Bước Qua Ranh Giới
Chương 12
Chương 12===================Một đêm khuya cuối tháng, khi Cận Khinh Ca vừa rời khỏi quán café, trên người vẫn còn phảng phất mùi khói bếp và vị cà phê cháy, điện thoại trong túi áo rung bần bậtLà một ID mà nàng không bao giờ nghĩ sẽ 'đại giá quang lâm' đến nàngĐồng Thư Dao chủ động tìm nàng sau gần một năm rời khỏi nhà họ CậnCuộc điện thoại này có nên nhận hay không?Chần chừ một lúc, nàng vẫn trượt màn hình mà nhận cuộc gọi, chỉ có điều âm thanh vừa được kết nối bên kia đã tràn một tràn khinh miệt vô cùng đặc trưng"Mày vẫn còn tồn tại ở thế giới này sao đồ con hoang? Cứ tưởng rời khỏi mái nhà của ta thì sẽ sống dỡ chết dỡ chứ? Xem ra mày chính là một loại ký sinh trùng sống đến dai dẳng"Cận Khinh Ca siết chặt điện thoại, ngón tay run lên, dù cách một tầng sóng âm nhưng giọng điệu chua ngoa của Đồng Thư Dao vẫn là lưỡi dao sắc bén cứa qua da thịt vốn chỉ khô mài, lên vãy của nàng"Mày tưởng chỉ cần chạy ra ngoài làm thuê thì đã rửa sạch được cái máu bẩn trong người mày à? Đừng mơ. Rác rưởi mãi mãi là rác rưởi"Toàn bộ cuộc nói chuyện chưa đầy ba mươi giây nhưng lại ngập tràn cảm giác bí bách, dù là thoát khỏi gọng xích của người phụ nữ tàn độc kia thì bà ấy vẫn chưa từng buông tha cho nàngCuộc gọi vừa dứt, tin nhắn được gửi đến thông qua ứng dụng, một hình ảnh chỉnh tề của đại gia đình họ Cận trong dịp lễ nào đó, nàng nhìn bức ảnh không một cảm xúc lặng lẽ xóa đi...Nàng vốn dĩ chưa từng mơ mộng về thân phận hay vị trí ở hào môn ấy..Thứ nàng cần chỉ là sự tồn tại của một con người đúng nghĩa mà thôi...Thành phố vài ngày trước chìm trong cơn mưa trắng trời, hôm nay được dịp thời tiết khô ráo nhưng bùn đất vẫn chưa thể nhất thời rút kịp, do đó khi một chiếc ô tô lao qua bên cạnh cũng đồng nhất mang toàn bộ sình lầy dưới lòng đường đáp thẳng lên đồng phục mà xanh lá nhạt của quán coffeeVà khi trở về quán chuyện đón nhận cơn nộ khí của chủ quán là tránh không khỏi, ông ấy ở trước rất nhiều khách hàng cùng nhân viên thẳng miệng quát ầm lên"Cô nhắm đền nổi đồng phục cho tôi hay không? Còn không mau cút đi!"Cận Khinh Ca cúi đầu khóe môi đáp lời xin lỗi nên có vì nàng đã làm bẩn đồng phục của ông ấy, dù rằng chúng hoàn toàn có thể giặt sạch đượcDĩ nhiên sự rời đi của nàng cũng chính là dấu chấm hết cho công việc này với hai trăm tệ cũng không được lấyKhập khiễng lê bước về ký túc xá, Cận Khinh Ca không nhớ nổi mình đã đi bao lâu vì đã muộn xe buýt đã không còn chạy, nàng càng không thể vun tiền để vẫy một chiếc taxi, cuốc bộ là lựa chọn duy nhấtBàn chân tê dại, đầu óc quay cuồng, hơi thở nặng nhọc như lưỡi dao cắt vào phổi.Vừa vào đến hành lang ký túc, trước mắt nàng tối sầm lạiCận Khinh Ca ngã gục ngay trước cửa phòng như một con rối bị rút đi toàn bộ trọng lượngVốn dĩ Tống Yên Nhiên không phải ở ký túc xá nhưng không biết bằng một thế lực nào đó thì sau lần Cận Khinh Ca ngất xỉu được đưa vào trạm y tế thì ngày hôm sau Tống Yên Nhiên đã có trong danh sách thành viên của phòng ký túc xáKhi nghe được tiếng động lớn ngoài cửa phòng cũng là lúc Tống Yên Nhiên đang bồn chồn lo lắng khi mà Cận Khinh Ca mãi vẫn chưa vềÂm thanh mạnh mẽ đổ xuống ngoài hành lang, Tống Yên Nhiên cùng hai người bạn cùng phòng khác là Chu Dĩ Hân và Đàm Viên vội vàng mở cửa đi ra, kết quả chính là dáng vẻ nằm bất động của Cận Khinh CaCả ba người sợ đến xanh mặt vội vã đỡ người đi vào mà bên tai không ngừng tiếp thu âm thanh đau đến xé lòng.."Có..thể...