[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 51



【Thật là hồ đồ, bị người khác trêu đùa còn không biết. Mau tỉnh!! Đây không phải lúc ngủ.】

【Hệ thống vì cải tạo thân thể, tốn nhiều năng lượng.】

【Cô phải nhớ sứ mệnh của mình, cố gắng bảo vệ nữ chính hết lòng, ở thế giới này sống thọ đến già.】

【Haha... Rốt cuộc có thể ra khỏi tiểu thế giới.】

Ầm ĩ quá.

Trong đầu âm thanh cứ ríu rít không ngừng, Tô Hạnh lông mày nhíu chặt, đến khi lấy ý thứ, cơ thể như đang trên chảo dầu, đau đớn vô cùng, một thời gian vẫn chưa hết đau, đại não như chết lặng.

Tô Hạnh thử mở mắt, chưa thích ứng hoàn toàn, liền nhắm mắt, cảm giác xóc nảy truyền đến, ngực bị dây ghìm chặt, cơ thể đang ngồi trên ghế, bên tai truyền đến âm thanh động cơ.

Đang ở trên xe và xe đang chạy.

Tô Hạnh thử nhúc nhích, cơ thể vẫn chưa cử động được, mùi vị trong cổ vừa chua vừa mềm, tứ chi vô lực.

"Tỉnh rồi??"

Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, Tô Hạnh cố gắng mở mắt, đến khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, muốn há miệng nói chuyện, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng động, giống như có vật gì đụng vào cửa kính.

Ôn Như Yểu giảm ga, bô xe ầm ầm, tăng tốc về trước, Tô Hạnh theo quán tính lực dồn về lưng, cổ "răng rắc" xoay một cái, thật sự quá đau.

Bên ngoài cửa sổ xuất hiện đồ vật kỳ lạ, Tô Hạnh liếc nhìn rất lâu mới nhận ra đây xúc tu màu đen, mơ hồ chiếm cứ nửa cửa sổ.

Quan trọng Tô Hạnh cách cửa sổ rất gần, quan sát rất rõ ràng, tuy đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn biết bản thân đang gặp nguy hiểm, dạ dày vô thức sôi trào, hết lần này lần khác nhấc không nổi khí lực, cứ như vậy bất động ngồi trên xe, trừng mắt nhìn thứ bên ngoài.

Vật kia bỗng nhiên động một chút, nhúc nhích hướng lên trên, cưỡng chế mở cửa sổ.

Tình hình càng nguy hiểm, Tô Hạnh rất muốn cử động nhưng không được, trơ mắt nhìn nó mở ra một khe chui vào, xúc tu như con rắn độc, hướng cô lao thẳng tới.

"Phạch...." Lưu loát cắt rơi xúc tu, chất lỏng sền sệt phun trên mặt Tô Hạnh, mà thứ kia rơi trên đùi cô.

"Động tác quá chậm." Ôn Như Yểu lạnh giọng nói.

"Hả??? Tôi nơi nào chậm!! Nếu tôi chậm không chừng nó đã hủy gương mặt, nhiệt tình thế còn không biết ơn." Thiện Minh Hâm thu hồi cốt đao, liếc nhìn Ôn Như Yểu ở vị trí tài xế, gương mặt tinh xảo lạnh lẽo, nữ nhân này khó đối phó hơn Tô Hạnh nhiều, biết vậy giữ lại tiểu ngốc nghếch, cho cô ta bất tỉnh.

Thiện Minh Hâm chuyển hướng nhìn Tô Hạnh, cười cười nói: "Đã nói cô ấy không sao, chỉ cần chúng ta đến sở nghiên cứu dưới lòng đất, tôi cam đoan cô ấy bình yên vô sự."

Vừa dứt lời, bả vai liền bị dây an toàn siết chặt, xe đột ngột dừng.

Ôn Như Yểu quay đầu nhìn Thiện Minh Hâm, lạnh lẽo nói: "Xuống xe."

"Nha... Còn rất bao che khuyết điểm." Thiện Minh Hâm bĩu môi, quay đầu nhìn phía sau, bóng đen to lớn đuổi càng ngày càng gần, trong lòng thầm mắng, nhấc chân thô bạo đạp cửa xe, nhảy xuống.

Sau 200m là Quái vật thân thể cồng kềnh hình tròn, toàn thân màu đen, mọc ra "chân" rất dài, số lượng nhiều, vừa nhỏ vừa hẹp như cây kim, vậy mà có thể chống đỡ cả thân thể to lớn, không thể tin là tốc độ còn rất nhanh.

Nhìn kỹ sẽ thấy những cái chân này rất giống xúc tu vừa tập kích Tô Hạnh.

Quái vật thấy xe bọc thép dừng, càng ra sức bò, vô số xúc tu như tóc đen của nữ nhân, rậm rạp chằng chịt tranh nhau hướng đến xe.

"Càng ngày càng không hiểu nổi, sở thích tiến hoá của chúng, rốt cuộc mọc ra đồ chơi này có chỗ tốt gì??" Thiện Minh Hâm ánh mắt hiện lên nghiên cứu tò mò, đối mặt Quái vật đang nhào tới vẫn ung dung đứng đó.

