[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 71



Khoảng 20 người sống sót.

Không biết đêm nay bao giờ kết thúc, đội ngũ chịu tổn thất nặng nề, người còn sống cũng bị thương không nhẹ, Triệu Húc mở ra cửa nối liền sâu trong lô cốt, mọi người vào đó nghỉ ngơi.

Bên trong hành lang đèn chập chờn, lô cốt bị tàn phá, bên ngoài truyền đến âm thanh dòng điện trục trặc, miễn cưỡng duy trì nguồn điện.

Mọi người chen chúc nhau tại hành lang, mùi máu tươi vẫn quanh quẩn xung quanh.

Rất may mắn, đêm nay bọn họ vẫn còn sống.

Tô Hạnh và Ôn Như Yểu tìm chỗ sâu hơn để nghỉ ngơi, Tô Hạnh kiệt sức tựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu có chút loạn.

Cô gái xa lạ với năng lực rất mạnh, phải nói là khủng bố, vẫn còn khiến cô sợ hãi, nếu cô ta muốn giết các cô thì dễ như trở bàn tay, cũng không cần ra tay, các cô liền chết bụng Quái vật cá.

Nhiều lần lâm vào hiểm cảnh may mắn sống sót, quy luật tàn khốc ở Tận Thế mạnh thắng yếu thua, hiện tại Tô Hạnh mới nhận ra, bản thân năng lực yếu đến mức nào.

Có lẽ trước kia quá lệ thuộc vào Ôn Như Yểu, cứ nghĩ ở bên cạnh nữ chính tuyệt đối an toàn.

Trên thế giới này tồn tại vô số việc khó tin, nhiều biến chủng Tô Hạnh khó có thể tưởng tượng, giống như Từ tiến sĩ từng nói, thuộc về "hoàn mỹ" tiến hoá, lặng lẽ sinh ra ở một góc nào đó.

Dù sao nhân loại đã không còn đứng đầu chuỗi thức ăn.

Cô quá mức nhỏ bé, quá yếu, nếu lâm vào nguy hiểm một lần nữa, có thể sẽ chết lập tức, thân thể không kìm chế được run rẩy.

Người trong ngực nhúc nhích, kéo suy nghĩ Tô Hạnh về, cô cúi đầu nhìn.

Đối diện ánh mắt Ôn Như Yểu, không biết đã tỉnh từ khi nào.

Tô Hạnh muốn mở miệng nói, phát giác trong miệng có máu tươi, trên mặt dán đến cảm giác lạnh lẽo.

"Mặt của em sao thế??" Ôn Như Yểu âm thanh rất nhẹ, có vẻ tình huống nguy hiểm vừa rồi không ảnh hưởng đến tâm lý.

Tô Hạnh giật giật cơ thể, đưa tay sờ lên mặt, phát hiện một bên đã sưng lên, có lẽ do cọng râu Quái vật cá đánh trúng, lúc đầu không để ý, hiện tại Ôn Như Yểu nhắc, cảm giác đau rát liền truyền đến.

"Không sao."

"Tại sao không sao, em đau không??"

Tô Hạnh nghiêng mặt, chẳng biết tại sao cảm giác mệt mỏi và bất an tràn tới, muốn kiềm chế không được, dưới sự ôn nhu và hỏi thăm của Ôn Như Yểu, trong lòng rất ủy khuất.

Vậy là khoé mắt Tô Hạnh ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Em xin lỗi."

Chỉ có thể trơ mắt nhìn chị... Em thật sự rất vô dụng.

"Xin lỗi cái gì??"

Đỉnh đầu có hai bóng đèn, nhấp nháy vài cái liền tắt, xung quanh tối đen.

Bàn tay Ôn Như Yểu nhè nhẹ lướt qua má, chạm đến đỉnh đầu Tô Hạnh, vỗ nhẹ nhẹ.

Ôn Như Yểu âm thanh khàn khàn có chút nhu hoà: "Hình như lần đầu thấy em khóc, bởi vì lo cho chị??"

Tô Hạnh trái tim nhảy lên, kiềm chế chua xót trong lòng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Chị không sao chứ??"

Ôn Như Yểu nằm trong ngực Tô Hạnh lắc đầu.

Tô Hạnh giơ cánh tay đỡ Ôn Như Yểu: "Trước ngồi dậy."

Ôn Như Yểu bắt lấy cổ áo Tô Hạnh, thân thể vẫn xụi lơ dựa vào đùi đối phương, âm thanh mang theo ý cười: "Trên mặt đất lạnh."

Tô Hạnh thu hồi tay, há miệng, lại không biết nói gì, cuối cùng rơi vào trầm mặc.

Thời gian từng phút trôi qua, hành lang thống khổ dần dần lắng xuống.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ bọn họ sống chết, ngôi sao vẫn di chuyển, ngày đêm vẫn giao thoa.

Khi ánh bình minh chiếu sáng, những tàn binh như bọn họ, đối mặt với Quái vật trên mặt đất, sẽ có bao nhiêu người sống sót vượt qua??