đừng...đối..xử..với..tôi như vậy không?"Âm thanh mê sảng của Cận Khinh Ca là thứ khiến họ ám ảnh trong nhiều năm về sau...Cuộc sống chậm rãi trôi qua, đến năm Cận Khinh Ca trở thành sinh viên năm hai thì vào một sáng thứ bảy nàng có chút uể oải nằm dười trên chiếc giường ở ký túc xá, thời gian việc học được giãn nỡ không còn quá khắc nghiệt, nhịp sống sinh viên trên cơ bản đã có thể nắm bắtNàng đối với sự hướng dẫn của Tống Yên Nhiên đã có sự chọn lọc trong việc làm, không bạ đâu làm đó, vẫn có thể kiếm được sinh hoạt phí đủ để trang trải cuộc sống hằng ngàyNàng cùng hai người bạn vốn không có nhiều sự liên kết là Đàm Viên và Chu Dĩ Hân cũng đã có thêm chút thân thiết, thỉnh thoảng cả bốn người bạn trong ký túc xá vẫn kéo nhau ra hàng quán ăn uốngCó thể nói cuộc sống hiện tại của Cận Khinh Ca chính là niềm ao ước trong rất nhiều đêm cuộn tròn thân thể trong nhà kho cũ kỹ với chằng chịt vết thương trên ngườiCuối cùng nàng cũng đã có thể chạm đến một góc nhỏ của ánh trăng tự do bên ngoài khung cửaMột buổi chiều thứ bảy, bầu trời Hải Thành lại chìm trong vẻ u buồn, cơn mưa phùn kéo dài nhiều dài vẫn chưa có dấu hiệu tạnh lạiCận Khinh Ca nép mình dưới mái hiên cũ kỹ trước một cửa hàng, nàng hôm nay đi xin việc nhưng kết quả điều không thành côngĐôi giày vải mỏng đã sũng nước, chiếc áo thun đơn giản cứ thế dính sát vào thân thể gầy guộc của nàng, lộ rõ sự yếu ớt của một nữ sinh hai mươi tuổiMưa kéo dài khiến cho mặt đường trươn trợt, di chuyển không cẩn thận rất dễ bị vấp ngã Bên kia đường vang lên một tiếng động không lớn nhưng đủ để thu hút sự chú ý của Cận Khinh Ca, ánh mắt tức thì nhìn qua liền bắt gặp hình ảnh một bà lão ngã dưới đất, chiếc ô trong tay lại văng đi một đoạnTrên phố vẫn có người qua lại nhưng dường như không ai có ý định tiến đến giúp đỡCận Khinh Ca không cần suy nghĩ tức thì đội cơn mưa băng qua bên kia đường, nàng đưa tay dìu bà lão đứng dậy còn chính mình lại chạy đi phía kia nhặt lại chiếc ô bị gió cuốn đi một đoạnÁnh mắt bà lão nhìn cô gái trẻ cứ như thế ở trong mưa chạy bên đây nhặt ô, chạy bên kia nhặt túi xách mà tràn ngập cảm kích"Bà không sao chứ?"Vì lạnh, giọng nói Cận Khinh Ca có một độ run nhẹ trong thanh quản, ánh mắt nàng nhìn bà lão trước mặt mang theo chút lo lắng"Ta không sao. Cảm ơn cháu! Nhà ta bên kia đường, cháu có thể dìu ta qua đó không?"Theo hướng tay bà lão chỉ Cận Khinh Ca liền nhìn thấy một căn hai tầng theo kiến trúc cổ điển, phía trên còn có cái bảng hiệu mà đỏ 'Nhà Hàng Thủy Các'. Đây là một trong những nhà hàng lớn có tiếng của Hải Thành, Cận Khinh Ca chính là đi làm thêm nhiều nên mới biết đượcNàng không cần suy nghĩ lập tức đồng ý"Được chứ. Để cháu dìu bà!"Cận Khinh Ca gồng đôi vai nhỏ, nửa ôm nửa dìu bà lão đi qua con đường trơn trượt dưới mưa. Cửa lớn nhà hàng mở ra, một thanh niên mặc đồng phục chỉnh tề chạy đến đón, miệng không ngừng lo lắng"Phu nhân, bà không sao chứ? Sao bà lại ra ngoài lúc trời mưa thế này!"Bà lão cười hiền hậu, khoát tay, rồi chỉ về phía Cận Khinh Ca"Nhờ cô bé này đó. Nếu không gặp nó chắc ta đã bị thương rồi."