[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 54



"Tô Hạnh, nữ, 24 tuổi, nghề nghiệp là nhân viên máy tính công ty thương vụ."

Nhân viên công tác ghi chép, chần chờ hỏi: "Thương vụ?"

"Xin lỗi, khả năng không thể cung cấp giá trị đẳng cấp cho cô, bởi vì công hiến ước định là 0, vị kế tiếp."

Tô Hạnh đứng lên, được đưa đến địa điểm kế tiếp.

Chưa hiểu cái gì đẳng cấp?? Cống hiến ước định?? Những cái đó hiện tại không quan trọng, quan trọng là tùy thời cô sẽ bị phát hiện là người đột biến.

Không có liền không có!!

"Dựa theo quy định, để quan sát rõ ràng, phải nhốt mọi người hai ngày."

Lại lần nữa bị giam trong phòng cách ly, Tô Hạnh đã thành thói quen, hoàn cảnh ở đây so với thùng đựng hàng tốt hơn nhiều.

Hành lang hẹp dài, hai bên có nhiều gian phòng độc lập, không gian không lớn, để một bàn ba cái ghế, trên sàn có ba tấm nệm, còn có một nhà tắm riêng.

Sắp xếp người xong người hướng dẫn bỏ đi, căn phòng nhỏ chưa đến 10m², ba người đúng là hơi chặt, nhất là chiều dọc, vừa đứng thẳng, đầu Tô Hạnh liền chạm vào đỉnh kim loại.

Cô khom người chuẩn bị ngồi xuống, không biết có phải vì tâm tình bực bội với không gian chật hẹp, cảm giác rạo rực trong cơ thể, đột nhiên mất khống chế, sợi nấm không tiếng động xuất hiện, bắn thẳng đến ống tay áo nam nhân dẫn đường.

Đi tới cửa, nam nhân cảm giác sau bị kéo, quay đầu nhìn, Tô Hạnh đang nắm ống tay anh ta.

"Haha... Đại ca, xin hỏi nơi này có cung cấp thức ăn không??"

"Đương nhiên, một ngày ba bữa, sẽ đưa tới đầy đủ."

"Dạ, em cảm ơn ạ." Tô Hạnh mỉm cười buông tay.

Cũng may sợi nấm còn yếu ớt, nhẹ nhàng đem toàn bộ kéo ra, chỉ dư một đoạn ngắn bằng ngón út dính trên ống tay áo anh ta.

Nam nhân ngoài cửa ẩn nút, cửa trong suốt đóng lại, ngăn cách cô với bên ngoài, đến cả âm thanh cũng không nghe thấy.

Tô Hạnh đưa mắt nhìn sợi nấm rất nhỏ trên ống tay áo, hẳn là không phát hiện đi.

"Các cô khoẻ." Là giọng nữ lễ phép nói.

Mỗi gian phòng đều có ba tấm nệm, tự nhiên sẽ có người ở chung, trừ cô và Ôn Như Yểu còn một nữ nhân gương mặt thanh tú.

Nữ nhân này là nữ tiến sĩ vừa rồi đứng trước cô, thu được vật hình tròn màu vàng là ước định cống hiến.

"Thật xin lỗi hai cô, tôi..." Vị tiến sĩ này nhìn vẻ ngoài mềm mại, ánh mắt câu nệ, duy trì khoảng cách với hai cô.

Vội vã lấy nước trên bàn uống, có lẽ đã khát nhiều ngày, tóc dài lộn xộn, gương mặt tiều tụy, cả người chật vật vô cùng.

"Xin hỏi các vị là được đội cứu nạn mang về???" Uống nước xong, liền khôi phục khí lực, nữ tiến sĩ quay sang nhìn hai cô rồi nói, hai cô gái này khí sắc tốt, một chút không giống ở Tận Thế trải qua.

"Tìm kiếm?? Cô là... họ tìm về??"

Tô Hạnh và Ôn Như Yểu kinh ngạc, rõ ràng thông tri là người sống tự tìm đến căn cứ.

