[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 62
Tinh tế sợi nấm từ đầu ngón tay xuất hiện, trôi nổi giữa không trung quẫy động một cái, xiêu xiêu vẹo vẹo theo cảm xúc Tô Hạnh mà biến đổi nhiều hình dạng.Những sợi nấm như một phần cơ thể của cô, thời gian càng lâu, dung hợp càng hoàn chỉnh, điều khiển càng thuần thục, trong suốt hay đục ngầu, khống chế chiều dài, mềm mại hoặc cứng rắn, cực độc hay vô hại.Xem xét những đặc tính này có vẻ rất lợi hại.Hoạt động năm ngón tay, Tô Hạnh lơ đãng nhìn ra cửa. Mặc dù nơi này cấu tại bốn vách là kim loại không gian khép kín, nhưng chỗ ra vào vẫn có khe hở nhỏ, không có chốt mở, vẫn khó mở ra.Suy tư một chút, hướng đến cửa vung tay.Trong không gian khép kín và an tĩnh, không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng thực tế các cô bị nhốt rất lâu.Ôn Như Yểu nhắm mắt dưỡng thần, còn Tô Hạnh nghiên cứu dị năng bản thân, dần dần cảm thấy không thú vị.Tất cả ngóc ngách sợi nấm dò xét dò xét qua, vẫn không phát hiện dị thường.Lại lần nữa là nhàm chán thời gian, Tô Hạnh ngồi xuống một góc, lực chú ý dời đến đầu ngón tay.Thử phác họa đồ án trong đầu, sợi nấm biến hoá theo hình dạng cô tưởng tượng, tự nhận bản thân có thiên phú hội hoạ, thử nghĩ đến hình ảnh phức tạp hơn, tinh thần thả lỏng, mi tâm thẳng tắp, linh quan lóe lên, một chùm tơ trắng từ đầu ngón nay kết thành bông hoa kiều diễm nở rộ.Cảm giác xung quanh khác lạ, Ôn Như Yểu mở mắt ra, vừa chuẩn đối diện ánh mắt Tô Hạnh, ánh mắt rơi vào trên tay đối phương.Tô Hạnh vui vẻ đưa tay tới: "Thấy sao?? Em vừa ngộ ra."Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm hoa hồng trắng mấy giây, liếc nhìn cái nơ trên cánh tay: "Rất phù hợp phẩm mỹ của em."Nói xong nhận lấy hoa hồng trắng bồi thêm một câu: "Cảm ơn."Cảm giác câu nói Ôn Như Yểu có ý khác, Tô Hạnh nhìn đối phương đang cầm hoa thưởng thức, cũng không có gì khác lạ."Chị thấy đẹp là được."Ngoại hình hấp dẫn của Ôn Như Yểu, chắc chắn lúc trước có nhiều người theo đuổi tặng hoa. Được yêu thích cũng tốt, tác phẩm của cô cũng không tệ."Đúng là đẹp mắt, thời khắc mấu chốt không dùng được, em đổi thành vũ khí sắc bén hơn đi."Tô Hạnh đang vui vẻ liền bĩu môi, mất hứng quay đầu, trong lòng oán hận đúng là người đẹp lạnh lùng tâm cũng băng lãnh theo.Ôn Như Yểu bỏ hoa hồng trắng vào túi, quan sát biểu tình Tô Hạnh: "Chị nói như thế làm em mất hứng??"Tô Hạnh lông mày nhíu nhìn Ôn Như Yểu.Phát giác cảm xúc đề phòng của đối phương, Ôn Như Yểu giải thích: "Chị đã nói qua, chưa cho phép tuyệt không đọc trộm suy nghĩ của em, nhưng biểu cảm hiện tại của em quá... rõ ràng.""..." Tô Hạnh đôi môi mím lại, cái này so với đọc tâm thuật còn nguy hiểm hơn.Ôn Như Yểu ánh mắt hiện lên đề phòng: "Bên ngoài có động tĩnh."Rất nhiều binh sĩ vũ trang bao quây ngoài cửa.Người đi đầu cảnh giác phá cửa tiến vào, cơ thể như bị ai điều khiển, ngã trên đất co quắp.Tiểu đội binh sĩ hiện tại phụ trách ứng phó Quái vật mạnh mẽ, thấy tình hình không ổn liền giơ súng bắn, hàng loạt đạn đều bị sợi nấm Tô Hạnh cản, rơi xuống sàn "cạch cạch"."Phát hiện biến chủng, xin chi viện."Tình thế nguy hiểm xuất hiện đột ngột, lông mày Tô Hạnh nhíu chặt, nhìn bên ngoài càng ngày càng đông binh sĩ, bọn họ chậm chạp vẫn chưa công kích tiếp.Trong đám người xuất hiện thân ảnh quen