Bước Qua Ranh Giới
Chương 13
Chương 13==================Bầu trời Hải Thành không mưa nhưng ánh nắng cũng không quá gay gắt, Cận Khinh Ca đẩy nhẹ ký túc xá vào lúc sáng sớmÁnh mắt của vài người bạn cùng phòng khẽ liếc về phía nàng khi nghe tiếng cửa mởNàng cụp mi, bước thật nhanh về phía góc giường của mình, động tác cẩn thận đến mức cứng nhắc, như thể mỗi bước đi đều đang cố che giấu một điều gì đóÁo sơ mi dưới lớp áo khoác hơi phồng lên, nơi cánh tay phải vải cũng nhăn lại bất thường, dấu vết của những thương tích đang được nàng cô vụng về giấu kín.Tống Yên Nhiên đang đánh răng dở cũng phải khựng lại trong giây lát. Qua tấm gương phòng tắm mờ hơi nước, nàng thấy bóng dáng Cận Khinh Ca cúi đầu, vai hơi run khẽNén lại chua xót nơi lồng ngực, Tống Yên Nhiên chỉ yên lặng súc miệng, lau mặt, rồi giả vờ như không nhìn thấy gì. Vì nàng biết ở thành phố này nơi có thể để Cận Khinh Ca qua đêm chỉ có cái lồng giam ấy mà thôiCậu ấy trở về cũng có thể đoán được sẽ gặp những chuyện gì?Nhưng Tống Yên Nhiên cũng hiểu rõ chính là lúc này, điều Cận Khinh Ca cần không phải là thương hại hay truy hỏi, mà là một khoảng lặng đủ rộng để tự mình đứng dậyVì thế, khi đi ngang qua bàn, Tống Yên Nhiên chỉ thuận tay để lại một gói bánh quy nhỏ và một hộp sữa tươi, kèm theo nụ cười tỏa ra năng lượng tích cực như vầng thái dương ngoài khung cửaCận Khinh Ca ngẩn người nhìn món quà bất ngờ ấy. Một giây sau, nàng lặng lẽ siết chặt nắm tay, giấu sự run rẩy vào trong lòng bàn tay lạnh ngắt.Ngoài cửa sổ, nắng sớm nhạt nhòa xuyên qua màn sương mờ, mong manh nhưng cũng rất đỗi dịu dàng, lấp ló phía xa chính là mặt trời đầy ấm áp như đang muốn sưởi ấm những lạnh giá mà nàng đã chịu đêm qua...Đến giờ vào giảng đường, phòng ký túc xá cũng không còn ai, buổi sáng Cận Khinh Ca không có tiết học, nàng chậm rãi nhấc gót chân đau nhứt đi vào tolet càng không quên ôm thêm một túi y tế nhỏ...Động tác của nàng thuần thục, nhanh gọn như đã làm điều này vô số lần Áo thun mỏng được kéo ra, để lộ từng mảng da tím bầm rải rác nơi mạng sườn và cánh tay. Từng đạo roi tím, đỏ đan xen trải dài khắp thân thể. Vết thương lớn nhất ở bả vai, rách da, đã đông máu từ lâu nhưng vẫn rỉ dịch vàngKhông một tiếng rên đau, không một cái nhíu màyChỉ có đôi mắt trống rỗng phản chiếu trong gương, lạnh lẽo như một mặt hồ chết, tựa như những vết thương này chỉ là một lớp hóa trang tinh xảo mà thôiCận Khinh Ca ngậm băng gạc trong miệng, một tay lóng ngóng quấn lại vết thương. Mỗi lần băng chạm vào thịt da sưng phồng, thân thể nàng khẽ run một cái, nhưng rất nhanh, lại dằn xuống bằng một sự im lặng cứng cỏiNgay lúc ấy, cửa phòng vệ sinh khẽ hé ra, một cái bóng nhỏ loáng qua trong gươngTống Yên