Bước Qua Ranh Giới
Chương 1
Chương 1 : Nơi Này Không Phải Nhà===================Tháng mười, thành phố Hải Thành ngập trong cơn mưa trắng trờiChiếc ô tô màu đen phanh xe lại một đường trước cảnh cổng bằng sắt lớn, ở vị trí cửa sau xe một thân ảnh nhỏ bé được một người đàn ông nắm tay dẫn xuốngY phục người đàn ông dù được bọc trong một lớp áo bảo hộ vẫn không tránh khỏi cảm giác ướt sủng đang không ngừng thấm vào da thịt, nhưng là chiếc ô trong tay ông vẫn rất cần mẫn hướng về thân ảnh nhỏ bé đang đi bên cạnh mìnhBước chân ông có chút vội vã lẩn trong màn mưa, ông đưa tay ấn vào chuông cửa phải qua vài phút cánh cổng sắt lớn ấy mới chậm rãi mở ra, người đàn ông xoay về hướng đứa nhỏ vẫn một dáng vẻ u ám kia mà có chút nặng nề lên tiếng"Nhanh chân hộ ta, ta còn phải về với vợ con!"Vốn dĩ người đàn ông còn muốn buông thêm nhiều lời khó nghe nhưng lại nhớ đến dù sao cũng là một đứa nhỏ sáu tuổi mới mất mẹ, nặng lời quá cũng không hayChất giọng người đàn ông trở nên mềm mỏng hơn một chút nhưng nghe qua vẫn không có tí độ ấm"Cháu gái nhanh lên, đừng để chủ tịch chờ!"Bước chân nhỏ bé với đôi giày vải ướt đẩm nước mưa cùng bùn lầy, đầu ngón chân điều trở nên tím tái vì ngâm quá lâu trong làn nước lạnh lẽo, đứa nhỏ co rúm cả người đi bên cạnh người đàn ôngĐi qua một khoảng sân đủ lớn thì cánh cổng nhà chính cũng hiện rõỞ đó đã có một người đang đứng sẵnNgười đàn ông này là Cận Trì Khiêm, gia chủ của Cận gia, tổng tài của tập đoàn lớn ở Hải Thành, nét mặt ông nghiêm nghị xoáy thẳng ánh mắt chán ghét vào đứa nhỏ đang đi đếnĐây là nợ phong lưu mà ông không muốn nhắc đến nhất, một đêm vì say mà gây họa, vốn cho rằng cô gái kia sẽ rất nhanh tìm đến cửa nhưng không ngờ biệt tích sáu năm cuối cùng mang theo một cái bệnh án gần chết và một đứa nhỏCận Trì Khiêm dù muốn hay không cũng phải tiếp thu sự thật rằng ngoài trừ bảo bối Cận Tư Dĩnh thì ông vẫn còn một đứa nhỏ rơi rớt bên ngoài, xét theo địa vị của Cận gia mà nói thì chuyện này chỉ có thể ép xuống cho êm xuôiĐó chính là lý do Cận Khinh Ca có mặt ở trạch viện này"Chủ tịch, tôi đã đưa người đến!"Người đàn ông nép sang một bên cúi đầu nhìn Cận Trì Khiêm, sau khi nhận được cái phất tay của ông chủ mới cúi người rời điTức thì ở huyền quan chỉ còn mỗi đứa nhỏ đáng thương vừa mất mẹ là Cận Khinh Ca cùng dáng vẻ đăm chiêu của Cận Trì KhiêmNgoài sức tưởng tưởng chính là không một lời chào hỏi, không một cái ôm động viên càng không có ánh mắt thân thiết sau khi nhận về cốt nhục, Cận Trì Khiêm đơn giản xoay lưng rời đi bỏ lại đứa nhỏ với cả người ướt sủng đứng ở huyền quan lạnh lẽoĐứa nhỏ lúng túng nắm chặt chiếc túi vải sờn rách trong tay, ở một địa phương xa lạ không người chào đón, đứa nhỏ không biết chính mình nên đi đến đâu, gặp ai và làm gì cho đến khi bên tai vang lên âm thanh lạnh lẽo"Theo ta!"Người đến là một phụ nữ trung tuổi, dáng người hơi thấp, mái tóc bà có lốm đốm hoa râm, ánh nhìn không có cảm xúc với đứa nhỏ nhưng vừa vớt ra từ hồ nước nàyNhư để tránh cho hành lang bị vấy bẩn, người phụ nữ thấp giọng lên tiếng"Ngươi đi ra bên ngoài bọc hết hành lang rồi rẽ trái, ta ở đó đợi ngươi!"