thuộc là Tần Mặc."Không cần xin chi viện, các cô ấy là người của tôi."Binh sĩ dẫn đầu do dự, anh ta nhận lệnh giết tất cả biến chủng, nhưng không dám trái lệnh Tần Mặc."Thượng tá chuẩn bị xử lý thế nào??"Tần Mặc mặt không biểu tình quay sang nhìn anh ta.Binh sĩ không hiểu sao run lên, cúi đầu, cẩn thận nói: "Chúng ta nhận lệnh phải giết tất cả.""Từ giờ không còn mệnh lệnh này, Thượng tướng đã sửa."Tần Mặc một mình bước vào trong, nhìn binh sĩ ngã trên đất cùng với dày đặc đạn, ánh mắt rơi trên người Tô Hạnh và Ôn Như Yểu.Không tiếng động giằng co mấy chục giây, Tô Hạnh nhúc nhích ngón tay, thu hồi sợi nấm trên người binh sĩ.Cảm giác trói buộc không còn, binh sĩ vội vàng lui về sau."Từ giờ trở đi, các cô ấy thuộc về Tiểu đội đặc biệt chuyên xử lý các việc nguy hiểm, là một thành viên trong căn cứ." Tần Mặc không nhanh không chậm, nghiêm túc tuyên bố.....Giờ cơm trưa.Cùng xếp hàng với đám người lãnh đồ ăn, tiếng ồn ào xung quanh, Tô Hạnh đến khi ngồi xuống bàn ăn, cứ ngỡ trở về thời hoà bình.Trên mâm hai món mặn một món canh, có gà, thịt, nấm và cơm, nuốt một miếng nóng hổi tiến vào dạ dày, cảm giác thỏa mãn lan tràn toàn thân.Cuối cùng bản thân vẫn là một phần tử của nhân loại, hoàn thành khát vọng trở về văn minh nhân loại sống."Trồng trọt trong căn cứ đã thông qua, dự tính mấy tháng sau sẽ có đợt rau đầu tiên, để mọi người sinh hoạt dưới lòng đất thoải mái hơn một chút."Tần Mặc ngồi ngay ngắn đối diện, ánh mắt nhu hòa một mực dính trên người Ôn Như Yểu, ân cần gắp thức ăn bỏ vào mâm đối phương: "Cậu thật gầy, ăn nhiều một chút."Giọng điệu thâm tình, ngồi đối diện Tô Hạnh ngon lành đang nhai thịt, liền thấy mất ngon, động tác dừng lại, nhìn chằm chằm Tần Mặc.Ôn Như Yểu đối với thức ăn phong phú không hứng thú, thần sắc lãnh đạm: "Cậu xin chỉ thị cấp trên lưu chúng tôi lại, lợi dụng người đột biến giúp bọn họ làm việc??"Tần Mặc không vui: "Trong mắt tôi, cậu và trước kia giống nhau, là người bình thường, không phải người đột biến.""Mặc kệ ý tưởng cậu thế nào, tôi biết bản thân đang rơi vào tình cảnh nào, nói thẳng đi, đối với hai bên đều tốt."Tần Mặc nở nụ cười khổ, âm thanh vẫn ôn nhu không đổi: "Cậu vẫn không thay đổi, việc gì đều nhìn thấu.""Hiện tại tình trạng hai người rất rõ ràng, động vật biến dị, nhân loại rất khó sống trên mặt đất, ở phía Bắc là trụ sở dưới lồng đất duy nhất của chúng tôi, thu lưu rất nhiều người sống sót, nhưng muốn nhân loại tồn tại vẫn rất gian nan.""Người sống sót quá nhiều, không gian chật hẹp, nhu cầu cấp bách cần xây thêm một trụ sở dưới lòng đất, nhưng... nếu xây thêm cần lượng lớn tài nguyên."Tần Mặc dừng một chút nói tiếp."Kẻ thù của kẻ thù là bạn, hiện tại khu ô nhiễm tiến hoá tốc độ rất nhanh, đến nổi khoa học không thể giải thích, bên ngoài rất nguy hiểm, hai cô tính thế nào??"Không ai đáp lại.Tần Mặc tiếp tục nói: "Ngắn ngủi mấy ngày, nơi các cô đi qua, đã thay đổi hoàn toàn. Chúng tôi mặc dù nghiên cứu vũ khí mới, nhưng nguyên liệu không đủ sản xuất, nên rất ít.""Càng tệ hơn là tốc độ chúng ta nghiên cứu vũ khí thua xa tốc độ tiến hoá của chúng, tiểu đội mạnh nhất, tiến vào khu ô nhiễm nghiêm trọng toàn quân bị diệt, hiện tại dựa vào vũ khí để tồn tại trên mặt đất, rất cố sức.""Cho nên các người muốn lợi dụng chúng tôi?? Để tiêu diệt đám Quái vật