[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương
🐹 Chương 73: Bé đáng thương thứ năm (3) 🐹
🐹 Chương 73: Bé đáng thương thứ năm (3) 🐹Chú mèo con đã không biết bao lâu chưa được ăn gì, ngay khoảnh khắc hạt thức ăn mèo được nhét vào miệng, toàn bộ sự chú ý của cô liền dừng lại trên lòng bàn tay của Ninh Sơ, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến sự chê bai của nàng, dù sao thì bây giờ cô cũng chỉ là một con mèo nhỏ.Hạt thức ăn mèo có mùi vị rất ngon, ăn xong một hạt, Nguyễn Khinh liếm liếm môi, đôi mắt tròn xoe hơi nheo lại, còn vô thức kêu "meo" một tiếng.Nhìn dáng vẻ này của mèo con, Ninh Sơ hơi nhếch môi: "Thích à?"Nguyễn Khinh ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt nàng, đôi mắt tròn xoe long lanh như ngấn nước, chăm chú nhìn chằm chằm vào... thức ăn mèo trong lòng bàn tay Ninh Sơ.Mèo con xinh đẹp đến cực điểm, toàn thân phủ lông tuyết trắng không hề lẫn tạp sắc, đôi mắt xanh mờ sương, lúc nào cũng như phủ một lớp hơi nước.Lúc này trông lại vừa ngoan vừa đáng yêu.Ninh Sơ bật cười, không nhịn được mà xoa xoa cái đầu lông xù của mèo con, trong lòng không nhịn được thầm chửi một tiếng, con mèo ngốc này sao lại đáng yêu đến vậy."Meo~" Nguyễn Khinh bất ngờ bị xoa đầu, rõ ràng rất muốn tránh ra, nhưng nghĩ đến chỗ thức ăn mèo còn đang trong tay Ninh Sơ, nên cô chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên để nàng xoa đầu.Có lẽ vì vừa ăn một hạt thức ăn, cơn đói vốn chưa rõ rệt của cô giờ lại càng thêm dữ dội. Nhất là khi bên cạnh còn vương mùi thức ăn mèo, bản năng mèo con trỗi dậy, Nguyễn Khinh bắt đầu kêu meo meo liên tiếp.Tiếng kêu nối tiếp nhau, non nớt, mềm mại, nghe tội nghiệp như đang làm nũng.Nhận ra những tiếng kêu mềm nhũn ấy phát ra từ chính mình, Nguyễn Khinh khẽ run tai, cái đuôi lông xù cũng vẫy loạn vài cái, chỉ còn may mắn rằng toàn thân cô phủ một màu lông tuyết trắng nên không nhìn ra biểu cảm xấu hổ.Biết mèo con đang đói, Ninh Sơ thu tay về, không còn vò loạn bộ lông xù của cô nữa.Nhưng đúng lúc nàng định tiếp tục bón từng hạt cho con mèo ngốc này, chỉ thấy mèo con thoát khỏi bàn tay vò nắn của nàng, cẩn thận bước lên một bước nhỏ. Tuy đi loạng choạng nhưng cuối cùng cũng không ngã, Ninh Sơ bật cười khẽ khích lệ: "Có tiến bộ rồi."Nguyễn Khinh chẳng buồn để ý đến lời nàng, cẩn thận nhấc lên cái chân ngắn phía trước, đặt lên bàn tay trái đang cầm thức ăn của Ninh Sơ. Đôi mắt tròn xoe ánh lên niềm vui, rồi lại nhấc thêm một chân ngắn khác, định đặt lên tiếp.Nhưng mèo con vẫn chưa giữ vững được thăng bằng, ngay trước khoảnh khắc đặt được cái chân kia, toàn thân cô đã nghiêng đi.Tưởng rằng mình sắp ngã, Nguyễn Khinh lập tức nhắm chặt đôi mắt mèo, theo bản năng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.Nguyễn Khinh: "......"Ninh Sơ nãy giờ vẫn quan sát cô, khẽ ho một tiếng rồi bế mèo con lên, đặt nhẹ nhàng trên giường. Trong cổ họng nàng vang lên một tiếng cười trầm thấp đầy khoái ý.Kêu thảm như thế, con mèo ngốc này chẳng lẽ nghĩ ngã xuống giường là đủ để ngã chết sao?Bên tai là tiếng cười như mang chút giễu cợt của Ninh Sơ, tim nhỏ của Nguyễn Khinh còn đang đập thình thịch, cô chỉ biết tuyệt vọng nằm sấp trên giường, đưa móng vuốt che mặt. Cô thề rằng đó chỉ là bản năng của mèo thôi.Nhìn ra mèo con làm đủ trò chẳng qua cũng chỉ vì muốn ăn, Ninh Sơ vẫn còn cười khẽ, đưa bàn tay cầm thức ăn đến bên miệng cô: "Ăn đi."Hương vị của thức ăn mèo thoảng quanh chóp mũi, Nguyễn