[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 22
"Chúng ta có thể chia cho họ một ít đồ ăn, lấy xe, rồi tách riêng ra." Tô Hạnh nói, đi chung không được thì đi riêng, cô không muốn vào hang cọp đâu.Ôn Như Yểu lắc đầu: "Hiện tại là Tận Thế, uy hiếp lớn nhất là Quái vật không phải con người, chúng ta đi một mình còn nguy hiểm hơn rất rất nhiều. Mà bọn họ chắc chắn thu được tin tức Quân đội đóng quân, nên tập hợp dưới gara.""Ý chị chúng ta sẽ đi cùng họ đến Sân vận động." Tô Hạnh cảm thấy phân tích của Ôn Như Yểu rất hợp tình hợp lý, tư duy logic, chỉ cần nghe theo nữ chính là tốt nhất.Đúng là nữ chính, tuổi trẻ tài cao, còn là Tổng giám đốc."Nhưng..." Ôn Như Yểu xoay người nhìn cơ thể Tô Hạnh, muốn nói lại thôi."Nhưng cái gì??" Tô Hạnh cảm giác ánh mắt Ôn Như Yểu không tốt, lui một chút."Chắc chắn phải cảnh giác với họ. Em... cây súng kia còn bao nhiêu đạn?"Tô Hạnh nhớ đến bản thân còn một cây súng, nhặt ở trạm tàu điện ngầm. Mấy ngày ở nhà không làm gì, lên mạng tìm hiểu thông tin về súng."Bên trong có sáu viên đạn." Giữ trong người đã nhiều ngày, cô vẫn chưa sử dụng lần nào. Ở đây nổ súng, tạo âm thanh lớn rất dễ hấp dẫn Quái vật.Tô Hạnh lấy súng đưa cho Ôn Như Yểu, cô đã có điểm lực lượng bảo mệnh, còn Ôn Như Yểu không có gì, thích hợp giữ súng.【Liếm giá trị +1, còn thêm 3 điểm liếm giá trị, sẽ được cộng một điểm lực lượng!!】"..." Hôm nay còn có gợi ý??【Bởi vì năng lượng nạp quá nhiều.】Giờ mới biết Hệ thống còn có tật xấu nói nhảm. Bình thường nó im lặng như chết máy.Ôn Như Yểu thấy Tô Hạnh dứt khoát đưa súng qua, hơi sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường, cô bình tĩnh nói: "Tốt nhất em cầm nó, hiện tại thân thể chị không tốt, rất dễ để người khác để mắt tới, chị tin... em có thể bảo hộ chị thật tốt.""Bảo... Bảo hộ chị!!" Tô Hạnh sửng sốt, nhìn gương mặt nghiêm túc của Ôn Như Yểu.Vấn đề chị có tin hay không, mà chính em còn không tin bản thân. Đầu óc em hiện tại có vẻ không dùng được, sức uy hiếp thì... Chỉ có cơ bắp thôi.Tại sao lại biến thành cô bảo hộ Ôn Như Yểu!!!"Chúng ta không phải chiến hữu sao??" Ôn Như Yểu nhẹ nhàng nói, đưa tay hướng đến đầu Tô Hạnh, dọa Tô Hạnh lùi về sau."Em cao hơn chị." Ôn Như Yểu quét mắt nhìn tay Tô Hạnh, rồi nói: "Có cơ bắp hơn chị, hiện tại chị thiếu oxi, thân thể không tốt, mà em rất thích hợp làm chiến hữu, nếu có thể chị cũng rất muốn bảo hộ em.""Em..." Không phải cô không muốn, đột nhiên Ôn Như Yểu thốt lên lời nói này, làm cô không kịp phản ứng."Đúng rồi." Ôn Như Yểu nghĩ tới điều gì, môi cong lên nói: "Em còn ăn thức ăn của chị rất... rất nhiều."Tô Hạnh nghe đến đây, mặt đỏ lên. Ôn Như Yểu đổi tính rồi, hôm nay còn thích trêu chọc cô.Chẳng qua ăn một "ít" thức ăn trong đống đồ ăn thôi sao, hẹp hòi như vậy, khó trách là thụ."