Ngay tại khoảng cách rút ngắn chưa đến trăm mét, xúc tu đen như mực sắp đụng chóp mũi Thiện Minh Hâm, dưới đường chui ra rất nhiều cốt đao dài ngọn đâm xuyên qua cơ thể Quái vật, thân thể nó liền đứng yên tại chỗ.

Nháy mắt đã giải quyết xong.

"Lại là Quái vật ngoài mạnh trong yếu, rất giống nhím biển biến dị."

Thiện Minh Hâm xoa xoa mi tâm, quay người chuẩn lên xe, chưa kịp mở cửa xe, một trận khí từ bô xe phun vào mặt.

Thiện Minh Hâm ngẩn người, không ngờ Ôn Như Yểu nhẫn tâm đem cô bỏ lại, vội vàng co cẳng đuổi theo.

Tại sao như thế mang thù??? Không phải chỉ chơi đùa Tô Hạnh một tí thôi sao???

Bên trong xe bọc thép, Tô Hạnh dần dần khôi phục thể lực.

"Em sao rồi?? Có cảm giác gì kỳ quái??" Ôn Như Yểu thần sắc căng thẳng buông lỏng, hỏi thăm Tô Hạnh.

Ân cần hỏi thăm giữa hai người xuất hiện không ít, nhưng mấy lần trước đều là tình cảnh nguy hiểm, không kịp suy nghĩ nhiều, giờ phút này hai người chạm mắt vào nhau, có chút khác lạ.

Tô Hạnh nuốt nước bọt, cảm giác cổ không còn khác lạ: "Đã khoẻ, chỉ là cơ thể vô lực, em ngủ rất lâu sao?? Chị tỉnh lúc nào??"

Nghĩ đến lúc trước hứa hẹn bảo vệ đối phương, trên mặt Tô Hạnh nóng lên, cô đây là kéo theo gài bẫy Ôn Như Yểu??

Trong xe yên tĩnh mấy giây, Ôn Như Yểu nhàn nhạt nói: "Đây là em muốn bảo hộ chị??"

Tô Hạnh mím môi, không chỉ mặt nóng, đến cổ cũng nóng.

"Được rồi." Ôn Như Yểu thở dài: "Cũng không tính là bất ngờ, từ bây giờ đánh giá năng lực của em khác đi."

Tô Hạnh nhất thời có cảm giác bị cấp trên phê bình, xác thật Ôn Như Yểu từng là cấp trên của cô.

Cửa xe đột nhiên bị cưỡng chế mở ra, Thiện Minh Hâm không biết dùng phương pháp gì đuổi kịp, cả người chật vật, thở hổn hển.

"Từ khi cô tỉnh lại, liền cùng hai chúng tôi đồng dạng, so với người bình thường sẽ nhiều thêm năng lực đặc thù, bất quá mạnh hay yếu chưa xác định, phải nhớ là nhân loại sẽ không tránh khỏi số mệnh biến dị."

Nghe được âm thanh cô ta, Tô Hạnh run lên, nhớ đến người này nhét thứ buồn nôn vào miệng, buồn bực nói: "Cô cho tôi ăn cái gì??"

"Hả?? Cô không phải thấy tôi đốt thứ đó sao?? Mất trí nhớ??" Thiện Minh Hâm chọn tư thế thoải mái dựa vào ghế, nhìn Tô Hạnh cười tủm tỉm.

Mặc dù đã đoán trước, Tô Hạnh còn không tin bản thân nuốt Quái vật sợi nấm vào bụng, nhớ đến mùi hôi thối mỗi lần nó xuất hiện, cảm giác buồn nôn lần nữa dâng lên.

"Nhìn vẻ mặt của cô, không lẽ vật kia mùi chẳng ra sao?? Nhưng tôi cũng vì giúp cô, đừng gấp hận tôi."

"Giúp tôi??" Tô Hạnh cười lạnh, mặc dù mới tỉnh đầu óc còn mơ mơ hồ hồ, nhưng lời Hệ thống nói cô vẫn nghe rõ, nếu không có nó cô chết là chắc chắn.

"Nó muốn kéo dài hơi tàn, làm bản thân lâm vào ngủ say, còn không bằng đánh một ván cược, không chừng còn tìm thấy đường sống."

"Có ý gì??" Tô Hạnh nhíu mày hỏi.

Thiện Minh Hâm chỉ tay ra ngoài cửa sổ xe: "Nhìn bên ngoài đi, vừa rồi là tôi giải quyết con thứ 10, các cô muốn đến Sân bay thì sao?? Cho rằng chỗ đó là cứu người??"

"Đủ rồi!!" Ôn Như Yểu lạnh giọng đánh gãy, lạnh lùng nói: "Bất kể như thế nào, không đến cuối cùng chúng tôi sẽ không bỏ qua một cơ hội sống, mục đích của cô là đi sở nghiên cứu dưới lòng đất, tôi xem qua nơi đó khá gần Sân bay, đưa cô đến đó, xem như phí lái xe."

