[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 50



Các cô đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, bên ngoài một mảnh hỗn độn, lang can đứt gãy, tủ kính vỡ nát, mảnh thủy tinh rơi đầy đất, cây xanh giữa ung ương bị nhổ tận gốc.

Xuyên qua cửa ra vào nhìn bên ngoài, biến dị Muỗi hoàn toàn biến mất.

Tô Hạnh ôm chặt Ôn Như Yểu, cúi đầu nhìn, từ khi sử dụng năng lực, đối phương rơi vào hôn mê triệt để, hai mắt nhắm nghiền, yên tĩnh tựa vào ngực, gương mặt thanh lãnh hiện lên mấy phần ôn nhu, có chút không rời mắt được.

Nhớ đến lúc trước mỗi lần họp Ôn Như Yểu khí tràn toả ra, như sấm sét xẹt ngang trời, khiến ai cũng sợ hãi, về sau đối mặt nguy hiểm tỉnh táo quyết đoán, thật sự rất hấp dẫn, hiện tại hôn mê cũng vẫn hấp dẫn.

Tô Hạnh lắc lắc đầu, không nên suy nghĩ miên man, thu tầm mắt tiếp tục đi ra khỏi Siêu thị.

Có thuộc tính Lực lượng mang theo Ôn Như Yểu rất dễ dàng, chỉ là so với hành động một mình vẫn vướng víu, chiếu cố nhiều một chút, Tô Hạnh đổi tư thế thoải mái cho Ôn Như Yểu càng dễ ôm hơn, tăng tốc độ đuổi theo Thiện Minh Hâm, còn chưa tới cửa chính, đối phương đột nhiên dừng.

Tiếng động cơ xe từ ngoài truyền đến, phá vỡ không gian tĩnh lặng, một giây sau, xe bọc thép tông thẳng khung cửa sắt, vọt vào trong Siêu thị.

"Đại ca!! Chúng ta đến!!"

Ôn Như Yểu đoán không sai, Muỗi vừa tản, nhóm du côn liền đến đây.

Mấy nam nhân trai tráng trên xe nhảy xuống, chĩa súng vào các cô nói: "Tay giơ lên, ngồi xổm xuống."

"..." Đám này muốn chết sớm, Tô Hạnh thật sự rất muốn thốt ra.

"Cmn!!" Thấy ba người không phản ứng, nam nhân dẫn đầu mắng nhẹ một câu, đạp vào một nam nhân khác nói: "Vào trong tìm đại ca nhanh!! Mấy con rệp trực tiếp đưa lên thiên đàng luôn, bắn!!"

Nói xong liền bóp cò.

Đạn bắn ra lại không theo quỹ đạo, hai người vẫn bình yên đứng tại chỗ, còn một người biến mất, trước mặt xuất hiện vệt trắng.

Ngược lại anh em bên cạnh thét lên, đang buồn bực, Nam nhân dẫn đầu cảm giác ngực đau đớn, cúi đầu nhìn, tim không biết khi nào xuyên qua một vật hình trắng như xương.

"Nói ai là rệp??" Thiện Minh Hâm mỉm cười, liếc nhìn những người khác đều tắt thở, bỏ lại một câu: "Thật không thú vị."

Nhấc chân đi đến xe bọc thép, sờ đến khung kim loại, cảm giác mát lạnh truyền đến, thân xe bền chắc, híp mắt cười: "Xem như công lao các ngươi đưa xe đến đây, chết vẫn toàn thây."

Tô Hạnh nhìn xe bọc thép rắn chắc uy mãnh.

Màu xanh đậm thân xe, dài 4m, cao 2m, trần xe còn có súng máy hạng nặng xoay 360°, năng lực phòng ngự hay tấn công đều có, trên đường gặp Quái vật hay người có ý xấu rất dễ ứng phó, so với xe bình thường hệ số an toàn cao hơn.

Hiện tại Ôn Như Yểu đang hôn mê, xe càng an toàn càng tốt.

Tô Hạnh mang Ôn Như Yểu vào xe, an bài ổn thoả, không có vấn đề liền đóng cửa, quay người xem xét phía trước, khi xem xét đến chỗ điều khiển, nhìn chằm chằm tay lái sững sờ.

"Sao vậy??? Không lẽ cô không biết lái xe??" Thiện Minh Hâm đứng bên ngoài, mỉm cười nói: "Cũng không sao, tôi có thể chờ người đẹp lạnh lùng tỉnh, chúng ta sẽ xuất phát."

