[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương

🐹 Chương 72: Bé đáng thương thứ năm (2) 🐹



🐹 Chương 72: Bé đáng thương thứ năm (2) 🐹

Nhưng Nguyễn Khinh cũng chỉ khựng lại một thoáng, đợi khi phản ứng lại thì bàn tay của Ninh Sơ vẫn đang xoa xoa trên đầu mình, lập tức tức giận mà kêu "meo meo" hai tiếng, cái đầu nhỏ cũng khó chịu lắc lư, định trốn tránh bàn tay đang xoa loạn trên đầu mình.

Bên tai lại vang lên tiếng mèo kêu mềm mại, cái đầu nhỏ lông xù của mèo con còn đang lắc loạn, mái tóc mềm dài cọ vào lòng bàn tay khiến Ninh Sơ hơi ngứa, không sao ngủ được, nàng cau mày, lại ấn mèo con đang không yên phận xuống.

"Meo, aww......"

Mèo con lại bị ấn úp sấp trên giường.

Nhưng còn chưa kịp để Nguyễn Khinh hoàn hồn thì đã bị một bàn tay nhéo gáy, xách bổng lên.

Khi cô lấy lại tinh thần, cả con mèo đã lơ lửng giữa không trung, lông dựng đứng, kinh hãi mà đối diện với đôi mắt đen nửa híp lại của thiếu nữ.

Trong đôi mắt đen còn vương buồn ngủ kia như ẩn chứa sát khí, tiếng "meo" giận dữ của Nguyễn Khinh lập tức nghẹn lại nơi cổ họng, mấy giây sau mới yếu ớt cất tiếng kêu một cái.

Đôi mắt mèo tròn xoe dường như phủ một lớp hơi nước mỏng, lại thêm dáng vẻ bị treo lên không dám động đậy, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Như thể đang nói rằng: tui rất ngoan mà.

Cơn giận khi bị đánh thức của Ninh Sơ lập tức tiêu tan, nàng mở hẳn đôi mắt đen ra, đưa một ngón tay chọc chọc cái đầu nhỏ của mèo con, giọng còn lẫn chút nghẹt mũi vì chưa tỉnh hẳn:

"Vừa nãy chẳng phải còn dữ lắm sao? Hửm?"

Cô dữ?! Nếu không phải Ninh Sơ ấn úp cô xuống hai lần liền, còn xoa rối tung lông của cô, thì cô có kêu ra theo bản năng không chứ???

Đôi mắt mèo tròn vo của Nguyễn Khinh trừng Ninh Sơ, nhưng lại chẳng thể mở miệng nói, chỉ có thể tức tối kêu một tiếng.

Con mèo nhỏ này còn bày ra dáng giận dỗi nữa cơ.

Cái bộ dạng bất mãn kia, chẳng khác nào nghe hiểu được lời nàng.

Nhận ra ý nghĩ này, Ninh Sơ khẽ bật cười, lại xoa xoa một trận. Nguyễn Khinh bị nàng xoa đến choáng váng cả mèo, bốn cái chân ngắn cào loạn trong không trung, ra sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay nàng.

Tiếc rằng gáy bị Ninh Sơ giữ chặt, mà cô cũng chưa quen thân thể mèo con, căn bản không thể thoát ra, cuối cùng chỉ có thể đáng thương kêu vài tiếng.

Ninh Sơ nhìn dáng vẻ mèo con quẫy loạn kia mà bật cười, nàng ngồi nửa người dậy, đặt mèo con lên người mình, nhéo lấy đôi tai mềm mịn của nó, giọng điệu lười biếng trêu chọc:

"Ngu ngốc thế mà còn dám dữ với ta? Có biết hôm qua là ai cứu mi không? Con mèo ngốc đến cả đường cũng chẳng biết đi."

Nhớ lại dáng vẻ mèo con ướt nhẹp tối qua, lảo đảo ngã mấy lần, Ninh Sơ khẽ cong môi.

Nguyễn Khinh: "......"

Nếu không có bộ lông che chắn, chắc chắn có thể thấy mặt cô đỏ bừng. Không phải xấu hổ, mà là tức giận.

Đó có phải lỗi của cô đâu chứ?! Với lại sao Ninh Sơ lại đi trêu chọc một con mèo nhỏ như cô hả?!

Một Nguyễn Khinh bé nhỏ ngồi thụp trên người Ninh Sơ, đôi tai nhỏ bị nàng nhéo khẽ run lên, đôi mắt mèo xanh xám mờ ảo vô tội nhìn nàng, chẳng kêu lấy một tiếng.

Ninh Sơ: "Mèo ngốc."

Nguyễn Khinh: "......"

"Mèo ngốc" trừng đôi mắt mèo mờ xanh vô tội, rồi... cào Ninh Sơ một cái.

Nhưng lúc cào, cô không chìa móng nhọn ra, chỉ giống như dùng lớp đệm mềm cọ qua trên người nàng mà thôi.

Không đau, chỉ là hơi bất ngờ.

