[BHTT][FUTA][Đồng Nhân]Watanare

Chương 14




Ánh nắng đầu ngày rọi qua tán thông rậm rạp, trượt dài trên mái ngói gỗ đen nhánh của dinh thự Kurotsuki. Hàng cổng torii đỏ sậm dẫn lối vào khu chính như kéo dài vô tận, từng tầng gió mang theo hương nhang nhẹ thoảng, quyện cùng hơi ấm của đất đá sỏi trắng.

Bên trong, dãy hành lang tatami trải dài im ắng, chỉ nghe tiếng guốc gỗ của mấy yêu nữ hồ ly lướt qua, tà kimono khẽ quét lên nền như vệt sóng.

Ở khu phòng chính, Yina đang vùi đầu kiểm tra lại danh sách khách mời cho buổi tập hợp đầu tiên kể từ khi "người đó" trở về. Cô thở dài, đôi tai cáo trắng khẽ rung lên, ánh sáng phản chiếu trên lớp lông mịn như tuyết. 

"Roye, mấy oni ở khu bếp vẫn chưa mang rượu lên à? Ta nói là loại rượu gạo năm 1812 cơ mà!"

"Biết rồi, biết rồi!" — giọng Roye cộc lốc vang từ ngoài sảnh, tay ôm thùng rượu to gần bằng nửa người. Dáng người cao to, cơ bắp rắn chắc của hắn tương phản hẳn với bộ haori hoa văn trắng xám.

"Chỉ vì cái tiệc này mà ta suýt bị tụi oni dìm vào thùng luôn đó, Yina."

Cô liếc nhìn hắn, đôi mắt vàng hổ phách ánh lên nhàn nhạt.
"Lỗi tại ai bảo đi lấy rượu ở chỗ tụi oni" Yina đáp, giọng đều đều, châm chọc nhẹ.
Roye nhếch môi, đặt thùng rượu xuống cái kotatsu giữa phòng, tiếng gỗ chạm sàn trầm đục.

"Còn ai dám từ chối mệnh lệnh của ngươi nữa chứ" hắn gãi đầu, cười khùng khục. "Ryoji- sama mà biết ta lại đi mua rượu thay ngươi chắc lại bảo Lục Dạ hết việc làm rồi."

"Đừng có cằn nhằn nữa." Jacob ngồi bắt chéo chân trên bệ cửa, tay cầm tách trà, mắt xanh dương khẽ nheo lại. "Nếu không nhờ tiệc hôm nay, mấy người nghĩ có cơ hội được thấy cô ấy trong bộ đồ truyền thống sao?"

Không khí trong phòng bỗng lắng xuống. Cả ba đều ngẩng lên — như thể chỉ cần nhắc đến "cô ấy", trái tim lại có chút thắt lại, vừa kính trọng, vừa thân quen.
Ryoji - sama đã trở lại dưới cái tên Amaori Renako, không còn là lời hứa đơn thuần nữa.

Từ xa, tiếng động cơ xe vang lên. Ayama vội vàng đứng dậy, kéo vạt áo, chạy ra phía cổng. Từ cửa xe màu đen, Renako bước xuống — dáng người cao ráo, mái tóc hồng nhạt dài chạm lưng khẽ lay động trong gió.

Ayama nhanh chóng dẫn cô vào trong phòng thay đồ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, sau 10 phút, Sona cũng chạy tới, khẽ gõ cửa phòng thay đồ. "Rena-sama, chuẩn bị xong chưa? Mọi người đang đợi ở sảnh đấy."
"Vào đi." Renako đáp, cột chặt lại dây áo. Khi cửa mở ra, Sona khựng lại vài giây, rồi bật cười:

"Đúng là cô vẫn hợp với haori đỏ nhất."
"Không lẽ ngươi muốn ta mặc màu trắng?"
"Không, không, màu trắng để Yina mặc là đủ rồi."

Cô mặc nagagi đen giản dị, bên ngoài khoác haori đỏ có thêu hình trăng lưỡi liềm. Chân mang vớ trắng, dép rơm, từng bước đều có nhịp điệu điềm tĩnh đến lạ.

