[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 20
"Cứu chúng tôi với!!""Nơi này có người nè!!""Cứu chúng tôi đi mà!!"Không chỉ Tô Hạnh muốn quân đội cứu, mọi người ở toà nhà khác nghe thấy động tĩnh, mở cửa sổ kêu cứu.Nhưng trực thăng không hề có ý định dừng lại."Ê!!! Nơi này có người nè!!!"Tại sao không dừng lại!!""Đi thật sao!!! Nè!!"Hôm nay là Tận Thế ngày thứ 4, mọi người may mắn dự trữ lương thực, sẽ sống đến hôm nay, lương thực dần cạn kiệt, cầu cứu chính phủ là đều bất buộc.Mắt thấy trực thăng bay lướt qua, cảm xúc mọi đều là tuyệt vọng.Đối diện chung cư Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, một nam thanh niên trẻ tuổi mở cửa sổ, chống tay ra kêu cứu. Vì nhiều ngày không ăn đầy đủ, môi đã khô nứt, da thịt tái nhợt.Anh ta dùng tắm ga giường viết chữ thật to SOS, đưa ngoài cửa sổ. Không ngờ trực thăng lướt qua, có thèm để ý ai, anh ta thất vọng thả ga giường tự do rơi xuống."Dcmn chính phủ chết tiệt!!" Anh ta tức giận mắng, cúi đầu nhìn ga giường rơi xuống.Ngay lúc cúi đầu, anh ta cảm giác có người vỗ đầu mình, trong nhà có một mình làm gì có người khác, anh ta giật mình, toàn thân cứng đờ.Sau hai giây, anh ta lui về ra khỏi cửa sổ, đã không kịp trước mắt tối sầm, hình ảnh lần cuối nhìn thấy là cái miệng đang há to lộ ra hàm răng sắc nhọn.Thân thể không đầu rơi tự do. Ngay tại chỗ nam nhân vừa rơi xuống là bóng dáng "người" tứ chi bám chặt vào tường, treo ngược, sau khi thấy cơ thể nam nhân rơi xuống, nó nhanh chóng bò đuổi theo.Một màn khủng khiếp xảy ra, rất nhiều người chứng kiến. Họ đồng loạt đóng cửa không dám ra ngoài.Tô Hạnh lúc này cũng kéo rèm lại.Tưởng rằng ở vị trí cao, sẽ an toàn. Bây giờ nhìn lại Côn trùng khổng lồ bay, Quái vật như người nhện trèo tường. Ở thế giới này, sức người trói gà không chặt, làm sao sinh tồn.Không lẽ nhân loại sẽ diệt vong??Tô Hạnh ôm đầu gối, ngồi trên ghế sô pha. Đột nhiên cảm giác tuyệt vọng ập đến, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta có thể chờ cứu viện sao?"Ôn Như Yểu ngồi sát bên Tô Hạnh, ánh mắt hiện lên sự bất lực, trầm giọng nói: "Trực thăng kia đến, vốn không có ý định cứu viện."Chẳng lẽ đến điều tra Tháp sương mù kỳ lạ??"Ầm... Ầm..."Đột nhiên cả căn phòng rung chuyển. Tô Hạnh phản xạ có điều kiện đứng dậy, nhưng tiếng nổ quá to khiến não cô choáng váng, hoa mắt chóng mặt không làm gì được.Động đất??Ý nghĩ vừa nhảy ra, một tiếng nổ to lần nữa vang lên. Sau đó liên tục tiếng nổ tiếng súng đồng loạt vang lên không dứt.Âm thanh rất rất lớn, vật liệu thủy tinh trong phòng chấn động vang lên âm thanh "cạnh cạnh" liên tục, cửa sổ như muốn nhảy ra khỏi vách tường.Nếu không phải đang Tận Thế, còn tưởng xảy ra chiến tranh.Theo bản năng Tô Hạnh che lỗ tai, ngồi một góc, mặc số phận định đoạt.