Tô Hạnh nhíu mày nói: "Làm sao có thể chờ lâu như vậy, tôi có bằng lái, thế nhưng chỉ lái qua một lần."

"Cô cũng giỏi thật." Thiện Minh Hâm nhìn đối phương ngồi vào vị trí lái, dứt khoát cài dây an toàn: "Chiếc xe này không như xe bình thường, cô xác định có thể chạy?? Tôi ngồi cũng cảm thấy bất an."

"Cô thật không biết lái xe??" Tô Hạnh lơ đãng hỏi.

Tô Hạnh sống một mình, bình thường luôn đi tàu điện ngầm, do quá nghèo làm gì có tiền mua xe, thi bằng lái để đó rất lâu, xe bình thường xem như miễn cưỡng, chớ nói đến loại đặc thù, bất quá xe bọc thép này là kiểu mới, cải tiến khá giống xe bình thường, chỉ có vài nút xem không hiểu, tìm tòi một lát vẫn chạy được.

"Tôi biết lái xe, còn cần tìm đến các cô??" Thiện Minh Hâm thấy bánh xe nhấp nhô đi tới, mỉm cười nói: "Không tệ, tìm tòi cũng rất nhanh."

Tô Hạnh đóng cửa xe rồi nói: "Cô lên hay không lên xe?"

"Gấp cái gì!! Cũng nên mang theo ít vật tư, tôi đi lấy ít thức ăn và nước uống, chờ một chút."

Tô Hạnh thấy Thiện Minh Hâm hướng lầu một đi, nhíu mày nghĩ, trên đường đúng là cần vật tư, lỡ gặp vấn đề, sẽ trì hoãn thời gian, chưa biết lần này các cô đến Sân bay có thành công hay không.

Không chỉ vật tư Tô Hạnh còn băn khoăn có nên mang vũ khí dưới lô cốt không??

Tô Hạnh lớn tiếng nói: "Những vũ khí các ngươi cưỡng ép lấy, cô có biết ở đâu, cũng nên mang theo một ít."

"Súng??" Thiện Minh Hâm nghe thế, biểu tình có chút buồn cười, dùng chân đá đá súng cạnh thi thể, cười nói: "Đám đồ chơi này làm được cái gì?? Các cô đem vũ khí từ lô cốt ra, đối phó biến dị yếu ớt còn tốt, gặp mạnh một tý như mèo cào."

"Mạnh khó đối phó, nói tóm lại yếu vẫn có tác dụng." Tô Hạnh kiên trì nói.

Thiện Minh Hâm khoanh tay, trầm ngâm một chút, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tô Hạnh.

Nhìn đến mức khiến Tô Hạnh sợ hãi, Thiện Minh Hâm mới mỉm cười nói: "Thì ra là vậy, đối với cô có chỗ dùng."

Tô Hạnh mím môi.

...

Phía trước có một vũng nước đọng, xe bọc thép không giảm tốc độ, vẫn duy trì tốc độ chạy qua.

"A... Cô kỹ thuật này không ổn rồi!! Khoai tây của tôi rơi rồi, đồ ăn ngon như gậy, rơi hết cô thường thế nào??"

Thiện Minh Hâm không cài dây an toàn, vểnh chân dài, tư thế tùy tiện ngồi phía sau, vừa ăn vừa nói.

Phía trước Tô Hạnh nắm chặt tay lái, nghiêm túc nhìn đường phía trước, hạt mưa rơi xuống trần xe càng ngày càng nặng, đến cần gạt sắp gạt không kịp.

Tô Hạnh thả chậm tốc độ, cắn răng nói: "Muốn tôi chạy vững vàng, cô nên dùng cánh che mưa, tôi có thể nhìn rõ phía trước."

Sân bay cách các cô khá xa, trước Tận thế cũng mất nửa ngày tới nơi, còn Tô Hạnh thao tác không điêu luyện, xiêu xiêu vẹo vẹo lái xe ra cửa hàng, không ngờ trên đường gặp mưa to.

Cũng may các cô đã rời trung tâm Thành phố, tiến vào ngoại thành đường nhỏ, hai bên là cây cối sườn núi, người ở thưa thớt, lái xe không phí sức.

"Đồ ngốc mới ra ngoài dầm mưa." Thiện Minh Hâm đưa khoai tây vào miệng nhai, ung dung nói: "Cô lái chậm một chút là được."

Tô Hạnh nhìn kính chiếu hậu, thấy Ôn Như Yểu vẫn an ổn nằm phía sau, chuyển mắt nhìn phía trước, xác định phía trước là đường thẳng, liền tăng tốc độ.

