Bước Qua Ranh Giới
Chương 14
Chương 14=================Buổi chiều, ánh nắng mỏng mang màu rám vàng phủ loang trên sàn giảng đường đại học, lấp lánh trong đó là từng đợt bụi mịn quẩn quanh trong không khíTiếng giảng viên vang đều ở bục giảng, thi thoảng chen vào tiếng bút viết sột soạt cà vào trang giấy, tiếng đánh máy tính lốc cốc của sinh viên, tiếng gió khẽ lay những tán cây ngoài ô cửaSinh viên ngồi rải rác, người thì chăm chú ghi chép, kẻ ngả người vào ghế ngáp dài, một khung cảnh thường nhật ở khoa kinh tế trực thuộc đại học top đầu quốc giaỞ hàng ghế gần cuối, Cận Khinh Ca cúi thấp đầu, trước mặt không phải vở bài học mà là một cuốn sổ nhỏ đầy những dãy số chi chít. Tiền học phí kỳ tới, tiền sách vở, tiền ăn ởNàng đã tính đi tính lại hàng chục lần, con số vẫn lạnh lùng chĩa mũi nhọn vào sự vô lực của mìnhCông việc làm thêm ở nhà hàng là chiếc bè duy nhất giúp nàng gắng gượng giữa biển đời. Bây giờ, chiếc bè ấy cũng đã chìm, nàng càng không thể đến làm phiền Lâm nãi nãi...Vì chưa chắc gì bà ấy còn nhớ đến nàng, hay đã sớm quên đi...Đang lặng lẽ đắm trong những con số nặng trĩu, giọng giảng viên đột ngột cao lên, kéo Cận Khinh Ca trở về thực tại"Hạn cuối để hoàn tất học phí cho kỳ tới là trước ngày mười lăm. Sinh viên nào chưa hoàn thành, sẽ không đủ điều kiện dự thi."Một làn sóng xôn xao nhỏ dậy lên trong lớp, nhưng rất nhanh lại bị nhấn chìm bởi sự thản nhiên của những người chẳng cần lo nghĩChỉ mình Cận Khinh Ca ngồi im phăng phắc, đôi bàn tay giấu dưới mặt bàn siết chặt đến trắng bệch, như thể đang chống lại một cơn sóng thần đang lặng lẽ ập vào ngực mìnhTiết học kết thúc. Sinh viên lục tục thu dọn, tiếng cười nói rộn ràng đầy ắp hành lang sáng rực nắng chiềuCận Khinh Ca cất cuốn sổ vào túi vải bạc màu, nàng đứng dậy, lưng thẳng tắp, bóng lưng gầy gò hòa vào dòng người nhưng không thuộc về nó mà bước vội trong ánh hoàng hôn đang buông xuống mọi ngóc ngáchKhi đi ngang khoảng hành lang dội nắng, điện thoại trong túi khẽ rung. Nàng lấy ra xem là một tin nhắn đến từ quản lý cửa hàng là Dì Từ., một tin nhắn lạnh lùng hiện trên màn hình/Không cần đến làm. Tôi đã nghe quản lý bếp kể lại, không ra thể thống gì! Nghĩ tình cô là sinh viên lại do bà chủ giới thiệu thật không ngờ là kiểu người trộm vặt, làm chuyện khó coi/Trong nhịp thở khựng lại giữa nháy mắt, thế giới chung quanh vẫn rực rỡ, còn thế giới trong lòng nàng lần nữa bị phủ đông, hai từ 'trôm vặt' vẫn luôn đeo bám nàng từ những năm cao trung, hiện tại sự việc một lần nữa được lặp lại...Nàng không được thanh mình càng không có người cho nàng thanh minhCận Khinh Ca đứng sững giữa hành lang loang ánh chiều, lòng bàn tay siết chặt chiếc điện thoại như muốn nghiền nátNhững con số dồn nén từ sổ tay lại hiện lên trước mắt nàng, từng khoản, từng hạn chót, như những chiếc gông buộc chặt cổ, siết đến nghẹt thở...Ngày mười lăm phải đóng học phíMà hôm nay đã là ngày mười baVốn dĩ lương tháng này có thể trang trải học phí nhưng giờ đã như mây gió trôi đi không trở lạiHai ngày, nàng