Đứa nhỏ mím môi gật đầu làm thêm, thân thể bé nhỏ một lần nữa bị màn mưa nhấn chìmĐoạn đường không dài nhưng suốt nhiều giờ ngâm mình trong làn mưa khi chịu tang người mẹ quá cố, thân thể đứa nhỏ đã nhiểm hàn khí nặng, vì vậy để đến được vị trí đã chỉ định cánh môi vốn hồng hào của đứa nhỏ đã trở nên trắng bệch"Ở đây đi, không có sự cho phép không được bén mảng lên nhà trên!"Người phụ nữ nói xong cũng rời đi, không lưu lại dù chỉ một giâyĐứa nhỏ nhìn căn phòng trước mắt, so với cái ổ nhỏ của mình cùng mẹ trước đây đúng là có tốt hơn một chút nhưng so với những gì trong căn nhà này thì hoàn toàn bất đồngCăn phòng chỉ khoảng bốn met vuông, có một cửa sổ, cùng chiếc giường nhỏ, một cái tủ với cánh cửa bị bung ra và một cái bàn bốn chân nhưng đã có một chân đổ nghiêng đổ vẹoĐứa nhỏ đi vào cẩn thận đến mức dùng chính hai bàn chân nhỏ lạnh cóng của mình chà cho thật sạch mới đi vào sàn nhà, nàng để chiếc túi nhỏ của mình vào một góc, thân thể ướt sủng nhưng không có ai nói với nàng nhà tắm ở đâu, nàng chỉ có thể ôm cơ thể ướt sủng của mình mà tự trải qua một đêm nàyNàng hiểu được, nơi này không phải là nhà của nàngVà người đàn ông tri thức ấy không phải cha của nàngTheo thời gian lưu lại trạch viện này, Cận Khinh Ca hiểu được rõ ràng sự xuất hiện của bản thân chính là một nét phẩy thừa thải trong trang sách đẹp đẽ của những người ở đâySự tồn tại của nàng so với chú cún cưng của Lạc Tư Dinh còn không bằng một phânGia chủ đã đánh tiếng thì những người giúp việc cũng không lưu cho nàng cái nhìn tốtBọn họ không gọi tên của nàng, chỉ thường xuyên gọi nàng bằng những danh từ khó nghe, phản cảm như là : đồ con hoang, thứ ti tiện...Thời gian đầu nàng đối với danh xứng này rất bất mãn muốn phản kháng chính mình cũng có cái tên để gọi nhưng lâu dần nàng hiểu rõ vị trí của mình, phản kháng sao? Nàng chính là không có tư cách để phản khánh, vì sự tồn tại của nàng là một sai lầm mà không ai muốn nhìn đếnChỉ một ánh nhìn của phu nhân thì những người giúp việc thấp cổ bé họng cũng đủ hiểu lập tức tùy tiện mà bắt ép nàng, từ công việc đơn giản như giặt giũ quần áo, xách nước tưới cây, rửa chén bát, lau dọn sân vườn đến những việc vượt mức một đứa trẻ tám tuổi nhưng khiêng đồ, thu dọn nhà kho, nàng điều được chỉ điểm để thực hiệnMột ngày của Cận Khinh Ca chính là bình minh lúc bốn giờ sáng và chợp mắt lúc 1h sáng, đối với một đứa trẻ đang trong độ tuổi phát triển mà nói thì sinh hoạt như vậy rất đáng báo động nhưng là không một ai dám phàn nàn, góp ý...Một đứa nhỏ chín tuổi ngoài trừ thời gian đến trường chính là làm công việc của hai, ba người giúp việc tuổi trưởng thành, nhưng thức ăn trôi vào bụng lại còn thua cả đồ nhắm của chú cún Bonda kiaCân Khinh Ca chỉ được ăn đồ ăn thừa khi mọi người, thậm chí người giúp việc đã ăn xong, một ngày không được quá hai chén cơm, thức ăn còn tệ hại hơn, trước đây ở cùng mẹ dù kham khổ nhưng ít ra bữa ăn vẫn còn có thịt, hiện tại nàng so với người ăn trường chay không khác biệt...khẩu phần ăn chỉ rau và rauVốn cho rằng bản thân thu liễm đến mức gần như không tồn tại như vậy thì chuỗi ngày ở đây sẽ tương đối dễ dàngNhưng