, làm tim nàng thắt lại, lồng ngực đập đến dồn dậpBác sĩ dừng lại trước giường bệnh, ánh mắt lướt nhanh qua cô gái chỉ mới hai mươi tuổi này, trong mắt người đàn ông trung niên là một cảm giác khó mà bày tỏ thành lờiĐôi mắt đục ngầu vì thức đêm nhiều năm, nhưng trong khoảnh khắc nhìn cô gái này, vẫn ánh lên một nỗi niềm không tên, không phải thương hại, mà là nỗi buồn bất lực của người từng chứng kiến quá nhiều vết thương mà chẳng thể chữa lànhÔng dừng rất ngắn trước những dấu vết xanh tím mơ hồ trên cổ tay cô, trên cổ cô, trên những nơi làn da mỏng manh không thể che giấu, ở những vết cắt, những vết sẹo do thương tổn để lại...Chỉ trong một tích tắc thôi, ánh mắt ông khẽ tối điNhưng ông không hỏi, không đào xới. Chỉ nhẹ nhàng lật trang bệnh án, giọng nói trầm ổn mà mềm mại vang lên"Cô gái về nhà nhớ chăm sóc sức khỏe tốt một chút! Kiểm tra tổng quát cho thấy dạ dày của cô gặp vấn đề khá nghiêm trọng, huyết áp quá thấp và tuần hoàn máu không được tốt. Chú ý chăm sóc sức khỏe lại, mới bao nhiêu tuổi mà thân thể như một bà lão tám mươi tuổi!"Cận Khinh Ca cắn chặt môi dưới lớp khẩu trang oxy, hơi thở run lên khe khẽBàn tay Tống Yên Nhiên vẫn nắm chặt lấy tay nàng, truyền cho nàng một hơi ấm âm thầm nhưng mãnh liệtNgay lúc Cận Khinh Ca cảm giác mình sắp vỡ vụn dưới ánh mắt người đàn ông kia thì Tống Yên Nhiên siết tay nàng một chút, thật chắcCô gái ấy không nói gì cả. Nhưng cái siết ấy, tựa như một sợi dây mảnh ghìm nàng lại với thế giới đang mờ dần.Bác sĩ chỉ dặn thêm vài câu về chế độ dinh dưỡng, rồi khẽ khàng rời điTrước khi đóng cửa, bóng lưng ông ta thoáng dừng lại.Một lần nữa, ông quay đầu, ánh mắt rất khẽ chạm vào Cận Khinh Ca, ánh nhìn chất chứa tiếc nuối và thương xót, nhưng rồi cũng chỉ lặng lẽ rời đi, như tất cả những người trưởng thành khác trong thế giới này: chỉ có thể chứng kiến, không thể cứu vớt.Trong căn phòng bệnh vắng lặng, Cận Khinh Ca nắm chặt tay Tống Yên Nhiên hơnCó đau. Có sợ. Nhưng nàng sẽ không ngã xuống...Tống Yên Nhiên cẩn thận giúp Cận Khinh Ca chỉnh lại gối nằm, động tác nhẹ như sợ làm nàng đau thêm, không nhiều lời, chỉ có sự dịu dàng trầm lặng bao quanh, như một lớp chăn mềm đắp lên trái tim đầy vết nứt của người nàyNgoài hành lang, ánh sáng ban mai xuyên qua những ô kính dài, chiếu lên bóng một người đứng lặng phía trước cửa phòngDáng lưng quen thuộc ấy khiến Tống Yên Nhiên thoáng sững lạiCận Tư Dinh.Người này không bước vào, chỉ đứng đó, tay siết chặt lấy quai túi xách, các đốt ngón tay trắng bệch ra, trong đôi mắt giấu sau rèm tóc dài là một cuộc giằng co dữ dộiCả khuôn mặt xinh đẹp điều hiện rõ sự đấu tranh rất lớnCô đã suýt bước vào, suýt gọi tên Cận Khinh CaNhưng đôi chân như bị cắm rễ xuống nền gạch lạnhCó gì đó níu chặt nơi cổ họng, khiến mọi lời nói đều hóa thành vô nghĩaLần đầu tiên trong đời Cận Tư Dinh