chỉ có hai ngày để kiếm đủ số tiền ấy...Tay chân Cận Khinh Ca như bị hút hết máu, rã rời mà trái tim thì đập đau nhói trong lồng ngực. Nàng cắn mạnh môi, vị tanh của máu tràn ra nơi đầu lưỡi, vẫn không dám để lộ dù chỉ một cái nhăn mặtKhông thể khóc.Không được phép yếu đuốiCận Khinh Ca đứng trước khu vực hiến máu của bệnh viện trung tâm, hai tay nắm chặt vạt áo, đầu ngón tay lạnh buốtBên trong là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tiếng giày y tá gõ lách cách trên nền gạch men trắng, và ánh đèn huỳnh quang chói gắt trên đỉnh đầuNàng không nhớ mình đã đi bộ bao xa để đến đâyChỉ biết, ngoài cách này, nàng không còn lựa chọn nào khác.Đóng học phí, hạn chót ngày 15Mà hôm nay đã là 13Khoảng cách giữa nàng và cánh cửa giảng đường, chỉ còn vỏn vẹn vài tờ giấy bạc nhuốm mùi máu và mồ hôi."Cô bé, cân nặng bao nhiêu?"Nhân viên y tế hỏi, giọng nhàn nhạt"41 ký."Cận Khinh Ca đáp nhỏ, không ngẩng đầu, vì nợ sợ lời nói dối vụng về này sẽ bị phát hiện, cận nặng của nàng sao? Nàng chưa từng biết"Hơi nhẹ đấy... Cố gắng đừng ngất nhé."Cận Khinh Ca khẽ cười, cười đến mức chính mình cũng không nhận ra, thì ra ngay cả việc bán máu, cũng cần tiêu chuẩnMũi kim đâm vào tĩnh mạch tay, máu đỏ tươi chảy qua ống dẫn, từng giọt, từng giọt, như dòng sinh mệnh đang rút cạn ra khỏi cơ thể nhỏ bé của nàng, mi mắt nặng trịch chỉ muốn nhắm nghiền lạiChính lúc ấy, tiếng giày cao gót khựng lại ngay trước cửaGiữa không gian trắng lạnh của bệnh viện, một thân ảnh cao đúng tiêu chuẩn người mẫu khoác âu phục màu đen đứng sững, ánh mắt đông cứng, không thể rời khỏi khung cảnh trước mắtCận Tư DinhNgười phụ nữ luôn kiêu ngạo bước đi trong thế giới của quyền lực và danh tiếng, lúc này như bị tát thẳng vào mặt, ánh mắt cô trượt dài theo cánh tay bé nhỏ đang chìa ra, theo dòng máu đỏ sẫm đang chảy, cho đến gương mặt xanh xao ấy, cái dạng này mà cũng đi bán máu sao?Thật không biết lượng sức mìnhHình ảnh lần trước Cận Khinh Ca ở dưới sảnh lần nữa dội vào trí não cô, hình ảnh thân thể nhỏ bé oằn mình trước ngọn roi oan nghiệt ấy cô vẫn nhớ rất rõ...Nhưng là cô từ chối đưa tay ra giúp, lần này đứa nhỏ này một lần nữa lại ở trong tình huống so với bị đánh còn muốn ngang trái hơnCận Khinh Ca đang ngồi đây, bán đi máu của chính mình chỉ để đổi lấy vài đồng bạc lẻ, chỉ để tiếp tục đi học.Một cảm xúc kỳ lạ như nham thạch nứt vỡ, tuôn trào từ lồng ngực cô ra ngoàiKhông có dự định, không có suy nghĩ, cũng chẳng cần lý do.Cận Tư Dinh bước thẳng vào, tiếng giày cao gót mạnh mẽ đạp vỡ sự tĩnh lặng của căn phòngDừng lại trước mặt Cận Khinh Ca, cô thấp giọng"Bị điên à? Thân thể rách nát này cũng đi bán máu? Muốn vào quan tài sớm một chút hay sao?"Y tá sửng sốt trước sự xuất hiện của Cận Tư Dinh mà lên tiếng hỏi"Cô là...?""Không lấy máu nữa, lập tức rút kim"Cận Tư Dinh nhàn nhạt lên tiếng, nhưng là nửa điểm cho đối phương từ chối điều không có, trong thế giới của Cận Tư Dinh chỉ có nàng muốn hay không thôi, người khác không có quyền nêu chính kiếnCận Khinh Ca ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ, đôi môi khô nứt lắp bắp"Đại tiểu thư...người làm gì ở đây?"Giữa những ảo giác vì mất máu và cái lạnh len lỏi tận xương, nàng nhìn thấy một bàn tay chìa ra trước mặt mìnhBàn tay đã từng cao ngạo mà bỏ mặc nàng lại phía sau, chi ban cho nàng một bóng lưng lạnh lẽoBây giờ, chính bàn tay ấy, cuối cùng đã chịu kéo nàng khỏi bờ vựcCận Tư Dinh không cho Cận Khinh Ca phản ứng thêm, bàn tay lạnh lẽo đã nắm chặt lấy cổ tay gầy yếu kia, kéo bật dậy. Ống truyền máu bị rút ra thô bạo, máu đỏ tươi phụt ra một giọt, loang vệt trên ga giường trắng lạnh."Khoan... đại tiểu thư, em ...còn..chưa lấy...tiền.."Cận Khinh Ca lảo đảo kêu lên, nhưng giọng nói nhỏ bé bị gió lạnh ngoài hành lang nuốt chửng."Đủ rồi."Cận Tư Dinh khẽ quát, ngữ điệu lạnh tanh nhưng lại lộ ra một tia run rẩy rất nhỏ, như thể chính cô cũng đang phải kiềm chế thứ gì đó đang trào ra.Kéo Cận Khinh Ca ra khỏi khu vực hiến máu, băng qua hành lang dài hun hút mùi thuốc sát trùng, Cận Tư Dinh như mang theo một cơn bão lạnh quét qua tất cả ánh nhìn tò mò và ngờ vực của những người xung quanhCận Khinh Ca cố sức kháng cự, nhưng thể lực đã cạn kiệt sau khi mất máu, đôi chân nhỏ run rẩy không nghe theo lệnh nữa, cứ phó mặc cho người kia lôi kéo, dù chẳng biết đi đâuBước chân lảo đảo, đầu óc quay cuồng, tất cả những gì nàng cảm nhận được chỉ là nhiệt độ lạnh lẽo từ lòng bàn tay kia, và câu hỏi to lớn : Cận Tư Dinh tại sao xuất hiện ở đây? Còn chủ động nắm lấy tay nàng?Ra khỏi bệnh viện, xe của Cận Tư Dinh đã chờ sẵn trước sảnhMột chiếc Rolls-Royce Phantom đen bóng lạnh lùng, phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của Cận Khinh Ca trong lớp kính mờNàng bị nhét vào ghế sau như một búp bê vỡ vụn, chẳng còn sức để vùng vẫy, Cận Tư Dinh vòng qua bên kia, mở cửa xe, trầm giọng dặn tài xế"Về nhà tôi."Xe khởi động, lao đi giữa thành phố đã ngập trong ánh đèn neon mờ ảo, bên trong khoang xe sang trọng, không khí đặc quánh lại như sắp đông thành băng.Cận Khinh Ca rúc sâu vào góc ghế, gương mặt trắng bệch, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không tiêu cự, Cận Tư Dinh muốn mang nàng đi đâu? Có vẻ không phải là trạch viện kiaCận Tư Dinh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt tối tăm, cuối cùng buông một câu, giọng rất khẽ nhưng đủ để đâm xuyên lồng ngực:"Em đã... đến mức này rồi sao?"Cận Khinh Ca không đápChỉ khẽ nhắm mắt lại, như thể không nghe thấy, hoặc như thể đã quá quen với việc không có ai lắng nghe mình từ rất lâu rồiQuan trọng hơn, nàng không tin tưởng sự xuất hiện của Cận Tư Dinh và tình huống kì quái đang diễn ra giữa hai ngườiTrong khoang xe, chỉ còn tiếng thở dài rất nhẹ của một người luôn ngạo nghễ, nhưng giờ phút này, lần đầu tiên biết đến cảm giác đau lòng thật sựXe dừng trước một tòa chung cư cao cấp ven trung tâm thành phố, nơi ánh đèn vàng hắt ra từ sảnh lớn như một thứ ánh sáng xa xỉ không thuộc về những kẻ như Cận Khinh CaCận Tư Dinh không cho người bên cạnh cơ hội từ chối, trực tiếp kéo tay đứa