Khinh nuốt nước bọt, cẩn thận bỏ vuốt xuống. Thấy ngay trước mặt là mấy hạt thức ăn, đôi mắt mèo lập tức mở to, rồi thè lưỡi liếm lấy mấy hạt ấy.Sau khi Nguyễn Khinh ăn xong chỗ thức ăn mèo trong tay, Ninh Sơ lại cho cô thêm một chút, rồi không đưa nữa.Nhưng Nguyễn Khinh vẫn thấy mình còn có thể ăn thêm, cái đầu nhỏ dụi dụi vào tay Ninh Sơ, sau đó ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe đầy mong chờ nhìn về phía chỗ đặt thức ăn, vừa kêu meo meo vừa thúc giục Ninh Sơ cho thêm.Ninh Sơ theo ánh mắt cô nhìn sang, rồi chọc chọc vào cái bụng nhỏ, khóe môi hơi cong, tiếc nuối nói: "Lúc ăn thì thông minh thật, tiếc là bác sĩ bảo dạ dày của mi quá yếu, không được ăn nhiều."Giọng Ninh Sơ rất dễ nghe, hơi trầm thấp, mang chút từ tính. Nhưng tuy miệng thì nói tiếc, Nguyễn Khinh lại nhìn ra sự hả hê từ khóe môi khẽ nhếch của nàng.Chỉ là... tuy tối qua ý thức cô không rõ ràng lắm, nhưng nhờ lời nhắc này mà cô mơ hồ nhớ lại bác sĩ đúng là đã nói thế thật.Dù vậy, Nguyễn Khinh vẫn trừng đôi mắt tròn xoe nhìn nàng một cái, rồi uể oải nằm rạp xuống giường, chỉ còn cái đuôi lông xù lười biếng ve vẩy.Ninh Sơ xoa một lượt từ đầu đến đuôi con mèo nhỏ, sau đó thay quần áo, rửa mặt, chuẩn bị dẫn mèo con đi bác sĩ kiểm tra lần nữa. Dù con mèo này trông có vẻ chẳng còn vấn đề gì lớn.Còn chuyện của Kiều Đông Lăng, sớm đã bị Ninh Sơ ném ra sau đầu.Tình trạng của Nguyễn Khinh thực ra cũng ổn, không có gì nghiêm trọng.Đã quyết định nuôi con mèo nhỏ này, lần đầu tiên Ninh Sơ kiên nhẫn hỏi bác sĩ thú y thật lâu về những vật dụng cần chuẩn bị khi nuôi mèo, và cả những điều cần chú ý.Nghe càng nhiều, lông mày nàng càng nhíu chặt. Nuôi mèo sao mà phiền phức vậy?Nhưng khi nhìn con mèo nhỏ đang ngủ ngon trong ngực mình, Ninh Sơ không nhịn được chậc một tiếng, ai bảo nó ngốc thế. Nếu nàng không nuôi, chắc nó sẽ tự ngốc đến chết mất.Ra khỏi bệnh viện thú y, mua một đống đồ dùng cho mèo, khi điền địa chỉ giao hàng, Ninh Sơ hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn điền địa chỉ nhà họ Kiều.Dù sao thì nàng vẫn chưa đủ tuổi thành niên, không có nhà riêng.Hơn nữa, Ninh Sơ biết trước khi mình được nhận lại, Kiều Tri Lạc từng nuôi một con mèo Ragdoll, nên trong nhà họ Kiều cũng không có ai bị dị ứng lông mèo.Nhưng nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Kiều Tri Lạc, Ninh Sơ lại cau mày.Người kia bề ngoài hiền hòa rộng lượng, thực chất thì hẹp hòi, luôn ngấm ngầm nhắm vào nàng. Tuy Ninh Sơ chưa thiệt hại gì mấy, nhưng giờ đem mèo con về nhà, với tính cách của Kiều Tri Lạc, rất có thể sẽ nhằm vào nàng mà làm hại con mèo ngốc này.Ninh Sơ hơi nheo mắt, cuối cùng vẫn ôm mèo con trở về nhà họ Kiều.Không ngoài dự đoán, Kiều Đông Lăng đang ở công ty, Kiều phu nhân và Kiều Tri Lạc cũng không có ở nhà.Thấy Ninh Sơ ôm mèo vào, quản gia ngạc nhiên: "Tiểu thư, cô định nuôi mèo sao?"Ninh Sơ ngước đôi mắt đen nhánh nhìn ông ta: "Sao, tôi không thể nuôi mèo à?""Không phải." Quản gia đáp, "Chỉ là..."Ninh Sơ: "Không phải thì im miệng."Giọng nàng lạnh lùng, xen chút mất kiên nhẫn. Không cần ông ta nói hết, nàng cũng đoán được ông định hỏi chuyện này Kiều phu nhân có biết không.Ninh Sơ bước lên định đi thẳng lên lầu, nhưng nhìn vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của quản gia, nàng dừng chân, đôi mắt trong veo thoáng lạnh: "Tôi mới là huyết mạch thật sự của nhà họ Kiều này."Cho dù nhà họ Kiều có cưng chiều Kiều Tri Lạc thế nào, chỉ cần nàng không làm gì quá phận, cũng tuyệt đối sẽ không bị đuổi khỏi đây.Trong lòng quản gia vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, còn cảm thấy một luồng lạnh lẽo len vào.