biết sơSợ ánh mắt trống rỗng của đứa trẻ kiaSợ bản thân không xứng đáng, sau từng vết thương mình đã góp tay tạo nênSợ cả việc, khi cánh cửa kia mở ra, những thứ đã đổ vỡ sẽ càng vĩnh viễn không còn cơ hội cứu vãn, vốn dĩ bát nước đổ đi không thể hốt lại đượcCuối cùng, Cận Tư Dinh chỉ đứng đó, bóng lưng cứng đờ, như một kẻ xa lạ không thể tìm ra lối vềBên trong phòng, Cận Khinh Ca mệt mỏi mở mắt, thoáng nhìn thấy dáng hình ấy qua khe cửa kính mờTim nàng khẽ nhói lên, nhưng cũng rất nhanh, nàng lặng lẽ dời ánh mắt đi, như đã quá quen thuộc với sự lưng chừng của người này...Tống Yên Nhiên chỉ nhẹ nhàng siết tay người trên giường bệnh mạnh hơn một chút, không nói gì, cũng không cần hỏi gì, bởi vì ngôn từ đã được ánh mắt diễn tả hết
Tiếng máy truyền dịch đều đặn vang lên, kéo dài khoảng cách giữa ba người trong căn phòng bệnh chật hẹpHành lang bệnh viện dài hun hút dưới ánh đèn trắng nhợt, gió từ khe cửa thổi ù ù, lạnh buốt cả sống lưng.Cận Tư Dinh đi trước, bước chân thong thả nhưng nặng nề như mang đá.Tống Yên Nhiên chạy theo, tiếng giày thể thao gõ lên nền gạch vang dội."Chị biết hết, phải không?"Giọng Tống Yên Nhiên khản đặc như thể vừa chạm vào thứ vô cùng xấu xí đầy gai nhọn"Chị biết những chuyện đã xảy ra với Khinh Ca... từ rất lâu rồi."Cận Tư Dinh khựng lại, quay đầu, môi nhếch thành một nụ cười mỉa mai đầy đau đớn"Biết thì sao?""Vậy mà chị để mặc cô ấy chịu đựng?!Tống Yên Nhiên gào lên, đôi mắt đỏ hoe, ngực phập phồng vì nghẹn thở, vì nàng nghĩ Cận Tư Dinh tuyệt đối sẽ không để đứa em của mình chịu cảnh như thế, vì nàng từng thấy Cận Tư Dinh trong các hoạt động thiện nguyện đối với những em nhỏ luôn có sự yêu thích nhất định"Chị cũng giống bọn họ à?"Một nhát dao lạnh ngắt xuyên qua không khí, như búa tạ trực diện đánh vào lồng ngực Cận Tư Dinh, cô im lặng nhìn một lúc lâu, rồi chậm rãi, như nôn ra từng chữ"Không chỉ mặc kệ."Giọng cô trầm thấp, khô khốc, mỗi từ như cứa vào cổ họng mình mà bổ sung thêm"Đã có lúc... tôi cũng giơ tay lên đánh nó, đã có lúc... tôi cũng tát nó, đẩy nó ngã xuống nền nhà, trước mặt tất cả mọi người. Chuyện đó với tôi là bình thường!"Hàng lông mi Tống Yên Nhiên run bần bật, nàng thật không dám tin những lời này là sự thậtCận Tư Dinh cúi đầu, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, qua hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng"Ngay từ khi nó bước vào nhà tôi đã được dạy rằng vì sự xuất hiện của nó mà em trai tôi không thể chào đời, vì sự xuất hiện của nó mà tình thương của tôi sẽ bị mất đi...Tống Yên Nhiên, so với nó nội tâm của tôi cũng không lành lặn đâu?"Gió lạnh luồn qua hành lang, thổi tung mái tóc xõa rối bời của côTống Yên Nhiên cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, nhỏ từng giọt trên sàn gạch lạnh buốt."Cận Tư Dinh..."Tống Yên Nhiên thì thào như không dám tin