[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 17
"Qua nhiều lần chúng ta gặp Quái vật, từ thang máy đến tàu điện ngầm. Em có cảm thấy một vấn đề kỳ lạ??"Ôn Như Yểu thình lình hỏi một câu không đầu không đuôi, Tô Hạnh da đầu tê rần rần, cô hỏi: "Một vấn đề kỳ lạ??"Ôn Như Yểu trầm tư một lát nói: "Chúng ta gặp phải những thứ kia biến dị, có biến dị so với thân thể ban đầu hoàn toàn thay đổi, khó phân biệt bản thể, một vài con sau khi biến dị còn lưu giữ đặc điểm ban đầu. Đa phần đều động vật chân đốt."Tô Hạnh nghe thế, cẩn thận nhớ lại, xác thật đúng như vậy. Nữ bác sĩ nhốt biến dị ruồi, ở dưới lầu gặp biến dị muỗi to bằng chim ưng, trong sương mù dày đặc cô mơ hồ thấy con rết khổng lồ biến dị, tất cả đều là côn trùng."Có lẽ là trùng hợp??""Không thể loại trừ khả năng này, vì chúng ta chưa biết nguyên nhân truyền nhiễm là gì, có phân biệt cao thấp giống loài hay không??" Ôn Như Yểu lông mày nhỏ nhắn cau lại."Phân biệt cao thấp??" Tô Hạnh càng nghe càng không hiểu Ôn Như Yểu nói gì, ánh mắt nhìn thứ kia đang đứng ngoài cửa, nhưng không có ý định công kích, Tô Hạnh càng ngày càng rối não, cô nói: "Nhưng thứ kia bên ngoài..."Mặc dù không thể hiểu rõ rất cả, trước mắt có hai loại khả năng. Thứ nhất cô bé bị Quái vật chuột cắn nên biến dị, dựa vào ký ức đến đây tìm hai cô, thứ hai Quái vật chuột ăn tất cả cơ thể bé gái rồi thôn phệ, sở hữu sự thông minh và ký ức của con người, mà tìm kiếm con mồi.Nhưng ở tàu điện ngầm một đàn Quái vật chuột chằng chịt không đếm xuể, tỷ lệ bị chúng ăn rất cao, cho nên khả năng thứ hai rất lớn.Nhưng khả năng này được thành lập thì... loại thôn phệ này quá nghịch thiên rồi, chúng sẽ không ngừng tiến hoá theo thời gian, tương lai...Tô Hạnh không khỏi rùng mình một cái, cô không dám tưởng tượng tương lai thế giới sẽ ra sao.Tại các cô đang lo lắng bất an trầm mặc, bỗng thứ kia đang ngồi xổm động đậy, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu thần sắc căng thẳng, phát hiện nó thay đổi phương hướng, bò đến chỗ khác.Hướng đến chỗ nam nhân kia ở.Quái vật chuột làm hành động cũ, gõ cửa phòng.Nó hành động dị thường, Tô Hạnh nuốt nước bọt hỏi: "Nó tính làm cái gì??"Ôn Như Yểu nhẹ nhàng nói: "Nó giống như đang dụ dỗ con mồi bước vào bẫy, tự thân mắc câu."Thông minh như vậy ai chơi nổi, Tô Hạnh nói: "Nam nhân kia chắc chắn không dễ mắc câu như vậy, có lẽ bọn họ cũng có camera giám sát."Nhưng cô vừa nói dứt lời, bên trong camera giám sát thấy, cánh cửa kia đang mở ra.Tô Hạnh kinh ngạc mở to hai mắt.Hết thảy phát sinh quá nhanh, cô còn chưa kịp ổn định cảm xúc lại thấy, quái vật chuột lùi về sau, quay đầu bỏ chạy, trực tiếp đâm thẳng vào tường đối diện."