[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 61



Một binh sĩ vội vàng đi vào: "Báo cáo thượng tướng, phòng thí nghiệm cấp 3 hoàn toàn mất liên lạc, tiến vào dò xét, không còn một ai, phòng thí nghiệm không tổn thất, chỉ mất đi nguồn năng lượng mới."

"Cái gì!!!" Nháy mắt sắc mặt thượng tướng càng khó coi, cười lạnh.

"Từ tiến sĩ thật giỏi, đến Thành phố S mục đích ngay từ đầu là lấy cấp nguồn năng lượng. Phái tiểu đội đuổi theo, có bắt được người??"

"Không có!! Bọn họ vũ khí lợi hại, thậm chí còn có viện trợ mai phục ngay từ đầu, chúng ta trở tay không kịp... nhưng vẫn bắt được một xe biến chủng."

"Rất tốt!!" Nam nhân thượng tướng ánh mắt âm trầm, nụ cười lạnh vẫn duy trì trên môi.

"Thượng tướng, tiểu đội đuổi theo tổn thất nặng nề, có cần chi viện??"

"Tại sao phải điều động!!! Lần này tổn thất quá nặng nề." Thượng tướng tức giận đến kiềm chế không nổi quát.

"Đem tất cả biến chủng xử lý tại chỗ!! Trong căn cứ điều tra, một đám Quái vật đều giết hết, một tên cũng không để lại."

"Dạ." Binh sĩ lui ra.

Tần Mặc nhìn bóng lưng binh sĩ lui ra.

Thượng tướng bình tĩnh ngồi trên ghế nói: "Cô hiện tại tính toán lại nhân lực, vũ khí và phương tiện vận chuyển, tôi đến đây có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho cô, đem tất cả binh lính điều động đến, lúc tình huống nguy cấp có thể chiêu mộ người sống sót."

Tần Mặc mím môi, do dự một lát vẫn nói: "Trước khi Từ tiến sĩ phản bội, từng cố gắng muốn mang hai người đột biến đi."

Thượng tướng ngẩng đầu.

"Tôi đem bọn họ lưu lại."

"Lưu lại?? Cô không giết bọn họ còn thu lưu, cô phải biết quy định nơi này."

"Thế nhưng Thượng tướng ngài không hiếu kỳ, tại sao Từ tiến sĩ tìm mọi cách đưa họ đi sao??"

"Tần Mặc." Thượng tướng âm thanh nghiêm túc.

"Cùng cô ta tiếp xúc lâu dài, cô cũng bị tư tưởng điên tẩy não?? Mặc kệ cô ta muốn gì, đều đi ngược kế hoạch Hoả Chủng, loài người là gen cuối cùng, không thể dung hoà cùng tạp chất khác, không thể giẫm lên vết xe đổ lúc trước."

"Thượng tướng ngài hiểu lầm, tôi không có ý đó." Tần Mặc đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm túc đầy kiên định.

"Tôi Tần Mặc đã lập thề kiên định thi hành kế hoạch Hoả Chủng, chưa từng dao động, chỉ là căn cứ hiện tại tổn thất nặng nề, năng lượng mới bị trộm, trước mắt nhân lực cùng vật tư cực kỳ thiếu thốn, ngài mới vừa nói có thể tùy thời chiêu mộ người sống sót."

"Cho nên tôi đề nghị, đưa hai cô ấy vào đội điều tra nguy cấp."

"Cô nghĩ muốn thuần hóa hai biến chủng?? Cô đã quên, loại thí nghiệm này không phải chưa từng làm qua."

"Đây chính là nguyên nhân Từ Vi muốn đưa hai cô ấy đi."

Thượng tướng có chút bị thuyết phục, híp mắt: "Cô lấy cái gì đảm bảo căn cứ không rơi vào nguy hiểm??"

Tần Mặc vấn đề này chưa suy xét kỹ, trầm mặc một lát nói: "Cấy ghép quả bom nhỏ, tùy thời giám sát chủ thể hoạt động."

...

Thiện Minh Hâm đang hôn mê, bị lạnh đến tỉnh, mí mắt nặng nề, toàn thân bủn rủn vô lực, cũng không biết bản thân hôn mê bao lâu, chỉ nhớ bị binh lính vũ trang bao quây, giằng co khá lâu, hình như bị vật gì đó đánh trúng, đột nhiên mất đi ý thức.