Đại não trống rỗng, bắt đầu lấy lại ý thức, tiếng nổ dần dần biến mất.Tô Hạnh mở mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy ly thủy tinh trên bàn có vết nứt."Cạch" Bể hoàn toàn.Tô Hạnh lấy lại tinh thần, liếc nhìn Ôn Như Yểu. Ánh mắt hai người chạm nhau, cùng nhìn ngoài cửa sổ.Những Tháp sương mù khói đen bốc cuồn cuộn, mơ hồ thấy ánh lửa. Những máy bay chiến đấu dừng phía trên, thì ra họ vừa tấn công Tháp sương mù.Sau khi trải qua hoả lực dữ dội, vậy mà Tháp sương mù không hề thay đổi.Ở trong đó rốt cuộc là cái gì??Tô Hạnh tập trung tinh thần xem, tận mắt nhìn thấy rất nhiều "nhánh cây" từ sương mù xuyên qua, tạo thành lưới gom tất cả máy bay chiến đấu, khói đen bốc lên, tất cả máy bay chiến đấu đều bị hủy.Quá nhanh quá nguy hiểm.Những máy bay trực thăng ở phía xa quan sát, nhanh chóng rút lui, "nhánh cây" không có ý định đuổi theo.Tô Hạnh mở to hai mắt nhìn, rồi liếc nhìn Ôn Như Yểu. Khó có thể tin tưởng điều mình vừa thấy.Đến cả máy bay chiến đấu còn không thể tiêu diệt "nhánh cây", con người đến Quái vật biến dị còn chưa xử lý xong, nhân loại còn vũ khí gì giết chúng được?? Bom hạt nhân??
...Công kích thất bại, qua nửa ngày, đến buổi chiều, bên ngoài không có động tĩnh khác. Ngược lại phía xa xa truyền đến tiếng súng.Ngoài từ việc trốn trong phòng Tô Hạnh và Ôn Như Yểu không thể làm gì khác.Đồ ăn đầy đủ để hai người sống rất lâu, thỉnh thoảng nhìn dưới lầu, Tận Thế ngày thứ tư, rất nhiều người không còn thực phẩm dự trữ, ra ngoài tìm thức ăn, lâu lâu sẽ bắt gặp cảnh Quái vật chơi đuổi bắt con mồi, Quái vật ăn thịt con mồi.Sau trận "động đất" hầu hết tất cả cửa sổ toà nhà đều bể, may mắn cửa sổ nhà Ôn Như Yểu lắp kính chống đạn, nhưng không phải hoàn toàn không ảnh hưởng, một cửa sổ phòng khách đã bể.Tình hình hiện tại một cửa sổ bể cũng rất nguy hiểm. Hai cô vội vàng dùng vật nặng che chắn, sau đó đóng kín phòng khách.Sau khi làm xong rất cả, Tô Hạnh thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đồng hồ đã 2h chiều, hai người liền chuẩn bị cơm, từ sáng đến trưa bận rộn che chắn cửa sổ vẫn chưa ăn sáng, bụng Tô Hạnh đã đói reo lên.Đồ ăn có hạn, kéo dài càng lâu càng tốt. Một ngày hai người ăn hai buổi là sáng và chiều.Tô Hạnh vùi đầu vào ăn, còn Ôn Như Yểu ăn rất ít. Thân thể cô hiện tại không tốt, chưa thích nghi hàm lượng dưỡng khí quá cao. Phần lớn thời gian cô đều nhìn chằm chằm điện thoại."Em nhìn xem bản đồ này."Ôn Như Yểu đưa điện thoại của thanh mai trúc mã đến trước mặt Tô Hạnh, trên đó có để ký hiệu máy móc.Lúc ngẩng đầu nhìn thấy tướng ăn Tô Hạnh như lang như hổ, cô sững sờ."Hả??" Tô Hạnh dừng động tác trên tay, mờ mịt ngẩng đầu, khoé môi còn dính mỡ.Ánh mắt Ôn Như Yểu thoáng qua tia dịu dàng, rồi biến mất. Cô cười nhẹ nói: "Em luôn như như vậy??""Haha..." Tô Hạnh gượng cười, ho khan hai tiếng rồi nói: "Em vừa căng thẳng, không kiềm chế nổi nên ăn nhiều một tí."Nếu không phải do tác dụng phụ tăng điểm lực lượng, cô cũng không ăn nhiều như vậy.Tô Hạnh liếc nhìn đống rác lớn của mình, rồi nhìn phần ăn của Ôn Như Yểu. Khẩu phần ăn của cô gấp ba lần đối phương.Bình thường Ôn Như Yểu thấy Tô Hạnh thân thể "lớn" hơn cô nhiều, lúc chia phần ăn cho đối phương gấp đôi. Hôm nay làm việc nặng, Tô Hạnh đóng góp rất nhiều, nên cho thêm một phần.Không lẽ bình thường chia hai phần quá ngược đãi đối phương??Nói thật, Ôn Như Yểu ăn rất ít, trong lòng Tô Hạnh băn khoăn từ lâu... Nhưng cô không còn cách nào cách khác.Về sau giúp Ôn Như Yểu làm việc nhiều một chút.