"Tôi vất vả vì các cô giết nhiều Quái vật như vậy, chỉ đáng giá phí lái xe??" Thiện Minh Hâm bĩu môi, không nhanh không chậm nói: "Tốt bụng khuyên, làm thế nào là các cô tự quyết định."

Xe bọc thép thuận lợi chạy trên đường, Ôn Như Yểu nắm chặt tay lái, mím môi. Tô Hạnh nhíu mày, không lên tiếng, thần sắc phức tạp nhìn nơi khác.

Suy xét một chút, Thiện Minh Hâm nói không phải không có lý, nhưng cô ta xém hại chết cô, xem mạng như cỏ rác, có mấy phần tin cậy??

Huống hồ Tô Hạnh nhìn không thấu Thiện Minh Hâm, tại sao cô ta vẫn muốn ở Thành phố S, mục đích chân chính là gì??

Ôn Như Yểu là nữ chính, quyết định không có vấn đề, Sân bay là hy vọng cuối cùng của các cô, mặc kệ thế nào vẫn muốn đến đó.

Trong xe yên tĩnh một lúc, vang lên âm thanh Thiện Minh Hâm nhai khoai tây, sau đó xem đồng hồ, nghiêm túc nhìn Tô Hạnh nói: "Thời gian không sai biệt lắm, để tôi nhìn năng lực mới của cô."

Tô Hạnh nghi ngờ nhìn Thiện Minh Hâm, đối phương bộ dạng hỉ nộ vô thường, nhìn không thấu.

"Hiện tại, thân thể cô không thoải mái?? Có cảm giác đồ vật gì muốn thoát ra ngoài." Thiện Minh Hâm càng nói càng hưng phấn.

Nghe đến đây sắc mặt Tô Hạnh biến hoá, cắn môi dưới.

Kỳ thật từ khi tỉnh lại, thân thể luôn đau đớn khó chịu, chưa tới trình độ sống không nổi, Tô Hạnh luôn đè nén, hiện tại bị lời nói Thiện Minh Hâm khơi dậy, cô liền cảm giác dưới da có vật muốn xông ra ngoài, phảng phất sắp mất khống chế.

Tô Hạnh nâng cánh tay trái đang không ngừng run rẩy, một giây sau, đầu ngón tay biến thành sợi tơ trắng bắn ra ngoài, hình dạng như lưới dính trên mui xe.

Xe làm bằng kim loại chống đạn rất mạnh, trong vài giây bị tơ trắng ăn mòn thành một lỗ.

"Thứ quỷ gì đây??" Tô Hạnh kinh hô, làm sao có thể chấp nhận cơ thể bắn ra thứ này, gương mặt càng xanh xao trắng bệch.

Tơ trắng có vẻ khá mỏng độ dẻo cực mạnh.

Tô Hạnh ngẩn ngơ nhìn ngón tay rồi nhìn tơ trên nóc xe, Spiderman nhập vào cô rồi??

"Không tệ, cô có thể dễ dàng cắn nuốt nó, còn tiến hành cường hóa, đây là lần đầu tiên tôi thấy đời thứ hai người biến dị, lúc dung hợp cảm xúc bình tĩnh nhất, thật thú vị."

Thiện Minh Hâm nhìn chằm chằm Tô Hạnh, hai mắt nóng rực.

Tô Hạnh bị nhìn đến sau lưng lạnh lẽo, cô không khỏi phẫn nộ cao giọng nói: "Đừng nước đục thả câu, đem những gì cô biết nói ra."

"Cô trước thả lỏng, hít sâu vào."

Tô Hạnh theo lời cô ta nói, tinh thần buông lỏng, tơ trên tay liền thu hồi.

"Xem ra thuốc ở sở nghiên cứu không cần cô dùng, chúc mừng!! Lập tức sẽ biết quy tắc mới của thế giới này." Thiện Minh Hâm ánh mắt lóe lên ánh sáng càng sâu, quan sát từ đầu đến chân Tô Hạnh, phun ra một câu: "Đó chính là thôn phệ, tiến hóa cùng sinh sôi."

"Nghe có chút ác liệt, từ ngữ không có gì mới, mà Trái Đất từ xưa đến nay đều vận hành theo quy tắc này, hiện tại nhân loại tự sáng lập quy tắc, mới cảm thấy quy tắc xa xưa này lạ lẫm."

"Haizzz... Nhưng mà tôi và cô đều là nhân loại yếu ớt, may mắn chịu nổi quy tắc này mới sống sót."

"Mà Sao chổi kia chỉ là ngẫu nhiên, trong hàng triệu Sao chổi khác, đem quy tắc xa xưa phóng đại vô số lần, tạo thành tràn cảnh khủng khiếp như hiện tại."

Thiện Minh Hâm nói xong liền cười, liếc nhìn Tô Hạnh đang ngẩn người.

"Sao vậy?? Có phải rất kích thích!!!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...