[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 73



Từ đỉnh núi nhìn xuống, phía dưới tràn ngập thực vật bao phủ, chân núi là đất trống trải bằng phẳng, nhìn phía xa xa, mơ hồ nhìn thấy dãy nhà đang phi công dang dở, cùng đường lộ bị thực vật bao trùm.

Sở nghiên cứu được xây dựng ở nơi hoang vu, vị trí ngay ngoài thành thị gần mảnh đất trống rất dễ thấy.

Từ bên ngoài nhìn, chỉ là một dãy nhà xây dang dở, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy bóng đen bên trong đang di chuyển.

Tần Mặc đứng tại vách núi, áo khoác bị gió mạnh thổi bay phấp phới.

Tần Mặc: "Địa phương càng yên tĩnh, biểu hiện càng nguy hiểm."

"Ba đội tinh anh của tôi thăm dò đều thất bại, vũ khí tiên tiến nhất căn cứ, không một ai sống sót."

Đỉnh núi gió thổi càng mạnh, khí lạnh theo khe tiến vào da thịt, lạnh thấu xương, cơ bắp phản ứng có điều kiện căng cứng, Tô Hạnh run run lên, ngẩng đầu nhìn hướng kia.

"Ở đó... là cái gì??"

Tần Mặc theo hướng Tô Hạnh nhìn qua: "Rất nhanh sẽ biết."

.....

Thang máy hạ xuống, không biết bao lâu rốt cuộc dừng lại.

Vào sâu trong ngọn núi, Tô Hạnh nhìn bốn phía, ngay trước mắt khung cảnh làm cô cảm thấy quen thuộc, quả nhiên vách tường kim loại có đồ án quen thuộc.

Không nghĩ tới ở đây cũng thuộc Huyền Vũ khoa học kỹ thuật.

Huyền Vũ quy mô thật sự rất lớn, chuẩn bị ứng phó Tận Thế rất nhiều, vậy mà người dân vẫn không hay biết gì.

Dù Tận Thế đã bắt đầu, người có thể biết chân tướng cũng rất ít, đa số đều chết trong mờ mịt.

Tần Mặc mang các cô xuyên qua hành lang hẹp dài, đi tới cửa lúc trước mắt hiện lên khu trống trải, phảng phất bên trong ngọn núi có thêm một sân bóng đá.

Tô Hạnh bị ánh sáng cường độ cao màu trắng chiếu vào mắt, cố gắng mở mắt nhìn, phía trên là một mảnh đen sì không thấy điểm cuối, ở giữa có treo đèn, chiếu sáng toàn bộ mặt đất.

Dưới mặt đất có một con Côn trùng biến dị.

Nó có cánh mỏng trong suốt, đứng sừng sững trên mặt đất.

Không giống những biến chủng bên ngoài thay đổi hoàn toàn hình dạng, nó ngoài hình dạng to lớn vẫn giữ đặc điểm ban đầu, từ ngoại hình vẫn đoán ra là ong biến dị.

Hình thù kỳ quái gặp rất nhiều, so sánh Quái vật cá hôm qua, Tô Hạnh bất giác sinh ra cỗ thân thiết với nó.

Mặc dù ong đã to hơn Tô Hạnh gấp ba lần.

"Chúng ta đã loại bỏ bộ não của nó, cấy vào thiết bị của Huyền Vũ."

Tần Mặc đi đến ong biến dị, hướng hai cô giới thiệu: "Ban đầu thí nghiệm trên não của nó, qua nhiều cải tiến, chúng ta phát hiện từ não có thể khống chế toàn bộ cơ thể."

Bên cạnh có một nhóm người đầu mang mũ kim loại, đang làm thí nghiệm gì đó, Tần Mặc vươn tay, tháo mũ cảm ứng của một binh sĩ.

"Trải qua nhiều thí nghiệm, kết quả tốt nhất là điều khiển nó bay xa 1m, theo lý thuyết tinh thần lực đủ mạnh, có thể điều khiển phạm vi xa hơn, quan trọng là làm chủ sức mạnh của nó, đây là kế hoạch thích hợp nhất không cần tự thân đi."

Tinh thần lực??

Tô Hạnh nhíu mày, hiểu ra vì sao Tần Mặc lo lắng an toàn các cô rồi, một phần quan tâm Ôn Như Yểu là thật, nhưng Ôn Như Yểu cũng là người mấu chốt để thực hiện kế hoạch.

Không khó suy đoán, từ khi Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đồng ý gia nhập căn cứ, thì kế hoạch Hoả Chủng đã bắt đầu triển khai.

Căn cứ xuất ra lượng lớn vũ trang, giữ lại người có giá trị cống hiến, làm ngủ đông người có gen tinh khiết dưới lòng đất, cùng lúc đó phái tiểu đội đến các công trình của khu phát xạ, khởi động các thiết bị ở đó chuẩn bị hủy toàn bộ trên mặt đất, mà Tận Thế hiện tại không thích hợp nhân loại tồn tại, họ muốn biến Trái Đất trở về thời kỳ ban sơ không còn sinh vật sống.

Dùng cái này để giết biến chủng, cũng giết chính họ.