nhỏ ra khỏi xe, dẫn vào thang máy riêngDọc đường đi, Cận Khinh Ca không nói một lời, chỉ cố giằng tay ra trong vô vọng, dáng vẻ nhỏ béTới nơi, cửa vừa mở, Cận Tư Dinh đã buông tay người bên cạnh ra như thể cũng không muốn tiếp xúc thêm giây nào nữa."Vào đi."Giọng nói lạnh băng, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi lúc quay mặt đi, nơi khóe mắt Cận Tư Dinh xuất hiện một tia gì đó nhức nhối lướt qua, rất nhanh đã được chủ nhân nó giữ lại cho riêng mìnhCăn hộ rất rộng, rất đẹp, nằm ở tầng năm mươi của tòa nhà, tầm nhìn gần như bao quát toàn thành phố, lớp kính trong suốt phản chiếu thân ảnh gầy gò, đơn bạc của Cận Khinh Ca càng thêm rõ ràng
Sàn gỗ màu tối, sofa da thật, từng chi tiết đều toát lên vẻ ngăn nắp, như thể hiện chủ nhân của nó là một người rất cứng ngắt từ trong tư tưởngCận Khinh Ca đứng ngay ngưỡng cửa ở huyền quang, không dám bước sâu thêm một bước nào, người run lên nhẹ nhẹ vì kiệt sức và vì sự xa lạ bủa vâyCận Tư Dinh thản nhiên cởi áo khoác, ném lên ghế, đi thẳng vào bếpChỉ một lát sau, mùi hương tỏa ra, giản đơn mà chân thật đến mức khiến dạ dày trống rỗng của Khinh Ca co thắt từng cơn"Qua đây."Cận Tư Dinh gọi, ánh mắt tùy tiện liếc xuống chiếc bụng trống rỗng sắp dính vào da lưng của đứa trẻ nàyCận Khinh Ca vẫn đứng đó, nửa điểm cũng không nhút nhíchĐến khi Cận Tư Dinh quay người, ánh mắt lạnh lùng quét tới, nàng từ trong xương máu mới miễn cưỡng lê từng bước nặng nề lại bàn ănTrên bàn, chỉ có một bát cháo trắng, vài món ăn nhẹ đầy rau xanh, không hề xa hoa, tròng mắt Cận Khinh Ca tức thời lóe lênCận Tư Dinh vậy mà biết được nàng không ăn thịt, cáCận Tư Dinh kéo ghế ngồi xuống đối diện, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt chằm chằm"Ăn đi. Sau đó chúng ta nói chuyện."Cận Khinh Ca cầm muỗng, nhưng tay run bần bậtMỗi thìa cháo múc lên như một cực hình, bởi cái dạ dày đã bị hỏng từ rất lâu, cổ họng nghẹn lại, chỉ nuốt xuống bằng ý chíĂn xong, cô cúi thấp đầu, chờ đợi.Cận Tư Dinh tựa lưng vào ghế, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói lạnh mà gằn từng chữ:"Tôi có thể trả tiền học phí cho em. Cũng có thể giúp em có một công việc tử tế."Nói đến đây, cô hơi dừng lại, ngón tay gõ nhịp chậm lên mặt bàn."Nhưng em phải ở lại đây, dưới sự giám sát của tôi. Trừ những lúc bắt buộc ở ký túc xá ra!"Một thoáng chết lặng.Cận Khinh Ca ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng ướt nước, nhưng lại chậm rãi lắc đầu.Cận Tư Dinh nhìn thẳng vào sự từ chối trong mắt đứa trẻ mà cười lạnh"Em nghĩ ngoài kia còn ai cho em cơ hội sống sót sao?"Trong giọng nói đó, có sự tàn nhẫn của một kẻ đã quá quen với quyền lực, nhưng cũng có sự tuyệt vọng rất khẽ của một người không biết phải giang tay thế nào cho đúng.Cuối cùng, thấy Cận Khinh Ca cắn môi đến bật máu, Cận Tư Dinh buông thõng tay, lùi người ra sau, lạnh nhạt khép mi mắt"Tuỳ em. Nhưng sáng ngày mốt tiền học phí phải đóng. Không có tiền, em chỉ có thể tự tay khép lại cánh cổng tri thức này"Cận Khinh Ca ngồi im, thân thể mỏng manh như muốn chìm hẳn vào chiếc ghế rộng lớn kia.