[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 72



Nắng sớm mờ mờ nhẹ nhàng, chiếu lên mảnh đất trống, hiện tại đất đá đã bị xới tung, vết máu khô dính rải rác khắp nơi, khung cảnh thật tàn khốc.

Tô Hạnh từ thông đạo trèo lên, gió thổi đập vào mặt, đưa tay che chắn, híp híp mắt nhìn, cách đó không xa có một chiếc máy bay vận tải đang đậu, hai bên cánh, xếp thành hai hàng binh sĩ, ở giữa là nữ nhân mặc áo khoác.

Nữ nhân đi đến Ôn Như Yểu, thấy đôi phương toàn thân chật vật, có vài vết trầy da, lông mày nhíu, ân cần nói: "Sao lại bị thương??"

Ôn Như Yểu sắc mặt lãnh đạm, nhìn đội ngũ sau lưng, trầm mặc không nói.

Không thấy đáp lại, Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Hạnh, biểu tình biến đổi, lạnh giọng nói: "Cô chính là như thế bảo hộ cậu ấy??"

Tô Hạnh mím môi, muốn mở miệng, âm thanh Ôn Như Yểu truyền đến.

"Mời chú ý đúng mực, người của tôi không cần cậu chất vấn." Âm thanh hiếm thấy không kiên nhẫn không vui.

Tần Mặc biểu tình cương cứng, ánh mắt khó tin, nhìn chằm chằm Tô Hạnh cười lạnh: "Người của cậu??"

Tô Hạnh trong lòng cũng bất ngờ vì câu nói Ôn Như Yểu, nhưng vẫn bình tĩnh đối mắt với Tần Mặc.

"Là tôi lỡ lời, hai người đi theo tôi." Tần Mặc đi vào khoang máy bay vận tải.

Thắt chặt dây an toàn, cảm giác đầu nặng nề, hiện tượng bình thường khi máy bay đang cất cánh, Tô Hạnh nhìn ngoài cửa sổ, khắp nơi đều bao phủ màu xanh lá.

Từ phía trên nhìn xuống, cách đó không xa vài con Quái vật đang di chuyển, mà lô cốt tưởng chừng như chắc chắn đã bị tàn phá không còn hình dạng, thì ra chỗ các cô vừa ở còn nguy hiểm hơn tưởng tượng.

Vẫn là cảm giác mờ mịt, Tô Hạnh không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cũng còn tốt, ở trên không trung vẫn đem lại cảm giác an toàn ngắn ngủi.

Bỗng nhiên ánh sáng rất mạnh chiếu vào mắt Tô Hạnh, thân máy bay kịch liệt rung động, vô thức nắm chặt dây an toàn, ngồi đối diện là Tần Mặc gương mặt vẫn bình tĩnh, trong khoang máy bay không phát ra tiếng cảnh báo.

Sau vài phút khôi phục bình thường.

Tần Mặc nhìn Ôn Như Yểu nói: "Là tôi đánh giá thấp tốc độ tiến hoá của biến chủng, không nghĩ tới vừa xuất phát liền gặp phải cao cấp biến chủng, nếu tôi không kịp thời đến..."

"Bây giờ có thể nói mục đích thật sự." Ôn Như Yểu đánh gãy lời nói.

Tô Hanh quay đầu nhìn cabin, vài phút trước còn vật lộn sinh tử ở lô cốt, hiện tại đã được cứu sống, vài người sống sót cũng đưa lên máy bay.

Cô trước kia cho rằng, Tận Thế đến, căn cứ thành lập mục đích để bảo vệ nhân loại, nhưng xem ra để phục vụ mục đích riêng tư.

Tần Mặc hai chân bắt chéo, giọng nói mang theo áy náy: "Thật có lỗi, không nói nhiệm vụ thật sự cho hai người, cũng vì cân nhắc một vài việc, hi vọng có thể thông cảm."

