[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 18



Như thường ngày 8h sáng Tô Hạnh thức dậy, hơi bất ngờ Ôn Như Yểu vẫn chưa dậy.

Bình thường Ôn Như Yểu thức rất sớm, hôm nay khác lạ ngủ còn trễ hơn cô, trải qua Tận Thế khả năng gì cũng xảy ra, lòng Tô Hạnh run lên.

Nhưng mà... Khoảng cách ngủ hai người càng ngày càng gần??

Tô Hạnh ngủ nằm sát mép giường, hai tay đặt lên bụng thẳng tắp, an an ổn ổn nằm, cô nuốt nước bọt, không nhìn dung nhan xinh đẹp kia.

Ôn Như Yểu nằm nghiêng, không biết lúc nào đã tiến gần cô bên này, cái trán sáng bóng dựa vào vai Tô Hạnh, thân thể cô cứng đờ.

Cô là cong, độc thân 23 năm, chưa có kinh nghiệm yêu đương thực tiễn, như tờ giấy trắng trong suốt. Đồng nghĩa chưa từng ngủ chung với ai, đừng nhắc đến tiếp xúc gần như vậy.

Chịu không nổi nhan sắc đối diện, tim không ngừng đập loạn, ngượng ngùng đi xuống giường.

Trong phòng tối đen như mực, vì phòng ngừa Quái vật nên cả ngày rèm đều ở trạng thái đóng.

Tô Hạnh đứng cạnh cửa sổ, nhắc lên một góc, nhìn bên ngoài.

Sương mù che phủ bên ngoài rất nhiều ngày, mỗi lần xem đều là một màn trắng xám, vậy mà hôm nay cô có thể nhìn thấy toà nhà đối diện.

Tô Hạnh vui mừng trong lòng, mặc dù sương chưa tan đi hết, nhưng ban công đối diện nhìn rất rõ ràng.

Đồng nghĩa các cô có thể chạy khỏi Thành phố S. Tô Hạnh áp chế vui vẻ, tầm mắt nhìn xa xa, phát giác tình hình dị thường.

Cùng sương mù bình thường tiêu tán rất khác lạ, chúng nó không tản đi mà tụ thành dãy to dài, giống như máy bay trên trời bay ngang tạo thành đường mây, nó cũng giống đường mây đó. Những đường mây nối liền với nhau, tạo thành lưới bay phấp phới dưới mặt đất.

Tô Hạnh kinh ngạc phát hiện, những đường mây dài đó như có ý thức, đang không ngừng hấp thu sương mù nằm rải rác. Xa xa hình thành vật thể to, có hình tháp nhọn.

Vừa vui mừng không lâu, Tô Hạnh bị cảnh tượng kinh khủng đánh tan.

Căn phòng sáng lên, Ôn Như Yểu đi từ phòng ngủ ra, nhìn ngoài cửa sổ, cũng bị cảnh tượng làm cho kinh hãi.

Từ khi tận mắt thấy một người sống sờ sờ biến thành quái vật, đến hiện tại thấy dị tượng ly kỳ, về sau trên thế giới có xảy ra cái gì, Tô Hạnh đại khái dễ dàng tiếp nhận.

Lúc này, ở toà nhà đối diện tầng 5, cửa sổ mở ra, một nam nhân từ cửa sổ ném dây thừng ra, cảnh giác nhìn xung quanh, từ từ leo xuống.

Đáng tiếc tới tầng 3, thể lực chống đỡ không nổi đã té xuống, cơ thể rơi xuống mặt đất.

Tô Hạnh từ xa nín thở nhìn, cô thấy anh ta còn thoi thóp nằm trên đất, không có từ bỏ cố gắng giãy giụa sống.

Chợt thấy gần đó trong bụi cỏ động đậy, một đàn động vật đen bóng, ước chừng nửa người trưởng thành, nhanh chóng bao quây, đem anh ta sống sờ sờ tách từng miếng lớn, đội trên đỉnh đầu, xếp thành hàng dài ngay ngắn, hướng cùng một nơi di chuyển.

Quá nhanh quá nguy hiểm, Tô Hạnh há hốc mồm.

"Là đàn kiến." Ôn Như Yểu lên tiếng.

Ôn Như Yểu nhìn xa xa Tháp sương mù, quay người vào trong tìm kiếm, lấy ra kính viễn vọng.

"Em nhìn xem, không chỉ một Tháp sương mù."

Tô Hạnh nhận lấy kính viễn vọng, đúng thật không phải có một Tháp, ở khoảng cách rất xa mơ hồ nhìn thấy một vài vật trắng hình tháp.

Lại thêm một sự tồn tại quá quỷ dị, luôn làm người khác bất an.