Đêm hôm đó, trong căn hộ xa hoa, hai người cùng mang một dòng máu lại ngồi ở hai đầu thế giới, mỗi người đều lặng lẽ nuốt xuống thứ đau đớn riêng mìnhSáng sớm hôm sau, trời còn mờ sương lạnh.Cận Khinh Ca lặng lẽ rời khỏi căn hộ, không một tiếng độngBữa ăn tối qua, giấc ngủ lạnh buốt trên sofa, và ánh mắt lạnh như băng của Cận Tư Dinh, tất cả như những vết cứa vào lòng nàng, đem miệng vết thương cứ thế cạy mở lênNàng thà một mình vật lộn còn hơn nhận bố thí.Khi tới trường, đã là tám giờ rưỡi sáng, nàng bước vội vã vào phòng giáo vụ, gõ cửa, ánh mắt đầy lo lắng và bối rốiThầy giáo vụ nhìn cô gái nhỏ gầy gò trước mặt, giọng điệu lạnh nhạt, ông đẩy nhẹ gọng kính đen trên sóng mũi mà lên tiếng"Em biết hạn nộp học phí đúng không? Có biết toàn trường chỉ còn mình em không, bạn học Cận?"Cận Khinh Ca siết chặt hai bàn tay cất giọng"Em... em xin nợ lại một tuần. Em sẽ cố gắng xoay xở đủ..."Nàng còn chưa dứt câu, thầy đã lật xem danh sách trước mặt, lông mày cau lạiMột khoảnh khắc im lặng kéo dài.Sau đó, thầy giáo vụ khẽ thở dài, giọng điệu bất ngờ dịu xuống"Trường đã nhận được chỉ đạo đặc biệt... cho phép em nợ học phí lần này vì thành tích học tập tốt. Nhưng nhớ rõ, chỉ lần này thôi."Cận Khinh Ca ngẩng phắt đầu lên, trong mắt toàn là kinh ngạc.Ai?Ai đã giúp nàng vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này?Nhưng thầy chỉ lật tiếp hồ sơ, lạnh lùng đuổi nàng ra khỏi văn phòng bằng một câu"Ra ngoài đi, đừng trễ học".Bước ra khỏi phòng, gió lạnh đầu đông quất vào mặt khiến đôi mắt nàng cay xèCận Khinh Ca siết chặt quai ba lô, không dám nghĩ nhiềuNàng không cho phép bản thân mắc nợ bất kỳ ai.Giờ giải lao, nàng lén lút dùng điện thoại tìm việc.Kết quả, thứ duy nhất phù hợp với một học sinh không bằng cấp, không kỹ năng... là làm nhân viên giao hàng tự do.Không chần chừ, nàng lập tức nhận đơn tuyển dụng ở một cửa hàng pizza nhỏ cách trường không xa.Buổi tối hôm đó, sau giờ học, Cận Khinh Ca nhận chiếc đồng phục rộng thùng thình và chiếc túi giao hàng to gấp đôi người mìnhGió đêm lạnh buốt, từng cơn thổi bay tà áo mỏng manh.Nàng đội chiếc mũ bảo hiểm cũ, đạp chiếc xe đạp cà tàng mượn từ cửa hàng, chở từng hộp pizza đến những con phố đông nghẹt ánh đèn.Xe không có phanh tốt, chân nàng mỏi rã rời sau mỗi lần leo dốcMấy lần suýt va vào người đi đường, mấy lần bị khách mắng vì giao trễ, nhưng Cận Khinh Ca vẫn cúi gằm đầu, xin lỗi rồi chạy đi cho đơn hàng tiếp theoMỗi đơn hàng chỉ được mười tệ, nàng phải cố gắng nhiều hơn nữaTrong bóng đêm, chiếc bóng nhỏ bé của nàng lẫn vào dòng người tấp nập, mỏng manh như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng sẽ tan biến.Vậy mà nàng vẫn kiên cường tiến về phía trước.Không ai biết rằng, ở một góc khuất nào đó, chiếc xe Bentley màu trắng sữa im lìm đỗ lạiNgười phụ nữ ngồi trong xe không ai khác chính là Cận Tư Dinh, ánh mắt cô lặng lẽ dõi theo bóng dáng kia, bàn tay nắm chặt vô lăng đến trắng bệch.Không can thiệpKhông xen vàoChỉ có ánh mắt phức tạp như mưa phùn thấm lạnh.Một kẻ đã từng kiêu ngạo đứng trên đỉnh thế giới, giờ đây lần đầu tiên biết đến cảm giác bất lực đến vậyNhìn thấy một đứa trẻ đang dùng hết sinh mệnh mỏng manh của mình để giành lấy từng hơi thở sống sótTrong thế giới của Cận Tư Dinh chưa từng có một ai lại chật vật với cuộc sống này đến như vậy?
