[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương
🐹 Chương 74: Bé đáng thương thứ năm (4) 🐹
🐹 Chương 74: Bé đáng thương thứ năm (4) 🐹Nghĩ đến việc sau này mình còn phải trở thành Kiều Tri Lạc, Nguyễn Khinh rúc đầu vào lòng Ninh Sơ, cọ cọ mấy cái, cái đuôi yếu ớt vẫy vẫy.Ninh Sơ xoa xoa bộ lông của cô, không hiểu sao con mèo nhỏ này lại đột nhiên ỉu xìu như thế.Nhà họ Kiều có tài xế riêng đưa Ninh Sơ và Kiều Tri Lạc đi học, nhưng nàng chỉ ngồi cùng Kiều Tri Lạc trong một hai tháng đầu, sau đó dứt khoát mua hẳn một chiếc mô-tô ngầu ngầu để tự mình đi học.Nguyên nhân quan trọng nhất dĩ nhiên là vì chán ghét Kiều Tri Lạc.Có điều bây giờ nàng đang ôm Nguyễn Khinh, mà Kiều Tri Lạc lại đang ở trong viện, Ninh Sơ không chút do dự gọi tài xế tới đưa mình đi học.Trường học của Ninh Sơ là một trường trung học quý tộc, nàng được chuyển vào khi mười sáu tuổi, lúc được nhà họ Kiều nhận về. Học sinh ở đây hoặc là nhà giàu hoặc là quyền quý, chỉ có số rất ít là vì thành tích xuất sắc mới được nhận vào, cho nên cách quản lý cũng khác với trường trung học bình thường.Mà vì thân phận của Ninh Sơ, nên thầy cô khi thấy nàng mang theo một con mèo nhỏ vào lớp cũng chẳng nói gì. Dù sao con mèo này rất ngoan, cả tiết học cứ rúc trong lòng Ninh Sơ, không chạy lung tung, cũng chẳng kêu gào, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc học của những học sinh khác. Mà thật ra có ảnh hưởng cũng chẳng sao, vì lớp này vốn dĩ chẳng mấy ai chịu học hành tử tế.Nhưng học sinh trong lớp thì ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên.Không ngờ vị đại ma vương Ninh Sơ — người luôn lạnh lùng, khó gần, tính tình kém, đánh nhau dữ dằn, lên lớp chỉ toàn ngủ — lại ôm theo một con mèo con mềm mại đáng yêu đến lớp!! Hơn nữa vì ôm mèo nên suốt tiết học cũng không hề ngủ.Mà con mèo nhỏ ấy cũng ngoan lạ thường, cứ rúc gọn trong lòng nàng.Thế là không ít người len lén liếc nhìn Ninh Sơ và con mèo nhỏ trong lòng nàng, đặc biệt là vài cô gái trong lớp, ánh mắt nhìn con mèo cứ sáng rực lên, như thể chỉ muốn ngay lập tức nhào tới vuốt ve Nguyễn Khinh.Cảm nhận được những ánh mắt nóng rực đang dán vào con mèo trong lòng mình, Ninh Sơ bực bội cau mày, thật muốn cởi áo khoác trùm lên mèo con, không cho ai nhìn thấy nữa.Mà mèo con thì vẫn vô tư ngủ say trong lòng nàng. Nghĩ tới chuyện nếu cử động mạnh sẽ làm cô thức giấc, Ninh Sơ hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đảo qua một vòng, mấy người kia mới tiếc nuối rụt tầm mắt về.Nhưng chờ đến khi mèo con trong lòng nàng thức dậy, đôi mắt xanh mờ sương xinh đẹp kia vừa mở ra, hai cô gái gan lớn trong lớp lập tức bị vẻ đáng yêu làm cho không kìm được, tiến lại gần, giọng đầy mong chờ hỏi cẩn trọng:"Ni... Ninh Sơ, bọn tớ có thể ôm mèo của cậu không?"Ninh Sơ lạnh lùng từ chối: "Không được."Hai cô gái hiện rõ vẻ thất vọng, nhưng cũng không rời đi. Không cho ôm thì thôi, đứng nhìn một chút chắc cũng được chứ?Ninh Sơ cúi đầu nhìn, chỉ thấy mèo con vừa ngủ dậy, đôi mắt tròn vo vẫn còn hơi ươn ướt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào móng vuốt nhỏ của mình. Thấy Ninh Sơ đang nhìn, Nguyễn Khinh nghiêng đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra."Dễ thương quá đi mất!" Bên tai chợt vang lên tiếng reo hớn hở quen thuộc của một cô gái.Ninh Sơ ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hai cô gái vẫn còn đứng đó, mặt không cảm xúc buông hai chữ: "Của tôi."Rồi ngay trong ánh mắt ngơ ngác của hai cô gái, nàng ấn nhẹ lên cái đầu lông xù của mèo con, sau đó cởi áo khoác phủ lên người Nguyễn Khinh, con mèo còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì."......"Hai cô gái nhìn nhau ngượng ngùng, cuối cùng cũng hiểu ý của hai chữ kia là gì, đành tiu nghỉu quay lại chỗ ngồi.Mèo của nàng, không cho nhìn.Tuy trong lòng có chút hụt hẫng vì không ôm được mèo con, nhưng nhiều hơn lại là sự ngạc nhiên. Tính khí của đại ma vương Ninh Sơ hình như cũng không tệ như lời đồn?Không biết đã bao nhiêu lần bị Ninh Sơ ấn nằm xuống, Nguyễn Khinh ngơ ngác một chút, sau đó dùng móng nhỏ gạt chiếc áo khoác phủ trên người mình ra, vất vả lắm mới ló được cái đầu nhỏ ra ngoài.Thấy khóe môi Ninh Sơ hơi cong cong, Nguyễn Khinh lập tức nổi giận, liếc quanh một vòng, xác định giờ vẫn đang là giờ ra chơi, cô liền tức tối "meo meo" mấy tiếng về phía Ninh Sơ.Bộ dạng mèo con tròn mắt, hướng về nàng mà kêu cứ như đang oán trách, khiến Ninh Sơ xoa xoa đầu nhỏ của cô, còn bật cười khẽ.Vừa mới bị ấn xuống, giờ lại bị xoa, Nguyễn Khinh càng giận hơn, không thèm kêu tiếng nào, trốn tránh bàn tay của nàng rồi cuộn mình lại thành một cục bông tròn vo, chỉ còn cái đuôi vẫn không yên phận vẫy qua vẫy lại.Đây là đang giận sao?Ninh Sơ liền kẹp lấy cái đuôi lông xù, giọng trầm thấp khẽ dỗ: "Ngoan nào Bé Con, đừng giận dỗi nữa."Đuôi bị giữ chặt, Nguyễn Khinh lập tức nhạy cảm mà run lông, tai vểnh lên, hung dữ "meo" một tiếng, muốn gạt tay nàng ra.Tiếc là Ninh Sơ chẳng mảy may lay chuyển, còn nghiêm túc thương lượng: "Ngoan thì mới thả đuôi ra."Nguyễn Khinh: "......"Cô có chỗ nào không ngoan chứ?! Rõ ràng là nàng đang bắt nạt mèo!Nguyễn Khinh bướng bỉnh vùi đầu xuống, chưa đến ba giây đã lại ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe như phủ một lớp hơi nước, ủy khuất mà cất giọng "meo" mềm mại ngọt ngào.Ninh Sơ thở hẫng một nhịp, khẽ buông một câu chửi thầm, rồi lại đưa tay xoa xoa mèo con, bị sự đáng yêu kia làm tan chảy mất rồi.Nguyễn Khinh không nghe rõ nàng nói gì, chỉ ngơ ngác vì bị xoa đến rối tung cả lông.Rõ ràng nói sẽ buông đuôi, vậy mà không chỉ chẳng thả ra, còn xoa rối tung người ta.Tuy không muốn để mèo con bị cả lớp nhìn thấy, nhưng Ninh Sơ lại càng muốn giữ cô bên mình hơn.Thế là suốt ba ngày liền, đại ma vương Ninh Sơ chẳng hề ngủ trong lớp, còn ra vẻ ngoan ngoãn ngồi nghe giảng.Nhưng đến ngày thứ tư, đang trong giờ học thì điện thoại của Kiều phu nhân gọi đến. Nàng dứt khoát lấy điện thoại ra cúp máy, rồi tắt nguồn. Sau đó xoa xoa mèo con vừa bị tiếng chuông làm giật mình dựng hết lông, ngẩng đầu lễ phép nói với thầy giáo đang dừng lại: "Xin lỗi, thầy tiếp tục đi ạ."Đợi tan học về nhà họ Kiều, Ninh Sơ mới bật máy.Trên màn hình chỉ có một cuộc gọi nhỡ đơn độc.Nguyễn Khinh ngồi chồm hổm trên đùi nàng, đưa hai chân nhỏ định đứng lên nhìn xem ai gọi đến, nhưng cố lắm cũng chỉ thấy một dãy số không ghi tên.Cô rầu rĩ "meo" một tiếng, lại nằm bò xuống trên chân nàng.Dù không có ghi chú, nhưng Nguyễn Khinh vẫn nhạy cảm nhận ra tâm trạng Ninh Sơ không ổn, chắc hẳn là người nhà họ Kiều.Ninh Sơ một tay xoa mèo con, một tay bấm gọi lại.