Thế nhưng tiểu đội phái ra thất bại, mà Tô Hạnh và Ôn Như Yểu ở trạng thái không biết gì đưa đi chịu chết, có thể rất nhiều người cũng ở trạng thái như các cô.

Nói dễ nghe chính là sự cố chấp của Tần Mặc dùng tia hy vọng này để duy trì nòi giống nhân loại, một hành động vĩ đại.

Trên thực tế biến chủng mạnh mẽ, vũ khí của nhân loại hiện tại không thể giết chết, may ra vẫn tổn thương một chút.

Đây là một ván cược, may mắn nhân loại sống lâu hơn.

Nếu trên đường đến khu phát xạ biến chủng ít một chút, thuận lợi khởi động, thì kế hoạch tiến gần đến thành công.

Tô Hạnh nhắm mắt, xoa xoa Thái Dương.

Tận Thế đến nay, cô đối mặt sinh tử rất nhiều, ý chí cầu sinh không tăng thêm, chỉ có càng thêm mệt mỏi, với lại nghe thêm Tần Mặc nói muốn cứu nhân loại phải "diệt toàn bộ", về sau cảm giác mệt mỏi càng tăng.

Không có bất kỳ ý nghĩa gì, cô còn không dám suy nghĩ thêm, vì phía trước toàn là tuyệt vọng.

Động vật sống quần cư với nhau, nếu ý trí so với cơ thể càng yếu ớt hơn, không còn niềm tin để sống, sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái mê mang cùng sụp đổ.

Tô Hạnh ngay từ đầu biết bản thân là nhân vật phụ lót đường cho nhân vật chính, đương nhiên không có ý nghĩ làm đấng cứu thế, cô chỉ nghĩ sống lâu thêm vài năm, còn từng có ý nghĩ muốn cứu nhân loại là việc của Ôn Như Yểu và chính phủ.

Phần ý nghĩ này luôn treo trên đỉnh đầu như chuông báo đỏ, tiếng chuông không ngừng thúc đẩy cô nghĩ như thế, nhưng cuối cùng tiếng chuông kết thúc rời khỏi ảo tưởng, cô và Ôn Như Yểu đã buộc chung với nhau, việc nữ chính muốn làm cô không thể không theo.

Đầu óc rối bời, nhức đầu ngăn cản Tô Hạnh suy nghĩ thêm, Tô Hạnh vuốt Thái Dương: "Chỉ có thể vì kế hoạch này bỏ mạng sao??"

Ánh mắt Tần Mặc nhìn qua, hai người đối diện ánh mắt hai giây, Tô Hạnh không thể không thừa nhận.

Mặc dù ấn tượng với Tần Mặc không tốt, bất luận là bắt đầu Tận Thế đến hiện tại, ánh mắt cô ta chưa từng thay đổi.

Thật giống đối với mọi việc đều vô tình, chỉ là máy móc làm theo lập trình, chưa từng mệt mỏi.

Rất thích hợp làm người đứng đầu căn cứ.

Tần Mặc: "Kế hoạch thành công sẽ cho cô một mình ở khoang thuyền ngủ đông."

"..." Tô Hạnh thở dài.

Nghe đúng là có lý do để liều mạng, Tô Hạnh rất mệt mỏi, tìm chỗ nào đó ngủ đông cũng tốt, không cần quản Trái Đất sẽ biến thành cái gì.

Nếu nói vì hy vọng sống, không bằng nói đang sợ chết.

Không biết Ôn Như Yểu có nghĩ như vậy??

Nhận máy cảm ứng từ Tần Mặc, Ôn Như Yểu nói: "Tôi cần kế hoạch cụ thể."

.....

Thiết bị cảm ứng có khoảng cách điều khiển nhất định, đội ngũ đóng quân gần khu đất trống gần sở nghiên cứu.

Cách 500m có dựng lưới sắt bao quanh, có thể chịu đựng công kích vật lý thông thường, bên ngoài bố trí nhiều camera và Drone giám sát, phát hiện biến chủng kịp thời rút lui.

Trung tâm lưới sắt là chiếc xe hạng nặng phòng ngự cao, Tô Hạnh ở bên trong thần sắc ngưng trọng, nhìn Ôn Như Yểu tạm thời mất đi ý thức, nhiệm vụ của cô là thời điểm thích hợp, gỡ xuống mũ cảm ứng trên đầu Ôn Như Yểu.

Cái này quan hệ đến sinh tử Ôn Như Yểu, cũng quan hệ nhiệm vụ có thành công hay không.

Có thể để Tần Mặc tổn thất nặng nề, nhiệm vụ lần này tính nguy hiểm cực cao. Vừa nghe Tần Mặc nói về kế hoạch, bố trí rất tốt, còn thở phào nhẹ nhõm vì không cần tự thân vào trong, dù thất bại cũng không nguy hiểm.

Cho đến khi Ôn Như Yểu thành công điều khiển Ong biến dị, trong khi điều khiển cơ thể Ôn Như Yểu sẽ mất ý thức.