Ánh mắt Ayama chợt nhòe đi. Cô che miệng, nén tiếng nấc — người mà cô tưởng đã biến mất giữa tro tàn của Edo năm xưa, giờ lại đang đứng trước mặt, bằng xương bằng thịt.
Renako chỉ mỉm cười nhẹ, "Ta trở về rồi, Ayama."

Câu nói ấy giản đơn, nhưng lại khiến cả khoảng sân dường như lặng đi.

Cô đưa tay chỉnh lại chiếc chuông nhỏ treo bên cổ tay phải — chiếc chuông từng được tìm thấy trong đống tro tàn của Edo, thứ mà Nayama đã cột lên cho cô khi cô vẫn còn trong bồn thủy tinh. Tiếng leng keng nhẹ vang, như vọng về một kiếp trước.
Renako liếc xuống tay mình — bàn tay nay đã to hơn, thon dài hơn. Từ 158 cm, giờ cô cao đến 173 cm. Cơ thể trưởng thành, ánh nhìn cũng sâu hơn. "Chất X đúng là có tác dụng phụ kỳ lạ thật," cô tự cười khẽ.

Tiếng cười lan ra nhẹ nhàng.
Ba người cùng nhau bước dọc hành lang, ánh sáng hắt lên vách gỗ, phản chiếu hình họ trên nền tatami.
Từ xa, sảnh chính của Kurotsuki đã nhộn nhịp: hồ ly ba đuôi đang sắp xếp bàn ghế, vài xà yêu uốn mình quanh cột gỗ, tuyết nữ lơ lửng mang theo khay sake, còn mấy oni thì bưng rượu cẩn thận như thể đang ôm bảo vật.

Đi đến đâu, Renako đều nghe những tiếng xì xào.
"Là Ryoji-sama sao?"
"Sao trông... giống con người quá vậy?"
"Ngươi biết gì chứ, đệ tam Nura Rikuo cũng là nửa người nửa yêu mà."
"Nhưng hắn có thể biến về dạng yêu quái ban đêm kia mà..."
Lời bàn tán nối tiếp nhau, mỏng như tơ nhưng nặng như đá.

Nayama ngồi ở cánh phải sảnh, ánh mắt liếc qua một lượt, yêu khí mờ mờ tỏa ra. Không ai dám nói thêm.
Không khí chợt yên ắng đến đáng sợ.

Renako bước lên bục chủ tọa, khẽ gật đầu. "Được rồi, đủ rồi. Hôm nay không phải buổi truy xét, mà là tiệc đoàn tụ. Ngồi xuống đi."
Chỉ một câu nói, nhưng cả đám yêu quái đều im lặng tuân theo.

Ayama bưng lên khay rượu, rót vào hirahai đỏ trước mặt cô. Renako nâng chén, ngắm sắc rượu trong ánh đèn giấy. Mùi sake gạo cổ thoảng lên, mang theo chút nhớ nhung của thời Edo.
"Đã lâu rồi," cô khẽ nói, "ta mới lại uống một ngụm rượu thật sự."

Cô uống. Một hơi cạn.

Rượu chảy xuống, ấm nóng, lan ra khắp cơ thể. Không say, chỉ thấy... sống.
Rồi từng người rót tiếp: Nayama, Yina, Sona, Roye, Jacob.
Tiếng chén chạm nhau vang lên lách cách, rồi tiếng cười, rồi hương thức ăn lan tỏa — tempura, sashimi, cá nướng miso, thịt rừng xào cay...
Và tất nhiên, Renako ăn rất nhiều.

"Cô vẫn như xưa nhỉ," Yina vừa nói vừa cười, "rượu thì uống không say mà đồ ăn thì không tha cái nào."
"Cứ như ta nợ các ngươi bữa ăn suốt mấy trăm năm ấy."
"Thì cô nợ thật mà." Roye đáp, khiến cả bàn bật cười.