"Đúng vậy, ban đầu tôi bị vây trong tiệm sách, may mắn sống tới hiện tại, các cô như thế nào vào đây???" Nữ tiến sĩ nghi ngờ hỏi.

Tai hoạ khủng khiếp xảy ra đã lâu, không nước không đồ ăn, khắp nơi đều là Quái vật, làm sao có thể thoải mái sống đến hiện tại?? Mà trên người họ không có vết thương.

Cô bị nhốt trong tiệm sách một tháng chưa tắm qua, nhìn thấy phòng tắm, hỏi thăm vài câu liền đi vào.

Tô Hạnh nhìn Ôn Như Yểu, muốn hỏi cái gì đó.

Đối phương đi đến nệm ngồi xuống, gương mặt mệt mỏi dựa vào tường, ngoắc ngoắc tay với cô.

Tô Hạnh không nghĩ nhiều liền đi qua, vừa ngồi xuống cạnh, cổ liền bị Ôn Như Yểu kéo, hai người rút ngắn khoảng cách, thân thể cô cứng đờ.

"Nơi này có giám sát, đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Tô Hạnh "ừ" một tiếng, do quá gần tầm mắt liền đối diện gương mặt Ôn Như Yểu, cô còn nhìn thấy đuôi lông mi cong của đối phương, hương thơm kỳ lạ xông vào mũi, không hiểu sao tim lại đập nhanh, ngượng ngùng chuyển tầm mắt, dư quang liếc, quả nhiên trong góc có camera.

Trần nhà có máy móc kỳ lạ, xung quanh nhiều camera, chỉ trừ phòng tắm chưa kiểm tra, mỗi giờ mỗi phút bị giám sát, cảm giác không tốt lắm.

"Tạm thời không để họ thấy, cơ thể chúng ta dị thường, nói chuyện càng ít càng tốt."

Thanh âm lần nữa truyền đến, lần này Tô Hạnh không thấy Ôn Như Yểu mở miệng.

"Chị là lần đầu tiên sử dụng năng lực này, không nghĩ thật thành công, gần đây mới nghiên cứu ra, có thể nói chuyện không cần dùng ngôn ngữ."

Vậy chúng ta hiện tại là... tâm linh tương thông??

"Có thể là như vậy."

Tô Hạnh xác định bản thân không mở miệng, Ôn Như Yểu vẫn nghe thấy.

"Đừng quá khẩn trương, biểu tình sẽ bị họ nhìn thấy. Là chị thông qua đụng vào cơ thể, quan sát tinh thần chuyển động, điều kiện là tinh thần em phải chuyên chú mãnh liệt."

Nệm rất dày, độ mềm mại vừa phải, sạch sẽ ấm áp. Hai người cả ngày chưa ăn, tinh thần mệt mỏi, lại bị giám sát, mạch não suy nghĩ của Tô Hạnh có chậm chạp.

"Thân thể em thế nào??"

Sóng vai ngồi tựa vào tường, vẫn duy trì tâm linh tương thông, Ôn Như Yểu tựa vào vai Tô Hạnh, tư thế khá thân mật.

Nhắc đến vấn đề này, Tô Hạnh bị cưỡng chế biến dị, tinh thần luôn ở trạng thái mệt mỏi, mỗi giây mỗi phút phải áp chế khí tức kia muốn xông ra ngoài, nếu không sẽ giống như vừa rồi tùy tiện bắn tơ ra.

Nhưng vừa rồi hẳn không bị camera quay thấy??

Tô Hạnh ngước đầu nhìn đỉnh máy móc, bỗng nhiên đầu như điện giật, đau nhói, đưa tay ôm đầu.

"Sao vậy??" Đang cùng kết nối với Tô Hạnh, Ôn Như Yểu phát hiện không thích hợp, ngẩng đầu hỏi thăm.

Trong tầm mắt xuất hiện hình ảnh kỳ lạ, Tô Hạnh tập trung tinh thần, hình ảnh chuyển đổi không còn trong phòng giam, giống như thị giác của một người khác.