Nhiên xuất hiện với ánh mắt lóe lên một tia đau lòng, nhưng không tiến tới, cũng không lên tiếngNàng chỉ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa rộng thêm một chút, rồi lặng lẽ đặt xuống bên bồn rửa tay một túi thuốc hạ sốt, băng gạc và một lọ thuốc mỡ kháng viêmRồi như chưa từng xuất hiện, Tống Yên Nhiên quay lưng rời đi, bước chân thật khẽBên trong, Cận Khinh Ca nhìn hai món đồ được đặc ngay ngắn ở bồn rửa tay mà có chút xuất thầnTrong một khoảnh khắc rất ngắn, và chỉ rất ngắn, lớp băng giá trong đáy mắt nàng thoáng rung lênNhưng rồi nàng vẫn tiếp tục băng bó vết thương của mình như cũ, không để sót một giọt nước mắt nào rơi xuống.Ánh nắng ngoài cửa sổ rớt vào, vỡ vụn thành những đốm sáng rất nhỏGiống như hy vọng tuy có chút mờ nhạt, mong manh, nhưng vẫn tồn tại trong mỗi khoảnh khắc mà nàng đang trải quaBuổi tối, thành phố sáng rực ánh đèn, từng dòng xe cộ qua lại như nước chảy, thể hiện một nhịp sống đông đúc đầy hối hả của thành phố phồn hoa nàyCận Khinh Ca khoác chiếc áo đồng phục nhà hàng màu trắng ngà, nàng đeo tạp dề, lặng lẽ đứng trong khu bếp phụ làm công việc được phân côngNhà hàng Thủy Các là nhà hàng chuyên về các món truyền thống nhưng món Âu cũng không thiếu, đầu bếp chuyên nghiệp và có tay nghề cao. Đã có hơn mười mấy cái chi nhánh trải dài cả nước, có thể nói nhà hàng Thủy Các là điểm đầu với nói khi nói về ẩm thực ở Hải ThànhCận Khinh Ca được giap công việc không nặng nhưng đòi hỏi phải nhanh nhẹn, gọn gàng. Với một cơ thể đang đau nhức đến mức đầu ngón tay run nhẹ mỗi khi cử động, đó là thử thách như đi trên dâyTrong lúc bê một khay bát đĩa đầy, vết thương nơi bắp tay phải như bị xé toạc ra dưới sức nặng.Một khoảnh khắc loạng choạngTiếng sành sứ vỡ vụn vang lên sắc lẹm, chói taiToàn bộ ánh mắt trong bếp lập tức đổ dồn về phía Khinh CaQuản lý khu vực bếp là một người phụ nữ trung niên vốn khó tính, bà ta nhìn thấy sự việc liền đập mạnh tay lên chiếc bàn bếp làm bằng inox trắng mà lớn tiếng"Con nhỏ này bị làm sao thế hả? Đã bảo phải cẩn thận rồi cơ mà!"Cận Khinh Ca cúi gằm đầu, vội vã quỳ xuống nhặt những mảnh vỡ dưới đất, mặc cho tay trầy xước thêm."Cứ như mày, mở nhà hàng ra cho mày làm bể hết chắc? Đền được không mà làm ăn kiểu đó!"Bà ta tiếp tục xối xả, giọng nói the thé chát chúa, phơi bày lỗi lầm của Cận Khinh Ca ra trước bao nhiêu ánh nhìn soi mói, khinh thường, xen lẫn ánh mắt tiếc rẻ vì lỡ đụng phải người phụ nữ khó tính nàyTấm lưng cô bé nhỏ, đơn độc dưới ánh đèn lạnh lẽo của căn bếp đông ngườiNhưng Cận Khinh Ca chỉ lặng lẽ nhận hết, không cãi lại, không biện hộVì nàng chính là người hiểu rõ nhất, khi bản thân yếu thế thì bất cứ lời nói nào cũng chỉ là biện hộ không đáng tin...Trong