Cả đại sảnh dần trở nên ấm áp lạ thường. Không còn là những chiến binh từng ngập trong máu và lửa, mà là những người bạn, những đồng đội, những linh hồn từng cùng nhau vượt qua địa ngục.
Renako nhìn quanh, ánh mắt nhuốm lên chút bình yên hiếm hoi.
Có lẽ... đây chính là cảm giác của "trở về".

Tiệc kết thúc khi ánh trăng đã lên cao. Những lồng đèn giấy treo dọc hành lang hắt xuống ánh sáng vàng nhạt, phản chiếu lên làn sương mỏng. Tiếng gió len qua những khóm trúc, qua mặt hồ nơi mấy con cá koi vẫn thong thả quẫy nước.

Renako đứng ở hiên sau, dựa lưng vào cột gỗ, tay vẫn cầm ly rượu còn sót lại một ít sake. Mùi gạo lên men pha lẫn hương gỗ trầm, thứ mùi khiến ký ức như tan ra thành những mảnh nhỏ — tiếng gươm chạm nhau, tiếng quỷ khóc, tiếng gọi của Ryoji trong cơn hấp hối.
Tất cả giờ chỉ còn là những tiếng vọng mờ xa.

"Ngài không vào nghỉ sao?"
Giọng Nayama vang lên sau lưng. Cô ta vẫn mặc bộ kimono đen đơn giản, mái tóc cột cao, ánh mắt trầm như mặt hồ giữa đông.

Renako khẽ cười. "Ta đang ngắm trăng." 

"Trăng ở đây chẳng khác gì trăng năm xưa."
"Khác chứ," cô đáp, nhẹ nhàng. "Ngày đó ta nhìn nó từ giữa biển lửa."

Nayama im lặng, rồi tiến lại gần, cẩn thận kéo áo haori choàng lại lên vai Renako. "Cẩn thận lạnh. Cơ thể hiện tại dù mạnh, nhưng chưa hoàn toàn thích ứng với sức mạnh linh hồn."
"Ta biết."

"Ngày mai, ta sẽ liên hệ với Học viện Ashigaya  như ngài dặn. Mọi giấy tờ đã chuẩn bị xong. Thân phận hiện tại của ta sẽ là học sinh chuyển đến từ Kyoto, không ai có thể lần ra dấu vết của Hắc Nguyệt."

Renako gật nhẹ. "Tốt. Hãy để mọi chuyện diễn ra tự nhiên."

Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn ánh trăng phản chiếu trong hồ. "Ngươi biết không, Nayama... mấy trăm năm trước, khi Ryoji chết, ta nghĩ mình sẽ không bao giờ còn cảm thấy yên bình nữa."
"Nhưng giờ ngài lại đang cảm thấy nó."
"Ừ." Một thoáng yên lặng. "Chỉ là tạm thời thôi."

Sau đó, từng người lui dần về phòng. Căn dinh thự lặng dần, chỉ còn tiếng côn trùng khe khẽ trong vườn và ánh đèn leo lét nơi hành lang.
Renako quay lại phòng riêng — gian phòng nằm ở tầng trong cùng, nơi trước kia từng là thư thất của Ryoji. Bên bàn gỗ vẫn đặt quyển sổ cũ bọc da, bìa khắc hình trăng khuyết, và chiếc mặt nạ quỷ Shura nứt đôi.

Cô chạm tay lên mặt nạ, ngón tay lướt qua vết nứt lạnh ngắt. Một nhịp tim khẽ rung lên — như tiếng gọi vọng từ đâu đó trong ký ức:
"Còn một lần nữa thôi, Ryoji."

Renako khẽ nhắm mắt, hơi thở trùng xuống. "Lần này... ta sẽ không để ai phải chết nữa vô ích nữa...."

Đúng lúc ấy, tiếng cười ồm ồm vang từ sân sau khiến cả không gian run nhẹ.
"Ha ha ha! Rượu ngon quá! Lũ trẻ đúng là biết cách đãi khách!"
Renako giật mình, tay chống trán. "Đừng nói là..."
Cánh cửa mở toang, và khuôn mặt đỏ phừng của Shuten Dōji ló vào, tay vẫn cầm bầu rượu, áo vắt hờ hững.
"Ryoji! À nhầm, Renako! Ngươi định uống rượu mà không gọi ta sao!"

