[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 53



Trên bầu trời rơi xuống nhiều bộ phận của ong như mưa vậy, lần này giải quyết bầy ong khá dễ dàng.

Đây là lần đầu tiên Tô Hạnh thấy chính phủ phản kích thành công.

Sau khi công kích kết thúc, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu trốn dưới cây liền phát hiện.

"Các cô xuống xe!!!"

Ba chiến cơ dừng trước xe, bị ống pháo đen chĩa vào, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu chậm rãi xuống xe.

"Trong xe chỉ hai người các cô??"

Ở giữa cơ giáp có kính bảo hộ, liền mở ra, xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, quan sát tỉ mỉ xe bọc thép.

Tô Hạnh quay đầu nhìn, không thấy Thiện Minh Hâm, gật đầu nói: "Chỉ có hai chúng tôi."

Cô ta thừa dịp bên ngoài chém giết chưa dứt, liền trốn đi, đến Tô Hạnh còn không phát hiện.

"Đứng yên đừng nhúc nhích." Nam nhân điều khiển một cánh cơ giáp, hướng đến các cô, thoáng chốc ánh sáng tím bao phủ toàn thân.

"Bắt đầu kiểm tra chỉ số ô nhiễm... Ô nhiễm hệ số 100%, nghiêm trọng vượt qua chỉ tiêu!! Cảnh báo!!! Nghiêm trọng vượt qua chỉ tiêu!!!"

Âm thanh máy móc vang lên, sắc mặt nam nhân đại biến, chợt nâng pháo nhắm đến Tô Hạnh.

"Nè!!! Chờ một chút!!! Chỉ là hai người đột biến mà thôi, còn ở trạng thái sơ kỳ, đem về cho tiến sĩ nghiên cứu." Đồng đội kế bên đè cánh tay anh ta.

Nam nhân chần chờ mấy giây, vẫn giơ vũ khí lên: "Hôm nay vật thí nghiệm bắt về cho Từ tiến sĩ, đạt tiêu chuẩn, cấp trên ra lệnh hai người quên sao?? Biến chủng..."

"Phằng..."

Vài giọt máu dính lên mặt, cơ thể Tô Hạnh cứng đờ.

Có ba chiến cơ trước mặt, một nam nhân định giết các cô, ở trong chiến cơ đã bị bắn nát đầu, máu không ngừng phun trào, thấm vào trong cơ giáp.

"Cậu sao lại giết anh ta rồi??" Một tên khác hồi hộp nói.

"Không sao, thời cơ tốt để động thủ, một lát tùy tiện tìm một lý do, sẽ không ai nghi ngờ, cỗ máy này lại đổi người rồi."

"Thôi được, vậy hai người này thì sao??"

Tô Hạnh nghe bọn họ đối thoại, từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, tình huống trước mắt là sao???

Bọn họ không phải quân đội sao?? Tại sao hành động khác thường như vậy?? Tùy tiện liền giết người.

"Tên." Nam nhân có làn da ngăm hỏi.

"Tô Hạnh."

"Ôn Như Yểu."

"Ôn Như Yểu?? Xác thật là tên của cô??" Nam nhân da ngăm nghe thế biến sắc, không xác định hỏi lần nữa.

Thấy sắc mặt bọn họ không đúng, Ôn Như Yểu đề phòng lui về sau.

"Được rồi. Mang hai người họ về, dù sao cũng là Tần thượng tá nhờ giúp đỡ, nhiều ngày như vậy, chỉ có một người báo tên giống."

Tần thượng tá?? Tần Mặc??

Tô Hạnh đưa mắt nhìn Ôn Như Yểu, liền thấy đối phương cơ thể đã thả lỏng.

"Nhưng các cô đã bị lây nhiễm, có vài lời tôi muốn nói rõ, căn cứ có quy định chung, nhân loại biến dị không được chính phủ che chở, trừ phi làm vật thí nghiệm đóng góp thành quả."