Tô Hạnh mới biết thiết bị cảm ứng này không phải như đồ chơi điều khiển trong tưởng tượng, mà đem ý thức hoàn toàn chuyển dời đi, nếu như Ong biến dị trên đường chết, mà Ôn Như Yểu không kịp thời dời ý thức, sẽ chết theo.

Trong xe không khí nặng nề, phía trước màn hình truyền đến hình ảnh thị giác của Ong biến dị, Ôn Như Yểu đã chuyển dời ý thức, từ hình ảnh vẫn còn ở gần đây.

Tô Hạnh nhíu mày càng sâu, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, tâm trạng không tốt.

"Nếu như lo lắng kế hoạch sai lầm, hiện tại cô rời khỏi đây còn kịp." Tần Mặc ngồi cách đó không xa, vẻ mặt bình thản, so với Tô Hạnh tỉnh táo hơn nhiều.

Tô Hạnh trầm mặc, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình, một lâu sau mới nói: "Vẫn là tuân theo ý nguyện của người trong cuộc, dù sao chị ấy lựa chọn tôi, ngược lại tôi cũng sẽ chọn chị ấy trước tiên, mà không phải nhiệm vụ."

Tần Mặc cười một cái không nói thêm.

Trong xe rơi vào yên tĩnh, màn hình hiện lên thị giác của Ong biến dị, nó đang từ trên không trung nhìn xuống mặt đất, rất nhiều thực vật xanh, vượt qua đất trống bay đến đỉnh sở nghiên cứu.

Sở nghiên cứu có nơi dành riêng cho nhân viên sinh hoạt, qua quy mô có thể nhìn thấy trước kia nơi này nhân viên sinh hoạt rất nhiều, còn có khu vực bán đồ ăn, các loại công trình khác.

Đáng tiếc hiện tại biến thành khu vực hoang phế, trên đường phố không có vật sống, thậm chí không nhìn thấy rác.

Cảnh tượng này ở Tận Thế không có gì đặc biệt, mà không bình thường chính là nơi này quá bình thường.

Các công trình không hư hỏng, sạch sẽ ngăn nắp, bãi đỗ xe đậu xe chỉnh tề, đầu đường còn có quầy xe bán đồ ăn vặt.

Không thi thể, không vết máu, không Quái vật, không khói lửa.

Phảng phất hiện tại là giờ làm việc, chỉ cần chuông báo, đông nghìn nghịt người sẽ đi ra.

Nhìn quy mô có thể đoán mấy ngàn người ở tại đây sinh hoạt lâu dài, lại không có dấu vết tập thể sinh hoạt, như vậy trước Tận Thế mọi người đã đi đâu sinh hoạt??

Ong bắt đầu hạ xuống, xuyên qua rừng cây tiến vào trong khu vực sở nghiên cứu.

Không chỉ bộ não bị cải tạo, cái này ong phần bụng cũng bị móc sạch, bên trong chứa nguồn năng lượng, cân nặng cơ thể vượt qua trước kia, đôi cánh không thể bay quá lâu, trước khi kiệt sức Ôn Như Yểu phải bay vào sở nghiên cứu.

Nhưng xuống mặt đất rất nguy hiểm, nơi này mỗi một chỗ đều phát ra khí tức âm u.

Tô Hạnh hơi cúi đầu, tay đưa lên mặt Ôn Như Yểu, nếu có tình huống xảy ra bất ngờ, cô cũng kịp thời gỡ máy cảm ứng.

Mặt trời ở phía chân trời bắt đầu lặn, làm bóng ong biến dị phản chiếu trên vách tường, khu vực lớn như vậy hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng "ong ong" của côn trùng quanh quẩn.

Ong biến dị bay vào khu nhà, xuyên qua nơi này bay đến khu vườn.

Mỗi phòng ở đây đều đóng chặt, ở giữa là đường, hai bên là khu nhà ở, cao đến 7 8 tầng lầu, có hành lang đối diện con đường.

Từ thị giác cảm giác mỗi cửa phòng đều có ánh mắt đang nhìn ra, nhìn chằm chằm kẻ đột nhập.

Bỗng nhiên trong đó một cửa sổ đèn sáng lên.

Bình thường buổi chiều bật đèn rất bình thường, nhưng ở đây là Tận Thế, chỉ khiến người cảm lạnh.

Trong xe năm sáu ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, có người hỏi: "Bên trong có người sống sao??"

Xung quanh rơi vào yên lặng.

Một lát sau có người phản bác: "Làm sao có thể, nếu nơi này an toàn vì sao đội ngũ tiến vào hoàn toàn mất liên lạc."

Ôn Như Yểu đang trong cơ thể ong biến dị, cũng chú ý đến dị thường, nhưng cô chưa biểu hiện khác thường.

Kẹt kẹt...

Rõ ràng từ màn hình nhìn, khoảng cách ong biến dị cách cửa khá xa, vậy mà Tô Hạnh nghe thấy tiếng mở cửa.

Gian phòng đang sáng đèn cửa mở ra, bên trong lộ một thân ảnh, là một bé gái mặc váy đỏ.

Ngay sau đó nhiều phòng sáng đèn lên, từ bên trong hình dạng giống bé gái đi ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...