Sàn gỗ màu tối, sofa da thật, từng chi tiết đều toát lên vẻ ngăn nắp, như thể hiện chủ nhân của nó là một người rất cứng ngắt từ trong tư tưởngCận Khinh Ca đứng ngay ngưỡng cửa ở huyền quang, không dám bước sâu thêm một bước nào, người run lên nhẹ nhẹ vì kiệt sức và vì sự xa lạ bủa vâyCận Tư Dinh thản nhiên cởi áo khoác, ném lên ghế, đi thẳng vào bếpChỉ một lát sau, mùi hương tỏa ra, giản đơn mà chân thật đến mức khiến dạ dày trống rỗng của Khinh Ca co thắt từng cơn"Qua đây."Cận Tư Dinh gọi, ánh mắt tùy tiện liếc xuống chiếc bụng trống rỗng sắp dính vào da lưng của đứa trẻ nàyCận Khinh Ca vẫn đứng đó, nửa điểm cũng không nhút nhíchĐến khi Cận Tư Dinh quay người, ánh mắt lạnh lùng quét tới, nàng từ trong xương máu mới miễn cưỡng lê từng bước nặng nề lại bàn ănTrên bàn, chỉ có một bát cháo trắng, vài món ăn nhẹ đầy rau xanh, không hề xa hoa, tròng mắt Cận Khinh Ca tức thời lóe lênCận Tư Dinh vậy mà biết được nàng không ăn thịt, cáCận Tư Dinh kéo ghế ngồi xuống đối diện, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt chằm chằm"Ăn đi. Sau đó chúng ta nói chuyện."Cận Khinh Ca cầm muỗng, nhưng tay run bần bậtMỗi thìa cháo múc lên như một cực hình, bởi cái dạ dày đã bị hỏng từ rất lâu, cổ họng nghẹn lại, chỉ nuốt xuống bằng ý chíĂn xong, cô cúi thấp đầu, chờ đợi.Cận Tư Dinh tựa lưng vào ghế, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói lạnh mà gằn từng chữ:"Tôi có thể trả tiền học phí cho em. Cũng có thể giúp em có một công việc tử tế."Nói đến đây, cô hơi dừng lại, ngón tay gõ nhịp chậm lên mặt bàn."Nhưng em phải ở lại đây, dưới sự giám sát của tôi. Trừ những lúc bắt buộc ở ký túc xá ra!"Một thoáng chết lặng.Cận Khinh Ca ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng ướt nước, nhưng lại chậm rãi lắc đầu.Cận Tư Dinh nhìn thẳng vào sự từ chối trong mắt đứa trẻ mà cười lạnh"Em nghĩ ngoài kia còn ai cho em cơ hội sống sót sao?"Trong giọng nói đó, có sự tàn nhẫn của một kẻ đã quá quen với quyền lực, nhưng cũng có sự tuyệt vọng rất khẽ của một người không biết phải giang tay thế nào cho đúng.Cuối cùng, thấy Cận Khinh Ca cắn môi đến bật máu, Cận Tư Dinh buông thõng tay, lùi người ra sau, lạnh nhạt khép mi mắt"Tuỳ em. Nhưng sáng ngày mốt tiền học phí phải đóng. Không có tiền, em chỉ có thể tự tay khép lại cánh cổng tri thức này"Cận Khinh Ca ngồi im, thân thể mỏng manh như muốn chìm hẳn vào chiếc ghế rộng lớn kia.