"Ta đã bảo đừng gọi ta là Ryoji nữa."
"Ngươi mãi mãi vẫn là Ryoji với ta thôi mà!"
"...Ngươi say rồi."
"Ta luôn say mà!"

Yina từ hành lang ngoài bước tới, tay chống hông, thở dài. "Ta vừa dọn xong đống bát đĩa, giờ hắn lại vào phá tiếp."
"Để ta lo." Renako giơ tay, giọng nghiêm. "Shuten, đi ngủ."
"Không! Uống thêm chén nữa—"
Bốp!
Một tiếng tát gió, rồi Shuten ngã ngửa ra thềm, ngủ luôn.

Roye và Jacob ló đầu nhìn qua, không nhịn được cười.
"Vẫn là cách cũ ha."
"Ít ra hiệu quả."
Renako thở dài, nhặt bầu rượu, đặt cạnh hắn. "Lần nào cũng như lần đầu gặp."

Cô quay lại, khẽ nhìn quanh căn nhà — ánh đèn vàng, khói trầm vương vất, tiếng gió nhẹ mang theo mùi rượu, mùi tuyết, mùi đất.
Một đêm yên bình, tưởng như chẳng bao giờ còn tìm lại được.

Nhưng trong góc khuất của không gian, ở nơi nào đó cách xa đây mấy trăm km, tại Tokyo ở một khu nào đó, một người đàn ông mang mái tóc bạc dài nửa lưng, đôi mắt như hổ phách già nua, chợt mở mắt giữa đêm.
Nurarihyon khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn hướng về phía Tây.

"Hơi thở này là...bạn ta cuối cùng cũng trở lại sao?"

***********

Trong những ngày tiếp theo, Renako vẫn thường trở lại dinh thự, lúc chỉ để báo bình an, lúc mang theo chút bánh ngọt từ phố chính Tokyo cho đám yêu quái.
Mọi người trong nhà đã dần quen với việc "cô chủ nhỏ" giờ lại là người đứng đầu Hắc Nguyệt, nhưng có vẻ, chính Renako vẫn chưa quen với sự yên tĩnh này.

Một buổi sáng, cô quyết định — thay vì giấu mãi, chi bằng để mọi thứ trở nên tự nhiên.
Và thế là, cha mẹ cùng em gái cô – gia đình Amaori – chuyển đến sống tại dinh thự Kurotsuki.

Con đường dẫn vào dinh thự trải dài dưới bóng những hàng tùng cổ thụ. Khi cổng torii mở ra, cha cô — ông Amaori Hideo — gần như chết lặng.
Ngôi nhà trải rộng như một khu trại của Yakuza trong phim truyền hình: mái ngói sẫm màu, cột gỗ to, sân sỏi trắng rải đều, hồ cá Koi uốn quanh hiên, và những bóng người mặc kimono đang di chuyển khẽ khàng như trong thế giới khác.

"...Rena, đây là nơi con sống hả?"
"Vâng." Renako đáp, nụ cười bình thản, tay đút túi áo haori đỏ. "Nhà con mà."
Bà Amaori Satomi run giọng: "Cái chỗ này... nhìn như trụ sở băng nhóm trong phim ấy."

Nhưng chưa kịp hết lời, một Nekomata trẻ bước qua hành lang, mái tóc đen chẻ đôi, tai mèo vểnh lên, đuôi vẫy nhịp nhàng.
Phía sau cô ta là một xà yêu khổng lồ, thân dài hơn mười mét, đang nói chuyện với giọng trầm tĩnh:
"Ngài Renako, hồ bên tây nam đã thay nước như cô dặn."
Haruna – cô em gái học sơ trung lớp 7 của Renako – đứng sững, môi run run: "C-con rắn đó... nói chuyện..."
Rồi "bịch" — cô ngất xỉu ngay trên thềm.