Ôn Như Yểu nhẹ nhàng cười, liếc nhìn đầu vai Tô Hạnh, sâu xa nói: "Thật sao. Vậy cũng tốt."Tô Hạnh để đũa xuống, rụt rụt vai, cô luôn cảm giác Ôn Như Yểu đã biết cái gì đó."Vật này, trên tàu Tần Mặc cho chị, cậu ấy..." Ôn Như Yểu dừng lại nói: "Công việc của cậu ấy tương đối đặc biệt, trong tình cảnh ấy đưa chiếc điện thoại, đối với chúng ta tất nhiên hữu dụng."Thì ra Thanh mai trúc mã Ôn Như Yểu tên Tần Mặc.Tô Hạnh lẩm bẩm nói, không hỏi nhiều, yên lặng quan sát điện thoại, mặc dù nói là điện thoại, những tính năng cơ bản của điện thoại, nó không có.Trên màn hình hiển thị bản đồ, càng nhìn càng giống bản đồ Thành phố S, cô đoán quả nhiên không sai."Em xem ký hiệu này, mặc dù không có chú thích, nhưng thể hiện rất rõ ý nghĩa."Tô Hạnh nhìn theo tay Ôn Như Yểu, gồm ký hiệu dao đĩa, giọt nước, hòm thuốc,... Nhưng ai chơi game chắc chắn biết ý nghĩa ký hiệu này.Đó là những nơi dự trữ và tiếp tế mà chính phủ đã chuẩn bị sẵn, phòng bị tình hình nguy cấp."Em xem chỗ này, quảng trường Vạn Thịnh, cách chúng ta không xa."Ôn Như Yểu phóng to bản đồ, Tô Hạnh nhìn thấy ký hiệu hình súng, lập tức sững sờ."Chúng ta không thiếu thực phẩm, muốn rời khỏi đây, bắt buộc phải có vũ khí mạnh mẽ." Ôn Như Yểu không nhanh không chậm nói."Ý của chị, chúng ta sẽ rời khỏi đây???" Tô Hạnh còn chưa nghĩ sâu xa như vậy.Mặc dù cô biết không thể trụ ở đây lâu dài, nhưng bên ngoài đều là Quái vật, ra ngoài hoàn toàn là chịu chết.Bây giờ có vũ khí tăng thêm khả năng sống sót, nhưng vẫn phải đi ra ngoài, dù tránh được Quái vật, cũng có lúc sẽ đối mặt, cũng là chịu chết.Ôn Như Yểu lắc đầu: "Không, chúng ta vẫn ở đây chờ cứu viện tới. Còn ra rời khỏi đây tìm vũ khí là kế hoạch dự phòng."Ôn Như Yểu thân thể có chút khó chịu, cô lấy mặt nạ dưỡng khí mang lên, chậm rãi nói: "Còn một vấn đề cần chú ý. Hàm lượng dưỡng khí tăng cao khiến cơ thể khó thích ứng, nó còn là chất khí rất dễ cháy, đạt đến hàm lượng nhất định sẽ tự thân bốc cháy, chúng ta ở tầng 15, nếu như..."Tô Hạnh nghe đến đây mới nhớ đến vấn đề này. Ở Kỷ Than Đá ngoài việc sinh vật gần như tuyệt chủng, còn có hàm lượng dưỡng khí quá cao, dẫn đến cháy rừng hàng loạt khó dập tắt."Bây giờ chỉ mong cứu viện đến.""Chúng ta có thể đợi thêm hai ngày." Ôn Như Yểu cầm điện thoại đã nát lên xem, nhíu mày nói: "Gần đây tín hiệu càng ngày càng kém, khả năng nhà máy cung cấp điện chống đỡ không..."Ôn Như Yểu đang nói đột nhiên dừng lại."Sao vậy??" Tô Hạnh vội hỏi."Có tin tức mới."Tô Hạnh sững sờ, đang muốn hỏi, bên ngoài truyền đến âm thanh rất lớn."Thành phố S... Những người sống sót... tập hợp... sân vận động... chuyển đi.”