Ninh Sơ nhướn mày, làm bộ định xách cô lên lần nữa.

Nguyễn Khinh lập tức dựng hết lông, muốn né tránh, kết quả lại quá tự tin, trực tiếp lăn từ trên người Ninh Sơ xuống, theo quán tính còn lăn thêm mấy vòng trên giường.

Mèo con lăn đến choáng váng, đáng thương nằm bẹp trên giường, kêu lên một tiếng "meo" nho nhỏ.

Dáng vẻ co ro của cô khiến Ninh Sơ bật cười, đưa tay chọc chọc vào cái bụng lông xù của cô.

Một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Ninh Sơ nhíu mày, bế mèo con đang còn choáng vào lòng, lấy điện thoại ra nghe máy. Cuộc gọi chưa đến một phút đã bị đối phương cúp máy.

Nguyễn Khinh đang nằm trong lòng nàng không biết người gọi đến là ai, chỉ mơ hồ thấy nụ cười giữa chân mày của Ninh Sơ thoáng chốc biến mất, thay bằng một tầng u ám.

Cho dù vẻ mặt nàng cố ra vẻ thờ ơ, nhưng ngón tay đang cầm chặt điện thoại lại trắng bệch khớp xương, chứng tỏ đã dùng rất nhiều sức. Nguyễn Khinh khẽ kêu một tiếng "meo" mềm mại, cái đầu nhỏ dụi vào bàn tay nàng.

Cảm nhận được sự mềm mại lông xù dưới tay, Ninh Sơ hơi cúi đầu, mèo con đang cẩn thận dụi vào nàng, dáng vẻ như thể đang an ủi.

Ninh Sơ buông lỏng bàn tay đang siết chặt điện thoại, nhẹ nhàng nhéo tai mèo con.

Tai mèo rất nhạy cảm, nhưng Nguyễn Khinh chỉ vô thức run lên một chút, biết mục tiêu nhiệm vụ của mình bây giờ đại khái là cần được an ủi, nên cô cố nhịn, không giãy giụa hất tay Ninh Sơ ra.

Điện thoại vừa rồi là Kiều Đông Lăng, cha ruột của Ninh Sơ gọi đến.

Vì nàng không đi học cũng chẳng xin nghỉ, giáo viên lo nàng xảy ra chuyện, liền trực tiếp gọi cho thư ký của Kiều Đông Lăng.

Mặc dù Ninh Sơ từ trước đến nay vốn học hành không ra gì, hay ngủ gật trong lớp, thỉnh thoảng còn đánh nhau, nhưng đây là lần đầu nàng trốn học.

Cha mẹ Kiều tuy chẳng mấy khi có tình thân với Ninh Sơ, nhưng dẫu sao nàng cũng là máu mủ Kiều gia. Biết con gái trốn học, Kiều Đông Lăng vẫn bớt chút thời gian tự mình gọi điện cho nàng.

Giọng điệu vẫn chuẩn công thức, còn xen chút ý bảo nàng đừng gây chuyện vô lý.

Hôm qua là sinh nhật của Ninh Sơ và Kiều Tri Lạc. Nhưng, nó lại giống như bữa tiệc sinh nhật của một mình Kiều Tri Lạc.

Tuy rằng khi Ninh Sơ được đưa về đã công khai thân phận với bên ngoài, nhưng lớn lên trong môi trường kia, nàng hoàn toàn không hòa nhập được với cái gọi là giới thượng lưu này.

Càng không có một người bạn nào.

Cha nàng, Kiều Đông Lăng, bận rộn điều hành tập đoàn Kiều thị, chút tình cha duy nhất cũng đều dành cả cho Kiều Tri Lạc – đứa con gái được nuôi nấng từ nhỏ.

Còn Kiều phu nhân, dù từng thử tiếp nhận Ninh Sơ, nhưng chỉ được vài ngày đã bỏ cuộc. Thói quen, tính cách của nàng đều khiến bà không thể chấp nhận, thế nên thái độ với nàng lúc nào cũng mặc kệ, chẳng quản bao giờ.

Mỗi lần Ninh Sơ và Kiều Tri Lạc xảy ra tranh chấp, hoặc nói đúng hơn, trong mắt Kiều gia là nàng chủ động gây sự, thì bà luôn nhíu mày, nghiêm mặt trách mắng nàng khó dạy.

Ở Kiều gia hơn một năm, Ninh Sơ đã học được cách không để ý những điều đó. Nàng có thể làm ngơ trước sự gài bẫy của Kiều Tri Lạc, có thể không quan tâm tiếng cười nhạo, sự xa lánh của người khác.

Nhưng đối với thái độ và cách làm của cha mẹ ruột, trong lòng vẫn có chút không cam. Dẫu Ninh Sơ đã biết rõ cha mẹ ruột chẳng hề có chút tình cảm nào với mình.