kia." Tô Hạnh lên tiếng nói."Theo tôi biết chính phủ đối diện người đột biến còn giữ ý thức, căn bản giết ngay tại chỗ, làm sao nhanh như vậy thay đổi ý định??"Tần Mặc ánh mắt chuyển sang nhìn Tô Hạnh, cười nói: "Thông qua camera giám sát, tôi thấy cô đơn độc nói chuyện với Từ tiến sĩ, cô ta hẳn nói không ít chuyện??"Tô Hạnh nhướng mày: "Vậy thì sao??""Nhân loại tồn tại hai biến chủng, một là đời thứ nhất biến chủng trực tiếp tiếp xúc A đơn bào xảy ra biến dị, hai là đời thứ nhất biến chủng gây tổn thương sinh ra biến dị.""Bất kể tình huống nào, con người bị lây nhiễm khả năng sống sót không cao, biến dị xác suất 100%, quá trình biến đổi xảy ra ngắn hoặc dài tùy mỗi người, cuối cùng tâm lý hay hình dáng đều bị ăn mòn, hoàn toàn biến dị, trước mắt thời gian duy trì nhiều nhất một tháng.""Người bị lây nhiễm kết quả cuối cùng sẽ biến thành Quái vật, cho nên căn cứ mới hạ lệnh giết, tôi hướng cấp trên đề nghị mới giữ được tính mạng hai người."Nói đến đây, Tần Mặc chú ý đến Ôn Như Yểu không nói một lời, đưa tay qua muốn sờ mu bàn tay đối phương."Nhưng mà cậu yên tâm, căn cứ có đội ngũ nghiên cứu chế tạo ra kháng thể, sắp thành công, cậu rất đặc thù, tôi cam đoan không để loại chuyện đó phát sinh trên người cậu."Ôn Như Yểu mặt không thay đổi rút tay về.Nói chuyện thôi còn đụng chạm tay, hai người này rốt cuộc quan hệ thế nào?? Tô Hạnh có chút hối hận lúc trước không nghe Ôn Như Yểu giải thích.Có lẽ do lần đầu gặp mặt ánh mắt Tần thượng tá lộ ra địch ý, Tô Hạnh có chút không thích đối phương.Về phần hoàn toàn biến dị có nghe Thiện Minh Hâm nhắc qua, chính mắt nhìn thấy Trịnh Hành Quân thảm trạng, đại khái biết kết cuộc bi thảm của con người sau khi đột biến, liên tưởng Hệ thống trước khi rời đi, hao phí toàn bộ năng lượng giúp cô giải quyết vấn đề, chắc có liên quan đến cái này.Như vậy cô sẽ không biến dị mà mất lý trí, còn Ôn Như Yểu là nữ chính thì càng không thể.Ngược lại nghe Tần Mặc thâm tình nói, trong lòng cô ta, cho rằng Ôn Như Yểu luôn là người bình thường, tuyệt không để đối phương thành Quái vật, nghe có chút dối trá.Tô Hạnh: "Chúng tôi chưa đồng ý lưu lại.""Vậy hai người có lựa chọn tốt hơn??" Nói chuyện với Tô Hạnh, Tần Mặc bắt đầu không kiên nhẫn, lần đầu gặp người này đã không thích, trực giác mách bảo cô ấy có tính uy hiếp rất cao, đúng là như vậy thật.Dù sao thường ngày Tần Mặc cử chỉ nghiêm túc, không bộc lộ cảm xúc, trầm ổn nói tiếp: "Tại Thành phố hoang tàn sinh hoạt, cho dù tự do thì có ý nghĩa gì?? Căn cứ có pháp luật duy trì trật tự, ngay cả sinh tử cũng không cần để ý, tại sao không vì nhân loại cống hiến??"Lấy lý do rất tốt.Tô Hạnh bĩu môi: "Đây là đối với chúng tôi chỗ tốt ở đâu?? Dù sao chúng tôi cũng không muốn thành công cụ các người lợi dụng.""Mời cô chú ý, không phải công cụ, hai người là một thành viên trong căn cứ, gia nhập Tiểu đội đặc biệt, cùng những người khác giống nhau đều hưởng điểm cống hiến."Tần Mặc khoanh tay, khinh thường nhìn Tô Hạnh: "Bữa cơm hôm nay tiêu xài của tôi hết 300 điểm cống hiến."Tô Hạnh muốn nói thêm, Ôn Như Yểu bên cạnh đã nói trước: "Tốt, chúng tôi lưu lại."Nghe vậy Tô Hạnh liền im lặng, bất kể thế nào, đều tin tưởng Ôn Như Yểu suy đoán.Lơ đãng nhìn Tần Mặc đối diện, thấy đối phương nhìn chằm chằm cô, còn nở nụ cười đắc ý.Có gì vui!!!