Lời của dịch giả: -Truyện dịch không dễ dàng, chỉ mong độc giả thả tim mỗi chương.-Sự nhiệt tình của mọi người chính là động lực cho tương lai của mình.-Sau này mình sẽ đăng tác phẩm trên đây, Follow cập nhật tình hình sớm nhất nhé.
...Công kích thất bại, qua nửa ngày, đến buổi chiều, bên ngoài không có động tĩnh khác. Ngược lại phía xa xa truyền đến tiếng súng.Ngoài từ việc trốn trong phòng Tô Hạnh và Ôn Như Yểu không thể làm gì khác.Đồ ăn đầy đủ để hai người sống rất lâu, thỉnh thoảng nhìn dưới lầu, Tận Thế ngày thứ tư, rất nhiều người không còn thực phẩm dự trữ, ra ngoài tìm thức ăn, lâu lâu sẽ bắt gặp cảnh Quái vật chơi đuổi bắt con mồi, Quái vật ăn thịt con mồi.Sau trận "động đất" hầu hết tất cả cửa sổ toà nhà đều bể, may mắn cửa sổ nhà Ôn Như Yểu lắp kính chống đạn, nhưng không phải hoàn toàn không ảnh hưởng, một cửa sổ phòng khách đã bể.Tình hình hiện tại một cửa sổ bể cũng rất nguy hiểm. Hai cô vội vàng dùng vật nặng che chắn, sau đó đóng kín phòng khách.Sau khi làm xong rất cả, Tô Hạnh thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đồng hồ đã 2h chiều, hai người liền chuẩn bị cơm, từ sáng đến trưa bận rộn che chắn cửa sổ vẫn chưa ăn sáng, bụng Tô Hạnh đã đói reo lên.Đồ ăn có hạn, kéo dài càng lâu càng tốt. Một ngày hai người ăn hai buổi là sáng và chiều.Tô Hạnh vùi đầu vào ăn, còn Ôn Như Yểu ăn rất ít. Thân thể cô hiện tại không tốt, chưa thích nghi hàm lượng dưỡng khí quá cao. Phần lớn thời gian cô đều nhìn chằm chằm điện thoại."Em nhìn xem bản đồ này."Ôn Như Yểu đưa điện thoại của thanh mai trúc mã đến trước mặt Tô Hạnh, trên đó có để ký hiệu máy móc.Lúc ngẩng đầu nhìn thấy tướng ăn Tô Hạnh như lang như hổ, cô sững sờ."Hả??" Tô Hạnh dừng động tác trên tay, mờ mịt ngẩng đầu, khoé môi còn dính mỡ.Ánh mắt Ôn Như Yểu thoáng qua tia dịu dàng, rồi biến mất. Cô cười nhẹ nói: "Em luôn như như vậy??""Haha..." Tô Hạnh gượng cười, ho khan hai tiếng rồi nói: "Em vừa căng thẳng, không kiềm chế nổi nên ăn nhiều một tí."Nếu không phải do tác dụng phụ tăng điểm lực lượng, cô cũng không ăn nhiều như vậy.Tô Hạnh liếc nhìn đống rác lớn của mình, rồi nhìn phần ăn của Ôn Như Yểu. Khẩu phần ăn của cô gấp ba lần đối phương.Bình thường Ôn Như Yểu thấy Tô Hạnh thân thể "lớn" hơn cô nhiều, lúc chia phần ăn cho đối phương gấp đôi. Hôm nay làm việc nặng, Tô Hạnh đóng góp rất nhiều, nên cho thêm một phần.Không lẽ bình thường chia hai phần quá ngược đãi đối phương??Nói thật, Ôn Như Yểu ăn rất ít, trong lòng Tô Hạnh băn khoăn từ lâu... Nhưng cô không còn cách nào cách khác.Về sau giúp Ôn Như Yểu làm việc nhiều một chút.