[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 21
Tô Hạnh từ khe rèm nhìn Trực thăng bay đi, từ từ biến mất phía chân trời.Là chính phủ thông báo cứu viện.Lúc nảy Ôn Như Yểu nhận tin tức rất nhanh, Tô Hạnh quay sang nhìn đối phương nói: "Sao chị biết có tin tức.""Trong điện thoại có tin nhắn chính phủ gửi đến. Thông báo toàn bộ cư dân ở Thành phố S, Sân vận động hiện tại có quân đội tạm thời trấn giữ." Ôn Như Yểu tường thuật lại tin nhắn.Ôn Như Yểu để điện thoại xuống, suy tư nói: "Cách làm nhanh nhất là tiêu diệt Quái vật, lấy quyền kiểm soát. Nhưng họ không làm... lại bắt người dân di chuyển đến nơi an toàn.""Vậy bên ngoài còn rất nguy hiểm hơn chúng ta tưởng." Tô Hạnh nói, biểu tình nghiêm trọng nói: "Bây giờ sân vận động cách chúng ta khá xa.""Chúng ta lái xe đi." Ôn Như Yểu phóng to bản đồ trên màn hình, xem xét một chút rồi nói: "Chúng ta theo đường nhỏ này đi một chút, đoán chừng nửa tiếng tới nơi.""Xe?? Chúng ta hiện tại làm sao có xe..." Tô Hạnh nói đến đây mới nhớ, vị trước mắt là kẻ giàu có. Nhà giàu làm sao không có xe đúng không??Theo logic, Ôn Như Yểu nói: "Nhà chị có một chiếc Land Rover, đặt dưới gara."Tô Hạnh suy nghĩ nói: "Thang máy khả năng cao còn an toàn, nhưng khi xuống gara rất nguy hiểm, chúng ta không biết bên trong có thứ gì hay không??"Ôn Như Yểu quay đầu chỉ vào máy bay nói: "Cho nên chúng ta sẽ dùng nó."Ván cược này bắt buộc các cô phải đi, ở đây chờ cũng chết, mà ra ngoài khả năng cao cũng chết, nhưng còn có tỷ lệ sống cao hơn. Đánh cược thành công các cô sẽ được quân đội bảo hộ an toàn rút khỏi Thành phố S, đưa đến nơi an toàn, tính mạng hoàn toàn đảm bảo.Ngay từ đầu các cô không phải đang đợi viện trợ đến sao, con đường này đã định sẵn phải đi.Hiện tại là 3h chiều, còn cách trời tối một đoạn thời gian dài, sau khi bàn luận, quyết định cho Drone dò xét gara, sau đó hành động.Ôn Như Yểu đem laptop mở ra, kết nối với camera ở hành lang, màn hình hiện lên một dãy hành lang.Hành lang hẹp dài, trên mặt sàn trên tường dính đầy máu khô, từ hôm đó Quái vật muỗi tự bạo, hiện trường vẫn giữ nguyên. Nhiệt độ không khí mấy ngày liền khá cao, các cô ở trong căn phòng, ẩn ẩn ngửi thấy mùi lạ.Thang máy vẫn dừng ở tầng 15, các cửa an toàn đều khoá, tạm thời hành lang an toàn.Tô Hạnh quét mắt nhìn đến nhà nam nhân còn mở, nói: "Chúng ta nên kiểm tra phòng anh ta một chút, phòng ngừa vạn nhất."Từ khi anh ta tự bạo, phòng cách vách không còn động tĩnh.Tô Hạnh mở cửa chính, cẩn thận thả máy bay ra. Cô bắt đầu điều khiển tiến vào phòng nam nhân kia.Trước mắt xuất hiện căn phòng hỗn độn, tạm thời không thấy người sống, hay thứ gì nhúc nhích, lờ mờ thấy vết máu dưới cỗ xe nhỏ dành cho trẻ con, cô lái máy bay đến nhìn.Trong xe... Một thi thể đứa trẻ khô héo.Cô run lên, thoáng trượt tay, Drone bay hướng đến vách tường, lập tức thao tác chuyển hướng, may mắn Drone vẫn chưa đâm vào vách tường.Tô Hạnh toát mồ hôi lạnh, cẩn thận thao tác Drone rời khỏi căn phòng."Nhà bên cạnh... Không có nguy hiểm."