lúc Cận Khinh Ca đang quỳ xuống thu dọn mảnh vỡ, người phụ nữ này vẫn chưa chịu dừng lạiBà ta tiến tới, giật lấy khay bát trên tay nàng, giọng the thé vang lên giữa không gian oi ả của gian bếp"Chẳng biết dựa vào đâu mà được đến đây phụ bếp, một tí kinh nghiệm cũng không có, ta nghĩ là dựa vào cái mặt ăn tiền đúng chưa? Đúng là kiểu sinh viên vì tiền cái gì cũng có thể làm, thu dọn xong thì cuốn gói khỏi đây đi. Ngày mai không cần đến làm. Ta chính là cho cô nghĩ đây!"Những ánh mắt soi mói lập tức trở nên sắc bénCó người huých khuỷu tay vào đồng nghiệp bên cạnh, nhỏ giọng"Tao bảo rồi mà, trông cái dạng này đâu có sạch sẽ gì.""Phải đấy, trừ cái đẹp ra chẳng được cái ôn gì?""Lúc nào cũng im lặng như một du hồn còn sống vậy"Cận Khinh Ca ngẩng đầu lên, giây phút ấy, trong đáy mắt đen sâu thẳm, có một ngọn lửa le lóiNhưng rất nhanh, nàng lại cúi đầu, bàn tay mảnh khảnh tiếp tục nhặt từng mảnh sành, dù mười đầu ngón tay đã tươm máu vì mảnh sành, mảnh sứ cứa vàoKhông thanh minh.Không phản kháng.Bởi vì Cận Khinh Ca biết lời giải thích của nàng trong thế giới này, vốn không có trọng lượngVà nàng không muốn bà lão đã giang tay giúp mình công việc này phải vì chuyện này mà chuốc thêm phiền muộnNgười như nàng không đángChỉ khi mọi người đã rời khỏi, nàng mới lặng lẽ đứng dậy, đôi vai run nhẹ như bị cắt từng vết nhỏ.Chiếc tạp dề rơi xuống đất, lấm lem vết máu và bùn cùng một bàn tay tí tách máu rơi..Ngoài trời lần nữa nổi lên cơn mưa rào, lúc nắng lúc mưa đã là 'đặc sản' của thành phố này...Dưới ánh đèn đường nhợt nhạt, bóng dáng nhỏ bé của Cận Khinh Ca lảo đảo bước ra khỏi nhà hàng, áo thun dài tay của nàng ướt đẫm, mái tóc dính bết vào đôi gò má tái nhợtBên kia đường, Tống Yên Nhiên đang ngồi trên băng ghế chờ xe, trong tay ôm một chiếc ô màu trắng.Nàng đã ngồi đó rất lâu rồi.Từ khi trời mới nhá nhem tối đến lúc mưa trút xuống, từ khi lòng đầy do dự đến khi ánh mắt trầm tĩnh hẳn điKhông phải bạn bè nào cũng đợi nhau dưới mưa thế nàyChỉ có những người trong lòng đã sinh ra tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm âm ỉ, dịu dàng mà không cần gọi tên.Nhìn thấy bóng dáng run rẩy kia, Yên Nhiên siết chặt cán ô trong tayNàng đứng dậy, đi nhanh về phía trước.Băng qua làn mưa, qua cả dòng xe cộ và đèn đường ướt lạnhKhông lời hỏi han, hông cần giải thích vì sao lại xuất hiện ở đâyTống Yên Nhiên chỉ lặng lẽ che ô cho Cận Khinh Ca, đôi mắt đen thẳm như mặt hồ mùa đông, bình tĩnh mà kiên định.Cận Khinh Ca thoáng khựng lạiNàng ngước lên, nhìn thấy ánh mắt ấy, ánh mắt không mang theo thương hại, cũng không có bất kỳ sự thương hại nàoChỉ có một niềm đau lặng lẽ và một tình cảm dịu dàng đang âm thầm lan tỏa.Tống Yên Nhiên không hỏi nàng