Đầu bên kia quả nhiên là giọng mắng nhiếc giận dữ của Kiều phu nhân.Ninh Sơ im lặng, mãi đến khi bà hỏi vì sao không nghe điện thoại mới lạnh nhạt đáp: "Con đang học."Lời Kiều phu nhân như bị nghẹn lại.Sau đó giọng bà ta dịu xuống. Ninh Sơ vẫn vô cảm mà nghe.Nguyễn Khinh chỉ lờ mờ nghe được hình như bà đang trách Ninh Sơ có thời gian chăm mèo mà không có thời gian tới bệnh viện thăm Kiều Tri Lạc.Nghe mà Nguyễn Khinh thấy hết nói nổi. Người nhà họ Kiều chắc chắn biết Ninh Sơ chưa bao giờ hòa thuận với Kiều Tri Lạc, bắt nàng đi thăm? Tâm trạng chắc chắn tụt đáy mất.Thế mà cuối cùng Ninh Sơ chỉ thản nhiên "vâng" một tiếng, rồi cúp máy.Nguyễn Khinh tròn mắt nhìn vẻ mặt vừa châm biếm vừa lạnh lùng của nàng, nghĩ ngợi một hồi, chắc là Kiều phu nhân mới là người bị nàng chọc tức đến phát điên.Dù sao làm mèo của Ninh Sơ bấy lâu, Nguyễn Khinh cũng coi như đã nắm được phần nào tính cách nàng: trình độ khiến người khác tức giận đúng là bậc thầy.Nhưng Nguyễn Khinh cũng dần hiểu, vì sao nàng lại thành ra như vậy. Lúc ở nhà cha mẹ nuôi thì chẳng được thương yêu, đến khi được cha mẹ ruột đón về cũng vẫn không được quý trọng, ngày ngày còn phải nhìn cha mẹ ruột cưng chiều Kiều Tri Lạc, bị Kiều Tri Lạc hãm hại.Nghĩ đến đó, Nguyễn Khinh liền nhìn Ninh Sơ bằng ánh mắt đầy thương xót, kết quả lại bị nàng xoa nắn một trận.Cô không tránh kịp, chỉ có thể "meo" mấy tiếng kháng nghị.Nhưng không hay rằng, tâm trạng ủ dột của Ninh Sơ vừa rồi, khi thấy đôi mắt tròn vo, ướt át của mèo con nhìn mình, liền lập tức tan biến, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp kia chỉ còn phản chiếu hình ảnh bé mèo ngoan ngoãn đáng yêu.Ngày mai là thứ bảy.Ninh Sơ không có tiết, thế là vừa dậy đã ôm mèo con vẫn còn ngủ say đến bệnh viện của nhà họ Kiều.Dĩ nhiên bệnh viện không cho mang thú cưng, nhưng nàng nhét mèo con vào túi áo.Gõ cửa phòng bệnh, hộ công mở ra.Kiều Tri Lạc nhắm mắt nằm trên giường, tay còn đang truyền dịch, không biết là ngủ hay từ lúc ngã đập đầu đến giờ vẫn chưa tỉnh.Kiều phu nhân ngồi bên cạnh trông nom.Thấy Ninh Sơ, bà thoáng ngạc nhiên.Ninh Sơ nói: "Không phải mẹ bảo con đến thăm nó sao?"Bà ừ một tiếng, chỉ là không ngờ nàng thực sự sẽ tới. Dù gì từ sau vài tháng đầu được đón về nhà họ Kiều, Ninh Sơ ngày càng trở nên ngỗ nghịch.Giờ thấy nàng nghe lời mình mà tới thăm Kiều Tri Lạc, bà vừa mừng vừa buồn, liền kể với nàng về tình trạng bệnh.Lúc này Ninh Sơ mới biết, thì ra Kiều Tri Lạc từ sau cú ngã đập đầu vẫn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ cũng không cho rằng nàng ta thành người thực vật, giờ còn đang theo dõi, không biết bao giờ mới chữa khỏi được.Nguyễn Khinh trong túi áo tự nhiên cũng nghe thấy, cô giơ móng nhỏ gãi gãi đầu, rồi liền nghe giọng Ninh Sơ nhạt lạnh: "Thế thì tốt."Không có Kiều Tri Lạc ở cạnh tính toán, quả thực là tốt.Kiều phu nhân lập tức cau mày: "Con nói cái gì thế?""Lời thật lòng." Ninh Sơ ngừng lại một chút, rồi nói, "Con còn có việc, đi trước."Nguyễn Khinh không cần nhìn cũng tưởng tượng được khuôn mặt tức giận đến tái xanh của Kiều phu nhân. Nhưng vừa cùng Ninh Sơ ra khỏi bệnh viện, trong đầu cô chợt vang lên tiếng hệ thống:"Tổng cục đã điều chỉnh xong, xin ký chủ chuẩn bị rời khỏi mục tiêu nhiệm vụ."Thế là Ninh Sơ còn chưa kịp bế mèo con ra khỏi túi áo, đã thấy cô tự nhảy ra, lao vút đi xa.Tim Ninh Sơ chấn động, còn chẳng kịp nghĩ tại sao con mèo vốn đi đứng loạng choạng lại có thể chạy nhanh như vậy, liền lập tức đuổi theo.Nhưng khi rẽ vào một con hẻm, mèo con đã hoàn toàn biến mất.Ninh Sơ tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Cuối cùng nàng quay lại con hẻm mà mèo con biến mất, đôi mắt đen sâu thẳm, lặng lẽ đứng đó suốt cả đêm.------Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon nhé~ Nhớ ngủ sớm đó~