Ánh mắt thanh niên nhìn qua cô gái nhỏ ướt đẫm như chú mèo con bị nhúng nước, trong khoảnh khắc anh chàng nở một nụ cười tươi và gật đầu thay lời cảm kích, cũng là một lời chào xã giao thông thường"Để cháu chuẩn bị nước gừng nóng cho bà."Nói xong, anh chàng cũng chạy vội vào khu vực bên trongBà lão quay sang Cận Khinh Ca, ánh mắt hiền từ mà nghiêm nghị của bậc trưởng bối, âm giọng mà điều điều cất lên"Cháu tên gì?"Cận Khinh Ca hơi dừng lại một chút, sau đó ngập ngừng lên tiếng"Cháu tên Khinh Ca ạ."Nàng chính là không báo đầy đủ họ tên, vì dù sao ở Cận gia nàng cũng chưa từng thực sự tồn tạiBà lão gật đầu, lại nhìn thân thể gầy yếu ướt sũng của cô bé, trầm ngâm một lát rồi lên tiếng hỏi han, thăm dò"Cháu có vẻ là sinh viên. Là đi tìm việc làm thêm sao?"Cận Khinh Ca hơi khựng lại, khẽ gật đầu"Nhà hàng này là của gia đình ta. Cháu có muốn đến đây làm việc không? Nhà hàng cần người lễ tân và phụ bếp. Công việc không quá nặng, lương cũng khá, chắc chắn tốt hơn so với những chỗ tạm bợ bên ngoài."Bà lão nhìn cô gái trẻ này càng nhìn càng khiến bà yêu thích, trong lòng rất có hảo cảmCận Khinh Ca trong khoảnh khắc tưởng như mình nghe nhầmĐôi bàn tay lạnh cóng siết chặt vạt áo, môi run run, một lúc lâu sau mới khe khẽ hỏi"Thật sự... có thể sao ạ?"Bà lão vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, dịu dàng nói"Thật. Cháu về sắp xếp đi thứ hai đến đây vào lúc 6h chiều để nhận việc. À ta họ Lâm, cứ gọi là Lâm nãi nãi"Cận Khinh Ca cúi đầu thật thấp, giấu đi đôi mắt cay xè như có gì đó đang ứa ra nơi khóe mi, rồi nhẹ nhàng thốt ra hai tiếng"Cảm ơn...Lâm nãi nãi"Đề nghị quá đỗi bất ngờ, giống như có ai đó nhẹ nhàng hé mở cho nàng một cánh cửa trong chuỗi ngày dài toàn những bức tường bít kínNhưng Cận Khinh Ca cũng không lập tức đồng ý. Nàng thận trọng, như một con thỏ nhỏ từng nhiều lần bị thương, lúc nào cũng dè chừng khi có ai đó chìa tay raNàng cúi đầu, giọng khàn khàn vì lạnh"Cháu... cháu không có kinh nghiệm ạ."Bà lão bật cười, tiếng cười không mang lấy một tia khinh thường, chỉ toàn là dịu dàng"Không sao. Chúng ta cần người chăm chỉ, thành thật là được."Cận Khinh Ca siết chặt vạt áo thêm một lần nữa. Nàng biết, nếu từ chối, thì hôm nay về ký túc xá sẽ chỉ có cái lạnh và những đơn xin việc không bao giờ được hồi âm.Sau một khoảnh khắc thật dài, nàng ngẩng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng"Vậy... cháu xin cảm ơn bà. Nếu bà không chê, cháu xin được thử ạ."Ánh mắt bà lão càng thêm ôn hòa. Bà vỗ nhẹ lên bàn tay gầy guộc của cô gái, cười đầy trìu mến"Vậy từ thứ hai cháu đến đây nhé. Gặp quản lý tên là dì Từ, nói là ta giới thiệu. Còn bây giờ, mau vào trong uống ly nước gừng cho ấm đi đã."Anh chàng lúc nãy đã trở ra, trong tay là một ly nước gừng nóng hổi tỏa khói vội vàng đưa cho Cận Khinh CaBàn tay nàng run run đón lấy, ấm nóng từ chiếc ly lan truyền qua đầu ngón tay lạnh giá, rồi dần dần sưởi ấm cả lòng ngực lạnh lẽo.Chỉ là một buổi