"Muốn an toàn sống, nhất định phải bảo mật thân phận, đối với người ngoài không lộ nửa chữ, nếu không thì chết!!"

"Cho nên hai anh muốn giết chúng tôi, tại sao dừng lại??"

Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm hai người nam nhân, một người trong đó chưa mở kính bảo hộ, chiến cơ rắn chắc, khả năng phòng thủ rất cao, vũ khí sắc nhọn của động vật biến dị khó mà xuyên vào.

Đây là vũ khí nhân loại hiện tại sử dụng, xem ra rất tốt, có thể làm nhân loại yếu ớt trở nên cường đại, đứng ngang hàng với Quái vật.

"Tại sao??" Nam nhân da ngăm hăng hái nhìn Ôn Như Yểu, mặc dù chứng kiến nhiều nhân loại đột biến có tính công cao, bọn họ tựa hồ đối mặt với hai người, không có cảnh giác.

"Cô nên thấy may mắn, có một nhân vật lớn đang tìm người, tên cùng cô giống nhau." Nam nhan da ngăm mỉm cười, thú vị nói: "Nếu không phải, cô đã sớm đăng xuất khỏi Trái Đất."

"..." Muốn cà khịa nhau à.

Trong lúc nghe bọn họ nói chuyện, Tô Hạnh cảm giác cơ thể giảm đau đớn, áp lực lên tim dần dần biến mất, tần suất đập trở lại về bình thường, nhưng vẫn còn cảm giác rạo rực khó chịu, từ giác quan cảm nhận ngoại cảnh khác lạ.

Ví như Ôn Như Yểu kế bên, toả ra mùi hương kỳ lạ rất hấp dẫn, từ trong tinh thần cảm nhận cảm xúc của đối phương thay đổi để... Một giây trước Ôn Như Yểu căng thẳng, thậm chí xuất ra sát ý, sau đó thu liễm.

"Trời sắp tối, chúng ta còn nhiệm vụ, không nên lãng phí thời gian." Nam nhân kế bên nhắc nhở: "Nhưng bọn họ là người đột biến, làm sao lừa dối mang vào, sẽ không mang phiền phức??"

"Yên tâm, trước xác định có phải người chúng ta muốn tìm lại nói tiếp." Da ngăm nhìn chằm chằm xe bọc thép, vừa nhẹ vừa rắn chắc là đồ tốt, mỉm cười nói: "Xe bọc thép?? Cũng không tệ."

Tình huống hiện tại thuận lợi hơn dự tính.

Tô Hạnh suy tư nhìn chiến cơ, nhìn sơ ngang, lớp phòng thủ khó công phá, nhưng cẩn thận quan sát các khớp nối, chỉ cần dùng sợi tơ quấn lấy chỗ đó là phá hủy được.

Ôn Như Yểu tinh thần lực cường đại, điều khiển Muỗi tan đi, có lẽ sẽ quấy nhiễu đến chiến cơ hoặc người.

Kế hoạch trốn thoát dễ dàng.

Nhưng trốn thoát, các cô nên đi về đâu?? Trước mắt là nền văn minh còn sót lại của nhân loại, mặc dù các cô bị đối phương liệt vào danh sách "Nguy hiểm", có ý định giết.

Nhân loại đột biến sẽ mất đi hoàn toàn nhân tính, trong tiềm thức cô hoàn toàn không tán đồng.

Tô Hạnh muốn sống sót như người bình thường, đây chính là ý nghĩ duy nhất.

Ánh sáng chiều tà le lói từ đám mây chiếu xuống mặt đất, Tô Hạnh nhìn ngọn hải đăng phía xa xa, như ngọn đèn lung lay sắp đổ, sắp bị màn đêm thôn phệ.

Nơi này nói là Sân bay, nhưng không giống Sân bay, là một bãi đất trống, xung quanh bao quanh rào sắt, bên trên tựa như có mấy toà pháo đài, ánh sáng yếu ớt, Tô Hạnh nhìn không rõ.