Đùng..."Các cô ở phòng đối diện còn cảm thấy mặt sàn chấn động.Cảnh cửa mở ra xuất hiện một thân ảnh đang đứng, lộ ra một cây dài, ở trên là đôi mắt, nhìn rõ hơn là một cây kim rất dài mọc ngay miệng. Rất khó tưởng tượng hình dáng của nó, giống như con muỗi đang sinh trưởng trong cơ thể người.Phía sau lưng mọc ra hai cánh màu da người, đang rũ xuống. Nó đang mặc quần áo của nam nhân hôm qua, đôi chân mang dép lào, đi hai bước chân lảo đảo, cây kim hướng xuống đất đâm, Quái vật kịch liệt run rẩy, sau đó, cơ thể cứng đờ, không còn nhúc nhích.Sau mấy giây cơ thể Quái vật bắt đầu xảy ra biến hoá, da thịt héo khô, mắt thường có thể nhìn thấy máu thịt bên trong chuyển động tần suất cao, bắt đầu từ mũi kim đến cơ thể, máu thịt bên trong như muốn phá da ra ngoài.Hình ảnh này làm người khác rất khó chịu, Tô Hạnh tim đập như trống, có cảm giác buồn nôn, dời tầm mắt khỏi màn hình.Các cô tránh trong phòng tạm thời an toàn, không nghĩ tới phòng cách vách tồn tại Quái vật kinh tởm như vậy.Đột nhiên cô nghe tiếng nổ, nhìn Ôn Như Yểu đang ẩn nhẫn kinh hô một tiếng."Sao vậy??"Ôn Như Yểu ôm đầu gối, chôn sâu vào trong, người này bình thường lạnh lùng nghiêm túc, sao lại xuất hiện biểu hiện này. Tô Hạnh tiến đến xem xét.Thật lâu, Ôn Như Yểu nâng gương mặt tái nhợt nói: "Nó tự bạo.""Hả!!"Tô Hạnh nhìn điện thoại bị vứt một bên, camera dính chất lỏng mơ hồ, không thấy khung cảnh bên ngoài.Ôn Như Yểu chuyển đổi hình ảnh, Tô Hạnh mới thấy rõ, ngoài hành lang bốn phía dính sơn đen, như quả bóng chứa đầy nước vừa nổ, trên sàn còn có một bãi to, rõ ràng là máu của Quái vật kia, xung quanh nằm rải rác các mảnh cơ thể.Tô Hạnh che miệng, chạy ngay vào nhà vệ sinh."Oẹ~~"Mặc dù không nôn ra cái gì, Tô Hạnh cảm thấy dạ dày đã dễ chịu hơn, thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài xem, Ôn Như Yểu vẫn đứng gần cửa."Khoẻ hơn chút nào không?""Em không sao." Tô Hạnh lắc đầu.Ôn Như Yểu gật đầu, gương mặt vẫn trắng bệch, lát sau khẽ cắn môi, trở lại phòng ngủ, Tô Hạnh theo sau.Hai người nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà trầm tư, sau việc vừa rồi còn cần thời gian bình ổn cảm xúc.Do tâm lý sợ hãi vô thức tìm cảm giác an toàn, khoảng cách hai người trên giường kéo ngắn một chút."Chị cảm thấy tại sao nó tự bạo??" Tô Hạnh đánh vỡ bầu không khí trầm mặc."Có thể cơ thể nó không chịu nổi quá trình biến đổi gen." Ôn Như Yểu cảm thấy khó thể phán đoán chính xác.Tô Hạnh thấy đêm nay sẽ mất ngủ, không ngờ bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.Ngày thứ hai tỉnh lại, đèn nhỏ trên đầu giường vẫn sáng, mở mắt nhìn trần nhà xa lạ, Tô Hạnh ngồi dậy.Nửa cánh tay không biết việc gì đã tê, nhíu mày vuốt vuốt cánh tay, bên cạnh đã không thấy Ôn Như Yểu, cô chậm rãi đi ra ngoài.Trong phòng khách Ôn Như Yểu ôm Laptop ngồi trên ghế salon, trên TV phát tin tức, Tô Hạnh tới gần, vẫn là lập lại tin tức hôm qua."Phòng tắm có nước sẵn, đói lấy đồ ăn trong tủ lạnh, không cần khách sáo."Ôn Như Yểu nghe động tĩnh ngẩng đầu nhìn, rồi tiếp tục nhìn Laptop, âm thanh như cũ thanh lãnh, lại nghe ra nhu hoà không ít.Tô Hạnh vuốt vuốt tóc, đại khái vừa tỉnh ngủ, đầu còn choáng váng mơ hồ, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn."Sau khi vào phòng tắm, mơ hồ nghĩ đến, Ôn Như Yểu không khó tiếp xúc như tưởng tượng.Ở hai ba ngày cùng nhau, Tô Hạnh sinh hoạt mỗi ngày đều giống nhau. Cùng Ôn Như Yểu chung nhà, lúng túng chạm mặt nhau, nên ngoài lâu lâu truyền đến tiếng vang lớn, phần lớn đều rất yên tĩnh.Đến ngày thứ tư, sương mù bắt đầu xảy ra biến hoá.