chiều mưa nhỏ, một hành động cứu người bình thường, vậy mà lại như ngọn đèn nhỏ xíu trong đêm đen, âm thầm xua đi một chút lạnh giá cô độc trong cuộc đời Cận Khinh Ca.Có thể sau này sẽ còn bao nhiêu thử thách, bao nhiêu khốn khó đang chờNhưng ít nhất lúc này, trong lòng Cận Khinh Ca được thắp lên một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa của sự tử tế...Cận Khinh Ca đi làm được một tuần ở nhà hàng Thủy CácNàng vẫn giữ tác phong lặng lẽ như trước: đến đúng giờ, làm việc cần mẫn, không giao du với ai nhiềuLâm nãi nãi không thường xuyên có mặt, đa số người quản lý trực tiếp là Dì Từ, bà là người tinh ýDù không hỏi thẳng nhưng vẫn âm thầm chú ý đến những vết sẹo nhỏ ở cổ tay của Cận Khinh Ca, đồng thời thắc mắc vì sao cô bé này vẫn luôn mặc áo cổ cao cùng tay dài...Ngay tối hôm đó, khi Cận Khinh Ca còn đang bận rửa ly trong bếp, điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên liên hồiLà một số lạNàng vốn định bỏ qua, nhưng không hiểu sao, có lẽ là bản năng mách bảo khiến nàng lặng lẽ nhận máyĐầu dây bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của quản lý hội sinh viên của đại học Bắc Thành"Cận Khinh Ca phải không? Về giấy tờ học bổng kỳ này, bên nhà trường cần xác nhận đối chiếu gấp. Người nhà em bên phía bảo trợ có liên hệ rồi, bảo em tranh thủ về nhà lấy bản giấy tờ gốc đem nộp. Nếu trễ hạn, khả năng em sẽ bị tước học bổng kỳ tới."Học bổngLà thứ duy nhất giúp nàng tiếp tục cuộc sống sinh viên đỡ chật vật hơn một chútCận Khinh Ca siết chặt điện thoại, ngón tay buốt lạnh.Không đợi cô chất vấn thêm, bên kia đã cúp máy, chỉ để lại những tiếng tút dài lạnh lẽoTrở lại ký túc xá, Khinh Ca ngồi trên mép giường rất lâuNàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thu dọn sơ sài một túi xách, lặng lẽ rời khỏi trường trong đêm và không quên viết một tờ giấy gửi lại cho ba người bạn cùng phòngNàng không muốn những người thật tâm đối xử với nàng sẽ lo lắng vì nàng...Đặc biệt là Tống Yên NhiênTrạch viện Cận gia vẫn như cũ: đèn nê-ông sáng lạnh, cổng sắt khóa kín, không khí như đông cứngNàng vừa bước vào sân, đã thấy bóng Đồng Thư Dao đứng tựa bên hành lang nhà chính, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt lạnh lùng như dao cạo, không hề che dấu khi thấy sự xuất hiện của con mồi"Cũng biết đường về cơ đấy"Bà ta nhếch môi, nụ cười như có như không, bàn tay kêu ngạo vươn ra vẫy vài cái như vẫy một con thú cưngChỉ một đêm thôiCận Khinh Ca tự nhủ, siết chặt dây ba lô, lặng lẽ đi về hướng người đàn bà ấy.Nhưng nàng không ngờ , chỉ một đêm ngắn ngủi ấy, lại đổi lấy cả người đầy thương tíchCận Khinh Ca tự dặn mình như vậySàn nhà lạnh như nước đá. Ánh đèn vàng hắt xuống, kéo bóng nàng dài lê thêTrên sofa, Đồng Thư Dao đang ngồi, tay cầm ly rượu lắc lư, ánh mắt tràn đầy khinh miệtCận Khinh Ca vừa bước vào phòng khách, ly rượu đã bay thẳng về phía nàng, vỡ tung, mảnh vụn cắt rách ống tay áo"Một năm không về, tưởng mình cao quý rồi à?"