[BHTT][FUTA][Đồng Nhân]Watanare
Chương 13
Chương — Tro Tàn của Đêm DàiTầng hầm Tokyo — sâu dưới lòng thành phố nơi ánh sáng chẳng thể chạm tới, không khí đặc sánh bởi hơi linh lực và tiếng máy móc rền rĩ.
Trụ sở "Hắc Nguyệt" không khác gì một cỗ quan tài khổng lồ làm bằng kim loại và ma pháp, vừa lạnh vừa sống.Trong khu hồi sức VIP, lớp tường bạc được khắc phủ kín trận pháp cách ly. Từng ký tự cổ xưa lập lòe như đang thở.
Ở giữa phòng, Amaori Renako nằm yên trên giường hồi sức, mái tóc buông xõa phủ nửa khuôn mặt. Từng sợi đỏ xen lẫn trắng, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của dãy đèn trần.
Xung quanh là hàng chục ống truyền linh lực – như những mạch máu nhân tạo – nối cơ thể cô với mạng lưới phép khổng lồ dưới sàn.Ayama đứng lặng, tay cầm bảng dữ liệu, đôi mắt màu băng xanh sắc lạnh soi từng chuyển động nhỏ.
Bên cạnh cô, Sona khoanh tay tựa tường, ánh nhìn lơ lửng nhưng không hề lơi lỏng.
Nayama thì im lặng hơn cả. Anh chỉ nhìn người đang nằm đó – nhìn mãi – như thể sợ rằng một cái chớp mắt cũng sẽ làm tan đi điều gì quý giá.Ayama cất giọng:
"Linh lực của cô ấy đang dao động mạnh. Nếu không có biến chứng, có lẽ sắp tỉnh rồi."Câu nói vừa dứt, cả căn phòng khẽ rung.
Các ống truyền lóe sáng, luồng linh khí bắt đầu chảy ngược dòng.
Một nhịp tim mạnh đến mức làm toàn bộ cảm ứng ma lực nhảy vọt.Sona nín thở.
"Cô ấy... hít vào."Renako bật dậy.Âm thanh máy móc méo mó, đèn trần chập chờn. Linh lực tràn ra dày đặc đến mức khiến không gian méo lại.
Cô mở mắt – hai tròng đỏ rực, sâu như vực.Một tiếng thét câm trong tâm trí vang lên.
Hàng nghìn mảnh ký ức như lưỡi dao đâm xuyên đầu: tiếng kim loại, tiếng người gào, mùi máu, và giọng nói xưa cũ vọng về —"Amaori Ryoji."Renako ôm đầu, hơi thở nghẹn lại. Cơ thể run rẩy như thể vừa bị kéo từ vực thẳm trở lên."Bình tĩnh! Ký ức chưa dung hợp xong đâu!" — Ayama kịp giữ lấy vai cô, nhưng lớp cách ly đã bắt đầu nứt.
Ánh sáng tím từ ma trận rò rỉ thành từng vệt uốn lượn quanh họ.Rồi — hình ảnh vỡ tung....Trên bầu trời Kyoto phủ kín yêu khí, Hagoromo Gitsune đứng giữa màn sương đỏ, áo choàng trắng nhuộm máu, mái tóc bạc dài cuộn trong gió đêm.
Nền trời rền vang bởi tiếng yêu linh gào thét."Ngươi không phải con người... cũng chẳng phải yêu quái." — Giọng Hagoromo trầm, vang vọng khắp cánh đồng đổ nát. — "Ngươi là thứ gì?"Ryoji đứng đó, tóc hồng rối tung, vạt áo nagagi đen cháy xém, đôi mắt nhuốm đỏ.
Cô nhìn xuống bàn tay mình, nơi sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay phải, một chiếc chuông đồng nhỏ khẽ rung.
"Chỉ là một kẻ bị nguyền rủa... bị mắc kẹt giữa sự điên cuồng mà thôi." — Cô đáp, giọng lạnh lẽo, nhạt nhòa như tro. — "Nhưng có lẽ, ngươi... còn điên cuồng hơn ta đâu? Giống như cái kia Abe, ngươi muốn hồi sinh hắn mà nhỉ."Tiếng chuông vang lên.
Ryoji lao thẳng về phía trước, thanh kiếm đỏ rực chém toạc màn đêm.
Một luồng lửa bùng lên nuốt trọn bầu trời Kyoto — rồi mọi thứ chìm vào trắng xóa.Renako bật dậy, hét khẽ.
Mồ hôi ướt đẫm, hơi thở dồn dập."Sau khi ta và đệ nhất nhà Nura tiêu diệt Hagoromo Gitsune... ta... không nhớ gì nữa."Không ai lên tiếng.
Chỉ còn tiếng máy đo nhịp vang đều như trống tang.Ayama thở dài, thấp giọng:
"Thời đó, yêu khí của Hagoromo bao trùm toàn bộ Kyoto. Cả Nhật Bản rung chuyển. Chỉ có nhà Nura và Shura — kẻ được gọi là 'nửa người nửa yêu' — mới có thể kết thúc trận chiến ấy."Sona nhìn Renako, ánh mắt đầy nghi hoặc và sợ hãi đan xen:
"Không thể nhầm được. Cảm giác này... hoàn toàn giống khi ấy."Renako vẫn im lặng.
Ánh sáng tím trong mắt cô dịu dần, nhưng quanh cổ tay phải, chiếc chuông đồng nhỏ khẽ rung.Chiếc chuông đó — chính Nayama đã cột lên cho cô, khi cơ thể vẫn còn nằm trong bồn thủy tinh.
"Để cô không quên mình là ai," anh nói, giọng khàn như tự thì thầm với chính quá khứ.Giờ đây, tiếng chuông ấy ngân lên giữa không gian đặc quánh linh lực, khiến cả Ayama lẫn Sona đều rùng mình.
Một âm thanh quá đỗi quen thuộc, như vọng về từ đêm Kyoto năm ấy.Nayama khẽ thở ra, cúi đầu thật thấp:
"Chào mừng trở lại, Ryoji-sama."Renako khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tím lặng như hồ sâu, ánh nhìn quét qua ba người trước mặt.
"Ryoji..." — cô lẩm bẩm, giọng vừa như xác nhận, vừa như trêu chọc định mệnh. — "Tên đó... đã lâu lắm rồi ta không nghe thấy."Sona cúi đầu thật thấp, còn Ayama chỉ lặng im — sự kính trọng pha lẫn sợ hãi dâng lên rõ rệt trong căn phòng đang dần ổn định.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Thực thể trước mặt họ không còn là Renako bình thường — mà là sự hợp nhất của cả ba mảnh linh hồn: Ryoji, Shura, và Yui.Ánh sáng cuối cùng từ ma trận hồi sức tắt dần, chỉ còn hơi thở đều đặn và âm ngân của chuông đồng nhỏ.Ayama lấy bộ đàm, bật kênh nội bộ.
"Jacob, Roye, Yina — nghe rõ chứ?"
"Có chuyện gì vậy?" — giọng Roye từ đầu dây bên kia vang lên, pha lẫn tạp âm.
Ayama nhìn thoáng qua Renako, rồi nói chậm rãi:"Tập hợp toàn bộ yêu quái trực thuộc Hắc Nguyệt.
Địa điểm: Dinh thự chính.
Ryoji-sama... đã thức tỉnh."Căn phòng chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Chỉ còn tiếng chuông nhỏ lắc nhẹ — vang như lời gọi từ quá khứ, báo hiệu đêm dài đang dần khép lại... và một thời đại khác sắp bắt đầu