đã chịu đựng những gì?Không hỏi tại sao mười đầu ngón tay điều bị trầy xước như vậy?Chỉ khẽ đưa ô lên cao hơn một chút, để mưa khỏi tạt vào người Cận Khinh Ca, còn phần vai mình thì mặc cho nước mưa lạnh buốt."Mình đưa cậu về," Tống Yên Nhiên nói, giọng rất nhẹ, giống như hai lần trước, vẫn luôn là người đưa chiếc cô về hướng Cận Khinh CaNhư thể trong thế giới chông chênh này, chỉ cần Cận Khinh Ca gật đầu, Tống Yên Nhiên sẽ trở thành mái che duy nhất, chờ nàng dựa vào bất cứ lúc nàoCon đường về ký túc xá lấp loáng ánh nước mưa, hai người đi bên nhau, bóng dáng đổ dài dưới ánh đènCận Khinh Ca bước chậm, lưng hơi còng xuống vì vết thương âm ỉ, mỗi bước chân đều nặng nề như kéo lê toàn bộ thế giới trên vaiBên cạnh, Tống Yên Nhiên lặng lẽ điều chỉnh nhịp bước, giữ khoảng cách rất vừa phải, gần đủ để che ô, nhưng không quá gần khiến Khinh Ca thấy ngột ngạt.Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới, Cận Khinh Ca khẽ run lên.Trong khoảnh khắc ngập ngừng, Tống Yên Nhiên nghiêng ô nhiều hơn về phía người bên cạnhRồi, như một phản xạ rất tự nhiênTống Yên Nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Cận Khinh Ca, chỉ là một cái chạm rất khẽ, như gió lướt qua mặt hồ.Cận Khinh Ca giật mình, ánh mắt ngơ ngác liếc sang.Đổi lại Tống Yên Nhiên không nói gì chỉ nở một nụ cười sâu rộng, và không có ý định buông cổ tay Cận Khinh Ca, động tác mềm mại mà kiên định, như một sợi chỉ mong manh mà bền bỉ, lặng lẽ nối hai người lại với nhau trong cơn mưa giá lạnh.Tống Yên Nhiên lặng lẽ đưa bàn tay của cả hai vào túi áo khoác của chính mình, như một chiếc máy sưởi khổng lồ, không chỉ sưởi ẩm bàn tay Cận Khinh Ca mà xa hơn nàng muốn sưởi ấm trái tim người nàyBàn tay của Tống Yên Nhiên hơi lạnh vì cơn mưa, nhưng lòng bàn tay lại rất ấm.Cận Khinh Ca muốn rút tay ra, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên nhẫn và dịu dàng kia, cô khẽ khàng buông xuôi.Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, trong cơn mưa đêm lạnh lẽo,
Cận Khinh Ca cảm thấy mình không còn đơn độc nữaDưới tán ô nghiêng lệch, hai bóng người lặng lẽ sóng bướcKhông ai lên tiếng, nhưng qua những ngón tay đan hờ bên trong túi áo khoác, một thỏa thuận lặng im đã hình thànhTừ hôm nay, dù thế giới có lạnh đến đâu, cũng sẽ không còn ai phải một mình chống chọi nữa."Mưa rơi nặng hạt hơn. Con đường trước ký túc xá chìm trong màn nước xám xịt, đèn đường vàng ủ rũ như cũng mỏi mệt với cuộc sống bộn bề nàyCận Khinh Ca bước chậm, mỗi bước đều mang theo cái lạnh buốt dọc sống lưngLưng áo thun ướt đẫm mồ hồi trộn lẫn với mưa còn những vệt máu li ti, vết thương cũ mới âm ỉ nhói đau dưới lớp vải dán chặt vào da thịtNàng co người lại, như một con mèo nhỏ ướt sũng, lặng lẽ đi bên cạnh Tống Yên NhiênĐêm nay cả Chu Dĩ Hân và Đàm Viên điều không trở về do công việc làm thêm, phòng ký túc xá chỉ có mỗi Tống Yên Nhiên và Cận Khinh CaCận Khinh Ca khẽ lách người muốn tiến vào tolet tẩy rửa thân thể thì Tống Yên Nhiên bên cạnh liền thấp giọng lên tiếng, đồng thời nắm lấy cổ tay nàng bằng một lực rất nhẹ, nhưng sợ sẽ gây thêm tổn thương cho thân thể hư nhược này"Cậu để mình... giúp cậu xử lý vết thương được không?"Cận Khinh Ca sững lại.Ánh mắt nàng chao đảo, như thể chưa kịp hiểu hết ý nghĩa những lời kiaTống Yên Nhiên đang lặng lẽ dang tay ra, kiên nhẫn và bền bỉ chờ đợi.Như một mảnh đất khô, rất khô, cuối cùng cũng đón được hạt mưa đầu tiên, trong lòng Cận Khinh Ca chậm rãi chảy qua một dòng suối nóngKhông ai thúc épKhông ai ép buộc.Chỉ có sự ấm áp, lặng thầm.Cận Khinh Ca khẽ run lên.Một giây... hai giây... rồi nàng gật đầu, rất chậm, rất khẽKhông ai thúc ép. Không ai ép buộc.Chỉ có sự ấm áp, lặng thầm.Khinh Ca khẽ run lên.Một giây... hai giây... rồi cô gật đầu, rất chậm, rất khẽ.Một nụ cười mờ nhạt lướt qua khóe môi Tống Yên NhiênNàng lập tức cởi áo khoác ngoài, phủ lên người Cận Khinh Ca, che đi hết những vết tím bầm lẫn sự đơn độc lạnh ngắt.Dưới màn mưa, hai bóng người sát lại gần nhau, bước vào ánh sáng ấm áp của ký túc xáPhòng ký túc ấm áp, đối lập hoàn toàn với hơi lạnh rét buốt từ cơn mưa dai dẳng ngoài kiaTống Yên Nhiên mở tủ lấy ra hộp thuốc sơ cứu đơn giản. Nàng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng pha nước ấm, đặt khăn lông sạch lên cạnh giường, động tác đều đặn như sợ quấy rầy sự căng thẳng đang căng mỏng trong không khíCận Khinh Ca ngồi bất động ở mép giường, ngón tay siết chặt vạt áo ướt lạnh, vai run khẽ, nàng có chút lo lắng, bất an, đây là lần đầu tiên có người chủ động tẩy rửa vết thương cho nàng..."Cậu... có thể tin mình không?"Tống Yên Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt nàng giọng nói rất khẽ vang lên"Mình không bao giờ tổn hại cậu, dù là nhỏ nhất"Cận Khinh Ca không trả lời. Nhưng cũng không từ chối.Tống Yên Nhiên hiểu. Nàng chậm rãi, dịu dàng gỡ từng lớp áo ướt bết trên người Cận Khinh Ca, lộ ra dưới ánh đèn là làn da mỏng manh đầy những vết bầm tím, sẹo cũ sẹo mới đan xen chằng chịt như những vết tích khắc vào năm tháng.Không ai nói gì, chỉ có sự vụn vỡ là hiện hữu trong tim Tống Yên NhiênCận Khinh Ca ngồi im, ánh mắt trống rỗng, như thể cơ thể này không còn cảm giác. Bị thương, đau đớn... đã quá quen rồi, không có gì mới lạTống Yên Nhiên cắn môi dưới, cổ họng nghẹn lạiKhông phải vì kinh ngạcKhông phải vì thương hạiMà là một loại đau đớn rất sâu như thể chính nàng đang mang vết thương ấy trên người.Tống Yên Nhiên cẩn thận