Tô Hạnh cau mày, muốn mở miệng, thì thấy Ôn Như Yểu đỡ trán, dựa vào vách tường, bộ dạng không thoải mái.

"Chị thế...."

Tô Hạnh chưa nói dứt lời, gương mặt Ôn Như Yểu trắng bệch, ánh mắt dần dần mất tiêu cự, thoát lực từ trên tường trượt xuống sàn, dọa cô hoảng sợ, vội vàng đến kiểm tra.

"Khó chịu ở đâu??"

Ôn Như Yểu suy yếu dựa vào Tô Hạnh, yếu ớt nói: "Đỡ... Đến sô pha."

Tô Hạnh dìu chị ấy đến sô pha nằm nghỉ ngơi, luống cuống nhìn Ôn Như Yểu thống khổ. Nghĩ một chút, đưa tay sờ trán, không nóng, nhất thời không biết vì sao trở nên suy yếu.

Bản thân Tô Hạnh khoẻ mạnh không có vấn đề, chỉ có Ôn Như Yểu khó chịu, lại không cảm sốt, không lẽ bệnh cũ tái phát??

Cô đứng lên nói: "Có phải bệnh cũ?? Có thuốc không?? Hay để em đi rót nước??"

Ôn Như Yểu lắc đầu, trên gương mặt tái nhợt bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, hô hấp càng ngày càng nặng, chỉ về phía TV dưới ngăn kéo, nhỏ tiếng nói: "Dụng cụ... đo lường dưỡng khí."

Nghe tới hai chữ dưỡng khí, Tô Hạnh lập tức hiểu ra, nhanh chóng đến ngăn kéo, lấy ra thiết bị lớn bằng bàn tay.

Ấn nút mở máy, không lâu lắm máy phát ra âm thanh.

"Tít... Tít..."

Màn hình hiển thị hàm lượng dưỡng khí 39%.

Khoảng dưỡng khí lý tưởng dành cho con người là 21%, phạm vi an toàn từ 19.5% đến 23.5%, mà hiện tại không một dấu hiệu tăng gấp đôi. Đối với người bình thường nhẹ thì chóng mặt, ra mồ hôi lạnh, khó thở,... còn nặng thì trúng độc.

Khó trách Ôn Như Yểu khó chịu như vậy.

Nhưng mà tại sao bản thân không bị gì???

Tô Hạnh sững sờ, không có thời gian suy nghĩ nguyên nhân. Ôn Như Yểu đang trong tình trạng nguy kịch, nữ chính chết, thế giới sụp đổ, cô cũng không sống nổi.

Tô Hạnh khẩn trương, tập trung cao độ giải quyết vấn đề, dò xét hỏi: "Chị có bình oxy không??"

Sau khi lấy ra kính viễn vọng và dụng cụ đo dưỡng khí, Tô Hạnh cảm giác Ôn Như Yểu cái gì cũng chuẩn bị.

"Phòng chứa... đồ."

Thật sự có!! Tô Hạnh chạy vào phòng chứa đồ lục tìm, rất nhanh tìm thấy, đem ra giúp Ôn Như Yểu mang lên.

Qua một lúc, Ôn Như Yểu im lặng nằm, tình huống tốt hơn một chút.

Tô Hạnh thở một hơi, nhưng vẫn cảm thấy bất an, cầm dụng cụ đo lường xem lần nữa, vẫn không thay đổi.

Tô Hạnh nhìn ngoài cửa sổ, rải rác sương mù đã không còn, bầu trời xanh thâm thẩm xuất hiện, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa kín chiếu vào gương mặt cô, một khoảnh khắc cảm thấy trong lòng bình yên lạ thường, rất thích hợp ra ngoài tản bộ.

Liếc nhìn thấy xa xa Tháp sương mù, cùng vết máu dưới lầu, trở về hiện thực, cô thở dài.

Tô Hạnh lấy kính viễn vọng quan sát Tháp sương mù lần nữa, mơ mồ ở giữa Tháp có ánh sáng màu xanh chuyển động.

Dụng cụ có hạn, tạm thời không quan sát thêm được gì. Không biết dưỡng khí tăng cao có liên quan đến Tháp sương mù??

Cẩn thận nhớ, hai ngày trước Ôn Như Yểu có chút bất thường, ở ban ngày buồn ngủ, tinh thần rã rời, buổi sáng hôm nay dậy trễ hơn cô, thật sự rất giống triệu chứng thiếu oxy.

Vậy tại sao cô không có bất kỳ biểu hiện dị thường??

Tô Hạnh sờ lên cơ bắp trên tay, có lẽ tăng điểm lực lượng khiến cơ thể khỏe mạnh, nên rất dễ thích ứng tình trạng thiếu oxy.