Trước mặt một mảnh trắng xoá, dùng rất nhiều sức mới mở mắt, hít nhiều khí lạnh làm phổi rất không thoải mái, thử cử động, phát hiện tứ chi đang bị trói, còng tay dây xích làm bằng kim loại rắn chắc, mái tóc tùy ý tán loạn xung quanh, quần áo đã đổi mới, sau tầng vải mỏng hiện ra dáng người hấp dẫn có lồi lõm, miễn cưỡng che khuất nơi tư mật, trên cơ thể còn cắm nhiều ống chích rất khó chịu.

"Nơi quái quỷ gì đây."

Thiện Minh Hâm giãy giụa, đối với kim loại này rất xem thường, lại phát hiện sức lực của cô không phá được.

Giằng co vài phút, như cá chết nằm trên giường, giường làm bằng kim loại rất lạnh, truyền đến cơ thể nhịn không được run lập cập.

Một tiếng ma sát vang lên, một cửa kim loại mở.

"Ngoan ngoãn một chút, rất phí công bắt được cô, làm thế nào dễ dàng thoát."

Âm thanh ôn nhu truyền đến, rơi vào tai Thiện Minh Hâm như gai có độc.

"Tôi nghiên cứu lâu như vậy, vẫn phải biết nhược điểm của biển chủng."

Thân thể Thiện Minh hâm cứng đờ, tầm mắt xuất hiện một nữ nhân mặc áo trắng.

"Đã lâu không gặp, người tôi tin tưởng nhất trợ thủ đắc lực."

Từ Vi đứng cạnh giường, nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt đen láy rơi vào trên thân Thiện Minh Hâm, đưa tay vuốt nhẹ làn da bóng loáng, rồi chuyển đến eo, ở đây có vết thương.

"Xem ra rời khỏi tôi mấy ngày, cô trôi qua không tốt."

Trợ thủ, hai từ này khiến biểu tình Thiện Minh Hâm trở nên vặn vẹo, vết thương bên eo còn chưa tốt lại bị đâm một cái, đau đến hít một hơi, lông mày nhỏ dựng thẳng, trừng mắt nhìn Từ Vi.

"Không phải do cô ban tặng sao!!"

Quái vật căn bản không đụng đến cô, là do thủ hạ của Từ Vi ban tặng.

Chết tiệt!! Sau khi cô rời khỏi căn cứ, cô ta phát minh thêm vũ khí mới.

"Phải không?? Đối với phản đồ ăn cắp thí nghiệm, tôi nên xử lý thế nào??"

Ngón tay mạnh mẽ nâng cằm, Thiện Minh Hậm buộc phải ngẩng đầu, trừng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp ôn nhu, đột nhiên nở nụ cười.

"Loại việc này Từ tiến sĩ rất am hiểu sao?? Còn hỏi tôi."

Đầu ngón tay Từ Vi tiếp tục dọc theo da thịt trắng nõn đi xuống, cô thở dài nói: "Đã hiểu rõ như vậy, tại sao còn trộm thành quả thí nghiệm quan trọng của tôi, không sợ tôi cho cô sống không bằng chết??"

"So với cái này, tôi còn muốn nhìn Từ tiến sĩ khi mất đi đồ quan trọng sẽ cuồng loạn ra sao??"

Từ Vi cười lạnh: "Bây giờ cô muốn thấy sao??"

Thiện Minh Hậm giãy giụa một cái, cổ lộ ra dấu vết màu đỏ do vòng kim loại siết chặt.

Mẹ nó!! Bàn tay trên cơ thể không kiêng nể di chuyển khắp nơi.

"Từ Vi, cô có biết gương mặt bản thân có bao nhiêu dối trá khiến tôi buồn nôn không?? Mỗi ngày đều xem, thật chịu không nổi."

Thiện Minh Hâm càng khiêu khích.

"Mặc kệ cô có thừa nhận hay không, lần này là tôi thắng. So với cô đi trước trải nghiệm thế giới huyền bí, mà cô như ếch ngồi đáy giếng, tại phòng thí nghiệm chật hẹp trôi qua cả đời, thua triệt triệt để để."

Từ Vi dừng động tác, không khí âm trầm, phòng thí nghiệm chỉ còn tiếng tí tách của giọt nước.

Một tiếng cười quỷ dị phá vỡ bầu không khí, Từ Vi chuyển hướng nhìn máy móc cắm đầy ống mềm.

"Tôi không nghĩ tới, cô trộm hàng mẫu chỉ muốn thắng một lần, thì ra tôi đối với cô quan trọng như vậy, không tiếc dùng mạng mạo hiểm."

Gương mặt xinh đẹp của Thiện Minh Hâm hiện lên sự chán nản, cơ thể sử dụng không ra lực, tức đến thở hổn hển, lực xương tăng vọt, bén nhọn xương cốt từ trong cơ thể đâm ra, đầu ngọn hướng đến Từ Vi, nhưng chỉ dài một tí, khí lực đột nhiên tiêu tán, xương trắng dừng tại không trung.

Thiện Minh Hâm thở hổn hển nằm trên giường, bất lực thu hồi xương trắng, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng nữ nhân kia.

Ống chích trên người Thiện Minh Hâm nối liền với máy móc bên kia.

Từ Vi bận rộn cạnh máy móc, quay sang thấy Thiện Minh Hâm đang nhắm mắt liền bị thu hút.

"Vấn đề thắng thua, xem như lần này cô thắng rồi."

Thiện Minh Hâm mở mắt sững sờ nói: "Cái gì??"

"Cũng cảm ơn cô vì nhân loại cống hiến, không tiếc lấy bản thân ra làm thí nghiệm, tôi so ra kém hơn, tinh thần cao như vậy, đáng được khen ngợi."

Từ Vi nhìn số liệu trên máy móc, khoé miệng độ cong càng ngày càng lớn.

"Thứ kia là số 0 hàng mẫu, cũng chính là hàng mẫu cô lấy trộm từ phòng thí nghiệm, đời thứ nhất người đột biến, kỳ thật số liệu không đạt chuẩn, cùng cái khác biến dị không khác biệt."

Thiện Minh Hâm đồng tử co rút.

Trước đó Từ Vi từng nghiên cứu, người bị ô nhiễm sau đó biến dị, số 0 hàng mẫu chính là chủ thể thành công giữ lại ý thức.

Chỉ là một kẻ đáng thương, đến lúc sắp chết bị Từ Vi đánh tráo mang ra ngoài.

Lúc đầu khi Thiện Minh Hâm dung hợp, ký ức lúc sống và chết rất hỗn loạn rất thống khổ, đến hiện tại cô vẫn chưa có ký ức hoàn chỉnh của thân thể trước kia, trong ký ức mơ hồ vẫn nhớ đến dáng vẻ đáng thương của 0 hàng mẫu.

Thì ra thứ cô mang đi không phải là thành quả thí nghiệm quan trọng, không thể khiến Từ Vi cuồng loạn.

Từ Vi nói: "Trong mắt tôi, tiến hoá và biến dị không khác mấy, nhưng sai một ly là kết quả hoàn toàn không giống nhau. Số 0 hàng mẫu luôn thể hiện tính ổn định vượt trội, chỉ là thân thể quá mức yếu ớt."

"Tôi không biết vì sao, cô có thể thôn phệ nó. Nhưng căn cứ hiện tại cô có hai bộ DNA, thành công dung hợp trong cơ thể, chỉ là thân thể cô có chút khác thường, nhưng vẫn ổn định hơn tất cả biến chủng tôi nghiên cứu."

Thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng càng nói càng kích động nho nhỏ, Thiện Minh Hâm liếc nhìn Từ Vi, ánh mắt đối phương lộ ra si mê, nhịn không được run lên.

Ánh mắt quá quen thuộc, căn bản không phải ánh mắt nhìn con người.

"Từ Vi, cô dám để tôi sống không bằng chết, một là giết tôi hai là mỗi giờ mỗi khắc nên đề phòng, đừng lộ sơ hở, nếu không tôi giết cô ngay lập tức."

Thấy Từ Vi biểu tình "biến thái" muốn chạm vào cốt đao, Thiện Minh Hâm dùng sức yếu ớt thu hồi, trừng mắt nhìn.

Từ Vi không lên tiếng, mở ra hai tay trói buộc Thiện Minh Hâm.

Thiện Minh Hâm ngẩn ngơ, lúc ý thức liền muốn phản kích, vòng trên cổ đột nhiên siết chặt, ngạt thở, cảm giác yết hầu sắp bóp nát, vẻ mặt cô liền tái nhợt.

Từ Vi nắm vòng trên cổ Thiện Minh Hâm lôi đến trước người, mỉm cười tủm tỉm.

"Yên tâm, cô hiện tại là người quan trọng nhất trong lòng tôi, tôi làm sao buông được??”

Chương trước Chương tiếp
Loading...