Ngoài trốn ở lô cốt kéo dài hơi tàn, không ai biết con đường phía trước như thế nào, thậm chí còn không rảnh bận tậm, hiện tại Triệu Húc không rõ đang ở đâu.

Tô Hạnh ngửa đầu dựa vào tường, nhìn chằm chằm đỉnh hành lang sững sờ.

Ôn Như Yểu âm thanh nhàn nhạt: "Bình thường lúc rảnh rỗi, em thích làm gì??"

Rảnh rỗi...

Trước Tận Thế mới có thời gian rảnh rỗi, hưởng thụ cơm no áo ấm, rõ ràng mới trôi qua nửa năm, Tô Hạnh lại thấy như đã trôi qua rất nhiều năm.

Lúc này đúng là thích hợp hồi tưởng ký ức tốt đẹp.

Tô Hạnh cười khổ: "Ở nhà chơi game."

Ôn Như Yểu tìm một vị trí thoải mái, ngước nhìn hành lang tối đen: "Trước kia ban đêm luôn mất ngủ, cho nên chị thường đọc sách, như vậy rất dễ ngủ."

"Không nghĩ tới bước vào thang máy, là đêm cuối cùng đọc sách trợ ngủ."

"Đáng tiếc bộ sách kia xuất bản lại chưa viết xong, sau này cũng không còn cơ hội hoàn thành."

Âm thanh Ôn Như Yểu thanh lãnh pha lẫn dịu dàng, khe khẽ vang vọng bên tai, trong hành lang âm u cũng làm lòng người thoải mái hơn, Tô Hạnh yên lặng lắng nghe.

"Trong sách miêu tả rất nhiều về hệ thống sinh thái, có nhắc đến ý thức mẹ, mọi sinh mạng đều có ý thức bản thân, còn lẫn nhau liên kết, bọn chúng có thể xem là sống cộng sinh, từ chim trên trời cá dưới nước đến vô số sinh vật, bao quát trí tuệ cao nhất là nhân loại, đã có ý thức độc lập, nhưng không khác biệt. Làm nhân loại, cuối cùng sẽ chết lần nữa trở về cát bụi hoà vào hệ sinh thái. Còn ý thức, nó không biến mất, mà tồn tại ở dạng thực thể khác, vĩnh viễn không tiêu tan. Vạn sự vạn vật tập trung cùng một chỗ, cấu tạo thành Trái Đất, tất cả sinh mạng đều giống nhau gọi là hệ thống sinh thái, là tên của Trái Đất, tác giả đem nó đặt tên là Gaia."

*Trong Lục Tâm Thức có nhắc đến Tiềm thức, siêu thức và dẫn kênh. Mà Ý thức mẹ giống như Siêu thức, là tâm trí(bộ nhớ) toàn bộ vũ trụ, kết nối tất cả ý thức con cũng chính là ý thức mọi sinh vật.

Tô Hạnh sắc căng thẳng, trong đầu lướt qua cảm giác quen thuộc, liên tưởng đến Ôn Như từng nhắc cảm giác khác thường, từ ngữ kỳ lạ.

"Thật ra lúc bị nuốt, chị không cảm thấy sợ hãi, cái cảm giác này... không phải đối mặt với tử vong mà là trở về bản ngã, càng giống cây khô gặp mùa xuân."

*Ở đây tác giả có nhắc đến bản ngã, nếu ai nghiên cứu Phật pháp sẽ hiểu, con người trở về tự tánh, mọi thứ đều là hư không, sẽ không còn sợ chết, tâm trí an lạc.

Nếu lúc ấy tiềm thức cảnh báo nguy hiểm, thì bản thân Ôn Như Yểu sẽ không dễ dàng bị nó nuốt.

Tô Hạnh giật mình, nghĩ đến nguyên nhân ban đầu gây ra Tận Thế, trong đầu lóe lên ý nghĩ hoang đường.

Đối diện ánh mắt Ôn Như Yểu, cô nuốt nước miếng, chần chờ nói: "Ý chị là A đơn bào không chỉ gây biến dị, ở giữa chúng còn có sự liên kết, biến chủng cũng như vậy, mà mục đích cuối cùng của nó là sáng tạo...."

"Chỉ là suy đoán thôi, hiện tại cảm giác này như có như không, chúng ta gặp biến chủng không nhiều."

Ôn Như Yểu đánh gãy suy đoán bất an của Tô Hạnh, ánh mắt quét qua cái cằm nhỏ nhắn trên đỉnh đầu, chống tay ngồi dậy, đối diện ánh mắt đối phương.

"Ví dụ như em là ngoại lệ."

Tô Hạnh đối diện ánh mắt Ôn Như Yểu, có chút chột dạ nhìn nơi khác. Cô hiểu ý đối phương, trải qua Hệ thống cải tạo, bản thân xem như là nửa biến chủng, ngoài sợi nấm trong cơ thể, không khác gì người thường.