Một Inugami nữ tóc trắng, mặc kimono tím, nhanh chóng đỡ lấy. "Đứa nhỏ này yếu tim thật."
Renako khẽ phẩy tay: "Cứ mang vào phòng khách đi. Khi nào tỉnh thì cho con bé uống miếng nước trà."
"Tuân lệnh."

Sau khi Haruna được đặt nằm nghỉ, cha mẹ Renako được mời vào gian chính. Không khí ở đây khác hẳn bên ngoài — dịu nhẹ, có mùi trầm và hoa giấy, đèn giấy lắc lư phản chiếu ánh sáng ấm.
Renako ngồi chính giữa, bình thản rót trà.

"Con... có thể nói cho cha mẹ biết... tất cả chuyện này là sao không?" – giọng ông Hideo đầy dè chừng.

Renako chậm rãi kể, từ việc "một tổ chức bảo vệ nhân loại khỏi các thực thể dị giới", đến "cô là người đứng đầu hiện tại". Cô tránh hoàn toàn nhắc tới quá khứ Ryoji hay sự tồn tại của linh hồn Shura.
Mẹ cô che miệng, ánh mắt ngập lo âu: "Như vậy... gia tộc Amaori ở Kyoto... có làm khó con không?"

Renako nhấp ngụm trà, mỉm cười. "Nếu họ còn nhận ra cái tên ấy, thì sẽ không dám đâu."

Không khí lặng đi. Chỉ còn tiếng quạt gió khẽ xoay.

Đúng lúc đó, Nayama bước vào, trên tay cầm một thanh kiếm cổ. Vỏ đen, chuôi quấn dây bạc, linh khí tỏa ra mạnh đến nỗi lớp tatami dưới chân hơi rung.
"Cái này... ta nghĩ ngài nên giữ."

Renako vừa chạm vào, cả không gian như xoáy lại. Một luồng năng lượng dữ dội, điên cuồng, nhưng thân quen đến nhói lòng tràn qua tay cô.
Cảm giác ấy — không thể nhầm.
"Ito..." Cô thì thầm, giọng run nhẹ.

Cha cô gần như bật dậy, mặt tái mét. "Thanh kiếm đó...! Từ đời gia chủ thứ ba trở đi, không ai có thể cầm được nó!"

Nayama vẫn giữ tay trên chuôi, nhưng làn da đã cháy bỏng rát, khói bốc lên nhẹ.
"Không sao..." hắn nói khẽ, giọng vẫn bình thản.
Renako cau mày, vội bảo: "Yina! Mang hồ lô rượu trong kho ra đây."

Chẳng mấy chốc, Yina chạy đến, hai tay nâng chiếc hồ lô cũ bị niêm phong bằng kết giới bạc.
Renako mở nắp, mùi rượu nặng nề lan ra.

Cô rót lên tay Nayama.
Ánh sáng xanh lam nhạt lóe lên, da thịt khép lại, vết thương biến mất như chưa từng tồn tại.

Bà Satomi kinh hãi nhìn cảnh đó.
"Rena... thứ đó là gì vậy?"
Renako cười nhạt, giơ hồ lô lên. "À, chỉ là nước linh tuyền thôi, nó hết rượu lâu rồi. Con lấy từ một Tengu trên núi tuyết."
Nói dối trơn tru như hít thở.

Khi Haruna tỉnh lại, cô nhìn quanh, chớp mắt vài lần rồi bật dậy: "Chị ơi... có phải em thấy yêu quái thật không?"
Renako chống cằm, đang ăn bánh mochi. "Ừ. Giờ thì chúng ta cùng sống với họ rồi."
Haruna há miệng, nhưng chẳng biết nên sợ hay nên vui. Đến khi thấy Inugami tóc trắng – người từng đỡ mình – bước vào, cô bé liền chạy tới:

"Chị chó ơi! Chơi với em nha!"
"Ta không phải chị chó." Inugami nghiêm mặt.
Renako nhoẻn cười. "Cứ để nó gọi vậy đi, không thì tự giới thiệu bản thân."