Cô nhìn thấy là phòng giám sát bên ngoài hành lang, thị giác có chút thấp, xoay qua xoay lại, có thể thấy cánh tay một người, thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân.

"Nhiệm vụ lần trước còn bao lâu mới hoàn thành?? Ngay từ đầu chỉ nói chuyển dời người sống sót bình thường đi, nhiều nhất bảy ngày liền về căn cứ."

"Cậu không thấy hôm nay rơi nhiều máy bay kiểu mới sao?? Còn có bên kia hỗ trợ thêm một đám chiến cơ mới, khả năng cao chúng ta sẽ ở đây khá lâu."

"Cái gì!!! Nói đùa gì vậy!! Cha tôi còn ở căn cứ phía Bắc, tôi làm sao có thể lưu lại nơi này!!"

"Nhỏ giọng thôi, cậu không nghe nói sao?? Từ tiến sĩ đề nghị, muốn nghiên cứu nguồn năng lượng mới tại Thành phố S dưới lòng đất, mãnh liệt đề nghị thành lập cái thứ hai trụ sở dưới lòng đất."

"Moé!!! Nữ nhân điên này, lấy cô ta giá trị, thành thành thật thật tuân thủ phía trên chỉ thị không được sao?? Thế giới sắp diệt, cô ta còn nghĩ...."

"Chờ một chút, trên áo cậu có thứ gì nè."

"À.... Chỉ là sợi dây thừa nhô ra từ áo thôi, đồng phục này chất lượng đúng là..."

Ánh mắt rung rinh hạ xuống, cuối cùng chấn động, thị giác cố định, không còn nghe âm thanh.

Bả vai lắc lư hai cái, Tô Hạnh ngẩng đầu, thị giác thay đổi, thấy Ôn Như Yểu nhìn chăm chú.

"Em...."

Tô Hạnh muốn giải thích, trong đầu âm thanh của Ôn Như Yểu vang lên.

"Thông qua tâm linh tương thông, chuyện vừa rồi chị đều thấy được, hẳn là sợi nấm còn sót lại trên người nam nhân kia, như một bộ phận trên người em, cho chúng ta thấy cảnh tượng đó."

Tô Hạnh nhắm mắt, xác thật là như thế, có thể phân một phần thần thức sang sợi nấm kia, sợi nấm đang ở gần đây, ngay hành lang bên ngoài.

"Cộc cộc" là tiếng bước chân.

Phòng giam ngăn cách âm, đáng lý ra cô không nghe thấy, chắc chắn do sợi nấm truyền đến não.

"Đây là bữa tối."

Cũng không lâu lắm, bên ngoài để ba hộp cơm, mở cửa, đẩy ba hộp cơm vào trong. Nữ tiến sĩ trùng hợp vừa tắm xong, ba người yên lặng ngồi ăn cơm.

Khi mở hộp cơm vẫn còn đang nóng, thịt heo nướng, mùi vị bốc ra làm dạ dày Tô Hạnh rạo rực, nuốt nước miếng, vùi đầu vào ăn như lang như hổ.

Ăn đến hạt cơm cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn, nghiêng đầu nhìn Ôn Như Yểu, quả nhiên đối phương không hứng thú ăn, dư hơn phân nửa hộp cơm.

Đáng lý ra hiện tại Tô Hạnh và Ôn Như Yểu cùng một loại người, nhưng khẩu vị cô tựa hồ không phát sinh biến hoá, vẫn thèm thức ăn bình thường, đối với máu thịt người không có khát vọng, không lẽ liên quan đến Hệ thống giúp??

Ôn Như Yểu nâng tầm mắt nhìn Tô Hạnh, bốn mắt nhìn nhau.

Đối diện vài giây, Tô Hạnh có chút mất tự nhiên, muốn dời ánh mắt thì thấy Ôn Như Yểu chuyển tầm mắt nhìn cổ cô, còn đưa lưỡi lém môi.

"..." Ý gì đây!??

Chương trước Chương tiếp
Loading...