【Đó là đương nhiên. Không thì với cơ thể yếu ớt lúc trước của cô, làm sao dễ dàng thích ứng!!!】

Chúng ta ngay cả oxi cũng sắp bị mất hết, nữ chính sắp chết, có thể hay không nhắc nhở một chút!! Giống với ban đầu ngươi nhắc nhớ chị ấy.

【Cô không có đặc quyền này.】

【Ký chủ của ta là nữ chính, quyền hạn thuộc về nữ chính, bị cô nhặt được, ta chỉ có thể làm Hệ thống nhân vật phụ.】

Tô Hạnh nhếch môi, nói nhiều vậy vẫn là nó không được.

【Không, là cô không được.】

Tô Hạnh mím môi, rồi liếc nhìn Ôn Như Yểu ngồi đứng dậy dựa vào ghế nghỉ ngơi. Chị ấy là nữ chính có hào quang của nữ chính, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện, liền an tâm.

Trên cơ thể có cơ bắp là do tăng điểm lực lượng??

【Đương nhiên. Không phải như vậy, cô lấy đâu ra cơ bắp.】

Vậy tôi muốn tăng điểm lực lượng, cơ bắp vẫn lên?

【Đúng.】

Như vậy rất nhanh sẽ biến thành nữ lực sĩ hay sao??

【Cô nhiều nhất chỉ cộng thêm được 10 điểm lực lượng.】

Ít như vậy?? Sau khi cộng 10 điểm sẽ như thế nào??

【Ngoại hình sẽ giống với các nam nhân lực sĩ, cơ bắp cuồn cuộn.】

Tô Hạnh muốn ngất xỉu tại chỗ.

Mặc dù thêm điểm lực lượng dễ dàng sống qua Tận Thế, chỉ cần nghĩ đến một thân cơ bắp cuồn cuộn... Tô Hạnh tuyệt đối không chấp nhận.

Cô đối với cơ bắp "căm thù tận xương tủy". Trước kia, hồi thời đại học, một nam sinh chuyên thể dục, đối với cơ bắp bản thân rất tự tin, cả mùa hè thân thể chỉ mặc áo ba lỗ, lắc lư trước mặt cô, đến bây giờ vẫn ám ảnh.

Không nghĩ tới một ngày sẽ biến thành giống như vậy.

【Muốn trở thành cẩu của nữ chính, không thể quá xấu xí như vậy. Cô có thể rèn luyện vật lý để thay thế một điểm giá trị lực lượng.】

Tô Hạnh hai mắt tỏa sáng. Rèn luyện vật lý??

【Ví dụ như 500 cái hít đất tiêu trừ một điểm lực lượng cơ bắp.】

Thấy Ôn Như Yểu muốn đứng lên, Tô Hạnh chạy đến giúp đỡ.

"Chị không sao chứ, có đỡ hơn không??"

"Ừ." Ôn Như Yểu lấy dụng cụ đo lường xem, rồi nói: "35%, nó vẫn chưa ổn định, không biết tương lai thế nào, trước mắt chị nên tập làm quen."

Tô Hạnh gật đầu, dưỡng khí vẫn khá cao.

"Em không cảm giác khó chịu sao??" Ôn Như Yểu hỏi, cô đã suy yếu đến sắp mất mạng, còn Tô Hạnh quá khoẻ mạnh.

Tô Hạnh bị hỏi, có chút mất tự nhiên. Cô liếm môi, mập mờ nói: "Có thể... Em bình thường thường xuyên rèn luyện, thích ứng tương đối dễ."

Đây quả thật là nói nhảm. Ôn Như Yểu vừa đến công ty một tuần, đã tìm hiểu sơ sơ tính cách từng người quan trọng, bao gồm Tô Hạnh, thường ngày em ấy dáng vẻ lười biếng, cơ bản là không có rèn luyện.

Ôn Như Yểu mím môi, không nói gì thêm.

Phòng khách trầm xuống, bên ngoài truyền đến tiếng vang.

Bên ngoài bầu trời sáng rực, không khí chấn động, làm chai thủy tinh va vào nhau tạo ra tiếng "cộc cộc".

Qua màn cửa, hai người mơ hồ thấy ở phía trên có vật thể to lớn đang bay, che mất nửa bên cửa sổ.

Trong phòng hai người khoảng cách khá gần với thứ đó, không dám nhúc nhích, thứ đó dừng mấy giây.

"Bạch... Bạch..." Tiếp tục vỗ cánh bay đi, bóng đen trước cửa sổ biến mất.

"Tô Hạnh." Thật lâu sau, Ôn Như Yểu lên tiếng, âm thanh run run nói: "Tuy rất hoang đường, nhưng... không lâu trước đây chị đã xem một quyển sách, bên trong nhắc đến sinh vật sống trong Kỷ Than Đá.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...