nhúng khăn vào nước ấm, vắt nhẹ rồi áp lên từng vết thương bầm tím, lau đi bụi bẩn, mưa lạnh còn sót lại. Mỗi lần chạm vào, nàng đều dịu dàng như đang ôm lấy một món đồ sắp vỡ."Nếu đau, cậu nói nhé..."Tống Yên Nhiên thì thầm rất khẽ, hơi thở ấm nóng quấn lấy vành tai của Cận Khinh CaNhưng Cận Khinh Ca chỉ im lặngNàng đã quen chịu đựng rồi. Không còn phản xạ với đau đớn nữa. Thứ nàng sợ, thứ nàng luôn đề phòng, là ánh mắt thương hại, là lòng tốt nửa vờiNhưng giờ đây, khi bàn tay Tống Yên Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve từng vết thương, lau từng mảng da bầm tím, nàng lại không cảm thấy khó chịuGiống như thể lần đầu tiên sau nhiều năm, những vết thương trên người nàng được nhìn nhận như một phần của nàng, không hơn, không kém.Chậm rãi, rất chậm rãi, bức tường phòng bị trong lòng Cận Khinh Ca nứt ra một khe hở nhỏ xíu.Giữa sự im lặng ấm áp ấy, bỗng một câu nói nhỏ vang lên khẽ khàng, nhưng như một lời hứa của thanh xuân"Mình sẽ ở đây. Bao lâu cũng được. Chỉ cần cậu nhìn lại vẫn luôn có mình ở đây!"Cận Khinh Ca nghiêng đầu, xoáy ánh mắt vào người đối diệnQua màn nước mắt mờ mịt chưa kịp rơi, nàng nhìn thấy Tống Yên Nhiên đang mỉm cười với mình, một nụ cười dịu dàng nhất, kiên định nhất mà nàng từng thấy trong đời.Một lúc lâu sau, khi tiếng kim đồng hồ đã chậm rãi trôi qua mấy vòng, Cận Khinh Ca mới khẽ gật đầu.Rất chậmRất khẽ.Như một chiếc lá khô cuối cùng cũng chịu buông mình theo dòng nướcTống Yên Nhiên mỉm cười, không nói thêm gì, chỉ tiếp tục động tác lau thuốc, băng bó từng vết thương như thể đó là chuyện bình thường nhất trên đời.Đêm ấy, trong căn phòng nhỏ thấm đẫm mùi thuốc sát trùng và hơi nước ấm, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Cận Khinh Ca không còn cảm thấy một mình.Không cần lời nói và không cần hứa hẹnChỉ cần sự tồn tại bình lặng của một người, kiên nhẫn ở lại bên cạnh nàng, cùng nàng đi qua từng cơn đau mà chẳng hề quay lưng.Ngoài trời, mưa đã tạnh tự lúc nàoÁnh trăng lạnh lẽo trườn qua khung cửa sổ, rơi xuống vai hai cô gái ngồi sát nhau, lặng lẽ nhưng dịu dàng đến tận cùng.Đêm nay, Cận Khinh Ca đã cho phép bản thân tin vào một điều nhỏ bé, rằng trên thế gian lạnh lẽo này, có lẽ cũng có một người, vì nàng, nguyện mãi mãi ở lạiCó những vết thương không thể lành, nhưng ít nhất, nàng đã không còn một mình trong những đêm dài nhất.