"Còn nhớ lúc trước chúng ta ước định??" Ôn Như Yểu thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: "Khi lựa chọn hoàn toàn tín nhiệm em về sau, chị đối với em không che giấu bất kỳ điều gì."

Lỗ tai Tô Hạnh nóng lên, ngực xẹt qua cảm xúc khác thường, há miệng dừng vài giây.

"Được rồi, dù sao vừa rồi em khẩn trương là thật lòng."

Tô Hạnh bối rối, không biết làm sao. Tính cách trước kia có chút tùy tiện, ít gần gũi với người khác, cử động thân mật với bạn bè rất ít, lại nói đến chưa có kinh nghiệm yêu đương, không biết xử lý tình huống này thế nào.

Rất muốn phủ nhận, nhưng trong đầu hiện lên cơ thể Ôn Như Yểu biến mất sau cái miệng đáng sợ kia, trái tim thật sự muốn ngừng đập, đại não trống rỗng, cả người không còn sức lực, tâm tình này không thể diễn tả bằng lời, nếu đối phương thật sự chết thì....

Nghĩ đến thôi trái tim muốn nghẹt thở, đau nhói, rất thống khổ. Cảm xúc này không còn xem đối phương là chiến hữu.

...

"Trời sắp sáng."

Không biết qua bao lâu, hành lang thông với bên ngoài mơ hồ lộ ra ánh sáng.

Cả hai đi ra ngoài, liền nghe tiếng tranh chấp.

Tôn Việt ấn lấy tay trái bị thương, đứng cạnh tường, phía sau đứng vài thuộc hạ.

Anh ta bờ môi phát run, âm thanh có chút lớn: "Cái nhiệm vụ điên rồ, tiếp tục hoàn thành chỉ có chết, bên ngoài trời đã sáng, lựa chọn tốt nhất là quay về căn cứ."

"Thật sao?? Cho rằng quay về sẽ sống??" Triệu Húc kiểm tra xong nhân số, nhìn Tôn Việt cười lạnh.

"Họ Triệu, mới sáng sớm tao liền nhìn mày không thích hợp, vừa rồi nếu mày không đóng cửa lối vào bên trong, chúng ta sẽ không chết nhiều người như vậy!!!"

Tôn Việt càng nói càng tức giận, hành động Triệu Húc thật sự rất khác thường, chỉ vào mặt anh ta, vẻ mặt dữ tợn.

"Tao vẫn nghĩ không thông, tại sao mày gấp chết như vậy?? Vậy mày tự mình mà đi, bên ngoài lũ súc vật còn nhiều, đều đang đợi mày!! Nhất định phải kéo tất cả cùng chết sao!! Hay là nói nhiệm vụ lần này có cái gì tao không biết, muốn chúng tao tùy ý liều mạng đúng không??!!"

Tôn Việt tức giận hai mắt đỏ bừng, cắn răng nhìn Triệu Húc, thấy đối phương nở nụ cười quỷ dị, thân thể khẽ run, sống lạnh toát.

"Mày..."

"Chúc mừng, chết cũng cũng thoải mái hơn."

Triệu Húc vừa nói xong, Ôn Như Yểu nhào về Tô Hạnh.

Tô Hạnh sau lưng áp vào vách tường lạnh như băng, bên tai liền truyền đến tiếng súng.

Tiếng súng kéo dài hai giây liền dừng, dù sao nơi này người sống không còn nhiều.

Triệu Húc đứng ở giữa, tập hợp xong những người khoẻ mạnh, lưu ý nhìn vẻ mặt bọn họ, sẽ phát hiện bất thường, cùng Tô Hạnh trước đó để ý cô gái vẻ mặt non nớt lạnh như băng giống nhau.

Trên tay bọn họ vũ khí không còn nhiều, những người chết là đều có vết thương.

Mà Tôn Việt ở giữa trán lưu lại lỗ đạn đỏ rực, đôi mắt trừng lớn, nằm bất động dưới sàn.

Triệu Húc thở dài nhìn thi thể: "Xin lỗi mọi người, chết đối với mọi người là may mắn, chí ít còn không rơi vào miệng Quái vật."

Ước chừng có 10 bộ thi thể trên sàn, ở góc tường một thi thể nam nhân động đậy.

Họng súng nâng lên chĩa vào anh ta.

"Van cầu các mọi người, tôi không có lây nhiễm, đừng giết tôi!!"

Triệu Húc đè họng súng: "Đi xem một chút, một người có năng lực dẫn cậu ta lên trên tìm xe."

Nam nhân kia bị mang đi, Triệu Húc quay sang nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, cười nói: "Hai người không cần lo lắng, chỉ là theo quy định xử lý, chúng tôi không có ác với hai người."

Nói xong, Triệu Húc nhìn bên ngoài: "Người hẳn sắp đến, chúng ta đi lên trước."

Người??

Tô Hạnh nghi hoặc quay sang nhìn Ôn Như Yểu.

"Chúng ta cũng lên." Ôn Như Yểu trầm tư đuổi theo Triệu Húc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...