Đồng Thư Dao nheo mắt, vẫn là chất giọng miệt thị của những năm trướcCận Khinh Ca cúi thấp đầu, không đáp, chỉ nhanh chóng bước về phía cầu thangNhưng chưa kịp thoát, một bàn tay mạnh bạo đã nắm lấy tóc nàng, thô bạo mà giật ngượcTiếp theo đó là một cú tát như trời giáng, đánh lệch cả gương mặt nhỏ gầy của nàngQuỳ xuống!"Giọng Đồng Thư Dao sắc như dao cứa.Cận Khinh Ca không có sự lựa chọn, vì phần học bổng kia nàng chỉ có thể hạ gối quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, đầu cúi sát đất như thể che đi trạng thái của nàng hiện tạiÁo thun giá rẻ loại một cái còn chư đến mười tệ cứ thế bị xé toạc, một bên vai trần run rẩy dưới ánh đèn lạnh lẽoĐồng Thư Dao không chỉ dùng roi mây đã chuẩn bị mà đánh xuốngVút...vút...vút...vút...vút...Mười tám...ba mươi...bốn mươi hai...Bà ta còn đá mạnh vào bụng cô, vào sườn nàng, không chút nương tay, những cú đạp nối tiếp nhau, như muốn nghiền nát cơ thể nhỏ bé ấy.Cận Khinh Ca ôm chặt bụng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, nàng nghe rõ từng tiếng xương kêu răng rắc, nghe rõ nhịp tim mình đập loạn trong lồng ngực đau buốtBên ngoài huyền quang vang lên âm thanh lốp cốp của giày cao gót, Cận Tư Dĩnh trở về với một ngày mài mòn ở văn phòng Cận thị, ánh mắt cô dừng lại ở tình cảnh hỗn độn trước mặtMẹ cô không ngừng vung từng ngọn roi lạnh lẽo đập lên da thịt của người không cần nhìn cũng biết là ai, trong một tít tắt Cận Tư Dinh thoáng sửng sốtĐứa nhỏ này ở đây làm gì?Hình ảnh Cận Khinh Ca đang run rẩy như một con thú nhỏ, cùng tấm lưng gầy guộc hằn rõ những vết roi vừa mới rớm máuTrong đáy mắt Cận Tư Dinh thoáng qua một tia xao động mơ hồ, như một viên sỏi ném xuống mặt hồ phẳng lặngMột khoảnh khắc rất ngắn, cổ họng cô nghẹn lạiMột giọng nói nhỏ xíu cất lên trong lòng"Giang tay ra đi. Cứu lấy nó."Nhưng rồi, lý trí lạnh lẽo nhanh chóng nhấn chìm tất cảCận Tư Dinh khẽ cụp mắt, siết chặt quai túi trong tayĐôi giày cao gót lại gõ đều nhịp trên bậc thang đá, lạnh nhạt bước thẳng lên lầu, trực tiếp lướt qua một màn đặc sắc từ âm thanh đến hình ảnh kiaMỗi bước chân như dẫm nát âm thanh chát chúa của roi mây và tiếng hít thở khẽ khàn của đứa trẻ kiaTiếng roi vun vút, tiếng da thịt va chạm nặng nề, tiếng thở dốc đau đớn, tất cả bị cô bỏ lại như một đám khói mờ, tan vào khoảng không nặng mùi máu tanh và sự tàn độcTừ dưới sàn lạnh, Khinh Ca ngước nhìn theo bóng lưng ấy, cái bóng đã từng vụng trộm nhét cho nàng chiếc áo trắng tinh khôi, như món quà mừng thi đỗ năm ấyDù không khẳng định nhưng nàng biết được ở ngôi nhà này Cận Tư Dinh vẫn còn chút ấm áp của con người dành cho nàng, và nàng biết trong lòng chị ta đối với việc nàng có thể thi đổ đại học là một sự yêu thích nhất đinh...Vì Cận Tinh Dinh vô cùng thõa mãn với những sinh viên ưu tú...Một tia ấm áp duy nhất từng len lỏi vào cuộc đời nàng, hóa ra... cũng chỉ là chút lương thiện vụng trộm, mỏng manh đến nỗi chẳng đủ để giữ lại một cái ngoảnh đầuTiếng roi vun vút xé tan không khíBóng dáng kia, vẫn thẳng người bước khuất trên cầu thang, như chưa từng quay lại cho đến khi khuất khỏi hành lang lầu haiCận Khinh Ca cụp xuống mi mắt, một roi đã đánh sượt qua đầu vai nàng đến bậc máu nhưng nàng không thấy đau...Chỉ thấy bản thân mơ mộng viễn vông...Hóa ra...Một món quả nhỏ chỉ là một lần lỡ tay và sẽ không thể thay đổi khi cả một đời đã là sự dửng dưng....