"Hiện tại hai người đã thấy tốc độ tiến hoá của biến chủng đã vượt xa dự liệu, cứ tiếp tục như thế, căn cứ sớm muộn cũng hủy diệt, chúng tôi muốn dùng biện pháp cực đoan để giải quyết tất cả."

"Biện pháp cực đoan?? Bao gồm giết chết thuộc hạ??" Tô Hạnh nhìn Tần Mặc, có chút không vui nói: "Vậy tôi rất hiếu kỳ, biện pháp cực đoan là như thế nào??? Yêu cầu thuộc hạ bị giết ở tình trạng không biết gì."

Tần Mặc mỉm cười: "Có đôi khi, hiểu chết so với hồ đồ chết còn thống khổ hơn, nếu để bọn họ sống trong nguy hiểm, tôi càng hy vọng họ chết trong hy vọng sống. Cái này không phải là nhân từ hơn sao??"

"Thật ra trước khi nghiên cứu A đơn bào, đã có người dự đoán sẽ mất khống chế, nên lập ra cơ chế bảo hộ, mặc dù chưa bố trí xong, nhưng vẫn sử dụng được, nếu khởi động hiệu quả khó biết trước."

"Cơ chế... bảo hộ??" Tô Hạnh nhíu mày, nhớ đến hình ảnh dưới lô cốt, ẩn ẩn có mấy phần liên quan.

Tần Mặc nhìn ngoài cửa sổ, cười lạnh: "Nếu kẻ địch quá mạnh, nó đối với con người được xem là bảo hộ."

"Cũng nên nói cho hai người biết." Tần Mặc nhìn Ôn Như Yểu.

"Căn cứ hiện tại nắm giữ số liệu, tốc độ tiến hoá của biến chủng khả năng liên quan đến nhiệt độ, nhiệt độ càng cao A đơn bào phát triển càng mạnh, khuyết điểm là tỷ lệ tử vong của biến chủng rất cao."

"D1W có thể hiểu là thuốc làm lạnh cực mạnh, hiện tại có 12 máy phát xạ như vậy, đặt ở nhiều nơi khác nhau, mà Triệu Húc vừa kích hoạt chính là chiếc thứ ba."

Tần Mặc hời hợt nói xong, cabin lâm vào trầm mặc.

"Sau đó thế nào??" Không nói chuyện nãy giờ, Ôn Như Yểu lên tiếng hỏi.

"Kế hoạch ngủ đông đã mở ra, chỉ cần cơ chế bảo hộ khởi động hủy diệt tất cả sinh vật trên Trái Đất, sau một thời gian những người đó sẽ thức tỉnh, lần nữa gieo nòi giống cho nhân loại."

Ôn Như Yểu thanh lãnh nói: "Nếu hủy diệt chỉ là bản thân nhân loại??"

Tần Mặc ôn nhu nhìn Ôn Như Yểu mỉm cười: "Vậy so với tình hình hiện tại càng tệ hơn."

Ban đầu có chút ngỡ ngàng, nhưng không phải không tiếp thu được. Nhân loại đứng trước nguy cơ diệt vọng, lại dùng biện pháp tự hủy, dù sao con người là ích kỷ.

Máy bay vận tải vượt qua nhiều tầng mây, xuyên qua sương trắng, Tô Hạnh lần nữa quan sát thực vật xanh đen đứng sừng sững giữa trời đất.

Đang ở trên không vẫn còn nhìn thấy đỉnh của nó, thật sự rất hoang đường.

Tần Mặc: "Mục đích tiếp theo là máy phát xạ thứ 4."

Tần Mặc thở dài: "Nhưng lần này địa điểm có chút phiền phức, lô cốt ở Thành phố A gần sở nghiên cứu gen sinh vật, muốn vào trong phải có mật mã, xung quanh không chỉ biến chủng rất nhiều, hình thái so với chỗ khác cũng... ghê tởm."

Ôn Như Yểu nhàn nhạt nói: "Cho nên cậu muốn chúng tôi làm cái gì??"