"Cô lúc trước, muốn nhanh chóng tìm phòng thí nghiệm cấp 3 sao??" Tô Hạnh nhìn cô ta biểu hiện không vội vàng, thậm chí kéo dài thời gian của các cô.

Điểm này cũng bị Ôn Như Yểu đoán trúng, Tô Hạnh mặc dù trì độn, vẫn phát hiện Thiện Minh Hâm lạ thường.

"Đúng là phải tìm, bây giờ chấp niệm của anh ta biến mất, tình trạng cơ thể không ổn định, liền không gấp gáp như vậy." Thiện Minh Hâm ném khoai tây đi, duỗi lưng một cái, cúi đầu mỉm cười, xem năm ngón tay vẫn hoạt động tự do.

"Chấp niệm???" Tô Hạnh dừng một chút, quay đầu phía sau nói: "Cô là thành viên của Huyền Vũ khoa học kỹ thuật, tại sao giả trang thành tội phạm giết người, vì giúp anh ta báo thù??"

Nữ nhân này quá kỳ quái, bao gồm năng lực biến dị rất mạnh.

Thiện Minh Hâm ngẩng đầu mỉm cười, ghé sát vào ghế nói: "Cô nghĩ tôi sẽ nói??"

Tô Hạnh đen mặt, không để ý cô ta.

Gặp biểu hiện của Tô Hạnh có chút đáng yêu, Thiện Minh Hâm cười khẽ hai tiếng, ánh mắt sâu xa nói: "Các cô nghĩ tới Sân bay liền được cứu sao??"

Tô Hạnh khẽ giật mình, nhíu mày nói: "Có ý gì??"

Thiện Minh Hâm thoải mái không nhanh không chậm nói: "Các cô ở Sân động thế nào bị ngăn lại, chẳng phải không đi được sao??"

Trong xe bỗng yên tĩnh.

Thấy đối phương không trả lời, Thiện Minh Hâm nói: "Người đẹp đi bên cạnh cô là thứ thiệt biến dị, đám người kia không thể thả cô ta, lần trước không được, lần này càng không được."

Biểu tình Tô Hạnh khẽ biến, nắm chặt tay lái.

Trước đó các cô một lòng muốn rời khỏi Thành phố S, thật sự chưa cân nhắc đến vấn đề này, lần đó ở Sân vận động không thể di dời đi, bởi vì Ôn Như Yểu có vết thương nhỏ, hiện tại đối phương hoàn toàn biến dị, tình huống còn tệ hơn.

"Chị ấy khác biệt, không giống với người tâm trí không ổn định, rất giống người bình thường." Tô Hạnh lắc đầu.

Thiện Minh Hâm kinh ngạc nói: "Trời ạ!! Trí thông minh của cô thế này, làm sao sống tới hiện tại."

"..." Tô Hạnh.

Thiện Minh Hâm lấy ra bọc hạt dưa ăn tiếp, nhẹ nhàng nói: "Hai người hiện tại không phải là người bình thường, có thể tiếp nhận hay không chưa biết, tình huống tệ xảy ra, bị kéo làm vật thí nghiệm, tôi khuyên các cô đừng đi chịu chết, thay đổi ý định còn kịp."

Tô Hạnh trầm mặc, qua gương chiếu hậu liếc nhìn Thiện Minh Tâm, xém tí bị cô ta mê hoặc, cô vẫn còn nhớ lời Ôn Như Yểu nói, quả nhiên đối phương có tâm tư khác.

Nhưng cô ta nói rất đúng cô là người bình thường, còn Ôn Như Yểu đã biến dị.

Suy nghĩ một lúc, Tô Hạnh mở miệng nói: "Nhưng mà... so với ở chỗ này Quái vật đầy đất, tìm kiếm chính phủ bảo hộ vẫn tốt nhất, huống chi tôi là người bình thường."

"Chính phủ??" Thiện Minh Hâm buồn cười: "Cô cho rằng bản thân đang sống trong thời hoà bình?? Thế giới đã hỗn loạn, pháp luật không còn tác dụng, đồng nghĩa chính phủ không còn tồn tại."

"Bắc căn cứ, Nam căn cứ, còn có trụ sở dưới lòng đất, từng cái tự xưng là chính phủ, các cô chỉ là cái nào??"

"Cái kia... Thông tin trước đó thông tri là...." Tô Hạnh ngạc nhiên nói, suy nghĩ hỗn loạn hỏi: "Sao cô biết những cái này?"