Đêm hôm đó, trong căn hộ xa hoa, hai người cùng mang một dòng máu lại ngồi ở hai đầu thế giới, mỗi người đều lặng lẽ nuốt xuống thứ đau đớn riêng mìnhSáng sớm hôm sau, trời còn mờ sương lạnh.Cận Khinh Ca lặng lẽ rời khỏi căn hộ, không một tiếng độngBữa ăn tối qua, giấc ngủ lạnh buốt trên sofa, và ánh mắt lạnh như băng của Cận Tư Dinh, tất cả như những vết cứa vào lòng nàng, đem miệng vết thương cứ thế cạy mở lênNàng thà một mình vật lộn còn hơn nhận bố thí.Khi tới trường, đã là tám giờ rưỡi sáng, nàng bước vội vã vào phòng giáo vụ, gõ cửa, ánh mắt đầy lo lắng và bối rốiThầy giáo vụ nhìn cô gái nhỏ gầy gò trước mặt, giọng điệu lạnh nhạt, ông đẩy nhẹ gọng kính đen trên sóng mũi mà lên tiếng"Em biết hạn nộp học phí đúng không? Có biết toàn trường chỉ còn mình em không, bạn học Cận?"Cận Khinh Ca siết chặt hai bàn tay cất giọng"Em... em xin nợ lại một tuần. Em sẽ cố gắng xoay xở đủ..."Nàng còn chưa dứt câu, thầy đã lật xem danh sách trước mặt, lông mày cau lạiMột khoảnh khắc im lặng kéo dài.Sau đó, thầy giáo vụ khẽ thở dài, giọng điệu bất ngờ dịu xuống"Trường đã nhận được chỉ đạo đặc biệt... cho phép em nợ học phí lần này vì thành tích học tập tốt. Nhưng nhớ rõ, chỉ lần này thôi."Cận Khinh Ca ngẩng phắt đầu lên, trong mắt toàn là kinh ngạc.Ai?Ai đã giúp nàng vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này?Nhưng thầy chỉ lật tiếp hồ sơ, lạnh lùng đuổi nàng ra khỏi văn phòng bằng một câu"Ra ngoài đi, đừng trễ học".Bước ra khỏi phòng, gió lạnh đầu đông quất vào mặt khiến đôi mắt nàng cay xèCận Khinh Ca siết chặt quai ba lô, không dám nghĩ nhiềuNàng không cho phép bản thân mắc nợ bất kỳ ai.Giờ giải lao, nàng lén lút dùng điện thoại tìm việc.Kết quả, thứ duy nhất phù hợp với một học sinh không bằng cấp, không kỹ năng... là làm nhân viên giao hàng tự do.Không chần chừ, nàng lập tức nhận đơn tuyển dụng ở một cửa hàng pizza nhỏ cách trường không xa.Buổi tối hôm đó, sau giờ học, Cận Khinh Ca nhận chiếc đồng phục rộng thùng thình và chiếc túi giao hàng to gấp đôi người mìnhGió đêm lạnh buốt, từng cơn thổi bay tà áo mỏng manh.Nàng đội chiếc mũ bảo hiểm cũ, đạp chiếc xe đạp cà tàng mượn từ cửa hàng, chở từng hộp pizza đến những con phố đông nghẹt ánh đèn.Xe không có phanh tốt, chân nàng mỏi rã rời sau mỗi lần leo dốcMấy lần suýt va vào người đi đường, mấy lần bị khách mắng vì giao trễ, nhưng Cận Khinh Ca vẫn cúi gằm đầu, xin lỗi rồi chạy đi cho đơn hàng tiếp theoMỗi đơn hàng chỉ được mười tệ, nàng phải cố gắng nhiều hơn nữaTrong bóng đêm, chiếc bóng nhỏ bé của nàng lẫn vào dòng người tấp nập, mỏng manh như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng sẽ tan biến.Vậy mà nàng vẫn kiên cường tiến về phía trước.Không ai biết rằng, ở một góc khuất nào đó, chiếc xe Bentley màu trắng sữa im lìm đỗ lạiNgười phụ nữ ngồi trong xe không ai khác chính là Cận Tư Dinh, ánh mắt cô lặng lẽ dõi theo bóng dáng kia, bàn tay nắm chặt vô lăng đến trắng bệch.Không can thiệpKhông xen vàoChỉ có ánh mắt phức tạp như mưa phùn thấm lạnh.Một kẻ đã từng kiêu ngạo đứng trên đỉnh thế giới, giờ đây lần đầu tiên biết đến cảm giác bất lực đến vậyNhìn thấy một đứa trẻ đang dùng hết sinh mệnh mỏng manh của mình để giành lấy từng hơi thở sống sótTrong thế giới của Cận Tư Dinh chưa từng có một ai lại chật vật với cuộc sống này đến như vậy?