Đây là lần đầu tiên Ninh Sơ nhấn mạnh chuyện này, bởi trước nay nàng luôn tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm.Vào phòng, đặt mèo con vẫn đang ngủ lên giường, Ninh Sơ khẽ thở ra một hơi.Nếu nói một năm trước, lúc mới được nhận lại, trong lòng nàng còn có chút vui mừng và dè dặt, thì sau một năm, tất cả đã bị mài mòn sạch sẽ.So với cái gọi là "gia đình", nhà họ Kiều bây giờ đối với Ninh Sơ chẳng khác nào một cái lồng giam ngột ngạt. Nàng nhẹ nhàng vuốt mèo con, ánh mắt vốn sắc lạnh cũng mềm xuống.Nhớ ra chưa đặt tên cho nó, Ninh Sơ khẽ véo tai mèo, thấp giọng: "Nhỏ thế này, gọi là 'Bé Con' đi. Đồng ý thì lắc tai một cái."Ngủ mơ mơ màng màng, Nguyễn Khinh động động cái tai đang bị nàng kẹp trong tay, muốn rút ra, hoàn toàn không biết tên mình cứ thế bị định đoạt.Ninh Sơ bật cười khẽ. Nàng dĩ nhiên biết mèo con bị véo tai thì sẽ giật giật, nhưng nó lại chẳng hiểu tiếng người. Trong mắt nàng, cái tên này khá dễ nghe.Vậy nên lúc Nguyễn Khinh tỉnh dậy, liền phát hiện Ninh Sơ rốt cuộc không gọi mình là "mèo ngốc" nữa, mà đổi thành "Bé Con".Nguyễn Khinh: "......"Thôi, Bé Con thì Bé Con, còn hơn "mèo ngốc".Đến hôm sau, Ninh Sơ lại đi học, tất nhiên mang theo cả con mèo dính người này.Ban đầu nàng vốn không định mang theo, nhưng từ quản gia biết được Kiều Tri Lạc chưa tỉnh, tình trạng còn nguy hiểm, gần đây chắc không thể xuất viện về nhà. Còn Kiều phu nhân lo cho con gái, mấy ngày nay gần như đều ở trong bệnh viện.Bệnh viện lại là tài sản nhà họ Kiều, nên cũng không lo chuyện ở không tốt.Vì vậy Ninh Sơ rất yên tâm để mèo con ở nhà.Chỉ là, vừa thấy nàng sắp đi ra ngoài, con mèo vốn nằm lười trên giường vung đuôi, làm như chẳng thèm để ý, lại lảo đảo chạy đến bên chân nàng, đưa vuốt ôm lấy, còn nén ngượng kêu mấy tiếng nũng nịu, như bảo nàng mang theo mình.Đến khi Ninh Sơ bế cô lên, Nguyễn Khinh lập tức im bặt, ngoan ngoãn rúc trong ngực, dáng vẻ nghe lời kia chứng minh cô thật sự muốn đi cùng.Ở nhà thì hễ bị vuốt ve là kêu ầm lên, ra ngoài thì lại chủ động chạy đến nũng nịu. Ninh Sơ mặt lạnh, vuốt mèo một hồi lâu mới buông tay.Nguyễn Khinh thì cảm giác sắp bị vuốt đến ngất, chỉ có thể nhẫn nhịn. Dù sao đây là mục tiêu nhiệm vụ cô phải bảo vệ, để ở cạnh mình giám sát vẫn hơn. Tuy cô biết với bộ dạng mèo nhỏ thế này, cho dù Ninh Sơ gặp chuyện gì, mình cũng chẳng giúp được gì.Nguyễn Khinh gõ hệ thống, hỏi thời gian cụ thể hiện tại, sau khi chắc chắn trong giai đoạn này Ninh Sơ chưa xảy ra chuyện gì, cô mới thở phào.Ai ngờ hệ thống lại cẩn thận nói: "Nhưng mà Kiều Tri Lạc vì một tai nạn nên phải nhập viện rồi."Nguyễn Khinh: "???"Cô nhớ trong quỹ đạo nguyên bản của thế giới này, Kiều Tri Lạc đâu có chuyện gì."Ngay cái đêm ký chủ đến đây ấy, thế giới xảy ra bug." Hệ thống dè dặt, "Nhưng tổng cục đã nghĩ cách rồi, mấy hôm nữa ký chủ sẽ biến lại thành người."Nghe nhắc đến Kiều Tri Lạc, Nguyễn Khinh chợt nhớ đến những thân phận của mình trong mấy thế giới trước, bèn buồn bã: "Cho nên lẽ ra tôi phải trở thành Kiều Tri Lạc đúng không?"Hệ thống lúng túng "ừ" một tiếng.Nguyễn Khinh: "......"Xin hãy để cô yên ổn làm một con mèo vô tội.------Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon, moah~ Cho dù biến lại thành người thì cũng sẽ không bỏ mất tai mèo đuôi mèo đâu nha!!!