Tần Mặc rũ mi xuống: "Cậu thật muốn cùng tôi... thôi, những cái biến chủng ở sở nghiên cứu vô cùng khó giải quyết, trước mắt vũ khí trong căn cứ không thể làm gì chúng, nhưng nếu hai người cùng đi sẽ có chuyển cơ."

Tô Hạnh cười lạnh: "Nói vòng vo, cuối cùng chúng tôi vẫn vì cô liều mạng, còn lựa chọn khác sao??"

"Quyết định vẫn nằm trong tay hai người, cục diện như hôm nay, đều vì tương lai nhân loại, mục tiêu cùng lợi ích chúng ta giống nhau, còn phân biệt chúng tôi hay cô??"

Tô Hạnh cười lạnh. Đúng là cô ta nói đúng, nhưng vẫn không thích giọng điệu cô ta nói chuyện, thật khó chịu.

Trước nay sống khá đơn giản, rất ít khi để bụng việc gì, hay dễ dàng chán ghét ai đó, gặp qua nhiều người khó ưa, nhưng không đến độ chán ghét như Tần Mặc.

Giờ đã hiểu Ôn Như Yểu muốn buộc cô vào người, rõ ràng cô ta bộ dạng thâm tình trách bản thân không bảo hộ tốt Ôn Như Yểu, quay mặt một cái là bắt người ta đi liều mạng, là ngụy quân tử.

"Có thể." Ôn Như Yểu lạnh lẽo phun ra hai chữ.

"Chúng ta nên thương lượng một chút không??" Tô Hạnh quay sang nhìn Ôn Như Yểu.

Tối hôm qua vừa gặp Quái vật cá, hình thái cùng sức mạnh khác xa những con trước đó hai cô gặp, mà Tần Mặc từng nói chỗ sắp đến còn ghê tởm hơn.

Mềm mại cảm xúc lướt qua tay, Tô Hạnh sững sờ, mím môi nhìn bàn tay Ôn Như Yểu quấn lấy tay bản thân, nhất thời quên muốn nói gì.

"Nhưng chúng tôi cần biết toàn bộ kế hoạch của căn cứ, quyền lợi khi tham gia kế hoạch." Ôn Như Yểu thanh lãnh nói, ánh mắt nhìn không ra cảm xúc: "Không phải ai cũng muốn chết trong định nghĩa hy vọng của cậu."

Tần Mặc biểu tình cương cứng, cuối cùng vẫn mỉm cười: "Không vấn đề."

Con đường sau đó yên tĩnh hơn trước đó.

Trên không trung an toàn hơn mặt đất, các loại biến chủng như chim và côn trùng, rất dễ xử lý ở khoảng cách xa, còn có dụng cụ trợ giúp lẩn tránh bọn chúng.

Nhưng cũng chỉ là nhất thời, càng tiếp cận địa điểm sắp đến, tần suất xuất hiện biến chủng rất nhiều.

"Chỉ huy, chúng ta nên chuẩn bị trước." Người điều khiển sắc mặt trắng bệch nhìn điểm đen chằng chịt trước mắt.

"Tôi biết rồi, thông tri tổ 11, dựa theo kế hoạch B làm." Tần Mặc nói.

Từ trong cabin xuống, Tô Hạnh giẫm lên mặt đất, quan sát bốn phía, hiện tại các cô đang ở đỉnh núi, phía dưới là mảnh đất bằng phẳng rộng lớn.

Tần Mặc mang theo hai người đi về trước.

"Sở nghiên cứu sinh vật Bàn Cổ được thành lập 30 năm trước, chuyên nghiên cứu về gen, trước mắt là sở nghiên cứu chứa nhiều gen nhất cả nước, bao gồm gen của sinh vật đã tuyệt chủng, nhưng gen quý quá nhiều, lúc vận chuyển rất khó khăn, chưa thể vận chuyển hết, sau đó... càng không tìm thấy cơ hội.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...