Trong buổi tiệc sinh nhật tối qua, khi nói chuyện với nàng, Kiều Tri Lạc bất ngờ ngã xuống, đầu đập chảy máu. Giữa hai người, như thường lệ, chẳng mấy hòa thuận.

Lúc ấy Kiều Tri Lạc còn mỉm cười nhẫn nhịn, Ninh Sơ lại lạnh lùng châm chọc, tương phản rõ rệt. Nếu không phải khi đó khoảng cách giữa hai người không gần, mà nàng cũng không hề ra tay, thì cú ngã đột ngột kia trông chẳng khác nào Ninh Sơ cố ý đẩy ngã.

Trong khoảnh khắc Kiều Tri Lạc ngã xuống, Ninh Sơ chỉ thấy lạ là với tính cách kia sao lại dùng thủ đoạn ngu ngốc vậy. Đến khi thấy máu chảy trên đầu cô ta, mới nhận ra đúng là thật sự ngã.

Bạn bè của Kiều Tri Lạc đến dự tiệc không ít, phần lớn đứng quanh. Khoảnh khắc đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lại, chứng kiến cảnh cô ta ngã.

Một khi Kiều Tri Lạc gặp chuyện, bữa tiệc sinh nhật tự nhiên không thể tiếp tục.

Khách mời lần lượt rời đi, người Kiều gia thì xúm quanh Kiều Tri Lạc.

Không một ai để ý tới cảm nhận của nhân vật chính còn lại trong bữa tiệc. Mà dáng vẻ Ninh Sơ đứng yên lạnh nhạt ở đó, còn khiến Kiều phu nhân ném cho nàng ánh mắt chán ghét.

Thậm chí cả việc nàng rời khỏi Kiều gia cũng chẳng ai bận tâm.

Trời âm u, sắp mưa. Ninh Sơ chậm rãi bước đi trên phố, không mục đích. Sau đó, nàng mua một chiếc ô ở cửa tiệm ven đường.

Ninh Sơ tuy tâm trạng không tốt, nhưng chưa bao giờ ngược đãi bản thân.

Nếu không, chẳng phải càng làm vui lòng những kẻ ghét nàng sao?

Nhặt được con mèo con đã bị mưa làm ướt sũng ấy lại nằm ngoài dự đoán. Ninh Sơ chưa từng nuôi thú cưng, cũng chẳng thích những sinh mệnh bé nhỏ trông yếu ớt thế này.

Nhưng con mèo này ngốc đến mức lạ lùng, ngay cả đi đường cũng không xong. Dù mỗi lần bước được một bước liền lảo đảo ngã sấp xuống, nó vẫn kiên trì ngóc dậy, tiếp tục đi. Cho dù quãng đường nó di chuyển được ít đến đáng thương.

Vậy mà Ninh Sơ vẫn cứ đứng đó, nhìn nó ngã rồi lại bò dậy, cho đến khi nó run rẩy nằm co tròn trên đất, rõ ràng đã kiệt sức.

Nó vốn đã bé đến đáng thương, nhất là khi toàn bộ lông bị mưa xối ướt sũng.

Cuối cùng, Ninh Sơ không nhịn được mà cong môi cười, bước đến trước mặt, bế nó vào lòng.

Có lẽ do kiệt sức, mèo con ngoan ngoãn lạ thường khi được nàng ôm.

Đến khi Ninh Sơ đưa Nguyễn Khinh đến bệnh viện thú y kiểm tra, ban đầu cô còn hợp tác, nhưng lúc bác sĩ định kiểm tra chỗ có thể phân biệt giới tính, mèo con bị ướt mưa uể oải kia liền lập tức dựng lông, dữ dằn chống đối, như thà chết chứ không chịu.

Cô phản kháng kịch liệt đến mức bác sĩ cũng không ép buộc, dù sao Nguyễn Khinh còn quá nhỏ, lại vừa dính mưa, mèo con yếu ớt rất dễ mắc bệnh, bất cẩn có khi nguy hiểm.

Ninh Sơ vuốt ve bộ lông của cô, nhớ tới túi thức ăn cho mèo mua ở bệnh viện hôm qua, xé một gói, đổ ít ra tay rồi đưa đến bên miệng mèo con.

Tối qua, trước khi vào khách sạn, Nguyễn Khinh đã ngủ gục trong lòng nàng, Ninh Sơ cũng không đánh thức.

Thức ăn cho mèo tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, cô theo bản năng liếm môi.

Do dự không biết có nên ăn không.

Thấy đôi mắt mèo tròn xoe xanh xám mờ ảo kia ngó chăm chăm vào thức ăn nhưng không chịu ăn, Ninh Sơ nhướn mày, bốc một hạt nhét vào miệng mèo con, giọng khàn khàn mang chút chê bai:

"Đi cũng không xong thì thôi, ngay cả ăn cũng chẳng biết? Mi rốt cuộc lớn lên kiểu gì vậy hả?"

------

Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon, hôm nay lại là một ngày buồn ngủ phát điên, đi ngủ trước đây QAQ

Chương trước Chương tiếp
Loading...