Ôn Như Yểu nhẹ nhàng cười, liếc nhìn đầu vai Tô Hạnh, sâu xa nói: "Thật sao. Vậy cũng tốt."Tô Hạnh để đũa xuống, rụt rụt vai, cô luôn cảm giác Ôn Như Yểu đã biết cái gì đó."Vật này, trên tàu Tần Mặc cho chị, cậu ấy..." Ôn Như Yểu dừng lại nói: "Công việc của cậu ấy tương đối đặc biệt, trong tình cảnh ấy đưa chiếc điện thoại, đối với chúng ta tất nhiên hữu dụng."Thì ra Thanh mai trúc mã Ôn Như Yểu tên Tần Mặc.Tô Hạnh lẩm bẩm nói, không hỏi nhiều, yên lặng quan sát điện thoại, mặc dù nói là điện thoại, những tính năng cơ bản của điện thoại, nó không có.Trên màn hình hiển thị bản đồ, càng nhìn càng giống bản đồ Thành phố S, cô đoán quả nhiên không sai."Em xem ký hiệu này, mặc dù không có chú thích, nhưng thể hiện rất rõ ý nghĩa."Tô Hạnh nhìn theo tay Ôn Như Yểu, gồm ký hiệu dao đĩa, giọt nước, hòm thuốc,... Nhưng ai chơi game chắc chắn biết ý nghĩa ký hiệu này.Đó là những nơi dự trữ và tiếp tế mà chính phủ đã chuẩn bị sẵn, phòng bị tình hình nguy cấp."Em xem chỗ này, quảng trường Vạn Thịnh, cách chúng ta không xa."Ôn Như Yểu phóng to bản đồ, Tô Hạnh nhìn thấy ký hiệu hình súng, lập tức sững sờ."Chúng ta không thiếu thực phẩm, muốn rời khỏi đây, bắt buộc phải có vũ khí mạnh mẽ." Ôn Như Yểu không nhanh không chậm nói."Ý của chị, chúng ta sẽ rời khỏi đây???" Tô Hạnh còn chưa nghĩ sâu xa như vậy.Mặc dù cô biết không thể trụ ở đây lâu dài, nhưng bên ngoài đều là Quái vật, ra ngoài hoàn toàn là chịu chết.Bây giờ có vũ khí tăng thêm khả năng sống sót, nhưng vẫn phải đi ra ngoài, dù tránh được Quái vật, cũng có lúc sẽ đối mặt, cũng là chịu chết.Ôn Như Yểu lắc đầu: "Không, chúng ta vẫn ở đây chờ cứu viện tới. Còn ra rời khỏi đây tìm vũ khí là kế hoạch dự phòng."Ôn Như Yểu thân thể có chút khó chịu, cô lấy mặt nạ dưỡng khí mang lên, chậm rãi nói: "Còn một vấn đề cần chú ý. Hàm lượng dưỡng khí tăng cao khiến cơ thể khó thích ứng, nó còn là chất khí rất dễ cháy, đạt đến hàm lượng nhất định sẽ tự thân bốc cháy, chúng ta ở tầng 15, nếu như..."Tô Hạnh nghe đến đây mới nhớ đến vấn đề này. Ở Kỷ Than Đá ngoài việc sinh vật gần như tuyệt chủng, còn có hàm lượng dưỡng khí quá cao, dẫn đến cháy rừng hàng loạt khó dập tắt."Bây giờ chỉ mong cứu viện đến.""Chúng ta có thể đợi thêm hai ngày." Ôn Như Yểu cầm điện thoại đã nát lên xem, nhíu mày nói: "Gần đây tín hiệu càng ngày càng kém, khả năng nhà máy cung cấp điện chống đỡ không..."Ôn Như Yểu đang nói đột nhiên dừng lại."Sao vậy??" Tô Hạnh vội hỏi."Có tin tức mới."Tô Hạnh sững sờ, đang muốn hỏi, bên ngoài truyền đến âm thanh rất lớn."Thành phố S... Những người sống sót... tập hợp... sân vận động... chuyển đi.”
Lời của dịch giả: -Truyện dịch không dễ dàng, chỉ mong độc giả thả tim mỗi chương.-Sự nhiệt tình của mọi người chính là động lực cho tương lai của mình.-Sau này mình sẽ đăng tác phẩm trên đây, Follow cập nhật tình hình sớm nhất nhé.