những lời này là thật...Cận Tư Dinh ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa, cười thê lương"Muốn ghét, muốn hận cũng được. Tôi không có tư cách để biện minh."Bỏ lại một câu cuối Cận Tư Dinh liền xoay người rời đi, thẳng cho đến khi khuất sau hành lang thì cô mới ngồi gục xuống đất, hoàn toàn rũ mất dáng vẻ của tổng tài lãnh khốcTrong phòng bệnh, Cận Khinh Ca chìm trong mê man, hàng lông mi khẽ động, như cảm nhận được cơn đau từ một nơi rất xa kéo vềTrong vô thức mà bậc lên thành những âm thanh rời rạc "C...h...ị..."Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm xuyên qua tấm rèm bệnh viện, chiếu loang lổ trên ga giường trắng lạnhCận Khinh Ca khẽ cử động, cả người đau nhức như bị gãy vụnMí mắt nặng trĩu mở ra, đập vào mắt là trần nhà xa lạ, trơ trọi.Trong khoảnh khắc đầu tiên, nàng hoảng sợMùi thuốc sát trùng, tiếng máy theo dõi tim đập đều đều... Tất cả đều xa lạ, khiến nỗi sợ hãi mơ hồ trào lên cuộn tràoHình ảnh đêm qua ùa về như những mảnh vỡ sắc lạnh, những bàn tay bẩn thỉu, tiếng cười khinh bỉ, sự bất lực ngập tràn.Cổ họng nàng nghẹn lại, một hơi thở cũng đau đớn như xé toạcNgay khi Khinh Ca đang trượt dần vào hố sâu hoảng loạn, một bàn tay mảnh dẻ siết lấy tay nàngẤm ápKiên trìNàng quay đầu, bắt gặp ánh mắt Tống Yên NhiênKhông có những lời hoa mỹ, không có câu hỏi thương hạiChỉ đơn giản là ánh nhìn thẳng thắn và dịu dàng, như đang nói với nàng "Cậu không sao rồi. Cậu vẫn là cậu."Giống như một cái neo trong cơn bão, Cận Khinh Ca bám lấy cái siết tay ấy, im lặng run rẩyMột giọt nước mắt không kịp ngăn rơi xuống vạt gối trắng, nhưng nàng không gạt đi, cũng không quay mặt trốn tránh.Nàng đã từng nghĩ mình sẽ mãi mãi một mìnhNhưng giờ đây, dù thế giới có nhuốm màu xám tro, vẫn có một người ngồi đó, bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, cùng nàng nhìn về phía ánh sáng mỏng manh nơi cuối hành lang dàiTiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào, tay cầm bảng bệnh ánCận Khinh Ca khẽ co người, toàn thân như phản xạ tự nhiên mà căng cứng lại, một nỗi sợ vô hình len lỏi dưới da, làm tim nàng thắt lại, lồng ngực đập đến dồn dậpBác sĩ dừng lại trước giường bệnh, ánh mắt lướt nhanh qua cô gái chỉ mới hai mươi tuổi này, trong mắt người đàn ông trung niên là một cảm giác khó mà bày tỏ thành lờiĐôi mắt đục ngầu vì thức đêm nhiều năm, nhưng trong khoảnh khắc nhìn cô gái này, vẫn ánh lên một nỗi niềm không tên, không phải thương hại, mà là nỗi buồn bất lực của người từng chứng kiến quá nhiều vết thương mà chẳng thể chữa lànhÔng dừng rất ngắn trước những dấu vết xanh tím mơ hồ trên cổ tay cô, trên cổ cô, trên những nơi làn da mỏng manh không thể che giấu, ở những vết cắt, những vết sẹo do thương tổn để lại...Chỉ trong một tích tắc thôi, ánh mắt ông khẽ tối điNhưng ông không hỏi, không đào xới. Chỉ nhẹ nhàng