Ôn Như Yểu gật đầu, nhìn dáng vẻ hoảng sợ đối phương, muốn nói rồi lại thôi. Hai người cùng nhau rời khỏi, đi vào hành lang.Vì đã dùng Drone trước, nên các cô không thể đi thang máy, quyết định đi cầu thang bộ.Cả hai đứng một lát trước cửa cầu thang, không thấy âm thanh lạ, cẩn thận mở cửa đi vào. Sau đó điều khiển Drone dò xét từng tầng, may mắn dọc đường không gặp thứ gì bất thường.Sắp bay tới gara, ngay ngã rẽ thấy một cỗ thi thể. Thi thể còn giữ dáng vẻ của con người, so với còn sống không khác, trên cơ thể không có vết máu, hay dấu hiệu bị thứ gì công kích. Chỗ kỳ lạ là trên cơ thể nổi lên mốc, một dãy màu trắng nhỏ, nhìn kỹ sẽ thấy trên đỉnh đầu có đốm đen rất nhỏ, càng nhìn càng giống "nấm" hơn, thân trắng đầu đen.Hai người nhìn nhau, rồi điều khiển máy bay tiếp tục bay qua. Khi đi đến cửa trong suốt, Drone không cách nào bay qua, vì muốn mở cửa cần quét thẻ.Tô Hạnh điều khiển Drone bay xung quanh, quan sát qua cửa kín không thấy bất thường, bên trong toàn bộ là xe."Tạm thời gara không có gì bất thường."Tô Hạnh tiếp tục di chuyển Drone, cố gắng quan sát toàn diện. Di chuyển qua lại, đột nhiên trước màn hình xuất hiện một gương mặt.Trái tim cô nhảy lên tới họng, người đó hai mắt đỏ hoe, mở to mắt nhìn chằm chằm Drone. Sau đó anh ta lui về sau nửa bước.Theo Tô Hạnh suy đoán anh ta là người bình thường, vừa rồi thật sự muốn hù chết cô mà!!Anh ta quay đầu về sau, miệng cử động, hình như đang nói chuyện với ai đó phía sau, sau đó vài người từ bên trong bước ra, miệng tất cả bọn họ khẽ động, như đang thảo luận. Có người muốn bước lên mở cửa, lại bị kẻ khác chặn.Ở trong phòng Ôn Như Yểu nhiều ngày, không tiếp xúc với bên ngoài. Tự dưng xuất hiện nhiều người, Tô Hạnh có chút ngỡ ngàng, thì ra còn nhiều sống đến vậy.Rất lâu bọn họ không có ý định mở cửa, nhưng tự do di chuyển bên trong gara, cho thấy nơi đó an toàn.Chuẩn bị điều khiển Drone, màn hình lắc lư, xuất hiện hình ảnh mặt đất, cuối cùng tắt máy.Tô Hạnh buông điều khiển từ xa, quay sang nhìn Ôn Như Yểu nói: "Có thứ gì ở sau lưng đánh rơi Drone.""Chúng ta về phòng thảo luận, sau đó hãy quyết định."...Về đến phòng, Tô Hạnh nói: "Lúc nãy không biết là người hay Quái vật đánh rơi Drone?"Một đường thuận lợi xuống gara, đều này không có nghĩa cả chung cư an toàn.Ôn Như Yểu khẽ lắc đầu nói: "Trước khi Drone rơi xuống, chị có liếc thấy biểu tình người trong gara, họ kinh ngạc nhưng không hoảng sợ, có nghĩa phía sau lưng Drone không nguy hiểm.""Vậy đó là người rồi, nhưng..." Tô Hạnh nghi hoặc nói, tại sao họ lại công kích Drone."Rất đơn giản thôi. Tận Thế đến, Quái vật xuất hiện, con người bất an. Họ sợ hãi vật kỳ lạ, đánh rơi Drone là việc đương nhiên, chứng minh nơi đó càng an toàn.""Chúng ta khi nào sẽ xuống gara??" Tô Hạnh cảm thấy mình càng ngày càng dựa vào Ôn Như Yểu, không biết có phải do cô quá vô dụng.Ôn Như Yểu nhìn điện thoại di động rồi nói: "Theo tính toán hôm nay đi sân vận động không kịp, sáng sớm mai chúng đi xuống gara, tối nay chuẩn bị ít đồ mang theo."Tô Hạnh nghĩ đến một phòng đồ ăn thức uống, có chút tiếc nuối, cô ủ rũ nói: "Tối nay chuẩn bị bữa tối nhiều tý, để tránh lãng phí.""..." Điều đầu tiên em nghĩ đến là ăn.Ôn Như Yểu liếc nhìn Tô Hạnh, đôi môi cong lên, khoé mắt cũng hiện ý cười. Bình thường cô đều cười xã giao, đã rất lâu mới thấy vui như vậy.Tô Hạnh đúng là thú vị hơn cô nghĩ."Thực phẩm nhất định phải đem, nhưng không được đem quá nhiều.""Vì cái gì??" Tô Hạnh vô thức hỏi."Em không chú ý sắc mặt bọn họ sao??" Ôn Như Yểu liếc nhìn Tô Hạnh, lại nói: "Rất xanh xao, đang rất đói."Tô Hạnh cảm giác não mình không hoạt động nữa rồi, cô tập trung tinh thần nghĩ.Ở trong gara không có nước và thức ăn, ở nhiều ngày như vậy, khả năng đang rất đói. Các cô đem quá nhiều thực phẩm, giống như đưa dê vào miệng cọp. Tận Thế đến, đạo đức không còn, mặc cho họ xâu xé.Tô Hạnh phát hiện, cô mà rời xa Ôn Như Yểu khả năng chết còn cao hơn ban đầu, theo thời gian mức độ tin tưởng của hai người tăng lên không ít.