Thiện Minh Hâm hừ lạnh, liếc nhìn Tô Hạnh, nghi hoặc hỏi: "Chờ một chút, cô nói mình là người bình thường, nhưng thân thể cô rõ ràng hư hư thật thật hai lần tiến hoá."

Tô Hạnh gật mình, lỡ đãng nói: "Cái gì mà hai lần tiến hoá, cơ thể của tôi từ nhỏ sức lực hơn người thường."

Thiện Minh Hâm ý vị sâu xa hỏi: "Không lẽ cảm giác tôi sai??"

Tô Hạnh im lặng, bên ngoài mưa đã nhỏ, đường phía trước trở nên rõ ràng, liền đạp ga.

Tốc độ dần dần nhanh, Thiện Minh Hâm ngồi thẳng người: "Tôi vừa mới nói nhiều như vậy, cô có hay không..."

Tô Hạnh đạp phanh, xe tại mặt đường trơn trượt xém tí mất khống chế.

Xe đột nhiên dừng, Thiện Minh Hâm mỉm cười: "Cô đổi ý rồi sao??"

"Đó là thứ gì??" Tô Hạnh cởi dây an toàn nhìn phía sau.

Trên xe hẳn sẽ an toàn, Ôn Như Yểu vẫn an ổn nằm, nhưng vừa rồi dư quang liếc kính chiếu hậu, thấy một vệt trắng xuất hiện.

Ôn Như Yểu chưa khôi phục ý thức, có vẻ tâm thần không yên, lông mày luôn nhíu lại, mà trên quần áo không biết từ khi nào xuất hiện một sợi tơ nhện màu trắng quấn quanh một vòng, tơ nhện còn đang hướng tim Ôn Như Yểu đi đến.

Thứ quái dị không tiếng động xuất hiện trong xe, làm sống lưng Tô Hạnh lạnh lẽo, không nghĩ nhiều, nhướng người tới gần một chút, tơ nhện như có ý thức, co rụt về, biến mất không tung tích.

Tô Hạnh mím môi, tơ nhện rời khỏi cơ thể Ôn Như Yểu, trên mui xe liền xuất hiện lưới trắng, nhào tới mặt cô, vô thức dùng tay che chắn, cảm giác đau rát quen thuộc truyền đến, là Quái vật sợi nấm âm hồn bất tán.

Nó không biết từ khi nào thẩm thấu trong xe, bao phủ toàn bộ mui xe, hướng các cô công kích, muốn đem các cô nhốt trong xe.

Tô Hạnh vội vàng đá cửa, ôm Ôn Như Yểu lăn ra ngoài.

Bên ngoài mưa đã dừng, Tô Hạnh lăn vài vòng trên mặt đất, trên thân dính đầy bùn, trên bắp chân cô có một sợi dây trắng quấn quanh, vì rời khỏi vật chủ vô lực rơi trên đất.

Đau đớn truyền đến, Tô Hạnh ôm Ôn Như Yểu, đi khập khiễng chạy xa mấy mét, nghe phía sau không còn động tĩnh liền dừng.

Bên kia thân xe kịch liệt lay động, có lẽ đang đánh nhau, rất nhanh một cánh cửa mở ra, Thiện Minh Hâm chậm rãi từ trong bước ra, phun ra một câu: "Thật buồn nôn."

Nói xong run lên cánh xương trắng sau lưng, rơi xuống vài sợi dây trắng.

"Giấu đủ sâu, không biết từ khi nào ẩn bên trong xe."

Tô Hạnh nhớ đến dọc đường đi, thứ này luôn ẩn núp bên trong, da gà nổi lên.

"Cô giải quyết xong??"

"Không biết, thứ này rất thông minh giấu chủ thể, không chừng cả xe bị nó thấm thấu, cách tốt nhất là cho xe nổ."

Tô Hạnh ngẩn người.

"Hiện tại cho nổ đi!!!" Thiện Minh Hâm tiến lên trước.

"Chờ một chút!!" Tô Hạnh vội vàng nói.

Mưa vẫn chưa tạnh hẳn, vài giọt rơi trên mặt Tô Hạnh, cả người Tô Hạnh và Ôn Như Yểu dính đầy bùn, khung cảnh rất chật vật.

Đột nhiên người trong ngực nhúc nhích.

"Chị tỉnh rồi??" Tô Hạnh hai mắt sáng lên, cúi đầu xem xét, chỉ thấy Ôn Như Yểu cọ cọ cổ cô rồi bất động.

Nhưng vẫn có dấu hiệu tỉnh, Tô Hạnh lau trên mặt bùn đất, dò xét: "Ôn Như..."