Được rồi, chúng ta là chiến hữu." Thật ra là chiến hữu rất lâu rồi, chỉ là Tô Hạnh không muốn nói.Ôn Như Yểu xem Tô Hạnh vẫn đang đỏ mặt, khẽ cười nói: "Em biết bắn cung không??""Hả??""Còn dư một chút thời gian, chị sẽ dạy em, sau này không biết việc gì sẽ xảy ra, biết một chút càng tăng khả năng sống sót."Ôn Như Yểu ngoắc ngoắc tay, dẫn Tô Hạnh vào trong phòng....Sáng hôm sau chuẩn bị đồ đầy đủ, xuất phát đến gara.Quần áo trên người đã thay, ôm sát người rất gọn gàng, balo leo núi, thực phẩm ăn đủ một tuần, một ít thuốc men và dụng cụ cần thiết. Tô Hạnh thân thể rất tốt, nên mang theo rất nhiều, kèm theo bộ cung tên.Mỗi người mang theo một cây dao bổ dưa hấu, dài 53cm, rộng 4cm, rất sắc bén.Đi ra khỏi phòng, thấy thang máy hiện lên âm 2 tầng, vị trí là gara.Nhưng hôm qua thang máy ở tầng 15, nói cách khác có người từ tầng này xuống gara.Tô Hạnh và Ôn Như Yểu liếc nhìn nhau, cả hai bước vào thang máy....Xuống tới gara bên trong khá yên tĩnh, Ôn Như Yểu đi đến quét mã, cửa mở ra, hai cô cẩn thận đi sâu vào trong.Tô Hạnh liếc mắt thấy cây gậy muốn đập về phía Ôn Như Yểu, cô kéo Ôn Như Yểu tránh né, tình huống quá nguy hiểm, xém một tí đã đánh trúng."Các cô... Là người??"Một nam sinh khoảng hai mươi tuổi xuất hiện, da mặt tái nhợt.Tô Hạnh nhấc chân đi đến nửa bước. Nam sinh lại muốn dùng gậy đánh tới."Đừng đánh, chúng ta là người." Tô Hạnh vội vàng nói."Cô, các cô... không bị thương chứ??" Nam sinh ánh mắt cảnh giác liếc nhìn cơ thể Tô Hạnh và Ôn Như Yểu.Sau khi thấy balo trên vai hai người, ánh mắt nam sinh liền thay đổi, vội nói: "Mau vào nên trong."Đi vào trong gara, nam sinh lớn tiếng nói: "Lại có người xuống gara."Bên trong đầy đủ ánh sáng, đi theo nam sinh, vòng qua một dãy xe, tại trong góc tường nhìn thấy một nhóm người, khoảng bảy tám người.Thấy có người lạ đến, một người cảnh giác lên tiếng: "Có bị thương không??""Em đã xem qua, không có ạ." Nam sinh đi đến bên cạnh nam nhân đầu trọc thân thể cường tráng nhất nói, ánh mắt ra hiệu.Nam nhân đầu trọc cầm một cây đao dài, đang cúi người lau lưỡi đao, nghe thấy nam sinh nói, ngẩng đầu nhìn nam sinh, rồi nhìn balo sau lưng các cô.Khóe miệng nam nhân đầu trọc nhếch lên, cười hiền lành nói: "Các cô từ tầng trên xuống à, hôm trước có một cô bé chạy xuống đây mới đảm bảo tính mạng, vì căn phòng cô bé đang ở bể cửa sổ. Các cô vận khí không tệ, chúng tôi đang muốn đi đến chỗ quân đội trấn giữ."Nam nhân đầu trọc nhìn chằm chằm các cô, không chỉ anh ta, mà tất cả người khác cũng vậy.Hai người xinh đẹp đủ để hấp dẫn tất cả họ, vậy mà trên người Tô Hạnh và Ôn Như Yểu quá sạch sẽ, quần áo mới, đầu tóc gọn gàng, cơ thể tươi mát, đầy đủ tiện nghi không thiếu thốn, ở Tận Thế hiện tại thật quá xa xỉ.Mà nhiều người bọn