Cận Khinh Ca cảm thấy mình không còn đơn độc nữaDưới tán ô nghiêng lệch, hai bóng người lặng lẽ sóng bướcKhông ai lên tiếng, nhưng qua những ngón tay đan hờ bên trong túi áo khoác, một thỏa thuận lặng im đã hình thànhTừ hôm nay, dù thế giới có lạnh đến đâu, cũng sẽ không còn ai phải một mình chống chọi nữa."Mưa rơi nặng hạt hơn. Con đường trước ký túc xá chìm trong màn nước xám xịt, đèn đường vàng ủ rũ như cũng mỏi mệt với cuộc sống bộn bề nàyCận Khinh Ca bước chậm, mỗi bước đều mang theo cái lạnh buốt dọc sống lưngLưng áo thun ướt đẫm mồ hồi trộn lẫn với mưa còn những vệt máu li ti, vết thương cũ mới âm ỉ nhói đau dưới lớp vải dán chặt vào da thịtNàng co người lại, như một con mèo nhỏ ướt sũng, lặng lẽ đi bên cạnh Tống Yên NhiênĐêm nay cả Chu Dĩ Hân và Đàm Viên điều không trở về do công việc làm thêm, phòng ký túc xá chỉ có mỗi Tống Yên Nhiên và Cận Khinh CaCận Khinh Ca khẽ lách người muốn tiến vào tolet tẩy rửa thân thể thì Tống Yên Nhiên bên cạnh liền thấp giọng lên tiếng, đồng thời nắm lấy cổ tay nàng bằng một lực rất nhẹ, nhưng sợ sẽ gây thêm tổn thương cho thân thể hư nhược này"Cậu để mình... giúp cậu xử lý vết thương được không?"Cận Khinh Ca sững lại.Ánh mắt nàng chao đảo, như thể chưa kịp hiểu hết ý nghĩa những lời kiaTống Yên Nhiên đang lặng lẽ dang tay ra, kiên nhẫn và bền bỉ chờ đợi.Như một mảnh đất khô, rất khô, cuối cùng cũng đón được hạt mưa đầu tiên, trong lòng Cận Khinh Ca chậm rãi chảy qua một dòng suối nóngKhông ai thúc épKhông ai ép buộc.Chỉ có sự ấm áp, lặng thầm.Cận Khinh Ca khẽ run lên.Một giây... hai giây... rồi nàng gật đầu, rất chậm, rất khẽKhông ai thúc ép. Không ai ép buộc.Chỉ có sự ấm áp, lặng thầm.Khinh Ca khẽ run lên.Một giây... hai giây... rồi cô gật đầu, rất chậm, rất khẽ.Một nụ cười mờ nhạt lướt qua khóe môi Tống Yên NhiênNàng lập tức cởi áo khoác ngoài, phủ lên người Cận Khinh Ca, che đi hết những vết tím bầm lẫn sự đơn độc lạnh ngắt.Dưới màn mưa, hai bóng người sát lại gần nhau, bước vào ánh sáng ấm áp của ký túc xáPhòng ký túc ấm áp, đối lập hoàn toàn với hơi lạnh rét buốt từ cơn mưa dai dẳng ngoài kiaTống Yên Nhiên mở tủ lấy ra hộp thuốc sơ cứu đơn giản. Nàng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng pha nước ấm, đặt khăn lông sạch lên cạnh giường, động tác đều đặn như sợ quấy rầy sự căng thẳng đang căng mỏng trong không khíCận Khinh Ca ngồi bất động ở mép giường, ngón tay siết chặt vạt áo ướt lạnh, vai run khẽ, nàng có chút lo lắng, bất an, đây là lần đầu tiên có người chủ động tẩy rửa vết thương cho nàng..."Cậu... có thể tin mình không?"Tống Yên Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt nàng giọng nói rất khẽ vang lên"Mình không bao giờ tổn hại cậu, dù là nhỏ nhất"Cận Khinh Ca không trả lời. Nhưng cũng không từ chối.Tống Yên Nhiên hiểu. Nàng chậm rãi, dịu dàng gỡ từng lớp áo ướt bết trên người Cận Khinh Ca, lộ ra dưới ánh đèn là làn da mỏng manh đầy những vết bầm tím, sẹo cũ sẹo mới đan xen chằng chịt như những vết tích khắc vào năm tháng.Không ai nói gì, chỉ có sự vụn vỡ là hiện hữu trong tim Tống