khôngMột đêm mưa vào năm Cận Khinh Ca mười hai tuổi đã xảy đến những vết nứt to lớn, chồng lên chằng chịt vết thương củ nhỏ nhiều năm nayNgày đó đại tiểu thư Cận Tư Dinh mười sáu tuổi, trải qua sự mất mát từ mối tình đầu tan vỡ, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, nhìn thấy đồ không vừa mắt là đập đổ, nhìn thấy người không nên nhìn thì nổi trận lôi đình, tùy ý bắt bẻ, chửi mắng điều không tha một aiCận Khinh Ca sau khi nghe ồn ào từ nhà trên đã rất biết giữ mình mà chui vào cái ổn nhỏ, nàng còn có một số bài tập chưa làm xong, buổi chiều tranh thủ hoàn thành công việc nhanh nhất có thể để có thể chui vào cái ổ nhà này mà đèn sáchVì nàng hiểu được, học chính là con đường duy nhất để nàng có thể tự mình giải thoát ra khỏi mớ bồng bông nàyNhưng là đêm nay, một đêm mưa như thác đổ, số phận lần nữa không để nàng được yên ổnBên ngoài vang lên từng trận âm thanh ồn ào, có tiếng đổ vỡ của chiếc bình sứ nào đó, có tiếng quát rung trời của đại tiểu thư, có âm thanh cầu xin yếu ớt của một ai đó hòa lẫn là tiếng roi đánh chát chúa vào da thịt Trong vô thức Cận Khinh Ca co rúm cả người, nàng thật sợ 'ngồi không cũng sẽ trúng đạn', ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm vào bài tập dang dở trước mặt, nàng chỉ ước rằng những con số con chữ này sẽ dày đặc hơn nữa, dày đặc đến mức có thể phủ kín tầng tầng âm thanh nhốn nhào ngoài kiaRầmmmmCửa phòng cử kỹ dưới một sức lực của người nhiều năm tập võ như Cận Tư Dinh thì việc gãy bị đá văng là điều dễ hiểuCận Tư Dinh đứng đó, cao ngạo như một vị thần nắm quyền sinh sát trong tay, ánh mắt thiếu nữ vừa trải qua cảm giác bị người yêu phản bội là nhuốm đỏ một màu u uấtNgày thường Cận Tư Dinh đối với đứa em ngang hông này đã cực kỳ chướng mắt, ngày hôm nay đối diện với thất bại đầu tiên trong đời, tính khí cao ngạo của đại tiểu thư nhất thời không tiết chế được, nàng ta như một con thú dữ sẵn sàng lao vào cắn xé bất kì một ai, hoàn toàn không quan tâm đó là vai vế gì, trưởng bối hay vãn bối, thì việc một Cận Khinh Ca ngồi trước mặt như thế này thì cần gì phải để ý đến"Đồ con hoang, hôm nay ta tâm trạng không tốt, mày làm thú tiêu khiển cho ta đi! Được việc ta liền cho mày sống giống con người một chút, có biết không?"Cận Khinh Ca hoảng sợ trong mắt rất lớn, nàng rút sát vào vách tường ám ố sau lưng, tình cảnh giống như một con mồi đáng thương đang cố lẩn trốn sự truy lùng của kẻ thù"Sợ sao?"Cận Tu Dĩnh nhếch mép cười nhạt, rõ ràng là một dung mạo xinh đẹp cực phẩm của trường cao học Nhất Nguyên giờ phút này tựa như quỷ sai ở dưới địa ngục đang thực thi nhiệm vụ săn bắt những vong hồn đang lang thang ở trần thế mãi chưa siêu sinhLời nói vẫn luôn đi cùng hành động, âm giọng lạnh lẽo đầy cợt nhã của Cận Tư Dinh vừa dứt chính là một cú đạp thẳng vào lồng ngực của Cận Khinh Ca, cú đạp với lực rất mạnh tựa hồ như muốn mang lục phủ ngũ tạng của Lục Khinh Ca ra nghiền nátChất lỏng tanh tưởi rất nhanh xộc lên quanh trong cuốn họng, thật may Cận Khinh Ca đã cố gắng áp xuống, bàn tay nhỏ bé gắt gao ghì chặt lồng ngực đang đau nhứt của mình, ánh mắt Cận Khinh Ca yết ớt nhìn lến Cận