họ thiếu nước thiếu thức ăn."Mọi người có mặt ở đây đều là hàng xóm, đi cùng nhau tỷ lệ an toàn cao hơn, các cô có muốn gia nhập không??"Nam nhân đầu trọc nói chuyện mỉm cười, trong tay nắm chặt cây đao dài, nhìn chằm chằm hai cô.Tô Hạnh rất khó chịu, quay đầu nhìn Ôn Như Yểu, không nghĩ tới đối phương gật đầu: "Chúng ta gia nhập."Tô Hạnh kinh ngạc, bọn bọ nhìn sơ qua đã thấy không có ý tốt, muốn ăn tươi nuốt sống các cô, đi chung rất nguy hiểm."Haha.. vậy rất tốt." Nam nhân cười lớn, vui vẻ nói: "Nhưng mà mọi người đã ở đây nhiều ngày... Khá lâu chưa được ăn no, nếu đã gia nhập thì phải giúp đỡ lẫn nhau, tất cả mọi người khoẻ mạnh, hỗ trợ lẫn nhau, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn."Ý câu nói rất rõ ràng, chia đồ ăn chứ gì.Tô Hạnh không thiếu chính là đồ ăn, mà anh ta vẫn khách khí nói chuyện, có lẽ nhìn bề ngoài Tô Hạnh rất khoẻ, hơn xa so với bọn họ gầy yếu xanh xao, không có sức lực. Anh ta dám nhẹ nhàng uy hiếp phần lớn nhờ cây đao trên tay.Nam nhân đầu trọc bị vây trong gara từ lúc Tận Thế bắt đầu, ngày đó anh ta chạy vào gara, thấy bên ngoài nổi lên sương mù, xuất hiện tượng lạ, anh ta ngồi trong xe quan sát, không ngờ bắt gặp tình huống kinh khủng, lái xe vào gara đóng cửa lại.Nên gara bây giờ vẫn an toàn đều là công lao anh ta.Sau đó anh ta về nhà, không ngờ gặp cảnh con chó anh nuôi biến dị, cắn chết vợ. Anh vội vàng rút cây đao lâu nay cất giữ, chém đầu con chó, cái đầu lung lay sắp đứt, mà con chó vẫn đứng dậy đuổi theo anh ta. Quá hoảng sợ nên trốn dưới Gara.Có mấy người chạy trốn vào Gara, nam nhân đầu trọc ỷ vào trong tay có dao, uy hiếp họ giao ra thức ăn, nhờ vào thức ăn đó sống qua ngày, dần dần trong gara cũng tụ thêm nhiều người. Trong số người chạy vào từng có người bị cào, nam nhân đầu trọc trong lúc nguy hiểm đã cắt đứt đầu đối phương, vô tình trở thành người dẫn đầu.Ở Tận Thế đạo đức đã không còn tác dụng, sống mới là đều duy nhất.Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm balo các cô, quá đói, họ không che giấu ánh mắt thèm khát đó.Tô Hạnh bị đám "sói đói" nhìn chằm chằm da gà nổi lên, tay nắm càng chặt đao bổ dưa, dựa gần Ôn Như Yểu hơn."Tất nhiên, chúng ta có dư một phần đồ ăn."Ôn Như gỡ xuống balo ném xuống đất, kéo khoá ra, lộ ra rất nhiều đồ uống và thức ăn.Người đã đói đến sắp tiêu hoá luôn bao tử, tiến đến muốn cầm đồ ăn, thậm chí còn động thủ xô đẩy."Đều lui xuống." Nam nhân đầu trọc hét to.Tất cả người khác không dám động đậy, anh ta nuốt nước miếng, ngồi xuống xem xét chiếc túi, thấy nhiều thực phẩm bên trong, ánh mắt phát sáng.Ngẩng đầu nhìn Ôn Như Yểu nói: "Nhiều như vậy, cô có còn hay...""Đừng nhúc nhích."Tô Hạnh không biết khi nào xuất hiện sau lưng, đưa dao bổ dưa kề sát cổ anh ta, tay còn lại cầm súng.