lật trang bệnh án, giọng nói trầm ổn mà mềm mại vang lên"Cô gái về nhà nhớ chăm sóc sức khỏe tốt một chút! Kiểm tra tổng quát cho thấy dạ dày của cô gặp vấn đề khá nghiêm trọng, huyết áp quá thấp và tuần hoàn máu không được tốt. Chú ý chăm sóc sức khỏe lại, mới bao nhiêu tuổi mà thân thể như một bà lão tám mươi tuổi!"Cận Khinh Ca cắn chặt môi dưới lớp khẩu trang oxy, hơi thở run lên khe khẽBàn tay Tống Yên Nhiên vẫn nắm chặt lấy tay nàng, truyền cho nàng một hơi ấm âm thầm nhưng mãnh liệtNgay lúc Cận Khinh Ca cảm giác mình sắp vỡ vụn dưới ánh mắt người đàn ông kia thì Tống Yên Nhiên siết tay nàng một chút, thật chắcCô gái ấy không nói gì cả. Nhưng cái siết ấy, tựa như một sợi dây mảnh ghìm nàng lại với thế giới đang mờ dần.Bác sĩ chỉ dặn thêm vài câu về chế độ dinh dưỡng, rồi khẽ khàng rời điTrước khi đóng cửa, bóng lưng ông ta thoáng dừng lại.Một lần nữa, ông quay đầu, ánh mắt rất khẽ chạm vào Cận Khinh Ca, ánh nhìn chất chứa tiếc nuối và thương xót, nhưng rồi cũng chỉ lặng lẽ rời đi, như tất cả những người trưởng thành khác trong thế giới này: chỉ có thể chứng kiến, không thể cứu vớt.Trong căn phòng bệnh vắng lặng, Cận Khinh Ca nắm chặt tay Tống Yên Nhiên hơnCó đau. Có sợ. Nhưng nàng sẽ không ngã xuống...Tống Yên Nhiên cẩn thận giúp Cận Khinh Ca chỉnh lại gối nằm, động tác nhẹ như sợ làm nàng đau thêm, không nhiều lời, chỉ có sự dịu dàng trầm lặng bao quanh, như một lớp chăn mềm đắp lên trái tim đầy vết nứt của người nàyNgoài hành lang, ánh sáng ban mai xuyên qua những ô kính dài, chiếu lên bóng một người đứng lặng phía trước cửa phòngDáng lưng quen thuộc ấy khiến Tống Yên Nhiên thoáng sững lạiCận Tư Dinh.Người này không bước vào, chỉ đứng đó, tay siết chặt lấy quai túi xách, các đốt ngón tay trắng bệch ra, trong đôi mắt giấu sau rèm tóc dài là một cuộc giằng co dữ dộiCả khuôn mặt xinh đẹp điều hiện rõ sự đấu tranh rất lớnCô đã suýt bước vào, suýt gọi tên Cận Khinh CaNhưng đôi chân như bị cắm rễ xuống nền gạch lạnhCó gì đó níu chặt nơi cổ họng, khiến mọi lời nói đều hóa thành vô nghĩaLần đầu tiên trong đời Cận Tư Dinh biết sơSợ ánh mắt trống rỗng của đứa trẻ kiaSợ bản thân không xứng đáng, sau từng vết thương mình đã góp tay tạo nênSợ cả việc, khi cánh cửa kia mở ra, những thứ đã đổ vỡ sẽ càng vĩnh viễn không còn cơ hội cứu vãn, vốn dĩ bát nước đổ đi không thể hốt lại đượcCuối cùng, Cận Tư Dinh chỉ đứng đó, bóng lưng cứng đờ, như một kẻ xa lạ không thể tìm ra lối vềBên trong phòng, Cận Khinh Ca mệt mỏi mở mắt, thoáng nhìn thấy dáng hình ấy qua khe cửa kính mờTim nàng khẽ nhói lên, nhưng cũng rất nhanh, nàng lặng lẽ dời ánh mắt đi, như đã quá quen thuộc với sự lưng chừng của người này...Tống Yên Nhiên chỉ nhẹ nhàng siết tay người trên giường bệnh mạnh hơn một chút, không nói gì, cũng không cần hỏi gì, bởi vì ngôn từ đã được ánh mắt diễn tả hết