Tư Dinh như muốn tìm kiếm một sự thương xót nào đóNhưng không, đổi lại chỉ là cái nhếch mép khinh thường mà thôi"Đúng là một cái bị thịt, bị đá như vậy còn không lên tiếng kêu rên, ta thật muốn thấy dáng vẻ cầu xin của mày quá!"Sau câu nói, Cận Tư Dinh khom người, bàn tay thô bạo nắm lấy mái tóc của Cận Khinh Ca mà lôi xềnh xệch dưới nền nhà, tựa hồ trong tay nàng ta không phải là một đứa nhỏ mười hai tuổi mà là một khối gỗ vô tri vô giácBên ngoài cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, thậm chí gió lớn không ngừng quét qua thân thể đến phát run, Cận Tư Dinh một tay lôi kéo thô bạo quăng Cận Khinh Ca ra ngoài sân sau như thế quẳng một túi rác khồng còn dùng đến"Phản kháng cho ta xem? Ở cái nhà này sáu năm, ta chưa thấy mày phản kháng là gì? Mày sống cam chịu như vậy để đổi lấy hư vinh sao? Mày cũng giống như người mẹ của mày vậy, là những loại người rẻ tiền, sống bám vào người khác để đổi lợi lộc!"Tiếng mưa rất lớn, nước mắt thấm ướt cả người Cận Khinh Ca nhưng so với sự lạnh lẽo này thì quả tim chưa hề được sưởi ấm trong sáu năm qua của nàng càng lạnh lẽo hơn vạn phầnTừng câu từng chữ của Cân Tư Dinh điều như lưỡi dao cỡ lớn chém toạt thân thể lẫn tâm hồn đứa nhỏ mười hai tuổi này..."Quỳ xuống van xin ta đi, ta liền tha cho ngươi, còn không đêm nay ngươi sẽ biết địa ngục trần gian viết như thế nào!"Thứ mà Cận Tư Dinh muốn chính là dáng vẻ khuất phục của người này không phải một cái xác sống chỉ biết lúi cúi trốn tránh phía sau, dù sau thì nhìn bằng mắt thường cũng biết dáng vẻ ẩn nhẫn này có bao nhiêu thành thật...còn không phải là một con hổ nhỏ đang mỗi ngày nỗi dưỡng nỗi đau chờ đến khi lông cánh mọc đủ sẽ đá tung cổng nhà hay sao?Cận Khinh Ca hơi đảo mắt, nhưng là mạnh mẽ lắc đầu, từ khi mẹ nàng mất, dù bị vũ nhục thế nào nàng cũng chưa từng để người khác bức qua giới hạn của bản thân, nàng đã từng nói ngoài trừ ngôi mộ đơn sơ của người mẹ quá cố nàng sẽ không quỳ trước bất kì ai khác...Đứng trước dáng vẻ như bị sét đánh đến đông cứng của người kia, khóe môi Cận Tư Dinh cười lên nhàn nhạt, nàng ta không nói thêm lời nào quay người đi từng bước chậm rãi về hướng nhà kho cũ kỹ bên kiaVốn dĩ những người có mặt điều cho rằng cơn nộ khí của đại tiểu thư đã qua đi, nhưng không Cận Tư Dinh quay lại với một chiếc móc áo làm bằng kim loại cắng với một đầu rất nhọn như một chiếc móc câu cỡ lớnNàng ta gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, nửa điểm chần chừ điều không có, bước chân nhanh chóng giẫm xuống nền cỏ ngoài sân sau, thân thể rất nhanh điều bị nước mưa xối cho ướt sủngCận Khinh Ca hai mắt có chút khó hiểu nhìn người đang đi đến, sáu năm này không phải nàng chưa từng bị người chị cùng cha khác mẹ này dằn vặt, từ cấu nhéo đến dây lưng, gậy gộc cũng đã in trên da thịt không ít lần, thậm chí một số địa phương vẫn lưu lại sẹo...Nhưng trạng thái hiện tại của Cận Tư Dinh khiến nàng lo sợ, sợ rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nàng, nghĩ đến đây nàng chỉ có thể bậc cười chua xót, ngày giỗ sao? Người như nàng một khi chết đi có ai nhớ đến? Một nén hương cũng có người nguyện ý vì nàng