Những ngày tiếp theo trôi qua bình lặng.
Renako dành buổi sáng để luyện kiếm. Kiếm gỗ quét gió, từng nhịp đều mạnh mẽ nhưng uyển chuyển. Cô đang tập lại cảm giác cơ thể sau hai tháng hấp thu Chất X.
Đôi khi, Nayama đứng xem từ xa, ánh mắt vừa tự hào vừa bất lực.
"Ngài đang dùng lực như hồi Edo rồi đấy."
"Không đủ." Cô đáp, mồ hôi lăn trên cổ. "Ta vẫn chưa cảm được ma lực của Shura hoàn toàn."

Buổi chiều là giờ ăn và... lười.
Renako có thể nằm cả buổi dưới hiên, gối đầu lên đùi Ayama, vừa ăn kẹo vừa phàn nàn.
"Đời này đúng là dễ chịu quá."
"Vì ngài không còn bị săn đuổi nữa."
"Ừ, mà cũng chán."

Mọi người đều cười.
Trong Kurotsuki, không ai dám trái lời cô, nhưng cũng chẳng ai đối xử như thần thánh. Họ xem cô là trung tâm — vừa sợ, vừa thân thuộc.

Một tuần trước khi năm học mới bắt đầu, Nayama đưa tập hồ sơ dày đặt lên bàn.
"Thủ tục nhập học ở Ashigaya đã hoàn tất. Ta và đám kia sẽ cùng ngài vào học lớp 2-A."
Renako liếc nhìn danh sách. "Sao có cả tên ngươi ở đây?"
"Giám sát viên."
"Và... Nakimura Dōji?"
"Ờ..." Nayama nhìn ra cửa, khẽ咳. "Ông ta... xin làm giáo viên thể dục."

Renako khựng lại.
"Khoan... Shuten Dōji á?"

Cửa phòng bật mở, và một giọng nói trầm khàn vang lên:
"Thầy Nakimura Doji, xin chào học sinh mới!"

Renako chớp mắt. Trước mặt cô là một người đàn ông cao gần 1m80, tóc đen ngắn rối bù, râu cằm mọc lởm chởm, áo sơ mi trắng bỏ nửa khuy, tay cầm cà phê.
Nếu không có đôi mắt đỏ rực quen thuộc, cô chắc đã không nhận ra, buổi tối cũng nhờ đôi mắt đó...Dm.

"Ngươi..." cô nheo mắt, "hồi Edo tóc đỏ, mặt mịn, ngầu như kẻ chinh chiến. Giờ thì—"
"Ta cải trang!" Shuten phản pháo ngay. "Không thể cứ đẹp hoài được, ngươi biết đấy. Ẩn mình trong xã hội loài người, ta phải khiêm tốn!"
Renako khoanh tay. "Khiêm tốn bằng cách trông như ông chú thất nghiệp à?"
"Ờ thì... hơi quá tay chút."

Ayama ở ngoài hành lang ôm bụng cười.
"Cô mà biết hắn xin chức giáo viên thể dục bằng cách nào chắc còn cười hơn."
Renako thở dài. "Đừng nói với ta là dùng rượu."
"Dĩ nhiên rồi." Nayama đáp. "Ba chai sake và một lời hứa không phá cổng trường, nếu không phải hiệu trưởng thấy tội nghiệp lão thì chắc lão đã bị đá ra ngoài rồi."

Renako chống trán, cười khổ.
"Thôi được, miễn là hắn không đốt trường."

Đêm hôm đó, khi Kurotsuki chìm vào yên tĩnh, Renako ngồi một mình ngoài hiên, ngắm hồ nước phản chiếu trăng.
Tiếng chuông trên cổ tay khẽ reo trong gió, mùi rượu còn vương.
Cô khẽ mỉm cười — vừa chua, vừa ấm.

Ngày mai, cô sẽ chính thức bước vào học viện cao trung Ashigaya
Một khởi đầu mới... giữa thế giới của con người, và những bí ẩn chưa bao giờ lặng sóng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...