Không trong khí truyền đến khí tức lạnh lẽo, trực giác mách bảo Tô Hạnh có nguy hiểm, ngẩng đầu, một vệt trắng dưới gầm xe, vọt thẳng đến chỗ các cô.

"Cuối cùng bắt được mày."

Vệt trắng bay một nửa, bị một "tường xương" ngăn cản, xương cốt màu trắng từ sau lưng Thiện Minh Hâm kéo dài ra, nhanh chóng xoay tròn, nhốt Quái vật sợi nấm bên trong.

Thiện Minh Hâm vui vẻ đi đến, hăng hái sờ "vỏ sò lớn" nói: "Xem ra vật nhỏ mục tiêu rất rõ ràng, bản thể nhỏ bé nhìn như tầm thường, vậy mà tiến hoá trí thông minh, còn biết địch không lại liền tập kích, rất thú vị."

Thân thể Tô Hạnh căng cứng liền thả lỏng, cúi đầu quan sát Ôn Như Yểu, xác thật không có bị thương, chỉ là có chút bẩn.

Đã đáp ứng sẽ bảo hộ chu toàn, vừa rồi là Tô Hạnh sơ sót, cô không thể tưởng Quái vật sợi nấm thông minh đến trình độ này, trốn trong xe rất kỹ.

"Cô nói là chị ấy??" Trong ba người, nó chỉ nhắm đến Ôn Như Yểu.

May mắn Tô Hạnh không tin tưởng Thiện Minh Hâm, luôn quan sát tình huống Ôn Như Yểu, nên kịp thời phát hiện.

"Sau khi biến dị sở hữu năng lực đặc thù là ăn gì bổ nấy, động vật khó phát triển trí lực, muốn ăn cô ấy rất dễ hiểu."

Thiện Minh Hâm lấy ra một thùng xăng, cầm bật lửa: "Haha... vật nhỏ này nghe đến đốt lửa liền khẩn trương, cùng nó vui đùa một tí cũng vui, hiện tại chị đây liền đốt chết bé!!"

"Vỏ sò" run rẩy kịch liệt, ngược lại Thiện Minh Hâm vẻ mặt ác ý cười, như ác nhân ra tay với vật nhỏ thuần khiết.

Tô Hạnh không quan tâm cô ta giải quyết thế nào, quan trọng là xe, chỉ có một chiếc, vẫn phải đến Sân bay.

Kiểm tra trong xe lần nữa, an toàn, đem Ôn Như Yểu để vào trong, quay người đi đến đuôi xe.

Trong không khí tràn ngập mùi hương kỳ quái, mà "vỏ sò" đã bị phá vỡ, Thiện Minh Hâm ngồi xổm ngoắc ngoắc tay, kêu Tô Hạnh tiến đến.

"Cô qua đây."

Tô Hạnh nghi hoặc đi qua.

"Sau khi đốt nó, còn một thứ không cháy, cô có cảm giác hay không..."

Thiện Minh Hâm trong tay che thứ gì, ngồi xổm trên đất không nhúc nhích, Tô Hạnh thắc mắc ngồi xuống hỏi: "Cái gì??"

"Thứ này hẳn ăn rất ngon." Thiện Minh Hâm bỗng nhiên quay đầu.

Đang mở miệng nói chuyện, Tô Hạnh thấy đối phương xoay người giơ tay, tự dưng có vật gì đó chạy vào trong miệng.

"Cô...."

Tô Hạnh kịp phản ứng liền muốn nôn, nhưng vật kia như có ý thức xông thẳng vào cổ họng, tiến vào bụng.

"Thế nào?? Vị rất tốt đúng không???"

"Khụ khụ..." Hai mắt Tô Hạnh đỏ rực, ho khan liên tục, hiện tại rất muốn bóp chết đối phương.

"Tôi cũng là bất đắc dĩ, cô nhìn bản thân chỉ là người bình thường, bất chấp đi đến Sân bay, ngoan ngoãn đi phòng thí nghiệm của tôi, tôi cam đoan cô sẽ không có việc gì, được không??"

"Cô..."

Tô Hạnh cảm thấy máu chảy ngược dòng, thân thể nóng đến bốc hỏa, hai mắt tối sầm, mất ý thức.



Lời của dịch giả:

-Truyện dịch không dễ dàng, chỉ mong độc giả thả tim mỗi chương.

-Sự nhiệt tình của mọi người chính là động lực cho tương lai của mình.

-Sau này mình sẽ đăng tác phẩm trên đây, Follow cập nhật tình hình sớm nhất nhé.

Chương trước Chương tiếp
Loading...