[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 19



Kỷ than đá thuộc thời kỳ Đại cổ sinh, bởi vì lúc đó hàm lượng oxy của khí quyển đạt 40%, vì thích ứng hoàn cảnh, những động vật trên đất liền đã tiến hoá thành hình thể to lớn nghiêng về động vật chân đốt. Thời đại côn trùng thống trị Địa Cầu.

Ở Trái Đất hiện tại Tô Hạnh đã thấy nhện, rết, muỗi khổng lồ, khi con người biến dị cũng nghiêng về động vật chân đốt, mỗi con kích thước rất to lớn.

Thật sự rất giống động vật thời kỳ Kỷ than đá.

Tô Hạnh hít sâu một hơi, mà hiện tại hàm lượng oxi đạt ba mấy phần trăm, con người vẫn chưa biết nguyên nhân gì đã xảy ra, một đôi tay vô hình đã an bài tất cả.

Các hình thức biến dị thấy không nhiều, nhưng vẫn nhìn ra sự khác biệt người biến dị và động vật biến dị.

Con người biến dị rất lạ, hình thù kỳ kỳ quái quái, người không ra người, động vật không ra động vật, cơ thể lại nhỏ. Còn những động vật biến dị, chúng nó thân thể to lớn còn giữ được đặc tính cơ thể.

Con người giống như tàn phẩm của thí nghiệm.

Tô Hạnh nghĩ đến đây thì giật mình, cô đi quá xa rồi, hiện tại chỉ là suy đoán.

"Bây giờ Trái Đất tồn tại như vậy, là do tất cả sinh vật duy trì hệ sinh thái, trạng thái đang rất tốt, không thể nào nói thay đổi là thay đổi."

Ôn Như Yểu đi đến cửa sổ, nhẹ vén rèm lên, dùng kín viễn vọng quan sát bên ngoài.

"Chị có cảm thấy, nó liên quan đến Tháp sương mù??" Tô Hạnh ngẫm một lát, đem suy đoán nói ra.

"Đáng tiếc cách có chút xa, phải chi có đồ bay gần, rồi truyền hình ảnh cho chúng ta xem, ví dụ như Drone hay Flycam."

Tô Hạnh vốn thuận miệng nói, kết quả thấy Ôn Như Yểu ngước nhìn, ánh mắt lạnh lẽo hình như đang mang ý cười.

Thật sự sẽ có??

Nhà Ôn Như Yểu bây giờ như túi thần kỳ của Doremon, chị ấy vào trong lấy ra một cái Drone. Sau đó Tô Hạnh cảm giác mình không còn ngạc nhiên nữa.

"Ôn tổng trước kia đối với sinh tồn Tận Thế rất hứng thú??"

"Thật sự không có, bạn chị đối với Tận Thế nghiên cứu một chút, tùy tiện hỏi, người đó liệt kê danh sách, nên dựa vào đó mua."

Ôn Như Yểu nhìn Drone trên sàn, mím môi nói: "Chị không biết sử dụng."

Tô Hạnh nhìn thiết bị trên sàn, trị giá hơn mười ngàn*. Đúng là nhà giàu, so với dân nghèo như cô đúng là khác xa, nếu cô biết Tận Thế đến cũng không mua Drone dự trữ.

*10 ngàn tệ = 34 triệu.

Tô Hạnh trầm ngâm một lát rồi nói: " Em trước kia có nghiên cứu qua mô hình máy bay và tàu thuyền, nhưng..."

"Thật sao!! Vậy rất tốt, việc này giao cho em." Ôn Như Yểu khóe mắt cong lên, cho thấy tâm trạng cô rất vui.

"..." Chị thường ngày lạnh lùng lắm mà, sao quyết định nhanh dữ vậy.

Từ hồi đại học tới nay, cô không lái thử qua lần nào. Không cẩn thận liền đụng hỏng, Ôn Như Yểu không biết sẽ đau lòng hay không??

Hai người rất nhanh đi đến gần cửa sổ. Tô Hạnh kiểm tra tổng quát, thân Drone lắp camera, trên sách hướng dẫn có ghi đường truyền là 15km, còn có bay càng xa quan sát càng rộng, không thể nghi ngờ đây là món đồ rất hữu dụng trong tình cảnh này.

"Em làm được không??"

"Được ạ." Tô Hạnh cầm lấy máy điều khiển từ xa.

Ôn Như Yểu đang cầm Drone, chọn thời cơ thích hợp thả ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên có âm thanh bên ngoài truyền đến "tịch tịch tịch..."

Giống tiếng Côn trùng bay đến, sắc mặt hai người đại biến, ngồi xổm, nhích xa cửa sổ.

Cẩn thận nghe một chút, có chút khác biệt, giống như tiếng cánh quạt quay với tốc độ cao.

Bên ngoài có máy bay trực thăng bay qua!!

Trong lòng vui mừng, Tô Hạnh buông xuống máy điều khiển từ xa, đi đến cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài, quả nhiên có hai chiếc trực thăng, một trước một sau lướt qua chung cư các cô.

Là quân đội đến cứu viện!!

Đúng rồi, sương mù đã tan, quân đội có thể dùng trực thăng lái vào đây, chỉ cần hoả lực đủ, côn trùng lớn đến đâu cũng ứng phó nổi. Nói không chừng qua mấy ngày, Thành phố S có thể khôi phục như trước, các cô không cần chịu khổ nữa.

Một lần nữa thấy hi vọng, Tô Hạnh rất vui mừng. Thậm chí còn nghĩ đẩy ra cửa sổ kêu cứu với trực thăng, rồi nhìn thấy toà nhà đối diện dính vết máu to, cô nhịn xuống không lên tiếng.

Tô Hạnh quay sang hỏi Ôn Như Yểu: "Có nên kêu cứu???"

"Chờ một tí, em chú ý tới hướng trực thăng bay đi."

Trái với gương mặt kích động của cô, Ôn Như Yểu không chút vui vẻ, gương mặt rất nghiêm túc.

Tô Hạnh quay đầu lại nhìn, đâu chỉ hai chiếc trực thăng, xa xa còn có các loại máy bay chiến đấu, lúc trước chỉ nhìn trên phim ảnh bây giờ đã tận mắt thấy.

Họ không quan tâm cái gì, một đường hướng đến Tháp sương mù bay đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...