thắp lên sao?Thân thể bị nước mưa xối thẳng, cảm giác lạnh lẽo bao bọc quanh sóng lưng, Cân Khinh Ca trực tiếp vung tay theo lực đạo của nàng chiếc móc nhọn cứ thế xước qua đầu vai của Cận Khinh Ca kéo ra một đường tứa máu hòa lẫn vào màn mưa dày đặc...Cảm giác ê buốt, đau rát kéo chặt dây thần kinh của Cận Khinh Ca, nàng mím môi đến trắng bệch, tuyệt đối không cho chính mình bậc ra âm thanh đau đớn, ánh mắt nàng vốn trong sáng như ánh sao trời nhưng giờ phút đầy như bị một màn sương dầy đặc phủ lấy, tăm tối không thấy được một tia sáng dù là mỏng manh nhấtNhìn thấy dòng máu ấm nóng không ngừng tuôn ra ở đầu vai người này, trong lòng Cận Tư Dinh không có thương xót chỉ là càng thêm ghét bỏ, vì cái gì đau cũng không kêu rên? Đã như thế nàng càng muốn người này phải quỳ lại vang xin nàngPhập...Lại thêm một lần roi đánh xuống, một đường máu cứ thế ở bắp tay phải Cận Khinh Ca mà tuôn ra..."Khóc cho ta xem, vang xin ta xem?"Theo mỗi lần âm thanh giọng nói lạnh lẽo hòa cùng cơn mưa xối xả chính là một tiếng vụt chát chúa cùng một dòng máu tươi ở thân thể đứa nhỏ mười hai tuổi chảy xuốngCận Khinh Ca cực lực cắn chặt răng, dù là làm bất cứ biện pháp nào nàng điều không cho phép chính mình phát ra âm thanh đau đớn ngay lúc này, thân thể nhỏ bé nương theo lực đánh của Cận Tư Dinh mà co ro trên nền cỏ"Tỏ ra mạnh mẽ như thế để làm gì? Cầu xin cái ngoảnh đầu của cha sao? Mày lầm rồi trong mắt ông ấy mình chính là sự sỉ nhục của cả dòng tộc này, sự tồn tại của mình chính là nỗi ô uế mà không sao tẩy rửa được!"Cận Tư Dinh quăng đi chiếc móc áo vào một bên, nàng ta trực tiếp xem thân thể đứa nhỏ trước mặt là một khối bột mềm cứ thế tung những cước chân đầy mạnh mẽ, có thể là bụng, là ngực, là lưng, thậm chí là đầu điều không tránh khỏi....Cận Khinh Ca thu mình như một con tôm nhỏ ở dưới nền cỏ ẩm ướt, trên đầu là từng trận inh ỏi của quyền đấm cước đá, trong đáy mắt vẫn đục của chính mình nàng lần đầu tiên sau sáu năm thấy được thân ảnh mờ ảo của mẹ...Bà ấy đang đứng ở bên kia nhìn nàng, bà ấy cười cùng nàng...nhưng bà ấy không muốn mang nàng đi...Thân ảnh của bà cứ thế mờ dần cho đến khi chỉ còn là vệt sáng heo hắt trong màn đêm tĩnh mịch...Nàng không biết chính mình bị đánh đến bao lâu, không biết bản thân đã chịu bao nhiêu roi, chỉ biết là thân thể mỗi lúc mỗi nhẹ đi, tâm trí cũng nhẹ đi...Nàng cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ mê mangNếu có thể nàng thật mong...giấc ngủ này sẽ không bao giờ tỉnh lại...Giữa đêm lạnh lẽo, nước mưa không hề có dấu hiệu dừng lại, ở bãi cỏ bên trong trạch viện sang trọng ấy vậy mà có một đứa nhỏ bị đánh đến quần áo xốc xếch, máu thấm ra cả chiếc áo củ nát, máu hòa vào dòng nước trên bãi cỏ xộc lên một mùi khó chịu, xung quanh đèn điều vụt tắt, đứa nhỏ cứ thế nằm đó, co ro như một con mèo đáng thương bị người người vứt điTrong đêm tối ấy, không ai biết được dù đã mê mang trong cơn sốt, vành môi lạnh lẽo của đứa nhỏ vẫn mấp mấy những câu mê sảng"Mẹ...cho..con theo người....con thật mệt....nếu..con bỏ cuộc, mẹ có buồn..con không?"--------------Mình lại mở hố mới dù rằng còn quá trời hố chưa lắp