Ngay cửa kiểm tra xếp một hàng xe dài, đa phần không thuộc thường dân, đều là xe quân dụng thuộc về quân đội, màn đêm buông xuống, có nhiều người vội vã tranh cãi.

"Tôi là thuộc tiểu đội T30, phụ trách đến trường Đại học, thu thập tài nguyên, mang về một vị giáo sư, để chúng tôi tiếp nhận kiểm tra."

"Bọn họ quá chậm, đến chiều tối mới về, còn chắn đường chúng tôi, muốn chúng tôi chết hết sao!!?"

"Hôm nay đặc thù kiểm tra tại sao không mở?? Chúng tôi thuộc tiểu đội của Từ tiến sĩ."

Vòng qua một hàng dài ở cửa chính, Tô Hạnh lái xe theo hai chiến cơ, tiến vào đường hầm, từ thang máy hạ xuống lòng đất.

Không nghĩ tới một Sân bay, còn có chỗ kín đáo như vậy, vị trí dưới lòng đất rất thích hợp làm trụ sở chính.

"Xuống xe!! Đi vào trong kiểm tra."

Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đi theo nam nhân da ngăm, cuối hành lang gặp một nữ nhân.

"Hai vị này là..." Nữ nhân đứng canh cửa nghi hoặc nói.

"Hôm nay ở bên ngoài cứu sống hai người sống sót, tôi mang tới." Nam nhân da ngăm nói xong, ra hiệu với nữ nhân đứng canh.

Nữ nhân kia thu được tín hiệu, không hỏi thêm, nghiêng người lộ ra cánh cửa sau lưng: "Vào trong nhớ cởi quần áo."

Tô Hạnh và Ôn Như Yểu tiến vào cánh cửa, bên trong có nhiều ô hình chữ nhật, vừa đủ một người đứng.

Mỗi người bước vào một phòng, cửa tự động đóng lại, bốn vách tường đều là kim loại màu bạch kim, ánh sáng trắng từ đỉnh đầu chiếu xuống.

"Kiểm tra toàn thân, sẽ hoàn thành sau ba giây, mời không đeo trang sức."

Giọng nói máy móc từ đỉnh đầu truyền đến, Tô Hạnh ngẩn người, vội vàng cởi quần áo.

"Ba.... Hai.... Một..."

Kiểm tra xong, trong căn phòng lóe lên ánh sáng, không có dị thường, qua mấy giây, lần nữa tiếng máy móc vang lên.

"Kiểm tra thông qua, mời ngài thay đổi quần áo đã diệt khuẩn."

Hả??? Đã thông qua??

Tại một vách tường, tấm kim loại đẩy lên, xuất hiện một bộ quần áo trắng, Tô Hạnh liền mặc vào.

Tô Hạnh đi ra khỏi phòng, đồng dạng Ôn Như Yểu cũng đang bước ra, hai người mặc đồ giống nhau. Kỳ lạ là hai người hệ số ô nhiễm 100% vậy mà vẫn thông qua.

Sau đó có người dẫn vào trong.

Hai cô được đưa vào căn phòng rộng rãi, ở đây rất nhiều người. Một người ngồi trên ghế điều khiển máy tính, trước mặt xếp hàng dài người mặc đồ trắng.

"Tên, giới tính, tuổi tác cùng nghề nghiệp."

"Bạch Miểu, 34 tuổi, Đại học H toán học giáo sư."

Xếp phía trước Tô Hạnh là một nữ nhân tóc dài, cô ta nói xong, nhân viên công tác nhập dữ liệu, đưa ra một vật hình tròn màu vàng như huy chương.

"Xin hỏi đây là??"

Nhân viên công tác mỉm cười nói: "Đây là Bạch giáo sư thiết kế, dự đoán cống hiến của từng cá nhân cho căn cứ, về sau cô sẽ hiểu, mời giữ cẩn thận."

"Người kế tiếp."

Tô Hạnh ngồi xuống, tiếp nhận loạt câu hỏi giống lúc nảy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...