Yên NhiênCận Khinh Ca ngồi im, ánh mắt trống rỗng, như thể cơ thể này không còn cảm giác. Bị thương, đau đớn... đã quá quen rồi, không có gì mới lạTống Yên Nhiên cắn môi dưới, cổ họng nghẹn lạiKhông phải vì kinh ngạcKhông phải vì thương hạiMà là một loại đau đớn rất sâu như thể chính nàng đang mang vết thương ấy trên người.Tống Yên Nhiên cẩn thận nhúng khăn vào nước ấm, vắt nhẹ rồi áp lên từng vết thương bầm tím, lau đi bụi bẩn, mưa lạnh còn sót lại. Mỗi lần chạm vào, nàng đều dịu dàng như đang ôm lấy một món đồ sắp vỡ."Nếu đau, cậu nói nhé..."Tống Yên Nhiên thì thầm rất khẽ, hơi thở ấm nóng quấn lấy vành tai của Cận Khinh CaNhưng Cận Khinh Ca chỉ im lặngNàng đã quen chịu đựng rồi. Không còn phản xạ với đau đớn nữa. Thứ nàng sợ, thứ nàng luôn đề phòng, là ánh mắt thương hại, là lòng tốt nửa vờiNhưng giờ đây, khi bàn tay Tống Yên Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve từng vết thương, lau từng mảng da bầm tím, nàng lại không cảm thấy khó chịuGiống như thể lần đầu tiên sau nhiều năm, những vết thương trên người nàng được nhìn nhận như một phần của nàng, không hơn, không kém.Chậm rãi, rất chậm rãi, bức tường phòng bị trong lòng Cận Khinh Ca nứt ra một khe hở nhỏ xíu.Giữa sự im lặng ấm áp ấy, bỗng một câu nói nhỏ vang lên khẽ khàng, nhưng như một lời hứa của thanh xuân"Mình sẽ ở đây. Bao lâu cũng được. Chỉ cần cậu nhìn lại vẫn luôn có mình ở đây!"Cận Khinh Ca nghiêng đầu, xoáy ánh mắt vào người đối diệnQua màn nước mắt mờ mịt chưa kịp rơi, nàng nhìn thấy Tống Yên Nhiên đang mỉm cười với mình, một nụ cười dịu dàng nhất, kiên định nhất mà nàng từng thấy trong đời.Một lúc lâu sau, khi tiếng kim đồng hồ đã chậm rãi trôi qua mấy vòng, Cận Khinh Ca mới khẽ gật đầu.Rất chậmRất khẽ.Như một chiếc lá khô cuối cùng cũng chịu buông mình theo dòng nướcTống Yên Nhiên mỉm cười, không nói thêm gì, chỉ tiếp tục động tác lau thuốc, băng bó từng vết thương như thể đó là chuyện bình thường nhất trên đời.Đêm ấy, trong căn phòng nhỏ thấm đẫm mùi thuốc sát trùng và hơi nước ấm, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Cận Khinh Ca không còn cảm thấy một mình.Không cần lời nói và không cần hứa hẹnChỉ cần sự tồn tại bình lặng của một người, kiên nhẫn ở lại bên cạnh nàng, cùng nàng đi qua từng cơn đau mà chẳng hề quay lưng.Ngoài trời, mưa đã tạnh tự lúc nàoÁnh trăng lạnh lẽo trườn qua khung cửa sổ, rơi xuống vai hai cô gái ngồi sát nhau, lặng lẽ nhưng dịu dàng đến tận cùng.Đêm nay, Cận Khinh Ca đã cho phép bản thân tin vào một điều nhỏ bé, rằng trên thế gian lạnh lẽo này, có lẽ cũng có một người, vì nàng, nguyện mãi mãi ở lạiCó những vết thương không thể lành, nhưng ít nhất, nàng đã không còn một mình trong những đêm dài nhất.